Chương 201: Extra 0: Bông hoa đẹp nhất thế gian
Mifiji
21/04/2018
"Em thích loài hoa nào nhất, Huệ Nha?"
"Bách sắc Aiji. Còn anh, Zapihha?"
"Chắc là... hoa hướng dương."
Hai người đang ngồi tựa bên một gốc cổ thụ ngàn năm tuổi, dưới tán lá xanh thắm tỏa bóng mát lành. Nền cỏ xung quanh họ mọc đầy những khóm hoa huệ vàng. Và trước mắt họ là một vùng hồ mênh mông sóng nước.
"Anh muốn được tới Fayusia và Hà Nội quá. Và anh cũng muốn tới cả Ajamina của em nữa, Huệ Nha." Zapihha quay nhìn Huệ Nha, đôi mắt màu nâu nhạt của anh như đang lấp lánh sáng lên.
"Vậy một ngày nào đó, hai chúng ta sẽ cùng tới những nơi ấy nhé." Nàng mỉm cười với anh.
"Ừ, một ngày nào đó nhé."
Những làn gió mát dịu. Bầu trời đang thay sắc. Hoàng hôn đang tỏa buông khiến mặt hồ óng ánh những tia nắng đỏ. Những vì sao đã bắt đầu hiện ra một cách mờ nhạt. Một đàn chim trắng vỗ cánh bay dưới những dải mây hồng. Hai người cứ ngồi lặng bên nhau và ngắm nhìn quang cảnh tươi đẹp ấy.
"Có lẽ... anh sắp phải đi rồi." Anh mỉm cười một cách buồn bã.
"Em muốn ngồi bên anh thêm một chút nữa." Nàng khẽ nói.
"Một chút nữa thôi nhé."
Bầu trời vẫn đang chầm chậm thay đổi sắc màu. Những vì sao vẫn đang lác đác hiện ra. Và một vài bông tuyết bắt đầu thoang thoảng rơi xuống. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy tay anh và ngả đầu xuống vai anh:
"Ở bên anh, em cảm thấy êm đềm lắm."
"Vậy em ngủ đi." Anh vuốt tóc nàng. "Để anh hát ru em ngủ nhé?"
Nàng nhắm mắt lại và lắng nghe giọng hát của anh cất lên, một bản ballad du dương:
"Em là một đóa cẩm tú cầu
Nở màu tím biếc chiều mưa ngâu
Đậu trên đài hoa ngàn cánh bướm
Quyến rũ tâm hồn quên lo âu
Em là một nhành hoa đỗ quyên
Bé nhỏ trong nắng nở tươi duyên
Sắc hoa đỏ thắm màu kiêu hãnh
Thơm ngát tỏa hương khắp mộng tuyền
Em là một đóa hoa bách hợp
Dịu dàng trong trắng tựa sương mai
Thanh khiết gió đưa hương lớp lớp
Lan xa vào tận trong tim ai
Em là một nụ hoa tường vi
Tấm lòng thủy chung chẳng biến suy
E ấp sắc hồng đêm trăng sáng
Mong manh kiều diễm nét xuân thì
Em là một khóm hoa thủy tiên
Rực rỡ vàng tươi đẹp dịu hiền
Khi tuyết tan dần xuân sẽ đến
Em nở cho ngày thêm an yên
Em là một dải hoa san hô
Muôn sắc muôn hương chốn biển hồ
Bình minh, hoàng hôn và đêm tối
Tỏa sáng dưới ngàn lớp sóng xô
Hay em là hoa thủy hồng lan
Sắc hương huyền ảo chốn non ngàn
Loài hoa chỉ nở trong cổ tích
Ngọt ngào mê đắm ánh mây tan
Thôi em đừng là hoa nữa nhé
Nở hết mùa rồi hoa sẽ tàn
Đâu được như em là cô bé
Mãi mãi xinh tươi với thế gian..."
Chất giọng ấm áp của anh khiến lòng nàng thanh thản như chẳng còn một chút ưu tư, và nàng cứ thế chìm dần vào giấc ngủ. Còn anh thì cứ thế lặng lẽ tan dần thành những đốm sáng màu xanh lam, lung linh, biêng biếc, những sắc xanh thanh bình.
Tuyết cứ chầm chậm rơi xuống, mỗi lúc một nhiều hơn, rồi dần trở nên dày đặc.
Khi Huệ Nha thức giấc, chỉ còn một mình nàng ngồi tựa bên gốc cây lạnh lẽo. Và khung cảnh tươi đẹp trước đó, giờ đã hoàn toàn chìm trong một màu trắng.
...
----
HẾT
"Bách sắc Aiji. Còn anh, Zapihha?"
"Chắc là... hoa hướng dương."
Hai người đang ngồi tựa bên một gốc cổ thụ ngàn năm tuổi, dưới tán lá xanh thắm tỏa bóng mát lành. Nền cỏ xung quanh họ mọc đầy những khóm hoa huệ vàng. Và trước mắt họ là một vùng hồ mênh mông sóng nước.
"Anh muốn được tới Fayusia và Hà Nội quá. Và anh cũng muốn tới cả Ajamina của em nữa, Huệ Nha." Zapihha quay nhìn Huệ Nha, đôi mắt màu nâu nhạt của anh như đang lấp lánh sáng lên.
"Vậy một ngày nào đó, hai chúng ta sẽ cùng tới những nơi ấy nhé." Nàng mỉm cười với anh.
"Ừ, một ngày nào đó nhé."
Những làn gió mát dịu. Bầu trời đang thay sắc. Hoàng hôn đang tỏa buông khiến mặt hồ óng ánh những tia nắng đỏ. Những vì sao đã bắt đầu hiện ra một cách mờ nhạt. Một đàn chim trắng vỗ cánh bay dưới những dải mây hồng. Hai người cứ ngồi lặng bên nhau và ngắm nhìn quang cảnh tươi đẹp ấy.
"Có lẽ... anh sắp phải đi rồi." Anh mỉm cười một cách buồn bã.
"Em muốn ngồi bên anh thêm một chút nữa." Nàng khẽ nói.
"Một chút nữa thôi nhé."
Bầu trời vẫn đang chầm chậm thay đổi sắc màu. Những vì sao vẫn đang lác đác hiện ra. Và một vài bông tuyết bắt đầu thoang thoảng rơi xuống. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy tay anh và ngả đầu xuống vai anh:
"Ở bên anh, em cảm thấy êm đềm lắm."
"Vậy em ngủ đi." Anh vuốt tóc nàng. "Để anh hát ru em ngủ nhé?"
Nàng nhắm mắt lại và lắng nghe giọng hát của anh cất lên, một bản ballad du dương:
"Em là một đóa cẩm tú cầu
Nở màu tím biếc chiều mưa ngâu
Đậu trên đài hoa ngàn cánh bướm
Quyến rũ tâm hồn quên lo âu
Em là một nhành hoa đỗ quyên
Bé nhỏ trong nắng nở tươi duyên
Sắc hoa đỏ thắm màu kiêu hãnh
Thơm ngát tỏa hương khắp mộng tuyền
Em là một đóa hoa bách hợp
Dịu dàng trong trắng tựa sương mai
Thanh khiết gió đưa hương lớp lớp
Lan xa vào tận trong tim ai
Em là một nụ hoa tường vi
Tấm lòng thủy chung chẳng biến suy
E ấp sắc hồng đêm trăng sáng
Mong manh kiều diễm nét xuân thì
Em là một khóm hoa thủy tiên
Rực rỡ vàng tươi đẹp dịu hiền
Khi tuyết tan dần xuân sẽ đến
Em nở cho ngày thêm an yên
Em là một dải hoa san hô
Muôn sắc muôn hương chốn biển hồ
Bình minh, hoàng hôn và đêm tối
Tỏa sáng dưới ngàn lớp sóng xô
Hay em là hoa thủy hồng lan
Sắc hương huyền ảo chốn non ngàn
Loài hoa chỉ nở trong cổ tích
Ngọt ngào mê đắm ánh mây tan
Thôi em đừng là hoa nữa nhé
Nở hết mùa rồi hoa sẽ tàn
Đâu được như em là cô bé
Mãi mãi xinh tươi với thế gian..."
Chất giọng ấm áp của anh khiến lòng nàng thanh thản như chẳng còn một chút ưu tư, và nàng cứ thế chìm dần vào giấc ngủ. Còn anh thì cứ thế lặng lẽ tan dần thành những đốm sáng màu xanh lam, lung linh, biêng biếc, những sắc xanh thanh bình.
Tuyết cứ chầm chậm rơi xuống, mỗi lúc một nhiều hơn, rồi dần trở nên dày đặc.
Khi Huệ Nha thức giấc, chỉ còn một mình nàng ngồi tựa bên gốc cây lạnh lẽo. Và khung cảnh tươi đẹp trước đó, giờ đã hoàn toàn chìm trong một màu trắng.
...
----
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.