Chương 156: Khu rừng chết chóc (VI)
Mifiji
27/01/2018
VI
Sắc mặt Ebenie đang hết sức ám muội, ánh mắt nàng không ngừng sáng lên như thủy tinh xanh:
"Phải rồi Huệ Nha, em sẽ là em gái búp bê của chị... Chị muốn mặc lên người em những chiếc váy lộng lẫy nhất... Chị muốn nằm bên em và ôm em trong lòng mỗi đêm... Chị muốn được tự tay đút đồ ăn cho em mỗi ngày... Chị... chị còn muốn tắm cho em nữa..."
"Này, cô biến thái quá đấy!" - Zapihha quát.
"Không phải anh cũng muốn vậy sao?" - Ebenie quay nhìn Zapihha.
"Bệnh hoạn!!"
"Đừng tin hắn, Huệ Nha." - Ebenie thì thầm với Huệ Nha - "Hắn chỉ tỏ ra đứng đắn vậy thôi, chứ ai mà biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì chứ."
"Cái gì?" - Zapihha toát mồ hôi - "Tình cảm của tôi dành cho Huệ Nha hoàn toàn... trong sáng..."
"Đấy em thấy chưa, chẳng có cái người thực sự trong sáng nào lại tự nói mình là trong sáng cả. Bọn đàn ông ấy mà..."
"Thôi đừng có đầu độc em ấy nữa!!!" - Zapihha mặt đỏ bừng bừng.
Trăng đã lên cao. Vòm trời càng nhiều thêm những vì sao. Những thân cây Tallakalar vẫn đứng lặng lẽ như những cây cột chống trời kì vĩ.
"Khuya rồi đấy, giờ chúng ta cần phải ngủ để lấy sức cho ngày mai." - Ebenie đứng lên và nói - "Tôi sẽ ngủ trong khoang điều khiển, vì tôi là phi công của Arelgon mà."
"Thì có ai nói gì đâu." - Zapihha nhún vai.
"Hay là anh muốn được ngủ trong khoang điều khiển cho ấm hả? Đừng có mơ nhé!"
"Toàn là cô tự suy diễn ra đấy chứ!"
"Nhưng nếu Huệ Nha muốn thì em có thể ngủ cùng chị. Đi nào Huệ Nha, đêm nay hai chị em mình sẽ ngủ cùng nhau, sẽ ấm lắm đấy. Chị sẽ chải tóc cho em, rồi chị sẽ..." - Ánh mắt Ebenie lại đang sáng rỡ lên.
"..." - Huệ Nha liền ôm ghì lấy cánh tay Zapihha.
"Huệ Nha không theo cô đâu." - Zapihha cười đắc thắng - "Em ấy là của tôi."
Ebenie hơi nhíu mày lại, rồi làn môi nàng chợt nở ra một nụ cười... rùng rợn, giọng nàng cực kì ma đạo:
"Hm, tôi nhất định sẽ... cướp Huệ Nha khỏi tay anh."
"Hả...?" - Zapihha thoáng rùng mình, cô ta nói thật hay đùa vậy?
Ebenie để lại cho Zapihha một cái lườm sắc lẻm, rồi nàng kích hoạt bộ giáp Limirtian và bay thẳng lên phía đỉnh đầu của Arelgon.
Cái lườm của Ebenie không hiểu sao lại khiến Zapihha cảm thấy nóng ran ở gáy, ánh mắt của cô ta vừa có chút đáng sợ lại vừa có gì đó rất... quyến rũ, anh thở dài:
"Đúng là một cô nàng khó hiểu."
"Nhưng chị ấy cũng có vẻ tốt bụng đấy." - Huệ Nha nói.
"Em... thấy như vậy à?" - Zapihha quay nhìn Huệ Nha.
Nàng ngước nhìn anh và mỉm cười thật tươi sáng.
...
Những bông tuyết rơi nhẹ bẫng trong ánh trăng. Zapihha và Huệ Nha tiến lại bên gốc cây Tallakalar, với những nhánh rễ rất lớn trồi lên khỏi mặt đất. Anh ngồi tựa vào một nhánh rễ cây phủ đầy tuyết, nàng nhẹ nhàng nằm xuống và gối đầu lên đùi anh.
Cơn gió đêm làm lay động những khóm hoa của Navarisa, lan tỏa vào không gian những hương thơm thật dễ chịu. Nhưng mùi hương của Huệ Nha vẫn dịu thơm nhất; trong chiếc váy màu hồng nhạt mà Ebenie đã tặng, nàng như một đóa đào phai mỏng manh, ngọt ngào.
"Đêm nay em thấy thật ấm áp." - Nàng khẽ nói.
"Vậy em ngủ đi." - Anh đưa bàn tay phải vuốt nhè nhẹ trên làn tóc nàng.
"Vâng..." - Nàng đáp và khép hai hàng mi lại, hơi ấm từ bàn tay anh đưa nàng vào giấc ngủ theo một cách thật dịu dàng.
Zapihha vẫn cảm thấy chưa buồn ngủ, anh cứ ngồi đó và nhìn lên bầu trời đen huyền lấp lánh, có nhiều chuyện mà anh cần phải suy nghĩ, rất nhiều.
Chặng đường phía trước chắc sẽ chẳng hề êm ả... Loài người ở Fayusia sẽ như thế nào?... Rồi cuộc chiến tranh với Quỷ Vương...
Còn bao nhiêu thử thách, bao nhiêu gian chuân nữa?
Nhưng rốt cuộc...
Đích đến là gì?
...
Huệ Nha chợt khẽ cựa mình. Anh nhìn xuống nàng và bất giác mỉm cười, thôi cứ tạm gác lại những chuyện của ngày mai, chỉ cần giây phút này anh cảm thấy thật hạnh phúc vì được ở bên người mình yêu thương là đủ rồi.
Tuyết như đã ngưng đọng trong không gian.
Anh chầm chậm cúi xuống, và... đặt một nụ hôn lên vầng trán trắng như một mảnh trăng của nàng:
"Huệ Nha, hãy mơ những giấc mơ thật đẹp nhé..."
Sắc mặt Ebenie đang hết sức ám muội, ánh mắt nàng không ngừng sáng lên như thủy tinh xanh:
"Phải rồi Huệ Nha, em sẽ là em gái búp bê của chị... Chị muốn mặc lên người em những chiếc váy lộng lẫy nhất... Chị muốn nằm bên em và ôm em trong lòng mỗi đêm... Chị muốn được tự tay đút đồ ăn cho em mỗi ngày... Chị... chị còn muốn tắm cho em nữa..."
"Này, cô biến thái quá đấy!" - Zapihha quát.
"Không phải anh cũng muốn vậy sao?" - Ebenie quay nhìn Zapihha.
"Bệnh hoạn!!"
"Đừng tin hắn, Huệ Nha." - Ebenie thì thầm với Huệ Nha - "Hắn chỉ tỏ ra đứng đắn vậy thôi, chứ ai mà biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì chứ."
"Cái gì?" - Zapihha toát mồ hôi - "Tình cảm của tôi dành cho Huệ Nha hoàn toàn... trong sáng..."
"Đấy em thấy chưa, chẳng có cái người thực sự trong sáng nào lại tự nói mình là trong sáng cả. Bọn đàn ông ấy mà..."
"Thôi đừng có đầu độc em ấy nữa!!!" - Zapihha mặt đỏ bừng bừng.
Trăng đã lên cao. Vòm trời càng nhiều thêm những vì sao. Những thân cây Tallakalar vẫn đứng lặng lẽ như những cây cột chống trời kì vĩ.
"Khuya rồi đấy, giờ chúng ta cần phải ngủ để lấy sức cho ngày mai." - Ebenie đứng lên và nói - "Tôi sẽ ngủ trong khoang điều khiển, vì tôi là phi công của Arelgon mà."
"Thì có ai nói gì đâu." - Zapihha nhún vai.
"Hay là anh muốn được ngủ trong khoang điều khiển cho ấm hả? Đừng có mơ nhé!"
"Toàn là cô tự suy diễn ra đấy chứ!"
"Nhưng nếu Huệ Nha muốn thì em có thể ngủ cùng chị. Đi nào Huệ Nha, đêm nay hai chị em mình sẽ ngủ cùng nhau, sẽ ấm lắm đấy. Chị sẽ chải tóc cho em, rồi chị sẽ..." - Ánh mắt Ebenie lại đang sáng rỡ lên.
"..." - Huệ Nha liền ôm ghì lấy cánh tay Zapihha.
"Huệ Nha không theo cô đâu." - Zapihha cười đắc thắng - "Em ấy là của tôi."
Ebenie hơi nhíu mày lại, rồi làn môi nàng chợt nở ra một nụ cười... rùng rợn, giọng nàng cực kì ma đạo:
"Hm, tôi nhất định sẽ... cướp Huệ Nha khỏi tay anh."
"Hả...?" - Zapihha thoáng rùng mình, cô ta nói thật hay đùa vậy?
Ebenie để lại cho Zapihha một cái lườm sắc lẻm, rồi nàng kích hoạt bộ giáp Limirtian và bay thẳng lên phía đỉnh đầu của Arelgon.
Cái lườm của Ebenie không hiểu sao lại khiến Zapihha cảm thấy nóng ran ở gáy, ánh mắt của cô ta vừa có chút đáng sợ lại vừa có gì đó rất... quyến rũ, anh thở dài:
"Đúng là một cô nàng khó hiểu."
"Nhưng chị ấy cũng có vẻ tốt bụng đấy." - Huệ Nha nói.
"Em... thấy như vậy à?" - Zapihha quay nhìn Huệ Nha.
Nàng ngước nhìn anh và mỉm cười thật tươi sáng.
...
Những bông tuyết rơi nhẹ bẫng trong ánh trăng. Zapihha và Huệ Nha tiến lại bên gốc cây Tallakalar, với những nhánh rễ rất lớn trồi lên khỏi mặt đất. Anh ngồi tựa vào một nhánh rễ cây phủ đầy tuyết, nàng nhẹ nhàng nằm xuống và gối đầu lên đùi anh.
Cơn gió đêm làm lay động những khóm hoa của Navarisa, lan tỏa vào không gian những hương thơm thật dễ chịu. Nhưng mùi hương của Huệ Nha vẫn dịu thơm nhất; trong chiếc váy màu hồng nhạt mà Ebenie đã tặng, nàng như một đóa đào phai mỏng manh, ngọt ngào.
"Đêm nay em thấy thật ấm áp." - Nàng khẽ nói.
"Vậy em ngủ đi." - Anh đưa bàn tay phải vuốt nhè nhẹ trên làn tóc nàng.
"Vâng..." - Nàng đáp và khép hai hàng mi lại, hơi ấm từ bàn tay anh đưa nàng vào giấc ngủ theo một cách thật dịu dàng.
Zapihha vẫn cảm thấy chưa buồn ngủ, anh cứ ngồi đó và nhìn lên bầu trời đen huyền lấp lánh, có nhiều chuyện mà anh cần phải suy nghĩ, rất nhiều.
Chặng đường phía trước chắc sẽ chẳng hề êm ả... Loài người ở Fayusia sẽ như thế nào?... Rồi cuộc chiến tranh với Quỷ Vương...
Còn bao nhiêu thử thách, bao nhiêu gian chuân nữa?
Nhưng rốt cuộc...
Đích đến là gì?
...
Huệ Nha chợt khẽ cựa mình. Anh nhìn xuống nàng và bất giác mỉm cười, thôi cứ tạm gác lại những chuyện của ngày mai, chỉ cần giây phút này anh cảm thấy thật hạnh phúc vì được ở bên người mình yêu thương là đủ rồi.
Tuyết như đã ngưng đọng trong không gian.
Anh chầm chậm cúi xuống, và... đặt một nụ hôn lên vầng trán trắng như một mảnh trăng của nàng:
"Huệ Nha, hãy mơ những giấc mơ thật đẹp nhé..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.