Quyển 5 - Chương 16: Kim Tự Tháp Phương Đông
Cố Phi Ngư
25/08/2015
Lại một đêm tĩnh lặng mà căng thẳng nữa sắp tới. Khi màn đêm buông xuống, năm người ở giữa tử thành rộng lớn trống trải, sự hoang mang khủng khiếp tức tốc bao trùm lấy mỗi người. Hàn Giang bố trí Đường Phong, Yelena và mình thay nhau canh gác, nhưng cà đêm không ai thực sự ngủ say được. Đường Phong gần như chỉ nhắm mắt cho tới khi bình minh lên. Sau khi trời sáng, nhiệt độ tức tốc tăng cao, Đường Phong cảm giác nhiệt độ mặt đất ít nhất cũng phải trên 40°C, thậm chí có thể gần tới 50°C. Nước uống mọi người mang theo tuy nhiều nhưng cũng chi dù dùng cho ba ngày, điều đó cũng có nghĩa là trong ba ngày tới họ bắt buộc phải kết thúc mọi thứ trong Mật Thành và rút khỏi Khe Sói Hoang, nếu không sẽ gặp phải nguy hiểm vì hết nước uống.
Có thể là để tiết kiệm thế lực, hoặc vì không muốn kinh động tới những linh hồn vẫn bay lượn trong Mật Thành, nên mọi người đều im lặng, chuẩn bị hành lý. Không cần Đường Phong chỉ dẫn, mọi người không ai báo ai cùng đi về khu cung điện phía tây quảng trường.
Bước lên những bậc thềm cao lớn, Đường Phong nhẩm đếm, tống cộng có tất cả ba mươi hai bậc thềm. Khi leo lên bậc trên cùng, những gì hiện lên trước mắt khiến Đường Phong vỏ cùng sửng sốt. Bốn chiếc trụ cột hình tròn khổng lồ đổ ngổn ngang ngay trước mắt anh, trụ cột có đường kính tới hai mét, cao gần hai mươi mét, đế cột là hình hai lực sĩ Đảng Hạng theo truyền thống tựa lưng vào nhau, gồng sức để nâng cột lên. Hình lực sĩ Đảng Hạng được chạm khắc rất khéo léo, từng đường nét cơ bắp đều rõ mồn một, vô cùng tinh xảo.
Hàn Giang và mấy người lên sau cũng bị chấn động trước cành tượng này:
“Thật đáng tiếc, trụ cột điêu khắc tinh xảo thế này hiếm thấy lắm!”
“Đúng vậy! Nhìn tư thế hiện giờ của nó có thể thấy trụ cột này đã bị gãy thành mấy đoạn, chắc là bị ai đó cố ý xô đổ, tôi nghĩ có thể là nó đã bị hủy hoại trong hỏa trận cuối cùng ở Mật Thành"
"Đây cũng là một trong những biểu tượng của kiến trúc Trung Hoa phải không?”, Lương Viện hỏi.
“Đúng vậy. Đây cùng là biểu tượng của kiến trúc Trung Hoa, giống như cung phía nam, cung phía bắc của chúng ta vậy, nó cho thấy kiến trúc phía sau thuộc đẳng cấp hoàng gia. Mọi người hãy nhìn phía sau đi!”
Đường Phong vừa nói vừa chi tay về phía sau trụ cột, nhìn những đống hoang phế đổ nát, anh xót xa nói: “Những đống đồ nát lớn nhỏ đó chính là cung điện xa hoa năm xưa, giá mà tiến hành khai quật khảo cổ kĩ lưỡng ở đây thì chắc chẩn sẽ hoạch được rất nhiều di vật!”
“Đường Phong, may hôm nay tôi cứ nghĩ mãi một vấn đề, cậu nói rằng trong, thời khắc cuối cùng, trong thành đã cạn kiệt lương thực, ăn cũng không no vậy thì liệu ở đây có còn kho báu như trong truyền thuyết không?”, Makarov bỗng đặt ra câu hỏi này.
Đường Phong cười đáp: “Lão Mã, bác yên tâm, đói bụng không có nghĩa là ớ đây nghèo túng. Bới vì trong thời khắc cuối cùng, Mật Thành đã bị đại quân Hốt Tất Liệt bao vây, kế cả bác có cả núi châu báu cũng không đổi được lương thực, điều này có thể được chứng minh qua cánh cổng bằng vàng và những châu báu ta phát hiện trong cống nước. Ngoài ra, trên bia Khiếp Thiết Quân cũng nói rằng sự giàu có và xa xỉ của Mật Thành khiến các tướng sĩ khó lòng kiềm chế, đến cả Bát Tư Ba cũng không thể khống chế được họ mà.”
“Đường Phong, cứ cho là cậu nói có lý đi, nhưng kho báu ớ Mật Thành đã từng bị quân Khiếp Thiết cướp bóc, vậy thì còn lại được bao nhiêu?”, Makarov lại hỏi.
Nghe thấy vậy Đường Phong khẽ giật mình, nhưng anh nói ngay: "Cháu nghĩ rằng, nói tới châu báu của Mật Thành có hai cách giải thích - một là nhằm chi sự giàu có của Mật Thành, quân Khiếp Thiết đánh vào Mật Thành có thể trông thấy kho báu; một cách giải thích khác là chi kho 'báu mà năm đó Nguyên Hạo cất giấu trong Mật Thành, những kho báu này rõ ràng là quân Khiếp Thiết có tiến vào Mật Thành cũng không dễ dàng tìm thấy. Cháu nghĩ rằng kho báu của Mật Thành chắc là cách giải thích thứ hai.”
“Như vậy có nghĩa là ngoài những gì quân Khiếp Thiết năm đó trông thấy ra, vẫn còn kho báu khác được Nguyên Hạo cất giấu ở nơi nào đó ạ?!”, Lương Viện hỏi lại.
“Đúng vậy, hơn nữa giá trị của những báu vật này chắc chắn rất đáng kinh ngạc, hoàn toàn vượt xa cả những gì mà quân Khiếp Thiết trông thấy khi tấn công vào Mật Thành năm đó. Dĩ nhiên, ngoài kho châu báu này ra, bản thân Mật Thành vốn dĩ đã là một kho báu, giá trị lịch sử và giá trị nghệ thuật của nó có lẽ không thể đong đếm được.”, Đường Phong giải thích thêm.
“Vậy thì Nguyên Hạo đã chôn kho báu này ờ đâu nhỉ?”, Hàn Giang chau màu nghĩ.
“Chắc chắn là một nơi đặc biệt quan trọng và vô cùng kín đáo, tôi nghĩ có khi nó ở ngay dưới chân chúng ta cũng nên.”
“Dưới chân chúng ta?”, Đường Phong nói vậy khiến mọi người đều ngạc nhiên.
“Hôm qua chúng ta đã biết được đại thể sự phân bố của Mật Thành, phía đông Mật Thành là khu dân cư, khu buôn bán, khu thù công nghiệp, khu quỷ tộc và khu hành chính. Còn cung điện và những kiến trúc quy mò lớn đều nằm ven phía tây Mật Thành, rõ ràng đây là khu vực quan trọng nhất của Mật Thành, bởi vậy tôi nghĩ rằng chắc chắn kho báu cũng dã được chôn giấu tại một nơi nào dó ở phía tây.” Lúc Đường Phong nói lới đây, mắt anh cứ dán vào tòa đại điện không bị đổ nát mà hôm qua họ trông thấy. Lúc này Đường Phong mới nhìn rõ, tòa đại điện này nằm ở trên một bệ tam cấp bằng đá, họ đã leo lên ba mươi hai bậc đá, vậy mà dưới đại điện này vẫn còn ba tầng bệ đá, bởi vậy cho thấy rõ ràng ở đấy cao lớn, hùng vĩ hơn rất nhiều so với tất cả những kiến trúc đổ nát trong khu vực cung điện Mật Thành. Dĩ nhiên điều khiến Đường Phong kinh ngạc không chỉ có vậy, so với những kiến trúc đổ nát xung quanh trong cung điện thi tòa đại điện này bí hiểm hơn rất nhiều. Đường Phong chợt nghĩ, sức mạnh nào đã chống dỡ cho đại điện sừng sững ở đây hàng ngàn năm mà không bị đổ?
2
Đường Phong vần đang suy nghĩ miên man mà chân đã bước tới cạnh những trụ cột bị đổ, cách bốn trụ cột không xa là một đống kiến trúc hoang tàn đổ nát. Đường Phong quan sát đống đổ nát này, nhanh chóng đưa ra phán đoán: “Chỗ này nằm đúng trên trục của khu cung điện, lại là kiến trúc đầu tiên trong khu cung điện, bới vậy tôi đoán rằng chỗ này trước đây vốn là một cái cổng, cổng chính của toàn bộ khu cung điện.”
Đường Phong đã chứng minh ngay được phán đoán của mình, bới vì ở hai bên đống đổ nát này anh đã phát hiện một khối đổ nát hơi nhô lên mật đất, khối đổ nát này chắc là tường bao quanh cung điện trước dây. Họ tiếp tục tiến lên phía trước, cách đống đổ nát khoảng hai mươi mét, cũng cùng vị trí đồng trục lại xuất hiện một đống đổ nát khác. Đường Phong vốn tưởng rằng đây chắc là một di chỉ khác của cung điện, nhưng sau khi quan sát một lúc đống đổ nát này, anh liền gạt bỏ suy đoán trước đây: “Đây vẫn là một cái cồng, hình dạng gần giống với cái cổng trước đó, xung quanh cũng có một vòng tường bao."
Mọi người tiếp tục đi tới phía trước, đi được hơn hai chục mét, lại xuất hiện một đổng đổ nát, Đường Phong lại nhận ra ngay đây vẫn là dấu vết của một cái cổng. Trên cùng một trục liền một lúc xuất hiện ba cái cổng, điều này khiến mọi người vô cùng khó hiểu.
“Thế này là thế nào? Sao lại mọc thêm ra một cái cổng và một vòng tường bao nữa chứ?”, Hàn Giang không hiểu nên hỏi lại.
“Điều này kể cũng hơi kỳ lạ, thường thì trong kiến trúc cổ đại của Trung Quốc, phía trước kiến trúc quan trọng đều có một cái cổng, đồng thời có tường bao quanh, lớp tường bao càng nhiều, cổng càng nhiều thì chứng tỏ kiến trúc bên trong càng quan trọng. Ba cánh cổng lớn, ba bức tường bao, nếu như tính cà tường thành của Mật Thành thì tức là bốn cánh cổng, bốn bức tường thành, như vậy là quan trọng cấp mấy đây? Có thể thấy rõ, đắng cấp của kiến trúc trong này cao đến nhường nào, chắc đây là kiến trúc quan trọng nhất của cả Mật Thành!”
“Thế còn tòa đại điện vẫn chưa bị đổ thì sao?”
Đường Phong vẫn không trả lời câu hỏi của Hàn Giang, bởi vì chẳng mấy chốc anh ấy sẽ tự khắc có câu trà lời. Đường Phong là người đầu tiên đi tới cánh cổng cuối cùng, phía trước rộng mở thênh thang, là một khoảng sân hình vuông khổng lồ. Lúc này Đường Phong mới nhìn rõ, tòa đại điện đó có bề mặt rộng khoảng mười ba gian nhà, chiều sâu thì anh vẫn chưa nhìn rõ, nhưng từ những lưng nhà cao lớn cho thấy thì chiều sâu cũng không dưới bảy gian nhà. Chiều ngang mười ba gian, chiều rộng bảy gian, đây là đại điện có diện tích rộng lớn nhất mà Đường Phong trông thấy!
Khoảng cách từ cánh cồng thứ ba và đại điện là khoảng sáu mươi mét, Đường Phong đi tới trước đại điện, bước lên bậc tam cấp bàng đá, anh bỗng cảm thấy tòa đại điện này có chút kỳ lạ. Chỗ nào kỳ lạ nhi, ngay lúc này Đường Phong vẫn chưa nghĩ ra, nhưng khi tay anh chạm vào cột mái hiên của đại điện, anh bỗng hiếu ra ngay điều đặc biệt của tòa đại điện này.
Đường Phong lùi lại vài bước, mắt anh mở to, kinh ngạc nhìn trụ cột và toàn bộ tòa đại điện trước mặt, anh ngạc nhiên nói: “Hóa... hóa ra đây là đồng!”
“Đồng? Đồng là thế nào?”. Hàn Giang không hiểu ý Đường Phong.
“Ý tôi nói cái cột này, không, là.. là toàn bộ đại điện đều được làm bằng... bằng đồng!”, giọng Đường Phong có phần hơi run.
“Đại điện bằng đồng? Đại diện bằng đồng to như thế này quả là khó tin!, Hàn Giang cũng kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên Đường Phong bồng nhớ ra điều gi đó. Anh ngửa mặt lên, thấy phía trên cột có treo một tấm biển khổng lồ. Đây không phải là tấm biển hình chữ nhật thường thấy mà là một tam biển hình vuông, khỏi phải hỏi, tấm biển này cũng được làm bằng đồng. Đường Phong chậm rãi đọc bốn chữ Tây Hạ cỡ lớn trên tấm biển:
“Đại - Điện - Bất - Hủ, quả đúng là một đại điện bất hủ!"
“Đại điện Bất Hủ ư? Em hiểu rồi!”, Lương Viện reo lên, Do tòa đại diện này được làm bằng đồng nên mới tránh được tai họa, cứ hiên ngang hàng nghìn năm ở đây, người ta đặt tên cho nó mới chuẩn làm sao!”
“Nó đã thoát khỏi trận hỏa hoạn đó. Mọi người nhìn này!”, Yelena phát hiện thấy vết cháy đen trên hàng trụ cột của Đại điện Bất Hủ, “Nơi này cũng từng bị lửa thiêu đốt.” Đường Phong cũng đã để ý thấy dấu vết lửa cháy xung quanh Đại diện Bất Hủ: “Đây chính là dấu vết do trận đại hỏa hoạn đó để lại, nhìn hiện trạng của Mật Thành thì có thể đoán ràng, trận hỏa hoạn năm đó rất lớn, nhưng...”
Thấy Đường Phong có vẻ đã nghĩ ra điều gì đó, Lương Viện thúc giục: “Nhưng gì cơ?”
“Anh đang nghĩ rằng nếu như lửa đủ lớn, thời gian thiêu đốt đủ dài thì kể cả có là tường đồng vách sắt kiên cố đến mấy cũng bị nung chảy, phải không? Nhưng trong Đại Điện Bất Hủ mà chúng ta trông thấy này chỉ có mái hiên hành lang để lại dấu vết bị hỏa hoạn, kiến trúc bên trong được được bảo tồn rất hoàn hảo, chẳng hề có vết lửa nào. như vậy nói lên điều gì?”
“Chứng tỏ cung diện bằng đồng rất kiên cố?”, Lương Viện không hiểu ý Đường Phong.
"Không, anh vừa nói rồi mà, cung điện bằng đồng có kiên cố đến mấy cũng có thể bị lửa lớn nung chảy!”
“Về cơ bản thì khu vực cung điện đã bị thiêu hủy rồi, chứng tỏ trận hỏa hoạn này chắc chắn rất lớn. Nhưng cung điện hằng đồng không bị thiêu hủy thỉ chi cỏ một cách giải thích - thời gian lửa chảy không quá dài, nên cung điện bàng đồng chỉ để lại chút dấu vết lửa thiêu chứ không bị đại hóa hoạn hủy hoại hoàn toàn.”, Makarov nói rõ ý của Đường Phong.
“Chắc chắn là vậy, trong trận hỏa hoạn đó chắc chắn lửa cháy rất dữ dội nhưng lại cháy không lâu, khi ngọn lửa lan tới Đại diện Bất Hủ thì tắt', Đường Phong suy đoán.
“Lấy đâu ra mà trùng hợp vậy, ngọn lửa vừa mới cháy tới đại điện bàng đồng thì tắt mất?”, Hàn Giang thấy khó tin.
“Nhưng sự thật có thể trùng hợp như vậy đấy!”, Đường Phong ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Xuất hiện tình huống như vậy có hai khả năng, thứ nhất là ban đầu lúc xây dựng đại điện, người ta dã sử dụng phương pháp đặc biệt nào đó khiến cho lửa không thiêu cháy được đại điện. còn khả năng thứ hai đến từ điều kiện bên ngoài đã dập tắt hỏa hoạn.”
"Điêu kiện hên ngoài? Y anh là đã có người dập lửa?”, Lương Viện hòi lại.
"Không loại trừ khả năng này, nhưng khá năng lớn hơn là dã có một trận mưa rất to.”, Đường Phong nói.
“Mưa một trận rất to? Trong sa mạc ư? Em nghiêng về khả năng có người đã dập tắt trận hỏa hoạn đó.", Lương Viện ngửa đầu nhìn ánh mặt trời thiêu đốt.
"Người? Người Đảng Hạng nếu không chết trận thì cũng tự sát hết, không thì nhân lúc hỗn loạn cũng bò chạy, vậy trong Mật Thành lẩy đâu ra người?”, Đường Phong lắc đầu nói.
Trong lúc Đường Phong và mọi người nói chuyện, Yelena đã tò mò đến bên cánh cổng của Đại điện Bất Hủ. Yelena hì hục đẩy cánh cổng của Đại Điện Bất Hủ mấy lần, nhưng cánh cổng không nhúc nhích. Hàn Giang chạy tới giúp Yelena, hai người dốc sức nhưng cũng không sao đẩy được cánh cống đó ra.
Makarov cũng muốn tới giúp hai người họ nhưng bị Đường Phong ngăn lại: “Đợi đã! Đừng đẩy vội!”. Đường Phong đi tới trước cánh cống Đại điện Bất Hủ, đứng dưới đây, anh bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé. Anh đưa tay ra đẩy thứ, cánh cổng vẫn nằm im. Anh định nhìn qua khe cửa nhưng cánh cồng kín mít, không có một khe cửa nào. Đường Phong lại đi tới trước cửa sổ, định nhìn qua cứa sổ vào bên trong, nhưng trước mắt anh chỉ là một vùng tối đen. anh lấy đèn pin ra soi mà vần không trông thấy thứ gì, bên trong chi có bóng đêm.
Trong lòng Đường Phong đầy hoài nghi nhưng đành nói: “Được rồi, chúng ta tới chỗ khác, khi nào quay lại ta mờ cánh cổng của Đại Điện Bất Hủ sau vậy!"
Vậy là mọi người đi vòng qua hành lang mái hiên, tới phía sau đại điện bằng đồng. Phía sau, những di tích cung điện đổ nát trải dài miên man, kéo dài tới tận chân núi. Đường Phung đang đắn đo nên đi xuyên qua khu phế tích này hay là di vòng qua nó, nhưng anh bỗng bị ánh vàng lấp lánh trên đỉnh núi làm cho lóa mắt. Theo phán xạ, Đường Phong nhắm mắt lại, tới khi anh mở mắt ra thì ánh sáng đó đã biến mất. Vẫn là ngọn núi đó nhưng nỗi nghi ngờ trong lòng Đường Phong lại này càng tăng lên. Ngọn núi này trông bên ngoài rất bình thường nhưng lại năm ngay giữa Mật Thành, lại liên tục tỏa ra ánh vàng lấp lánh, cây cối trên núi cũng không cao lớn, Đường Phong nhìn những cái cây mọc xiêu vẹo trên núi mà lòng trào lên một dự cảm - chắc chắn ngọn núi nhỏ này có vấn đề gì đó.
Nhưng Đường Phong đã tính sai đường, con đường bên cạnh đại điện không dẫn họ lên núi mà lại dẫn họ xuống những bậc thềm trong khu vực cung điện, con đường này còn trải dài tới tận khu vực phía nam cung điện. “Đây là đâu?”, Lương Viện nhìn những đoạn tường đổ nát, lo lắng hỏi.
“Vẫn còn một khu nằm giữa khu cung điện và hai bên phía ngọn núi chúng ta vẫn chưa tới. Nơi hiện giờ chúng ta đang đứng ở phía nam khu cung điện, ở đây xem ra bị hư hỏng khá trầm trọng, nhưng anh nghĩ rằng thời đó kiến trúc này có đắng cấp rất cao. nếu không thì đã không xuất hiện bên cạnh khu cung điện.", Đường Phong suy đoán.
"Trông giống một ngôi đền!”, Makarov phát hiện ra một pho tượng Phật chỉ còn một nửa mặt trong đống gạch nát.
Đường Phong lật tượng Phật lên, tỉ mẩn quan sát: "Không sai, đây là phong cách của Tây Hạ!”
"Ở đây cũng có này!”, Lương Viện cũng phát hiện ra tượng Phật phía dưới đống gạch ngói.
Đường Phong đào đống gạch lên, một loạt tượng Phật nguyên vẹn, tinh xào hiện lèn trước mắt mọi người: "Đây đúng là một ngôi miếu!”, Đường Phong trở nên phấn kích, anh lại phát hiện thêm rất nhiều tượng Phật phía dưới đống gạch ngói, Makarov còn phát hiện ra vài cuốn kinh thư trong một Pho tượng Phật đã nứt toác.
Đường Phong mở những cuốn kinh thư đã có hàng ngàn năm lịch sư này ra, mừng rỡ nói: “Chi cần có mấy cuốn kinh thư này thôi đã đủ phong phú rồi, có chữ Tây Hạ, có chữ Phạn, còn có cá chữ Hán nữa. Không phải mọi người đã hỏi tôi về kho báu trong Mật Thành sao? Những tượng Phật, kinh văn này đều là của cài của Mật Thành, đây... đây rõ ràng chính là một kho báu văn hóa lịch sử!”
“Tôi bỗng có cảm giác chúng ta giống như Kozlov phát hiện thấy Hắc Thủy Thành năm xưa”, Makarov bỗng lẩm bẩm.
"Đúng vậy, năm đó trong Hắc Thủy Thành, Kozlov dã phát hiện hàng vạn pho lượng và văn hiến Tây Hạ. Sự kiện đó đã gây chấn động thế giới. Nhưng Mật Thành còn quan trọng hơn Hắc Thủy Thành, chưa kể tới kho báu mà Nguyên Hạo cất giấu, chỉ những văn hiến và văn vật trong Mật Thành thời đã có thể vượt xa những phát hiện của Kozlov trong Hắc Thủy Thành rồi!”, Dường Phong càng nói càng phấn khích.
"Nếu.. nếu như vậy thì chúng ta sắp nổi tiếng rồi!”, Hàn Giang bỗng thấy cảm giác hạnh phúc từ đâu ùa tới.
“Anh có thể hiểu như vậy, nhưng hiện giờ vẫn chưa phải là lúc để chúng ta vui mừng đâu!”, Đường Phong vừa nói vừa đi tới chỗ đống đổ nát phía xa xa. Rõ ràng là đống đổ nát này nằm cao hơn phần xung quanh. Tới nơi, Đường Phong phát hiện ra ngay tượng Phật và văn hiến ngổn ngang quanh đây. Nhưng điều khiến anh vui mừng hơn là đứng ờ đây có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
4
Đường Phong đứng trên đống đổ nát cao lớn, mất hướng ra xa quan sát xung quanh. Phía bắc là cung điện nguy nga và ngọn núi nhỏ, phía đông là di chỉ quan phủ mà hôm qua họ đã tới xem, phía nam kéo dài tới tường thành năm nào chắc đều là phạm vi của ngôi miêu này – nhưng hiện giờ tất cả đã trở thành đống đổ nát, còn phía tây...
Đường Phong mừng rỡ phát hiện ra phía tây sát với tường thành vẫn còn một dãy kiến trúc vẫn chưa bị thiêu hủy, được hao tồn rất hoàn hảo. Đường Phong nhay xuống đống đồ nát. nói với mọi người: "Khu vực này còn rộng gấp đôi khu cung điện, có thể thầy khu chùa chiền này trước đây hoành tráng tới cỡ nao! Phía dưới bức tường phía tây vẫn còn một khu kiến trúc báo tồn hoàn hảo. Chúng ta tới đó xem sao!”
Năm người nối bước nhau đi giữa những gò đống đổ nát chất cao như núi, chật vật mãi một lúc lâu sau họ mới đi lới khu kiến trúc đó. Nơi này trông giống một quần thể kiến trúc độc lập, giữa khu kiến trúc và khu chùa chiền được ngăn cách bởi một đầm nước. Nước trong đầm đã cạn từ làu. Bởi vậy hội Đường Phong đã nhảy xuống đó một cách dễ dàng rồi lại leo lên trên. Lúc này Hàn Giang phát hiện ra vài chỗ kỳ dị: “Đường Phong, cậu có để ý thấy không, cái đầm dài hẹp này hình như ngăn cách đường đi lại giữa khu kiến trúc với ngôi miếu. Hiện giờ không còn nước, ngày xưa lúc ở đây có nước thì coi như khu kiến trúc dưới chân thành này bị biệt lập, không thể thông với bên ngoài, trừ khi có cầu bắc qua đầm nước.”
“Ừm tôi cũng thấy vậy, khu kiến trúc này quả thật rất kỳ lạ, trước kia có cầu hay không thi hiện giờ không thể nhìn ra được, nhưng tôi nghĩ rằng năm đó nó được thiết kê đặc biệt như vậy chắc chắn là có mục đích nào đó.”, Đường Phong nói.
“Chỗ này còn lạ hơn nữa kìa, ngoài ngọn núi nhỏ, đây là nơi duy nhất có cây xanh trong cá khu thành, hơn nữa xem ra những cái cây này đều khá lâu năm, cao to hơn nhiều so với cây trên núi!”, Lương Viện chì về phía hai cây ngân hạnh cao lớn nói.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn, quần thể kiến trúc này hoàn toàn năm dưới những tán cây xanh, không gian âm u, tĩnh mịch lạ thường. Năm người chậm rãi đi tới trước cổng tòa kiến trúc, do địa hình nên con đường nhỏ hẹp cửa khu kiến trúc có nhiều đoạn uốn lượn, nhưng điều đó cũng không làm mất đi vẻ uy nghiêm, phi phàm của khu kiến trúc này
Tuy cổng chính chi có ba cánh và không lớn lắm. nhưng mái hiên phong cách Tây Hạ vẫn khiến nó có một vẻ uy nghiêm khác thường. Ván cửa đã hơi mục nát. nhưng vẫn sừng sững giữa cổng. Đường Phong khẽ đẩy cồng, nó phát ra một tiếng rít và mở ra!
Năm người bước qua cồng mà tâm trạng rối bời. Phía sau cánh cổng lại là một cánh cổng khác được đóng kín. Giữa cổng lớn và cổng thứ hai là một cái sân, trong sân có trồng vài cái cây. Nhưng điều khiến Đường Phong cảm thây hứng thú lại là mấy táng đá to nằm trong sân. Với kinh nghiệm phong phú của mình, Đường Phong phán đoán ngay ra tác dụng của những tàng đá khống lồ này: “Giếng, ở đây có miệng giếng!”
Đương Phong nhào tới trước tảng đá. Những tảng đá này là thành giếng đổ nát, nhìn xuống dưới giếng mà Đường Phong hoa mắt chóng mặt vì cái giếng này sâu không thấy đáy!
“Cái giếng thật kỳ lạ... sao nó sâu thê nhi?”, Lương Viện ngạc nhiên.
Nhưng Hàn Giang lại nói: “Điều này có gì lạ đâu, lúc chúng ta đi vào qua cống nước, Đường Phong đã bảo đường hào bên ngoài thành và đầm hồ trong thành đã cạn từ lâu. vậy thì những người trong thành muốn uống nước chi có một cách giải quyết duy nhất là đào giếng, hơn nữa bắt buộc phải là giếng sâu, rất rất sâu."
“Vậy nên đã có hai miệng giếng này!". Đường Phong gật gù kết luận.
Đường Phong lại tới trước cánh cổng thứ hai, và mở nó ra. Phía sau cánh cứa thứ hai là một cái sàn. Khoảng sân dẫn tới một tòa đại điện có chiều ngang rộng khoảng năm gian, phía trên đại điện không treo biển. Đường Phong nhìn sang Hàn Giang, không ai biết bên trọng sẽ là gì: "Ngoài Đại điện Bất Hủ ra thì đây có lẽ là điện thờ lớn nhất được bão tồn trong Mật Thành!”
Đường Phong vần đang chần chừ thì Hàn Giang đã đẩy cánh cống của điện thờ này ra. Cánh công này không hề khóa, Đường Phong bước theo Hàn Giang vào trong. Bất giác, anh cảm thấy mình như đang ở trong thế giới Tây Thiên cực lạc. Cả tòa đại diện, ngoài nơi họ đang đứng ra gần như chỗ nào cũng có lượng Phật tọa lạc, từ Phật tổ từ chính giữa tới Bồ tát, La hán hai bên, tầng tầng lớp lớp, phải có tới hàng trăm tượng Phật đú hình đủ dạng. Chứng kiến cảnh tượng này, Đường Phong không khỏi trầm trồ: “Quả là một kho báu nghệ thuật Phật giáo đồ sộ!”
“Được rồi, đừng tấm tắc nữa! Xem ra ở đây cũng là một đại điện.”, Hàn Giang thúc giục Đường Phong đi nhanh ra đằng sau. Đường Phong vẫn muốn ngắm thêm nhưng đã bị Hàn Giang kéo di lách qua những tượng Phật, vòng ra phía sau đại điện. Đằng sau lại là một cái cổng, cánh cống đã biến mất chi còn trơ lại vòm cổng. Đường Phong bước tới trước cổng và trông thấy một con đường dài dẫn thẳng ra sân sau. Hai bên đường là hàng cây được trồng ngay ngắn mà anh không biết lá loại cây gì. Đường Phong càng bất ngờ hơn khi trên những cành cây này còn có hoa nở rực rờ.
Năm người ngó ngang ngó dọc, tò mò đi theo lối đi vào bên trong, giống như đang đi vào một thế giới cổ tích rực rỡ sắc màu. Mãi tới cuối con đường, họ phát hiện ra ở đây lại xuất hiện ba gian điện xếp thành hình tam giác nằm giữa rừng hoa.
Lúc Đường Phong tới đẩy cửa của những gian điện đường này, một cảm giác kỳ lạ lại trào dàng trong lòng anh, thậm chí càng lúc càng mãnh liệt. Nhưng khi anh đấy cửa điện thi bèn trong không một bóng người, ở đây ngoài tượng Phật ra, còn có một số vật dụng đơn giản, tất cả đều giống như chủ nhân của nó mới vừa rời khỏi đây, nhung bụi trên mặt đất và trên tượng Phật đã nói với Đường Phong ràng nơi đây không thể có người ở được.
Mọi người nhìn nhau, không biết là sẽ phát hiện được gì trong khu kiến trúc kỳ dị này. Đột nhiên, Lương Viện phát hiện thấy thứ gì đó trong đám bụi phía dưới một cái bàn, cô nhặt thứ đó lên, mừng rỡ kêu to: "Mọi người nhìn này! Đây là một chiếc lược!”
Đường Phong cầm chiếc lược, đây là một chiếc lược bằng đồng, phía trên có những hoa văn tinh xảo. Đường Phong đặt chiếc lược xuống, nhìn lại căn phòng một lượt:
“Đây hình như là phòng của một cô gái!"
“Ồ! Em hiểu rồi!". Lương Viện trầm ngàm gật gù.
“Em hiểu gì cơ?”
“Ở đây có đồ dùng của phụ nữ, lại có Phật đường cho thấy ở đây trước kia là một am ni cô!”, Lương Viện suy luận.
"Am ni cô?!”, mọi người ngạc nhiên.
"Đúng vậy! Bởi vậy bên ngoài mới có cái đầm hẹp và dài ngăn cách với khu tự viện hoành tráng bên cạnh.” Suy đoán của Lương Viện hình như rất có lý, Đường Phong cũng không khỏi gật gù.
Đường Phong lại đứng trong sân một lúc mới rời đi đầy tiếc nuối. Cuối sân là một cánh cổng hình tròn, phía sau cánh cổng dó là một khoanh sân mọc đầy có dại. "Giống vườn hoa!”, Lương Viện nhận xét.
Đường Phong không nói gì, anh vòng qua vườn hoa nhỏ tới trước cảnh cổng cuối cùng. Trên cánh cổng có một chiếc khóa đã rỉ sét và cả những sợi xích nặng trịch quấn quanh. Đường Phong nhìn Hàn Giang: “Xem ra phía trong kia từng là khu vực cấm không cho ai vào!”
Hàn Giang không bận tâm nhiều, anh rút súng, nhắm vào ổ khóa bán hai phát, chiếc khóa dày nặng rơi xuống, cánh cổng hoen ri cũng theo đó đổ xuống. Ngay lúc đó, một dãy bậc thang trải dài hiện lên trước mắt mọi người.
Hàn Giang là người đầu tiên hước lên những bậc thang trải dài. Sau khoảng ba chục bậc thang, họ đã tới trước một bệ đá cao lớn, phía đầu bèn kia bục chính là thân của ngọn núi nhỏ. "Chúng ta đã leo lên núi rồi!”. Đường Phong nhìn ngọn núi trước mặt, anh bỗng cảm thấy đất của ngọn núi này có chút khác thường, nhưng nhất thời anh chưa nhìn ra sự khác thường đó là gì.
“Nhìn này! Ờ dây có một ngọn tháp Lạt Ma!". Yelena phát hiện thấy một tòa tháp Lạt Ma đã bị đổ trong đám bụi rậm gần ngọn núi. Đường Phong đi tới đó quan sát một hồi: “Nếu như dựng ngọn tháp này lên cũng phái cao trên hai mét.”
“Tại sao ớ đây lại có tháp Lạt Ma nhì?”, Lương Viện không hiểu nên hỏi.
Đường Phong nhìn ngọn tháp Lạt Ma một lúc, bồng lẩm bẩm: “Ở đây không chỉ có mỗi ngọn tháp Lạt Ma này thôi đâu!”
“Ý cậu là gì vậy?”, Hàn Giang nhìn Đường Phong. Nhưng Đường Phong không trả lời câu hỏi của Hàn Giang mà cứ lấm bẩm: “Ngọn núi này có vấn đề.”
“Có vấn đề ư?”, mọi người đều nhìn Đường Phong. “Mọi người đừng hỏi tôi vội, cứ đi men theo cái bệ này tiến về phía trước, xem xem phía trước có còn ngọn tháp Lạt Ma nào như thế này hay không đã!”, Đường Phong đề nghị.
Mọi người không hiểu ý Đường Phong, nhưng đành nghe theo lời anh tiếp tục tiến lên. Quả nhiên, chưa đi được bao xa cả nhóm đã phát hiện thấy rất nhiều tháp Lạt Ma trong bụi cây rậm rạp, có cái đổ rạp ra đất, có cái vẫn đứng sừng sững. Đường Phong suy tư nhìn những ngọn tháp Lạt Ma này. Rốt cuộc anh đã dừng lại trước ngọn tháp thứ chín, từ chỗ này có thể trông thấy cung điện hoành tráng ở phía trong. Mọi người đều đang nhìn Đường Phong, hi vọng anh sẽ nói ra câu trả lời.
Đường Phong cười cười, anh nói: "Lẽ nào mọi người không phát hiện ra quy luật gì sao?”
“Quy luật gì? Tức là cứ cách một đoạn lại xuất hiện một tòa tháp Lạt Ma như thế này?”. Hàn Giang nói.
"Đúng vậy, đây chỉ là một trong số rất nhiều quy luật xuất hiện ở đây.”
“Còn gì nữa? Tại sao tôi chẳng thấy gì cả”, Hàn Giang lại nhìn ngọn tháp Lạt Ma cách đó không xa, chán nản nói.
"Tôi vừa tinh sơ sơ thi thấy, các ngọn tháp Lạt Ma đều cách nhau một khoảng cách là ba chục mét, như vậy có nghĩa là chiều dài một cạnh đáy của ngọn núi này khoảng 270 mét. Theo những gì quan sát, tôi cho rằng, về cơ bản ngọn núi này chính là một ngọn tháp khổng lồ chóp nhọn đáy vuông, vậy thì chu vi đáy của nó khoảng 1080 mét.” Đường Phong tính toán sơ qua kích thước của ngọn núi nhỏ này.
“Ngọn núi này to như vậy ư?" Lương Viện ngạc nhiên, nhưng cô vẫn không hiểu, “Độ dài này thì nói lên điều gì?”
“Kích thước này ngoài việc chỉ chu vi đáy của ngọn núi này ra thì chẳng nói lên điều gì cả. nhưng ngay sau đây tôi sẽ nói cho mọi người biết một bí mật đủ để mọi người kinh ngạc!", nói xong Đường Phong liền bốc lấy một vốc đất trên núi, “Mọi người nhìn kĩ màu đất này đi!”
“Màu đất?”, mọi người vẫn chưa hiểu Đường Phong định nói gi. Hàn Giang hỏi lại: "Đất này không phải là đất đỏ sao?”
“Đúng, đây là đất đó. Lẽ nào anh không cảm thấy kỳ lạ sao? Tại sao ớ đây lại có đất đỏ?", Đường Phong hỏi lại Hàn Giang.
Hàn Giang ngẫm nghĩ một lúc mới thốt lên: “Đúng vậy, đất đó thường thì chỉ xuất hiện ờ miền nam...”
Chưa đợi Hàn Giang nói xong. Đường Phong đã đi tới phía nam ngọn núi, bốc một nấm đất ở đó lên: “Mọi người lại nhìn xem, màu đất ở đây thì sao?”
“Tại... tại sao đất ở đây lại màu xanh?”, Yelena đã nhìn ra sự khác lạ.
“Kỳ lạ thật đấy, thường thì đất màu xanh chỉ xuất hiện ở những khu vực ẩm ướt, ví dụ trong những ruộng lúa ở miền nam.”, Hàn Giang bổ sung thêm.
“Vấn để chính là ở chỗ đó! Mọi người hãy nhìn lại ngọn núi này xem, có phải rất cân đối không?”, Đường Phong đứng ở góc đông nam của bệ đá lớn, anh bồng chỉ vào ngọn núi trước mặt hỏi như vậy.
Mọi người đều để ý thấy trên ngọn núi trước mặt Đường Phong hình như có một sườn núi rất rõ nét. “Thế này là thế nào? Hơn nữa màu sắc của đất ở hai bên sườn núi còn thay đổi.”. Lương Viện ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Mọi người hãy nhìn thực vật và cây côi trên ngọn núi này xem có gì khác so với cây cối ban nãy chúng ta nhìn thấy trong sàn nhà không?'. Đường Phong gợi ý.
Lương Viện quay lại nhìn rặng cây um tùm dưới núi, rồi lại nhìn thực vật phủ trên sườn núi, cô đã phát hiện ra vấn đề: “Cây cối trên núi nhìn thì có vẻ rất rậm rạp nhưng hình như đều rất thấp bé, giống như không phát triển được, hơn nữa chủ yếu đều là bụi rậm và những thực vật thấp lè tè. Lẽ nào chứng không đủ dinh dưỡng?”
“Không sai! Những thực vật này không đủ dinh dưỡng! Đế tôi nói cho mọi người biết là như thế nào nhé! Tất cả những hiện tượng kỳ lạ mà mọi người thấy ban nãy chỉ có một đáp án duy nhất, đó chính là ngọn núi trước mặt là một ngọn núi nhân tạo!". Đường Phong rất tự tin đưa ra phán đoán của mình. Tất cả mọi người nghe xong đều hết sức kinh ngạc.
Đường Phong thả nắm đất trong tay xuống, giải thích với mọi người: “Tại sao tôi lại nói đây là một ngọn núi nhân tạo? Trước tiên, vị trí của ngọn núi này rất đặc biệt, nó nhô hẳn lên, đây là cảm nhận rõ nhất của tôi khi lần đầu tiên trông thấy ngọn núi này bên ngoài tường thành. Hơn nữa tạo hình của núi rất đặc biệt, hoặc có thể nói là rất chuẩn mực. Phần đáy là hình vuông khá vuông vắn, sau đó từng tầng dần thu nhỏ lại cho tới tận đỉnh núi - một hình chóp chuẩn, tạo hình này khiến tôi nhớ tới... kim tự tháp cũng có hình chóp như thế này."
“Kim tự tháp?”, mọi người càng ngạc nhiên hơn khi nghe khái niệm này.
“Đúng vậy, đừng quên lăng vua Tây Hạ dưới núi Hạ Lan. Lăng tháp của lăng vua Tây Hạ tuy không đúng phom nhưng lại được gọi là 'kim tự tháp phương Đông’, điều đó cho thấy người Đảng Hạng rất ưa chuộng xây dựng kiến trúc hình chóp như thế này.”
“Ý anh là ngọn núi này cùng là một lăng mộ?”, Hàn Giang ngạc nhiên hỏi lại.
“Không, hiện giờ tôi vẫn chưa dám chắc, hơn nữa hình dáng của ngọn núi này cùng có chút khác so với lăng vua Tây Hạ, nhưng cũng không loại trừ khả năng này. Tôi chi có thề nói rằng chúng ta dã phát hiện ra một ngọn kim tự tháp phương Đông còn lớn hơn cả lăng vua Tây Hạ. thậm chí lớn hơn rất nhiều!”, Đường Phong nói rất kiên quyết.
“Kim tự tháp phương Đông ư?” Nhưng kim tự tháp Ai Cập và Maya đều được tạo ra bởi những tảng đá to xếp lên nhau mà?”, Lương Viện hỏi Đường Phong.
“Như vậy thi phái nói tới hai điều sau. Hai điều trước đó là - nhìn từ góc độ lớn hay góc độ nhỏ thì cũng có thể nhận ra đây là một ngọn núi nhân tạo, sự xuất hiện của tháp Lạt ma và sự sắp đặt có dụng ý đã chứng tỏ - lúc xây dựng ngọn núi này người Đàng Hạng đêu đã có kê hoạch rõ ràng. Ban nãy tôi muốn mọi người tìm tháp Lạt ma, chì một phía này thôi đã tổng cộng tìm thấy chín ngọn tháp, điều đó chứng tỏ ngọn núi này chắc là phải có ba mươi sáu ngọn tháp Lạt Ma. Hơn nữa tôi vẫn dám khẳng định ràng tháp Lạt Ma trên núi không chi có ba mươi sáu ngọn, rất có thể giữa lưng chừng núi và trên đình núi vẫn còn có tháp Lạt Ma, thậm chí rất có thể mỗi nơi đều có ba mươi sáu ngọn tháp, cũng có nghĩa là tổng cộng sẽ có 108 ngọn tháp, kiếu dáng kiến trúc này cũng là sự sáng tạo độc đáo của người Đảng Hạng, hiện giờ tại vực Thanh Đồng Tinh Ninh Hạ cũng có một tòa 108 ngọn tháp được xây dựng từ thời Tây Hạ. Tuy các ngọn tháp được bố trí tại hai nơi không hoàn toàn giống nhau, nhưng con số 108 rất có thể có ngụ ý gì đó”
"Nhưng sự xuất hiện của tháp Lạt ma cũng không thế chứng minh răng ngọn núi này hoàn toàn là nhân tạo? Bơi dù sao nếu dựng lên một ngọn núi này từ con số 0 thì lượng công việc khó lòng mà tính toán nổi!", Yelena vẫn không tin.
"Đúng vậy, không thể dựa vào sự xuất hiện của tháp Lạt ma mà cho rằng đây là một ngọn núi nhân tạo, nhưng sự xuất hiện của những màu đất khác nhau lại chắc chấn một trăm phần trăm rằng dây là một ngọn núi nhân tạo do người Đảng Hạng xây dựng nên. Trong văn hóa truyền thống của Trung Quốc luôn có đất ngũ sắc đại diện cho truyền thống của quốc gia xã tắc, đất màu xanh đại diện cho phía đông, đất màu đỏ đại diện cho phía nam, đất màu trắng đại diện cho phía tây, đất màu đen đại diện cho phía bắc, đất màu vàng đại diện cho vị trí trung tâm. Hoàng Đế dùng đất ngũ sắc đại diện cho quốc gia xã tắc, biểu thị sự giàu có, phồn thịnh khắp mọi nơi, bởi vậy sự xuất hiện của đất ngũ sắc chác chăn có hàm ý đặc biệt. Không thế có nơi nào lại cùng xuất hiện năm loại đất màu sắc khác nhau được, nhưng đất ngũ sắc lại xuất hiện trên ngọn núi này, hơn nữa chúng ta đã trông thay đất màu đỏ ở phía nam ngọn núi, đất màu xanh ớ phía đông ngọn núi. Tôi nghĩ rằng đất có những màu sắc khác chắc chắn cũng được phàn bố như vậy. Điều này đã nói lên tất cả. Rất có thể ngọn núi này đã được lập nên ngay từ khi người Đảng Hạng mới xây dựng Mật Thành, vậy nên đối với Nguyên Hạo và Tây Hạ nó có ý nghĩa rất đặc biệt. Một mặt, họ muốn dùng đất ngũ sắc đại diện cho quốc gia xà tắc, mặt khác người Đảng Hạng tín ngưỡng đạo Phật đã xây dựng Phật thập trên núi để cầu cho hoàng triều mãi mãi bền vừng, xã tác mãi mãi phồn vinh.”
Nghe Đường Phong giải thích một tràng, Lương Viện nửa hiểu nửa mơ hồ, hết gật đầu lại lắc đầu: “Đất ngũ sắc là tư tưởng cúa Nho giáo, Phật giáo thì lại được truyền bá từ Ấn Độ sang, vậy tại sao hai tư tưởng này lại đồng thời xuất hiện tại đây nhỉ?”
“Điều đó đã thật sự thể hiện sự thu gom tiếp nhận những cái hay cái đẹp ở khắp nơi của dân tộc Đáng Hạng, một dân tộc từng lạc hậu yếu đuối, họ đã thu nạp tinh hoa Nho giáo của nhà Tống, lại thu nạp tư tướng Phật giáo từ Ngọc Môn Quan, Thổ Phiên. Bởi thể người Đảng Hạng sau này mới lớn mạnh như vậy.”, Đường Phong xuýt xoa.
“Cậu nói tràng giang đại hải như vậy nhưng tôi chỉ quan tâm tới một vấn đề - vì đây là một ngọn núi nhân tạo vậy thì năm đó người Đảng Hạng hao công tổn sức xây đựng một ngọn núi nhân tạo như thế này để làm gì? Tôi nhớ là lúc đầu cậu báo rằng dây là lâm viên hoàng gia của Mật thành, bây giờ xem ra suy đoán này không chuẩn rồi!”, Hàn Giang vần nhớ suy đoán hôm qua của Đường Phong.
"Hòm qua tôi chỉ đoán vậy thôi, bây giờ nghĩ lại đương nhiên suy đoán đó không dúng, chắc chắn Nguyên Hạo không thể phí công sức, phí thời gian để xây dựng một ngọn núi hoành tráng như thế này chi để hưởng lạc. Hơn nữa đất ngũ sắc ở đây là đất nện, chất đất rất rán chắc nên khiến cho cây cối ở đây không đủ dinh dưỡng nên không phát triển được, mà khi xây dựng lâm viên hoàng gia người ta thường trồng các loại cây cao lớn thì mới phù hợp!”, Dường Phong ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Còn tại sao năm đó người Đảng Hạng lại xây dựng một tòa kim tự tháp phương Đông như thế này thi hiện giờ tôi vẫn chưa giải thích được. Nhưng tôi nghĩ rằng chắc chắn nó sẽ có tác dụng đặc biệt."
"Vậy thì tiếp tục lên núi xem sao, chưa biết chùng lại có thể phát hiện thấy gì đó!”, Makarov đề nghị.
Đường Phong gật đầu đồng ý. Vậy là mọi người lại đi vòng qua phía đông ngọn núi. Ớ vị trí chính giữa phía đông ngọn núi có một dãy bậc thang ẩn nấp trong đám cỏ dại và bụi rậm.
7
Những phát hiện trên ngọn núi nhỏ đều chứng minh rằng phán đoán của Đường Phong là chính xác. Bước lên của những bậc thang chính giữa phía đông ngọn núi, chẳng mấy chốc cả nhóm lại phát hiện thấy tháp Lạt Ma ở lưng chừng núi, cũng giống như trước đó, những ngọn tháp được sắp xếp theo thứ tự như tầng phía dưới, quây xung quanh ngọn núi. Nhưng Đường Phong đã phát hiện ra vài thứ khang khác trên dãy tháp Lạt Ma này. Anh đưa tay vuốt vuốt lèn thân tháp thì thấy trên tay mình bỗng dính một lớp màu tráng bạc. “Đây là gì vậy nhỉ?”, Lương Viện đứng bên cạnh hỏi.
“Giống như bạc!”
“Bạc ư? Làm gi có bạc trên tháp Lạt Ma ở tầng dưới đâu nhỉ!”, Hàn Giang ngạc nhiên.
Đường Phong không trả lời Hàn Giang mà tiếp tục bước đi thật nhanh, anh leo lên đỉnh núi. Bậc thang càng lúc càng dốc, Đường Phong quay lại nhìn, thì thấy hoa mát chóng mặt, may mà Hàn Giang đã kịp đỡ anh đứng vừng. Cuối cùng, lúc gần tới đinh núi, mọi người đều phải dùng cả tay để bò lên đỉnh núi. Đúng lúc này một luồng ánh vàng lấp lánh bỗng hiện lên trước mắt Đường Phong, người anh run bẳn lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên và thấy giữa đám bụi rậm cỏ dại phía trên đầu mình lại xuất hiện một dãy tháp Lạt Ma — đây là điều mà Đường Phong đã lường trước được, nhưng ánh vàng tỏa ra từ tháp Lạt ma quả là điều mà Đường Phong không thể ngờ tới.
Quả nhiên xung quanh đỉnh núi lại xuất hiện một dãy tháp Lạt Ma. Đường Phong đứng thẳng người dậy, đi tới chỗ bằng phẳng trên đỉnh núi cheo leo, vạch đám bụi rậm và cỏ dại ra, từng ngọn tháp Lạt Ma ánh vàng lấp lánh hiện lên trước mắt họ. Anh run run đưa tay ra, khẽ vuốt nhẹ lên thân tháp, trên tay anh lập tức dính một lớp bụi vàng.
“Là vàng!”, Yelena ngạc nhiên reo lên.
“Không chỉ trên thân tháp thôi đâu. Mọi người nhìn trong đất này!". Hàn Giang dùng dao găm cắt cỏ dại trên mặt đất, trên bê mặt đất đều là màu vàng.
"Thật không thể tin được!”, Lương Viện vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng vậy, thật ngoài sức tưởng tượng! Thào nào lúc ở dưới núi mấy lần anh đã bị lóa mắt bới ánh sáng màu vàng, hóa ra cả đỉnh núi đều trải đầy bụi vàng, trên thân ba mươi sáu ngọn tháp Lạt Ma xung quanh đỉnh núi cũng được phết đầy vàng. Trên thân tháp ở tầng thứ hai lại bôi bạc. Tầng cuối cùng thì dùng đất ngũ sắc. Tuy gần nghìn năm qua đi rồi, rất nhiều lớp vàng dã bong tróc nhưng tôi vẫn có thể tướng tượng ra ngọn kim tự tháp phương Đông này năm đó hoành tráng và rực rỡ tới mức nào!”
Nói tới đây, Đường Phong bất giác quay người lại, cả tòa Mật Thành và ốc đảo xung quanh, thậm chí cả Vãng Sinh Hải và sa mạc phía xa xa đều đã nằm trọn trong tầm mất, trong lòng anh không khỏi mừng rỡ: “Ban nãy mọi người hỏi tôi người Đảng Hạng dã hao tổn sức lực và thời gian đế xây dựng ngọn kim tự tháp phương Đông này vì mục đích gì, tôi nghĩ có nhiều mục đích, ít nhất có một mục đích rất rõ ràng - đây là một vị trí rất tốt để nhìn ra xa. tất cả cảnh vật xung quanh đều nằm trọn trong tầm mắt.”
“Nhưng chắc chắn đây không phải là mục đích chính. Mọi người nhìn chỗ kia. phía nam..." Đường Phong bỗng chỉ về phía nam Mật Thành. "Đúng như những gì chúng ta suy đoán trước đây, toàn bộ Mật Thành đã bị nước hồ Vãng Sinh Hải ôm trọn, giống như một dòng sông phòng hộ tự nhiên. Chúng ta tiến vào Mật Thành từ phía bắc, vậy chắc ở phía nam cũng sẽ có một con đường. Mọi người nhìn xem, trên mặt nước phía nam Vãng Sinh Hải cũng có một con đê, chỉ có... có điều ở giữa con đê đó đã đứt một đoạn lớn."
Mọi người nhìn về phía nam. quả nhiên trên mặt nước mênh mông có một con đê, nổi liền với ốc đảo, nhưng ở giữa con đê lại có một đoạn bị cách quãng.
"Đây rõ ràng là do con người tác động, chi cỏ thể là do Bát Tư Ba và Lưu Binh Trung hạ lệnh!”, Hàn Giang nói.
Đường Phong gật gù: "Bởi vậy con đê phía nam không có đàn thành xương cốt, quân Khiếp Thiết đã phá sụt một đoạn đê phía nam nhưng lại giữ lại con đê phía bắc, xây dựng đàn thành xương cốt trên chính chỗ đó”
Mọi người lại đổ dồn ánh mắt về con đê phía bắc, ở đó đang cỏ một đám sương mù bao trùm lấy đàn thành, Dường Phong lo lắng nói: “Xem ra ở đó lại cỏ đợt sương mù lớn đây!”
“Đừng lo, chắc chắn chúng ta sẽ an toàn ra khỏi đó!”, Hàn Giang an ủi Đường Phong.
“Không, hiện giờ tôi vân không có tâm trạng đâu đê nghĩ tới việc ra khỏi đó. Tôi đang nghĩ tới Tướng quân!”
“Tướng quân? có lẽ bọn chúng vẫn còn đang bị mắc kẹt trong đàn thành xương cốt cũng nên. Chẳng phải cậu nói ràng bọn chúng không phá giải được điều bí mật trong đàn thành nên không thề ra khỏi đó được sao?”
“Nhưng dưới trướng Tướng quân toàn là hổ báo, ai mà biết được?”, Đường Phong nói vậy khiến lòng tất cả mọi người đều trùng xuống, mọi người im lặng đứng trên đỉnh núi một lúc rồi quay xuống dưới.
Có thể là để tiết kiệm thế lực, hoặc vì không muốn kinh động tới những linh hồn vẫn bay lượn trong Mật Thành, nên mọi người đều im lặng, chuẩn bị hành lý. Không cần Đường Phong chỉ dẫn, mọi người không ai báo ai cùng đi về khu cung điện phía tây quảng trường.
Bước lên những bậc thềm cao lớn, Đường Phong nhẩm đếm, tống cộng có tất cả ba mươi hai bậc thềm. Khi leo lên bậc trên cùng, những gì hiện lên trước mắt khiến Đường Phong vỏ cùng sửng sốt. Bốn chiếc trụ cột hình tròn khổng lồ đổ ngổn ngang ngay trước mắt anh, trụ cột có đường kính tới hai mét, cao gần hai mươi mét, đế cột là hình hai lực sĩ Đảng Hạng theo truyền thống tựa lưng vào nhau, gồng sức để nâng cột lên. Hình lực sĩ Đảng Hạng được chạm khắc rất khéo léo, từng đường nét cơ bắp đều rõ mồn một, vô cùng tinh xảo.
Hàn Giang và mấy người lên sau cũng bị chấn động trước cành tượng này:
“Thật đáng tiếc, trụ cột điêu khắc tinh xảo thế này hiếm thấy lắm!”
“Đúng vậy! Nhìn tư thế hiện giờ của nó có thể thấy trụ cột này đã bị gãy thành mấy đoạn, chắc là bị ai đó cố ý xô đổ, tôi nghĩ có thể là nó đã bị hủy hoại trong hỏa trận cuối cùng ở Mật Thành"
"Đây cũng là một trong những biểu tượng của kiến trúc Trung Hoa phải không?”, Lương Viện hỏi.
“Đúng vậy. Đây cùng là biểu tượng của kiến trúc Trung Hoa, giống như cung phía nam, cung phía bắc của chúng ta vậy, nó cho thấy kiến trúc phía sau thuộc đẳng cấp hoàng gia. Mọi người hãy nhìn phía sau đi!”
Đường Phong vừa nói vừa chi tay về phía sau trụ cột, nhìn những đống hoang phế đổ nát, anh xót xa nói: “Những đống đồ nát lớn nhỏ đó chính là cung điện xa hoa năm xưa, giá mà tiến hành khai quật khảo cổ kĩ lưỡng ở đây thì chắc chẩn sẽ hoạch được rất nhiều di vật!”
“Đường Phong, may hôm nay tôi cứ nghĩ mãi một vấn đề, cậu nói rằng trong, thời khắc cuối cùng, trong thành đã cạn kiệt lương thực, ăn cũng không no vậy thì liệu ở đây có còn kho báu như trong truyền thuyết không?”, Makarov bỗng đặt ra câu hỏi này.
Đường Phong cười đáp: “Lão Mã, bác yên tâm, đói bụng không có nghĩa là ớ đây nghèo túng. Bới vì trong thời khắc cuối cùng, Mật Thành đã bị đại quân Hốt Tất Liệt bao vây, kế cả bác có cả núi châu báu cũng không đổi được lương thực, điều này có thể được chứng minh qua cánh cổng bằng vàng và những châu báu ta phát hiện trong cống nước. Ngoài ra, trên bia Khiếp Thiết Quân cũng nói rằng sự giàu có và xa xỉ của Mật Thành khiến các tướng sĩ khó lòng kiềm chế, đến cả Bát Tư Ba cũng không thể khống chế được họ mà.”
“Đường Phong, cứ cho là cậu nói có lý đi, nhưng kho báu ớ Mật Thành đã từng bị quân Khiếp Thiết cướp bóc, vậy thì còn lại được bao nhiêu?”, Makarov lại hỏi.
Nghe thấy vậy Đường Phong khẽ giật mình, nhưng anh nói ngay: "Cháu nghĩ rằng, nói tới châu báu của Mật Thành có hai cách giải thích - một là nhằm chi sự giàu có của Mật Thành, quân Khiếp Thiết đánh vào Mật Thành có thể trông thấy kho báu; một cách giải thích khác là chi kho 'báu mà năm đó Nguyên Hạo cất giấu trong Mật Thành, những kho báu này rõ ràng là quân Khiếp Thiết có tiến vào Mật Thành cũng không dễ dàng tìm thấy. Cháu nghĩ rằng kho báu của Mật Thành chắc là cách giải thích thứ hai.”
“Như vậy có nghĩa là ngoài những gì quân Khiếp Thiết năm đó trông thấy ra, vẫn còn kho báu khác được Nguyên Hạo cất giấu ở nơi nào đó ạ?!”, Lương Viện hỏi lại.
“Đúng vậy, hơn nữa giá trị của những báu vật này chắc chắn rất đáng kinh ngạc, hoàn toàn vượt xa cả những gì mà quân Khiếp Thiết trông thấy khi tấn công vào Mật Thành năm đó. Dĩ nhiên, ngoài kho châu báu này ra, bản thân Mật Thành vốn dĩ đã là một kho báu, giá trị lịch sử và giá trị nghệ thuật của nó có lẽ không thể đong đếm được.”, Đường Phong giải thích thêm.
“Vậy thì Nguyên Hạo đã chôn kho báu này ờ đâu nhỉ?”, Hàn Giang chau màu nghĩ.
“Chắc chắn là một nơi đặc biệt quan trọng và vô cùng kín đáo, tôi nghĩ có khi nó ở ngay dưới chân chúng ta cũng nên.”
“Dưới chân chúng ta?”, Đường Phong nói vậy khiến mọi người đều ngạc nhiên.
“Hôm qua chúng ta đã biết được đại thể sự phân bố của Mật Thành, phía đông Mật Thành là khu dân cư, khu buôn bán, khu thù công nghiệp, khu quỷ tộc và khu hành chính. Còn cung điện và những kiến trúc quy mò lớn đều nằm ven phía tây Mật Thành, rõ ràng đây là khu vực quan trọng nhất của Mật Thành, bởi vậy tôi nghĩ rằng chắc chắn kho báu cũng dã được chôn giấu tại một nơi nào dó ở phía tây.” Lúc Đường Phong nói lới đây, mắt anh cứ dán vào tòa đại điện không bị đổ nát mà hôm qua họ trông thấy. Lúc này Đường Phong mới nhìn rõ, tòa đại điện này nằm ở trên một bệ tam cấp bằng đá, họ đã leo lên ba mươi hai bậc đá, vậy mà dưới đại điện này vẫn còn ba tầng bệ đá, bởi vậy cho thấy rõ ràng ở đấy cao lớn, hùng vĩ hơn rất nhiều so với tất cả những kiến trúc đổ nát trong khu vực cung điện Mật Thành. Dĩ nhiên điều khiến Đường Phong kinh ngạc không chỉ có vậy, so với những kiến trúc đổ nát xung quanh trong cung điện thi tòa đại điện này bí hiểm hơn rất nhiều. Đường Phong chợt nghĩ, sức mạnh nào đã chống dỡ cho đại điện sừng sững ở đây hàng ngàn năm mà không bị đổ?
2
Đường Phong vần đang suy nghĩ miên man mà chân đã bước tới cạnh những trụ cột bị đổ, cách bốn trụ cột không xa là một đống kiến trúc hoang tàn đổ nát. Đường Phong quan sát đống đổ nát này, nhanh chóng đưa ra phán đoán: “Chỗ này nằm đúng trên trục của khu cung điện, lại là kiến trúc đầu tiên trong khu cung điện, bới vậy tôi đoán rằng chỗ này trước đây vốn là một cái cổng, cổng chính của toàn bộ khu cung điện.”
Đường Phong đã chứng minh ngay được phán đoán của mình, bới vì ở hai bên đống đổ nát này anh đã phát hiện một khối đổ nát hơi nhô lên mật đất, khối đổ nát này chắc là tường bao quanh cung điện trước dây. Họ tiếp tục tiến lên phía trước, cách đống đổ nát khoảng hai mươi mét, cũng cùng vị trí đồng trục lại xuất hiện một đống đổ nát khác. Đường Phong vốn tưởng rằng đây chắc là một di chỉ khác của cung điện, nhưng sau khi quan sát một lúc đống đổ nát này, anh liền gạt bỏ suy đoán trước đây: “Đây vẫn là một cái cồng, hình dạng gần giống với cái cổng trước đó, xung quanh cũng có một vòng tường bao."
Mọi người tiếp tục đi tới phía trước, đi được hơn hai chục mét, lại xuất hiện một đổng đổ nát, Đường Phong lại nhận ra ngay đây vẫn là dấu vết của một cái cổng. Trên cùng một trục liền một lúc xuất hiện ba cái cổng, điều này khiến mọi người vô cùng khó hiểu.
“Thế này là thế nào? Sao lại mọc thêm ra một cái cổng và một vòng tường bao nữa chứ?”, Hàn Giang không hiểu nên hỏi lại.
“Điều này kể cũng hơi kỳ lạ, thường thì trong kiến trúc cổ đại của Trung Quốc, phía trước kiến trúc quan trọng đều có một cái cổng, đồng thời có tường bao quanh, lớp tường bao càng nhiều, cổng càng nhiều thì chứng tỏ kiến trúc bên trong càng quan trọng. Ba cánh cổng lớn, ba bức tường bao, nếu như tính cà tường thành của Mật Thành thì tức là bốn cánh cổng, bốn bức tường thành, như vậy là quan trọng cấp mấy đây? Có thể thấy rõ, đắng cấp của kiến trúc trong này cao đến nhường nào, chắc đây là kiến trúc quan trọng nhất của cả Mật Thành!”
“Thế còn tòa đại điện vẫn chưa bị đổ thì sao?”
Đường Phong vẫn không trả lời câu hỏi của Hàn Giang, bởi vì chẳng mấy chốc anh ấy sẽ tự khắc có câu trà lời. Đường Phong là người đầu tiên đi tới cánh cổng cuối cùng, phía trước rộng mở thênh thang, là một khoảng sân hình vuông khổng lồ. Lúc này Đường Phong mới nhìn rõ, tòa đại điện đó có bề mặt rộng khoảng mười ba gian nhà, chiều sâu thì anh vẫn chưa nhìn rõ, nhưng từ những lưng nhà cao lớn cho thấy thì chiều sâu cũng không dưới bảy gian nhà. Chiều ngang mười ba gian, chiều rộng bảy gian, đây là đại điện có diện tích rộng lớn nhất mà Đường Phong trông thấy!
Khoảng cách từ cánh cồng thứ ba và đại điện là khoảng sáu mươi mét, Đường Phong đi tới trước đại điện, bước lên bậc tam cấp bàng đá, anh bỗng cảm thấy tòa đại điện này có chút kỳ lạ. Chỗ nào kỳ lạ nhi, ngay lúc này Đường Phong vẫn chưa nghĩ ra, nhưng khi tay anh chạm vào cột mái hiên của đại điện, anh bỗng hiếu ra ngay điều đặc biệt của tòa đại điện này.
Đường Phong lùi lại vài bước, mắt anh mở to, kinh ngạc nhìn trụ cột và toàn bộ tòa đại điện trước mặt, anh ngạc nhiên nói: “Hóa... hóa ra đây là đồng!”
“Đồng? Đồng là thế nào?”. Hàn Giang không hiểu ý Đường Phong.
“Ý tôi nói cái cột này, không, là.. là toàn bộ đại điện đều được làm bằng... bằng đồng!”, giọng Đường Phong có phần hơi run.
“Đại điện bằng đồng? Đại diện bằng đồng to như thế này quả là khó tin!, Hàn Giang cũng kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên Đường Phong bồng nhớ ra điều gi đó. Anh ngửa mặt lên, thấy phía trên cột có treo một tấm biển khổng lồ. Đây không phải là tấm biển hình chữ nhật thường thấy mà là một tam biển hình vuông, khỏi phải hỏi, tấm biển này cũng được làm bằng đồng. Đường Phong chậm rãi đọc bốn chữ Tây Hạ cỡ lớn trên tấm biển:
“Đại - Điện - Bất - Hủ, quả đúng là một đại điện bất hủ!"
“Đại điện Bất Hủ ư? Em hiểu rồi!”, Lương Viện reo lên, Do tòa đại diện này được làm bằng đồng nên mới tránh được tai họa, cứ hiên ngang hàng nghìn năm ở đây, người ta đặt tên cho nó mới chuẩn làm sao!”
“Nó đã thoát khỏi trận hỏa hoạn đó. Mọi người nhìn này!”, Yelena phát hiện thấy vết cháy đen trên hàng trụ cột của Đại điện Bất Hủ, “Nơi này cũng từng bị lửa thiêu đốt.” Đường Phong cũng đã để ý thấy dấu vết lửa cháy xung quanh Đại diện Bất Hủ: “Đây chính là dấu vết do trận đại hỏa hoạn đó để lại, nhìn hiện trạng của Mật Thành thì có thể đoán ràng, trận hỏa hoạn năm đó rất lớn, nhưng...”
Thấy Đường Phong có vẻ đã nghĩ ra điều gì đó, Lương Viện thúc giục: “Nhưng gì cơ?”
“Anh đang nghĩ rằng nếu như lửa đủ lớn, thời gian thiêu đốt đủ dài thì kể cả có là tường đồng vách sắt kiên cố đến mấy cũng bị nung chảy, phải không? Nhưng trong Đại Điện Bất Hủ mà chúng ta trông thấy này chỉ có mái hiên hành lang để lại dấu vết bị hỏa hoạn, kiến trúc bên trong được được bảo tồn rất hoàn hảo, chẳng hề có vết lửa nào. như vậy nói lên điều gì?”
“Chứng tỏ cung diện bằng đồng rất kiên cố?”, Lương Viện không hiểu ý Đường Phong.
"Không, anh vừa nói rồi mà, cung điện bằng đồng có kiên cố đến mấy cũng có thể bị lửa lớn nung chảy!”
“Về cơ bản thì khu vực cung điện đã bị thiêu hủy rồi, chứng tỏ trận hỏa hoạn này chắc chắn rất lớn. Nhưng cung điện hằng đồng không bị thiêu hủy thỉ chi cỏ một cách giải thích - thời gian lửa chảy không quá dài, nên cung điện bàng đồng chỉ để lại chút dấu vết lửa thiêu chứ không bị đại hóa hoạn hủy hoại hoàn toàn.”, Makarov nói rõ ý của Đường Phong.
“Chắc chắn là vậy, trong trận hỏa hoạn đó chắc chắn lửa cháy rất dữ dội nhưng lại cháy không lâu, khi ngọn lửa lan tới Đại diện Bất Hủ thì tắt', Đường Phong suy đoán.
“Lấy đâu ra mà trùng hợp vậy, ngọn lửa vừa mới cháy tới đại điện bàng đồng thì tắt mất?”, Hàn Giang thấy khó tin.
“Nhưng sự thật có thể trùng hợp như vậy đấy!”, Đường Phong ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Xuất hiện tình huống như vậy có hai khả năng, thứ nhất là ban đầu lúc xây dựng đại điện, người ta dã sử dụng phương pháp đặc biệt nào đó khiến cho lửa không thiêu cháy được đại điện. còn khả năng thứ hai đến từ điều kiện bên ngoài đã dập tắt hỏa hoạn.”
"Điêu kiện hên ngoài? Y anh là đã có người dập lửa?”, Lương Viện hòi lại.
"Không loại trừ khả năng này, nhưng khá năng lớn hơn là dã có một trận mưa rất to.”, Đường Phong nói.
“Mưa một trận rất to? Trong sa mạc ư? Em nghiêng về khả năng có người đã dập tắt trận hỏa hoạn đó.", Lương Viện ngửa đầu nhìn ánh mặt trời thiêu đốt.
"Người? Người Đảng Hạng nếu không chết trận thì cũng tự sát hết, không thì nhân lúc hỗn loạn cũng bò chạy, vậy trong Mật Thành lẩy đâu ra người?”, Đường Phong lắc đầu nói.
Trong lúc Đường Phong và mọi người nói chuyện, Yelena đã tò mò đến bên cánh cổng của Đại điện Bất Hủ. Yelena hì hục đẩy cánh cổng của Đại Điện Bất Hủ mấy lần, nhưng cánh cổng không nhúc nhích. Hàn Giang chạy tới giúp Yelena, hai người dốc sức nhưng cũng không sao đẩy được cánh cống đó ra.
Makarov cũng muốn tới giúp hai người họ nhưng bị Đường Phong ngăn lại: “Đợi đã! Đừng đẩy vội!”. Đường Phong đi tới trước cánh cống Đại điện Bất Hủ, đứng dưới đây, anh bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé. Anh đưa tay ra đẩy thứ, cánh cổng vẫn nằm im. Anh định nhìn qua khe cửa nhưng cánh cồng kín mít, không có một khe cửa nào. Đường Phong lại đi tới trước cửa sổ, định nhìn qua cứa sổ vào bên trong, nhưng trước mắt anh chỉ là một vùng tối đen. anh lấy đèn pin ra soi mà vần không trông thấy thứ gì, bên trong chi có bóng đêm.
Trong lòng Đường Phong đầy hoài nghi nhưng đành nói: “Được rồi, chúng ta tới chỗ khác, khi nào quay lại ta mờ cánh cổng của Đại Điện Bất Hủ sau vậy!"
Vậy là mọi người đi vòng qua hành lang mái hiên, tới phía sau đại điện bằng đồng. Phía sau, những di tích cung điện đổ nát trải dài miên man, kéo dài tới tận chân núi. Đường Phung đang đắn đo nên đi xuyên qua khu phế tích này hay là di vòng qua nó, nhưng anh bỗng bị ánh vàng lấp lánh trên đỉnh núi làm cho lóa mắt. Theo phán xạ, Đường Phong nhắm mắt lại, tới khi anh mở mắt ra thì ánh sáng đó đã biến mất. Vẫn là ngọn núi đó nhưng nỗi nghi ngờ trong lòng Đường Phong lại này càng tăng lên. Ngọn núi này trông bên ngoài rất bình thường nhưng lại năm ngay giữa Mật Thành, lại liên tục tỏa ra ánh vàng lấp lánh, cây cối trên núi cũng không cao lớn, Đường Phong nhìn những cái cây mọc xiêu vẹo trên núi mà lòng trào lên một dự cảm - chắc chắn ngọn núi nhỏ này có vấn đề gì đó.
Nhưng Đường Phong đã tính sai đường, con đường bên cạnh đại điện không dẫn họ lên núi mà lại dẫn họ xuống những bậc thềm trong khu vực cung điện, con đường này còn trải dài tới tận khu vực phía nam cung điện. “Đây là đâu?”, Lương Viện nhìn những đoạn tường đổ nát, lo lắng hỏi.
“Vẫn còn một khu nằm giữa khu cung điện và hai bên phía ngọn núi chúng ta vẫn chưa tới. Nơi hiện giờ chúng ta đang đứng ở phía nam khu cung điện, ở đây xem ra bị hư hỏng khá trầm trọng, nhưng anh nghĩ rằng thời đó kiến trúc này có đắng cấp rất cao. nếu không thì đã không xuất hiện bên cạnh khu cung điện.", Đường Phong suy đoán.
"Trông giống một ngôi đền!”, Makarov phát hiện ra một pho tượng Phật chỉ còn một nửa mặt trong đống gạch nát.
Đường Phong lật tượng Phật lên, tỉ mẩn quan sát: "Không sai, đây là phong cách của Tây Hạ!”
"Ở đây cũng có này!”, Lương Viện cũng phát hiện ra tượng Phật phía dưới đống gạch ngói.
Đường Phong đào đống gạch lên, một loạt tượng Phật nguyên vẹn, tinh xào hiện lèn trước mắt mọi người: "Đây đúng là một ngôi miếu!”, Đường Phong trở nên phấn kích, anh lại phát hiện thêm rất nhiều tượng Phật phía dưới đống gạch ngói, Makarov còn phát hiện ra vài cuốn kinh thư trong một Pho tượng Phật đã nứt toác.
Đường Phong mở những cuốn kinh thư đã có hàng ngàn năm lịch sư này ra, mừng rỡ nói: “Chi cần có mấy cuốn kinh thư này thôi đã đủ phong phú rồi, có chữ Tây Hạ, có chữ Phạn, còn có cá chữ Hán nữa. Không phải mọi người đã hỏi tôi về kho báu trong Mật Thành sao? Những tượng Phật, kinh văn này đều là của cài của Mật Thành, đây... đây rõ ràng chính là một kho báu văn hóa lịch sử!”
“Tôi bỗng có cảm giác chúng ta giống như Kozlov phát hiện thấy Hắc Thủy Thành năm xưa”, Makarov bỗng lẩm bẩm.
"Đúng vậy, năm đó trong Hắc Thủy Thành, Kozlov dã phát hiện hàng vạn pho lượng và văn hiến Tây Hạ. Sự kiện đó đã gây chấn động thế giới. Nhưng Mật Thành còn quan trọng hơn Hắc Thủy Thành, chưa kể tới kho báu mà Nguyên Hạo cất giấu, chỉ những văn hiến và văn vật trong Mật Thành thời đã có thể vượt xa những phát hiện của Kozlov trong Hắc Thủy Thành rồi!”, Dường Phong càng nói càng phấn khích.
"Nếu.. nếu như vậy thì chúng ta sắp nổi tiếng rồi!”, Hàn Giang bỗng thấy cảm giác hạnh phúc từ đâu ùa tới.
“Anh có thể hiểu như vậy, nhưng hiện giờ vẫn chưa phải là lúc để chúng ta vui mừng đâu!”, Đường Phong vừa nói vừa đi tới chỗ đống đổ nát phía xa xa. Rõ ràng là đống đổ nát này nằm cao hơn phần xung quanh. Tới nơi, Đường Phong phát hiện ra ngay tượng Phật và văn hiến ngổn ngang quanh đây. Nhưng điều khiến anh vui mừng hơn là đứng ờ đây có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
4
Đường Phong đứng trên đống đổ nát cao lớn, mất hướng ra xa quan sát xung quanh. Phía bắc là cung điện nguy nga và ngọn núi nhỏ, phía đông là di chỉ quan phủ mà hôm qua họ đã tới xem, phía nam kéo dài tới tường thành năm nào chắc đều là phạm vi của ngôi miêu này – nhưng hiện giờ tất cả đã trở thành đống đổ nát, còn phía tây...
Đường Phong mừng rỡ phát hiện ra phía tây sát với tường thành vẫn còn một dãy kiến trúc vẫn chưa bị thiêu hủy, được hao tồn rất hoàn hảo. Đường Phong nhay xuống đống đồ nát. nói với mọi người: "Khu vực này còn rộng gấp đôi khu cung điện, có thể thầy khu chùa chiền này trước đây hoành tráng tới cỡ nao! Phía dưới bức tường phía tây vẫn còn một khu kiến trúc báo tồn hoàn hảo. Chúng ta tới đó xem sao!”
Năm người nối bước nhau đi giữa những gò đống đổ nát chất cao như núi, chật vật mãi một lúc lâu sau họ mới đi lới khu kiến trúc đó. Nơi này trông giống một quần thể kiến trúc độc lập, giữa khu kiến trúc và khu chùa chiền được ngăn cách bởi một đầm nước. Nước trong đầm đã cạn từ làu. Bởi vậy hội Đường Phong đã nhảy xuống đó một cách dễ dàng rồi lại leo lên trên. Lúc này Hàn Giang phát hiện ra vài chỗ kỳ dị: “Đường Phong, cậu có để ý thấy không, cái đầm dài hẹp này hình như ngăn cách đường đi lại giữa khu kiến trúc với ngôi miếu. Hiện giờ không còn nước, ngày xưa lúc ở đây có nước thì coi như khu kiến trúc dưới chân thành này bị biệt lập, không thể thông với bên ngoài, trừ khi có cầu bắc qua đầm nước.”
“Ừm tôi cũng thấy vậy, khu kiến trúc này quả thật rất kỳ lạ, trước kia có cầu hay không thi hiện giờ không thể nhìn ra được, nhưng tôi nghĩ rằng năm đó nó được thiết kê đặc biệt như vậy chắc chắn là có mục đích nào đó.”, Đường Phong nói.
“Chỗ này còn lạ hơn nữa kìa, ngoài ngọn núi nhỏ, đây là nơi duy nhất có cây xanh trong cá khu thành, hơn nữa xem ra những cái cây này đều khá lâu năm, cao to hơn nhiều so với cây trên núi!”, Lương Viện chì về phía hai cây ngân hạnh cao lớn nói.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn, quần thể kiến trúc này hoàn toàn năm dưới những tán cây xanh, không gian âm u, tĩnh mịch lạ thường. Năm người chậm rãi đi tới trước cổng tòa kiến trúc, do địa hình nên con đường nhỏ hẹp cửa khu kiến trúc có nhiều đoạn uốn lượn, nhưng điều đó cũng không làm mất đi vẻ uy nghiêm, phi phàm của khu kiến trúc này
Tuy cổng chính chi có ba cánh và không lớn lắm. nhưng mái hiên phong cách Tây Hạ vẫn khiến nó có một vẻ uy nghiêm khác thường. Ván cửa đã hơi mục nát. nhưng vẫn sừng sững giữa cổng. Đường Phong khẽ đẩy cồng, nó phát ra một tiếng rít và mở ra!
Năm người bước qua cồng mà tâm trạng rối bời. Phía sau cánh cổng lại là một cánh cổng khác được đóng kín. Giữa cổng lớn và cổng thứ hai là một cái sân, trong sân có trồng vài cái cây. Nhưng điều khiến Đường Phong cảm thây hứng thú lại là mấy táng đá to nằm trong sân. Với kinh nghiệm phong phú của mình, Đường Phong phán đoán ngay ra tác dụng của những tàng đá khống lồ này: “Giếng, ở đây có miệng giếng!”
Đương Phong nhào tới trước tảng đá. Những tảng đá này là thành giếng đổ nát, nhìn xuống dưới giếng mà Đường Phong hoa mắt chóng mặt vì cái giếng này sâu không thấy đáy!
“Cái giếng thật kỳ lạ... sao nó sâu thê nhi?”, Lương Viện ngạc nhiên.
Nhưng Hàn Giang lại nói: “Điều này có gì lạ đâu, lúc chúng ta đi vào qua cống nước, Đường Phong đã bảo đường hào bên ngoài thành và đầm hồ trong thành đã cạn từ lâu. vậy thì những người trong thành muốn uống nước chi có một cách giải quyết duy nhất là đào giếng, hơn nữa bắt buộc phải là giếng sâu, rất rất sâu."
“Vậy nên đã có hai miệng giếng này!". Đường Phong gật gù kết luận.
Đường Phong lại tới trước cánh cổng thứ hai, và mở nó ra. Phía sau cánh cứa thứ hai là một cái sàn. Khoảng sân dẫn tới một tòa đại điện có chiều ngang rộng khoảng năm gian, phía trên đại điện không treo biển. Đường Phong nhìn sang Hàn Giang, không ai biết bên trọng sẽ là gì: "Ngoài Đại điện Bất Hủ ra thì đây có lẽ là điện thờ lớn nhất được bão tồn trong Mật Thành!”
Đường Phong vần đang chần chừ thì Hàn Giang đã đẩy cánh cống của điện thờ này ra. Cánh công này không hề khóa, Đường Phong bước theo Hàn Giang vào trong. Bất giác, anh cảm thấy mình như đang ở trong thế giới Tây Thiên cực lạc. Cả tòa đại diện, ngoài nơi họ đang đứng ra gần như chỗ nào cũng có lượng Phật tọa lạc, từ Phật tổ từ chính giữa tới Bồ tát, La hán hai bên, tầng tầng lớp lớp, phải có tới hàng trăm tượng Phật đú hình đủ dạng. Chứng kiến cảnh tượng này, Đường Phong không khỏi trầm trồ: “Quả là một kho báu nghệ thuật Phật giáo đồ sộ!”
“Được rồi, đừng tấm tắc nữa! Xem ra ở đây cũng là một đại điện.”, Hàn Giang thúc giục Đường Phong đi nhanh ra đằng sau. Đường Phong vẫn muốn ngắm thêm nhưng đã bị Hàn Giang kéo di lách qua những tượng Phật, vòng ra phía sau đại điện. Đằng sau lại là một cái cổng, cánh cống đã biến mất chi còn trơ lại vòm cổng. Đường Phong bước tới trước cổng và trông thấy một con đường dài dẫn thẳng ra sân sau. Hai bên đường là hàng cây được trồng ngay ngắn mà anh không biết lá loại cây gì. Đường Phong càng bất ngờ hơn khi trên những cành cây này còn có hoa nở rực rờ.
Năm người ngó ngang ngó dọc, tò mò đi theo lối đi vào bên trong, giống như đang đi vào một thế giới cổ tích rực rỡ sắc màu. Mãi tới cuối con đường, họ phát hiện ra ở đây lại xuất hiện ba gian điện xếp thành hình tam giác nằm giữa rừng hoa.
Lúc Đường Phong tới đẩy cửa của những gian điện đường này, một cảm giác kỳ lạ lại trào dàng trong lòng anh, thậm chí càng lúc càng mãnh liệt. Nhưng khi anh đấy cửa điện thi bèn trong không một bóng người, ở đây ngoài tượng Phật ra, còn có một số vật dụng đơn giản, tất cả đều giống như chủ nhân của nó mới vừa rời khỏi đây, nhung bụi trên mặt đất và trên tượng Phật đã nói với Đường Phong ràng nơi đây không thể có người ở được.
Mọi người nhìn nhau, không biết là sẽ phát hiện được gì trong khu kiến trúc kỳ dị này. Đột nhiên, Lương Viện phát hiện thấy thứ gì đó trong đám bụi phía dưới một cái bàn, cô nhặt thứ đó lên, mừng rỡ kêu to: "Mọi người nhìn này! Đây là một chiếc lược!”
Đường Phong cầm chiếc lược, đây là một chiếc lược bằng đồng, phía trên có những hoa văn tinh xảo. Đường Phong đặt chiếc lược xuống, nhìn lại căn phòng một lượt:
“Đây hình như là phòng của một cô gái!"
“Ồ! Em hiểu rồi!". Lương Viện trầm ngàm gật gù.
“Em hiểu gì cơ?”
“Ở đây có đồ dùng của phụ nữ, lại có Phật đường cho thấy ở đây trước kia là một am ni cô!”, Lương Viện suy luận.
"Am ni cô?!”, mọi người ngạc nhiên.
"Đúng vậy! Bởi vậy bên ngoài mới có cái đầm hẹp và dài ngăn cách với khu tự viện hoành tráng bên cạnh.” Suy đoán của Lương Viện hình như rất có lý, Đường Phong cũng không khỏi gật gù.
Đường Phong lại đứng trong sân một lúc mới rời đi đầy tiếc nuối. Cuối sân là một cánh cổng hình tròn, phía sau cánh cổng dó là một khoanh sân mọc đầy có dại. "Giống vườn hoa!”, Lương Viện nhận xét.
Đường Phong không nói gì, anh vòng qua vườn hoa nhỏ tới trước cảnh cổng cuối cùng. Trên cánh cổng có một chiếc khóa đã rỉ sét và cả những sợi xích nặng trịch quấn quanh. Đường Phong nhìn Hàn Giang: “Xem ra phía trong kia từng là khu vực cấm không cho ai vào!”
Hàn Giang không bận tâm nhiều, anh rút súng, nhắm vào ổ khóa bán hai phát, chiếc khóa dày nặng rơi xuống, cánh cổng hoen ri cũng theo đó đổ xuống. Ngay lúc đó, một dãy bậc thang trải dài hiện lên trước mắt mọi người.
Hàn Giang là người đầu tiên hước lên những bậc thang trải dài. Sau khoảng ba chục bậc thang, họ đã tới trước một bệ đá cao lớn, phía đầu bèn kia bục chính là thân của ngọn núi nhỏ. "Chúng ta đã leo lên núi rồi!”. Đường Phong nhìn ngọn núi trước mặt, anh bỗng cảm thấy đất của ngọn núi này có chút khác thường, nhưng nhất thời anh chưa nhìn ra sự khác thường đó là gì.
“Nhìn này! Ờ dây có một ngọn tháp Lạt Ma!". Yelena phát hiện thấy một tòa tháp Lạt Ma đã bị đổ trong đám bụi rậm gần ngọn núi. Đường Phong đi tới đó quan sát một hồi: “Nếu như dựng ngọn tháp này lên cũng phái cao trên hai mét.”
“Tại sao ớ đây lại có tháp Lạt Ma nhì?”, Lương Viện không hiểu nên hỏi.
Đường Phong nhìn ngọn tháp Lạt Ma một lúc, bồng lẩm bẩm: “Ở đây không chỉ có mỗi ngọn tháp Lạt Ma này thôi đâu!”
“Ý cậu là gì vậy?”, Hàn Giang nhìn Đường Phong. Nhưng Đường Phong không trả lời câu hỏi của Hàn Giang mà cứ lấm bẩm: “Ngọn núi này có vấn đề.”
“Có vấn đề ư?”, mọi người đều nhìn Đường Phong. “Mọi người đừng hỏi tôi vội, cứ đi men theo cái bệ này tiến về phía trước, xem xem phía trước có còn ngọn tháp Lạt Ma nào như thế này hay không đã!”, Đường Phong đề nghị.
Mọi người không hiểu ý Đường Phong, nhưng đành nghe theo lời anh tiếp tục tiến lên. Quả nhiên, chưa đi được bao xa cả nhóm đã phát hiện thấy rất nhiều tháp Lạt Ma trong bụi cây rậm rạp, có cái đổ rạp ra đất, có cái vẫn đứng sừng sững. Đường Phong suy tư nhìn những ngọn tháp Lạt Ma này. Rốt cuộc anh đã dừng lại trước ngọn tháp thứ chín, từ chỗ này có thể trông thấy cung điện hoành tráng ở phía trong. Mọi người đều đang nhìn Đường Phong, hi vọng anh sẽ nói ra câu trả lời.
Đường Phong cười cười, anh nói: "Lẽ nào mọi người không phát hiện ra quy luật gì sao?”
“Quy luật gì? Tức là cứ cách một đoạn lại xuất hiện một tòa tháp Lạt Ma như thế này?”. Hàn Giang nói.
"Đúng vậy, đây chỉ là một trong số rất nhiều quy luật xuất hiện ở đây.”
“Còn gì nữa? Tại sao tôi chẳng thấy gì cả”, Hàn Giang lại nhìn ngọn tháp Lạt Ma cách đó không xa, chán nản nói.
"Tôi vừa tinh sơ sơ thi thấy, các ngọn tháp Lạt Ma đều cách nhau một khoảng cách là ba chục mét, như vậy có nghĩa là chiều dài một cạnh đáy của ngọn núi này khoảng 270 mét. Theo những gì quan sát, tôi cho rằng, về cơ bản ngọn núi này chính là một ngọn tháp khổng lồ chóp nhọn đáy vuông, vậy thì chu vi đáy của nó khoảng 1080 mét.” Đường Phong tính toán sơ qua kích thước của ngọn núi nhỏ này.
“Ngọn núi này to như vậy ư?" Lương Viện ngạc nhiên, nhưng cô vẫn không hiểu, “Độ dài này thì nói lên điều gì?”
“Kích thước này ngoài việc chỉ chu vi đáy của ngọn núi này ra thì chẳng nói lên điều gì cả. nhưng ngay sau đây tôi sẽ nói cho mọi người biết một bí mật đủ để mọi người kinh ngạc!", nói xong Đường Phong liền bốc lấy một vốc đất trên núi, “Mọi người nhìn kĩ màu đất này đi!”
“Màu đất?”, mọi người vẫn chưa hiểu Đường Phong định nói gi. Hàn Giang hỏi lại: "Đất này không phải là đất đỏ sao?”
“Đúng, đây là đất đó. Lẽ nào anh không cảm thấy kỳ lạ sao? Tại sao ớ đây lại có đất đỏ?", Đường Phong hỏi lại Hàn Giang.
Hàn Giang ngẫm nghĩ một lúc mới thốt lên: “Đúng vậy, đất đó thường thì chỉ xuất hiện ờ miền nam...”
Chưa đợi Hàn Giang nói xong. Đường Phong đã đi tới phía nam ngọn núi, bốc một nấm đất ở đó lên: “Mọi người lại nhìn xem, màu đất ở đây thì sao?”
“Tại... tại sao đất ở đây lại màu xanh?”, Yelena đã nhìn ra sự khác lạ.
“Kỳ lạ thật đấy, thường thì đất màu xanh chỉ xuất hiện ở những khu vực ẩm ướt, ví dụ trong những ruộng lúa ở miền nam.”, Hàn Giang bổ sung thêm.
“Vấn để chính là ở chỗ đó! Mọi người hãy nhìn lại ngọn núi này xem, có phải rất cân đối không?”, Đường Phong đứng ở góc đông nam của bệ đá lớn, anh bồng chỉ vào ngọn núi trước mặt hỏi như vậy.
Mọi người đều để ý thấy trên ngọn núi trước mặt Đường Phong hình như có một sườn núi rất rõ nét. “Thế này là thế nào? Hơn nữa màu sắc của đất ở hai bên sườn núi còn thay đổi.”. Lương Viện ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Mọi người hãy nhìn thực vật và cây côi trên ngọn núi này xem có gì khác so với cây cối ban nãy chúng ta nhìn thấy trong sàn nhà không?'. Đường Phong gợi ý.
Lương Viện quay lại nhìn rặng cây um tùm dưới núi, rồi lại nhìn thực vật phủ trên sườn núi, cô đã phát hiện ra vấn đề: “Cây cối trên núi nhìn thì có vẻ rất rậm rạp nhưng hình như đều rất thấp bé, giống như không phát triển được, hơn nữa chủ yếu đều là bụi rậm và những thực vật thấp lè tè. Lẽ nào chứng không đủ dinh dưỡng?”
“Không sai! Những thực vật này không đủ dinh dưỡng! Đế tôi nói cho mọi người biết là như thế nào nhé! Tất cả những hiện tượng kỳ lạ mà mọi người thấy ban nãy chỉ có một đáp án duy nhất, đó chính là ngọn núi trước mặt là một ngọn núi nhân tạo!". Đường Phong rất tự tin đưa ra phán đoán của mình. Tất cả mọi người nghe xong đều hết sức kinh ngạc.
Đường Phong thả nắm đất trong tay xuống, giải thích với mọi người: “Tại sao tôi lại nói đây là một ngọn núi nhân tạo? Trước tiên, vị trí của ngọn núi này rất đặc biệt, nó nhô hẳn lên, đây là cảm nhận rõ nhất của tôi khi lần đầu tiên trông thấy ngọn núi này bên ngoài tường thành. Hơn nữa tạo hình của núi rất đặc biệt, hoặc có thể nói là rất chuẩn mực. Phần đáy là hình vuông khá vuông vắn, sau đó từng tầng dần thu nhỏ lại cho tới tận đỉnh núi - một hình chóp chuẩn, tạo hình này khiến tôi nhớ tới... kim tự tháp cũng có hình chóp như thế này."
“Kim tự tháp?”, mọi người càng ngạc nhiên hơn khi nghe khái niệm này.
“Đúng vậy, đừng quên lăng vua Tây Hạ dưới núi Hạ Lan. Lăng tháp của lăng vua Tây Hạ tuy không đúng phom nhưng lại được gọi là 'kim tự tháp phương Đông’, điều đó cho thấy người Đảng Hạng rất ưa chuộng xây dựng kiến trúc hình chóp như thế này.”
“Ý anh là ngọn núi này cùng là một lăng mộ?”, Hàn Giang ngạc nhiên hỏi lại.
“Không, hiện giờ tôi vẫn chưa dám chắc, hơn nữa hình dáng của ngọn núi này cùng có chút khác so với lăng vua Tây Hạ, nhưng cũng không loại trừ khả năng này. Tôi chi có thề nói rằng chúng ta dã phát hiện ra một ngọn kim tự tháp phương Đông còn lớn hơn cả lăng vua Tây Hạ. thậm chí lớn hơn rất nhiều!”, Đường Phong nói rất kiên quyết.
“Kim tự tháp phương Đông ư?” Nhưng kim tự tháp Ai Cập và Maya đều được tạo ra bởi những tảng đá to xếp lên nhau mà?”, Lương Viện hỏi Đường Phong.
“Như vậy thi phái nói tới hai điều sau. Hai điều trước đó là - nhìn từ góc độ lớn hay góc độ nhỏ thì cũng có thể nhận ra đây là một ngọn núi nhân tạo, sự xuất hiện của tháp Lạt ma và sự sắp đặt có dụng ý đã chứng tỏ - lúc xây dựng ngọn núi này người Đàng Hạng đêu đã có kê hoạch rõ ràng. Ban nãy tôi muốn mọi người tìm tháp Lạt ma, chì một phía này thôi đã tổng cộng tìm thấy chín ngọn tháp, điều đó chứng tỏ ngọn núi này chắc là phải có ba mươi sáu ngọn tháp Lạt Ma. Hơn nữa tôi vẫn dám khẳng định ràng tháp Lạt Ma trên núi không chi có ba mươi sáu ngọn, rất có thể giữa lưng chừng núi và trên đình núi vẫn còn có tháp Lạt Ma, thậm chí rất có thể mỗi nơi đều có ba mươi sáu ngọn tháp, cũng có nghĩa là tổng cộng sẽ có 108 ngọn tháp, kiếu dáng kiến trúc này cũng là sự sáng tạo độc đáo của người Đảng Hạng, hiện giờ tại vực Thanh Đồng Tinh Ninh Hạ cũng có một tòa 108 ngọn tháp được xây dựng từ thời Tây Hạ. Tuy các ngọn tháp được bố trí tại hai nơi không hoàn toàn giống nhau, nhưng con số 108 rất có thể có ngụ ý gì đó”
"Nhưng sự xuất hiện của tháp Lạt ma cũng không thế chứng minh răng ngọn núi này hoàn toàn là nhân tạo? Bơi dù sao nếu dựng lên một ngọn núi này từ con số 0 thì lượng công việc khó lòng mà tính toán nổi!", Yelena vẫn không tin.
"Đúng vậy, không thể dựa vào sự xuất hiện của tháp Lạt ma mà cho rằng đây là một ngọn núi nhân tạo, nhưng sự xuất hiện của những màu đất khác nhau lại chắc chấn một trăm phần trăm rằng dây là một ngọn núi nhân tạo do người Đảng Hạng xây dựng nên. Trong văn hóa truyền thống của Trung Quốc luôn có đất ngũ sắc đại diện cho truyền thống của quốc gia xã tắc, đất màu xanh đại diện cho phía đông, đất màu đỏ đại diện cho phía nam, đất màu trắng đại diện cho phía tây, đất màu đen đại diện cho phía bắc, đất màu vàng đại diện cho vị trí trung tâm. Hoàng Đế dùng đất ngũ sắc đại diện cho quốc gia xã tắc, biểu thị sự giàu có, phồn thịnh khắp mọi nơi, bởi vậy sự xuất hiện của đất ngũ sắc chác chăn có hàm ý đặc biệt. Không thế có nơi nào lại cùng xuất hiện năm loại đất màu sắc khác nhau được, nhưng đất ngũ sắc lại xuất hiện trên ngọn núi này, hơn nữa chúng ta đã trông thay đất màu đỏ ở phía nam ngọn núi, đất màu xanh ớ phía đông ngọn núi. Tôi nghĩ rằng đất có những màu sắc khác chắc chắn cũng được phàn bố như vậy. Điều này đã nói lên tất cả. Rất có thể ngọn núi này đã được lập nên ngay từ khi người Đảng Hạng mới xây dựng Mật Thành, vậy nên đối với Nguyên Hạo và Tây Hạ nó có ý nghĩa rất đặc biệt. Một mặt, họ muốn dùng đất ngũ sắc đại diện cho quốc gia xà tắc, mặt khác người Đảng Hạng tín ngưỡng đạo Phật đã xây dựng Phật thập trên núi để cầu cho hoàng triều mãi mãi bền vừng, xã tác mãi mãi phồn vinh.”
Nghe Đường Phong giải thích một tràng, Lương Viện nửa hiểu nửa mơ hồ, hết gật đầu lại lắc đầu: “Đất ngũ sắc là tư tưởng cúa Nho giáo, Phật giáo thì lại được truyền bá từ Ấn Độ sang, vậy tại sao hai tư tưởng này lại đồng thời xuất hiện tại đây nhỉ?”
“Điều đó đã thật sự thể hiện sự thu gom tiếp nhận những cái hay cái đẹp ở khắp nơi của dân tộc Đáng Hạng, một dân tộc từng lạc hậu yếu đuối, họ đã thu nạp tinh hoa Nho giáo của nhà Tống, lại thu nạp tư tướng Phật giáo từ Ngọc Môn Quan, Thổ Phiên. Bởi thể người Đảng Hạng sau này mới lớn mạnh như vậy.”, Đường Phong xuýt xoa.
“Cậu nói tràng giang đại hải như vậy nhưng tôi chỉ quan tâm tới một vấn đề - vì đây là một ngọn núi nhân tạo vậy thì năm đó người Đảng Hạng hao công tổn sức xây đựng một ngọn núi nhân tạo như thế này để làm gì? Tôi nhớ là lúc đầu cậu báo rằng dây là lâm viên hoàng gia của Mật thành, bây giờ xem ra suy đoán này không chuẩn rồi!”, Hàn Giang vần nhớ suy đoán hôm qua của Đường Phong.
"Hòm qua tôi chỉ đoán vậy thôi, bây giờ nghĩ lại đương nhiên suy đoán đó không dúng, chắc chắn Nguyên Hạo không thể phí công sức, phí thời gian để xây dựng một ngọn núi hoành tráng như thế này chi để hưởng lạc. Hơn nữa đất ngũ sắc ở đây là đất nện, chất đất rất rán chắc nên khiến cho cây cối ở đây không đủ dinh dưỡng nên không phát triển được, mà khi xây dựng lâm viên hoàng gia người ta thường trồng các loại cây cao lớn thì mới phù hợp!”, Dường Phong ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Còn tại sao năm đó người Đảng Hạng lại xây dựng một tòa kim tự tháp phương Đông như thế này thi hiện giờ tôi vẫn chưa giải thích được. Nhưng tôi nghĩ rằng chắc chắn nó sẽ có tác dụng đặc biệt."
"Vậy thì tiếp tục lên núi xem sao, chưa biết chùng lại có thể phát hiện thấy gì đó!”, Makarov đề nghị.
Đường Phong gật đầu đồng ý. Vậy là mọi người lại đi vòng qua phía đông ngọn núi. Ớ vị trí chính giữa phía đông ngọn núi có một dãy bậc thang ẩn nấp trong đám cỏ dại và bụi rậm.
7
Những phát hiện trên ngọn núi nhỏ đều chứng minh rằng phán đoán của Đường Phong là chính xác. Bước lên của những bậc thang chính giữa phía đông ngọn núi, chẳng mấy chốc cả nhóm lại phát hiện thấy tháp Lạt Ma ở lưng chừng núi, cũng giống như trước đó, những ngọn tháp được sắp xếp theo thứ tự như tầng phía dưới, quây xung quanh ngọn núi. Nhưng Đường Phong đã phát hiện ra vài thứ khang khác trên dãy tháp Lạt Ma này. Anh đưa tay vuốt vuốt lèn thân tháp thì thấy trên tay mình bỗng dính một lớp màu tráng bạc. “Đây là gì vậy nhỉ?”, Lương Viện đứng bên cạnh hỏi.
“Giống như bạc!”
“Bạc ư? Làm gi có bạc trên tháp Lạt Ma ở tầng dưới đâu nhỉ!”, Hàn Giang ngạc nhiên.
Đường Phong không trả lời Hàn Giang mà tiếp tục bước đi thật nhanh, anh leo lên đỉnh núi. Bậc thang càng lúc càng dốc, Đường Phong quay lại nhìn, thì thấy hoa mát chóng mặt, may mà Hàn Giang đã kịp đỡ anh đứng vừng. Cuối cùng, lúc gần tới đinh núi, mọi người đều phải dùng cả tay để bò lên đỉnh núi. Đúng lúc này một luồng ánh vàng lấp lánh bỗng hiện lên trước mắt Đường Phong, người anh run bẳn lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên và thấy giữa đám bụi rậm cỏ dại phía trên đầu mình lại xuất hiện một dãy tháp Lạt Ma — đây là điều mà Đường Phong đã lường trước được, nhưng ánh vàng tỏa ra từ tháp Lạt ma quả là điều mà Đường Phong không thể ngờ tới.
Quả nhiên xung quanh đỉnh núi lại xuất hiện một dãy tháp Lạt Ma. Đường Phong đứng thẳng người dậy, đi tới chỗ bằng phẳng trên đỉnh núi cheo leo, vạch đám bụi rậm và cỏ dại ra, từng ngọn tháp Lạt Ma ánh vàng lấp lánh hiện lên trước mắt họ. Anh run run đưa tay ra, khẽ vuốt nhẹ lên thân tháp, trên tay anh lập tức dính một lớp bụi vàng.
“Là vàng!”, Yelena ngạc nhiên reo lên.
“Không chỉ trên thân tháp thôi đâu. Mọi người nhìn trong đất này!". Hàn Giang dùng dao găm cắt cỏ dại trên mặt đất, trên bê mặt đất đều là màu vàng.
"Thật không thể tin được!”, Lương Viện vô cùng ngạc nhiên.
“Đúng vậy, thật ngoài sức tưởng tượng! Thào nào lúc ở dưới núi mấy lần anh đã bị lóa mắt bới ánh sáng màu vàng, hóa ra cả đỉnh núi đều trải đầy bụi vàng, trên thân ba mươi sáu ngọn tháp Lạt Ma xung quanh đỉnh núi cũng được phết đầy vàng. Trên thân tháp ở tầng thứ hai lại bôi bạc. Tầng cuối cùng thì dùng đất ngũ sắc. Tuy gần nghìn năm qua đi rồi, rất nhiều lớp vàng dã bong tróc nhưng tôi vẫn có thể tướng tượng ra ngọn kim tự tháp phương Đông này năm đó hoành tráng và rực rỡ tới mức nào!”
Nói tới đây, Đường Phong bất giác quay người lại, cả tòa Mật Thành và ốc đảo xung quanh, thậm chí cả Vãng Sinh Hải và sa mạc phía xa xa đều đã nằm trọn trong tầm mất, trong lòng anh không khỏi mừng rỡ: “Ban nãy mọi người hỏi tôi người Đảng Hạng dã hao tổn sức lực và thời gian đế xây dựng ngọn kim tự tháp phương Đông này vì mục đích gì, tôi nghĩ có nhiều mục đích, ít nhất có một mục đích rất rõ ràng - đây là một vị trí rất tốt để nhìn ra xa. tất cả cảnh vật xung quanh đều nằm trọn trong tầm mắt.”
“Nhưng chắc chắn đây không phải là mục đích chính. Mọi người nhìn chỗ kia. phía nam..." Đường Phong bỗng chỉ về phía nam Mật Thành. "Đúng như những gì chúng ta suy đoán trước đây, toàn bộ Mật Thành đã bị nước hồ Vãng Sinh Hải ôm trọn, giống như một dòng sông phòng hộ tự nhiên. Chúng ta tiến vào Mật Thành từ phía bắc, vậy chắc ở phía nam cũng sẽ có một con đường. Mọi người nhìn xem, trên mặt nước phía nam Vãng Sinh Hải cũng có một con đê, chỉ có... có điều ở giữa con đê đó đã đứt một đoạn lớn."
Mọi người nhìn về phía nam. quả nhiên trên mặt nước mênh mông có một con đê, nổi liền với ốc đảo, nhưng ở giữa con đê lại có một đoạn bị cách quãng.
"Đây rõ ràng là do con người tác động, chi cỏ thể là do Bát Tư Ba và Lưu Binh Trung hạ lệnh!”, Hàn Giang nói.
Đường Phong gật gù: "Bởi vậy con đê phía nam không có đàn thành xương cốt, quân Khiếp Thiết đã phá sụt một đoạn đê phía nam nhưng lại giữ lại con đê phía bắc, xây dựng đàn thành xương cốt trên chính chỗ đó”
Mọi người lại đổ dồn ánh mắt về con đê phía bắc, ở đó đang cỏ một đám sương mù bao trùm lấy đàn thành, Dường Phong lo lắng nói: “Xem ra ở đó lại cỏ đợt sương mù lớn đây!”
“Đừng lo, chắc chắn chúng ta sẽ an toàn ra khỏi đó!”, Hàn Giang an ủi Đường Phong.
“Không, hiện giờ tôi vân không có tâm trạng đâu đê nghĩ tới việc ra khỏi đó. Tôi đang nghĩ tới Tướng quân!”
“Tướng quân? có lẽ bọn chúng vẫn còn đang bị mắc kẹt trong đàn thành xương cốt cũng nên. Chẳng phải cậu nói ràng bọn chúng không phá giải được điều bí mật trong đàn thành nên không thề ra khỏi đó được sao?”
“Nhưng dưới trướng Tướng quân toàn là hổ báo, ai mà biết được?”, Đường Phong nói vậy khiến lòng tất cả mọi người đều trùng xuống, mọi người im lặng đứng trên đỉnh núi một lúc rồi quay xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.