Chương 163: Băng (II)
Mifiji
27/01/2018
II
Sau cơn bão, bầu trời trong veo như thể được tạo nên từ thủy tinh. Những vì sao như những đốm bạc, kết thành một dòng sông bạc óng ánh chảy vắt ngang giữa những áng tinh vân huyền ảo.
Phía dưới biển băng, đoàn lữ hành vẫn miệt mài di chuyển. Rồi ở chân trời phía trước đang hiện ra một dải sáng vàng lung linh.
"Nhìn kìa Huệ Nha, thứ ánh sáng gì thế kia?" - Zapihha lên tiếng.
"Đó là một cánh đồng hoa Ymiya đấy." - Ebenie nói, từ sau lưng Zapihha.
"Cô lại ngồi sau tôi từ lúc nào thế??" - Zapihha giật mình quay lại.
* Ymiya: Hoa băng. Loài hoa chỉ có thể tìm thấy trong kỷ băng hà, bởi khi khí hậu ấm lên chúng sẽ... tan chảy.
Họ mất một lúc mới đi tới gần được cánh đồng hoa Ymiya rộng lớn ấy. Đó là những cây hoa thật lạ kì; mọi bộ phận của chúng từ thân, lá cho tới các cánh hoa đều trong suốt như nước đá, và thực ra cấu tạo của chúng chính là... nước đá.
Mỗi bông hoa băng Ymiya gồm có 6 cánh hoa lớn và hơi cong. Ở chính giữa là phần nhị hoa với những sợi dài vươn lên cao; trên đầu mỗi sợi có những đốm bông màu vàng, nhỏ li ti, và có khả năng phát sáng trong đêm.
"Ôi đẹp kì diệu!" - Ebenie thốt lên - "Đêm nay chúng ta dựng trại ở cánh đồng hoa này nhé."
"Ừ, mà cô xuống đi chứ, con sói đang bị quá tải đấy." - Zapihha nói.
"Chính anh mới phải xuống ấy."
"Sao tôi phải xuống chứ?!"
"Hoa này... có ăn được không?" - Huệ Nha hỏi.
"Được, nhưng em sẽ bị buốt răng đấy nhé." - Ebenie cười đáp.
Họ kiếm một chỗ trống trải trên cánh đồng hoa băng và đốt lửa. Vì đang ở giữa biển băng không thể kiếm được củi, nên họ đành dùng củi nhân tạo của Ebenie.
* Củi nhân tạo: Là những thanh kim loại có khả năng phát ra ánh sáng dạng lửa. Dù không nóng được như lửa thật nhưng lại rực rỡ hơn.
"Đây là khẩu phần của ngày hôm nay." - Ebenie lại phân phát chocolate dinh dưỡng cho Zapihha và Huệ Nha.
"Vị ngon vẫn không đổi." - Zapihha thưởng thức một cách chậm rãi.
Huệ Nha bẻ một ít cho con phượng hoàng, nó chỉ mổ mổ rồi lại nhả ra. Con sói tuyết nằm gần đó thì có vẻ chẳng thèm đoái hoài gì đến món chocolate này. Còn con robot Arelgon thì khỏi nói, kẻ khổng lồ ấy vẫn luôn đứng lạnh lùng trầm lặng giữa đất trời.
Sau món chocolate bổ dưỡng là đến món tráng miệng thanh mát bằng hoa của Navarisa. Ngồi giữa cánh đồng hoa băng Ymiya mênh mông với những phần nhị hoa phát sáng, họ như đang ngồi giữa hàng triệu cây nến.
"Trận chiến với con bọ cạp Vahajra chúng ta đã phối hợp tác chiến rất tốt." - Ebenie nói - "Lần này tôi thực sự ghi nhận những đóng góp của hai bạn."
"Cô có vẻ giỏi về chiến thuật nhỉ. Thực ra cô đã trải qua bao nhiêu trận chiến rồi vậy?" - Zapihha hỏi.
"Ai mà để ý đến điều đó làm gì chứ..." - Ebenie đáp một cách buồn bã, nàng nhìn lên những bông tuyết thoang thoảng bay trên không trung - "Lũ quái vật nhiều như kiến, chúng cứ kéo đến thì chúng tôi lại phải tiêu diệt, phải giết. Nhưng có ai lại muốn chiến tranh cơ chứ? Thực ra tôi... tôi chỉ muốn làm một cô gái bình thường thôi..."
"Tôi hiểu." - Zapihha khẽ gật đầu.
"Tôi không muốn... không muốn nhìn cảnh những người đồng đội cứ ngã xuống ngay bên cạnh mình. Anh không thể tưởng tượng nổi đâu, anh chẳng thể hiểu hết được, họ đều đã phải nhận những cái chết rất... khủng khiếp... Cơ thể của họ..." - Giọng Ebenie uất nghẹn trong một sự xúc động mạnh mẽ, và nàng bật khóc.
"Kìa..." - Zapihha bỗng thấy trong lòng dâng lên niềm thương cảm, khi nhìn những dòng nước mắt lăn trên gương mặt đẹp như một đóa hồng của Ebenie. Cô ấy còn trẻ quá, ít tuổi hơn cả anh nữa, và dù sao cũng chỉ là một cô gái giống như Huệ Nha vậy. Cô ấy đã phải trải qua những gì? Đã phải chịu đựng những gì? Cuộc chiến này thật kinh khủng...
"Đừng lo, tôi không yếu đuối đến thế đâu." - Ebenie đưa tay gạt nước mắt, đôi mắt màu xanh lục của nàng sáng lên như hai viên ngọc mới được tinh chế - "Nước mắt của tôi là dành cho các đồng đội, cho những người dân vô tội đã hi sinh. Kẻ thù của chúng ta không chỉ có lũ quái vật, mà kẻ thù lớn nhất và nguy hiểm nhất chính là quân đoàn quỷ do Quỷ Vương thống lĩnh. Chúng rất tàn bạo, vô cùng tàn bạo. Nhưng tôi sẽ không ngừng chiến đấu, không ngừng vung gươm cho đến khi chúng bị tiêu diệt hết."
"Tôi sẽ giúp cô." - Zapihha nói, đôi mắt màu nâu sáng của anh ánh lên như ánh bình minh - "Dù có thể cô coi tôi là một kẻ không thuộc loài người, nhưng đối với tôi điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa. Trong hành trình của mình, tôi đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều những thành phố đổ nát tan hoang, và tôi không muốn điều ấy tiếp tục lặp lại nữa. Dù chỉ còn lại một thành phố duy nhất, tôi cũng muốn được góp sức bảo vệ và gìn giữ nó."
"Cám ơn anh, người chiến sĩ dũng cảm." - Ebenie trân trọng nói, nàng đưa tay lên chào Zapihha theo một cách nghiêm trang nhất - "Đúng, chúng ta là ai, chúng ta thuộc giống loài nào không hề quan trọng. Chỉ cần cùng đứng về chính nghĩa, đứng về cái thiện thì chúng ta đều có thể trở thành những người bạn, những người đồng chí. Hãy chiến đấu cùng tôi và Fayusia nhé?"
Nàng đưa tay ra. Và Zapihha nắm lấy, bàn tay nàng thật mềm và ấm, anh nhìn thẳng vào đôi mắt nàng và mỉm cười:
"Tôi rất vinh dự."
"Em cũng sẽ chiến đấu." - Huệ Nha nói, đôi mắt hai màu của nàng phản chiếu ánh lửa nên trông thật huyền hoặc.
"Vậy đặt tay lên đây nào, Huệ Nha."
Chỉ một cơn gió nhẹ cũng khiến cánh đồng hoa băng Ymiya xôn xao, và vô vàn những hạt bông vàng phát sáng đang cất mình bay lên cao, như những cánh đom đóm, như những hạt mầm sống lấp lánh khắp không gian. Một lần nữa hi vọng của nhân loại lại được thắp lên.
Sau cơn bão, bầu trời trong veo như thể được tạo nên từ thủy tinh. Những vì sao như những đốm bạc, kết thành một dòng sông bạc óng ánh chảy vắt ngang giữa những áng tinh vân huyền ảo.
Phía dưới biển băng, đoàn lữ hành vẫn miệt mài di chuyển. Rồi ở chân trời phía trước đang hiện ra một dải sáng vàng lung linh.
"Nhìn kìa Huệ Nha, thứ ánh sáng gì thế kia?" - Zapihha lên tiếng.
"Đó là một cánh đồng hoa Ymiya đấy." - Ebenie nói, từ sau lưng Zapihha.
"Cô lại ngồi sau tôi từ lúc nào thế??" - Zapihha giật mình quay lại.
* Ymiya: Hoa băng. Loài hoa chỉ có thể tìm thấy trong kỷ băng hà, bởi khi khí hậu ấm lên chúng sẽ... tan chảy.
Họ mất một lúc mới đi tới gần được cánh đồng hoa Ymiya rộng lớn ấy. Đó là những cây hoa thật lạ kì; mọi bộ phận của chúng từ thân, lá cho tới các cánh hoa đều trong suốt như nước đá, và thực ra cấu tạo của chúng chính là... nước đá.
Mỗi bông hoa băng Ymiya gồm có 6 cánh hoa lớn và hơi cong. Ở chính giữa là phần nhị hoa với những sợi dài vươn lên cao; trên đầu mỗi sợi có những đốm bông màu vàng, nhỏ li ti, và có khả năng phát sáng trong đêm.
"Ôi đẹp kì diệu!" - Ebenie thốt lên - "Đêm nay chúng ta dựng trại ở cánh đồng hoa này nhé."
"Ừ, mà cô xuống đi chứ, con sói đang bị quá tải đấy." - Zapihha nói.
"Chính anh mới phải xuống ấy."
"Sao tôi phải xuống chứ?!"
"Hoa này... có ăn được không?" - Huệ Nha hỏi.
"Được, nhưng em sẽ bị buốt răng đấy nhé." - Ebenie cười đáp.
Họ kiếm một chỗ trống trải trên cánh đồng hoa băng và đốt lửa. Vì đang ở giữa biển băng không thể kiếm được củi, nên họ đành dùng củi nhân tạo của Ebenie.
* Củi nhân tạo: Là những thanh kim loại có khả năng phát ra ánh sáng dạng lửa. Dù không nóng được như lửa thật nhưng lại rực rỡ hơn.
"Đây là khẩu phần của ngày hôm nay." - Ebenie lại phân phát chocolate dinh dưỡng cho Zapihha và Huệ Nha.
"Vị ngon vẫn không đổi." - Zapihha thưởng thức một cách chậm rãi.
Huệ Nha bẻ một ít cho con phượng hoàng, nó chỉ mổ mổ rồi lại nhả ra. Con sói tuyết nằm gần đó thì có vẻ chẳng thèm đoái hoài gì đến món chocolate này. Còn con robot Arelgon thì khỏi nói, kẻ khổng lồ ấy vẫn luôn đứng lạnh lùng trầm lặng giữa đất trời.
Sau món chocolate bổ dưỡng là đến món tráng miệng thanh mát bằng hoa của Navarisa. Ngồi giữa cánh đồng hoa băng Ymiya mênh mông với những phần nhị hoa phát sáng, họ như đang ngồi giữa hàng triệu cây nến.
"Trận chiến với con bọ cạp Vahajra chúng ta đã phối hợp tác chiến rất tốt." - Ebenie nói - "Lần này tôi thực sự ghi nhận những đóng góp của hai bạn."
"Cô có vẻ giỏi về chiến thuật nhỉ. Thực ra cô đã trải qua bao nhiêu trận chiến rồi vậy?" - Zapihha hỏi.
"Ai mà để ý đến điều đó làm gì chứ..." - Ebenie đáp một cách buồn bã, nàng nhìn lên những bông tuyết thoang thoảng bay trên không trung - "Lũ quái vật nhiều như kiến, chúng cứ kéo đến thì chúng tôi lại phải tiêu diệt, phải giết. Nhưng có ai lại muốn chiến tranh cơ chứ? Thực ra tôi... tôi chỉ muốn làm một cô gái bình thường thôi..."
"Tôi hiểu." - Zapihha khẽ gật đầu.
"Tôi không muốn... không muốn nhìn cảnh những người đồng đội cứ ngã xuống ngay bên cạnh mình. Anh không thể tưởng tượng nổi đâu, anh chẳng thể hiểu hết được, họ đều đã phải nhận những cái chết rất... khủng khiếp... Cơ thể của họ..." - Giọng Ebenie uất nghẹn trong một sự xúc động mạnh mẽ, và nàng bật khóc.
"Kìa..." - Zapihha bỗng thấy trong lòng dâng lên niềm thương cảm, khi nhìn những dòng nước mắt lăn trên gương mặt đẹp như một đóa hồng của Ebenie. Cô ấy còn trẻ quá, ít tuổi hơn cả anh nữa, và dù sao cũng chỉ là một cô gái giống như Huệ Nha vậy. Cô ấy đã phải trải qua những gì? Đã phải chịu đựng những gì? Cuộc chiến này thật kinh khủng...
"Đừng lo, tôi không yếu đuối đến thế đâu." - Ebenie đưa tay gạt nước mắt, đôi mắt màu xanh lục của nàng sáng lên như hai viên ngọc mới được tinh chế - "Nước mắt của tôi là dành cho các đồng đội, cho những người dân vô tội đã hi sinh. Kẻ thù của chúng ta không chỉ có lũ quái vật, mà kẻ thù lớn nhất và nguy hiểm nhất chính là quân đoàn quỷ do Quỷ Vương thống lĩnh. Chúng rất tàn bạo, vô cùng tàn bạo. Nhưng tôi sẽ không ngừng chiến đấu, không ngừng vung gươm cho đến khi chúng bị tiêu diệt hết."
"Tôi sẽ giúp cô." - Zapihha nói, đôi mắt màu nâu sáng của anh ánh lên như ánh bình minh - "Dù có thể cô coi tôi là một kẻ không thuộc loài người, nhưng đối với tôi điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa. Trong hành trình của mình, tôi đã tận mắt nhìn thấy rất nhiều những thành phố đổ nát tan hoang, và tôi không muốn điều ấy tiếp tục lặp lại nữa. Dù chỉ còn lại một thành phố duy nhất, tôi cũng muốn được góp sức bảo vệ và gìn giữ nó."
"Cám ơn anh, người chiến sĩ dũng cảm." - Ebenie trân trọng nói, nàng đưa tay lên chào Zapihha theo một cách nghiêm trang nhất - "Đúng, chúng ta là ai, chúng ta thuộc giống loài nào không hề quan trọng. Chỉ cần cùng đứng về chính nghĩa, đứng về cái thiện thì chúng ta đều có thể trở thành những người bạn, những người đồng chí. Hãy chiến đấu cùng tôi và Fayusia nhé?"
Nàng đưa tay ra. Và Zapihha nắm lấy, bàn tay nàng thật mềm và ấm, anh nhìn thẳng vào đôi mắt nàng và mỉm cười:
"Tôi rất vinh dự."
"Em cũng sẽ chiến đấu." - Huệ Nha nói, đôi mắt hai màu của nàng phản chiếu ánh lửa nên trông thật huyền hoặc.
"Vậy đặt tay lên đây nào, Huệ Nha."
Chỉ một cơn gió nhẹ cũng khiến cánh đồng hoa băng Ymiya xôn xao, và vô vàn những hạt bông vàng phát sáng đang cất mình bay lên cao, như những cánh đom đóm, như những hạt mầm sống lấp lánh khắp không gian. Một lần nữa hi vọng của nhân loại lại được thắp lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.