Chương 63: Chương 26-3: Năng lượng thiêng (III)
Mifiji
17/08/2016
Cả Huy Am, Hy Ca và Hoa Tiên đều quay nhìn về phía người vừa cất lên
tiếng quát. Đó là một tay bảo vệ của tòa nhà, hắn đang đứng ở cửa cầu
thang bộ.
Tòa nhà này thuộc sở hữu của một tập đoàn tài chính, trong đó 10 tầng trên cùng là trụ sở chính của họ, không cho phép người ngoài xâm nhập.
Tay bảo vệ không thể hiểu tại sao 3 người kia lại có thể lên được tới khu vực sân thượng này, bọn họ đã vượt qua hệ thống an ninh nghiêm ngặt bằng cách nào? Thêm nữa, trông cách ăn mặc và ngoại hình lại rất cổ quái, cứ như những nhân vật bước ra từ trong những bộ phim thần thoại vậy.
"Rời khỏi đây ngay! Đây là khu vực cấm!" - Tay bảo vệ tiếp tục quát.
Hy Ca buông tay Hoa Tiên ra, rồi nàng lướt về phía gã bảo vệ, con mắt bạc vẫn không ngừng phát sáng.
Tay bảo vệ bắt đầu thấy rợn sống lưng, cảm giác có điều chẳng lành, hắn vội vã bật bộ đàm lên:
"Alô, cảnh báo nguy hiểm! Phát hiện có ba kẻ lạ mặt ở khu vực sân thượng, yêu cầu đưa đội an ninh tới ngay..."
RẦM!!!
Tay bảo vệ còn chưa nói dứt câu thì đã lãnh ngay một cú song phi nhanh như điện xẹt của Hy Ca, và hắn bắn văng qua cánh cửa, ngã lăn lóc xuống những bậc thang.
"Có lẽ chúng ta nên rời khỏi đây thôi." - Huy Am khẽ nói.
Hoa Tiên thì đang nắn nắn cổ tay mình:
"Hu hu, đau quá đi mất..."
"Để tôi xem nào." - Huy Am nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Hoa Tiên, vùng cổ tay nàng ấy đã bầm tím cả lên.
"Đau lắm, Hy Ca bóp gãy xương tôi rồi..." - Hoa Tiên khóc lóc.
Huy Am mỉm cười, chàng cúi đầu xuống, và... đặt lên cổ tay Hoa Tiên một... nụ hôn. Ngay lập tức, những vết bầm đã tan biến đi hết, chỉ còn lại lớp da trắng ngần.
"A, hết đau rồi, tuyệt ghê! Cám ơn Huy Am!" - Hoa Tiên lại cười như hoa nở.
Đội an ninh đang kéo lên sân thượng, 30 người tất cả, trong những bộ đồng phục quân sự màu lục đậm, họ được trang bị dùi cui sắt và súng điện.
Hy Ca đứng giữa khoảng sân, sắc mặt vẫn vô cùng lạnh lẽo ngoại trừ con mắt bạc sáng rừng rực.
Tay đội trưởng đội an ninh bước lên trước, quát:
"Các người là ai? Làm gì ở đây? Mau theo tôi tới phòng an ninh!"
"..." - Hy Ca nghiêng đầu, ánh nhìn cháy rực của nàng tập trung vào tay đội trưởng.
Tay đội trưởng rùng mình, hắn liền chĩa khẩu súng điện vào Hy Ca và quát lớn:
"Cô gái kia, không được manh động!"
RẦM!!!
Hy Ca dậm chân xuống khiến sàn gạch chỗ đó nát vụn, rồi nàng bắt đầu cất bước tiến lên.
Đám bảo vệ giật mình, loạt xoạt bước lùi lại, những khẩu súng đưa lên chĩa cả vào Hy Ca. Tay đội trưởng trừng mắt:
"Đứng lại đó! Cô có nghe không! Đứng lại ngay! Tiến lên tiếp tôi sẽ bắn!"
Hy Ca vẫn chậm rãi bước tới trên đôi chân trần nhỏ nhắn, mưa rơi lõng bõng trên sàn gạch, bộ váy trắng đẫm nước bết sát trên người nàng, làn môi đỏ thắm của nàng cất lên một chất giọng tang tóc:
"Ta là Tử thiên thần. Ngày hôm nay, các ngươi sẽ phải ngập chìm... trong máu!"
ẦM ẦM ẦM!!!
Một chuỗi sấm chớp rực rỡ khắp bầu trời!
"NỔ SÚNG!" - Tay đội trưởng hét lên.
Và những viên đạn điện đồng loạt được bắn ra, đây là loại đạn đặc biệt chỉ gây tê liệt chứ không gây sát thương.
Những ánh điện sáng lóe lên trong màn mưa!
Hy Ca nghiêng mình tránh khỏi tất cả những viên đạn điện đang vun vút bay tới bằng một tốc độ di chuyển phi thường.
Sau loạt súng đầu tiên, không một viên đạn nào trúng đích. Và Hy Ca đã tung người lên lao thẳng vào đám bảo vệ!
RẦM! RẦM! RẦM!
Nàng xuất liền mấy chiêu cước mạnh khủng khiếp đánh văng 3, 4 gã một lúc. Đám bảo vệ còn lại liền rút dùi cui ra xông tới. Hy Ca một mình giữa vòng vây nhưng nàng luôn ở thế chủ động tấn công, ra chiêu vô cùng biến ảo, kĩ năng chiến đấu đạt đến độ cực hạn. Những pha bay người kẹp cổ hay liên hoàn cước của nàng đều đẹp đến mê hồn.
Mưa như xối nước.
Với thân hình mỏng manh nhưng sức mạnh của Hy Ca thì gần như vô biên, chỉ cần một đòn đánh để triệt hạ một đối thủ. Và quân số của đội an ninh vơi đi nhanh chóng.
Gã đội trưởng hoảng sợ gào vào chiếc bộ đàm:
"Báo động đỏ!!!! Yêu cầu tiếp viện khẩn cấp..."
RẦM!!!
Hy Ca tung chân đá bay chiếc bộ đàm lên không trung, và nàng tiếp tục thi triển một đòn đá xoay giáng thẳng vào mặt gã đội trưởng, khiến hắn bắn ra tận rìa sân thượng!
Huy Am và Hoa Tiên vẫn đứng nguyên vị trí để mặc một mình Hy Ca chiến đấu. Hoa Tiên tỏ ra rất phấn khích, nàng không ngừng vỗ tay tán thưởng:
"Ha hi hi, hay quá! Đánh đẹp lắm! Nước cố lên! Tiếp đi!"
Trong khi đó Huy Am chẳng hề quan tâm tới trận chiến, chàng quay người nhìn ra quang cảnh thành phố bên dưới. Cây đàn Tijr đã hiện ra trên tay, chàng so dây tấu lên một khúc nhạc tráng lệ, linh thiêng.
Tiếng đàn ngân vọng vào cơn mưa, những nốt nhạc trong vắt, đầy huyền hoặc.
Thêm một đội an ninh nữa đang tràn lên sân thượng. Hy Ca chiến đấu không biết mệt mỏi, thân pháp càng lúc càng linh hoạt hơn dũng mãnh hơn. Những đòn đánh của nàng càng lúc càng thêm cuồng nộ và tàn nhẫn.
Tiếng đàn vẫn hòa ngân vào tiếng mưa rơi, đầy say đắm, bâng khuâng. Tựa hồ khiến cho mọi chuyển động trở thành những thước phim quay chậm.
Rồi khi khúc nhạc hoàn thành, cũng là lúc trận chiến kết thúc.
Những xác bảo vệ nằm la liệt, chồng chất trên khắp khoảng sân rộng. Những vũng máu đỏ lênh láng.
Hy Ca đứng uy phong giữa khung cảnh tang thương ấy, gương mặt tuyệt đẹp của nàng vẫn không một chút biểu hiện cảm xúc, con mắt bạc vẫn cháy sáng những tia lửa điện, giọng nàng vẫn lạnh buốt như sương giá chốn âm ty:
"Đây chỉ là khởi đầu. Chẳng bao lâu nữa, cả thế giới này sẽ là... biển máu!"
Tòa nhà này thuộc sở hữu của một tập đoàn tài chính, trong đó 10 tầng trên cùng là trụ sở chính của họ, không cho phép người ngoài xâm nhập.
Tay bảo vệ không thể hiểu tại sao 3 người kia lại có thể lên được tới khu vực sân thượng này, bọn họ đã vượt qua hệ thống an ninh nghiêm ngặt bằng cách nào? Thêm nữa, trông cách ăn mặc và ngoại hình lại rất cổ quái, cứ như những nhân vật bước ra từ trong những bộ phim thần thoại vậy.
"Rời khỏi đây ngay! Đây là khu vực cấm!" - Tay bảo vệ tiếp tục quát.
Hy Ca buông tay Hoa Tiên ra, rồi nàng lướt về phía gã bảo vệ, con mắt bạc vẫn không ngừng phát sáng.
Tay bảo vệ bắt đầu thấy rợn sống lưng, cảm giác có điều chẳng lành, hắn vội vã bật bộ đàm lên:
"Alô, cảnh báo nguy hiểm! Phát hiện có ba kẻ lạ mặt ở khu vực sân thượng, yêu cầu đưa đội an ninh tới ngay..."
RẦM!!!
Tay bảo vệ còn chưa nói dứt câu thì đã lãnh ngay một cú song phi nhanh như điện xẹt của Hy Ca, và hắn bắn văng qua cánh cửa, ngã lăn lóc xuống những bậc thang.
"Có lẽ chúng ta nên rời khỏi đây thôi." - Huy Am khẽ nói.
Hoa Tiên thì đang nắn nắn cổ tay mình:
"Hu hu, đau quá đi mất..."
"Để tôi xem nào." - Huy Am nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Hoa Tiên, vùng cổ tay nàng ấy đã bầm tím cả lên.
"Đau lắm, Hy Ca bóp gãy xương tôi rồi..." - Hoa Tiên khóc lóc.
Huy Am mỉm cười, chàng cúi đầu xuống, và... đặt lên cổ tay Hoa Tiên một... nụ hôn. Ngay lập tức, những vết bầm đã tan biến đi hết, chỉ còn lại lớp da trắng ngần.
"A, hết đau rồi, tuyệt ghê! Cám ơn Huy Am!" - Hoa Tiên lại cười như hoa nở.
Đội an ninh đang kéo lên sân thượng, 30 người tất cả, trong những bộ đồng phục quân sự màu lục đậm, họ được trang bị dùi cui sắt và súng điện.
Hy Ca đứng giữa khoảng sân, sắc mặt vẫn vô cùng lạnh lẽo ngoại trừ con mắt bạc sáng rừng rực.
Tay đội trưởng đội an ninh bước lên trước, quát:
"Các người là ai? Làm gì ở đây? Mau theo tôi tới phòng an ninh!"
"..." - Hy Ca nghiêng đầu, ánh nhìn cháy rực của nàng tập trung vào tay đội trưởng.
Tay đội trưởng rùng mình, hắn liền chĩa khẩu súng điện vào Hy Ca và quát lớn:
"Cô gái kia, không được manh động!"
RẦM!!!
Hy Ca dậm chân xuống khiến sàn gạch chỗ đó nát vụn, rồi nàng bắt đầu cất bước tiến lên.
Đám bảo vệ giật mình, loạt xoạt bước lùi lại, những khẩu súng đưa lên chĩa cả vào Hy Ca. Tay đội trưởng trừng mắt:
"Đứng lại đó! Cô có nghe không! Đứng lại ngay! Tiến lên tiếp tôi sẽ bắn!"
Hy Ca vẫn chậm rãi bước tới trên đôi chân trần nhỏ nhắn, mưa rơi lõng bõng trên sàn gạch, bộ váy trắng đẫm nước bết sát trên người nàng, làn môi đỏ thắm của nàng cất lên một chất giọng tang tóc:
"Ta là Tử thiên thần. Ngày hôm nay, các ngươi sẽ phải ngập chìm... trong máu!"
ẦM ẦM ẦM!!!
Một chuỗi sấm chớp rực rỡ khắp bầu trời!
"NỔ SÚNG!" - Tay đội trưởng hét lên.
Và những viên đạn điện đồng loạt được bắn ra, đây là loại đạn đặc biệt chỉ gây tê liệt chứ không gây sát thương.
Những ánh điện sáng lóe lên trong màn mưa!
Hy Ca nghiêng mình tránh khỏi tất cả những viên đạn điện đang vun vút bay tới bằng một tốc độ di chuyển phi thường.
Sau loạt súng đầu tiên, không một viên đạn nào trúng đích. Và Hy Ca đã tung người lên lao thẳng vào đám bảo vệ!
RẦM! RẦM! RẦM!
Nàng xuất liền mấy chiêu cước mạnh khủng khiếp đánh văng 3, 4 gã một lúc. Đám bảo vệ còn lại liền rút dùi cui ra xông tới. Hy Ca một mình giữa vòng vây nhưng nàng luôn ở thế chủ động tấn công, ra chiêu vô cùng biến ảo, kĩ năng chiến đấu đạt đến độ cực hạn. Những pha bay người kẹp cổ hay liên hoàn cước của nàng đều đẹp đến mê hồn.
Mưa như xối nước.
Với thân hình mỏng manh nhưng sức mạnh của Hy Ca thì gần như vô biên, chỉ cần một đòn đánh để triệt hạ một đối thủ. Và quân số của đội an ninh vơi đi nhanh chóng.
Gã đội trưởng hoảng sợ gào vào chiếc bộ đàm:
"Báo động đỏ!!!! Yêu cầu tiếp viện khẩn cấp..."
RẦM!!!
Hy Ca tung chân đá bay chiếc bộ đàm lên không trung, và nàng tiếp tục thi triển một đòn đá xoay giáng thẳng vào mặt gã đội trưởng, khiến hắn bắn ra tận rìa sân thượng!
Huy Am và Hoa Tiên vẫn đứng nguyên vị trí để mặc một mình Hy Ca chiến đấu. Hoa Tiên tỏ ra rất phấn khích, nàng không ngừng vỗ tay tán thưởng:
"Ha hi hi, hay quá! Đánh đẹp lắm! Nước cố lên! Tiếp đi!"
Trong khi đó Huy Am chẳng hề quan tâm tới trận chiến, chàng quay người nhìn ra quang cảnh thành phố bên dưới. Cây đàn Tijr đã hiện ra trên tay, chàng so dây tấu lên một khúc nhạc tráng lệ, linh thiêng.
Tiếng đàn ngân vọng vào cơn mưa, những nốt nhạc trong vắt, đầy huyền hoặc.
Thêm một đội an ninh nữa đang tràn lên sân thượng. Hy Ca chiến đấu không biết mệt mỏi, thân pháp càng lúc càng linh hoạt hơn dũng mãnh hơn. Những đòn đánh của nàng càng lúc càng thêm cuồng nộ và tàn nhẫn.
Tiếng đàn vẫn hòa ngân vào tiếng mưa rơi, đầy say đắm, bâng khuâng. Tựa hồ khiến cho mọi chuyển động trở thành những thước phim quay chậm.
Rồi khi khúc nhạc hoàn thành, cũng là lúc trận chiến kết thúc.
Những xác bảo vệ nằm la liệt, chồng chất trên khắp khoảng sân rộng. Những vũng máu đỏ lênh láng.
Hy Ca đứng uy phong giữa khung cảnh tang thương ấy, gương mặt tuyệt đẹp của nàng vẫn không một chút biểu hiện cảm xúc, con mắt bạc vẫn cháy sáng những tia lửa điện, giọng nàng vẫn lạnh buốt như sương giá chốn âm ty:
"Đây chỉ là khởi đầu. Chẳng bao lâu nữa, cả thế giới này sẽ là... biển máu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.