Tự Thị Cố Nhân Lai

Chương 7

Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

03/04/2017

Về sau quan hệ của hai người càng thêm khăng khít, Thư Dật cùng Lục Nhất Hàng cơ hồ chính là như hình với bóng. Lục Nhất Hàng có ít tiết, không có việc gì liền luôn dán dính lấy Thư Dật, loanh quanh luẩn quẩn bên y. Lục Nhất Hàng theo Thư Dật vào lớp thiết kế quảng cáo, lão giáo sư trên bục giảng còn đang mải khoe chữ, hắn lại cúi đầu bấm bấm chơi điện thoại, thỉnh thoảng quay lại nhìn Thư Dật.

Khi đó Thư Dật rất thích trêu chọc Lục Nhất Hàng. Mỗi lần tới khi lão giáo sư đặt câu hỏi, Thư Dật không lớn không nhỏ gọi một tiếng “Lục Nhất Hàng!”. Lão giáo sư không nghe thấy nhưng bạn học xung quanh đều biết, cùng nhau nhìn Lục Nhất Hàng rồi cười xấu xa. Lục Nhất Hàng bấy giờ mới giật mình hoảng sợ, Thư Dật lại cười khẽ “Gọi ca ca, không thì mặc cho giáo sư hỏi cậu đấy.” *Ý là ẻm nó giả vờ gọi thằng nhỏ khi nó đang mải chơi dt làm thằng nhỏ tưởng bị thầy gọi =))) *

Lục Nhất Hàng bị y bắt nạt thì đỏ mặt, thẹn thùng gọi một tiếng “Ca”, lúc ấy Thư Dật sẽ dị thường thỏa mãn, cả thể xác lẫn tinh thần đều cảm thấy tuyệt vời. Cố tình Lục Nhất Hàng nhớ ăn không nhớ đánh, lần sau vẫn cứ thành thành thật thật đi học cùng y. Thư Dật giới thiệu Lục Nhất Hàng tới những người quen của mình, giúp y tiếp xúc với nhiều người hơn.

Khi đó bạn học cùng khóa đều biết Thư Dật có thêm một “Đệ đệ”, thường hay trêu chọc vài câu. Thư Dật không thèm để ý, dung túng Lục Nhất Hàng hết thảy. Lục Nhất Hàng tới dự thính Thư Dật liền chiếm chỗ đẹp cho hắn, Lục Nhất Hàng tới kí túc xá của Thư Dật chơi, y liền lấy lòng đem hoa quả, quà vặt ra đãi hắn, không cho bạn bè trêu hắn, còn dốc sức tiến cử Lục Nhất Hàng trở thành trưởng ban tuyên truyền tiếp theo, sợ Lục Nhất Hàng bị bắt nạt.

Lúc ấy Lục Nhất Hàng trở thành khách quen ở kí túc xá của Thư Dật. Lục Nhất Hàng lớn lên tính cách rất tốt, rất nhanh đã quen thân với bạn cùng phòng của y, hình ảnh hai người cùng bên nhau bắt đầu trở nên quen mắt mọi người.

Nhà Thư Dật ở phía nam, không thường xuyên trở về. Cuối tuần Lục Nhất Hàng liền đảm đương trọng trách dẫn Thư Dật đi chơi, mang Thư Dật tới những nơi trước đây hắn thường đi dạo, dẫn y đi ăn những đặc sản mình biết, hận không thể đem tất cả những đồ tốt nhất mình có dâng lên cho Thư Dật. Thư Dật là con trai độc nhất trong nhà, thấy Lục Nhất Hàng như vậy nhịn không được coi hắn như đệ đệ ruột.

Lần đầu tiên hai người cãi nhau là khi Thư Dật đang học kì hai năm hai. Đoạn thời gian đó giữa hội sinh viên các trường thường hay qua lại. Thư Dật cùng ban tuyên truyền của hội học sinh trường khác lập ra một hoạt động. Lúc ấy lại đúng thời điểm Lục Nhất Hàng bắt đầu chuẩn bị thi tiếng Anh tứ cấp, Thư Dật liền mang tất cả các bài thi và tài liệu mình đã làm qua đưa cho Lục Nhất Hàng bắt hắn luyện tập, lại thêm không cho hắn đến hội sinh viên để khỏi tốn thời gian.

Thư Dật tất cả cũng chỉ là muốn tốt cho Lục Nhất Hàng, Lục Nhất Hàng cũng rất nghe lời, để Thư Dật sắp xếp, mấy bài thi của y dù đã từng làm cũng thành thành thật thật làm lại lần nữa. Gốc tiếng Anh của Lục Nhất Hàng không tồi, khá thành thạo, khi rảnh rỗi vẫn là chạy tới hội sinh viên muốn hỗ trợ Thư Dật, mâu thuẫn chính là bắt đầu xuất hiện như vậy.

Viện đại học bên cạnh có trưởng ban tuyên truyền tên Đào Phong, là một nữ sinh, cùng khóa với Thư Dật. Danh tiếng Thư Dật vang xa, Đào Phong cũng đã sớm nghe nói qua. Thư Dật từ trước đến nay đối xử với con gái rất ôn nhu, cùng làm việc với y vài hôm, hảo cảm của Đào Phong đối với Thư Dật càng tăng lên, rảnh rỗi sẽ lại kiếm y nói chuyện phiếm.

Ngày đó bọn họ phải chuẩn bị các công tác chuẩn bị, cần làm một video tuyên truyền, còn phải lên khung hoạt động cho toàn chương trình.

Thư Dật vô cùng không rành về mấy cái phần mềm này nọ, Đào Phong cũng chỉ đỡ hơn một chút. Mấy người bọn họ phải trực suốt cạnh máy tính, đến giữa trưa mới chuẩn bị ổn ổn một nửa công việc. Tới khi gần xong việc cũng đã hơi muộn một chút, ở đây đều là nữ sinh, Thư Dật thấy nhóm các cô gái phải vội vàng cả ngày thì có hơi áy náy, cười nói “Tôi mời mọi người ăn cơm, được chứ?”

Mấy nữ sinh cũng không quá quen thân với Thư Dật, có điểm ngượng ngùng, đều khéo léo từ chối. Đào Phong cười cười “Đi đi, dù sao cũng là Thư Dật mời khách, mời bọn tôi ăn gì đây?”

Thư Dật cười “Đương nhiên là nghe theo các cậu, cái tôi thích ăn có lẽ mọi người lại không thích.”

“Ga lăng ghê ta.” Đào Phong vén mái tóc xoăn rủ xuống, nháy mắt mấy cái “Vậy đi, trước tiên phải nói, không được đến quán rượu.”

Thư Dật cười cười “Đương nhiên không dám.”

Mấy người còn đang nói nói cười cười, Lục Nhất Hàng đã đi tới.

Thư Dật thấy Lục Nhất Hàng đến đây vội vàng gọi người đến giới thiệu một chút. Lục Nhất Hàng mím môi không nói chuyện. Hắn vừa đến cửa hội trường được một lúc, vốn định đến hỗ trợ Thư Dật xong thuận tiện kéo y đi ăn cơm. Thấy nhiều nữ sinh như vậy vây quanh Thư Dật, còn nghe thấy y nói muốn dẫn bọn họ đi ăn cơm, Lục Nhất Hàng có chút không vui.

Thư Dật thấy Lục Nhất Hàng không có tinh thần còn tưởng rằng hắn là ôn bài nhiều quá nên mệt mỏi, cười hỏi hắn “Đi, cùng nhau ăn cơm đi, ok?”

Lục Nhất Hàng hiển nhiên không muốn đi, nhưng nghĩ lại nếu bản thân không đi thì chính là Thư Dật một mình đi cùng đám con gái này. Sau khi cân nhắc trước sau, Lục Nhất Hàng mới gật gật đầu “Ừm.”

Đào Phong nghĩ nghĩ, cười đề nghị “Đi ăn nã độ đi.” *Tui chịu không hiểu món gì, đại khái là một món xào hoặc lẩu gì đó rất cay, dưới có ảnh nhé*

Lục Nhất Hàng quét mắt liếc Đào Phong một cái, thấp giọng nói “Tôi hôm nay bị nhiệt.”

Thư Dật sửng sốt, vội vàng hòa hoãn, cười nói “Tiểu Hàng từ trước đến nay không ăn được đồ cay, các cậu chịu khó ăn nhẹ chút nhé.”

Đào Phong cũng không nghĩ tới Lục Nhất Hàng lại không chừa cho mình mặt mũi như vậy, chỉ cười cười “Nếu không đi ăn đồ Nhật đi, cái đó nhạt.”



“Tôi không quen ăn cơm Nhật.” Lục Nhất Hàng thản nhiên nhìn Thư Dật “Ăn không đủ no.”

Thư Dật thầm nghĩ trước kia lúc chọn cơm cậu sao không có nhiều yêu cầu như vậy, nhưng có người ngoài trước mặt Thư Dật đương nhiên sẽ không gây khó xử cho Lục Nhất Hàng, cười nói “Vẫn là để tôi nói a, ăn lẩu nhé, ăn lẩu uyên ương, ai muốn ăn cay thì ăn, ai muốn ăn nhạt thì ăn đều được.”

Thư Dật đã lên tiếng thì Lục Nhất Hàng tự nhiên không chơi xấu nữa. Đào Phong liếc mắt nhìn Lục Nhất Hàng một cái, cười cười “Được, vậy đi ăn lẩu.”

Mặt khác, mấy nữ sinh còn lại cũng không có nói gì, đều gật đầu đồng ý. Thư Dật liền mang theo một đám người tới một quán lẩu ven đường.

Một hồi ăn cơm hết sức gượng gạo. Lục Nhất Hàng mặt không chút thay đổi, không nói gì, cũng không ăn được bao nhiêu. Đào Phong thì câu được câu không nói mấy chuyện tầm phào.

Lúc ở hội trường Thư Dật đã thấy Lục Nhất Hàng có chút bất bình thường. Vốn y chỉ nghĩ là Lục Nhất Hàng gần đây mệt mỏi nên không có tinh thần, hiện tại xem chừng giống như là bị bệnh thật. Lượng cơm của Lục Nhất Hàng người khác không biết nhưng sao Thư Dật có thể không rõ. Thư Dật gắp một muỗng thịt dê trần bỏ vào đĩa trước mặt Lục Nhất Hàng, nhẹ giọng nói “Làm sao vậy? Không thoải mái?”

Sắc mặt Lục Nhất Hàng có chút tốt hơn, lắc đầu, gắp thịt dê trong đĩa ăn.

Đào Phong cười khẽ “Đã sớm nghe nói Thư Dật nhận một cậu em trai, như vầy vừa thấy thật đúng là tiểu đệ đệ của cậu rồi.”

Thư Dật nở nụ cười. Lục Nhất Hàng dường như không thèm nghe, không để ý tới sự giễu cợt của Đào Phong, quay đầu nói với Thư Dật “Ca, tôi còn muốn ăn dạ dày bò.”

Thư Dật cùng Đào Phong “…..”

Thư Dật bật cười, chỉ đành gắp cho Lục Nhất Hàng một muỗng dạ dày trần vào đĩa, thầm nghĩ tiểu tử thối này hôm nay chính là khó ở quá a.

Cả tiếng đồng hồ sau, không khí trên bàn cơm vẫn lúng túng hoàn lúng túng, thấy mọi người ăn uống khá ổn rồi, Thư Dật vội vàng nói “Đi về thôi, hôm nay tất cả mọi người đều phải bận rộn, vất vả rồi vất vả rồi. Đều là con gái, mau về sớm ngủ sớm dưỡng sắc đi.”

Nhóm nữ sinh cười cười, tốp năm tốp ba rời đi. Đào Phong còn cùng Thư Dật nói cười vài câu rồi cũng đi theo bạn trở về.

Thư Dật cùng Lục Nhất Hàng về sau cùng, Thư Dật nhìn Lục Nhất Hàng vẫn là mặt không chút thay đổi, bật cười “Hôm nay làm sao vậy? Mất hứng?”

Bộ dáng Lục Nhất Hàng như là muốn nói ra, nhưng lại do dự mãi, chờ tới lúc sắp trở lại trường rồi mới nhịn không được nói “Anh cần người hỗ trợ… Bảo tôi giúp anh là được rồi, tôi đi ôn bài, anh lại cùng các cô ấy…..”

Lục Nhất Hàng có điểm sốt ruột, lời nói ra không đầu không đuôi, Thư Dật nhịn không được nở nụ cười “Cậu làm sao vậy? Toát hết cả mồ hôi rồi, gấp cái gì?”

Lục Nhất Hàng hô hấp thậm chí có chút nặng nề, do dự lại nói “Ngày mai tôi tới hội trường giúp anh…”

“Không được!” Thư Dật không hề nghĩ ngợi liền lập tức cự tuyệt, ôn nhu khuyên “Cậu đã sắp phải thi rồi, sau đó còn có thi IT cấp hai, sao có thể không khẩn trương một chút. Nghe ca, thành thành thật thật đoạt được mấy tấm bằng đó đi, về sau cậu…”

Lục Nhất Hàng không biết nên nói như thế nào, chỉ lặp lại “Tôi ngày mai đến hội trường. Tôi ngày mai nhất định sẽ đến.”

Thư Dật cũng có chút sốt ruột. Hôm nay Lục Nhất Hàng vẫn cứ mắt nhìn mũi mũi nhìn đi đâu đâu. Vốn chuẩn bị chương trình cần người giỏi máy tính để sắp xếp, trong ban tuyên truyền lại chỉ có Lục Nhất Hàng rành rọt nhất, nhưng Thư Dật vì không muốn hắn tốn thời gian đành chỉ phải làm phiền Đào Phong xử lí. Này cũng đã ái ngại rồi, Lục Nhất Hàng không biết ơn còn chưa tính, hiện hắn lại còn không nghe lời chuẩn bị thật tốt cho kì thi, Thư Dật nhịn không được có chút lớn tiếng “Bảo cậu đọc sách thì đọc đi, sao cứ nhiều chuyện như vậy?”

Thư Dật vẫn là lần đầu tiên dùng loại ngữ khi này nói chuyện cùng Lục Nhất Hàng. Lục Nhất Hàng bình tĩnh nhìn Thư Dật, trong ánh mắt lại đầy ủy khuất cùng không cam lòng, môi giật giật, cuối cùng vẫn là không nói gì, xoay lưng bỏ đi.

Thư Dật nguyên bản bị Lục Nhất Hàng chọc tức đến đau ngực, hiện tại nhìn thấy ánh mắt kia của hắn lại mềm lòng. Thư Dật thầm chửi tục một câu rồi cũng quay về kí túc xá.



Ngày hôm sau Lục Nhất Hàng quả nhiên đến hội trường, vẫn vác theo cái vẻ mặt khốc liệt không thay đổi kia, bộ dáng như bình thường giải quyết công việc trong ban nói với Thư Dật “Có cái gì cần giúp?”

Thư Dật thấy Lục Nhất Hàng thật sự đến đây cũng không phát cáu, nói “Tạo Excel, làm cái gì mà… Chính là tạo tờ đơn, tôi cũng không biết từ ngữ chuyện nghiệp gọi là cái gì, ngày hôm qua vẫn chưa làm xong.” *Tui cũng không rõ đoạn này lắm mn thông cảm*

Lục Nhất Hàng mang theo bản ghi chép của hắn, ngồi xuống mở ra lấy một tập tài liệu cho Thư Dật xem “Là cái này sao?”

“Sao cậu lại biết làm cái này?” Thư Dật hỏi xong mới nhớ ra trước đó Lục Nhất Hàng cũng từng xem qua rồi, gật gật đầu “Chính nó, cậu tối hôm qua…”

Đào Phong cũng đã đi tới, xoay người nhìn thoáng qua, cười nói “Đúng rồi, bọn tôi làm bao lâu mà vẫn không biết tạo ra sao, hôm qua tôi còn định trở về hỏi xem có ai học máy tính năm ba, năm tư rồi có thể làm hộ. Tiểu Hàng… Cậu gọi là Tiểu Hàng phải không? Tìm ai làm hộ a?”

Đào Phong nở nụ cười, chỉ vào phần kí tên của tài liệu nói “Để người khác làm không có sao, nhưng vẫn là của người ta đi, như vậy người khác nhìn vào lại không nhiều ý nghĩa lắm.”

Vài người ở hội trường nghe vậy cũng vây quanh lại nhìn nhìn, bọn họ ngày hôm qua cùng nhau làm, biết là không dễ, nghe Đào Phong nói cũng đầy hoài nghi, Lục Nhất Hàng hôm qua không có xuất hiện từ đầu, như thế nào hôm nay đã trực tiếp làm được, nói đi nói lại vẫn là khó tin.

Thư Dật đối với việc này hoàn toàn không hiểu, theo bản năng nói “Tiểu Hàng là tự mình làm mà, đúng không?”

Lục Nhất Hàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai người một cái, buông bản ghi chép, mặt không chút thay đổi ngồi vào bàn vi tính trong hội trường, khởi động máy, theo thứ tự nhập vào một đống chữ số loạn thất bát tao gì đó mà Thư Dật xem không hiểu. Lục Nhất Hàng dưới tay gõ không ngừng, mười ngón tay thon dài tạch tạch gõ bàn phím, bất quá chỉ là vài phút đồng hồ, chạy chương trình, hoàn thành.

Lục Nhất Hàng đẩy bàn phím về chỗ cũ “Được rồi, vừa lúc không cần copy lại sang máy này.”

Mặt mũi Đào Phong nóng bừng, ngượng ngùng nở nụ cười “Tiểu Hàng thật đúng là lợi hại.” *Đào bánh bèo KO*

Vấn đề khó nhất đã được giải quyết, mọi người lại bắt đầu bận rộn chuyện khác. Lục Nhất Hàng vẫn buồn bực, chẳng nói chẳng rằng hỗ trợ mọi người, đợi đến giữa trưa mọi người đều đi ăn cơm, chỉ có hắn không đi, một mình ở lại làm tiếp. Thư Dật dở khóc dở cười, tên nhóc thúi vẫn còn giận dỗi, bỏ bữa cho ai xem a.

Bất quá, cố tình chính y lại để ý a. Thư Dật thấy mọi người đều đi cả rồi liền đến cạnh Lục Nhất Hàng, xoa xoa đầu hắn một phen “Đệ đệ của tôi sao lại lợi hại như vậy a?”

Lục Nhất Hàng quay đầu đi không cho Thư Dật động vào, mặt vẫn xị ra. Thư Dật bật cười đứng lên, ghì lấy cả cổ Lục Nhất Hàng, một bên dùng sức vò tóc hắn, ôn nhu dỗ “Thật trẻ con a? Theo tôi náo loạn cả ngày rồi còn khó chịu sao? Sáng nay ăn chưa? Đói cho ai xem hử?”

Lục Nhất Hàng bị Thư Dật túm cho ngã trái ngã phải, nhưng vẫn giữ cái mặt khốc khốc không thèm nói lời nào. Thư Dật niết niết mặt Lục Nhất Hàng, cười khẽ “Cười với ca ca một cái coi, hửm? Cười đi rồi ca ca đem cậu đi ăn, đi mà?”

Biểu tình Lục Nhất Hàng có chút buông lỏng, thấp giọng hỏi “Cũng mang theo các cô gái kia?”

“Sợ cậu luôn.” Thư Dật đứng lên lấy túi “Mang mỗi cậu thôi. Lần trước không phải nói muốn ăn xương dê hầm sao? Ăn cái này nhé, ok?”

Lục Nhất Hàng trong lòng rất cao hứng, muốn cười lại thấy sượng mặt, biểu tình vô cùng rối rắm. Thư Dật bật cười, lôi kéo Lục Nhất Hàng ra ngoài.

Thư Dật kéo Lục Nhất Hàng tới một nhà hàng gia đình mà hắn từng nhắc tới. Chỗ này chuyên các món thịt dê. Xương tủy ninh canh mấy tiếng liền, thịt trên xương đều tan ra hòa vào canh, chỉ còn vài miếng thịt vụn nhừ nhuyễn bám trên ống xương, cốt tủy non mềm, cực kì cực kì khiến người ta chảy nước miếng.

Thư Dật và Lục Nhất Hàng đều thích ăn thịt dê, Thư Dật trước kêu hai phần, xương dê hầm của nhà này ý mà, ngon tới nỗi hai người cố không nói chuyện, vùi đầu vào gặm gặm cắn cắn. Đợi tới lúc chén sạch bốn cân xong, Lục Nhất Hàng mới thả lỏng biểu tình. Thư Dật thật sự nghĩ không ra “Cậu ngày hôm qua rốt cuộc so đo cái gì?”

Lục Nhất Hàng cắn môi dưới, cuối cùng khẽ nói “Tôi không thích anh đối tốt với mấy nữ sinh đó như vậy.”

“Tôi với ai tốt cơ?” Thư Dật đột nhiên cảm thấy bản thân rất oan uổng, liền bởi vì nguyên do này mà đệ đệ của y cư nhiên giận dỗi với y nguyên một ngày a. Nếu không phải hai tay đang dính đầy mỡ, Thư Dật cơ hồ nghĩ muốn bóp bóp mặt Lục Nhất Hàng một phen “Lớn như vậy rồi mà cứ như trẻ con, cậu là con nít đòi ăn sao? Tên nhóc con này…”

Lục Nhất Hàng không nói cái gì nữa, chuyện này cũng tạm dừng ở đây. Về sau Thư Dật vô tình hay cố ý cũng sẽ không lại thân cận với mấy nữ sinh đó, miễn cho tên đệ đệ nhỏ mọn nhà y lại buồn bực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Thị Cố Nhân Lai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook