Từ Thứ Nữ Đến Hoàng Hậu Phi Tử Bất Thiện
Quyển 1 - Chương 119: Tang Tử, Tang Tử
Phôi Phi Vãn Vãn
14/12/2013
Edit : BW_mylove_SG
Beta : heybaby
Nhìn dáng vẻ vô cùng tức giận của Thiên Phi, ta từ từ nở nụ cười.
Nàng ta bây giờ, xem ra rất bận rộn.
Vừa phải đề phòng các phi tần trong cung thừa dịp lấp chỗ trống, vừa tích cực giữ lấy trái tim của Hoàng thượng, lại vừa phải lo lắng đến sự an nguy của đứa bé trong bụng.
Thật ra ta cảm thấy lo lắng thay cho Thiên Phi, suy nghĩ của nàng ta vốn vô cùng đơn giản, không hiểu rốt cuộc nàng có thể chịu đựng được bao lâu đây?
"Nương nương." Phương Hàm bước lên rót thêm trà cho ta, vừa hầu trà vừa thấp giọng nói, "Người lôi kéo Lục mỹ nhân ra mặt, là muốn nàng ta bảo vệ cho Vinh phi sao?"
Ta đưa tay nhận lấy chén trà, cúi đầu uống một hớp, khẽ mím môi mỉm cười.
Thủ đoạn của Thiên Lục có thể cao minh hơn Thiên Phi rất nhiều, điều này không phải ta không nhìn ra. Nàng ẩn giấu mình như thế nguyên nhân là vì sao, ta còn chưa biết. Chỉ vì sự việc lần này có liên quan đến an nguy của Thiên Phi, ta muốn nhìn xem cuối cùng nàng có chịu ra tay hay không .
Ngồi một lát, lại thấy Triêu Thần và Tường Hòa bước vào.
Tường Hòa quỳ trước mặt ta, sắc mặt hơi khó coi, thấp đầu nói: "Nương nương, nô tài đã điều tra kỹ lưỡng, trong Cảnh Thái cung không có người bị thương."
"Nương nương, nô tì cũng đã tra xét rất cẩn thận, không để sót bất cứ ai." Triêu Thần nói rất chắc chắn, sau đó lại ngước mắt liếc nhìn về phía Phương Hàm mới mở miệng, "Ngoại trừ Vãn Lương vì nàng ấy đã xuất cung ."
Vãn Lương.
Sắc mặt của Phương Hàm vẫn như trước, không hề thay đổi.
Ta để chén trà trên tay xuống, nhẹ giọng nói: "Ta biết, các ngươi lui xuống trước đi."
"Dạ."
"Dạ."
Chờ bọn họ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ta và Phương Hàm.
Một lát sau, mới nghe Phương Hàm nói: "Đợi Vãn Lương trở về, tự nô tì sẽ đi kiểm tra xem nàng có bị thương hay không."
"Không cần đâu, cô cô." Ta đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ.
Phương Hàm cũng bước qua với ta, nhưng không nói thêm gì nữa.
Beta : heybaby
Nhìn dáng vẻ vô cùng tức giận của Thiên Phi, ta từ từ nở nụ cười.
Nàng ta bây giờ, xem ra rất bận rộn.
Vừa phải đề phòng các phi tần trong cung thừa dịp lấp chỗ trống, vừa tích cực giữ lấy trái tim của Hoàng thượng, lại vừa phải lo lắng đến sự an nguy của đứa bé trong bụng.
Thật ra ta cảm thấy lo lắng thay cho Thiên Phi, suy nghĩ của nàng ta vốn vô cùng đơn giản, không hiểu rốt cuộc nàng có thể chịu đựng được bao lâu đây?
"Nương nương." Phương Hàm bước lên rót thêm trà cho ta, vừa hầu trà vừa thấp giọng nói, "Người lôi kéo Lục mỹ nhân ra mặt, là muốn nàng ta bảo vệ cho Vinh phi sao?"
Ta đưa tay nhận lấy chén trà, cúi đầu uống một hớp, khẽ mím môi mỉm cười.
Thủ đoạn của Thiên Lục có thể cao minh hơn Thiên Phi rất nhiều, điều này không phải ta không nhìn ra. Nàng ẩn giấu mình như thế nguyên nhân là vì sao, ta còn chưa biết. Chỉ vì sự việc lần này có liên quan đến an nguy của Thiên Phi, ta muốn nhìn xem cuối cùng nàng có chịu ra tay hay không .
Ngồi một lát, lại thấy Triêu Thần và Tường Hòa bước vào.
Tường Hòa quỳ trước mặt ta, sắc mặt hơi khó coi, thấp đầu nói: "Nương nương, nô tài đã điều tra kỹ lưỡng, trong Cảnh Thái cung không có người bị thương."
"Nương nương, nô tì cũng đã tra xét rất cẩn thận, không để sót bất cứ ai." Triêu Thần nói rất chắc chắn, sau đó lại ngước mắt liếc nhìn về phía Phương Hàm mới mở miệng, "Ngoại trừ Vãn Lương vì nàng ấy đã xuất cung ."
Vãn Lương.
Sắc mặt của Phương Hàm vẫn như trước, không hề thay đổi.
Ta để chén trà trên tay xuống, nhẹ giọng nói: "Ta biết, các ngươi lui xuống trước đi."
"Dạ."
"Dạ."
Chờ bọn họ lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ta và Phương Hàm.
Một lát sau, mới nghe Phương Hàm nói: "Đợi Vãn Lương trở về, tự nô tì sẽ đi kiểm tra xem nàng có bị thương hay không."
"Không cần đâu, cô cô." Ta đứng lên, đi tới bên cạnh cửa sổ.
Phương Hàm cũng bước qua với ta, nhưng không nói thêm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.