Chương 104: Phượng hoàng lửa (1)
Mifiji
19/01/2017
* Sơ lược về cỗ máy thời gian của Xương Uy: Gồm có máy chủ được đặt trong phòng anh, và chiếc đồng hồ thời gian mà anh đeo trên cổ tay. Chiếc đồng hồ thời gian này hoạt động như một thiết bị điều khiển từ xa truyền mệnh lệnh và tín hiệu về máy chủ, nhờ vậy Xương Uy có thể du hành tới bất kì khoảng thời gian nào mà anh muốn.
...
Đường hầm thời gian.
Lửa? Ý cô ta là gì? - Xương Uy tự hỏi, anh nhìn lại cô bé đang đứng bên cạnh mình một lần nữa, đôi mắt cô ấy thật khác lạ với hai màu đỏ - bạc, không giống với mắt của con người. Anh khẽ nói:
"Nếu cô là lửa, thì tôi là tuyết." (Huệ Nha đang mặc váy đỏ, còn Xương Uy mặc quần jean trắng và sơ mi trắng)
"..." - Huệ Nha không còn nghe rõ lời Xương Uy nữa, nàng đang cảm thấy vô cùng mệt mỏi và chóng mặt bởi trận chiến đã khiến nàng hao tổn quá nhiều năng lượng, cộng thêm việc bị trúng thương từ tia lửa điện của con quái vật...
Xương Uy vẫn nhìn Huệ Nha, trong đầu anh đang có rất nhiều băn khoăn về cô gái lạ lùng này. Làm sao cô ấy có thể từ ngoài trời bay vào phòng anh? Có chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?
Chợt...
Huệ Nha ngã khụy xuống...
"Cẩn thận." - Xương Uy đỡ lấy nàng.
Rẹẹẹt! Rẹẹẹt!
Đúng lúc ấy dòng thời gian đột ngột... đảo chiều!
Xương Uy kinh hoàng nhìn vào chiếc đồng hồ thời gian trên cổ tay mình, những con số đang tự động nhảy hỗn loạn! Và xung quanh hai người đường hầm thời gian đang vù vù trôi đi với một tốc độ chóng mặt, những tia lửa điện màu tím lóe lên sáng rực và phát ra những tiếng nổ lớn khủng khiếp!!
ẦM ẦM!!!
Máy chủ gặp sự cố rồi, không thể điều khiển được nữa... Chưa bao giờ Xương Uy cảm thấy bất lực và sợ hãi đến thế, anh và cô bé này đang trôi đến thời đại xa xăm nào đây? Hay là sẽ lạc vào cõi không gian vô định?
...
...
...
Phòng Xương Uy.
Máy chủ đã phát nổ vì quá tải. Cả cỗ máy đồ sộ mà Xương Uy tốn bao tâm huyết để chế tạo giờ đã tan tành xác pháo.
...
...
...
Xương Uy tỉnh dậy và cảm thấy đầu vẫn còn hơi choáng váng. Anh thấy mình đang nằm trên nền tuyết, xốp mềm và lạnh lẽo.
Tiếng gió vi vút, rì rào. Mưa tuyết rơi mịt mùng. Xương Uy gắng gượng ngồi dậy, Huệ Nha đang nằm ngay bên anh, nàng đã lịm ngất. Anh nhìn ra xung quanh: Những thân cây cổ thụ hoàn toàn trơ trụi lá, và đều được phủ trắng bởi tuyết. Ở phía xa là một tượng đài đổ nát, với một bức tượng đá khổng lồ đã bị cụt mất phần đầu, trông rất thê thảm.
Ít ra cũng đã thoát được ra khỏi đường hầm thời gian - Xương Uy thoáng nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn lại chiếc đồng hồ thời gian trên cổ tay mình thì anh lại thấy rờn rợn. Số năm đang được hiển thị là... 2616!
Đây là năm 2616 ư!?
Anh đang ở đúng vị trí căn phòng của mình vào 600 năm sau, nhưng giờ đây tòa biệt thự đã không còn, mà thay vào đó là khu tượng đài hoang vu này.
Tương lai mà sao quang cảnh lại tiêu điều thê lương đến vậy?
Phải quay trở về hiện tại thôi - Nghĩ vậy Xương Uy bắt đầu thiết lập lại chiếc đồng hồ thời gian, nhưng anh đã thử đi thử lại mà vẫn không có bất kì tín hiệu gì. Rồi anh cũng hiểu ra rằng: Máy chủ đã... chết.
Điều đó có nghĩa là anh sẽ mãi mãi bị mắc kẹt ở thời tương lai này!
Xương Uy thoáng lặng người đi trong nỗi tuyệt vọng, chẳng còn cách nào để quay trở về được nữa, và ước mong hồi sinh người mẹ thân yêu của anh cũng sẽ chẳng bao giờ thực hiện được...
Gió tuyết buốt lạnh, thấu tận xương tủy. Xương Uy quay nhìn Huệ Nha, nàng vẫn nằm bất động trên nền tuyết, bộ váy đỏ thẫm như màu hoa hồng. Anh lay gọi nàng, nhưng thân thể nàng đã lạnh ngắt. Anh liền bế nàng lên, trước tiên phải tìm một chỗ nào đó ấm áp hơn để giúp nàng lấy lại thân nhiệt.
Mưa tuyết rơi ngày một dày đặc và gió cũng ngày càng dữ dội hơn, có vẻ như sắp có bão tuyết. Xương Uy vẫn bế Huệ Nha trên tay, đi qua dưới chân của bức tượng đá mất đầu kì vĩ, tạc hình một vị thần khổng lồ nào đó trong thần thoại Illen.
Và hành trình khám phá thế giới tương lai của hai người đã bắt đầu như thế.
...
Đường hầm thời gian.
Lửa? Ý cô ta là gì? - Xương Uy tự hỏi, anh nhìn lại cô bé đang đứng bên cạnh mình một lần nữa, đôi mắt cô ấy thật khác lạ với hai màu đỏ - bạc, không giống với mắt của con người. Anh khẽ nói:
"Nếu cô là lửa, thì tôi là tuyết." (Huệ Nha đang mặc váy đỏ, còn Xương Uy mặc quần jean trắng và sơ mi trắng)
"..." - Huệ Nha không còn nghe rõ lời Xương Uy nữa, nàng đang cảm thấy vô cùng mệt mỏi và chóng mặt bởi trận chiến đã khiến nàng hao tổn quá nhiều năng lượng, cộng thêm việc bị trúng thương từ tia lửa điện của con quái vật...
Xương Uy vẫn nhìn Huệ Nha, trong đầu anh đang có rất nhiều băn khoăn về cô gái lạ lùng này. Làm sao cô ấy có thể từ ngoài trời bay vào phòng anh? Có chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?
Chợt...
Huệ Nha ngã khụy xuống...
"Cẩn thận." - Xương Uy đỡ lấy nàng.
Rẹẹẹt! Rẹẹẹt!
Đúng lúc ấy dòng thời gian đột ngột... đảo chiều!
Xương Uy kinh hoàng nhìn vào chiếc đồng hồ thời gian trên cổ tay mình, những con số đang tự động nhảy hỗn loạn! Và xung quanh hai người đường hầm thời gian đang vù vù trôi đi với một tốc độ chóng mặt, những tia lửa điện màu tím lóe lên sáng rực và phát ra những tiếng nổ lớn khủng khiếp!!
ẦM ẦM!!!
Máy chủ gặp sự cố rồi, không thể điều khiển được nữa... Chưa bao giờ Xương Uy cảm thấy bất lực và sợ hãi đến thế, anh và cô bé này đang trôi đến thời đại xa xăm nào đây? Hay là sẽ lạc vào cõi không gian vô định?
...
...
...
Phòng Xương Uy.
Máy chủ đã phát nổ vì quá tải. Cả cỗ máy đồ sộ mà Xương Uy tốn bao tâm huyết để chế tạo giờ đã tan tành xác pháo.
...
...
...
Xương Uy tỉnh dậy và cảm thấy đầu vẫn còn hơi choáng váng. Anh thấy mình đang nằm trên nền tuyết, xốp mềm và lạnh lẽo.
Tiếng gió vi vút, rì rào. Mưa tuyết rơi mịt mùng. Xương Uy gắng gượng ngồi dậy, Huệ Nha đang nằm ngay bên anh, nàng đã lịm ngất. Anh nhìn ra xung quanh: Những thân cây cổ thụ hoàn toàn trơ trụi lá, và đều được phủ trắng bởi tuyết. Ở phía xa là một tượng đài đổ nát, với một bức tượng đá khổng lồ đã bị cụt mất phần đầu, trông rất thê thảm.
Ít ra cũng đã thoát được ra khỏi đường hầm thời gian - Xương Uy thoáng nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn lại chiếc đồng hồ thời gian trên cổ tay mình thì anh lại thấy rờn rợn. Số năm đang được hiển thị là... 2616!
Đây là năm 2616 ư!?
Anh đang ở đúng vị trí căn phòng của mình vào 600 năm sau, nhưng giờ đây tòa biệt thự đã không còn, mà thay vào đó là khu tượng đài hoang vu này.
Tương lai mà sao quang cảnh lại tiêu điều thê lương đến vậy?
Phải quay trở về hiện tại thôi - Nghĩ vậy Xương Uy bắt đầu thiết lập lại chiếc đồng hồ thời gian, nhưng anh đã thử đi thử lại mà vẫn không có bất kì tín hiệu gì. Rồi anh cũng hiểu ra rằng: Máy chủ đã... chết.
Điều đó có nghĩa là anh sẽ mãi mãi bị mắc kẹt ở thời tương lai này!
Xương Uy thoáng lặng người đi trong nỗi tuyệt vọng, chẳng còn cách nào để quay trở về được nữa, và ước mong hồi sinh người mẹ thân yêu của anh cũng sẽ chẳng bao giờ thực hiện được...
Gió tuyết buốt lạnh, thấu tận xương tủy. Xương Uy quay nhìn Huệ Nha, nàng vẫn nằm bất động trên nền tuyết, bộ váy đỏ thẫm như màu hoa hồng. Anh lay gọi nàng, nhưng thân thể nàng đã lạnh ngắt. Anh liền bế nàng lên, trước tiên phải tìm một chỗ nào đó ấm áp hơn để giúp nàng lấy lại thân nhiệt.
Mưa tuyết rơi ngày một dày đặc và gió cũng ngày càng dữ dội hơn, có vẻ như sắp có bão tuyết. Xương Uy vẫn bế Huệ Nha trên tay, đi qua dưới chân của bức tượng đá mất đầu kì vĩ, tạc hình một vị thần khổng lồ nào đó trong thần thoại Illen.
Và hành trình khám phá thế giới tương lai của hai người đã bắt đầu như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.