Chương 194: Màu xanh (I)
Mifiji
21/04/2018
I
Mảnh trăng khuyết màu vàng nhạt lại rạng ngời khi bóng mây trôi qua. Tuyết từ những rặng núi bao quanh thung lũng được gió thổi về đầy trời. Đàn chim ánh sáng Elletilli lấp loáng bay xuống đậu rợp trên mái ngôi nhà hoa, khiến ngôi nhà càng trở nên lung linh.
Chiếc váy màu xanh lam trên người Ebenie đang tan ra thành những vệt sáng, khi nàng chậm rãi bước về phía hồ nước. Và những đường cong tuyệt trần của nàng dần hiện ra dưới ánh trăng.
Thân thể thiếu nữ trắng ngần, mượt mà như ngọc quý. Nét tươi thắm như đóa hoa xuân vừa chớm nở, yêu kiều e lệ tỏa sắc hương.
Đôi chân nàng thon dài cùng chiếc eo thanh mảnh, uyển chuyển. Mái tóc nàng trắng như suối băng tuyết buông xõa trên tấm lưng trần thon thả. Thật nhẹ nhàng nàng bước tới mép hồ, rồi cứ thế nàng bước dần ra giữa hồ và trầm mình xuống những làn nước biếc.
Không gian đêm khuya tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng nước khua trong vắt. Nàng vớt nước lên mặt, rồi lên hai cánh tay, lên bờ vai, lên khuôn ngực, để dòng nước mát chảy khắp trên làn da mềm mại của mình.
Đôi mắt xanh lá sáng của nàng dịu lại, một tiếng thở nhẹ, nước lạnh khiến cơ thể nàng được thư giãn.
Tán cây cổ thụ ven hồ khẽ rung rinh khi gió lùa qua. Nàng thoáng ngước nhìn lên dải ngân hà lấp lánh phía trên cao, trên môi in một nét cười buồn bã.
...
...
...
Mảnh trăng khuyết màu vàng nhạt lại rạng ngời khi bóng mây trôi qua. Tuyết từ những rặng núi bao quanh thung lũng được gió thổi về đầy trời. Đàn chim ánh sáng Elletilli lấp loáng bay xuống đậu rợp trên mái ngôi nhà hoa, khiến ngôi nhà càng trở nên lung linh.
Chiếc váy màu xanh lam trên người Ebenie đang tan ra thành những vệt sáng, khi nàng chậm rãi bước về phía hồ nước. Và những đường cong tuyệt trần của nàng dần hiện ra dưới ánh trăng.
Thân thể thiếu nữ trắng ngần, mượt mà như ngọc quý. Nét tươi thắm như đóa hoa xuân vừa chớm nở, yêu kiều e lệ tỏa sắc hương.
Đôi chân nàng thon dài cùng chiếc eo thanh mảnh, uyển chuyển. Mái tóc nàng trắng như suối băng tuyết buông xõa trên tấm lưng trần thon thả. Thật nhẹ nhàng nàng bước tới mép hồ, rồi cứ thế nàng bước dần ra giữa hồ và trầm mình xuống những làn nước biếc.
Không gian đêm khuya tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng nước khua trong vắt. Nàng vớt nước lên mặt, rồi lên hai cánh tay, lên bờ vai, lên khuôn ngực, để dòng nước mát chảy khắp trên làn da mềm mại của mình.
Đôi mắt xanh lá sáng của nàng dịu lại, một tiếng thở nhẹ, nước lạnh khiến cơ thể nàng được thư giãn.
Tán cây cổ thụ ven hồ khẽ rung rinh khi gió lùa qua. Nàng thoáng ngước nhìn lên dải ngân hà lấp lánh phía trên cao, trên môi in một nét cười buồn bã.
...
...
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.