Chương 112: Hỏa nhiên kiếm (1)
Mifiji
12/02/2017
Hai bóng người bước đi bên nhau, giữa mênh mông bạt ngàn tuyết trắng. Một màu trắng lạnh lẽo và bi thương, trải rộng khắp bốn phía chân trời.
Rời khỏi thành phố chết Illen, Xương Uy và Huệ Nha tiến thẳng về phía Tây. Họ băng qua một cánh đồng tuyết trống trải và hoang liêu, rộng như vô tận. Nhiều tiếng trôi qua, hai người vẫn miệt mài hướng về phía trước giữa màn mưa tuyết bủa giăng điệp trùng.
Tuyết bám đầy trên suối tóc Huệ Nha khiến nàng trông như một công chúa tuyết. Chiếc váy đỏ rách rưới của nàng là sắc màu duy nhất trên khắp cõi đất trời trắng xóa này. Chim phượng hoàng Navarisa lúc thì đậu trên vai nàng, lúc lại bay sang đậu trên vai Xương Uy, như một đốm lửa nhỏ tinh nghịch.
Đi mãi vẫn không hết cánh đồng, càng đi những ngọn cỏ tuyết như chỉ càng trải rộng ra thêm. Xương Uy quay nhìn Huệ Nha, nàng mỗi lúc lại bước chậm dần và thụt lùi ở phía sau anh.
"Cô có đi tiếp được nữa không?" - Anh hỏi.
"Cứ đi đi." - Huệ Nha khẽ đáp.
Nhưng chỉ được một lúc, rồi nàng lại ngã khụy xuống.
"Không sao chứ?" - Xương Uy quay lại.
"..." - Huệ Nha chống tay ngồi dậy, nhưng nàng có vẻ yếu lắm.
"Thôi để tôi cõng. Nào, lên đây." - Xương Uy nói, anh quỳ xuống và chìa lưng ra cho nàng.
"Không." - Nàng lắc đầu.
"Đừng ngại, lên đi. Chúng ta phải đi nhanh thôi, lại sắp có bão tuyết rồi." - Xương Uy lo ngại nhìn những cuộn mây vần vũ trên bầu trời.
Chẳng còn cách nào khác nàng đành leo lên lưng anh. Và anh cõng nàng đi xuyên qua gió tuyết mịt mùng. Nàng thật nhẹ và cũng thật ấm, bờ má nàng áp trên vai anh mềm mịn, và anh thoáng nghĩ rằng mình có thể cõng nàng đi tới cùng trời cuối đất.
"Cánh đồng này bao giờ mới hết? Phía trước là gì?" - Nàng khe khẽ hỏi.
"Đừng lo. Nếu mệt cô cứ ngủ đi." - Anh nói.
"Mi cõng ta có mệt không?"
"Một chút thôi."
Gió càng lúc càng mạnh, những hạt tuyết bay tán loạn cùng hơi sương tê buốt. Xương Uy nghiến chặt răng, cố gắng giữ cho những bước chân của mình vững vàng, anh cõng Huệ Nha đi thêm một giờ nữa thì tới được một cánh rừng. Nhưng cánh rừng này cũng đã chết, chỉ còn những thân cây trơ trụi bị bao phủ bởi băng tuyết và sương giá.
Càng tiến vào sâu trong rừng càng thấy xuất hiện nhiều thân cây lớn hơn, với những nhánh cành mục ruỗng buồn thảm. Xương Uy chợt nghe thấy một tiếng động mạnh từ phía sau, anh dừng bước quay nhìn lại, nhịp tim lập tức nghẹn đứng trong lồng ngực...
Đang đứng ở ngay đó là một con sói khổng lồ!!
Con sói đang đứng sừng sững trên một thân cây cổ thụ ngã đổ, với bộ lông dày trắng muốt cùng cặp mắt sáng quắc hoang dại rợn người, trên đầu nó là một cặp sừng tấm đồ sộ trắng hếu. Một con sói Mevyh thật dữ tợn và uy hùng.
* Mevyh: Sói tuyết sừng tấm. Loài sói huyền thoại. Kích thước lớn gần gấp đôi loài trâu rừng.
Xương Uy nuốt nước miếng, cố gắng thở chậm để trấn tĩnh lại. Huệ Nha đang nhẹ nhàng xuống khỏi lưng anh. Anh khẽ bảo nàng:
"Lùi lại phía sau, để nó cho tôi."
Xương Uy đưa tay vào túi quần lấy ra một con dao bấm, anh bật lưỡi dao lên và thủ thế. Anh biết với khoảng cách này mà quay lưng bỏ chạy thì sẽ chẳng thể thoát nổi, bởi chỉ cần một cú phóng mình là con mãnh thú sẽ vồ gọn anh. Chỉ còn một cách là đối đầu với nó.
Grừừừ!
Con sói đầu sừng gầm gừ bước xuống nền tuyết, khuôn mặt nó nhăn nhúm đe dọa, nhe ra những chiếc răng nanh nhọn hoắt.
"Nào, lại đây." - Xương Uy bảo nó, anh từ từ di chuyển sang bên, cán dao cầm chắc trong tay.
Người và dã thú vờn nhau trong màn tuyết, hai cặp mắt cùng quan sát từng cử động của nhau, căng thẳng cực độ. Rồi trong một thoáng con sói dữ bất chợt chồm lên lao vào Xương Uy! Anh nhanh như cắt xoay người và đưa một tay vít lấy bộ sừng của con sói, và rồi chỉ trong chớp mắt anh đã bật người lên cưỡi lên lưng nó. Anh nhanh chóng đưa lưỡi dao xuống toan chọc vào cổ họng con quái thú, nhưng nó đã quẫy mạnh toàn thân hất anh ngã văng xuống nền tuyết, con dao tuột khỏi tay anh văng ra xa.
GRỪỪỪ!!!
Con sói khổng lồ gầm lên rồi lại xồng xộc nhảy bổ vào Xương Uy một lần nữa, mõm nó há rộng hết cỡ sẵn sàng cắn nát thân thể anh!
"Dừng lại đi."
Một giọng nói trong vắt chợt ngân lên, tựa như tiếng nước rơi trên đá.
Giọng nói có một quyền năng vô hình nào đó khiến con ác thú khựng hẳn lại, nó gầm gừ quay đầu về phía sau.
Huệ Nha đang đứng đó, với chim phượng hoàng Navarisa đậu trên bờ vai bé nhỏ. Nét mặt nàng thật bình thản.
Grừừừ!
Con sói tuyết Mevyh xoay thân mình rồi chầm chậm tiến lại gần nàng với những tiếng gầm gừ thị uy, nước dãi nhễu ra khắp khoang miệng nó.
"Quỳ xuống." - Nàng nhẹ nhàng nói, bên mắt bạc của nàng đang sáng rực.
Cặp mắt con sói long lên nhìn nàng nhưng rồi... dần dần dịu lại, bởi mùi hương tỏa ra từ cơ thể nàng khiến hung tính của nó như bay biến đi đâu hết.
Và rồi, con sói tuyết sừng tấm khổng lồ đang từ tốn khụy hai chân trước xuống và phủ phục trước mặt nàng.
Rời khỏi thành phố chết Illen, Xương Uy và Huệ Nha tiến thẳng về phía Tây. Họ băng qua một cánh đồng tuyết trống trải và hoang liêu, rộng như vô tận. Nhiều tiếng trôi qua, hai người vẫn miệt mài hướng về phía trước giữa màn mưa tuyết bủa giăng điệp trùng.
Tuyết bám đầy trên suối tóc Huệ Nha khiến nàng trông như một công chúa tuyết. Chiếc váy đỏ rách rưới của nàng là sắc màu duy nhất trên khắp cõi đất trời trắng xóa này. Chim phượng hoàng Navarisa lúc thì đậu trên vai nàng, lúc lại bay sang đậu trên vai Xương Uy, như một đốm lửa nhỏ tinh nghịch.
Đi mãi vẫn không hết cánh đồng, càng đi những ngọn cỏ tuyết như chỉ càng trải rộng ra thêm. Xương Uy quay nhìn Huệ Nha, nàng mỗi lúc lại bước chậm dần và thụt lùi ở phía sau anh.
"Cô có đi tiếp được nữa không?" - Anh hỏi.
"Cứ đi đi." - Huệ Nha khẽ đáp.
Nhưng chỉ được một lúc, rồi nàng lại ngã khụy xuống.
"Không sao chứ?" - Xương Uy quay lại.
"..." - Huệ Nha chống tay ngồi dậy, nhưng nàng có vẻ yếu lắm.
"Thôi để tôi cõng. Nào, lên đây." - Xương Uy nói, anh quỳ xuống và chìa lưng ra cho nàng.
"Không." - Nàng lắc đầu.
"Đừng ngại, lên đi. Chúng ta phải đi nhanh thôi, lại sắp có bão tuyết rồi." - Xương Uy lo ngại nhìn những cuộn mây vần vũ trên bầu trời.
Chẳng còn cách nào khác nàng đành leo lên lưng anh. Và anh cõng nàng đi xuyên qua gió tuyết mịt mùng. Nàng thật nhẹ và cũng thật ấm, bờ má nàng áp trên vai anh mềm mịn, và anh thoáng nghĩ rằng mình có thể cõng nàng đi tới cùng trời cuối đất.
"Cánh đồng này bao giờ mới hết? Phía trước là gì?" - Nàng khe khẽ hỏi.
"Đừng lo. Nếu mệt cô cứ ngủ đi." - Anh nói.
"Mi cõng ta có mệt không?"
"Một chút thôi."
Gió càng lúc càng mạnh, những hạt tuyết bay tán loạn cùng hơi sương tê buốt. Xương Uy nghiến chặt răng, cố gắng giữ cho những bước chân của mình vững vàng, anh cõng Huệ Nha đi thêm một giờ nữa thì tới được một cánh rừng. Nhưng cánh rừng này cũng đã chết, chỉ còn những thân cây trơ trụi bị bao phủ bởi băng tuyết và sương giá.
Càng tiến vào sâu trong rừng càng thấy xuất hiện nhiều thân cây lớn hơn, với những nhánh cành mục ruỗng buồn thảm. Xương Uy chợt nghe thấy một tiếng động mạnh từ phía sau, anh dừng bước quay nhìn lại, nhịp tim lập tức nghẹn đứng trong lồng ngực...
Đang đứng ở ngay đó là một con sói khổng lồ!!
Con sói đang đứng sừng sững trên một thân cây cổ thụ ngã đổ, với bộ lông dày trắng muốt cùng cặp mắt sáng quắc hoang dại rợn người, trên đầu nó là một cặp sừng tấm đồ sộ trắng hếu. Một con sói Mevyh thật dữ tợn và uy hùng.
* Mevyh: Sói tuyết sừng tấm. Loài sói huyền thoại. Kích thước lớn gần gấp đôi loài trâu rừng.
Xương Uy nuốt nước miếng, cố gắng thở chậm để trấn tĩnh lại. Huệ Nha đang nhẹ nhàng xuống khỏi lưng anh. Anh khẽ bảo nàng:
"Lùi lại phía sau, để nó cho tôi."
Xương Uy đưa tay vào túi quần lấy ra một con dao bấm, anh bật lưỡi dao lên và thủ thế. Anh biết với khoảng cách này mà quay lưng bỏ chạy thì sẽ chẳng thể thoát nổi, bởi chỉ cần một cú phóng mình là con mãnh thú sẽ vồ gọn anh. Chỉ còn một cách là đối đầu với nó.
Grừừừ!
Con sói đầu sừng gầm gừ bước xuống nền tuyết, khuôn mặt nó nhăn nhúm đe dọa, nhe ra những chiếc răng nanh nhọn hoắt.
"Nào, lại đây." - Xương Uy bảo nó, anh từ từ di chuyển sang bên, cán dao cầm chắc trong tay.
Người và dã thú vờn nhau trong màn tuyết, hai cặp mắt cùng quan sát từng cử động của nhau, căng thẳng cực độ. Rồi trong một thoáng con sói dữ bất chợt chồm lên lao vào Xương Uy! Anh nhanh như cắt xoay người và đưa một tay vít lấy bộ sừng của con sói, và rồi chỉ trong chớp mắt anh đã bật người lên cưỡi lên lưng nó. Anh nhanh chóng đưa lưỡi dao xuống toan chọc vào cổ họng con quái thú, nhưng nó đã quẫy mạnh toàn thân hất anh ngã văng xuống nền tuyết, con dao tuột khỏi tay anh văng ra xa.
GRỪỪỪ!!!
Con sói khổng lồ gầm lên rồi lại xồng xộc nhảy bổ vào Xương Uy một lần nữa, mõm nó há rộng hết cỡ sẵn sàng cắn nát thân thể anh!
"Dừng lại đi."
Một giọng nói trong vắt chợt ngân lên, tựa như tiếng nước rơi trên đá.
Giọng nói có một quyền năng vô hình nào đó khiến con ác thú khựng hẳn lại, nó gầm gừ quay đầu về phía sau.
Huệ Nha đang đứng đó, với chim phượng hoàng Navarisa đậu trên bờ vai bé nhỏ. Nét mặt nàng thật bình thản.
Grừừừ!
Con sói tuyết Mevyh xoay thân mình rồi chầm chậm tiến lại gần nàng với những tiếng gầm gừ thị uy, nước dãi nhễu ra khắp khoang miệng nó.
"Quỳ xuống." - Nàng nhẹ nhàng nói, bên mắt bạc của nàng đang sáng rực.
Cặp mắt con sói long lên nhìn nàng nhưng rồi... dần dần dịu lại, bởi mùi hương tỏa ra từ cơ thể nàng khiến hung tính của nó như bay biến đi đâu hết.
Và rồi, con sói tuyết sừng tấm khổng lồ đang từ tốn khụy hai chân trước xuống và phủ phục trước mặt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.