Chương 108: Siêu năng lực vượt thời gian
Mifiji
30/01/2017
Tóc, tóc!
Tóc tách!
Từng giọt, từng giọt cứ đều đặn nhỏ xuống, đỏ thẫm và đặc sánh, là máu.
Khu rừng đêm im ắng, cây cối um tùm rậm rạp. Nàng bước đi nhẹ nhàng trên thảm lá khô, trong bộ váy ngắn màu ghi xám đẫm máu, từng giọt cứ tóc tách nhỏ xuống từ gấu váy. Phía sau, một con báo tuyết con đang lẽo đẽo chạy theo nàng.
Nàng là tử thiên thần hư vô Hayuna, với đôi mắt 2 màu xám - bạc.
Ở phía trước là một hồ nước lấp lánh, Hayuna vẫn chậm rãi bước tới đó, giọng nàng lạnh lẽo ngân lên:
"Con người là những sinh vật man rợ, chúng sát hại lẫn nhau và tàn phá chính hành tinh mà chúng đang sinh sống."
"Hư ~" - Con báo tuyết Yrami khẽ kêu lên một tiếng.
"Máu của chúng thật tanh tưởi." - Hayuna vừa nói vừa trút bỏ chiếc váy xám ướt máu trên người, rồi nàng cởi ra luôn cả hai mảnh đồ lót đồng màu váy, chỉ giữ lại đôi tất dài xám nhạt dưới chân. Thân thể nàng đẹp đến nghẹt thở, tươi trẻ mềm mại tựa búp chồi non, làn da trắng nõn nà đầy sức sống như thứ ngọc trai tinh quý nhất.
Bõm.
Nàng nhón chân xuống mép hồ, rồi bước dần xuống và hòa mình vào trong những làn nước trong vắt ấy. Yrami cũng nhảy ùm xuống hồ nước theo nàng, nó bơi rất khá.
Vùng hồ này rộng mênh mông, sóng êm nước biếc, xa xa là bóng núi ảo mờ. Tuyết bay la đà như những cánh hoa trắng muốt phiêu linh trong ánh trăng. Hayuna vớt nước lên người một cách đầy khoan khoái, mái tóc màu xám khói của nàng buông dài óng ánh.
"Đám tử thiên thần ánh sáng thật vô dụng, chúng chỉ có nhiệm vụ quét sạch loài người khỏi hành tinh này mà cũng làm không xong. Chúng đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi." - Giọng nàng vẫn đầy giá lạnh.
"Hư hư ~" - Yrami đang lóp ngóp bơi vòng quanh nàng.
"Em nghĩ xem nên trừng phạt chúng thế nào đây, Yrami?" - Nàng bế nó lên.
"Hư hư hư ~" - Yrami đáp.
"Chỉ thế thôi sao? Ôi, em thật là khoan dung đấy, Yrami." - Nàng khẽ khẽ cười.
"Hư ~"
"Để xem chúng đang ở đâu đã nào." - Nàng dịu dàng ôm con báo con vào bầu ngực tròn đầy, bên mắt bạc bắt đầu sáng lên - "Đây rồi, chị đã thấy chúng rồi... Huy Am... Hoa Tiên... Hy Ca... Thế còn Huệ Nha đâu nhỉ? Sao chị không thấy Huệ Nha đâu hết? Cô ta không có mặt trên hành tinh này sao?"
"Hư hư hư hư ~" - Yrami nói, con mắt bạc của nó cũng đang sáng rực.
"Em nói sao, em có thấy Huệ Nha ư? À đúng rồi, chị cũng bắt đầu thấy cô ta rồi. Cô ta vẫn đang ở trên hành tinh này. Nhưng... không phải ở thời đại này..." - Giọng nàng bỗng trở nên u trầm.
"Hư ~" - Yrami khẽ gật đầu.
"Mà là ở tương lai, sau 600 năm." - Làn môi tuyệt sắc của Hayuna đang kéo lên một nụ cười.
"Hư ~"
"Và cô ta đang đi cùng với một con người ư? Ồ không, khoan đã... Hắn ta..." - Nàng chợt ngập ngừng, con mắt bạc như càng tăng cường độ sáng - "Hắn ta không phải là con người."
"Hư hư ~"
"Em cũng nghĩ như chị phải không? Xem ra trò chơi bắt đầu đến hồi hấp dẫn rồi đây Ha ha ha ha..."
Giọng cười của nàng vang lên, trong veo mà đầy ma ảo. Phía trên bầu trời, vầng trăng và những vì tinh tú vẫn khi tỏ khi mờ giữa những làn mây tuyết xám mỏng lưa thưa. Từng bông tuyết phất phơ bay xuống chợt sáng ngời lên như những đốm bạc chỉ sau một cái phất tay của nàng.
Và khắp không gian mênh mông giờ đã ngập tràn những đốm bạc lấp lánh, ngay cả mặt nước cũng đang sáng bừng lên, nàng như một tiên nữ kiêu sa đang trầm mình trong dòng sông ngân hà lung linh, huyền diệu.
Tóc tách!
Từng giọt, từng giọt cứ đều đặn nhỏ xuống, đỏ thẫm và đặc sánh, là máu.
Khu rừng đêm im ắng, cây cối um tùm rậm rạp. Nàng bước đi nhẹ nhàng trên thảm lá khô, trong bộ váy ngắn màu ghi xám đẫm máu, từng giọt cứ tóc tách nhỏ xuống từ gấu váy. Phía sau, một con báo tuyết con đang lẽo đẽo chạy theo nàng.
Nàng là tử thiên thần hư vô Hayuna, với đôi mắt 2 màu xám - bạc.
Ở phía trước là một hồ nước lấp lánh, Hayuna vẫn chậm rãi bước tới đó, giọng nàng lạnh lẽo ngân lên:
"Con người là những sinh vật man rợ, chúng sát hại lẫn nhau và tàn phá chính hành tinh mà chúng đang sinh sống."
"Hư ~" - Con báo tuyết Yrami khẽ kêu lên một tiếng.
"Máu của chúng thật tanh tưởi." - Hayuna vừa nói vừa trút bỏ chiếc váy xám ướt máu trên người, rồi nàng cởi ra luôn cả hai mảnh đồ lót đồng màu váy, chỉ giữ lại đôi tất dài xám nhạt dưới chân. Thân thể nàng đẹp đến nghẹt thở, tươi trẻ mềm mại tựa búp chồi non, làn da trắng nõn nà đầy sức sống như thứ ngọc trai tinh quý nhất.
Bõm.
Nàng nhón chân xuống mép hồ, rồi bước dần xuống và hòa mình vào trong những làn nước trong vắt ấy. Yrami cũng nhảy ùm xuống hồ nước theo nàng, nó bơi rất khá.
Vùng hồ này rộng mênh mông, sóng êm nước biếc, xa xa là bóng núi ảo mờ. Tuyết bay la đà như những cánh hoa trắng muốt phiêu linh trong ánh trăng. Hayuna vớt nước lên người một cách đầy khoan khoái, mái tóc màu xám khói của nàng buông dài óng ánh.
"Đám tử thiên thần ánh sáng thật vô dụng, chúng chỉ có nhiệm vụ quét sạch loài người khỏi hành tinh này mà cũng làm không xong. Chúng đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi." - Giọng nàng vẫn đầy giá lạnh.
"Hư hư ~" - Yrami đang lóp ngóp bơi vòng quanh nàng.
"Em nghĩ xem nên trừng phạt chúng thế nào đây, Yrami?" - Nàng bế nó lên.
"Hư hư hư ~" - Yrami đáp.
"Chỉ thế thôi sao? Ôi, em thật là khoan dung đấy, Yrami." - Nàng khẽ khẽ cười.
"Hư ~"
"Để xem chúng đang ở đâu đã nào." - Nàng dịu dàng ôm con báo con vào bầu ngực tròn đầy, bên mắt bạc bắt đầu sáng lên - "Đây rồi, chị đã thấy chúng rồi... Huy Am... Hoa Tiên... Hy Ca... Thế còn Huệ Nha đâu nhỉ? Sao chị không thấy Huệ Nha đâu hết? Cô ta không có mặt trên hành tinh này sao?"
"Hư hư hư hư ~" - Yrami nói, con mắt bạc của nó cũng đang sáng rực.
"Em nói sao, em có thấy Huệ Nha ư? À đúng rồi, chị cũng bắt đầu thấy cô ta rồi. Cô ta vẫn đang ở trên hành tinh này. Nhưng... không phải ở thời đại này..." - Giọng nàng bỗng trở nên u trầm.
"Hư ~" - Yrami khẽ gật đầu.
"Mà là ở tương lai, sau 600 năm." - Làn môi tuyệt sắc của Hayuna đang kéo lên một nụ cười.
"Hư ~"
"Và cô ta đang đi cùng với một con người ư? Ồ không, khoan đã... Hắn ta..." - Nàng chợt ngập ngừng, con mắt bạc như càng tăng cường độ sáng - "Hắn ta không phải là con người."
"Hư hư ~"
"Em cũng nghĩ như chị phải không? Xem ra trò chơi bắt đầu đến hồi hấp dẫn rồi đây Ha ha ha ha..."
Giọng cười của nàng vang lên, trong veo mà đầy ma ảo. Phía trên bầu trời, vầng trăng và những vì tinh tú vẫn khi tỏ khi mờ giữa những làn mây tuyết xám mỏng lưa thưa. Từng bông tuyết phất phơ bay xuống chợt sáng ngời lên như những đốm bạc chỉ sau một cái phất tay của nàng.
Và khắp không gian mênh mông giờ đã ngập tràn những đốm bạc lấp lánh, ngay cả mặt nước cũng đang sáng bừng lên, nàng như một tiên nữ kiêu sa đang trầm mình trong dòng sông ngân hà lung linh, huyền diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.