Tử Thời

Chương 63

Sói Xám Cánh Dài

18/05/2018

Thịnh Thừa Quang im lặng dùng ánh mắt khủng bố để trừng Tạ Gia Thụ đến mức anh ta biến thành một tên ngốc. Sau đó anh quay đầu nhìn con gái, ánh mắt đã trở nên dịu dàng không lời nào tả xiết.

Anh vươn tay ra muốn ôm con gái, nhưng cô nhóc kia chỉ ôm chặt lấy mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên cổ mẹ, đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn anh đầy cảnh giác.

Thịnh Thừa Quang nói: "Gấu Nhỏ à..." Anh dừng lại, âm thanh khàn khàn bị vướng trong cổ họng.

Tử Thời vô cùng tự nhiên tiếp lời anh, nói với con gái: "Gấu Nhỏ, hôm nay con ngồi gì đến đây?"

Gấu Nhỏ lập tức buông tay ra, hai cánh tay nhỏ hưng phấn khua khua nói cho mẹ nghe: "Máy bay, máy bay đấy ạ, bay lượn giữa mây luôn!"

Cô bé dùng một từ vô cùng phức tạp - bay lượn.

Tiếng Trung tốt như vậy, không biết là di truyền từ người nào.

Tử Thời chọc cái mũi của cô bé: "Vậy con có vui không?" Cô tùy ý nói chuyện phiếm với con gái, nhẹ nhàng bỏ qua câu nói "ba Gia Thụ" kia của cô bé.

Trẻ con thật ra rất biết lấy lòng, cô bé có thể đoán được cảm xúc từ trên mặt người lớn, nếu như bọn họ có phản ứng rất lớn với cô bé thì cô bé sẽ nhớ kĩ, hơn nữa sau này còn lặp lại nhiều lần nữa.

Tử Thời không truy cứu, ngược lại còn dẫn dắt sự chú ý của cô bé sang hướng khác, cho nên cô bé cũng lập tức quên đi.

Thịnh Thừa Quang đương nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng trong lòng anh vẫn có cảm giác vô cùng khó chịu!

Tổng giám đốc Thịnh khó chịu trong lòng, ánh mắt tối tăm quay ra hướng khác...

Tạ Gia Thụ cho rằng vật đổi sao dời, đang chia sẻ weibo của mình với Phùng Nhất Nhất - vừa rồi lúc bọn họ ở sân bay thì bị người khác chụp được, bởi vì cảnh tượng rất giống trong phim thần tượng nên không ít người đăng lên weibo, bây giờ đã đứng top trên bảng xếp hạng weibo rồi.

Mấu chốt là - Thịnh Thừa Quang lấy áo khoác che cho vợ, Tề Quang cũng né tránh ống kính, chỉ có góc độ của anh ta là tốt nhất, nụ cười cũng đẹp nhất!

"Đến phía trước thì dừng xe."

Tạ Gia Thụ đang ngất ngây thì chợt nghe anh Thừa Quang của anh ta lạnh lùng ra lệnh cho lái xe.

Lái xe lập tức làm theo, xe dừng lại, Thịnh Thừa Quang hất cằm với Tạ Gia Thụ: "Gia Thụ, em đến nơi rồi, xuống xe đi!"

"Đến rồi sao?" Tạ Gia Thụ trợn tròn mắt: "Em đến... đến đâu chứ?"

Tổng giám đốc Thịnh mỉm cười vô cùng hiền hòa bao dung: "Không phải em nói là có bạn đến đón em, mở tiệc chào mừng em sao? Em xuống xe ở đây sẽ tiện cho bọn họ đến đón em."

Tạ Gia Thụ đầu óc mê man bị đuổi xuống xe, gõ cửa xe cầu cứu: "Gấu Nhỏ! Chú Gia Thụ sắp đi dự tiệc rồi, cháu có muốn đi với chú không?" Kéo Gấu Nhỏ cùng xuống nước là anh ta có thể sống sót rồi!

Nhưng Tạ Gia Thụ đã đánh giá quá cao sức hấp dẫn của mình, xem nhẹ khả năng bạc tình bạc nghĩa của tiểu thư Thịnh Gia Tinh - cô bé nằm úp sấp trong lòng mẹ, mở miệng nói rõ từng từ: "Gấu Nhỏ không đi, Gấu Nhỏ đi với mẹ!"

Thịnh Thừa Quang nhân cơ hội kéo tay con gái, cao giọng dạy cô bé nói tạm biệt, tiểu thư Gấu vậy mà lại thật sự vẫy vẫy tay cười nói với Tạ Gia Thụ: "Tạm biệt! Cúi chào ~"

Cửa xe bị đóng lại một cách vô tình.

Tạ Gia Thụ đứng đón gió giữa đường cao tốc, lệ rơi đầy mặt: cái đồ bịp bợm Thịnh Gia Tinh đi đùa giỡn tình cảm của người khác! Cái đồ Phùng Nhất Nhất yếu đuối vô dụng! Cái đồ Tử Thời không có chủ kiến! Cái đồ Thịnh Tề Quang phật khẩu tâm xà! Cái đồ Thịnh Thừa Quang... Hu hu hu anh Thừa Quang à, sao anh lại đi bắt nạt người ta...

***



Thịnh Minh Hoa vốn định đón một đoàn lớn bé này về nhà cũ họ Thịnh ăn cơm, nhưng Thịnh Thừa Quang đã đặt chỗ bên ngoài xong xuôi, bà cũng không cần tốn công tốn sức nữa, ngủ dậy khá muộn, nhìn Triệu Hoài Chương và Thụy Thụy chơi bóng một hồi, sau đó tắm rửa thay quần áo, ăn mặc theo tiêu chuẩn đi gặp con gái của cháu ruột và mẹ đẻ của con gái của cháu ruột, đến gần giữa trưa thì một nhà ba người bọn họ chậm rãi ra khỏi nhà, đến nơi gần như cùng lúc với mấy người Thịnh Thừa Quang.

Hai nhóm người gặp nhau ở cửa phòng, Thịnh Minh Hoa đi phía trước một mình, phía sau là Triệu Hoài Chương dắt tay Thụy Thụy, bên này thì Thịnh Thừa Quang và Tử Thời mỗi người nắm một tay của con gái, Gấu Nhỏ lúc này đang rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại đá cả hai chân lên một, giao toàn bộ sức nặng cơ thể cho ba mẹ, rồi lại đặt chân xuống, cười khanh khách.

Ngay cả Thịnh Minh Hoa cũng khó tránh khỏi nhìn chăm chú cô bé kia.

Dáng vẻ thật là xinh đẹp...

Bà liếc mắt nhìn Tử Thời một, không có biểu cảm gì, quay đầu hỏi Thịnh Thừa Quang: "Tề Quang đâu? Không phải nói là cùng nhau trở về sao?"

Tử Thời cúi đầu dẹp yên cô bé Gấu Nhỏ đang chơi quá hăng, thuận miệng đáp lời: "Anh ấy ngủ trên xe, thấy anh ấy ngủ say nên không nỡ đánh thức, lát nữa gọi dậy sau." d.đ.l.q.đ

Nói xong cô đột nhiên phát hiện ra - mình vậy mà lại dám đáp lời Thịnh Minh Hoa!

Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút xấu hổ. Sắc mặt của Thịnh Minh Hoa cũng không được tự nhiên, nhìn thấy Tử Thời vẫn khiến bà nhớ tới những chuyện không thoải mái, nhưng nếu sau này phải sống cùng nhau thì cũng không thể vĩnh viễn không nói với nhau tiếng nào, bà cố nhịn sự không thoải mái trong lòng xuống, "ừm" một tiếng.

Phía sau Thịnh Minh Hoa, Triệu Hoài Chương gật đầu với Tử Thời từ đằng xa, ánh mắt dịu dàng rơi lên trên khuôn mặt Gấu Nhỏ.

Bạn nhỏ Triệu Tề Thụy cảm thấy vô cùng hứng thú đối với tiểu thư Gấu, nhưng cậu bé là một tiểu thân sĩ, không thể bổ nhào tới người khác được, chỉ có thể kéo tay ba mình đi về phía Gấu Nhỏ.

Gấu Nhỏ có phần sợ người lạ, thấy Triệu Hoài Chương và Thụy Thụy đi đến, cô bé lại ôm chân mẹ tránh đi, đôi mắt lộ ra vẻ thẹn thùng. Lúc này Thụy Thụy đã buông tay ba ra, tò mò trừng to mắt nhìn cô bé.

Hai người bạn nhỏ khó xử chơi trốn tìm vòng quanh chân Tử Thời, thế nhưng chỉ chốc lát sau đã tụm lại chơi cùng nhau. Mặt mũi hai đứa bé này đều là điển hình của nhà họ Thịnh, miệng của Gấu Nhỏ giống mẹ, miệng của Thụy Thụy thì giống ba, vì vậy hai đứa bé nhìn qua thật sự rất giống một cặp long phượng thai.

Bọn trẻ vui vẻ chơi đùa cùng nhau, Triệu Hoài Chương và Tử Thời đứng bên cạnh, không ai nói lời nào, vẻ mặt nhàn nhạt cũng rất giống nhau.

Thịnh Minh Hoa cảm thấy cảnh tượng này càng nhìn càng chói mắt, giả bộ như có chuyện cần dặn dò trợ lý, xoay người đi ra ngoài.

Gọi trợ lý tới nói vài câu, bà vừa quay đầu lại thì thấy Thịnh Thừa Quang đi ra, bà đang giận lại không có chỗ trút, trợn trừng mắt nhìn anh.

Thịnh Thừa Quang cũng không ngại, ngược lại còn cười nói: "Cháu thu dọn một căn nhà ở bên cạnh tòa cao ốc Thịnh thị, ở đó gần công ty, bên cạnh cũng có một nhà trẻ rất tốt, cháu đưa mẹ con họ đến đó ở tạm là được rồi."

Anh biết bên nhà cũ đã thu dọn xong phòng ốc cho một nhà ba người bọn họ. Anh biết, cô anh thật lòng muốn tiếp nhận mẹ con Tử Thời.

Nhưng Thịnh Thừa Quang không muốn làm bà khó xử, nếu mọi người thật sự ở cùng nhau, với tính cách của Tử Thời thì sẽ nhanh chóng thích ứng, theo thời gian, mọi người sẽ cảm thấy không khí gia đình hài hòa vui vẻ, duy chỉ có Thịnh Minh Hoa là sẽ phải cố nén sự khúc mắc trong lòng lại.

Giống như một hạt cát cứ đọng mãi trong mắt bà, đã bắt bà phải chịu đựng mà còn không cho bà khó chịu... vậy thật sự là ăn hiếp người ta rồi.

Thịnh Thừa Quang biết mình là một tên khốn, nhưng ít nhất anh vẫn biết đau lòng cho cô mình.

Mặt Thịnh Minh Hoa ngẩn ra, ngay sau đó bà lập tức phản đối: "Không được... Dượng của cháu sẽ cho rằng là cô lật lọng!"

Đây là phong cách nói chuyện từ xưa đến giờ của bà, nhưng sau đó bà lại dừng một chút, nói tiếp: "Bây giờ trong nhà chỉ có một mình Thụy Thụy là con nít, nếu có thêm một đứa khác chơi cùng với nó thì nó sẽ rất vui. Đừng có ở bên ngoài, bọn cháu cứ dọn về nhà đi... Cô không sao."

Thịnh Thừa Quang thầm giật mình, nhìn bà với vẻ kỳ quái.

Thế này là thế nào? Nữ sĩ Thịnh Minh Hoa bỗng nhiên trở nên săn sóc chu đáo như vậy... Đúng là không quen chút nào!

Tề Quang tỉnh ngủ đi vào, nghe được đúng đoạn này, cười cười đi tới, nói: "Anh cứ nghe lời chuyển về đi, người một nhà ở cùng nhau thì tốt quá!"



Thịnh Thừa Quang đang lo không tìm thấy người chịu tội thay, trước mắt vừa vặn xuất hiện một - anh ra vẻ "thân thiết" nói với Tề Quang: "Em dọn về trước đi, nhân dịp này ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, cũng ở cùng mẹ em nhiều một chút. Anh nghe nói thời gian tới em định hợp tác với Fay ra mắt một loạt thời trang trẻ em mới hả?"

Tề Quang không hề nghi ngờ gì, nhảy vào hố: "Đúng vậy, cho nên em cũng không định về đây, em chỉ đưa Gấu Nhỏ về, mấy ngày nữa sẽ về bên kia."

Nữ sĩ Thịnh Minh Hoa nhất thời giận tím mặt: "Hai con sói con! Đồ tàn nhẫn, kẻ hung ác, kẻ vong ân bội nghĩa! Công mẹ thu dọn cả mấy ngày, không đứa nào chịu về ở đúng không?"

Lúc này Tề Quang mới phát hiện ra mình đã nhảy vào bẫy của anh Thừa Quang, tự nhận mình xui xẻo, nhún nhún vai buông tay xuống, đi theo bên cạnh mẹ mình.

***

Hai đứa nhóc thấy Tề Quang đi vào, một người gọi "cậu", một người gọi "anh", cùng nhau lên tiếng, Tề Quang khom lưng ôm cả hai vào trong lòng, hôn má trái đứa này một hôn má phải đứa kia một, bộ dạng trái ôm phải ấp khiến Thịnh Thừa Quang vô cùng hâm mộ!

Thịnh Minh Hoa nhìn thấy hai khuôn mặt nhỏ nhắn kia thì hoa mắt chóng mặt, thúc giục: "Được rồi, chúng ta đều đã đến đủ rồi, mau vào đi thôi." Bà vẫy tay với con trai: "Thụy Thụy, tới đây với mẹ nào."

Thụy Thụy không chịu, cứ ôm lấy Gấu Nhỏ: "Con chơi với em gái!"

Thịnh Mịnh Hoa nghiêm mặt sửa lỗi cho con trai: "Con bé không phải em gái con, nó là con gái của anh Thừa Quang, là cháu của con."

Tử Thời có chút bất an, giương mắt nhìn Thịnh Thừa Quang, Thịnh Thừa Quang dùng ánh mắt để trấn an cô, sau đó đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Gấu Nhỏ, dạy cô bé gọi Tề Thụy: "Gấu Nhỏ, đây là chú nhỏ của con."

Gấu Nhỏ không thèm nghe lời anh, nói: "Chú mới là chú, đây không phải là chú!"

Làm gì có chú nào nhỏ như vậy?

Tề Thụy thấy Gấu Nhỏ như vậy thì cũng trở nên nhanh mồm nhanh miệng, chỉ ra vấn đề: "Anh trai con là cậu của em ấy, vậy thì con chính là cậu nhỏ của em ấy!" Nhà họ Thịnh có nhiều họ hàng như vậy, bạn nhỏ Triệu Tề Thụy đúng là rất quen thuộc với việc kết thân thích.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Gấu Nhỏ lập tức gọi cậu nhóc một tiếng vang dội: "Cậu nhỏ!"

Đúng rồi - anh trai của mẹ thì gọi là cậu, vậy em trai của cậu đương nhiên chính là cậu nhỏ rồi!

Thịnh Thừa Quang hít sâu một hơi, cố gắng xem nhẹ sự khiêu khích của con gái, nhảy vọt qua vụ này, dời sự chú ý của Gấu Nhỏ, chỉ vào Triệu Hoài Chương, dịu dàng dạy cô bé: "Gấu Nhỏ, đây là ông dượng của con, chào ông dượng một nào."

Gấu Nhỏ rất có thiện cảm với Triệu Hoài Chương, ngẩng mặt lên chào. Triệu Hoài Chương đưa ra bao lì xì đã chuẩn bị trước đó, tiện thể xoa đầu cô bé.

Thịnh Thừa Quang vô cùng phấn chấn, không ngừng cố gắng: "Con gái ngoan lắm! Nào, bảo bối, đây là bà cô của con, kêu bà cô đi nào."

Gấu Nhỏ nhìn nữ sĩ Thịnh Minh Hoa xinh đẹp lạnh lùng, quay đầu ghé vào bên tai Thịnh Thừa Quang nói nhỏ: "Bà ấy là mẹ của cậu nhỏ." Vừa rồi cô bé nghe được.

Thịnh Thừa Quang bị hành động gần gũi của con gái làm cho cả người ấm áp, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn khích lệ con gái: "Đúng vậy, Gấu Nhỏ của chúng ta thật thông minh, trí nhớ thật là tốt!"

Gấu Nhỏ ưỡn người lên, đúng lý hợp tình lớn tiếng nói: "Mẹ của cậu là bà ngoại! Chào bà ngoại!"

Vạn vật sinh trưởng nhờ vào ánh mặt trời, quan hệ họ hàng đương nhiên lấy cậu làm cơ sở!

Tề Quang & Tề Thụy: O(∩_∩)O~~

Tử Thời & Triệu Hoài Chương: =_=

Thịnh Thừa Quang & Thịnh Minh Hoa: (╯‵□′)╯︵┻━┻

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Thời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook