Chương 197: Sương ấm (I)
Mifiji
21/04/2018
I
Bỏ lại sau lưng ngôi nhà hoa cùng thung lũng tươi xanh, một màu trắng mênh mông của băng tuyết lại mở ra trước mắt họ. Bốn người vẫn cưỡi trên sói tuyết thẳng tiến về trung tâm châu đại dương, và những thử thách mới lại đang chờ đón.
...
Lúc này, họ đang đi qua một hoang mạc tuyết, một vùng đất trống trải với những cồn cát được phủ ngập trong tuyết trắng.
Tuyết vẫn lưa thưa rơi và bầu trời xám ngắt. Hoang mạc quá đỗi rộng và cô liêu. Mọi chuyện vẫn yên lành cho đến khi một cột băng lớn đột ngột trồi lên ngay phía trước mặt họ!
ẦM!!
Con sói dừng sững lại, cặp răng nanh của nó nhe ra gầm gừ. Bốn người vẫn ngồi nguyên trên lưng con sói và cùng thận trọng quan sát cột băng vừa trồi lên từ dưới lòng đất kia. Zapihha thấy trong bụng thoáng sôi lên một linh cảm chẳng lành.
Cột băng kia có màu tím nhạt, trong suốt và lạnh buốt, cao chừng 12 mét và đường kính dưới gốc chừng một mét rưỡi, trông nó như một cái gai khổng lồ với phần đỉnh nhọn hoắt.
"Này, cái gì vậy?" Zapihha lên tiếng.
"Đó là..." Sắc mặt Ebenie đầy căng thẳng.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM!!!
Khắp vùng hoang mạc tuyết rung chuyển. Và vô vàn những cột băng khổng lồ khác đang đồng loạt phá tung nền tuyết để lừng lững đâm lên cao!!
Zapihha nhìn ra xung quanh bằng ánh mắt kinh ngạc, khắp cả bốn bề đang không ngừng vươn lên những cột băng hết sức cao lớn. Và chỉ trong thoáng chốc, không gian bao quanh con sói và bốn người đã tràn ngập hàng ngàn những cột băng chết chóc ấy. Chúng mọc thẳng đứng hoặc xiên xẹo theo nhiều hướng, cột nào cũng nhọn hoắt và có màu tím nhạt như những cột pha lê.
"Chúng ta đã lọt vào... mê cung băng rồi!" Huafiqar e ngại cất giọng.
"Mê cung... băng?" Zapihha lặp lại.
"Tệ rồi đấy..." Ebenie nói với nhịp thở nặng nề.
"..." Huệ Nha vẫn điềm lặng quan sát những khối băng.
Chợt, mọi người cùng hướng sự chú ý lên phía đỉnh của một cột băng mọc xiên chéo, nơi có một quầng sáng tím biếc vừa lóe lên. Thế rồi, một dáng người đang dần tựu hình từ trong quầng sáng ấy.
Đó là một thiếu nữ với sắc đẹp phi thường, diễm lệ, lộng lẫy.
Nàng có đôi mắt mang màu lam nhạt của băng đá. Mái tóc nàng có màu trắng tỏa dài phất phới, nhưng phần đuôi tóc lại có màu phơn phớt tím. Trên mình nàng là một bộ áo giáp kiêu kì xa hoa, với nửa thân trên là những lớp kim loại màu tím nhạt được trang trí bằng những hoa văn đính đá quý, còn nửa dưới là lớp váy lụa dài màu tím sẫm.
Khi hào quang trên người thiếu nữ áo giáp tím còn chưa tắt, thì ngay gần đó, trên đỉnh của một cột băng mọc thẳng đứng cao 15 mét, một quầng sáng đỏ lại đang lóe lên. Và liền sau đó là sự hiện ra của một hình người, một gã đàn ông vô cùng cao lớn.
Hắn có mái tóc đỏ rực, rất dài và rất dày, từng lớp tóc xếp lên nhau khiến ta liên tưởng tới bờm của một con sư tử chúa. Nước da hắn đen sậm như gỗ quý, còn đôi mắt thì lại mang màu vàng lấp lánh. Trên người hắn là một bộ chiến giáp đen thẫm đồ sộ với những hoa văn uy nghiêm mạ vàng.
Vẻ đẹp của hắn mạnh mẽ như sắt, và dũng mãnh như loài báo rừng Nam mĩ.
Những cánh hoa với hai màu đen và tím đang lất phất bay xuống từ nơi hai kẻ lạ kì kia hiện hình, và bầu không khí bỗng trở nên nặng nề ngột ngạt đến tức thở.
"Hey." Gã tóc đỏ cất tiếng, một giọng nói trầm nặng và quyền uy. "Chào mừng các ngươi đã đến với mê cung của băng và... cái chết."
Bỏ lại sau lưng ngôi nhà hoa cùng thung lũng tươi xanh, một màu trắng mênh mông của băng tuyết lại mở ra trước mắt họ. Bốn người vẫn cưỡi trên sói tuyết thẳng tiến về trung tâm châu đại dương, và những thử thách mới lại đang chờ đón.
...
Lúc này, họ đang đi qua một hoang mạc tuyết, một vùng đất trống trải với những cồn cát được phủ ngập trong tuyết trắng.
Tuyết vẫn lưa thưa rơi và bầu trời xám ngắt. Hoang mạc quá đỗi rộng và cô liêu. Mọi chuyện vẫn yên lành cho đến khi một cột băng lớn đột ngột trồi lên ngay phía trước mặt họ!
ẦM!!
Con sói dừng sững lại, cặp răng nanh của nó nhe ra gầm gừ. Bốn người vẫn ngồi nguyên trên lưng con sói và cùng thận trọng quan sát cột băng vừa trồi lên từ dưới lòng đất kia. Zapihha thấy trong bụng thoáng sôi lên một linh cảm chẳng lành.
Cột băng kia có màu tím nhạt, trong suốt và lạnh buốt, cao chừng 12 mét và đường kính dưới gốc chừng một mét rưỡi, trông nó như một cái gai khổng lồ với phần đỉnh nhọn hoắt.
"Này, cái gì vậy?" Zapihha lên tiếng.
"Đó là..." Sắc mặt Ebenie đầy căng thẳng.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM!!!
Khắp vùng hoang mạc tuyết rung chuyển. Và vô vàn những cột băng khổng lồ khác đang đồng loạt phá tung nền tuyết để lừng lững đâm lên cao!!
Zapihha nhìn ra xung quanh bằng ánh mắt kinh ngạc, khắp cả bốn bề đang không ngừng vươn lên những cột băng hết sức cao lớn. Và chỉ trong thoáng chốc, không gian bao quanh con sói và bốn người đã tràn ngập hàng ngàn những cột băng chết chóc ấy. Chúng mọc thẳng đứng hoặc xiên xẹo theo nhiều hướng, cột nào cũng nhọn hoắt và có màu tím nhạt như những cột pha lê.
"Chúng ta đã lọt vào... mê cung băng rồi!" Huafiqar e ngại cất giọng.
"Mê cung... băng?" Zapihha lặp lại.
"Tệ rồi đấy..." Ebenie nói với nhịp thở nặng nề.
"..." Huệ Nha vẫn điềm lặng quan sát những khối băng.
Chợt, mọi người cùng hướng sự chú ý lên phía đỉnh của một cột băng mọc xiên chéo, nơi có một quầng sáng tím biếc vừa lóe lên. Thế rồi, một dáng người đang dần tựu hình từ trong quầng sáng ấy.
Đó là một thiếu nữ với sắc đẹp phi thường, diễm lệ, lộng lẫy.
Nàng có đôi mắt mang màu lam nhạt của băng đá. Mái tóc nàng có màu trắng tỏa dài phất phới, nhưng phần đuôi tóc lại có màu phơn phớt tím. Trên mình nàng là một bộ áo giáp kiêu kì xa hoa, với nửa thân trên là những lớp kim loại màu tím nhạt được trang trí bằng những hoa văn đính đá quý, còn nửa dưới là lớp váy lụa dài màu tím sẫm.
Khi hào quang trên người thiếu nữ áo giáp tím còn chưa tắt, thì ngay gần đó, trên đỉnh của một cột băng mọc thẳng đứng cao 15 mét, một quầng sáng đỏ lại đang lóe lên. Và liền sau đó là sự hiện ra của một hình người, một gã đàn ông vô cùng cao lớn.
Hắn có mái tóc đỏ rực, rất dài và rất dày, từng lớp tóc xếp lên nhau khiến ta liên tưởng tới bờm của một con sư tử chúa. Nước da hắn đen sậm như gỗ quý, còn đôi mắt thì lại mang màu vàng lấp lánh. Trên người hắn là một bộ chiến giáp đen thẫm đồ sộ với những hoa văn uy nghiêm mạ vàng.
Vẻ đẹp của hắn mạnh mẽ như sắt, và dũng mãnh như loài báo rừng Nam mĩ.
Những cánh hoa với hai màu đen và tím đang lất phất bay xuống từ nơi hai kẻ lạ kì kia hiện hình, và bầu không khí bỗng trở nên nặng nề ngột ngạt đến tức thở.
"Hey." Gã tóc đỏ cất tiếng, một giọng nói trầm nặng và quyền uy. "Chào mừng các ngươi đã đến với mê cung của băng và... cái chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.