Chương 10: SẮC KẾ (Phần 2)
Mifiji
17/08/2016
Tên trùm lừng lững bước vào trận chiến, những bước chân uy dũng nện thình thịch rung chuyển nền đất cỏ! Gã cao tới hơn 2 mét, đầu trọc lốc, da đen thẫm, cơ bắp cuồn cuộn rất khủng khiếp! Khuôn mặt hắn đầy sẹo, với đôi mắt dữ tợn như loài mãnh thú!
Mưa vẫn rơi rơi đầy bi ai.
Tên trùm Vazer chiến đấu với một sức mạnh vô song, mỗi nắm đấm tung ra là khiến một tên đàn em của Y Tuyết văng xa cả chục mét.
Reẹet! Reẹet!
Đám đàn em Y Tuyết bủa vây tên trùm Vazer và không ngừng chọc dùi cui chích điện vào người hắn. Những ánh điện thi nhau sáng lóe lên. Nhưng… tên trùm vẫn đứng sừng sững, hắn gầm lên một tiếng rồi điên cuồng tung quyền đánh bay tất cả đám người vây quanh mình.
“Hic, thằng đó là… kẻ hủy diệt à?” - Đôi môi Xương Uy khẽ mấp máy.
Y Tuyết đã tiến lên đứng đối diện với tên trùm Vazer, ánh mắt cô sáng quắc, giọng đầy uy vũ:
“Thằng bò mộng kia, tao sẽ xé xác mày!”
Tên trùm chiếu ánh mắt man rợ vào Y Tuyết, cất giọng ồm ồm như tiếng sấm:
“Con nhãi ranh xấc láo, tao thì chỉ cần xé… váy của mày ra thôi! Ha ha ha!”
Đôi mắt Y Tuyết bừng bừng hỏa nộ, cô chớp nhoáng tung người lên thực hiện một đòn phi cước thẳng vào ngực tên trùm, ngay sau đó là hai đòn đá xoay liên tiếp trúng mặt hắn! Nhưng… tên trùm Vazer vẫn chẳng mảy may suy chuyển, hắn nở nụ cười khinh miệt:
“Mày không thể đánh mạnh hơn chút à, con mèo cái!”
Y Tuyết liền nhặt một cây gậy sắt phang mạnh vào bụng hắn, nhưng… cảm giác như vừa phang vào một bức tường thép.
“Khốn kiếp, mày đ éo phải… người!” - Y Tuyết ngước nhìn tên trùm. Hắn một tay giật lấy cây gậy sắt, một tay vươn ra túm lấy cổ họng cô!
Y Tuyết cảm thấy cơ thể mình đang bị bàn tay cường bạo ấy nhấc bổng lên khỏi mặt đất, những ngón tay rắn lạnh như thép của hắn đang từ từ siết chặt…
Khí quản bị ép mạnh, Y Tuyết không thể thở được nữa… đôi đồng tử trong mắt cô nở rộng hết cỡ… nỗi sợ hãi… cô biết chỉ cần hắn dùng thêm chút lực nữa là có thể bóp nát cổ cô…
BỐP!!!
Một cú đấm đầy uy lực giáng thẳng vào một bên thái dương tên trùm khiến hắn hơi lảo đảo.
Kẻ vừa xuất chiêu chính là… Xương Uy, một pha bay người tung cước rất… đẹp mắt.
“Buông cô ấy ra.” - Xương Uy lạnh lùng ra lệnh - “Mày đánh nhau với con gái mà không biết nhục sao?”
Tên trùm vung tay quăng Y Tuyết sang một bên, hắn quay nhìn Xương Uy bằng ánh mắt cuồng nộ:
“Mày khá đấy! Vì con nhỏ đó mà không tiếc mạng sống! Tao sẽ phanh thây mày!!!”
“Lại đây!” - Xương Uy nhẹ nhàng thách thức.
Y Tuyết gượng đứng dậy, đưa tay khẽ nắn cổ họng, hơi thở vẫn còn khó khăn nhưng nụ cười nửa miệng đã hiện trên môi:
“Hi, người hùng… đã ra tay rồi.”
Ầm ầm!!!
Tiếng sấm nổ trên trời. Tên trùm Vazer lao cả thân hình đồ sộ vào Xương Uy, quyền cước tung ra như vũ bão! Xương Uy bình tĩnh hóa giải tất cả, rồi vụt tung ra đòn phản công, một cú đấm móc không thể chê vào đâu được khiến cằm tên trùm Vazer rung lên bần bật.
Không cho hắn kịp hoàn hồn, Xương Uy dồn hết nội lực bồi thêm một chiêu nữa, một pha thúc cùi trỏ như sấm sét vào mạng sườn đối thủ. Và tên trùm Vazer bắn văng ra xa, tấm lưng kềnh càng của hắn đập uỳnh xuống nền đất cỏ ướt át.
Trận chiến kết thúc chóng vánh.
Lũ người băng Vazer chỉ còn biết quỳ gối đầu hàng.
Y Tuyết ngạo nghễ diễu qua trước mặt chúng:
“Chúng mày nhớ ngày hôm nay đó! Muốn sống yên thân thì phải biết vâng lời, còn không tao sẽ cho chúng mày nằm chơi trong nhà xác! Giờ thì biến hết cho khuất mắt tao!”
Tên trùm Vazer cũng được lũ tay chân dìu lên, lê lết bỏ chạy.
Y Tuyết ra lệnh cho đám đàn em của mình:
“Được rồi, giải tán!”
Cuối cùng khoảng sân cỏ chỉ còn lại Y Tuyết và Xương Uy. Hai người bước vào căn biệt thự gỗ. Y Tuyết ngọt ngào nói:
“Ui, khi nãy hắn bóp cổ… em đau quá, may mà có anh.”
“Sao hôm nay cô… yếu thế?” - Xương Uy nhăn mũi.
“Anh nghĩ em mạnh lắm sao?” - Y Tuyết khoác lấy cánh tay Xương Uy. Thực ra khi nãy cô cố ý không dùng hết sức đánh tên trùm Vazer cũng chỉ là để… tận hưởng cảm giác được Xương Uy cứu. Giờ thì cô đã mãn nguyện rồi, thực sự rất mãn nguyện…
Giữa phòng khách là một bàn tiệc lớn ê hề đồ ăn thức uống. Y Tuyết đạp rầm một phát vào chân bàn:
“Mẹ lũ rẻ rách, toàn ăn mấy thứ tởm lợm!”
Xương Uy bật nắp một lon bia rồi tu một hơi. Y Tuyết gạt mấy đĩa thức ăn rơi loảng xoảng xuống sàn, rồi ngồi lên mặt bàn:
“Xương Uy, hôm nay em… có chuyện muốn nói với anh.”
Xương Uy rùng mình, nghe giọng cô ta ngon ngọt thật… đáng sợ.
“Em… yêu anh!”
Xương Uy vờ như không nghe thấy, tu một hơi bia nữa.
Y Tuyết xịu mặt:
“Chẳng lẽ anh… không có một chút quan tâm gì tới em sao? Em đã cố gắng thay đổi rất nhiều vì anh mà.”
“Tôi có thấy cô thay đổi gì đâu?” - Xương Uy hờ hững nói.
Y Tuyết đưa tay vuốt mái tóc đẫm nước:
“Kiểu tóc này em mới đổi, đúng kiểu anh thích nhé.”
Ầm ầm!!!
Những tiếng sấm lại bắt đầu rền vang.
“Có chuyện quái gì trên trời thế? Ồn ào quá!” - Y Tuyết cau mày.
Xương Uy bước về phía khung cửa sổ, nhìn qua ô kính vỡ, bầu trời vẫn xám xịt lạnh lẽo, mưa bay bi sầu… Một linh tính mơ hồ về những… thảm họa sắp xảy đến…
Phía sau lưng Xương Uy, Y Tuyết đang từ từ… trút bỏ y phục…
“Xương Uy, đừng nhìn ra ngoài ấy nữa. Nhìn em được không?”
Giọng thỏ thẻ của Y Tuyết vang lên khiến Xương Uy lạnh người, anh chầm chậm quay đầu lại và… sững người trong một giây…
Y Tuyết đã không còn… một mảnh vải trên người!
Những hình xăm hoa mĩ phủ kín suốt dọc một nửa thân thể cô nàng, nửa còn lại là nước da trắng muốt.
Xương Uy thấy toàn thân nóng rực… hình ảnh kia đầy ma lực… Y Tuyết giờ trở nên thật dịu dàng nữ tính, cô nàng đang bước từng bước nhẹ nhàng đến gần anh…
Một cảm giác mãnh liệt đang trào dâng, và anh chỉ muốn chồm tới bế thốc cô gái kia lên, muốn được thỏa sức vày vò trên da thịt thiếu nữ… Nhưng…
“Mặc đồ vào đi, cô làm tôi thấy… gớm!” - Xương Uy cất giọng băng lãnh, rồi quay người bước thẳng về phía cửa. Lí trí của anh đã chiến thắng bản năng, anh biết chỉ một lần dính vào ả Y Tuyết này thì anh sẽ mãi mãi không bao giờ thoát ra được! Anh còn tương lai sự nghiệp, những mục tiêu ở phía trước…
“Thấy… gớm… ư?” - Y Tuyết đổ sụp xuống sàn gỗ, nỗi đau trong tim đáng sợ hơn bất kì nỗi đau nào…
Cảm giác nhục nhã…
Rồi nỗi uất hận…
Hắn đã khinh bỉ cô… hắn dám xúc phạm cô…
Không thể tha thứ!
Đôi mắt lóe lên ánh lửa, Y Tuyết đứng thẳng dậy, tung một cước đạp đổ bàn tiệc mười hai thước.
Rầm rầm!
LOẢNG XOẢNG!
Hầm hầm nhìn theo bóng Xương Uy đang xa dần trong cơn mưa, Y Tuyết hét lên một tiếng:
“Xương Uy, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.