Chương 189: Extra: Đom đóm
Mifiji
21/04/2018
Lung linh trong làn gió
Những chấm vàng bé nhỏ
Đàn đom đóm hồn nhiên
Lang thang trên đồng cỏ
...
Trên dải đá cao nhô ra biển, cỏ mọc xanh um. Hoa Tiên đang đứng đó và lặng lẽ nhìn về phía khơi xa, suối tóc vàng của nàng tuôn bay óng ánh, và những lớp voan trong suốt trên y phục nàng phấp phới tỏa rộng.
Nàng đang nhớ một người. Thiên Hà. Nàng nhớ về những giây phút đầy tươi vui khi được ở bên anh và cùng anh ca hát, nhớ món chocolate và những bông anh thảo tím biếc.
"Em nhìn lên giữa khoảng trời trong xanh
Một cánh hoa thật mỏng manh như thế
Em ước rằng một ngày mình có thể
Trở thành gió để bay về bên anh..."
Hoa Tiên khẽ cất lên một khúc hát, giọng nàng hòa tan vào tiếng sóng biển rì rào, và đôi mắt xanh lá cây - bạc của nàng như ngấn lệ. Nhưng rồi nàng bỗng lẩm nhẩm:
"Mà mình là gió rồi thì việc quái gì phải ước nữa nhỉ?"
Rồi nàng lại sực nhớ ra một điều:
"Thôi chết, hình như mình đã... bỏ quên anh ấy trên đỉnh núi ấy rồi!"
Nhưng giờ nàng không thể quay lại đó để giải cứu Thiên Hà được nữa, vì nàng rất sợ Hy Ca. Phải làm sao đây??
"Mà tại sao mình lại phải sợ Nước nhỉ? Xét về sức mạnh thì mình đâu có thua kém gì cô ấy chứ." Hoa Tiên thở mạnh một hơi, và nàng xiết chặt hai nắm tay lại. "Đúng rồi, từ nay mình sẽ vùng dậy! Mình sẽ chống lại Nước, không thể để cô ấy lấn lướt mình mãi như thế được. Mình nhất định phải khởi nghĩa!!!"
Chợt, Hy Ca đã âm u hiện ra ngay gần đó, chiếc váy trắng và mái tóc trắng, cùng làn da sứ trắng. Nàng lạnh lẽo đưa đôi mắt lam - bạc nhìn Hoa Tiên và hỏi:
"Ngươi vừa nhắc gì đến ta vậy?"
Hoa Tiên liền tươi cười nói:
"Ah, tớ vừa nói là cậu rất xinh đẹp ấy mà, hi hi. Chỉ xếp sau tớ thôi."
UỲNHHH!!!
Hy Ca liền tung cước đá văng Hoa Tiên ra khỏi dải đá.
"Không phải saooooo..." Hoa Tiên đã rơi thẳng xuống mặt biển xa tít phía dưới kia ùm một tiếng.
Hy Ca chẳng thèm nhìn theo, nàng lạnh lùng quay về hướng khác.
Vài phút sau, Hoa Tiên đã bay trở lên dải đá, váy áo và tóc tai nàng đều đã sũng nước, dính sát trên thân thể nàng. Nàng vừa run cầm cập vừa ôm chầm lấy Hy Ca:
"Hic hic, lạnh quá... Cho tớ ôm cậu một lát..."
"Kinh quá! Cút đi!!" Hy Ca lập tức đẩy Hoa Tiên ra.
Hoa Tiên lại mỉm cười:
"Nước này, ngực cậu vẫn chưa lớn thêm được tí nào nhỉ?"
"Đồ... bệnh hoạn!"
Hy Ca liền thẳng tay tát Hoa Tiên một cú nổ đom đóm mắt.
CHÁÁÁT!!
"Hu hu, sao lại tát tớ...?" Hoa Tiên ôm má, lệ tuôn giàn giụa.
Lúc này, Huy Am cũng đang hiện ra, suối tóc màu hạt dẻ và y phục đen thẫm, nụ cười nhẹ và đôi mắt nâu - bạc ôn hòa. Và đậu trên vai chàng là con rồng cây Nojor giờ đã lớn hơn một chút.
Nojor thấy Hoa Tiên bị đánh, nó liền vỗ cánh bay tới trước mặt Hy Ca và hùng hồn nói:
"Hy Ca, cô không được bắt nạt Hoa Tiên nữa, nếu không tôi sẽ phóng lửa thiêu cháy cô!"
"Làm đi." Hy Ca nói.
Phừng!!
Con rồng cây há rộng mõm và khạc lửa, nhưng không ngờ chính cơ thể nó lại cháy bùng lên trước tiên. Nó hoảng hốt đập cánh bay loạn xạ lên không trung như một quầng lửa ma trơi.
"Trời ơi Nojor, chị đã nói là em đừng có phóng lửa rồi mà!" Hoa Tiên lo lắng nhìn theo con rồng.
"Thôi nào." Huy Am lên tiếng. "Chúng ta đang có rất nhiều việc phải lo đấy. Huệ Nha. Các tử thiên thần bóng tối. Và đặc biệt là... Praviursa."
"Vâng." Hoa Tiên gật đầu. "Tình thế của chúng ta đang thực sự rất xấu."
RẦMMM!!!
Hy Ca liền đá bay Hoa Tiên ra tận ngoài khơi xa.
"Hu huu, tớ đã nói gì sai chứứứứ..." Giọng Hoa Tiên xa thẳm.
"Xin lỗi, ta... đá ngươi theo thói quen." Hy Ca mấp máy môi.
Nhưng lần này Hoa Tiên đã bay trở về trong nháy mắt, và nàng bất ngờ tung chân đạp Hy Ca ngã xấp mặt xuống nền cỏ.
BỐPP!!
"Ha ha, thế là tớ trả đũa được cậu rồi nhé." Hoa Tiên cười đắc thắng.
Hy Ca lập tức vùng dậy, mắt bạc bốc lửa rừng rực, nàng triệu hồi thanh Thủy my kiếm trên tay và lao tới Hoa Tiên. Sắc mặt Hoa Tiên trắng bệch, và nàng vội vã quay người bỏ chạy.
"Hu hu, tha cho tớ..."
"Ta sẽ băm nát ngươi ra!!"
Hai người rượt nhau vòng vòng trên bãi cỏ.
"Hm, không thể nghiêm túc được với hai cái cô này." Huy Am thở dài mệt mỏi.
"Sao mình lại bị xếp vào một cái đội như thế này chứ?" Chàng cảm thấy tinh thần suy sụp.
"Kẻ thù thì mạnh, mà đồng đội thì..." Một cảm giác tuyệt vọng, không lối thoát bao trùm lên chàng.
Hy Ca và Hoa Tiên đang rượt nhau qua chỗ Huy Am đứng, và họ xô cả vào chàng khiến chàng suýt... ngã thẳng xuống biển. Chàng liền quát:
"Giải tán đi!!"
...
...
...
Một lúc sau, trên dải đá cao giờ chỉ còn lại một mình Hoa Tiên. Hoàng hôn đang về, đỏ rực nơi chân mây. Sóng biển cuộn trào. Tuyết bay man mác. Và những đàn đom đóm vàng lung linh đang tỏa ra trên khắp không trung.
Hoa Tiên đã nghĩ ra cách để giải cứu Thiên Hà. Nàng triệu hồi linh thú của mình là con đại bàng đầu rồng Nigilli, rồi nàng ra lệnh cho nó:
"Nigilli, ngươi hãy bay tới đỉnh núi ấy rồi đưa Thiên Hà trở về Illen giúp ta nhé. Và hãy nhắn với anh ấy rằng ta vẫn luôn nhớ tới anh ấy như một người bạn đáng mến nhất của ta."
Keéec!!
Nigilli cất lên một tiếng kêu lớn rung động không gian, rồi nó đập đôi cánh màu xanh lục khổng lồ phóng mình bay thẳng ra khơi.
Hoa Tiên đứng nhìn theo, những làn tóc vàng của nàng lất phất. Gió biển thoang thoảng vị mặn. Những cánh đom đóm hiện ra ngày một nhiều thêm, lấp la lấp lánh, đẹp huyền diệu. Cùng với đó là những bông tuyết trắng phau, nhẹ bẫng.
Hoa Tiên bỗng khẽ thở dài:
"À, mình quên mất là Nigilli có biết nói đâu."
~
Những chấm vàng bé nhỏ
Đàn đom đóm hồn nhiên
Lang thang trên đồng cỏ
...
Trên dải đá cao nhô ra biển, cỏ mọc xanh um. Hoa Tiên đang đứng đó và lặng lẽ nhìn về phía khơi xa, suối tóc vàng của nàng tuôn bay óng ánh, và những lớp voan trong suốt trên y phục nàng phấp phới tỏa rộng.
Nàng đang nhớ một người. Thiên Hà. Nàng nhớ về những giây phút đầy tươi vui khi được ở bên anh và cùng anh ca hát, nhớ món chocolate và những bông anh thảo tím biếc.
"Em nhìn lên giữa khoảng trời trong xanh
Một cánh hoa thật mỏng manh như thế
Em ước rằng một ngày mình có thể
Trở thành gió để bay về bên anh..."
Hoa Tiên khẽ cất lên một khúc hát, giọng nàng hòa tan vào tiếng sóng biển rì rào, và đôi mắt xanh lá cây - bạc của nàng như ngấn lệ. Nhưng rồi nàng bỗng lẩm nhẩm:
"Mà mình là gió rồi thì việc quái gì phải ước nữa nhỉ?"
Rồi nàng lại sực nhớ ra một điều:
"Thôi chết, hình như mình đã... bỏ quên anh ấy trên đỉnh núi ấy rồi!"
Nhưng giờ nàng không thể quay lại đó để giải cứu Thiên Hà được nữa, vì nàng rất sợ Hy Ca. Phải làm sao đây??
"Mà tại sao mình lại phải sợ Nước nhỉ? Xét về sức mạnh thì mình đâu có thua kém gì cô ấy chứ." Hoa Tiên thở mạnh một hơi, và nàng xiết chặt hai nắm tay lại. "Đúng rồi, từ nay mình sẽ vùng dậy! Mình sẽ chống lại Nước, không thể để cô ấy lấn lướt mình mãi như thế được. Mình nhất định phải khởi nghĩa!!!"
Chợt, Hy Ca đã âm u hiện ra ngay gần đó, chiếc váy trắng và mái tóc trắng, cùng làn da sứ trắng. Nàng lạnh lẽo đưa đôi mắt lam - bạc nhìn Hoa Tiên và hỏi:
"Ngươi vừa nhắc gì đến ta vậy?"
Hoa Tiên liền tươi cười nói:
"Ah, tớ vừa nói là cậu rất xinh đẹp ấy mà, hi hi. Chỉ xếp sau tớ thôi."
UỲNHHH!!!
Hy Ca liền tung cước đá văng Hoa Tiên ra khỏi dải đá.
"Không phải saooooo..." Hoa Tiên đã rơi thẳng xuống mặt biển xa tít phía dưới kia ùm một tiếng.
Hy Ca chẳng thèm nhìn theo, nàng lạnh lùng quay về hướng khác.
Vài phút sau, Hoa Tiên đã bay trở lên dải đá, váy áo và tóc tai nàng đều đã sũng nước, dính sát trên thân thể nàng. Nàng vừa run cầm cập vừa ôm chầm lấy Hy Ca:
"Hic hic, lạnh quá... Cho tớ ôm cậu một lát..."
"Kinh quá! Cút đi!!" Hy Ca lập tức đẩy Hoa Tiên ra.
Hoa Tiên lại mỉm cười:
"Nước này, ngực cậu vẫn chưa lớn thêm được tí nào nhỉ?"
"Đồ... bệnh hoạn!"
Hy Ca liền thẳng tay tát Hoa Tiên một cú nổ đom đóm mắt.
CHÁÁÁT!!
"Hu hu, sao lại tát tớ...?" Hoa Tiên ôm má, lệ tuôn giàn giụa.
Lúc này, Huy Am cũng đang hiện ra, suối tóc màu hạt dẻ và y phục đen thẫm, nụ cười nhẹ và đôi mắt nâu - bạc ôn hòa. Và đậu trên vai chàng là con rồng cây Nojor giờ đã lớn hơn một chút.
Nojor thấy Hoa Tiên bị đánh, nó liền vỗ cánh bay tới trước mặt Hy Ca và hùng hồn nói:
"Hy Ca, cô không được bắt nạt Hoa Tiên nữa, nếu không tôi sẽ phóng lửa thiêu cháy cô!"
"Làm đi." Hy Ca nói.
Phừng!!
Con rồng cây há rộng mõm và khạc lửa, nhưng không ngờ chính cơ thể nó lại cháy bùng lên trước tiên. Nó hoảng hốt đập cánh bay loạn xạ lên không trung như một quầng lửa ma trơi.
"Trời ơi Nojor, chị đã nói là em đừng có phóng lửa rồi mà!" Hoa Tiên lo lắng nhìn theo con rồng.
"Thôi nào." Huy Am lên tiếng. "Chúng ta đang có rất nhiều việc phải lo đấy. Huệ Nha. Các tử thiên thần bóng tối. Và đặc biệt là... Praviursa."
"Vâng." Hoa Tiên gật đầu. "Tình thế của chúng ta đang thực sự rất xấu."
RẦMMM!!!
Hy Ca liền đá bay Hoa Tiên ra tận ngoài khơi xa.
"Hu huu, tớ đã nói gì sai chứứứứ..." Giọng Hoa Tiên xa thẳm.
"Xin lỗi, ta... đá ngươi theo thói quen." Hy Ca mấp máy môi.
Nhưng lần này Hoa Tiên đã bay trở về trong nháy mắt, và nàng bất ngờ tung chân đạp Hy Ca ngã xấp mặt xuống nền cỏ.
BỐPP!!
"Ha ha, thế là tớ trả đũa được cậu rồi nhé." Hoa Tiên cười đắc thắng.
Hy Ca lập tức vùng dậy, mắt bạc bốc lửa rừng rực, nàng triệu hồi thanh Thủy my kiếm trên tay và lao tới Hoa Tiên. Sắc mặt Hoa Tiên trắng bệch, và nàng vội vã quay người bỏ chạy.
"Hu hu, tha cho tớ..."
"Ta sẽ băm nát ngươi ra!!"
Hai người rượt nhau vòng vòng trên bãi cỏ.
"Hm, không thể nghiêm túc được với hai cái cô này." Huy Am thở dài mệt mỏi.
"Sao mình lại bị xếp vào một cái đội như thế này chứ?" Chàng cảm thấy tinh thần suy sụp.
"Kẻ thù thì mạnh, mà đồng đội thì..." Một cảm giác tuyệt vọng, không lối thoát bao trùm lên chàng.
Hy Ca và Hoa Tiên đang rượt nhau qua chỗ Huy Am đứng, và họ xô cả vào chàng khiến chàng suýt... ngã thẳng xuống biển. Chàng liền quát:
"Giải tán đi!!"
...
...
...
Một lúc sau, trên dải đá cao giờ chỉ còn lại một mình Hoa Tiên. Hoàng hôn đang về, đỏ rực nơi chân mây. Sóng biển cuộn trào. Tuyết bay man mác. Và những đàn đom đóm vàng lung linh đang tỏa ra trên khắp không trung.
Hoa Tiên đã nghĩ ra cách để giải cứu Thiên Hà. Nàng triệu hồi linh thú của mình là con đại bàng đầu rồng Nigilli, rồi nàng ra lệnh cho nó:
"Nigilli, ngươi hãy bay tới đỉnh núi ấy rồi đưa Thiên Hà trở về Illen giúp ta nhé. Và hãy nhắn với anh ấy rằng ta vẫn luôn nhớ tới anh ấy như một người bạn đáng mến nhất của ta."
Keéec!!
Nigilli cất lên một tiếng kêu lớn rung động không gian, rồi nó đập đôi cánh màu xanh lục khổng lồ phóng mình bay thẳng ra khơi.
Hoa Tiên đứng nhìn theo, những làn tóc vàng của nàng lất phất. Gió biển thoang thoảng vị mặn. Những cánh đom đóm hiện ra ngày một nhiều thêm, lấp la lấp lánh, đẹp huyền diệu. Cùng với đó là những bông tuyết trắng phau, nhẹ bẫng.
Hoa Tiên bỗng khẽ thở dài:
"À, mình quên mất là Nigilli có biết nói đâu."
~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.