Chương 161: Vũ điệu kiếm (IV)
Mifiji
27/01/2018
IV
Trận đấu kiếm của Elvessa và Ý Miên diễn ra trên thảm cỏ xanh mượt dưới ánh trăng, họ đứng đối diện với nhau ở khoảng cách tầm 5 mét, những làn tóc dài mướt bay phấp phới. Nhiên Sa làm trọng tài kiêm khán giả mà cảm thấy hồi hộp như đang xem trận chung kết FIFA World Cup.
"Vì cậu đã có một thanh kiếm rất mạnh rồi nên tớ sẽ dùng hai kiếm, được chứ?" - Ý Miên cất tiếng, trên đôi tay cô là cặp song kiếm thép lớn với phong cách thời trung cổ.
"Tất nhiên rồi." - Elvessa gật đầu, trong tay nàng là thánh kiếm Azgaza được đúc nên từ siêu tinh kim sáng bóng - "Em có thể dùng hai hoặc ba kiếm đều được nhé."
"Nhưng ba kiếm thì cầm thế quái nào được chứ." - Ý Miên nhíu mày - "Mà thôi bắt đầu nhé?"
Họ vung kiếm thanh thoát uyển chuyển như đang múa lại như đang bay, những tia sáng tuôn ra như mưa mỗi khi lưỡi kiếm hai bên va chạm. Hai cơ thể thanh mảnh cuốn lấy nhau tựa như những làn gió, nhẹ như mây mỏng như khói, nhưng mỗi lần vung gươm thì lại dứt khoát mãnh liệt như sấm rền chớp giật.
Nhiên Sa ngồi lặng người bên đống lửa chiêm ngưỡng trận đấu kiếm tuyệt đẹp ấy, giữa thiên nhiên núi rừng bao la xanh ngát, trong đêm trăng mùa xuân trong trẻo yên bình.
Ý Miên và Elvessa, kẻ như chim ưng trắng người tựa phượng hoàng xanh, thân pháp biến hóa chiêu thức thăng hoa, những lưỡi kiếm của họ cứ không ngừng lấp loáng như những vệt ánh sáng. Xung quanh, thời gian không ngừng biến chuyển vạn vật không ngừng đổi dời.
Đêm qua ngày tới, trăng lặn mặt trời lên, bình minh rồi lại đến hoàng hôn. Ngày qua ngày, đêm qua đêm.
Nhiên Sa không còn biết bao nhiêu lâu đã trôi qua rồi nữa, ý thức về thời gian của anh đã hoàn toàn biến mất. Trận đấu kiếm của Ý Miên và Elvessa như thể đã diễn ra liên tục trong suốt nhiều ngày nhiều tháng nhiều năm, mà lại như chỉ vừa mới bắt đầu. Anh đã hoàn toàn đắm chìm vào vẻ đẹp tuyệt mĩ của những đường kiếm, và nét mảnh mai kiều diễm trong từng chuyển động của hai thiếu nữ kia.
Mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, rồi mùa đông... Rừng cây thay lá, hồ cạn rồi lại đầy, mưa rơi rồi tuyết đổ... Họ vẫn cứ tiếp tục cuộc đấu dài như bất tận. Và anh vẫn ngồi đây chiêm ngưỡng những vũ điệu của kiếm.
Những vũ điệu tuyệt trần.
Nhưng đại tiệc nào rồi cũng tàn, trận đấu nào rồi cũng đến lúc kết thúc. Trong một khoảnh khắc bất ngờ Elvessa đã quét ngang thanh kiếm Azgaza như một tia chớp, khiến cả hai thanh kiếm của Ý Miên đồng loạt bị hất văng lên không trung. Trong đó một thanh rơi xuống cắm phập ngay trước mặt Nhiên Sa khiến anh dựng tóc gáy.
"Mình... đã thua rồi ư?" - Ý Miên thất thần quỳ xuống thảm cỏ - "Tại sao...?"
"Đừng buồn Ý Miên, kiếm pháp của em cũng tuyệt lắm." - Elvessa mỉm cười nói - "Chị chỉ là gặp may hơn thôi."
"Đúng vậy, hôm nay... phong độ của tớ không tốt lắm, tại khi nãy ăn nhiều gà nướng quá." - Ý Miên đã tìm ra lí do thất bại của mình.
"Vậy hôm khác chúng ta đấu lại nhé?" - Elvessa đưa tay ra đỡ Ý Miên dậy.
"Vâng, trận sau tớ sẽ không nhường cậu nữa đâu đấy." - Ý Miên mỉm cười vui vẻ.
"Cuối cùng hai cậu cũng đánh xong..." - Nhiên Sa đang bước tới gần với dáng vẻ bơ phờ mệt mỏi, anh hỏi: "Bao nhiêu năm đã trôi qua rồi?"
"Gì chứ? Mới có hơn một phút thôi mà." - Ý Miên chau mày nói.
"Hảả, thật sao??" - Nhiên Sa ngạc nhiên vô cùng, trận đấu kiếm của Ý Miên và Elvessa chỉ diễn ra trong có một phút mà anh cứ ngỡ đã trải qua mấy trăm năm rồi vậy. Thật không thể tin nổi...
...
...
...
Trận đấu kiếm của Elvessa và Ý Miên diễn ra trên thảm cỏ xanh mượt dưới ánh trăng, họ đứng đối diện với nhau ở khoảng cách tầm 5 mét, những làn tóc dài mướt bay phấp phới. Nhiên Sa làm trọng tài kiêm khán giả mà cảm thấy hồi hộp như đang xem trận chung kết FIFA World Cup.
"Vì cậu đã có một thanh kiếm rất mạnh rồi nên tớ sẽ dùng hai kiếm, được chứ?" - Ý Miên cất tiếng, trên đôi tay cô là cặp song kiếm thép lớn với phong cách thời trung cổ.
"Tất nhiên rồi." - Elvessa gật đầu, trong tay nàng là thánh kiếm Azgaza được đúc nên từ siêu tinh kim sáng bóng - "Em có thể dùng hai hoặc ba kiếm đều được nhé."
"Nhưng ba kiếm thì cầm thế quái nào được chứ." - Ý Miên nhíu mày - "Mà thôi bắt đầu nhé?"
Họ vung kiếm thanh thoát uyển chuyển như đang múa lại như đang bay, những tia sáng tuôn ra như mưa mỗi khi lưỡi kiếm hai bên va chạm. Hai cơ thể thanh mảnh cuốn lấy nhau tựa như những làn gió, nhẹ như mây mỏng như khói, nhưng mỗi lần vung gươm thì lại dứt khoát mãnh liệt như sấm rền chớp giật.
Nhiên Sa ngồi lặng người bên đống lửa chiêm ngưỡng trận đấu kiếm tuyệt đẹp ấy, giữa thiên nhiên núi rừng bao la xanh ngát, trong đêm trăng mùa xuân trong trẻo yên bình.
Ý Miên và Elvessa, kẻ như chim ưng trắng người tựa phượng hoàng xanh, thân pháp biến hóa chiêu thức thăng hoa, những lưỡi kiếm của họ cứ không ngừng lấp loáng như những vệt ánh sáng. Xung quanh, thời gian không ngừng biến chuyển vạn vật không ngừng đổi dời.
Đêm qua ngày tới, trăng lặn mặt trời lên, bình minh rồi lại đến hoàng hôn. Ngày qua ngày, đêm qua đêm.
Nhiên Sa không còn biết bao nhiêu lâu đã trôi qua rồi nữa, ý thức về thời gian của anh đã hoàn toàn biến mất. Trận đấu kiếm của Ý Miên và Elvessa như thể đã diễn ra liên tục trong suốt nhiều ngày nhiều tháng nhiều năm, mà lại như chỉ vừa mới bắt đầu. Anh đã hoàn toàn đắm chìm vào vẻ đẹp tuyệt mĩ của những đường kiếm, và nét mảnh mai kiều diễm trong từng chuyển động của hai thiếu nữ kia.
Mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, rồi mùa đông... Rừng cây thay lá, hồ cạn rồi lại đầy, mưa rơi rồi tuyết đổ... Họ vẫn cứ tiếp tục cuộc đấu dài như bất tận. Và anh vẫn ngồi đây chiêm ngưỡng những vũ điệu của kiếm.
Những vũ điệu tuyệt trần.
Nhưng đại tiệc nào rồi cũng tàn, trận đấu nào rồi cũng đến lúc kết thúc. Trong một khoảnh khắc bất ngờ Elvessa đã quét ngang thanh kiếm Azgaza như một tia chớp, khiến cả hai thanh kiếm của Ý Miên đồng loạt bị hất văng lên không trung. Trong đó một thanh rơi xuống cắm phập ngay trước mặt Nhiên Sa khiến anh dựng tóc gáy.
"Mình... đã thua rồi ư?" - Ý Miên thất thần quỳ xuống thảm cỏ - "Tại sao...?"
"Đừng buồn Ý Miên, kiếm pháp của em cũng tuyệt lắm." - Elvessa mỉm cười nói - "Chị chỉ là gặp may hơn thôi."
"Đúng vậy, hôm nay... phong độ của tớ không tốt lắm, tại khi nãy ăn nhiều gà nướng quá." - Ý Miên đã tìm ra lí do thất bại của mình.
"Vậy hôm khác chúng ta đấu lại nhé?" - Elvessa đưa tay ra đỡ Ý Miên dậy.
"Vâng, trận sau tớ sẽ không nhường cậu nữa đâu đấy." - Ý Miên mỉm cười vui vẻ.
"Cuối cùng hai cậu cũng đánh xong..." - Nhiên Sa đang bước tới gần với dáng vẻ bơ phờ mệt mỏi, anh hỏi: "Bao nhiêu năm đã trôi qua rồi?"
"Gì chứ? Mới có hơn một phút thôi mà." - Ý Miên chau mày nói.
"Hảả, thật sao??" - Nhiên Sa ngạc nhiên vô cùng, trận đấu kiếm của Ý Miên và Elvessa chỉ diễn ra trong có một phút mà anh cứ ngỡ đã trải qua mấy trăm năm rồi vậy. Thật không thể tin nổi...
...
...
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.