Chương 135
Mifiji
10/05/2017
Tham vọng
Đó là thứ luôn tồn tại trong sâu thẳm mỗi con người
Không có giới hạn
Không có điểm dừng
Vinh quang hay hủy diệt?
***
Ầm Ầm Ầm...
Tiếng sấm rền âm ỉ trên vòm trời xám ngắt ảm đạm. Và mưa tỏa xuống, thật nhẹ nhàng.
Khu vườn tươi xanh, cây lá mướt mát. Trên một băng ghế gỗ sơn trắng, cô và anh ngồi bên nhau, tĩnh lặng hồi lâu. Cô vận một chiếc váy ngắn màu trắng, còn anh mặc bộ vest màu đen. Phía trên đầu hai người là những giỏ hoa Hương tuyết cầu thơm ngát, từng chùm hoa nở rộ tựa như những đám mây trắng bồng bềnh.
Họ vẫn ngồi lặng im bên nhau.
Trong không gian, từng giọt mưa vẫn chầm chậm tỏa bay như những hạt thủy tinh trong vắt. Từng hạt, từng hạt khẽ khàng rơi xuống rồi vỡ tan ra trên những tán lá, trên những khóm hoa, trên thảm cỏ, hay trên mặt nước.
"Anh có thể dừng kế hoạch đó lại được không, Zazh?" - Cô chợt cất lời.
"Không được, Mộc Uyên. Anh không thể dừng lại được." - Anh đáp.
* Zazh: Cha của Xương Uy. 26 tuổi (Thời điểm năm 2006). Khuôn mặt anh mang một vẻ sắt đá nghiêm nghị, một đôi mắt rất sáng và rất ít khi chớp, một vẻ đẹp khiến người đối diện cảm thấy ngộp thở.
"Vì sao...?" - Mộc Uyên hỏi, giọng cô như khẽ run rẩy.
"Vì nhân loại." - Zazh nói.
"Em không hiểu..." - Mộc Uyên lắc đầu.
Đôi mắt sáng của Zazh vẫn nhìn thẳng về phía trước, anh chậm rãi nói, một chất giọng trầm thật trầm:
"Thế giới mà chúng ta đang sống không tốt đẹp như vẻ bề ngoài, hoàn toàn không. Bạo lực, bóc lột, giả dối, lừa lọc, phân biệt chủng tộc, tôn giáo. Bất công và tội ác vẫn ngập tràn. Anh muốn chấm dứt tất cả những điều đó. Anh muốn tạo ra một thế giới mới, không còn chiến tranh, không còn khoảng cách giữa người với người. Một thế giới bình yên và hạnh phúc thực sự. Để làm được điều đó, tất cả những gì thối nát đều phải bị loại bỏ."
"Nhưng... kế hoạch của anh quá mạo hiểm và tàn nhẫn, sẽ có bao nhiêu người phải chết? Sẽ có bao nhiêu nước mắt và đau thương?" - Mộc Uyên đưa tay chặn lên trái tim mình, giọng cô nghẹn lại.
Sắc mặt Zazh chẳng hề thay đổi, một vẻ điềm nhiên lạnh lẽo:
"Phải có hi sinh mới có hạnh phúc. Từ hàng ngàn năm qua, sinh mệnh của con người vẫn chỉ như cát bụi. Tất cả cũng chỉ để phục vụ cho dòng chảy thời gian, cho lịch sử và sự phát triển."
Mộc Uyên thấy lòng mình quặn thắt, một cảm giác như vô vọng, cô đưa tay ra và nắm lấy bàn tay Zazh, dù tay anh lạnh ngắt cô vẫn cố gắng nắm lấy thật chặt:
"Xin anh... hãy dừng lại đi... Hãy vì em, xin anh hãy dừng kế hoạch đó lại đi, được không Zazh?"
Zazh quay nhìn Mộc Uyên, những làn tóc đen huyền của cô ấy cùng mùi hoa Hương tuyết cầu thật êm đềm quá. Trong một thoáng dường như trong đáy mắt màu nâu đậm của anh có một gợn sóng, nhưng rồi anh lại quay mặt ra phía trước:
"Đủ rồi, Mộc Uyên. Đó là lí tưởng của anh, là giấc mơ anh phải thực hiện."
Mộc Uyên mím chặt môi, bàn tay cô đã rời ra khỏi tay Zazh:
"Anh... quá vô cảm... quá điên rồ..."
"Anh xin lỗi."
"Em sẽ không để anh thực hiện kế hoạch khủng khiếp ấy đâu." - Mộc Uyên nói, giọng cô đầy cương nghị - "Em nhất định sẽ ngăn anh lại."
"Anh phải đi rồi." - Zazh đứng lên, rồi chậm rãi cất bước vào những làn mưa.
Mộc Uyên nhắm ngiền mắt lại, cố gắng ngăn những dòng nước mắt đang trực tuôn trào. Tiếng bước chân của Zazh cứ xa dần, xa dần, rồi hoàn toàn khuất lặng.
Mộc Uyên cảm thấy thật bất lực và trống rỗng. Khi cô mở mắt ra, bão tuyết đã giăng mù trời. Dữ dội. Điệp trùng. Mênh mông. Trắng xóa...
...
...
...
10 năm sau. Hiện tại, 2016.
Khu nghiên cứu bí mật của tập đoàn công nghệ Egyh. Đây là một khu nghiên cứu được đặt sâu dưới lòng đất với hệ thống an ninh hết sức nghiêm ngặt.
Trong phòng nghiên cứu trung tâm, Zazh đang đứng trước một cỗ máy khổng lồ. Một cỗ máy với vô vàn đèn tín hiệu sáng lấp lánh như một dải ngân hà thu nhỏ.
"Cuối cùng... cuối cùng ta cũng đã hoàn thiện được công trình này." - Zazh ngước nhìn cỗ máy và lẩm nhẩm nói, giờ đây dù đã bước sang tuổi 36 nhưng trông ông vẫn không già đi bao nhiêu, vẫn là gương mặt như được tạc khắc nên từ sắt từ đá ấy.
Đây là một cỗ máy siêu việt sẽ giúp ông thực hiện kế hoạch đã ấp ủ suốt bao năm qua của mình. Cỗ máy sẽ ban cho ông một quyền năng tối thượng, thứ quyền năng sẽ thống trị thế giới loài người.
Phải, để có thể xây dựng lại thế giới, trước tiên ông cần phải trở thành chủ nhân của thế giới.
"Mộc Uyên, lẽ ra giờ này em phải đứng đây bên anh và cùng anh chiêm ngưỡng khoảnh khắc này. Anh muốn được cùng em đứng trên đỉnh thế giới. Nhưng, em lại có suy nghĩ khác, vậy thì hãy yên nghỉ."
Vụ rơi máy bay trực thăng của Mộc Uyên 10 năm trước không đơn giản chỉ là một tai nạn, mà đó chính là sự sắp đặt của Zazh. Ông yêu Mộc Uyên hơn hết thảy mọi thứ trên đời, ngoại trừ kế hoạch của ông. Cô ấy đã muốn ngăn cản kế hoạch của ông, vậy thì cô ấy phải chết. Bất kì ai muốn ngăn cản kế hoạch của ông đều phải chết. Đó là sự hi sinh, cho những điều vĩ đại mà ông sắp thực hiện.
"Anh xin lỗi, bao năm qua anh đã dằn vặt, đã đau khổ và nhớ em rất nhiều. Sự dịu dàng của em, nụ cười của em, anh sẽ chẳng thể nào được thấy nữa. Nhưng anh biết mình phải mạnh mẽ, anh không thể gục ngã, vì anh còn có trách nhiệm với thế giới này. Đúng vậy, Mộc Uyên, anh sẽ cải tạo lại cái thế giới mục nát này. Hành tinh này sẽ chỉ còn một quốc gia duy nhất, quốc gia của loài người. Không còn xung đột hận thù, không còn cách biệt không còn kì thị, mọi con người đều bình đẳng. Một xã hội ưu việt! Một đế chế hoàn mĩ và trường tồn!! HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA..."
Zazh không còn kiềm chế được bản thân mình nữa, nét mặt ông đã hoàn toàn biến đổi, vẻ lạnh lùng điềm tĩnh đã không còn thay vào đó là những cuồng loạn và phấn khích cực độ. Ánh mắt ông càng lúc càng sáng rỡ khi nhìn lên cỗ máy đáng sợ kia, và giọng cười của ông vang vọng khắp căn phòng rộng lớn.
"Nào, giờ chỉ còn một việc, đó là nhấn nút... khởi động!"
Khóe môi Zazh kéo lên một điệu cười man dại.
Cạch!
Những ngón tay run rẩy của ông đã nhấn vào chiếc nút lớn trên bàn điều khiển.
Và...
Đồng hồ điện tử đang đếm ngược:
3... 2... 1...
0!!
Zazh dang rộng hai cánh tay và thét lớn:
"PRAVIURSA, HÃY... HIỆN HÌNH!"
* Praviursa: ???
Đó là thứ luôn tồn tại trong sâu thẳm mỗi con người
Không có giới hạn
Không có điểm dừng
Vinh quang hay hủy diệt?
***
Ầm Ầm Ầm...
Tiếng sấm rền âm ỉ trên vòm trời xám ngắt ảm đạm. Và mưa tỏa xuống, thật nhẹ nhàng.
Khu vườn tươi xanh, cây lá mướt mát. Trên một băng ghế gỗ sơn trắng, cô và anh ngồi bên nhau, tĩnh lặng hồi lâu. Cô vận một chiếc váy ngắn màu trắng, còn anh mặc bộ vest màu đen. Phía trên đầu hai người là những giỏ hoa Hương tuyết cầu thơm ngát, từng chùm hoa nở rộ tựa như những đám mây trắng bồng bềnh.
Họ vẫn ngồi lặng im bên nhau.
Trong không gian, từng giọt mưa vẫn chầm chậm tỏa bay như những hạt thủy tinh trong vắt. Từng hạt, từng hạt khẽ khàng rơi xuống rồi vỡ tan ra trên những tán lá, trên những khóm hoa, trên thảm cỏ, hay trên mặt nước.
"Anh có thể dừng kế hoạch đó lại được không, Zazh?" - Cô chợt cất lời.
"Không được, Mộc Uyên. Anh không thể dừng lại được." - Anh đáp.
* Zazh: Cha của Xương Uy. 26 tuổi (Thời điểm năm 2006). Khuôn mặt anh mang một vẻ sắt đá nghiêm nghị, một đôi mắt rất sáng và rất ít khi chớp, một vẻ đẹp khiến người đối diện cảm thấy ngộp thở.
"Vì sao...?" - Mộc Uyên hỏi, giọng cô như khẽ run rẩy.
"Vì nhân loại." - Zazh nói.
"Em không hiểu..." - Mộc Uyên lắc đầu.
Đôi mắt sáng của Zazh vẫn nhìn thẳng về phía trước, anh chậm rãi nói, một chất giọng trầm thật trầm:
"Thế giới mà chúng ta đang sống không tốt đẹp như vẻ bề ngoài, hoàn toàn không. Bạo lực, bóc lột, giả dối, lừa lọc, phân biệt chủng tộc, tôn giáo. Bất công và tội ác vẫn ngập tràn. Anh muốn chấm dứt tất cả những điều đó. Anh muốn tạo ra một thế giới mới, không còn chiến tranh, không còn khoảng cách giữa người với người. Một thế giới bình yên và hạnh phúc thực sự. Để làm được điều đó, tất cả những gì thối nát đều phải bị loại bỏ."
"Nhưng... kế hoạch của anh quá mạo hiểm và tàn nhẫn, sẽ có bao nhiêu người phải chết? Sẽ có bao nhiêu nước mắt và đau thương?" - Mộc Uyên đưa tay chặn lên trái tim mình, giọng cô nghẹn lại.
Sắc mặt Zazh chẳng hề thay đổi, một vẻ điềm nhiên lạnh lẽo:
"Phải có hi sinh mới có hạnh phúc. Từ hàng ngàn năm qua, sinh mệnh của con người vẫn chỉ như cát bụi. Tất cả cũng chỉ để phục vụ cho dòng chảy thời gian, cho lịch sử và sự phát triển."
Mộc Uyên thấy lòng mình quặn thắt, một cảm giác như vô vọng, cô đưa tay ra và nắm lấy bàn tay Zazh, dù tay anh lạnh ngắt cô vẫn cố gắng nắm lấy thật chặt:
"Xin anh... hãy dừng lại đi... Hãy vì em, xin anh hãy dừng kế hoạch đó lại đi, được không Zazh?"
Zazh quay nhìn Mộc Uyên, những làn tóc đen huyền của cô ấy cùng mùi hoa Hương tuyết cầu thật êm đềm quá. Trong một thoáng dường như trong đáy mắt màu nâu đậm của anh có một gợn sóng, nhưng rồi anh lại quay mặt ra phía trước:
"Đủ rồi, Mộc Uyên. Đó là lí tưởng của anh, là giấc mơ anh phải thực hiện."
Mộc Uyên mím chặt môi, bàn tay cô đã rời ra khỏi tay Zazh:
"Anh... quá vô cảm... quá điên rồ..."
"Anh xin lỗi."
"Em sẽ không để anh thực hiện kế hoạch khủng khiếp ấy đâu." - Mộc Uyên nói, giọng cô đầy cương nghị - "Em nhất định sẽ ngăn anh lại."
"Anh phải đi rồi." - Zazh đứng lên, rồi chậm rãi cất bước vào những làn mưa.
Mộc Uyên nhắm ngiền mắt lại, cố gắng ngăn những dòng nước mắt đang trực tuôn trào. Tiếng bước chân của Zazh cứ xa dần, xa dần, rồi hoàn toàn khuất lặng.
Mộc Uyên cảm thấy thật bất lực và trống rỗng. Khi cô mở mắt ra, bão tuyết đã giăng mù trời. Dữ dội. Điệp trùng. Mênh mông. Trắng xóa...
...
...
...
10 năm sau. Hiện tại, 2016.
Khu nghiên cứu bí mật của tập đoàn công nghệ Egyh. Đây là một khu nghiên cứu được đặt sâu dưới lòng đất với hệ thống an ninh hết sức nghiêm ngặt.
Trong phòng nghiên cứu trung tâm, Zazh đang đứng trước một cỗ máy khổng lồ. Một cỗ máy với vô vàn đèn tín hiệu sáng lấp lánh như một dải ngân hà thu nhỏ.
"Cuối cùng... cuối cùng ta cũng đã hoàn thiện được công trình này." - Zazh ngước nhìn cỗ máy và lẩm nhẩm nói, giờ đây dù đã bước sang tuổi 36 nhưng trông ông vẫn không già đi bao nhiêu, vẫn là gương mặt như được tạc khắc nên từ sắt từ đá ấy.
Đây là một cỗ máy siêu việt sẽ giúp ông thực hiện kế hoạch đã ấp ủ suốt bao năm qua của mình. Cỗ máy sẽ ban cho ông một quyền năng tối thượng, thứ quyền năng sẽ thống trị thế giới loài người.
Phải, để có thể xây dựng lại thế giới, trước tiên ông cần phải trở thành chủ nhân của thế giới.
"Mộc Uyên, lẽ ra giờ này em phải đứng đây bên anh và cùng anh chiêm ngưỡng khoảnh khắc này. Anh muốn được cùng em đứng trên đỉnh thế giới. Nhưng, em lại có suy nghĩ khác, vậy thì hãy yên nghỉ."
Vụ rơi máy bay trực thăng của Mộc Uyên 10 năm trước không đơn giản chỉ là một tai nạn, mà đó chính là sự sắp đặt của Zazh. Ông yêu Mộc Uyên hơn hết thảy mọi thứ trên đời, ngoại trừ kế hoạch của ông. Cô ấy đã muốn ngăn cản kế hoạch của ông, vậy thì cô ấy phải chết. Bất kì ai muốn ngăn cản kế hoạch của ông đều phải chết. Đó là sự hi sinh, cho những điều vĩ đại mà ông sắp thực hiện.
"Anh xin lỗi, bao năm qua anh đã dằn vặt, đã đau khổ và nhớ em rất nhiều. Sự dịu dàng của em, nụ cười của em, anh sẽ chẳng thể nào được thấy nữa. Nhưng anh biết mình phải mạnh mẽ, anh không thể gục ngã, vì anh còn có trách nhiệm với thế giới này. Đúng vậy, Mộc Uyên, anh sẽ cải tạo lại cái thế giới mục nát này. Hành tinh này sẽ chỉ còn một quốc gia duy nhất, quốc gia của loài người. Không còn xung đột hận thù, không còn cách biệt không còn kì thị, mọi con người đều bình đẳng. Một xã hội ưu việt! Một đế chế hoàn mĩ và trường tồn!! HA HA HA HA HA HA HA HA HA HA..."
Zazh không còn kiềm chế được bản thân mình nữa, nét mặt ông đã hoàn toàn biến đổi, vẻ lạnh lùng điềm tĩnh đã không còn thay vào đó là những cuồng loạn và phấn khích cực độ. Ánh mắt ông càng lúc càng sáng rỡ khi nhìn lên cỗ máy đáng sợ kia, và giọng cười của ông vang vọng khắp căn phòng rộng lớn.
"Nào, giờ chỉ còn một việc, đó là nhấn nút... khởi động!"
Khóe môi Zazh kéo lên một điệu cười man dại.
Cạch!
Những ngón tay run rẩy của ông đã nhấn vào chiếc nút lớn trên bàn điều khiển.
Và...
Đồng hồ điện tử đang đếm ngược:
3... 2... 1...
0!!
Zazh dang rộng hai cánh tay và thét lớn:
"PRAVIURSA, HÃY... HIỆN HÌNH!"
* Praviursa: ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.