Tử Thiên Thần

Chương 110: Trắng và tím (2)

Mifiji

04/02/2017

Những cơn gió đã lắng dịu, và mưa tuyết đã ngớt đi đôi chút. Phía chân trời, vầng dương mang màu tím thẫm, và ánh hoàng hôn tím tỏa lan, nhuộm khung cảnh trong một sắc tím ngọt ngào như màu kem nho.

Xương Uy và Huệ Nha vẫn ngồi trên nóc chiếc phi thuyền chết ấy và ngắm cảnh hoàng hôn tím kì lạ. Vạn vật đều chìm trong sắc tím, ngay cả những đám mây tuyết trên bầu trời cũng đã chuyển thành màu tím phơn phớt, khiến Xương Uy cảm thấy mình như đang ở trên một hành tinh khác vậy.

Huệ Nha thì có vẻ không thích màu tím cho lắm, nàng nhẹ nhàng nói với chim phượng hoàng:

"Nơi này buồn tẻ quá, Navarisa."

"Kíu." - Chim phượng hoàng đáp lời nàng rồi cất cánh bay lên, nó bay vòng quanh phía trên chiếc phi thuyền và bắt đầu nhỏ ra những giọt nước mắt.

Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống. Và từng luống, từng luống hoa tươi thi nhau mọc lên. Mỗi giọt nước mắt lại sinh ra một loài hoa mới, chẳng mấy chốc mà toàn bộ bề mặt rộng lớn của chiếc phi thuyền đã được phủ rợp trong muôn sắc hoa rực rỡ.

Chiếc phi thuyền giờ đã trở thành một vườn hoa tuyệt đẹp.

Ngồi trên tấm thảm hoa muôn màu muôn hương thơm ngát mà Xương Uy thoáng ngây ngất, Huệ Nha thì bắt đầu ngắt hoa và ăn rất ngon lành. Xương Uy cũng bắt đầu thấy thích loại thực phẩm đặc biệt này rồi, anh vừa nếm một bông hoa màu xanh lam vừa hỏi nàng:

"Này nữ thần lửa, vì sao cô muốn trở về hiện tại?"

"..." - Huệ Nha không đáp, nàng chỉ cúi mặt xuống.

"Cô muốn tôi đưa về thì cũng nên nói lí do chứ?"

"Ta... nhớ một người." - Huệ Nha khẽ nói.

Xương Uy nhìn về phía chân trời tím sẫm, nơi vầng dương đang lặn dần, giọng anh thoáng trầm lại:

"Tôi cũng vậy, tôi cũng có người để nhớ về, nhưng là hai người..."

Rồi anh lại hỏi:

"Chúng ta đã đi cùng nhau mấy ngày rồi mà tôi vẫn chưa biết tên cô đấy. Cô tên là gì?"

"..." - Huệ Nha đang ngắt lấy một bông hoa màu trắng.



"Tôi tên là Xương Uy." - Xương Uy tự giới thiệu - "Còn cô chắc cũng có tên chứ, nữ thần lửa?"

"Huệ Nha." - Giọng nàng trong vắt.

"Tên rất đẹp. Thế cô đến từ đâu?"

"..."

"Có thể cho tôi biết không?"

"..."

"Cô có vẻ kiệm lời quá đấy." - Xương Uy thở dài, anh nói: "Nếu muốn trở thành con người thì cô cần phải nói chuyện nhiều hơn. Vì con người giao tiếp bằng ngôn ngữ chứ không phải bằng thần giao cách cảm đâu."

"Vậy mi dạy ta cách nói chuyện đi." - Huệ Nha nhẹ nhàng đề nghị.

"Được, nhưng... thực ra tôi cũng không giỏi việc này lắm." - Xương Uy chợt nhận ra.

Con phượng hoàng đang bay sang đậu trên vai Xương Uy và rỉa rỉa tóc anh, nó có vẻ thích anh và anh cũng khá thích nó, vì không hiểu sao anh vẫn có cảm giác rằng mình cũng góp một phần nào đó tạo ra nó.

Những hạt tuyết vẫn tỏa rơi nhẹ bẫng trong ánh hoàng hôn tim tím dịu dàng. Hai người tiếp tục bữa ăn là các loài hoa, mỗi loài lại có một hương vị khác nhau, rất là thú vị. Mỗi khi nhìn chiếc váy rách bươm của Huệ Nha là Xương Uy lại phải cố gắng nín cười, nhưng rồi cuối cùng vẫn cười lên thành tiếng. Và điều đó khiến anh bị nghẹn hoa, ho một tràng. Huệ Nha mở tròn mắt nhìn anh, rồi nàng chợt cười khúc khích.

Đó là lần đầu tiên Xương Uy thấy Huệ Nha cười, anh mỉm cười:

"Thì ra cô cũng biết cười đấy chứ. Cô biết không, nếu muốn trở thành con người thì cô phải cười nhiều hơn. Vì nụ cười là cách tốt nhất để tạo thiện cảm cũng như san sẻ niềm vui. Một con người thì không thể thiếu nụ cười được."

"Vậy mi dạy ta cách cười đi." - Huệ Nha trong trẻo nói.

Xương Uy cũng không giỏi việc cười lắm nhưng anh nghĩ nên chứng tỏ một chút hiểu biết cho nàng Lửa này, và anh nói:

"Có nhiều kiểu cười lắm, như là cười hòa nhã, cười sảng khoái, cười thả ga, cười mỉa mai... Cô muốn học kiểu cười nào trước?"

"Cười mỉa mai."



"Cái đó... không nên học thì hơn." - Xương Uy lẩm bẩm.

Ánh hoàng hôn rồi cũng tắt, nhường chỗ cho ánh trăng. Hai người đã ăn no, giờ phải lo tìm chỗ ngủ. Xương Uy phá một cánh cửa ở bên hông phi thuyền rồi cùng Huệ Nha tiến vào trong. Chiếc phi thuyền này có lẽ đã cạn kiệt nhiên liệu từ hàng trăm năm nên bên trong chỉ thấy tối đen và lạnh ngắt, nhưng ánh sáng phát ra từ bộ lông rực rỡ như lửa của Navarisa giúp Xương Uy và Huệ Nha nhìn thấy đường. Họ tìm được một khoang trống khá rộng rãi nên quyết định đây sẽ là chỗ ngủ đêm nay, trần khoang làm bằng kính trong suốt trông thẳng lên bầu trời.

Xương Uy ngồi xuống sàn khoang và tựa lưng vào bức vách kim loại, đi cả ngày nên bây giờ đôi chân anh mỏi rã rời. Huệ Nha cũng đang ngồi xuống cạnh đó, và nàng đang... chìa tay về phía anh.

" ? " - Xương Uy chớp mắt nhìn nàng, nhưng rồi anh nhanh chóng hiểu ra: "À cô muốn mượn áo của tôi để đắp phải không?"

Huệ Nha khẽ gật đầu, ánh mắt nàng long lanh.

Xương Uy đưa tay cởi khuy áo, nhưng đến khuy thứ 3 thì anh chợt dừng lại:

"Mà tại sao tôi phải cho cô mượn áo nhỉ? Giờ cô đã khỏe hơn rồi thì cứ nằm xuống đó mà ngủ đi. Tôi chỉ có một chiếc áo này thôi, không thể cho cô mượn mãi được."

"Ta sẽ không cho mi ăn hoa nữa." - Huệ Nha nói.

"Thôi được." - Xương Uy vội cởi phăng chiếc áo ra và đưa cho nàng, anh có thể chịu lạnh một chút chứ khó lòng chịu được cái đói.

Huệ Nha cầm lấy chiếc áo của Xương Uy, nàng khoác nó lên mình và nhẹ nhàng nằm xuống. Nàng ngủ rất nhanh, mới đó mà dường như đã say giấc rồi. Trăng đã lên cao, ánh bạc tràn ngập cả khoang phi thuyền. Trong ánh trăng, những đường nét trên khuôn mặt nàng càng trở nên dịu dàng, nước da trắng ngần như sứ, mịn như cánh hoa, mái tóc nàng là dòng suối nhung huyền bí ẩn chảy dài trên mặt sàn.

Xương Uy mỉm cười, nàng ngủ thật ngon như chẳng hề lo nghĩ điều gì, điều đó khiến tâm tư anh cũng dần bình lắng trở lại, dù anh biết phía trước vẫn còn muôn trùng khó khăn. Làm cách nào để có thể thoát khỏi thế giới tương lai khắc nghiệt này và quay về hiện tại? Ngày mai rồi sẽ ra sao đây?...

Chim phượng hoàng Navarisa đang bay tới bên Xương Uy, anh ôm nó vào lòng và nhìn lên qua mái trần kính. Bầu trời đêm trong veo, vài hạt tuyết phất phơ bay trong gió, sông ngân hà đẹp huyền ảo, một dải sáng kết nên từ hàng triệu vì sao. Có thể những hi vọng vẫn còn đâu đó...

...

...

...

Bình minh lên, và sắc tím lại ngập tràn. Mái trần kính ánh lên lấp lánh trong những làn nắng màu tím biếc. Xương Uy đứng dậy khỏi sàn khoang, giọng anh đầy vững vàng:

"Chúng ta tiếp tục lên đường nào Huệ Nha, thành phố này có thể đã chết, nhưng vẫn còn những vùng đất khác ngoài kia. Và chúng ta sẽ đi tiếp cho đến khi nào tìm thấy sự sống."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Thiên Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook