Quyển 1 - Chương 4: Lễ tang kinh hồn
Cố Phi Ngư
14/05/2015
Đường Phong nghỉ ngơi một ngày ở Quảng châu, sáng ngày 20 tháng 6 anh đặt chân tới Hồng Kông. Ra khỏi sân bay quốc tế Hổng Kông, tắc xi chở Đường Phong lao thẳng tới nhà tang lễ Hồng Kông số 679 đường Anh Hoàng, Bắc Giác đảo Hổng Kông. Khi Đường Phong tới nơi, tiền sảnh nhà tang lễ đã đông kín những nhân vật quan trọng trong giới chính trị, những tinh anh của giới doanh nghiệp, bạn bè thân hữu gần xa tới tham dự tang lễ của Lương Vân Kiệt. Đường Phong không biết mình được coi là gì của Lương Vân Kiệt, vì anh chỉ mới tiếp xúc với ông có vài lần, thời gian gặp mặt cộng lại cũng không quá một tiếng đồng hồ, nhưng lại là người tận mắt chứng kiến ông bị đâm chết trong con ngõ mưa...
Trong Lễ đường Cơ n, tiếng nhạc đám ma trầm buồn vang vọng, một bức di ảnh rất lớn của Lương Vân Kiệt treo cao trong điện, Đường Phong theo dòng người chầm chậm tiến vào lễ đường, cúi vái ba vái trước di ảnh. Người nhà của Lương Vân Kiệt đứng bên cạnh cảm tạ, Đường Phong chú ý
thấy, người đàn ông trung niên đầu tiên đứng bên trái di ảnh, tuy chít khăn tang, nét mặt u sầu, nhưng không che giấu được sự tinh anh trên khuôn mặt, xem ra quả là một nhân sỹ có sự nghiệp thành đạt. Khỏi phải hỏi, đây chắc chắn là con trai của Lương Vân Kiệt, chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm của tập đoàn Tân Sinh Hồng Kông -Lương Dũng Tuyển.
"Xin đừng quá đau buổn!" -Đường Phong và Lương Dũng Tuyển bắt tay nhau, đây là một đôi tay rắn chắc nhưng cũng rất thô ráp, Đường Phong trong lòng kinh ngạc, Lương Dũng Tuyển được nuôi dưỡng trong một môi trường đầy đủ điều kiện, sao lại có đôi tay thô ráp như vậy?
Lương Dũng Tuyển nhìn Đường Phong, vẻ mặt trấn tĩnh, đáp lời cảm ơn. Đường Phong nhanh chóng theo dòng người rời khỏi nhà tang lẽ. Ra đến bên ngoài, Đưòng Phong thở phào một hơi, xem ra cho tới lúc này, hành động của anh cũng được coi là thuận lợi! Đường Phong vừa bước đi vô định trên vỉa hè dành cho người đi bộ, vừa tính toán xem làm cách nào để tới gặp được Lương Dũng Tuyển.
Đương lúc tính toán, Đường Phong bất giác đi vào một con đưòng nhỏ có phần vắng vẻ, đột nhiên, trước mặt lướt qua một người đàn ông cơ thể tráng kiện mặc bộ vest, đeo kính râm, chặn ngang đường. Người này nói bằng tiếng phổ thông cứng nhắc: "Đường tiên sinh, ông chủ chúng tôi mời ngài đến phủ làm khách, hy vọng ngài có thể ghé qua!"
Đường Phong thấy người này củng khá khách khí, anh định thần, hỏi lại: "Ông chủ của các anh là ai? Hình như ở Hồng Kông tôi không có người quen".
"Đi rồi ngài sẽ biết". Một chiếc Mercedes lập tức lao tới, đỗ xịch bên cạnh Đường Phong. Hai người đàn ông cao to từ trong xe chui ra, không nói năng gì, xốc nách Đưòng Phong ấn vào trong xe. Đường Phong ra sức giãy giụa, bỗng thấy một vật lạnh toát, cứng đơ kề sát sau lưng mình, và anh biết đó là -một khẩu súng. "Đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi chỉ thực thi theo mệnh lệnh" -Người cầm súng cục cằn đe dọa Đường Phong.
Đường Phong bị kẹp lên xe, chiếc Mercedes lao như bay xuyên qua những con đường lớn nhỏ trên đảo Hổng Kông, chẳng mấy chốc, đã tới núi Thái Bình. Trong vòng bốn ngày, Đường Phong đã bị hai nhóm người ép lên xe, lần trước là hội Triệu Vĩnh, lần này lại là hội nào đây ? Là hội đâm chết Lương Vân Kiệt, mưu sát Lâm Hải tại Quảng châu? Hay là... nếu đúng là hội người đó, mình sẽ rắc rối đây!
Trên đường đi, Đường Phong không rối bời trong những suy nghĩ, mãi cho tới khi chiếc Mercedes dừng lại trước cửa một biệt thự sang trọng trên núi Thái Bình.
2
_Mấy người cao to dẫn Đường Phong vào một phòng sách rồi lui ra, Đường Phong tiến lại đẩy cửa phòng để sách đi ra thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa bên ngoài. Đường Phong quay người lại quan sát căn phòng này. Phòng sách rất lớn, trang trí nội thất xa xỉ, tấm rèm cửa dày cộm được kéo lên không để ánh sáng lọt vào, hai chùm đèn soi sáng toàn bộ phòng sách, Đường Phong bước tới cạnh bàn đọc sách, phát hiện trên chiếc bàn sang trọng này, ngoài hai tờ báo của ngày hôm nay ra, chỉ có một khung ảnh. Anh cấm khung ảnh lên chăm chú nhìn, trong khung ảnh là một tấm ảnh thiếu nữ. Khuôn mặt thiếu nữ trên tấm ảnh khá xinh xắn, điềm tĩnh tự nhiên, nhưng không mất đi vẻ quyến rũ. Đường Phong chăm chú ngắm nhìn cô gái trong ảnh, bất giác tâm trí lơ lửng, bỗng có cảm giác là mình đã từng gặp người con gái này ở đâu.
Đường Phong buông khung ảnh xuổng, vén tấm rèm cửa dày cộm lên, giờ mới phát hiện ra, đứng trước tấm cửa kính sát đất khổng lồ này, nhìn xuống có thể bao quát cảnh vật của hơn nửa đảo Hồng Kông. Đường Phong biết rằng, trên núi Thái Bình, giá của những biệt thự hào hoa thế này không thường, chắc chắn không phải là nơi ở của những người giàu có bình thường. Vậy chủ nhân của ngôi biệt thự sang trọng này là ai nhỉ ? -Đường Phong ngẫm nghĩ. Lúc này, cửa phòng sách được mở ra, Đường Phong quay đầu lại nhìn, bước vào là một người phụ nữ giúp việc bưng lên cho Đường Phong một bữa trưa thịnh soạn, Đường Phong không chút hòa khí hỏi sẵng: "Chủ nhân của các người mời tôi tới đây, tại sao lại không tới gặp tôi ?.... chủ nhân của các người rút cuộc là ai?"
Người phụ nữ giúp việc không buồn để ý tới câu hỏi của Đường Phong, chỉ lo đặt đổ ăn xong xuôi, sau đó lại lui ra khỏi phòng sách, rồi lại khóa cửa lại. Đường Phong nhìn đồ ăn, đang cơn đói bụng, anh cũng không buồn khách khí làm gì. Rối như một cơn gió lốc, chẳng mấy chốc anh đã "tiêu diệt" hết thức ăn.
Ăn xong, Đường Phong bước tới trước giá sách, chủ nhân của phòng sách sưu tập sách rất phong phú, trên giá kín mít những tác phấm lớn trong nước và nước ngoài, chẳng hạn như: "Hai mươi bốn bộ sử thi", "Tư trị thông giám"... Đường Phong đọc lướt một lượt từ đấu tới cuối tên những cuốn sách mà chủ nhân phòng sách sưu tầm, các tác phẩm nổi tiếng của nhiều lĩnh vực đều đầy đủ; hơn nữa, còn theo mô hình của thư viện, sắp xếp số thứ tự từ A đến z, chỉ khác là... trong vô số những cuốn sách mà chủ nhân phòng sách sưu tập, Đường Phong không thấy lấy một cuốn tiểu thưyết nào.
"Có lẽ chủ nhân phòng sách là một vị giáo sư già bác học, không thích đọc tiểu thuyết... nhỉ ?" -Đưòng Phong đột nhiên phát hiện ra một cuốn tiểu thuyết có chút ngả vàng trong một góc khuất trên giá sách. Đầy bụng nghi ngờ, anh nhấc cuốn tiểu thuyết này ra -"Tứ bình ám sự". Đường Phong biết cuốn này là một trong loạt tiểu thuyết trinh thám "Địch Công kỳ án" của nhà văn Hà Lan Robert Hans Van Gulik, "Địch công kỳ án" viết về câu truyện điều tra phá án của danh tướng Địch Nhân Kiệt thời nhà Đường Trung Quốc, còn "Tứ bình ám sự" chính là cuốn nổi tiếng nhất trong số đó. Trong số sách sưu tập của chủ nhân phòng sáchai không hề có cuốn tiểu thuyết nào khác, vậy sao lại xuất hiện cuốn "Tứ bình ám sự" này? Nhìn cuốn sách được lật giở tới mức cũ kĩ, nhất định là chủ nhân phải thường xuyên đọc nó. Vậy rút cuộc cuốn "Tứ bình ám sự" này đặc biệt ở chỗ nào?... Đường Phong tỉ mẩn lật giở cuốn sách, nhưng cũng không phát hiện ra có gì đặc biệt...
Đường Phong ngẫm nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi, đúng lúc này, cánh cửa phòng sách lại được mở ra lần nữa, Đường Phong vội vàng đưa tay đặt cuốn "Tứ bình ám sự" vể chỗ cũ, quay đầu lại nhìn, lần này không phải là người phụ nữ giúp việc, người bước vào hóa ra là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tần Sinh mà anh vừa gặp ở nhà tang lễ sáng nay Lương Dũng Tuyển.
"Chào cậu, Đường Phong". -Lương Dũng Tuyển bước vào phòng sách, mở lời trước.
Đường Phong vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Tôi nên sớm nghĩ tới ông, ở Hồng Kông, trừ ông ra thì còn có ai muốn gặp tôi nữa, nhưng ông là chủ tịch của tập đoàn Tân Sinh, lẽ nào lại mời khách theo kiểu này ư?"
Lương Dũng Tuyển không vì lời chất vấn của Đường Phong mà nói giận, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh nói: "Chàng thanh niên, trước khi chúng ta nói chuyện, tôi sẽ đính chính lại một điều sai lầm trong câu nói ban nãy của cậu".
"Sai lầm?"
"Đúng vậy, sai lầm rất lớn. Tới giờ mà cậu vẫn chưa biẽt mình đang ở trong vùng nguy hiểm sao ?"
"Tôi đương nhiên đang ở trong vùng nguy hiểm rồi, sự nguy hiểm này không phải do ông mang tới cho tôi sao?"
Đường Phong ngạc nhiên: "Còn rất nhiểu người? Tôi chẳng có người quen nào ở Hồng Kông cả?"
Lương Dũng Tuyển lắc lắc đầu: "Đương nhiên, những người muốn gặp cậu không nhất thiết' phải là người Hồng Kông, nhưng họ thực sự đã tới đây, chính trong tang lễ của cha tôi sáng nay, tôi đã ngửi thấy mùi dị thường, bởi vậy tôi mời cậu tới, là để bảo vệ cậu. Nếu như ban nãy thuộc hạ của tôi có gì thất lễ, tôi sẽ bảo họ tới xin lỗi cậu".
Lương Dũng Tuyển vừa mới dứt lời, cửa phòng sách mở toang, người đàn ông cao to dẫn đầu ban nãy ép Đường Phong lên chiếc Mercedes bước vào phòng sách, bỏ kính râm xuống, xin lỗi Đường Phong: "Đường tiên sinh, ban nãy có gì thất thố, mong được lượng thứ".
"Đây là vệ sỹ tráng kiện nhất của tôi, Hoàng Đại Hổ, cậu ấy xuất thân là lính đặc chủng, kỹ thuật bắn súng chuẩn xác, võ nghệ có hạng đấy. Cậu cũng biết giới thương nhân chúng tôi, làm ăn lớn rồi, luôn phải mời vài vệ sỹ" -Lương Dũng Tuyến đứng bên cạnh giới thiệu.
Lương Dũng Tuyển như nhìn thấu tâm tư của Đường Phong: "Có thế cậu đang nghĩ những người muốn gặp cậu là ai ? Thực ra tôi cũng không biết những người đó từ đâu tới, nhưng tôi biết, họ tới là bởi kệ tranh ngọc".
"Nhưng kệ tranh ngọc không ở trong tay tôi mà?" "Nhưng những người đó không nghĩ vậy, họ cho rằng trước khi cha tôi chết, ông đã trao lại kệ tranh ngọc cho cậu, vì thế họ đều muốn mời cậu tới ‘làm khách’, nhưng có điều họ sẽ không đối đãi với cậu thân thiện giống như tôi đâu". "Chắc ông cũng nghĩ như vậy hả? Thế nên mới bắt tôi tới đây" -Đường Phong cười lạnh lùng.
Khóe miệng Lương Dũng Tuyển hé cười: "Đường Phong à, trong lòng cậu vẫn có thù ý với tôi, nhưng tôi nói thật lòng với cậu nhé, từ khi cha tôi mua tấm kệ tranh ngọc về, nó luôn được để ở đây, kệ tranh ngọc hiện giờ đang ở trong tay tôi, tôi có lý do gì để nghi ngờ cậu lấy nhỉ ?"
"Kệ tranh ngọc quả nhiên ở trong tay ông!" -Đường Phong tuy đã chuấn bị từ trước, nhưng vẫn không kém phần ngạc nhiên.
Lương Dũng Tuyển gật đầu xác nhận.
Đường Phong vẫn không khỏi thắc mắc: "Vậy tại sao ông lại mời tôi đến đây?"
" Mời cậu tới để nói chuyện, vì dù gì cậu cũng là người cuối cùng tiếp xúc với cha tôi" -Lương Dũng Tuyén quay ngoắt chủ đề, hỏi thẳng Đường Phong.
"Sao vậy, ông cũng nghi ngờ là tôi giết cụ nhà?"
"Tất cả những người đã từng tiếp xúc với ông, tôi đều có lý do để nghi ngờ" -Lương Dũng Tuyển thăm dò Đường Phong bằng ánh mắt đặc biệt.
Đường Phong vừa nghe thấy câu này, nộ khí mới tạm lắng xuống đã lại trào lên lồng ngực, nhưng anh vẫn kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, giải thích với Lương Dũng Tuyển: "Tên áo đen giết hại Lương lão b tiên sinh đã chêt rồi, điều này ông có thể đi hỏi phía cảnh sát".
"Nhưng sát thủ thực sự phía sau bóng tối thì sao? Cậu không cho rằng tên áo đen đó giết cha tôi đế cướp kệ tranh ngọc chứ?"
"Lẽ nào ông nghi ngờ tôi thông đồng với tên áo đen đó, sau đó lại giết người diệt khẩu? Ông... ông có lý do gì nghi ngờ tôi chứ? Ông nghi ngờ tôi, tôi thì lại nghi ngờ ông đấy?"
-Đường Phong không kìm nén được sự tức giận trong lòng.
"Ổ! Nghi ngờ tôi ? Khà khà, cậu nghi ngờ gì tôi, nói nghe xem nào. Lẽ nào cậu nghi ngờ tôi giết hại cha mình?" -Lương Dũng Tuyển bị Đường Phong hỏi vặn mà lại thấy thú vị.
"Từ khi cụ nhà bắt đầu bỏ số tiền giá trên trời ra mua tấm kệ tranh ngọc này, hành động của ông khiến tôi nghi ngờ, còn cả vụ tự sát của chuyên gia đấu giá Tể Ninh. Còn nữa, sau khi cụ nhà bị sát hại tại Quảng Châu, Lương gia các ông tại sao không đợi cảnh sát phá án, mà lại vội vàng đem di thể ông cụ đi hỏa táng?"
Lương Dũng Tuyển nhìn Đường Phong chằm chằm, rất bình tĩnh đáp lại: "Bởi vì tôi không tin tưởng trong một thời gian ngắn cảnh sát có thể phá án, di thể của cha tôi không thể cứ nằm mãi trong nhà xác chờ đợi đám cảnh sát ngu xuẩn đó từ từ phá án được!".
"Không! Đường Phong, tôi không hề biết nhiểu hơn cậu. Tôi giống cậu, cho rằng ngay từ ban đầu, sự việc này chính là một âm mưu, một âm mưu to lớn, người dựng nên âm mưu này không phải là cha tôi, cũng không phải là tôi, Lương gia chúng tôi là người bị hại, giống như cậu bị cuốn vào đó, ngâm mình trong đó. Đối diện với âm mưu to lớn này, Đường Phong, cậu cho rằng những cảnh sát đó có thể phá án trong một thời gian ngắn không ?"
Đường Phong nghe xong câu này bắt đầu trở nên mơ hồ, lẽ nào bản thân mình thực sự rơi vào một âm mưu to lớn? Anh cúi đầu, suy nghĩ rối bời, nhưng lại chẳng nghĩ ra được điều gì khác, anh nhìn Lương Dũng Tuyển, chậm rãi hỏi: Vậy ông cho rằng tất cả những điều này là thế nào? Là ai đã hại cụ nhà? Ai đã dựng nên âm mứu to lớn này?"
Lương Dũng Tuyển vẫn im lặng, từ cửa phòng sách bỗng vang lên một giọng nói: "Anh biết rõ rồi mà sao vẫn cố hỏi nhỉ?"
Đường Phong quay đầu lại nhìn vể phía cửa phòng sách và bỗng sững sờ, đó chính là cô gái anh vừa thẫy trong bức ảnh ban nãy. Cô gái này chừng 25, 26 tuổi, làn da trắng mịn, mái tóc dài thướt tha, đôi mắt sáng, răng trắng, dáng người ráo, đường cong mỹ miều, nhìn thật quen, hình như đã ở đâu đó, không phải là chỉ trong bức ảnh ban nãy, là tại .. trên cầu thang của trung tâm pháp y! Đường Phong đột nhiên nhớ ra, đúng vậy, trên cầu thang trung tâm pháp y, mình đã từng đâm sầm vào cô gái này.
Đường Phong bối rối đứng dậy, vẻ thẫn thờ ngắm cô gái trước mặt, cô gái cũng không tỏ ra yếu thế chằm chằm nhìn Đường Phong, không khí bỗng có phần bối rối. "Để tôi giới thiệu một chút, đây là tiểu nữ Lương Viện". Lời giới thiệu của Lương Dũng Tuyển phá vỡ bầu không khí bối rối này.
Cô gái trước mặt là con gái của Lương Dũng Tuyển! Tiểu thư con nhà giàu, thảo nào ngạo mạn ngang ngược nhưòng vậy. Đường Phong vội vàng đưa tay về phía Lương Viện: "Xin lỗi Lương tiểu thư, lần trước ở Quảng châu tôi không cẩn thận đã đâm vào cô". Lương Viện khẽ "hứ" một tiếng, nhưng không bắt tay lại.
Đường Phong lại lần nữa lĩnh giáo tính khí của đại tiểu thư Lương Viện, ngại ngùng thu tay về. "Viện Viện, không được bất lịch sự, người ta xin lỗi con kia." -Lương Dũng Tuyển khẽ trách mắng.
Lương Viện lẩm bẩm phản bác: "Con không bắt tay với kẻ bị tình nghi giết ông nội".
"Kẻ bị tình nghi?" -Đường Phong hỏi mà lòng thầm đau khổ.
"Đúng vậy, cuộc điện thoại cuối cùng là ông nội tôi gọi cho anh, người cuối cùng gặp ông nội tôi gặp cũng là anh, tôi không nghi ngờ anh thì nghi ngờ ai, hôm nay vừa hay cha tôi tóm anh tới đây, tôi phải thẩm vấn anh cho kỹ !" -Lương Viện đỏ mặt tức tối.
"Nói như vậy, thì người đưa thiệp mời tới phòng tôi cũng chính là cô sao ?" -Đường Phong hỏi lại.
"Là tôi đưa đấy, cha tôi nói phải mời anh tới, tìm anh
nói chuyện, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là nên tóm lấy anh, sau đó thẩm vẫn anh kĩ càng." -Nói xong, Lương Viện quay về phía Hoàng Đại Hổ bên cạnh: "Đại Hổ, tiếp theo phải nhờ anh đấy, nếu anh ta không thành thật, thì dạy cho anh ta một trận".
Hoàng Đại Hổ không biết phải làm thế nào, quay lại hỏi Lương Dũng Tuyển: "Ông chủ, ngài xem..."
Lúc Đường Phong và Lương Viện nói chuyện với nhau Lương Dũng Tuyển lặng lẽ quan sát nét mặt, lời ăn tiếng nói, mãi cho tới khi Hoàng Đại Hổ hỏi ông, ông mới ngăn Lương Viện lại: "Viện Viện, không được làm loạn, Đường Phong là khách mà cha mời tới, ban nãy cha đã nói chuyện qua với anh ta rồi..." -Lương Dũng Tuyển chưa nói hết câu, đã lại quay ra nói với Đường Phong: "Đường Phong, thực ra tôi chỉ muốn tìm cậu đến để tìm hiểu một chút tình hình, hy vọng cậu có thể cung cấp vài manh mối hữu dụng, giúp tôi tìm ra hung thủ thực sự đứng sau vụ giết hại cha tôi, ban nãy những lời nói nghi ngờ cậu, đều là tiểu nữ muốn nói để thử cậu, bởi vậy..."
Lương Dũng Tuyển đổ hết trách nhiệm cho Lương Viện, Đường Phong cũng đành phải hòa nhã trở lại, anh nhìn khuôn mặt tức tối của Viện Viện, lại nhớ tới nhiệm vụ tới Hồng Kông của mình, liền hỏi lại Lương Dũng Tuyển
‘Tôi nghĩ Lương tiên sinh nhất định đã thử ra kết quả?"
Lương Dũng Tuyển nở một nụ cười: "Đúng vậy, giờ tôi đã tin cậu chắc chắn không phải là sát thủ trong bóng tối đó"
"Tôi hiểu" -Đường Phong tỏ ra rất rộng lượng, "Vậy ngài cho rằng sát thủ trong bóng tối thực sự là ai ?"
"Chính là bọn người mà lúc đầu tôi nói họ cũng muốn gặp cậu, nhưng tôi vẫn chưa biết họ là ai, nhưng... nhưng tôi lo lắng nhất không phải là đám người đó, mà là..."
"Còn có ai nữa? Còn ai muốn đoạt được kệ tranh ngọc ?"
Lương Dũng Tuyển không trả lời ngay câu hỏi của Đường Phong, mà đứng dậy, mặt hướng vê' phía cửa kính sát đất, quay lưng lại phía Đường Phong, im lặng hồi lâu. Đường Phong mắt đối mắt với Hoàng Đại Hổ đứng bên cạnh, không biết Lương Dũng Tuyển đang tư lự điểu gì... Đột nhiên, Lương Dũng Tuyển quay người lại, nhìn Đường Phong, gần như từng chữ từng chữ một thốt ra từ miệng: "Hay -là -huyết -chú?"
"Huyết chú?" -Đường Phong giật bắn mình.
"Đúng vậy, huyết chú! cha tôi từng kể với tôi rằng, phàm là những người có ý đổ giải mã bí mật của kệ tranh ngọc đểu sẽ bị tai họa giáng xuống đầu".
"Cụ nhà còn nói gì với ngài nữa không?"
"Khi cha tôi mua tấm kệ tranh về, tôi đã từng hỏi ông việc liên quan tới kệ tranh ngọc, nhưng hình như ông không muốn tôi tham gia vào việc này. Vì tôi hỏi nhiều quá, ông mới nói với tôi rằng đó là huyết chú".
"Xem ra ông cụ tin rằng có huyết chú tồn tại, thế nêncụ cũng giấu cả ông".
‘Tôi nghĩ thế này, việc này chắc chắn rất nguy hiểm, cho nên cha tôi luôn giữ kín với tôi và Viện Viện. Viện Viện rất tò mò về kệ tranh ngọc, nhưng cha tôi quyết không chịutiết lộ gì cho nó".
"Đúng vậy! Ông nội luôn giải đáp mọi thắc mắc của tôi. nhưng lần này ông lại không chịu nói, hơn nữa còn cảnh cáo tôi không được đi tìm hiểu sự việc vê kệ tranh ngọc. Lúc đó cảm thấy rất bức bối, giờ nghĩ lại mới thấy ông nội lúc đó chắc là đã cảm nhận được sự nguy hiểm." -Lương Viện đứng bên cạnh nói.
Đường Phong nghe xong lời Lương Viện tường thuật,nhìn hai cha con, rồi đột nhiên hỏi Lương Dũng Tuyển:
'Ông cũng tin có huyết chú?"
"Tôi vốn không tin, nhưng... cái chết của cha, chuyên gia đấu giá tự sát, còn cả đội thám hiểm bị mất tích năm nào, khiến tôi tin răng việc này không đơn giản như vậy." -Lương Dũng Tuyển chau mày.
"Bất luận là có huyết chú hay không, chúng ta đểu đã bị cuốn vào đó, muốn tóm được sát thủ thực sự trong bóng tối giết hại Lương lão tiên sinh, muốn bóc gỡ được đống bí mật này, hiện tại chỉ có một cách." -Đường Phong kiên định nói.
"Cách gì?" -Lương Dũng Tuyển hơi nghiêng người, nhìn Đường Phong.
"Hiện giờ chúng tôi muốn có kệ tranh ngọc đang ở trong tay ông, trước tiên phải giải đáp những văn tự Tây Hạ trên kệ tranh ngọc đã..." -Đường Phong kể lại toàn bộ mục đích lần này tới Hồng Kông của anh.
Không ngờ Lương Dũng Tuyển sau khi nghe những lời Đường Phong nói lại bật cười ha hả. Đường Phong chau mày, nhìn ông ta không hiểu. Lương Dũng Tuyển cười xong, nói: "Tôi đoán ngay được tâm ý của cậu" -Tiếp đó lại hỏi Lương Viện: "Viện Viện, đồ đã đem tới chưa?"
Đường Phong lúc này mới chú ý tới chiếc cặp khóa số trong tay Lương Viện. Lương Viện đưa chiếc cặp cho Lương Dũng Tuyển. Lương Dũng Tuyển mở cặp, lấy từ trong đó ra chiếc hộp làm bằng gỗ tử đàn được chạm khắc tinh xảo. Sau đó, Lương Dũng Tuyển cẩn thận mở chiếc hộp ra, Đường Phong để ý thấy trong giây phút chiếc hộp được mở ra, trong mắt Lương Dũng Tuyển lóe lên một ánh nhìn không dễ thấy rõ, "Đây chính là kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu Tây Hạ!" -Lương Dũng Tuyển cố gắng che giấu sự xúc động trong lòng, đẩy chiếc hộp bằng gỗ tử đàn tơí trước mặt Đường Phong.
Đây cũng là lần đầu tiên Đường Phong được ngắm kệ tranh ngọc này ở một khoảng cách ngắn như thế. Đây chính là kệ tranh ngọc Tây Hạ mang theo huyết chú sao? Anh cảm nhận được cả nhịp tim minh đang tăng tốc, anh ra sức kìm nén sự kích động trong lòng, nhưng vẫn vô thức đưa tay ra chạm vào kệ tranh ngọc.
Kệ tranh ngọc dài 30 cm, rộng khoảng 20 cm, dày 3 cm, được tạc thành bởi cả tấm bạch ngọc nephrite vùng Hòa Điển Tân Cương. Trong thời tiết nóng bức dường này, vậy mà bề mặt kệ tranh ngọc lại buốt giá thấu tận xương tủy.
Khung kệ tranh ngọc có chạm khắc hai vòng hoa sen, uốn lượn xung quanh bể mặt kệ tranh ngọc. Giữa hai vòng hoa lại chạm một hàng ngọc lam, san hô đỏ, còn cả những châu báu mà Đường Phong không biết tên gọi của chúng là gì? tuy vậy bụi trần năm tháng cũng không thể che lấp được vẻ lấp lánh của những châu báu này. Hơn 800 năm qua rôi, vậy mà chúng vẫn long lanh tỏa sáng! Mặt chính của kệ tranh ngọc chạm trổ một số ký hiệu kỳ lạ, đây lẽ nào chính là văn tự Tây Hạ cổ xưa đã chết tự bao giờ? Sự tích lũy từ hàng trăm năm qua đã hình thành ngọc tấm thấm vào bên trong, cộng thêm sự ăn mòn của thời gian khiến cho những kí hiệu này trở nên mờ ảo...
"Sao rồi, đúng nó không?" -Lương Dũng Tuyển cắt ngang suy nghĩ của Đường Phong.
"Không sai, chính là nó". -Nói xong, Đường Phong đóng chiếc hộp gỗ tử đàn lại, đẩy chiếc hộp vể phía Lương Dũng Tuyên, nhưng không đẩy tới trước mặt ông ta, mà vô tư đẩy chiếc hộp vào vị trí chính giữa bàn sách.
"Đường Phong, cậu cho rằng kệ tranh ngọc này chính là mấu chốt để giải đáp mọi việc hiện giờ?" -Lương Dũng Tuyển hỏi. k
"Cái này thì phải cấn tới sự giúp đỡ của ngài." -Đường Phong chớp lấy cơ hội nói với Lương Dũng Tuyển: "Phía cảnh sát hy vọng Lương tiên sinh có thể giao cho chúng tôi kệ tranh ngọc này, trước tiên phải giải được bí mật của kệ tranh ngọc, chúng tôi sẽ mời những chuyên gia giải mã trong nước và quốc tế xuất sắc nhất tới; hai là vì sự an toàn của ngài, hiện tại nếu kệ tranh ngọc vẫn tiếp tục đê lại đây thì sẽ rất không an toàn, ngài và gia đình sẽ đối diện với nguy hiểm. Dù sao thì từ khi kệ tranh ngọc này xuất hiện trong nước, vài người đã phải mất mạng. Vậy nên..."
Đường Phong không nói nữa, bởi bản thân Lương Dũng Tuyển cũng đã đang chìm trong suy tư. Năm phút sau, Lương Dũng Tuyển ngẫm nghĩ chín muồi, rút cuộc cũng gật đầu: "Đường Phong, cậu nói rất có lý, tôi củng nghĩ như vậy, tôi đồng ý giao lại kệ tranh ngọc này, hy vọng phía cảnh sát sẽ mau chóng phá án. Nhưng, tôi có một điều kiện".
"Điều kiện?" -Tinh thần Đường Phong bỗng chùng xuống. Nhưng anh vẫn vờ như trấn tĩnh nói: "Lương tiên sinh, có đèeu kiện gì xin ngài cứ nói".
"Điều kiện của tôi thực ra rất đơn giản, kệ tranh ngọc để ở chỗ tôi không an toàn, có thể để các cậu mang đi, nhưng tôi cần phái một người đi theo kệ tranh ngọc, cũng có nghĩa là hy vọng có một người của tôi gia nhập vào nhánh đội ngũ của các cậu. Vì dù sao thì kệ tranh ngọc này cũng là di vật của cha tôi... Hơn nữa, nếu như thực sự có phát hiện gì đáng kinh ngạc, vật này có khả năng còn tăng thêm giá trị đấy!"
"Lương Dũng Tuyển quả đúng là thương nhân." -Đường Phong rủa thầm trong bụng. Nhưng anh vẫn tươi cười: "Xin Lương tiên sinh hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho kệ tranh ngọc, chúng tôi chỉ mượn dùng, sau khi nghiên cứu, nhẫt định sẽ trả lại. Nhưng điều kiện của ngài, e rằng..."
"Sao, các cậu không đổng ý ?"
‘Không, chỉ là việc này tôi không quyết được. Ngài định để ai theo chúng tôi vậy?"
Lương Dũng Tuyển nhìn sang Hoàng Đại Hổ nãy giờ vẫn đứng nghiêm bên cạnh, nói: "Tôi muốn phái anh ta theo cậu. được không?"
Đường Phong quay đầu lại nhìn Hoàng Đại Hổ, Hoàng Hổ Đại không biểu hiện thái độ gì, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị "Không biết chừng, cậu ta còn có thế giúp đỡ các cậu. -Lương Dũng Tuyển nhấn mạnh với Đường Phong.
Đường Phong chưa kịp trả lời thì Lương Viện đã đột nhiên nói chen vào: "Cha, để con đi cho".
Lương Dũng Tuyển nổi giận: "Một đứa con gái như con, sao có thể mạo hiểm được!"
"Để tóm được hung thủ sát hại ông nội, bất kể khổ sở đén mức nào, nguy hiểm tới mức nào con cũng chịu!" -Lương Viện cố chấp nói.
"Hồ đồ, cha chỉ có mình con, mẹ con mất sớm..." -hai bố con Lương Dũng Tuyển và Lương Viện bắt đầu tranh cãi. Đường Phong đứng bên cạnh nghe, lòng nhủ thấm: tốt nhất đừng để đại tiểu thư này đi theo, Hoàng Đại Hổ cũng đừng đi theo là tốt nhất, nhưng nếu bắt buộc phải chọn lựa cả hai vị này, thì anh thà chọn Hoàng Đại Hổ còn hơn.
Hai cha con Lương Dũng Tuyển và Lương Viện nói qua nói lại mãi không dứt. Lương Dũng Tuyển, đường đường là chủ tịch hội đổng quản trị của công ty đa quốc gia lớn, vậy
mà cũng không nói nổi con gái. Cuối cùng, Đường Phong đành phá vỡ cuộc tranh cãi của hai cha con họ bằng cách nói với Lương Dũng Tuyển: "Lương tiên sinh, tôi có thể dùng điện thoại của ông một chút không? Tôi muốn hỏi ý kiến..." Lương Dũng Tuyền hiểu ý của Đường Phong, không biết làm sao, đành buông tha cho Đường Phong: "Đưòng Phong, để cậu chê cười rồi, cậu đừng thấy tôi ở ngoài oai phong, việc trong nhà chúng tôi, ồ..." -nói xong, Lương Dũng Tuyển kéo Lương Viện và Hoàng Đại Hổ cùng nhau ra khỏi phòng sách.
Đường Phong thấy phòng sách rộng thênh thang chỉ còn lại mình mình, vậy là gọi điện thoại cho Hàn Giang, Hàn Giang nghe xong điều kiện của Lương Dũng Tuyển, do dự hồi lâu rổi mới nói với Đường Phong: "Cậu có thế đồng ý điều kiện của ông ta".
"Để Hoàng Đại Hổ gia nhập thật sao?"
"Thì giờ không phải hết cách rồi sao! Ngoài ra, cậu phải cẩn thận hơn nữa, chúng ta nhận được một số tin tức rất không tốt, Triệu Vĩnh cũng đã tới Hổng Kông rồi!"
"Ổ! Triệu Vĩnh đến đầy làm gì ?"
"Cậu ấy có nhiệm vụ của cậu ấy, cậu chỉ cần đem kệ tranh ngọc về là được rồi!"
Sau khi nói chuyện với Hàn Giang xong, Đường Phong trả lời Lương Dũng Tuyển: "Chúng tôi chấp nhận điều kiện của ông, Hoàng Đại Hổ sẽ quay về cùng tôi!"
"Ông chủ, ông yên tâm, tôi nhất định bảo đảm an toàn cho kệ tranh ngọc." -Hoàng Đại Hổ lập tức cam kết với Lương Dũng Tuyển.
Lương Dũng Tuyển hài lòng gật gật đầu, nhưng Lương Viện lại bĩu môi, cô ta không hài lòng. Đường Phong cười thầm trong bụng, nhưng chẳng mấy chốc anh nhận ra là không nên ở lại đây lâu, thà đi sớm còn hơn, nên liền đề nghị với Lương Dũng Tuyển: "Lương tiên sinh, nếu đám người đó đã xuẫt hiện ở Hồng Kông rồi, thì an toàn là Ưu tiên hàng đầu, tôi nghĩ đi sớm là tốt nhất".
Lương Dũng Tuyển gật đầu, nói: "Để Đại Hổ chuẩn bị chút đã, chúng ta ăn xong bữa tối sẽ đi".
Bữa tối xong xuôi, đợi Hoàng Đại Hổ chuẩn bị xong, Lương Viện nhất quyết muốn tiễn Hoàng Đại Hổ và Đường Phong ra sân bay. Lương Dũng Tuyển cũng bó tay, đành phải đổng ý.
Lương Dũng Tuyển tiễn Đường Phong và Lương Viện tới cổng, giao chiếc cặp khóa mật mã đựng kệ tranh ngọc cho Đường Phong, nhưng Lương Viện cướp ngay lấy chiếc cặp mật mã, ôm khư khư trong lòng.
Lương Dũng Tuyển chán nản lắc đầu với Đường Phong, rồi lại dặn dò Hoàng Đại Hổ: "Cậu phải cẩn thận đấy!"
"Ông chủ, ngài yên tâm." -Hoàng Đại Hổ gật đầu đầy tự tin.
7
_Ánh trăng trải thảm trên núi Thái Bình, trên vịnh Victoria, phía xa xa đèn hoa lấp lánh. Trong thời khắc này, cảnh vật quả là đẹp tựa như hoa. Nhưng Đường Phong chẳng còn tâm trí mà để lưu luyến, anh ngả người vào ghế sau chiếc Mercedes, hềi tưởng lại những gì mình gặp phải trong lần tới Hổng Kông này. Ban đầu, vốn chỉ muốn gặp gỡ Lương Dũng Tuyển, hỏi xem kệ tranh ngọc có ở trong tay ông ta không, vậy mà không ngờ, hóa ra lại có thể đưa được kệ tranh ngọc trở vể, tuy phải kèm theo một điều kiện, nhưng chuyến đi Hổng Kông này, thật chẳng uổng công!
Nghĩ tới đây, Đường Phong liếc nhìn sang Lương Viện đang ngồi bên cạnh, Lương Viện trợn tròn mắt cũng đang nhìn Đường Phong. Đường Phong không kìm được liên hỏi Lương Viện: "Bây giờ cô không sợ kẻ bị tình nghi là tôi nữa sao ?" "Hừm! Đương nhiên là tôi không sợ anh!"
Đường Phong bó tay lắc lắc đầu, đột nhiên như nhớ ra điểu gì đó: "Tôi nghe cô nói chuyện thấy không giống con gái Hồng Kông lắm".
"Đúng vậy, hồi nhỏ, cha tôi thường đưa tôi đi du lịch ở đại lục, tôi còn học mấy năm ở Bắc Kinh nữa mà, sau đó mới đi Mỹ du học, vừa mới về nước gần đây thì ông nội đã bị hại rồi..." -Lương Viện bất giác rơi lệ.
Giữa lúc hai người nói chuyện, chiếc Mercedes rẽ sang một ngã rẽ trên núi, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một chiếc Toyota Pickup và vài người mặc đổng phục màu vàng cam, chặn ngang phần lớn đường, dáng vẻ như là công nhân thi công đường. Đường Phong lập tức trở nên cảnh giác, con đường này khá heo hút, lại là buổi tối, ngộ nhỡ xảy ra sự cố… Tài xế chầm chậm dừng chiếc Mercedes lại, nhưng tay vẫn nắm chặt vô lăng, đề phòng bất trắc. Hoàng Đại Hổ sờ sờ khấu súng Luger P89 cỡ đạn 9 ly do Mỹ sản xuất đang nằm dưới lớp vỏ áo vest. Khẩu súng này anh ta được người bạn làm cảnh sát ở Mỹ trước khi chết để lại cho anh nên anh luôn mang theo bên mình phòng thân. Băng đạn đầy ự, tổng cộng là 15 viên, với bản lĩnh của anh, mấy người trước mặt nếu có mưu đồ gì, 15 phát đạn thừa đủ để tiễn họ lên Tây thiên!
Ngồi trên xe quan sát một lúc, không thấy có gì bất thường, mấy người đó quả thật đang thi công, có lẽ mình quá đa nghi rồi. Đường Phong cũng bớt phần cảnh giác, Hoàng Đại Hổ cũng đỡ căng thẳng hơn, anh quay lại nhìn Đường Phong một cái, sau đó nhảy xuống xe, bước lên phía trước, hét lên với mấy công nhân đang thi công: "Có nhầm không đấy hả mà thi công lúc này, mau nhường đường đi!".
Một người trong số đó có vẻ là tổ trưởng, trả lời Hoàng Đại Hổ: "Đợi một chút, xong ngay đây!" Nói xong, anh ta hô hào những người khác nhường đường. Hoàng Đại Hổ càng lơ là cảnh giác, nhưng đột nhiên cảm thấy đâu đó có chút không bình thường... ở đâu không bình thường nhỉ? Hoàng Đại Hổ nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt, đột nhiên nhận ra -không đúng! Người ban nãy vừa trả lời anh, không phải nói tiếng Quảng Đông, mà lại nói tiếng phổ thông rất chuẩn. Chính trong giây phút Hoàng Đại Hổ tĩnh ngộ, đám người trước mặt đột nhiên lôi từ chiếc Pickup xuống mấy khẩu súng liên thanh có nòng giảm thanh MP510A3, Hoàng Đại Hổ định rút súng ra nhưng đã quá muộn, "Tạch! Tạch! Tạch! Tạch..." một loạt đạn ồ ạt bắn ra, hơn chục phát đạn găm thẳng vào người Hoàng Đại Hổ, Hoàng Đại Hổ đáng thương chưa kịp rút súng đã bị bắn cho xối xả!
Đường Phong và Lương Viện ngồi trong Mercedes tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, vô cùng hoảng hốt. May mà tài xế phản ứng nhanh, vội vàng lùi xe lại. Súng liên thanh lập tức bắn điên cuổng vể phía chiếc Mercedes. Đường Phong giữ Lương Viện cúi rạp xuống ghế sau, tài xế gập người xuống, khó nhọc đánh vô lăng. May mà bác tài kỹ năng điêu luyện, khởi động, rẽ ngoặt, quay đều đều thành công, tiếng phanh xe khốc liệt xé toạc màn đêm yên tĩnh, đúng lúc tài xế quay đầu xe, chuẩn bị dốc hết sức tháo lui vể phía sau thì từ đằng sau bỗng xông lên một chiếc BMW màu xanh đậm, chặn ngang đường rút lui của chiếc Mercedes.
Ba người nhảy ra từ trong xe BMW, rút súng bắn liên hồi về phía chiếc Mercedes. Đi kèm tiếng thét thất thanh của Lương Viện, cơ thể và đầu tài xế bị từng viên đạn bắn trúng, máu tươi và óc trắng bắn tung tóe lên tấm kính chắn gió đang vỡ vụ...
Người trong xe BMV từng bước áp sát chiếc Mercedes, mở cửa sau xe, một tên béo trong số đó tướng mạo dữ tợn, trên mặt có ba vết sẹo cười nham hiểm: "Khà khà, Đường tiên sinh, và cả tiểu thư này nữa, chúng tôi đợi lâu lắm rồi đấy, mau đi theo chúng tôi!" -Nói xong, mấy người còn lại liền lôi Đường Phong và Lương Viện đang cứng đờ cả người ra khỏi chiếc Mercedes và định cướp chiếc cặp khóa số trong tay Lương Viện, Lương Viện gào khóc, ra sức giữ chặt chiếc cặp trong lòng.
"Các người là ai?" -Đường Phong cố gắng giữ bình tĩnh, chất vấn.
"Ba vết sẹo" cười nhạt: "Là ai? Giống các người, là những người hứng thú với thứ trong chiếc cặp khóa số này" -Nói xong, "ba vết sẹo" bước tới sau lưng Lương Viện vẫn đang khóc, vung tay, dùng báng súng CZ75 do Tiệp Khắc chế tạo dập mạnh vào gáy Lương Viện, khiến cô ngất đi, sau đó hắn giật lấy chiếc cặp trong tay Lương Viện, ôm Lương Viện lên chiếc BMW. Đường Phong cũng bị áp giải lên xe, chiếc pickup đi trước, BMW theo sau, lao vun vút xuống núi.
Mấy phút sau, Đường Phong ngồi trong BMW nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát kêu hú, trong lòng bỗng nhen lên một t tia hy vọng, nhưng "ba vết sẹo" lại không hề hoảng hốt, quay đầu lại nhìn xe cảnh sát đang bám đuôi phía cười nli.nhạt hai tiếng, ánh mắt lộ ra sự hung tợn, hắn ra lệnh cho tài xế vượt mặt chiếc Pickup, sau đó lạnh lùng cười rồi gầm gừ:
Cho chúng mày lên Tây thiên luôn!"
" Ba vết sẹo" nói xong, Đường Phong liền nghe thấy nổ ầm ầm phía sau lưng, rung tới mức đôi tai anh tê dại cả đi. Anh không biẽt phía sau xảy ra chuyện gì,nhưng từ điệu cười nhạt trên mặt "ba vết sẹo" thì có thể nhận ra xe sát phía sau đã lành ít dữ nhiều.
8
_Đường Phong và Lương Viện bị áp giải lên một chiếc tàu chở hàng cũ nát, tàu hàng chầm chậm rời khỏi bến. Cái tên "ba vêt sẹo" đó xem ra là thủ lĩnh của đám người này, hắn bố trí xong việc trên boong tàu liền áp giải Đường Phong và Lương Viện chui vào trong khoang, cầm lấy chiếc cặp khóa số, ép hỏi Lương Viện: "Mật mã của chiếc cặp này là bao nhiêu?"
Lương Viện vừa tỉnh lại trước khi lên tàu, mới cử động được cổ và gáy thì đã đau buốt thấu tận tâm can. Cô trợn mắt nhìn gã béo có ba vết sẹo trước mặt, hét lên: "Mật mã? Tôi không biết, ông mau thả chúng tôi ra, nếu không để cha tôi biết, sẽ cho các người chết cũng không yên đâu".
Đã đến lúc này rồi mà Lương Viện vẫn còn giở tính tiểu thư ra đây, Đường Phong nghe vậy vừa lo vừa tức, lại cũng buồn cười. Anh nhìn sang tên "ba vết sẹo", mặt hắn lộ rõ vẻ dâm tà: "Em gái mi nhon, em nói sao mà sợ thế! cha em là ai nhỉ? Có phải Lương Dũng Tuyển không, ha ha, danh tiếng của cha em quả đúng như sấm đánh bên tai, anh thật sự sợ quá đi!" -nói xong, "ba vết sẹo" còn thò cả cánh tay béo múp míp sờ nắn khuôn mặt trắng nõn của Lương Viện. Lương Viện nghiến răng, xấu hổ cúi đầu. "Ba vết sẹo" đang định giở trò sàm sỡ cơ thể Lương Viện, thì một tên đồng bọn bỗng hớt hải lao vào khoang tàu: "Đại ca, không ổn rổi, phía sau có thuyền đang đuổi theo chúng ta".
Đường Phong lại lóe lên tia hy vọng, anh đã có thể nghe rõ tiếng động cơ trực thăng từ phía xa xa, còn có cả tiếng bước chân hoảng loạn, tiếng chửi mắng của đám cướp 116 I trên boong tàu.
"Các người đã bị bao vây, lập tức buông vũ khí đầu h khôàng, nếu không chúng tôi sẽ phóng hỏa!..." -Phía sau vang lên giọng nói kiên định đầy sức mạnh.
Đường Phong nhận thấy tàu chở hàng đang tăng tốc hết sức để tháo chạy. Anh và Lương Viện nhìn nhau, hai người đều đang nghĩ kế để thoát thân, nhưng khi họ chưa kịp nghĩ ra cáchgì thì, "ba vết sẹo" đã đột nhiên lao trở lại khoang tàu, quẳng khẩu súng máy nặng trịch xuống, móc ra khẩu súng cầm tay CZ75, ra lệnh cho một tên cướp khác: "Mày tóm lấy đứa con gái này, theo tao ra ngoài!" -Nói xong, "ba vết sẹo" dung cánh tay trái thô thiển kẹp lấy cổ Đường Phong, tay phải giữ súng gí chặt vào thái dương Đường Phong rồi bước lên trên tàu, tên cướp kia thì kẹp lấy Lương Viện, cùng theo sau lên sàn tàu. Trên sàn tàu, gió biển vi vu, ở đây đã không còn nhìn thấy đèn đóm trên vịnh Victoria nữa, phía xa xa chỉ có ánh sao thưa thớt tỏa sáng, xem ra chỗ này đá cách Hồng Koong rất xa rồi, chắc là sắp tới Công Hải rồi.
"Ba vét sẹo" đưa Đường Phong tới đuôi thuyền, gào thét về phía chiếc ca nô đang lao tới: "Chúng mày đừng lên đây, trong tay bọn tao có con tin!" -Hét xong, "ba vết sẹo" lại lo sợ quay đầu lại nhìn, xem tàu hàng còn cách Công Hải bao xa?
Hàn Giang đứng sau ca nô nhìn thấy Đường Phong và Lương Viện, anh lập tức dùng loa phóng thanh hét lên: "Các người không chạy được nữa đâu, khẩn trương phóng thích con tin! Nếu không thì.."
"Nếu không cái rắm! Mày tưởng tao ngu chắc, phóng thích con tin? Tao bây giờ mà phóng thích con tin, lập tức sẽ bị chúng mày bắn cho thủng lỗ chỗ!" -"Ba vết sẹo" hằn học cướp lời Hàn Giang.
Hàn Giang thấy tình hình như vậy, liền hạ giọng ra lệnh qua máy bộ đàm, mấy xạ thủ bắn tỉa trên ca nô đã nhắm chuẩn vị trí "ba vét sẹo" cùng những tên cướp khác, sẵn sàng chuấn bị bắn tỉa, đồng thời, một chiếc trực thăng Z-9 tức tốc bay sát xuống mạn tàu hàng. Vài cọng tóc trên đầu "ba vết sẹo" đều đã bị cánh quạt của chiếc trực thăng thổi tung cả lên, bọn cướp hoảng loạn, lần lượt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lo sợ thành viên đội đặc chiến từ trên không trung leo xuống..
"Ba vết sẹo" hoảng hổt nhìn chằm chằm vào chiếc trực thăng trên đỉnh đầu, dồn hết sự tập trung vể phía bầu trời, tay phải cấm súng từ từ rời khỏi thái dương của Đường Phong, run lẩy bẩy nhắm lên trời, cánh tay xiết cổ Đường Phong cũng không còn thít chặt như trước nữa... Đây là cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội duy nhất! Đường Phong thấy vậy liền quyết định dùng cùi chỏ chọc mạnh vào mạng sườn "ba vết sẹo", khiến hắn gào rú ầm lên. Đường Phong lại vung tay,hất rơi khẩu súng trong tay "ba vết sẹo". Rồi Đường Phong nhanh như chớp chộp lấy khấu súng cầm tay CZ75, nhắm vào tên cướp đang uy hiếp Lương Viện nổ một phát súng. Phát súng này tuy không trúng nhưng lại khiến tên cướp hoảng sợ, thả tay khỏi người Lương Viện. Đường Phong do không bỏ lỡ cơ hội, lao lên ôm chặt lấy Lương Viện, cùng cô nhảy ào xuống biển.
Đường Phong ôm Lương Viện từ từ ngoi lên mặt nước, chiếc trực thăng S-76 từ từ bay lơ lửng trên đầu họ, mặt biển bị gió quạt thổi từ chiếc trực thăng làm dậy lên từng ỉớp sóng khống lồ, trực thăng thả thang dây xuống, Đường Phong tay phải kéo thang dây, tay trái ôm Lương Viện, khó nhọc leo lên. Trước khi LươngViện bị uống vài ngụm nước biển mặn chát vốn đã bất tỉnh nhân sự, giờ thì đã tỉnh lại, thấy mình được Đường Phong ôm chặt cứng, cô vừa xấu hổ vừa giận dữ, điệu đà gào lên với Đường Phong: "Anh bỏ tôi ra, đồ tồi, định lợi dụng cơ hội sàm sỡ tôi hả?".
Nhưng Lương Viện càng gào, đôi ngực căng tròn mây rnẩy của cô càng áp sát vào lồng ngực rắn rỏi của Đường Phong, khiến cô càng thêm xấu hổ tức giận. Đường Phong lúc này vừa mệt vừa lạnh, làm gì rảnh rỗi mà có hứng sàm sỡ gái đẹp, anh khẽ hét lên với Lương Viện: "Đừng động đậy nữa, nếu còn ngọ nguậy, tôi mà buông tay thật thì cô sẽ rơi xuống biển đấy!"
"Tôi rơi xuống biển cũng không cần anh lo, đồ lưu manh!" -Lương Viện vẫn ngoan cố. Đúng lúc này, chiếc trực thăng phía trên không hiểu vì lí do gì đã lắc mạnh một cái, Lương Viện hét toáng lên, lúc này thì hay rồi, Đường Phong không cần phải làm gì, cô ta đã chủ động ôm chặt lấy cổ anh, hơn nữa lại còn ôm rất chặt, tới nỗi Đường Phong không thở được...
Khi Đường Phong và Lương Viện được cứu lên bờ, thì Hàn Giang đã đợi ở trên đó từ rất lâu rồi. Đường Phong mặt trắng bệch, thở hổn hển hỏi Hàn Giang: "Sao anh tới Hồng Kông nhanh vậy?"
"Hừm! Tôi đến muộn một bước, cái mạng quèn của cậu đã nộp lại đây rồi" -Rồi Hàn Giang chững lại một lúc, quay đầu về phía Lương Viện hỏi: "Vị này là. tiểu thư Lương Viện sao ?"
"Đúng, cô ta chính là thiên kim Lương Viện -con gái của Lương Dũng Tuyển" -Đường Phong trả lời thay Lương Viện.
"Cô hoàng sợ lắm phải không? Tôi là Hàn Giang, hiện đang phụ trách vụ án của ông nội cô, cũng phụ trách cả sự việc này. Nếu cô có ý kiến, yêu cầu hay là nhớ ra manh mối gì có giá trị về sự việc này đều có thể nói với tôi" -Hàn Giang vừa nói vừa thân thiện bắt bắt tay Lương Viện.
Lương Viện nhìn Hàn Giang, đưa ra yêu cầu của mình: "Yêu cầu duy nhất của tôi chính là cùng hành động với các anh, tóm lấy hung thủ sát hại ông nội tôi".
"Việc này..." -người vốn luôn hành sự quyết đoán như Hàn Giang cũng bắt đầu trở nên do dự.
"Sao? Anh không đồng ý? Néu anh không đồng ý, tôi không giao kệ tranh ngọc cho các anh!" -Lương Viện cứng đầu nói.
'Trong lúc Hàn Giang đang khó xử thì một chiếc trực thăng từ từ hạ xuống bên cạnh họ. Triệu Vĩnh xách chiếc chiếc cặp khóa số nhảy ra khỏi trực thăng, báo cáo với Hàn Giang: Chiếc cặp đã được tôi giành lại, chỉ có điểu không biết vật cổ còn nguyên vẹn hay không?"
"Đúng! Chính là chiéc cặp này!" -Không chờ Hàn Giang mở miệng, Đường Phong đã nhận ngay ra chiếc cặp '' kệ tranh ngọc đang ở trong tay Triệu Vĩnh.
Lương Viện giành ngay lấy chiếc cặp khóa số trong tay Giang nguyên vẹn cô mới yên tâm. Đoạn cô lại quay đầu, hỏi Hàn Giang: "Sao rồi, đội trưởng Hàn, suy nghĩ xong chưa? cho tôi tham gia không?"
Hàn Giang bó tay lắc lắc đầu, nhưng anh không lập tức đồng ý với Lương Viện ngay, mà hỏi lại cô ta: "Lương tiểu thư, cô có biết đám người mưu đồ bắt cóc bọn cô là ai không?"
"Làm sao mà tôi biết được! Có bao nhiêu người hứng thú với kệ tranh ngọc. Nhưng... nhưng tôi nghi ngờ đám người này rất có khả năng chính là đám người đã giết hại ông nội tôi." -Lương Viện suy đoán.
"Trực giác mách bảo tôi vậy, trực giác của tôi từ trước tới nay đều rất chuấn."
"Khà khà, xem ra cô giống hệt tôi, đều rất tin vào trực giác của mình." -Trực giác của Hàn Giang đã từng nhiểu lần giúp anh hóa giải hoạn nạn, anh luôn tự hào về điều đó, nhưng lúc này đây anh vẫn muốn tin vào những chứng cứ hơn.
Lúc này, một chiếc Mercedes đã dừng lại ngoài đường cảnh giới, Hàn Giang nhìn thấy người đang xuống xe chính là Lương Dũng Tuyén, anh hất hất tay vể phía cảnh sát của cảnh giới tuyến, Lương Dũng Tuyển liền vượt qua cảnh giới tuyến, bước vể phía họ.
Lương Dũng Tuyển mặt mày sa sầm, sau khi bắt tay Hàn Giang xong liền nhìn chằm chằm Đường Phong và Lương Viện, một lúc sau mới mở miệng nói: "Sao rồi ? Đường Phong, tôi đã nói trước rồi, đám người đó sẽ không khách sáo với cậu như tôi đâu, giờ thì cậu đã ý thức rõ ràng vể những nguy hiểm mà các cậu phải đối diện rồi chứ?"
"Đúng vậy, nhóm tội phạm này thực sự rất lớn mạnh"
-Đường Phong không thể không thừa nhận.
"Còn con nữa, Lương Viện!" -Lương Dũng Tuyển quay lại nói với Lương Viện: "Giờ thì chắc con cũng đã biết sự việc này nguy hiểm đén nhường nào rồi, con còn muốn đi cùng nhóm của Đường Phong không?"
"Muốn! Cha, bây giờ Hoàng Đại Hổ đã chết, cha hãy để con đi cùng Đường Phong và các anh ấy, nhất định con sẽ tóm được hung thủ sát hại ông nội." -Lương Viện ngây thơ nhìn Lương Dũng Tuyén.
Lương Dũng Tuyển vừa nghe thấy những lời này, tức giận tới nỗi cứng miệng không thốt nên lời. Ông trợn mắt nhìn Lương Viện, kìm nén mãi, cũng không thốt ra được lấy một câu, rút cuộc, hậm hực lườm Lương Viện một cái rồi bực tức bỏ đi.
Triệu Vĩnh mang chiếc cặp khóa só đựng kệ tranh ngọc nhảy lên trực thăng, trên bờ chỉ còn lại ba người Đường Phong, Lương Viện và Hàn Giang. Cả ba đều đang đăm chiêu suy nghĩ vê' kế hoạch bước tiếp theo của riêng mình, bỗng Đường Phong đột nhiên hỏi Lương Viện: "Tôi có một câu muốn hỏi cô mãi... Ông nội cô đã từng nói gì với cô trong thời gian sau khi mua kệ tranh ngọc về? Hoặc là... hoặc là có hành động bất thường nào không?"
Lương Viện nghĩ một lúc rồi nói: "Sau khi mua tranh ngọc này về, ông nội thường ở trong phòng, giống như đang nghiên cứu gì đó vậy, có lúc ông nội cũng đi ra ngoài tìm một số người bạn cũ, đều là người quen của ông nội. còn nữa, ông nội không cho tôi và cha tiếp xúc với kệ tranh ngọc này, tôi cũng chỉ mới nhìn thấy nó có một lần sau hội
Chợ đấu giá, ngoài những điều này ra, tôi không thấy ông nội không bình thường".
‘Cố nghĩ tiếp xem, thật sự hết rổi sao ?" -Đường Phong hy vọng có thể lấy được một vài manh mối có giá trị từ Lương Viện.
Lương Viện ngẫm nghĩ hồi lâu, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Đúng rồi, nếu anh không nhắc tôi cũng quên mất, trước khi đi Quảng châu ông nội tôi có nhận được một bức thư".
"Thư?" -Đường Phong và Hàn Giang đểu kinh ngạc. "Um, chính trong sáng hôm đó, tôi phát hiện ra một bức thư trong hòm thư, thư gửi cho ông nội, nhưng trên phong bì lại không đề địa chỉ của ngưòi gửi, lúc đó tôi cảm thấy rất lạ, thời buổi này còn có ai viết ư nữa nhỉ ? Thêm nữa, còn không có địa chỉ của người gửi, sau đó, tôi đưa thư cho ông nội. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ việc ông nội đi Quảng Châu chắc là có liên quan rất lớn tới bức thư đó".
"Bức thư đó bây giờ có còn không?" -Đường Phong truy hỏi.
"Ông nội xem xong đã đốt ngay rổi. Tôi hỏi ông nội về nội dung bức thư, ông nội chỉ nói muốn một mình yên tĩnh một lúc, tôi liền rời khỏi phòng sách. Ông nội ở lại một mình trong phòng sách khoảng hơn nửa tiếng đổng hồ, tôi đợi tới khi ông ra, thì ông nói với tôi là ông phải đi Quảng Châu một chuyến. Lúc đó tôi nói muốn đi cùng ông, nhưng ông nội không cho và nói hôm sau có thể sẽ quay luôn, nhưng không ngờ..." -Lương Viện nói tới đây, đã lại bắt đầu thút thít.
"Đốt rồi?... Xem ra Lương tiên sinh đi Quảng châu không chỉ vì tìm tôi" -Đường Phong lẩm bẩm.
"Thông tin mà Lương Viện nói cũng rất quan trọng, mục đích mà Lương lão tiên sinh đến Quảng Châu có lẽ là để
có được những hổ sơ tài liệu này, sau khi có được những hồ sơ tài liệu này, ông mới đi tìm Đường Phong, sự việc sau đó, chúng ta đều đã biết rồi" -Hàn Giang phân tích.
"Những hố sơ đó rút cuộc có giá trị gì đối với việc giải mã bí mật của kệ tranh ngọc?" -Đường Phong không hiểu nên thắc mắc.
"Vậy thì phải đợi tới khi chúng ta quay lại Bắc Kinh mơi biết được." -Hàn Giang nói xong, một cơn gió biển mặn chat thổi tới, tuy là mùa hè, nhưng gió biển lại khiến cả ba người khẽ rùng mình ớn lạnh.
Trong một căn nhà cao tầng với vẻ ngoài rất phổ biến nằm ở ngoại ô phía tây Bắc Kinh, Triệu Vĩnh dẫn Đường Phong và Lương Viện vào một căn mật thất kéo rèm dày cộm. Trong mật thất, ngoài Hàn Giang, còn có một lão tiên sinh tóc bạc phơ ngồi trên xe lăn đang hiền từ nhìn Đường Phong và Lương Viện cùng một ngưòi đàn ông khác chạc tuổi Hàn Giang, tay cầm tấu thuốc, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ học thức.
Đường Phong và Lương Viện ngồi ngay ngắn, Hàn Giang mở lời: "Ngồi ở đây đều là người của chúng ta, tôi sẽ nói thẳng luôn; trước tiên, tôi thay mặt tổng bộ cảm tạ tiểu thư Lương Viện và tiên sinh Lương Dũng Tuyển đã trao lại kệ tranh ngọc nổi gân có chạm châu báu Tây Hạ. Xin tiểu thư Lương Viện hãy yên tâm, sau khi sự việc này kết thúc, kệ tranh ngọc đương nhiên sẽ được hoàn lại nguyên vẹn, ngoài ra, thông qua phê chuấn đặc biệt của tổng bộ, sẽ cho phép cô tham gia hành động của chúng tôi".
"Ổ! Đội trưởng Hàn, thật sao?" -Lương Viện không dám tin vào điểu đó.
Hàn Giang trịnh trọng gật gật đầu: "Đúng vậy, Lương tiểu thư, cô không nghe lầm, tuy cô không phải là thành viên chình thức của lão K, nhưng tôi đã coi cô như là một trong những thành viên của chúng tôi rồi".
"Hì hì, Đường Phong không cho tôi tham gia, anh ta luôn cự nự với tôi" -vừa nói, Lương Viện vừa lườm Đường Phong một cái, Đường Phong chẳng biết phải làm sao, chỉ lắc đầu, khiến mọi người đều bật cười.
Cười xong, Hàn Giang chỉ vào một vị tiên sinh tóc bạc phơ, nói với Đường Phong và Lương Viện: "Vị này chắc không cần phải giới thiệu với các bạn nữa đâu nhỉ, nhà sử học nổi tiếng, giáo sứ La Trung Bình. Giáo SƯ La Trung Bình bao năm nay đắm đuối nghiên cứu lịch sử Tây Hạ, nhiều năm chuyên sâu nghiên cứu khảo sát cố địa Tây Hạ, là người rất có uy tín trong lĩnh vực Tây Hạ học ở nước ta. Đường Phong, cậu và giáo SƯ La cũng được coi là quen biết lâu rổi, chắc cậu vẫn chưa biết, giáo sứ La cũng là thành viên của lão K chúng ta đấy!"
Đường Phong nghe thấy, vô cùng kinh ngạc. La Trung Minh gật đầu: "Đúng vậy, tôi chính là K4, đội trưởng Hàn là bang chủ, cứ nhất định lôi bộ xương già như tôi vào đấy". Nói xong, giáo sư La quay lại nói với Lương Viện: "Viện Viện, ta là bạn thân lâu năm của ông nội cháu, ông rất buồn khi nội cháu gặp nạn, cháu phải tin rằng đội trưởng Hàn chắc chắn sẽ tóm được hung thủ, chúng ta nhất định sẽ hóa giải những bí mật bao trùm lên kệ tranh ngọc". Lương Viện mắt ngấn lệ, gật đầu lia lịa.
Lúc này, Hàn Giang lại giới thiệu tiếp: "Giáo sư La học vẫn tinh thông từ cổ chí kim, không những chỉ chuyên sâu nghiên cứu lịch sử và văn tự có, mà còn tinh thông vài ngoại ngữ; những tài liệu mà các cậu mang về, giáo sư La đã dịch hết ra rồi, sau đây sẽ mời giáo sư La giảng giải sơ bộ cho chúng ta".
Giáo sư La nhìn mọi người đã ngồi yên vị, lúc này mới lấy những tài liệu bí mật đó ra, bắt đầu giới thiệu: "Những tài liệu tiếng Nga mà các cậu mang về này quả thật rất khó hiểu. Đây đều là những tài liệu tối mật, tôi không biết những tài liệu này sao lại lưu lạc trong nước, nhưng chúng thật sự rất quan trọng, hỗ trợ rất lớn cho việc chúng ta giải mã những bí mật phía sau kệ tranh ngọc. Tôi đã xcm xét tất cả tài liệu, phẩn lớn đây là tài liệu nghiên cứu lịch sử Tây Hạ của mồt vài học giả Liên Xô, còn cả một ít văn kiện thông thường, nhưng trong đó có một phần tài liệu vô cùng quan trọng."
-Nói xong, giáo sư La đưa cho mọi người xem phần tài liệu tuyệt mật của KGB.
Mọi người đổ dồn ánh mắt lên văn kiện tuyệt mật trong tay giáo SƯ La. Giáo SƯ La nhấc cặp kính lão, mở tập tài liệu tuyệt mật trên bìa có in ba chữ tiếng Nga màu đen "KTB", "tập tài liệu tuyệt mật của KGB này, thực ra là 7 bức thư tuyệt mật".
Nét mặt giáo sư La đanh lại, ông bắt đầu đọc và giải thích bảy bức thư tuyệt mật này: "Tôi đã dịch bảy bức thư này sang tiếng Trung, sau đây mọi người xem đi, xem xong sẽ nộp lại để thống nhất bảo quản".
Bức thư thứ nhất là vào năm 1938, thư của nhà Hán học Liên Xô nổi tiếng Ivanovich Ivanov (Alcksci Ivanovich K .inov) gửi cho Lavrentiy Beria (Lavrcnti Pavlcs dzc Beria thời dó là người đứng đầu cơ quan tình báo.
Đồng chí Lavrenti Pavles dze Beria:
Hãy cho phép tôi được gọi ngài như vậy. Theo như chỉ đạo của ngàivà thuộc hạ của ngài dành cho tôi, những ngày này, trong nhà giam, tôi đã suy nghi đi suy nghĩ lại, mây chục năm qua bất luận là ở Trung Quốc, hay là ờ nước ngoài, tôi luôn ịcố gắng hết sức trung thành phục vụ quốc gia. Từ trước tới nay từng làm bấtt cứ một việc gi bất lợi cho quốc gia và nhân dân, bởi vậy, chi đạo của ngài và thuộc hạ của ngài khiến tôi không sao chấp nhận được.
Nếu như nói rằng những năm qua tôi đã làm sai việc gi, vậy thi, việc tôi có thể nghĩ ra chính là thành quả nghiên cứu mà tôi đã giấu ngài và quốc gia. Tôi đã làm việc này là vì thành quả nghiên cứu này khiến tôi vô cùng kinh ngạc, trước khi rút " két luận cuối cùng, tôi không biêt có nên công bố kết quả này với thế giới hay không. Nhưng, hiện giờ tôi đã quyết tâm, quyết định "thẳng thắn" với ngài, bởi vi nếu nhỡ tôi chết rồi, thành quả nghiên cứu này sẽ không còn ai biẽt, nếu thế tôi có chết cũng không nhắm được mắt.
Thành quả nghiên cứu này liên quan.tới bí mật về một báu vật của cung điện Mùa Đông được chôn giấu. Đương nhiên, báu vật này không xuất thần từ cung điện, mà đến từ Đông Phương xa xôi. Hơn 900 năm qua, tại phía tây Trung Quốc đã từng xuất hiện một đế quốc do người Đảng Hạng gây dựng, sùng bái màu trắng, người Hán gọi đế quốc này là "Tây Hạ", người Mông Cổ gọi quốc gia nấy là "Đường Ngột Thích". Đế quốc màu trắng này một thời từng ở trên đỉnh cao của lịch sử Trung Quốc, mãi tới tận năm 1227 mới bị Thành Cát Tư Hãn diệt vong. Kể từ đó, tất cả những gì liên quan tới đế quốc màu trắng liên mất tích, chôn vùi trong sa mạc cát vàng miên man, giống như chưa từng tồn tại thế giới này.
Mấy trăm năm sau, khi nhân thế đã hoàn toàn lãng quên đế quốc màu trắng này, nhà thám hiểm trứ danh Coats Ivanov của nước ta trong một chuyến khảo sát Tây Hạ, Trung Quốc, đã vô tình phát hiện ra Hắc Thành -một tòa thành cổ thời Tây Hạ đã bị cát vàng chôn vùi từ lâu. Trong tòa thành cổ này, Coats Ivanov đã tỉm thấy một lượng lớn văn hiến Tây Hạ và tượng phật quý báu cùng rât nhiêu văn vật khác, trong đó, có một văn vật Tây Hạ vô cùng quý hiếm, nó được gọi là "kị tranh ngọc nối gân cỗ chạm châu báu". Từ rất lâu rồi không ai biết tới báu vật này, và nó ngủ say trong kho văn vật cùa cung điện Mùa Đông. Cũng giống như Coats Ivanov vô tình phát hiện thấy Hăc Thành, trong một lần tình cờ, tôi đã phát hiện ra báu vật mà Coats Ivanov mang về từ Hắc Thành đó trong cung điện Mùa Đông. Bao năm qua, tôi đã nghiên cứu tìm tòi dể giải mã bí mật của báu vật này. Mấy lần trước tới Trung Quốc điều tra thực địa, cuối cùng tôi đả phát hiện ra, phía sau báu vất này có ẩn giãu một bí mật kinh hồn... Nhưng, đúng lúc nghiên cứu của tôi tới thời khắc mâu chốt, thi tôi lại bị ngài đưa vào nhà giam.
Tôi cũng không cầu xin ngài để được tự do, nhưng xin ngài hãy suy nghĩ về lời khấn cấu của tôi. cho dù tôi đã phạm vào trọng tội, nhưng xin ngài hãy cho phép tôi được tiẽp tục công việc nghiên cứu của mình, để bí mật kinh hồn đó được phơi bày trước ánh sáng. Hy vọng ngài sẽ cân nhắc kỹ lưỡng đề nghị của tôi, bởi dù sao thì đây cũng là việc có lợi cho ngài và cho quốc gia của chúng ta, và cũng là để đáp lại tấm nguyện cuối cùng của tôi.
Trong số những văn vật Tầy Hạ được khai quật tại Hắc Thành, đây là cuốn từ điển song ngữ tiếngTây Hạ và tiếng Hán. Nhờ phát Kiện được cuốn từ điển này, mà người đời sau đã đọc hiểu được những điều kiện sáng tạo ra văn tự Tây Hạ đã thất truyền, cũng có nghĩa là, Ivanovich Ivanov là học giả đầu tiên trong giới học thuật có thể đọc và hiểu được văn tự Tây Hạ cổ xưa. Từ bức thư này có thể nhận ra, năm 1938 Ivanovich Ivanov đã rơi vào vòng tù tội, đó cũng là lúc công việc nghiên cứu kệ tranh ngọc Tây Hạ của ông đang ở trong giai đoạn then chốt, ông không muốn từ bỏ nghiên cứu, vậy là ở trong ngục ông đã viết bức thư này cho giám đốc cơ quan tình báo Liên Xô -Beria. Trong thư có nhắc tới kệ tranh ngọc và công việc ông đang nghiên cứu, hy vọng có thể được trao trả tự do, tiếp tục công việc nghiên cứu của mình".
"Vậy sau đó Beria có đồng ý lời thỉnh cầu của ông ấy không?" -Lương Viện nóng lòng hỏi.Đường Phong
Giáo sư La không vội vã cũng không chần chừ, đáp: "Vậy thì phải đọc bức thư thứ hai rồi".
3
_Bức thư thứ hai là của Beria trả lời thư cho Ivanovich Ivanov nửa tháng sau.
Aleksei Ivanovich Ivanov:
Tôi đã đọc bức thư anh viết cho tôi, với học thức uyên bác của anh, tôi rất ngưỡng mộ, đặc biệt là những nghiên cứu về "đế quốc màu trắng ’ của Trung Quốc cổ đại. Nhưng tôi phải nói rõ ràng với anh ràng, tôi không hứng thú với những nghiên cứu của anh, tôi cũng tin rằng quốc gia chúng ta cũng không có bât cứ hứng thú gi với việc này. Hội nghị đại biểu toàn quốc vừa qua một cuộc tranh luận kịch liệt, và thấy rằng nghiên cứu lịch sử ca anh không có chút lợi ích gì cho chúng tôi, chúng tôi cần là cần tương lai, một tương lai hoàn toàn mới, chứ kbông phải là quá khứ cổ xưa đại xa lắc xa lơ của anh! Tỉnh ngộ đi, li .inovich Ivanov. Chỉ khi nào anh thực sự ngẫm nghĩ về hành vi phạm tội của mình, thừa nhận với nhân dân, lúc đó anh mới có cơ hội nhận được sự khoan hồng. Ngoài ra, không còn con đường nào khác. Đừng tham vọng dựa vào những sáng tạo theo tường tưởng về sự ly kỳ của lịch sử Đông Phương để được trao trả tự do! Được rồi, cứ vậy nhé, tôi không muốn lãng phí thời gian với anh và mớ nghiên cứu vô vị của anh, bởi vì còn rất nhiều việc đang chờ đợi tôi. Tôi cảm thấỵ thời gian đang rúc gấp gáp, còn anh, thời gian còn lại cũng không nhiều nữa đâu, hy vọng anh tự lo cho mình.
Lavrenti Pavles dzeBeria
"Từ bức thư thứ hai có thể nhận thấy, Beria lúc đó chức cao vọng trọng, ra điều ngạo mạn, ông không hứng thú với nghiên cứu của Ivanovich Ivanov, càng không tin tưởng cái gọi là thành quả nghiên cứu mà Ivanovich Ivanov nói tới, nên đương nhiên sẽ không phê chuẩn cho ông ta tiếp tục ., nghiên cứu. Beria thậm chí còn cho rằng Ivanovich Ivanov vì muốn mưu cầu mạng sống nên đã tự tưởng tượng ra bí mật Đông Phương gì đó. Thậm chí sau đó Beria củng không thay đổi ý đinh, Ivanovich Ivanov có viết thư tiếp cho Beria nữa hay không, chúng ta cũng không biết được, bởi vì sau đó không có bất cứ thông tin gì liên quan tới vấn để này." -Đường Phong đọc xong bức thư thứ hai, mở lời trước.
Giáo sư La Trung Bình gật đầu: "Đúng vậy, hai bức thư này hoàn toàn phù hợp với tình hình mà tôi tìm hiểu được. Theo như tôi biết, Ivanovich Ivanov và Aleksandrovich Nevsky -người học trò mà ông hài lòng nhất, đều chết vì trận "đại gột rửa", vào khoảng năm 1938. Vì cái chết của Ivanovich Ivanov và nhiều người khác mà từ đó trở về sau, càng không có ai nghiên cứu những văn tự và văn vật Tây Hạ đó nữa. Nên tôi suy đoán tấm kệ tranh ngọc Tầy Hạ từ đó trở đi chắc là cứ nằm mãi trong kho văn vật của cung điện Mùa Đông".
"Vậy sao lại có đội thám hiểm liên hợp đó nhỉ? Chắc chắn là sau đó có người bắt đầu nghiên cứu lại về kệ tranh ngọc Tây Hạ" -Đường Phong suy đoán.
Giáo sứ La gật gù đồng tình: "Đường Phong, cậu nói không sai, sau đó lại có người phát hiện ra kệ tranh ngọc Tây Hạ này và bắt đầu tiến hành nghiên cứu lại. Người này chính là giáo sư Hán học thế hệ mới Menshikov, năm đó ông mới gần 20 tuổi, đang học tại Đại học Leningrad; thầy giáo của ông ta là nhân vật xuất chúng trong giới Hán học Liên Xô lúc đó, Alekseev. Cũng chính nhờ phát hiện và nỗ lực của họ nên mới có đội thám hiểm liên hợp sau này, tiếp theo chúng ta sẽ tiếp tục đọc bức thư thứ ba".
Thưa thầy kính mến,
Khi viết bức thư này, em cảm nhận rõ đôi tay mình đang run rẩy. Thầy đừng lo lắng, đây không phải vì nguyên nhân sức khỏe của em, mà là bởi một sự thật kinh hoàng mà hôm qua Em phát hiện được ở cung điện Mùa Đông đã khiến em kích động vô cùng.
Tuần trước, theo sự chi đạo của thầy, em và Misha đã đến thực tập tại viện khoa học viện nghiên cứu Đông Phương học, khi tra cứu và đọc những tài liệu nghiên cứu phức tạp này, Misba vô tình phát hiện ra một số tài liệu nghiên cứu mà ỉvanovich Ivanov viết vào những thập niên 20, 30. Thầy đã biết rồi đấy, tìm kiếm tài liệu là việc làm khô khan và đau khổ, 'nhưng phần tài liệu nghiên cứu này của Ivanovich Ivanov lại khiến em và Misha vô cùng kích động và phấn khích. Trong phần tài liệu này, Ivanovich Ivanov có nhắc tới, vào cuối thập niên 20, ông vô tình phát hiện ra một báu vật đến từ vương triều Tây Hạ Trung Quốc trong cung điện Mùa Đông, tên gọi của báu vật này là "kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm cbâu báu", Theo như Ivanovich lvanov nói thì, kệ tranh ngọc này có khắc rất nhiều ký hiệu kỳ quái, Ivanovich Ivanov đã nghiên cứu kệ tranh ngọc này trong một thời gian dài, phán đoán những kí tự kỳ quái trên kệ tranh ngọc đó chính là văn tự Tây Hạ đã biến mât từ lâu, và ông đã nhận diện được một số văn tự Tây Hạ trên bề mặt kệ tranh, rồi thông qua việc giải nghĩa những văn tự này, ông đã phat hiện ra một bí mật kinh hoàng ấn giấu phía sau bau vật Tây Hạ đó. Đáng tiếc là sau đó Ivanovich Ivanov đã bị chết trong ngục nên ông đã không thể tiếp tục hoàn thành nghiên cứu của mình.
Đọc tới đây, em và Misha đã không thể chờ đợi được nữa, hai chúng em lập tức lao tới cung điện Mùa Đông. Trong kho văn vật ngun ngút của cung điện Mùa Đông, rút cuộc chúng em cũng tìm thây kệ tranh ngọc Tây Hạ đó. Khi em mở chiếc hộp gỗ tử đàn có đựng kệ tranh ngọc ra, em vô cùng kinh ngạc, đây là một báu vật tuyệt mỹ mà em chưa từng được chiêm ngưỡng, em không biẽt còn có thể dùng từ ngữ nào để hình dung cảm giác của em lúc đó. Kệ tranh ngọc được tạc thành từ cả tấm bạch ngọc Nephrite vùng Hòa Điền Tân Cương, khung kệ tranh ngọc cố chạm khấc hai vòng hoa sen cuốn quanh, giữa hai vòng hoa sen lại chạm khắc một hàng châu báu. Em nhìn thấy những ký hiệu kỳ quái trên kệ tranh ngọc, đó có lẽ chính là văn tự Tây Hạ đã biến mât từ lâu mà Ivanovich Ivanov từng nhắc đến. Tuy cả em và Misba đều không hiểu nổi một kí tự nào trên đó, nhưng hai chúng em đều cảm thấy những kí hiệu không ai hiểu đó đúng như Ivanovich Ivanov từng nói, nhất định chứa đựng một bí mật kinh khủng nào đó.
Em và Misha quyết định tiếp tục ở lại cung diện Mùa. Đông nghiên cứu kệ tranh ngọc Tây Hạ này, và sẽ lấy chủ đề đó để viết luận văn. Em gửi kèm theo thư này hai bức ảnh của kệ tranh ngọc Tây Hạ, hy vọng nhận được sự giúp đỡ và chỉ đạo của thầy.
Chúc thầy mau chóng phục hồi sức khỏe!
Học sinh của thầy
Đọc xong bức thư thứ ba, tất cả mọi người trong mật thất đều im lặng, họ lại tiếp tục giở bức thư thứ tư ra.
Bức thứ tư là thư hồi âm của Alekseev cho Menshikov. Lev N. Menshikov thân yêu:
Đang bệnh nhận dược thư của em, thầy được an ủi rất nhiều. Không! Đúng ra phải nói là phấn khích, thư của em khiến thầy cùng cố thêm lòng tin, thầy là người đã động viên em chọn lựa con đường nghiên cứu học thuật này. Thầy biết,với một thanh niên trẻ tuổi như em, cả ngày vùi đầu nghiên cứu trong đống hồ sơ, tài liệu, sách vở quả là rất khô khan, đặc biệt là nghiên cứu văn minh Phương Đông xa lắc và cổ xưa. Nhưng, chàng thanh niên, mong em hãy tin vào tầm nhìn của thầy không thể nhìn lầm em, em rât có thiên phú trong lĩnh vực này, chi cần em kiên tri, thầy tin rằng, sau này em sẽ thay thế thầy, vượt qua thầy.
Thầy rất vui mừng khi thấy em hứng thú với văn minh Tây Hạ. Em biết rồi đấy, nhờ phát hiện kinh động thế giới của Coats Ivanov về Hắc Thành tại Trung Quốc năm 1909, quốc gia chúng ta đã nắm giữ được một lượng lớn văn kiện, tài liệu, văn vật gốc về nghiên cứu lịch sử và văn hó Tây Hạ, mà thậm chí là cả Trung Quốc, cố hương của nền văn minh này, cũng không thể có nhiều tài liệu gốc như vậy. Do đó, văn minh Tây Hạ tại Trung Quốc và cả nghiên cứu về Tây Hạ học đều đang ở chỗ chúng ta. Nhưng bất hạnh ở chỗ, kể từ sau khi Ivanovich Ivanov chêt, nghiên cứu về văn minh Tây Hạ của chúng ta đã bị ngắt quãng, chúng ta hiện giờ đang vô cùng thiếu những học giả trẻ như em, tiến hành những nghiên cứu liên quan, rồi nhât định sẽ tới một ngày chúng ta có thể quảng bá Tây Hạ học.
Còn về báu vật em nhắc tới trong thư, từ những năm trước, Ivanovich Ivanov đã từng đề cập tới với thầy, nhưng sau đó cùng với sự ra đi của ông, báu vật này cũng dần bị người ta quên lãng, nếu không có sự nhăc nhở của em, có lẽ tới lúc chết thầy cũng không nhớ ra báu vật đó. Dựa vào kinh nghiệm lâu năm và trực giác của thầy, thầy có thể khẳng định với em rằng, nghiên cứu của em và Misha về kệ tranh ngọc Tây Hạ này rất quan trọng. Thông qua tường thuật của em trong thư, và cả hai bức ảnh đó nữa, thầy tin rằng ý nghĩa của kệ tranh ngọc Tây Hạ này vô cùng trọng đại. Thầy vẫn chưa biẽt nó ẩn giấu bí mật gì, nhưng thầy tin tưởng vào trình độ học thuật của Ivanovỉch Ivanov, bởi ông đã nhiều năm nghiên cứu báu vật này, mà đến khi chẽt vẫn lưu luyến không quên, nên nhất định là có phát hiện gi quan trọng về nó.
Viết tới đây thôi, hy vọng sẽ được gặp mặt nói chuyện với em và Misha, và để tận mắt nhìn thấy báu vật Tây Hạ đó. Cuối cùng, than vãn với em một câu, mùi bệnh viện thực là quá khó ngửi, bác sỹ ở đây cũng rất đáng ghét, nên rât mong sớm được ra viện để được cộng tác cùng các em.
Đúng rồi, thầy đột nhiên nhớ ra câu thơ, nếu như thầy nhớ không lầm, thì chắc là thế này: "Hắc Đầu Thạch Thất hoang thủy vực, xích diện phụ chủng bạch cao hà, trường di được nhân quốc tại bi" (viết bằng tiếng Trung). Thập niên 10, cũng chính là trước khi Ivanovich Ivanov bị mât, ông đã từng gửi một bức thư cho thầy. Trong thư, Ivanovich Ivanov vô cùng phấn khích, kể răng ông đã có được bước đột phá trọng đạị trong nghiên cứu về Tây Hạ học, nhưng ông không nói là có được đột phá gì, mà chỉ viết mấy câu thơ không đầu không cuối này bằng chữ Hán ở cuối thư. Lúc đó thầy không hứng thú lắm với việc nghiên cứu về Tây Hạ, bởi vậy cũng không nghiên cứu sâu. Không ngờ, sau đó thì nghe tin Ivanovicb Ivanov bị bắt giam, bức thư đó trở thành bức thư cuối cùng ông ấy viết cho thầy.
Bởi vậy mấy năm sau đó, thầy thường lôi bức thư này ra đọc lại. Rồi thời gian dài trôi qua, thầy cũng thuộc cả mấy câu thơ bằng chữ Hán này, nhưng thầy vẫn không hiểu hàm ý của chúng. Sau đó, bức thư bị thất lạc trong chiến tranh vệ quốc, thật là đáng tiếc. Hy vọng mây câu thơ này có thể hỗ trợ cho nghiên cứu của các em.
Vasily Mikhailovich Alekseev
Đọc xong bức thư này, Đường Phong nói: "Bức thư thứ ba và bức thư thứ tư cho thây rõ, sau chiến tranh thế giới lần thứ hai, kệ tranh ngọc Tây Hạ và tài liệu nghiên cứu của Ivannovich Ivano đã lần nữa thu hút sự chú ý của Alekseev và Alekseev cùng những học giả Liên Xô khác. Họ chắc chắn đã tiến hành nghiên cứu và đạt được những thành quả xuất chúng về vấn đê' này. Nhưng rút cuộc họ nghiên cứu cụ thể tới bước nào, chúng ta cũng không biết được, nên chỉ có thể từ ngôn ngữ trong hai bức thư này để tìm ra một số manh mối mà thôi.
Giáo sư La Trung Bình đeo kính lão, nhìn hai bức thư đã được dịch ra này, trầm tư hồi lâu mới cất lời: "Quan trọng là phải xem Alekseev và Menshikov đã tìm thấy bao nhiêu tài liệu nghiên cứu của Ivanovich Ivanov. Vì từ nội dung trong thư mà phán đoán, cho tới nay Ivanovich Ivanov chắc là người tiếp cận gần nhất với chân tướng của bí mật. Bởi vậy, nếu như tài liệu nghiên cứu của Ivanovich Ivanov vẫn còn tồn tại, vậy thì, sẽ hỗ trợ rẫt lớn cho công tác nghiên cứu của nhóm Menshikov. Nhưng những năm 30 là thời kỳ vô cùng hỗn loạn, tài liệu nghiên cứu của rất nhiều học giả đều đã bị mất, tôi suy đoán, có lẽ Menshikov chỉ tìm thấy một phần tài liệu của Ivanovich Ivanov, còn về nghiên cứu sau này của họ, đạt được thành quả gì thì cũng không rõ nữa. Nhưng, mấy câu thơ đó..."
"Đúng vậy, mấy câu thơ đó nghĩa là gì nhỉ ?" -Đường Phong truy hỏi.
Giáo sứ La lắc đầu, giải thích: "Theo như thói quen xưng hô của người Nga, ‘Misha’ rõ ràng không phải là tên thật của người đó, chỉ là tên gọi thân mật giữa những người bạn hoặc người thân với nhau, bởi vậy tôi cũng không thể phán đoán người này rút cuộc là ai, nhưng từ nội dung của hai bức thư có thể thấy, cái người Misha này chắc là bạn học của Menshikov, hai người họ đã cùng nhau phát hiện ra kệ tranh ngọc tại cung điện Mùa Đông..."
"Hay là ta xem luôn bức thư thứ năm đi!" -Chưa kịp đợi giáo sư La nói xong, Lương Viện đã hẫp tấp mở bức thư thứ năm ra.
6
_Bức thứ năm, viết năm 1951, thư của Suslov (Mikhail Andrcycvich Suslov), nhà lãnh đạo văn hóa chủ quản và tư tưởng Liên Xô viết cho Alekseev.
Đồng chí Mikhail Andreyevich Suslov thân mến:
Hôm trước, hai học sinh của ông đã tường thuật lại với tôi về thành quả nghiên cứu gần đây của họ. Mong ông lượng thứ, vì kiến thức về phương diện lịch sử, tôi biết rất ít, đặc biệt là về văn minh Đông Phương xa xôi, tôi càng chưa từng chuyên sâu nghiên cứu. Nhưng gần đây, Viễn Đông đang có những biến động hoàn toàn khác biệt, sự biến động này khiến chúng tôi thấy vui mừng. Vì sự biến động này cũng chính là yêu cầu mà ông và học sinh của ông đề xuất -tới Trung Quốc để khảo sát thực địa.
Tuy tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng nóng ruột muốn đến Trung Quốc để khảo sát của ông và học sinh, cũng có thể hiểu giá trị nghiên cứu khổng lồ bao hàm trong đó, nhưng, tôi rất lấy làm tiếc khi phải thông báo với ông rằng, đề nghị của ông và học sinh, hiện tại, ít nhất là thời gian tới vẫn không thể thực hiện được. Đây cũng là đáp án cuối cùng của trọng tâm
Vấn đề, tôi vô cũng xin lỗi!
Ông biết đấy, hiện tại Viễn Đông đang tiến hành một cuộc chiến tranh đáng sợ, kẻ thù của chúng ta và kẻ thù của chính quyền mới ở Trung Quốc đều đang cật lực ngàn chặn tiến trình giải phóng và kiến thiết Trung Qụỗc -nơi mà ông định đến. Ở đó cướp bóc hoành hành, điều kiện tự nhiên vô cùng khắc nghiệt, càng có khả năng gặp phải sự phá hoại của thế lực đối địch nước ngoài. Bởi vậy, vì chúng tôi đã từng có trải nghiệm qua những kinh nghiệm về sự thận trọng, đã quyẽt định đình chỉ hoạt động khảo cổ của ông, chỉ là tạm thời, để đợi tới khi tình hình ổn định, điều kiện chín muồi, chúng tôi sẽ cân nhắc lại đề nghị của ông.
Chúc ông sớm phục hồi sức khỏe.
Mikhail Andreyevich Suslov
"Từ bức thư này có thể nhìn ra vấn đề, Alekseev và Menshikov cùng những người khác, vì muốn tiến thêm một bước bóc gỡ bí mật của kệ tranh ngọc, nên đã đề xuất với chính quyền việc muốn tới Trung Quốc để khảo sát thực địa. Từ đó, tôi suy đoán nghiên cứu của họ nhất định đã có rất nhiều tiến triển, bởi vậy mới nóng lòng tới Trung Quốc khảo sát đến thế. Và cũng từ bức thư này ta có thể nhận ra, chính quyền đã không đồng ý với yêu cầu của họ, ít nhất là tới năm 1951 cũng vẫn chưa đổng ý. Đường Phong đọc xong thư lên tiếng trước.
Triệu Vĩnh tiếp lời: "Trong thư nhắc tới ‘Viễn Đông đang tiến hành một chiến tranh đáng sợ’, chắc là ám chỉ chiến tranh Triều Tiên, điều này phù hợp với niên đại trong thư, hơn nữa dải tây bắc lúc đó quả thực không ổn định, cân nhắc vì nhân tố an toàn, bởi vậy chính quyền Liên Xô đã cự tuyệt đề nghị của Alekseev và mọi người".
"Khà khà, chính quyền cự tuyệt đề nghị của Alekseev và mọi người, tôi thấy không phải vì nhân tố an toàn gì cả, mà chủ yếu là do nghiên cứu của Alekseev và Menshikov vẫn chưa đánh động được những nhân vật lớn ở đẳng cấp cao kia, vì trong tiền đề không đủ chứng cứ thì họ vốn sẽ không tin tưởng đề nghị của Alekseev và Menshikov, mà chỉ coi đó là sự hoang tưởng của những phần tử tri thức. Nhưng nếu như có đủ chứng cứ, để chính quyển tin tưởng, thì bắt buộc phải đi khảo sát thực địa, bởi vậy sự việc mới gác lại tại đây." -Giáo Sư La Trung Bình phát biểu quan điểm của mình.
"Vậy sau đó, rút cuộc Alekseev có tới Trung Quốc không nhỉ ?" -Lương Viện hỏi giáo sư La.
Giáo Sư La lắc đầu, thở dài: "Rất không may, không có sau này nữa, bởi vì năm đó Alekseev đã qua đời trong bệnh viện".
"Á? Vậy sao?" -Lương Viện giật mình.
Sau một hồi trầm ngâm, giáo Sư La phá vỡ sự im lặng: "Chúng ta tiếp tục đọc bức thư thứ sáu đi, bức thư thứ sáu, cũng là bức quái dị nhất, thần bí nhất, dài nhất trong bảy bức thư.
Bức thư thứ sáu viét năm 1958, nhưng họ tên của cả người viết và người nhận thư đều bị che đi rồi.
(Phần xưng hô bị bôi đen):
Hôm trước, khi tới tham quan cung điện Mùa Đông và viện nghiên cứu Đông Phương bọc học viện khoa học Liên Xô tại Leningrad, em thấy rất nhiều văn vật'cố có xuất xứ từ khu vực tây bắc nước ta. Những văn vật này, phân lớn là thuộc thời đại đế quốc Nga, được những nhà thám hiểm người Nga khai quật và đánh cắp mang về, trong đó, có kinh thư thời nhà Đường lấy ra từ Động Tàng Kinh Đôn Hoàng, cũng có cả văn hiến Tây Hạ lấy ra từ Hắc Thành. Những văn vật quý báu này, trước đây rất ít người trong nước biết tới, nên em có thể được coi là người Trung Quốc đầu tiên đã nhìn thấy những văn vật quý báu này. Đây không biết nên gọi là hạnh phúc? hay là bất hạnh nữa? Nếu suy nghĩ sâu sa thì đây là hạnh phúc của cá nhân em, nhưng lại là bất hạnh lớn của quốc gia, vì báu vật của. Trung Quốc lưu lạc tha hương tới đất nước khác, người trong nước lại không hề hay biết, thỉ đúng là nỗi bất hạnh lớn của đất nước rồi! l
Đặc biệt là những văn vật Tây Hạ quý báu đó, trước đây, đến cả người được mang danh là "học giả" như em cũng đều chưa từng nghe thấy, nên thế nhân trên đời này hóa ra còn có những báu vật như vậy. Tại cung điện Mùa Đông, các nhà nghiên cứu Liên Xô còn đặc biệt bàỳ ra cho em xem một báu vật Tây hạ, mà theo như họ nói thì báu vật này tên là "kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu". Nhà nghiên cứu Liên Xô còn kê cho em nghe một số thành quả nghiên cứu của họ về kệ tranh ngọc. Tuy em không hoàn toàn hiểu shết, nhưng có thể nhận ra là Liên Xô vô cùng coi trọng kệ tranh ngọc Tây Hạ đó.
(Một dòng phía dưới bị bôi đen)
Hôm nay em tới Mảtxcơva, khi quan chức cao cấp của phiá Liên Xô đón tiép em, họ đã chính thức đề xuất mong rằng họ có thể cử một đoàn thám hiểm tới khảo sát khu vực tây bắc Trung Quốc. Em cảm thấy việc này không hề đơn giản, mà rất có khảnăng là liên quan tới kệ tranh ngọc Tây Hạ đó. Nhưng khi em hỏi thăm vê nội dung khảo sát cụ thể thì bất luận là quan chức hay là các nhà nghiên cứu của Liên Xô đều úp úp mở có gì đó khó nói phải giấu giếm...
(Hai dòng sau đó bị bôi đen)
(Dòng đầu bị bôi đen)
Theo ngu ý của em, để phía Liên Xô đơn độc thám hiếm là không thể, chỉ có tổ chức đội thám hiểm liên hợp, may ra việc còn có thể...
(Mười dòng sau đó gần như bị xóa toàn bộ, không thể đọc được)
Sao bức thư này lại loạn lên thế nhỉ ? Đằng sau vẫn chưa xong, hơn nữa người gửi thư, người nhận thư cũng không biếtlà ai ?" -Lương Viện đọc xong bức thư liền hỏi ngay.
Giáo Sư La nói: "Bởi vậy ông mới gọi bức thư này là thư của nhân vật bí ẩn. Trong thư không chỉ có những chỗ đề cập tới thân phận của người nhận thư đều đã bị bôi đen, mà còn cả rất nhiều nội dung khác cũng đã bị bôi đen".
"Ông gọi người nhận thư là nhân vật bí ấn, vậy người gửi thư thì sao? Hình như ông biết người đó là ai?" -Đường Phong hỏi.
Giáo sư La lắc đầu, đáp: "Đường Phong, tôi không thể khẳng định người gửi thư đó là ai, nhưng từ giọng điệu và tường thuật trong thư mà phán đoán, người gứ thư và người nhận thư chắc là người Trung Quốc. Bức thư này khác với những bức kia, và người gửi thư này theo như tôi phán đoán, có lẽ là một học giả rất quan trọng của nước ta thời đó, địa vị của người này đồng thời cũng rất cao, nếu không thì phía Liên Xô sao lại đề xuất tới việc cử đoàn thám hiểm liên hợp với ông ta làm gì ?"
"ừm, giáo Sư La nói có lý. Đây quả thực là một bức thư kỳ lạ, mà bức thư này vốn được viết bằng tiếng Trung sao?" Đường Phong lại hỏi giáo sư La.
"Không! Bức thư này không phải viết bằng tiếng Trung, mà cũng được viết bằng tiếng Nga".
"Một học giả nổi tiéng của Trung Quốc mà lại dùng tiếng Nga viết thư cho một người Trung Quốc ? Sao kỳ lạ vậy?" -Đường Phong không khỏi kinh ngạc, nhân vật bí ấn này rút cuộc là ai?
"Điều này ít nhất cũng cho thấy nhân vật nhận thư bí ẩn này cũng tinh thông tiếng Nga, chỉ có điều chúng ta không biết người nhận thư này là ai..."
Triệu Vĩnh ngắt lời giáo Sư La: "Điều mà tôi quan tâm nhẫt là bức thư này đã bị ai bôi đen? Có xuất hiện điều gì kỳ lạ không? Là người gửi thư tự bôi đen hay người nhận bí bí ẩn bôi đen hoặc là người nào khác? Sao bức thư này lại rơi vào tay KGB?"
"Có lẽ bức thư này vốn không gửi đi, hoặc là người bôi đen bức thư chính là KGB" -Đường Phong phán đoán.
Triệu Vĩnh phản bác: "Đây đều là những hổ sơ tuyệt mật của KGB. Nếu đã liệt vào hồ sơ tuyệt mật như vậy, thì KGB không hà có gì phải bôi đen vài chỗ trong bức thư như vậy, nếu như thật sự không yên tâm, thì họ chắc chắn sẽ chọn tách tiêu hủy nó đi rồi".
Đường Phong không còn lời nào để nói lại, lúc này, Lương Viện lại nóng vội hỏi: "Các anh đừng có tranh luận nữa, sau đó thì sao?"
"Sau đó? Sau đó thì có đội thám hiểm liên hợp giống như cơn ác mộng đó!" -Giáo sư La rầu rĩ nói.
8
_Bức thứ bảy, thư của chủ tịch KGB shelepin Alcxander Nikolayevich Shelepin) gửi cho Sakharov (Victor Mikhailovich Sakharov), bộ trưởng đầu tiên của KGB (Bức thư này không có thời gian cụ thể)
Đồng chí Mikhailovich Sakharov:
Sự thất bại của hành động "Hắc Thành" đã khiến chúng ta lổn thất rất nhiều đfông chí ưu tú, vì vậy tôi rất tiếc khi phải báo với anh rằng, chúng ta phải lập tức dừng ngay hành động lần này lại.
Người đảng viên cộng sản chúng ta đều không tin vào thần thánh, càng không thể tin tưởng vào bất cứ truyền thuyết
Thần ma quỷ quái nào, nhưng lần này trong sa mạc tại tây bắc Trung Quốc, những điều ly kỳ đáng sợ mà đội thám hiểm gặp phải đã khiến tôi không thể giải thích được bằng bất cứ cách nào; cũng có tbể là đã có sự phá hoại cùa thế lực thù địch nước ngoài, nhưng ở phương diện này, chúng ta cũng không có chứng cứ xác thực. Vật báu ấn giâu bí mật của vương triều Tây Hạ đến từ Trung Quốc đó, tôi nghĩ chi có thể để lại cho thế hệ sau thám hiểm nghiên cứu mà thôi, còn tôi và anh cùng thế hệ chúng ta khả năng không còn cơ hội để bóc trấn những bí mật trong đó nữa.
Dưới đây là mệnh lệnh của tôi:
1. Lập tức chấm dứt hành động "Hắc Thành", điều toàn bộ thành viên của chúng ta về, bao gồm các nhà khoa học của các chuyên ngành, nhân viên đặc công, quân nhân. Đồng thời, việc điều tra liên quan tới nguyên nhân thất bại của lần hành động này, cùng kế hoạch tìm kiếm thành viên mất tích cũng dừng lại.
2. Toàn bộ thành viên tham gia hành động lần này, bao gôm các nhà khoa học, nhân viên đặc công, quân nhân, bất luận họ biết được bao nhiêu vấn đề có liên quan đến hành động lần này, nhất loạt yêu cầu họ phải kí cam kết bảo mật, cam kết vĩnh viễn không được tiết lộ bất cứ bí mật nào liên quan tới hành dộng "Hắc Thành ", nếu không họ sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất.
3. Với mấy vị chuyên gia biết rõ nhất về sự tình cung điện Mùa Đông và viện nghiên cứu Đông Phương của Học viện khoa học, anh hãy sắp xếp một thời gian thích hợp, tôi muốn
gặp mặt họ nói chuyện.
4. Tiêu hủy toàn bộ văn kiện liên quan tới hành động 'Hắc Thành " việc này phải do anh đích thân thực thi.
5. Còn về vật báu đến từ vương triều Tây Hạ Trung Quốc,
cũng do anh tìm kiếm nơi nào an toàn nhất để cất giữ. Ghi nhớ là cất giữ vĩnh viễn! Nếu không được tổng bộ cho phép, thì tuyệt đối không được để vật này lộ diện, nếu như một ngày nào
vật này xuất hiện trở lại, nhất định sẽ dẫn tới một sự hỗn loạn đáng sợ mới, điểu đó tôi kbônghy vọng nhìn thây.
6. Với những thành viên may mắn sống sót, cố gắng hết sức cấp cứu, còn về sắp xếp sau này cho họ, tôi sẽ cân nhắc tiếp.
Như vậy đi, tổng cộng là 6 điểm, mong anh nhớ kĩ và nghiêm túc thi hành. Bởi cấp độ bảo mật của. hành động "Hắc thành" rất cao, sẽ không tiếp tục phát tài liệu liên quan, thư này đọc xong, lập tức phải tiêu hủy.
Shelepin
"Từ bức thư của Shelepin, chúng ta có thế biết được rằng KGB đã gọi cuộc thám hiểm lần đó là hành động "Hắc Thành", hơn nữa trong thư ông ta cũng đã nói rất rõ, hành động cuối cùng đã thất bại, cũng có nghĩa là họ đã không tìm ra bí mật chôn giấu trong kệ tranh ngọc" -giáo sứ La phần tích.
Đường Phong tiếp lời: "Như vậy, đối chiếu với tình hình mà Lương lão tiên sinh nói, Lương Vân Kiệt là phiên dịch tiếng Nga của đội thám hiểm, cũng tham gia vào chuyến thám hiểm đó, kết quả đội thám hiểm đã gặp nạn tại sa mạc
Badain Jaran, gần như toàn quân tan tác. Lương lão tiên sinh là người duy nhất của phía Trung Quốc may mắn sống sót".
Giáo Sư La Trung Bình gật gù: "Đúng vậy, tôi cũng là người nắm được tình hình của chuyến thám hiểm đó, lần đó xém chút nữa tôi củng được chọn để tham gia vào đoàn thám hiểm. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ, khi danh sách của đoàn thám hiếm được công bố, tôi đã buồn bã đến nhường nào, còn mấy thanh niên được chọn mà tôi quen thì đã hưng phấn vô cùng, nhưng, sau đó..." -Giáo sư La gần như chìm trong hồi ức, mãi một lúc sau, ông mới tiếp tục kể: "Sau khi đoàn thám hiểm gặp nạn, tôi ngày càng hứng thú với lịch sử Tây Hạ. Tôi càng quyết tâm hoàn thành cho được tâm nguyện vấn còn dang dở của đoàn thám hiểm. Bởi vậy, bao năm qua tôi đã nhiều lần thâm nhập vào sa mạc Badain Jaran, Hạ Lan Sơn, Sa mạc Tengger, vùng phía Tây Xuyên và nhiều nơi khác để khảo sát, tìm kiếm văn minh Tây Hạ đã mất tích".
"Bao nhiêu năm kiên trì như vậy, ngài đã trở thành đại gia về văn hóa lịch sử Tây Hạ rồi" -Đường Phong nói.
Giáo sư La hất hất tay: "Bởi vậy tôi thường nghĩ, năm đó bị rớt khỏi đoàn thám hiểm, là sự may mắn của tôi ? Hay là không may? Câu hỏi này tới tận giờ tôi vẫn chưa trả lời được".
"Nhưng tôi vân chưa hiểu là trong thư, shelepin đã ra lệnh tiêu hủy tất cả những văn kiện liên quan, vậy tại sao hôm nay chúng ta vẫn có thể đọc được bảy bức thư tuyệt mật này? Còn cả mệnh lệnh cất giữ vĩnh viễn báu vật Tây Hạ của ông ấy, báu vật đó chắc là kệ tranh ngọc. Nếu như kệ tranh ngọc bị cất giấu vĩnh viễn, thì tại sao giờ đây nó lại lộ diện?" Câu hỏi của Lương Viện lại khiến mọi người chìm trong suy tư. "Văn kiện có khả năng lọt ra ngoài ra từ nội bộ KGB. Sau khi Liên Xô tan rã, KGB bị giải tán, rất nhiều văn kiện vốn là tài liệu cơ mật của KGB bị thất lạc. Còn về việc kệ tranh ngọc tại sao lại xuất hiện, tôi không biết, cũng có khả năng giống như đống tài liệu này bị thất thoát ra từ KGB vây. cũng có khả năng là từ con đường khác nào đó" -Hàn Giang vốn trầm tư từ đầu tới giờ bỗng phát biểu suy đoán của mình.
"ừm, tôi hoàn toàn đồng ý với phán đoán của đội trưởng nhưng, còn có một nghi vấn lớn nhất, đó là từ nội dung của bảy bức thư này có thể nhận thấy, chắc chắn là các là các học giả Liên Xô thông qua việc nghiên cứu kệ tranh ngọc đã tìm được những manh mối rất quan trọng, bởi vậy mới có thể thuyết phục được các lãnh đạo cấp cao đồng ý cho họ tới Trung Quốc khảo sát. Vậy rút cuộc họ đã phát hiện ra điều gì trên kệ tranh ngọc ?" -Đường Phong nói ra nghi vấn trọng tâm.
"Không sai, đúng như Đường Phong nói, nhất định vị học giả Liên Xô đó đã phát hiện ra điều gì trên kệ tranh ngọc, hiện tại kệ tranh ngọc này đang ở trong tay chúng ta, chúng ta cũng phải nhanh chóng tìm hiểu kệ tranh ngọc để hóa giải bí mật bao trùm lên nó, dĩ nhiên, phải trông vào những nghiên cứu của giáo Sư La rồi".
Mọi người cùng đổ dồn ánh mắt hy vọng về phía giáo sư La. Giáo sư La cười khan hai tiếng, nói: "Các bạn đừng nhìn tôi như thế, kệ tranh ngọc trải qua bạo nhiêu năm như vậy. Những kí hiệu trên bề mặt… ồ, chính là những văn tự Tây Hạ mà Đường Phong nói, đã loang lổ không nhìn rõ nữa rồi. Hiện giờ tôi đang điều chế một loại chất lỏng đặc biệt, các bạn muốn nhìn rõ những văn tự Tây Hạ trên kệ tranh ngọc này thì hãy chờ thêm một thời gian nữa; còn sau khi xử lý xong xuôi, có thể giải mã được những văn tự Tây Hạ để tìm ra bí mật của kệ tranh ngọc này hay không, thì còn phải xem vận may của chúng ta nữa".
Đưòng Phong nghe xong những lời của giáo sư La liền quay lại nhìn nhìn Hàn Giang, trong lòng hai người không hẹn mà gặp cùng nảy sinh một suy nghĩ kỳ lạ: ta đã tiếp cận được chân tướng của bí mật, hay là đang càng lúc càng xa rời bí mật đó đây?
Trong Lễ đường Cơ n, tiếng nhạc đám ma trầm buồn vang vọng, một bức di ảnh rất lớn của Lương Vân Kiệt treo cao trong điện, Đường Phong theo dòng người chầm chậm tiến vào lễ đường, cúi vái ba vái trước di ảnh. Người nhà của Lương Vân Kiệt đứng bên cạnh cảm tạ, Đường Phong chú ý
thấy, người đàn ông trung niên đầu tiên đứng bên trái di ảnh, tuy chít khăn tang, nét mặt u sầu, nhưng không che giấu được sự tinh anh trên khuôn mặt, xem ra quả là một nhân sỹ có sự nghiệp thành đạt. Khỏi phải hỏi, đây chắc chắn là con trai của Lương Vân Kiệt, chủ tịch hội đồng quản trị đương nhiệm của tập đoàn Tân Sinh Hồng Kông -Lương Dũng Tuyển.
"Xin đừng quá đau buổn!" -Đường Phong và Lương Dũng Tuyển bắt tay nhau, đây là một đôi tay rắn chắc nhưng cũng rất thô ráp, Đường Phong trong lòng kinh ngạc, Lương Dũng Tuyển được nuôi dưỡng trong một môi trường đầy đủ điều kiện, sao lại có đôi tay thô ráp như vậy?
Lương Dũng Tuyển nhìn Đường Phong, vẻ mặt trấn tĩnh, đáp lời cảm ơn. Đường Phong nhanh chóng theo dòng người rời khỏi nhà tang lẽ. Ra đến bên ngoài, Đưòng Phong thở phào một hơi, xem ra cho tới lúc này, hành động của anh cũng được coi là thuận lợi! Đường Phong vừa bước đi vô định trên vỉa hè dành cho người đi bộ, vừa tính toán xem làm cách nào để tới gặp được Lương Dũng Tuyển.
Đương lúc tính toán, Đường Phong bất giác đi vào một con đưòng nhỏ có phần vắng vẻ, đột nhiên, trước mặt lướt qua một người đàn ông cơ thể tráng kiện mặc bộ vest, đeo kính râm, chặn ngang đường. Người này nói bằng tiếng phổ thông cứng nhắc: "Đường tiên sinh, ông chủ chúng tôi mời ngài đến phủ làm khách, hy vọng ngài có thể ghé qua!"
Đường Phong thấy người này củng khá khách khí, anh định thần, hỏi lại: "Ông chủ của các anh là ai? Hình như ở Hồng Kông tôi không có người quen".
"Đi rồi ngài sẽ biết". Một chiếc Mercedes lập tức lao tới, đỗ xịch bên cạnh Đường Phong. Hai người đàn ông cao to từ trong xe chui ra, không nói năng gì, xốc nách Đưòng Phong ấn vào trong xe. Đường Phong ra sức giãy giụa, bỗng thấy một vật lạnh toát, cứng đơ kề sát sau lưng mình, và anh biết đó là -một khẩu súng. "Đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi chỉ thực thi theo mệnh lệnh" -Người cầm súng cục cằn đe dọa Đường Phong.
Đường Phong bị kẹp lên xe, chiếc Mercedes lao như bay xuyên qua những con đường lớn nhỏ trên đảo Hổng Kông, chẳng mấy chốc, đã tới núi Thái Bình. Trong vòng bốn ngày, Đường Phong đã bị hai nhóm người ép lên xe, lần trước là hội Triệu Vĩnh, lần này lại là hội nào đây ? Là hội đâm chết Lương Vân Kiệt, mưu sát Lâm Hải tại Quảng châu? Hay là... nếu đúng là hội người đó, mình sẽ rắc rối đây!
Trên đường đi, Đường Phong không rối bời trong những suy nghĩ, mãi cho tới khi chiếc Mercedes dừng lại trước cửa một biệt thự sang trọng trên núi Thái Bình.
2
_Mấy người cao to dẫn Đường Phong vào một phòng sách rồi lui ra, Đường Phong tiến lại đẩy cửa phòng để sách đi ra thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa bên ngoài. Đường Phong quay người lại quan sát căn phòng này. Phòng sách rất lớn, trang trí nội thất xa xỉ, tấm rèm cửa dày cộm được kéo lên không để ánh sáng lọt vào, hai chùm đèn soi sáng toàn bộ phòng sách, Đường Phong bước tới cạnh bàn đọc sách, phát hiện trên chiếc bàn sang trọng này, ngoài hai tờ báo của ngày hôm nay ra, chỉ có một khung ảnh. Anh cấm khung ảnh lên chăm chú nhìn, trong khung ảnh là một tấm ảnh thiếu nữ. Khuôn mặt thiếu nữ trên tấm ảnh khá xinh xắn, điềm tĩnh tự nhiên, nhưng không mất đi vẻ quyến rũ. Đường Phong chăm chú ngắm nhìn cô gái trong ảnh, bất giác tâm trí lơ lửng, bỗng có cảm giác là mình đã từng gặp người con gái này ở đâu.
Đường Phong buông khung ảnh xuổng, vén tấm rèm cửa dày cộm lên, giờ mới phát hiện ra, đứng trước tấm cửa kính sát đất khổng lồ này, nhìn xuống có thể bao quát cảnh vật của hơn nửa đảo Hồng Kông. Đường Phong biết rằng, trên núi Thái Bình, giá của những biệt thự hào hoa thế này không thường, chắc chắn không phải là nơi ở của những người giàu có bình thường. Vậy chủ nhân của ngôi biệt thự sang trọng này là ai nhỉ ? -Đường Phong ngẫm nghĩ. Lúc này, cửa phòng sách được mở ra, Đường Phong quay đầu lại nhìn, bước vào là một người phụ nữ giúp việc bưng lên cho Đường Phong một bữa trưa thịnh soạn, Đường Phong không chút hòa khí hỏi sẵng: "Chủ nhân của các người mời tôi tới đây, tại sao lại không tới gặp tôi ?.... chủ nhân của các người rút cuộc là ai?"
Người phụ nữ giúp việc không buồn để ý tới câu hỏi của Đường Phong, chỉ lo đặt đổ ăn xong xuôi, sau đó lại lui ra khỏi phòng sách, rồi lại khóa cửa lại. Đường Phong nhìn đồ ăn, đang cơn đói bụng, anh cũng không buồn khách khí làm gì. Rối như một cơn gió lốc, chẳng mấy chốc anh đã "tiêu diệt" hết thức ăn.
Ăn xong, Đường Phong bước tới trước giá sách, chủ nhân của phòng sách sưu tập sách rất phong phú, trên giá kín mít những tác phấm lớn trong nước và nước ngoài, chẳng hạn như: "Hai mươi bốn bộ sử thi", "Tư trị thông giám"... Đường Phong đọc lướt một lượt từ đấu tới cuối tên những cuốn sách mà chủ nhân phòng sách sưu tầm, các tác phẩm nổi tiếng của nhiều lĩnh vực đều đầy đủ; hơn nữa, còn theo mô hình của thư viện, sắp xếp số thứ tự từ A đến z, chỉ khác là... trong vô số những cuốn sách mà chủ nhân phòng sách sưu tập, Đường Phong không thấy lấy một cuốn tiểu thưyết nào.
"Có lẽ chủ nhân phòng sách là một vị giáo sư già bác học, không thích đọc tiểu thuyết... nhỉ ?" -Đưòng Phong đột nhiên phát hiện ra một cuốn tiểu thuyết có chút ngả vàng trong một góc khuất trên giá sách. Đầy bụng nghi ngờ, anh nhấc cuốn tiểu thuyết này ra -"Tứ bình ám sự". Đường Phong biết cuốn này là một trong loạt tiểu thuyết trinh thám "Địch Công kỳ án" của nhà văn Hà Lan Robert Hans Van Gulik, "Địch công kỳ án" viết về câu truyện điều tra phá án của danh tướng Địch Nhân Kiệt thời nhà Đường Trung Quốc, còn "Tứ bình ám sự" chính là cuốn nổi tiếng nhất trong số đó. Trong số sách sưu tập của chủ nhân phòng sáchai không hề có cuốn tiểu thuyết nào khác, vậy sao lại xuất hiện cuốn "Tứ bình ám sự" này? Nhìn cuốn sách được lật giở tới mức cũ kĩ, nhất định là chủ nhân phải thường xuyên đọc nó. Vậy rút cuộc cuốn "Tứ bình ám sự" này đặc biệt ở chỗ nào?... Đường Phong tỉ mẩn lật giở cuốn sách, nhưng cũng không phát hiện ra có gì đặc biệt...
Đường Phong ngẫm nghĩ mãi mà vẫn không hiểu nổi, đúng lúc này, cánh cửa phòng sách lại được mở ra lần nữa, Đường Phong vội vàng đưa tay đặt cuốn "Tứ bình ám sự" vể chỗ cũ, quay đầu lại nhìn, lần này không phải là người phụ nữ giúp việc, người bước vào hóa ra là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tần Sinh mà anh vừa gặp ở nhà tang lễ sáng nay Lương Dũng Tuyển.
"Chào cậu, Đường Phong". -Lương Dũng Tuyển bước vào phòng sách, mở lời trước.
Đường Phong vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Tôi nên sớm nghĩ tới ông, ở Hồng Kông, trừ ông ra thì còn có ai muốn gặp tôi nữa, nhưng ông là chủ tịch của tập đoàn Tân Sinh, lẽ nào lại mời khách theo kiểu này ư?"
Lương Dũng Tuyển không vì lời chất vấn của Đường Phong mà nói giận, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh nói: "Chàng thanh niên, trước khi chúng ta nói chuyện, tôi sẽ đính chính lại một điều sai lầm trong câu nói ban nãy của cậu".
"Sai lầm?"
"Đúng vậy, sai lầm rất lớn. Tới giờ mà cậu vẫn chưa biẽt mình đang ở trong vùng nguy hiểm sao ?"
"Tôi đương nhiên đang ở trong vùng nguy hiểm rồi, sự nguy hiểm này không phải do ông mang tới cho tôi sao?"
Đường Phong ngạc nhiên: "Còn rất nhiểu người? Tôi chẳng có người quen nào ở Hồng Kông cả?"
Lương Dũng Tuyển lắc lắc đầu: "Đương nhiên, những người muốn gặp cậu không nhất thiết' phải là người Hồng Kông, nhưng họ thực sự đã tới đây, chính trong tang lễ của cha tôi sáng nay, tôi đã ngửi thấy mùi dị thường, bởi vậy tôi mời cậu tới, là để bảo vệ cậu. Nếu như ban nãy thuộc hạ của tôi có gì thất lễ, tôi sẽ bảo họ tới xin lỗi cậu".
Lương Dũng Tuyển vừa mới dứt lời, cửa phòng sách mở toang, người đàn ông cao to dẫn đầu ban nãy ép Đường Phong lên chiếc Mercedes bước vào phòng sách, bỏ kính râm xuống, xin lỗi Đường Phong: "Đường tiên sinh, ban nãy có gì thất thố, mong được lượng thứ".
"Đây là vệ sỹ tráng kiện nhất của tôi, Hoàng Đại Hổ, cậu ấy xuất thân là lính đặc chủng, kỹ thuật bắn súng chuẩn xác, võ nghệ có hạng đấy. Cậu cũng biết giới thương nhân chúng tôi, làm ăn lớn rồi, luôn phải mời vài vệ sỹ" -Lương Dũng Tuyến đứng bên cạnh giới thiệu.
Lương Dũng Tuyển như nhìn thấu tâm tư của Đường Phong: "Có thế cậu đang nghĩ những người muốn gặp cậu là ai ? Thực ra tôi cũng không biết những người đó từ đâu tới, nhưng tôi biết, họ tới là bởi kệ tranh ngọc".
"Nhưng kệ tranh ngọc không ở trong tay tôi mà?" "Nhưng những người đó không nghĩ vậy, họ cho rằng trước khi cha tôi chết, ông đã trao lại kệ tranh ngọc cho cậu, vì thế họ đều muốn mời cậu tới ‘làm khách’, nhưng có điều họ sẽ không đối đãi với cậu thân thiện giống như tôi đâu". "Chắc ông cũng nghĩ như vậy hả? Thế nên mới bắt tôi tới đây" -Đường Phong cười lạnh lùng.
Khóe miệng Lương Dũng Tuyển hé cười: "Đường Phong à, trong lòng cậu vẫn có thù ý với tôi, nhưng tôi nói thật lòng với cậu nhé, từ khi cha tôi mua tấm kệ tranh ngọc về, nó luôn được để ở đây, kệ tranh ngọc hiện giờ đang ở trong tay tôi, tôi có lý do gì để nghi ngờ cậu lấy nhỉ ?"
"Kệ tranh ngọc quả nhiên ở trong tay ông!" -Đường Phong tuy đã chuấn bị từ trước, nhưng vẫn không kém phần ngạc nhiên.
Lương Dũng Tuyển gật đầu xác nhận.
Đường Phong vẫn không khỏi thắc mắc: "Vậy tại sao ông lại mời tôi đến đây?"
" Mời cậu tới để nói chuyện, vì dù gì cậu cũng là người cuối cùng tiếp xúc với cha tôi" -Lương Dũng Tuyén quay ngoắt chủ đề, hỏi thẳng Đường Phong.
"Sao vậy, ông cũng nghi ngờ là tôi giết cụ nhà?"
"Tất cả những người đã từng tiếp xúc với ông, tôi đều có lý do để nghi ngờ" -Lương Dũng Tuyển thăm dò Đường Phong bằng ánh mắt đặc biệt.
Đường Phong vừa nghe thấy câu này, nộ khí mới tạm lắng xuống đã lại trào lên lồng ngực, nhưng anh vẫn kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, giải thích với Lương Dũng Tuyển: "Tên áo đen giết hại Lương lão b tiên sinh đã chêt rồi, điều này ông có thể đi hỏi phía cảnh sát".
"Nhưng sát thủ thực sự phía sau bóng tối thì sao? Cậu không cho rằng tên áo đen đó giết cha tôi đế cướp kệ tranh ngọc chứ?"
"Lẽ nào ông nghi ngờ tôi thông đồng với tên áo đen đó, sau đó lại giết người diệt khẩu? Ông... ông có lý do gì nghi ngờ tôi chứ? Ông nghi ngờ tôi, tôi thì lại nghi ngờ ông đấy?"
-Đường Phong không kìm nén được sự tức giận trong lòng.
"Ổ! Nghi ngờ tôi ? Khà khà, cậu nghi ngờ gì tôi, nói nghe xem nào. Lẽ nào cậu nghi ngờ tôi giết hại cha mình?" -Lương Dũng Tuyển bị Đường Phong hỏi vặn mà lại thấy thú vị.
"Từ khi cụ nhà bắt đầu bỏ số tiền giá trên trời ra mua tấm kệ tranh ngọc này, hành động của ông khiến tôi nghi ngờ, còn cả vụ tự sát của chuyên gia đấu giá Tể Ninh. Còn nữa, sau khi cụ nhà bị sát hại tại Quảng Châu, Lương gia các ông tại sao không đợi cảnh sát phá án, mà lại vội vàng đem di thể ông cụ đi hỏa táng?"
Lương Dũng Tuyển nhìn Đường Phong chằm chằm, rất bình tĩnh đáp lại: "Bởi vì tôi không tin tưởng trong một thời gian ngắn cảnh sát có thể phá án, di thể của cha tôi không thể cứ nằm mãi trong nhà xác chờ đợi đám cảnh sát ngu xuẩn đó từ từ phá án được!".
"Không! Đường Phong, tôi không hề biết nhiểu hơn cậu. Tôi giống cậu, cho rằng ngay từ ban đầu, sự việc này chính là một âm mưu, một âm mưu to lớn, người dựng nên âm mưu này không phải là cha tôi, cũng không phải là tôi, Lương gia chúng tôi là người bị hại, giống như cậu bị cuốn vào đó, ngâm mình trong đó. Đối diện với âm mưu to lớn này, Đường Phong, cậu cho rằng những cảnh sát đó có thể phá án trong một thời gian ngắn không ?"
Đường Phong nghe xong câu này bắt đầu trở nên mơ hồ, lẽ nào bản thân mình thực sự rơi vào một âm mưu to lớn? Anh cúi đầu, suy nghĩ rối bời, nhưng lại chẳng nghĩ ra được điều gì khác, anh nhìn Lương Dũng Tuyển, chậm rãi hỏi: Vậy ông cho rằng tất cả những điều này là thế nào? Là ai đã hại cụ nhà? Ai đã dựng nên âm mứu to lớn này?"
Lương Dũng Tuyển vẫn im lặng, từ cửa phòng sách bỗng vang lên một giọng nói: "Anh biết rõ rồi mà sao vẫn cố hỏi nhỉ?"
Đường Phong quay đầu lại nhìn vể phía cửa phòng sách và bỗng sững sờ, đó chính là cô gái anh vừa thẫy trong bức ảnh ban nãy. Cô gái này chừng 25, 26 tuổi, làn da trắng mịn, mái tóc dài thướt tha, đôi mắt sáng, răng trắng, dáng người ráo, đường cong mỹ miều, nhìn thật quen, hình như đã ở đâu đó, không phải là chỉ trong bức ảnh ban nãy, là tại .. trên cầu thang của trung tâm pháp y! Đường Phong đột nhiên nhớ ra, đúng vậy, trên cầu thang trung tâm pháp y, mình đã từng đâm sầm vào cô gái này.
Đường Phong bối rối đứng dậy, vẻ thẫn thờ ngắm cô gái trước mặt, cô gái cũng không tỏ ra yếu thế chằm chằm nhìn Đường Phong, không khí bỗng có phần bối rối. "Để tôi giới thiệu một chút, đây là tiểu nữ Lương Viện". Lời giới thiệu của Lương Dũng Tuyển phá vỡ bầu không khí bối rối này.
Cô gái trước mặt là con gái của Lương Dũng Tuyển! Tiểu thư con nhà giàu, thảo nào ngạo mạn ngang ngược nhưòng vậy. Đường Phong vội vàng đưa tay về phía Lương Viện: "Xin lỗi Lương tiểu thư, lần trước ở Quảng châu tôi không cẩn thận đã đâm vào cô". Lương Viện khẽ "hứ" một tiếng, nhưng không bắt tay lại.
Đường Phong lại lần nữa lĩnh giáo tính khí của đại tiểu thư Lương Viện, ngại ngùng thu tay về. "Viện Viện, không được bất lịch sự, người ta xin lỗi con kia." -Lương Dũng Tuyển khẽ trách mắng.
Lương Viện lẩm bẩm phản bác: "Con không bắt tay với kẻ bị tình nghi giết ông nội".
"Kẻ bị tình nghi?" -Đường Phong hỏi mà lòng thầm đau khổ.
"Đúng vậy, cuộc điện thoại cuối cùng là ông nội tôi gọi cho anh, người cuối cùng gặp ông nội tôi gặp cũng là anh, tôi không nghi ngờ anh thì nghi ngờ ai, hôm nay vừa hay cha tôi tóm anh tới đây, tôi phải thẩm vấn anh cho kỹ !" -Lương Viện đỏ mặt tức tối.
"Nói như vậy, thì người đưa thiệp mời tới phòng tôi cũng chính là cô sao ?" -Đường Phong hỏi lại.
"Là tôi đưa đấy, cha tôi nói phải mời anh tới, tìm anh
nói chuyện, nhưng tôi nghĩ tốt nhất là nên tóm lấy anh, sau đó thẩm vẫn anh kĩ càng." -Nói xong, Lương Viện quay về phía Hoàng Đại Hổ bên cạnh: "Đại Hổ, tiếp theo phải nhờ anh đấy, nếu anh ta không thành thật, thì dạy cho anh ta một trận".
Hoàng Đại Hổ không biết phải làm thế nào, quay lại hỏi Lương Dũng Tuyển: "Ông chủ, ngài xem..."
Lúc Đường Phong và Lương Viện nói chuyện với nhau Lương Dũng Tuyển lặng lẽ quan sát nét mặt, lời ăn tiếng nói, mãi cho tới khi Hoàng Đại Hổ hỏi ông, ông mới ngăn Lương Viện lại: "Viện Viện, không được làm loạn, Đường Phong là khách mà cha mời tới, ban nãy cha đã nói chuyện qua với anh ta rồi..." -Lương Dũng Tuyển chưa nói hết câu, đã lại quay ra nói với Đường Phong: "Đường Phong, thực ra tôi chỉ muốn tìm cậu đến để tìm hiểu một chút tình hình, hy vọng cậu có thể cung cấp vài manh mối hữu dụng, giúp tôi tìm ra hung thủ thực sự đứng sau vụ giết hại cha tôi, ban nãy những lời nói nghi ngờ cậu, đều là tiểu nữ muốn nói để thử cậu, bởi vậy..."
Lương Dũng Tuyển đổ hết trách nhiệm cho Lương Viện, Đường Phong cũng đành phải hòa nhã trở lại, anh nhìn khuôn mặt tức tối của Viện Viện, lại nhớ tới nhiệm vụ tới Hồng Kông của mình, liền hỏi lại Lương Dũng Tuyển
‘Tôi nghĩ Lương tiên sinh nhất định đã thử ra kết quả?"
Lương Dũng Tuyển nở một nụ cười: "Đúng vậy, giờ tôi đã tin cậu chắc chắn không phải là sát thủ trong bóng tối đó"
"Tôi hiểu" -Đường Phong tỏ ra rất rộng lượng, "Vậy ngài cho rằng sát thủ trong bóng tối thực sự là ai ?"
"Chính là bọn người mà lúc đầu tôi nói họ cũng muốn gặp cậu, nhưng tôi vẫn chưa biết họ là ai, nhưng... nhưng tôi lo lắng nhất không phải là đám người đó, mà là..."
"Còn có ai nữa? Còn ai muốn đoạt được kệ tranh ngọc ?"
Lương Dũng Tuyển không trả lời ngay câu hỏi của Đường Phong, mà đứng dậy, mặt hướng vê' phía cửa kính sát đất, quay lưng lại phía Đường Phong, im lặng hồi lâu. Đường Phong mắt đối mắt với Hoàng Đại Hổ đứng bên cạnh, không biết Lương Dũng Tuyển đang tư lự điểu gì... Đột nhiên, Lương Dũng Tuyển quay người lại, nhìn Đường Phong, gần như từng chữ từng chữ một thốt ra từ miệng: "Hay -là -huyết -chú?"
"Huyết chú?" -Đường Phong giật bắn mình.
"Đúng vậy, huyết chú! cha tôi từng kể với tôi rằng, phàm là những người có ý đổ giải mã bí mật của kệ tranh ngọc đểu sẽ bị tai họa giáng xuống đầu".
"Cụ nhà còn nói gì với ngài nữa không?"
"Khi cha tôi mua tấm kệ tranh về, tôi đã từng hỏi ông việc liên quan tới kệ tranh ngọc, nhưng hình như ông không muốn tôi tham gia vào việc này. Vì tôi hỏi nhiều quá, ông mới nói với tôi rằng đó là huyết chú".
"Xem ra ông cụ tin rằng có huyết chú tồn tại, thế nêncụ cũng giấu cả ông".
‘Tôi nghĩ thế này, việc này chắc chắn rất nguy hiểm, cho nên cha tôi luôn giữ kín với tôi và Viện Viện. Viện Viện rất tò mò về kệ tranh ngọc, nhưng cha tôi quyết không chịutiết lộ gì cho nó".
"Đúng vậy! Ông nội luôn giải đáp mọi thắc mắc của tôi. nhưng lần này ông lại không chịu nói, hơn nữa còn cảnh cáo tôi không được đi tìm hiểu sự việc vê kệ tranh ngọc. Lúc đó cảm thấy rất bức bối, giờ nghĩ lại mới thấy ông nội lúc đó chắc là đã cảm nhận được sự nguy hiểm." -Lương Viện đứng bên cạnh nói.
Đường Phong nghe xong lời Lương Viện tường thuật,nhìn hai cha con, rồi đột nhiên hỏi Lương Dũng Tuyển:
'Ông cũng tin có huyết chú?"
"Tôi vốn không tin, nhưng... cái chết của cha, chuyên gia đấu giá tự sát, còn cả đội thám hiểm bị mất tích năm nào, khiến tôi tin răng việc này không đơn giản như vậy." -Lương Dũng Tuyển chau mày.
"Bất luận là có huyết chú hay không, chúng ta đểu đã bị cuốn vào đó, muốn tóm được sát thủ thực sự trong bóng tối giết hại Lương lão tiên sinh, muốn bóc gỡ được đống bí mật này, hiện tại chỉ có một cách." -Đường Phong kiên định nói.
"Cách gì?" -Lương Dũng Tuyển hơi nghiêng người, nhìn Đường Phong.
"Hiện giờ chúng tôi muốn có kệ tranh ngọc đang ở trong tay ông, trước tiên phải giải đáp những văn tự Tây Hạ trên kệ tranh ngọc đã..." -Đường Phong kể lại toàn bộ mục đích lần này tới Hồng Kông của anh.
Không ngờ Lương Dũng Tuyển sau khi nghe những lời Đường Phong nói lại bật cười ha hả. Đường Phong chau mày, nhìn ông ta không hiểu. Lương Dũng Tuyển cười xong, nói: "Tôi đoán ngay được tâm ý của cậu" -Tiếp đó lại hỏi Lương Viện: "Viện Viện, đồ đã đem tới chưa?"
Đường Phong lúc này mới chú ý tới chiếc cặp khóa số trong tay Lương Viện. Lương Viện đưa chiếc cặp cho Lương Dũng Tuyển. Lương Dũng Tuyển mở cặp, lấy từ trong đó ra chiếc hộp làm bằng gỗ tử đàn được chạm khắc tinh xảo. Sau đó, Lương Dũng Tuyển cẩn thận mở chiếc hộp ra, Đường Phong để ý thấy trong giây phút chiếc hộp được mở ra, trong mắt Lương Dũng Tuyển lóe lên một ánh nhìn không dễ thấy rõ, "Đây chính là kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu Tây Hạ!" -Lương Dũng Tuyển cố gắng che giấu sự xúc động trong lòng, đẩy chiếc hộp bằng gỗ tử đàn tơí trước mặt Đường Phong.
Đây cũng là lần đầu tiên Đường Phong được ngắm kệ tranh ngọc này ở một khoảng cách ngắn như thế. Đây chính là kệ tranh ngọc Tây Hạ mang theo huyết chú sao? Anh cảm nhận được cả nhịp tim minh đang tăng tốc, anh ra sức kìm nén sự kích động trong lòng, nhưng vẫn vô thức đưa tay ra chạm vào kệ tranh ngọc.
Kệ tranh ngọc dài 30 cm, rộng khoảng 20 cm, dày 3 cm, được tạc thành bởi cả tấm bạch ngọc nephrite vùng Hòa Điển Tân Cương. Trong thời tiết nóng bức dường này, vậy mà bề mặt kệ tranh ngọc lại buốt giá thấu tận xương tủy.
Khung kệ tranh ngọc có chạm khắc hai vòng hoa sen, uốn lượn xung quanh bể mặt kệ tranh ngọc. Giữa hai vòng hoa lại chạm một hàng ngọc lam, san hô đỏ, còn cả những châu báu mà Đường Phong không biết tên gọi của chúng là gì? tuy vậy bụi trần năm tháng cũng không thể che lấp được vẻ lấp lánh của những châu báu này. Hơn 800 năm qua rôi, vậy mà chúng vẫn long lanh tỏa sáng! Mặt chính của kệ tranh ngọc chạm trổ một số ký hiệu kỳ lạ, đây lẽ nào chính là văn tự Tây Hạ cổ xưa đã chết tự bao giờ? Sự tích lũy từ hàng trăm năm qua đã hình thành ngọc tấm thấm vào bên trong, cộng thêm sự ăn mòn của thời gian khiến cho những kí hiệu này trở nên mờ ảo...
"Sao rồi, đúng nó không?" -Lương Dũng Tuyển cắt ngang suy nghĩ của Đường Phong.
"Không sai, chính là nó". -Nói xong, Đường Phong đóng chiếc hộp gỗ tử đàn lại, đẩy chiếc hộp vể phía Lương Dũng Tuyên, nhưng không đẩy tới trước mặt ông ta, mà vô tư đẩy chiếc hộp vào vị trí chính giữa bàn sách.
"Đường Phong, cậu cho rằng kệ tranh ngọc này chính là mấu chốt để giải đáp mọi việc hiện giờ?" -Lương Dũng Tuyển hỏi. k
"Cái này thì phải cấn tới sự giúp đỡ của ngài." -Đường Phong chớp lấy cơ hội nói với Lương Dũng Tuyển: "Phía cảnh sát hy vọng Lương tiên sinh có thể giao cho chúng tôi kệ tranh ngọc này, trước tiên phải giải được bí mật của kệ tranh ngọc, chúng tôi sẽ mời những chuyên gia giải mã trong nước và quốc tế xuất sắc nhất tới; hai là vì sự an toàn của ngài, hiện tại nếu kệ tranh ngọc vẫn tiếp tục đê lại đây thì sẽ rất không an toàn, ngài và gia đình sẽ đối diện với nguy hiểm. Dù sao thì từ khi kệ tranh ngọc này xuất hiện trong nước, vài người đã phải mất mạng. Vậy nên..."
Đường Phong không nói nữa, bởi bản thân Lương Dũng Tuyển cũng đã đang chìm trong suy tư. Năm phút sau, Lương Dũng Tuyển ngẫm nghĩ chín muồi, rút cuộc cũng gật đầu: "Đường Phong, cậu nói rất có lý, tôi củng nghĩ như vậy, tôi đồng ý giao lại kệ tranh ngọc này, hy vọng phía cảnh sát sẽ mau chóng phá án. Nhưng, tôi có một điều kiện".
"Điều kiện?" -Tinh thần Đường Phong bỗng chùng xuống. Nhưng anh vẫn vờ như trấn tĩnh nói: "Lương tiên sinh, có đèeu kiện gì xin ngài cứ nói".
"Điều kiện của tôi thực ra rất đơn giản, kệ tranh ngọc để ở chỗ tôi không an toàn, có thể để các cậu mang đi, nhưng tôi cần phái một người đi theo kệ tranh ngọc, cũng có nghĩa là hy vọng có một người của tôi gia nhập vào nhánh đội ngũ của các cậu. Vì dù sao thì kệ tranh ngọc này cũng là di vật của cha tôi... Hơn nữa, nếu như thực sự có phát hiện gì đáng kinh ngạc, vật này có khả năng còn tăng thêm giá trị đấy!"
"Lương Dũng Tuyển quả đúng là thương nhân." -Đường Phong rủa thầm trong bụng. Nhưng anh vẫn tươi cười: "Xin Lương tiên sinh hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho kệ tranh ngọc, chúng tôi chỉ mượn dùng, sau khi nghiên cứu, nhẫt định sẽ trả lại. Nhưng điều kiện của ngài, e rằng..."
"Sao, các cậu không đổng ý ?"
‘Không, chỉ là việc này tôi không quyết được. Ngài định để ai theo chúng tôi vậy?"
Lương Dũng Tuyển nhìn sang Hoàng Đại Hổ nãy giờ vẫn đứng nghiêm bên cạnh, nói: "Tôi muốn phái anh ta theo cậu. được không?"
Đường Phong quay đầu lại nhìn Hoàng Đại Hổ, Hoàng Hổ Đại không biểu hiện thái độ gì, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị "Không biết chừng, cậu ta còn có thế giúp đỡ các cậu. -Lương Dũng Tuyển nhấn mạnh với Đường Phong.
Đường Phong chưa kịp trả lời thì Lương Viện đã đột nhiên nói chen vào: "Cha, để con đi cho".
Lương Dũng Tuyển nổi giận: "Một đứa con gái như con, sao có thể mạo hiểm được!"
"Để tóm được hung thủ sát hại ông nội, bất kể khổ sở đén mức nào, nguy hiểm tới mức nào con cũng chịu!" -Lương Viện cố chấp nói.
"Hồ đồ, cha chỉ có mình con, mẹ con mất sớm..." -hai bố con Lương Dũng Tuyển và Lương Viện bắt đầu tranh cãi. Đường Phong đứng bên cạnh nghe, lòng nhủ thấm: tốt nhất đừng để đại tiểu thư này đi theo, Hoàng Đại Hổ cũng đừng đi theo là tốt nhất, nhưng nếu bắt buộc phải chọn lựa cả hai vị này, thì anh thà chọn Hoàng Đại Hổ còn hơn.
Hai cha con Lương Dũng Tuyển và Lương Viện nói qua nói lại mãi không dứt. Lương Dũng Tuyển, đường đường là chủ tịch hội đổng quản trị của công ty đa quốc gia lớn, vậy
mà cũng không nói nổi con gái. Cuối cùng, Đường Phong đành phá vỡ cuộc tranh cãi của hai cha con họ bằng cách nói với Lương Dũng Tuyển: "Lương tiên sinh, tôi có thể dùng điện thoại của ông một chút không? Tôi muốn hỏi ý kiến..." Lương Dũng Tuyền hiểu ý của Đường Phong, không biết làm sao, đành buông tha cho Đường Phong: "Đưòng Phong, để cậu chê cười rồi, cậu đừng thấy tôi ở ngoài oai phong, việc trong nhà chúng tôi, ồ..." -nói xong, Lương Dũng Tuyển kéo Lương Viện và Hoàng Đại Hổ cùng nhau ra khỏi phòng sách.
Đường Phong thấy phòng sách rộng thênh thang chỉ còn lại mình mình, vậy là gọi điện thoại cho Hàn Giang, Hàn Giang nghe xong điều kiện của Lương Dũng Tuyển, do dự hồi lâu rổi mới nói với Đường Phong: "Cậu có thế đồng ý điều kiện của ông ta".
"Để Hoàng Đại Hổ gia nhập thật sao?"
"Thì giờ không phải hết cách rồi sao! Ngoài ra, cậu phải cẩn thận hơn nữa, chúng ta nhận được một số tin tức rất không tốt, Triệu Vĩnh cũng đã tới Hổng Kông rồi!"
"Ổ! Triệu Vĩnh đến đầy làm gì ?"
"Cậu ấy có nhiệm vụ của cậu ấy, cậu chỉ cần đem kệ tranh ngọc về là được rồi!"
Sau khi nói chuyện với Hàn Giang xong, Đường Phong trả lời Lương Dũng Tuyển: "Chúng tôi chấp nhận điều kiện của ông, Hoàng Đại Hổ sẽ quay về cùng tôi!"
"Ông chủ, ông yên tâm, tôi nhất định bảo đảm an toàn cho kệ tranh ngọc." -Hoàng Đại Hổ lập tức cam kết với Lương Dũng Tuyển.
Lương Dũng Tuyển hài lòng gật gật đầu, nhưng Lương Viện lại bĩu môi, cô ta không hài lòng. Đường Phong cười thầm trong bụng, nhưng chẳng mấy chốc anh nhận ra là không nên ở lại đây lâu, thà đi sớm còn hơn, nên liền đề nghị với Lương Dũng Tuyển: "Lương tiên sinh, nếu đám người đó đã xuẫt hiện ở Hồng Kông rồi, thì an toàn là Ưu tiên hàng đầu, tôi nghĩ đi sớm là tốt nhất".
Lương Dũng Tuyển gật đầu, nói: "Để Đại Hổ chuẩn bị chút đã, chúng ta ăn xong bữa tối sẽ đi".
Bữa tối xong xuôi, đợi Hoàng Đại Hổ chuẩn bị xong, Lương Viện nhất quyết muốn tiễn Hoàng Đại Hổ và Đường Phong ra sân bay. Lương Dũng Tuyển cũng bó tay, đành phải đổng ý.
Lương Dũng Tuyển tiễn Đường Phong và Lương Viện tới cổng, giao chiếc cặp khóa mật mã đựng kệ tranh ngọc cho Đường Phong, nhưng Lương Viện cướp ngay lấy chiếc cặp mật mã, ôm khư khư trong lòng.
Lương Dũng Tuyển chán nản lắc đầu với Đường Phong, rồi lại dặn dò Hoàng Đại Hổ: "Cậu phải cẩn thận đấy!"
"Ông chủ, ngài yên tâm." -Hoàng Đại Hổ gật đầu đầy tự tin.
7
_Ánh trăng trải thảm trên núi Thái Bình, trên vịnh Victoria, phía xa xa đèn hoa lấp lánh. Trong thời khắc này, cảnh vật quả là đẹp tựa như hoa. Nhưng Đường Phong chẳng còn tâm trí mà để lưu luyến, anh ngả người vào ghế sau chiếc Mercedes, hềi tưởng lại những gì mình gặp phải trong lần tới Hổng Kông này. Ban đầu, vốn chỉ muốn gặp gỡ Lương Dũng Tuyển, hỏi xem kệ tranh ngọc có ở trong tay ông ta không, vậy mà không ngờ, hóa ra lại có thể đưa được kệ tranh ngọc trở vể, tuy phải kèm theo một điều kiện, nhưng chuyến đi Hổng Kông này, thật chẳng uổng công!
Nghĩ tới đây, Đường Phong liếc nhìn sang Lương Viện đang ngồi bên cạnh, Lương Viện trợn tròn mắt cũng đang nhìn Đường Phong. Đường Phong không kìm được liên hỏi Lương Viện: "Bây giờ cô không sợ kẻ bị tình nghi là tôi nữa sao ?" "Hừm! Đương nhiên là tôi không sợ anh!"
Đường Phong bó tay lắc lắc đầu, đột nhiên như nhớ ra điểu gì đó: "Tôi nghe cô nói chuyện thấy không giống con gái Hồng Kông lắm".
"Đúng vậy, hồi nhỏ, cha tôi thường đưa tôi đi du lịch ở đại lục, tôi còn học mấy năm ở Bắc Kinh nữa mà, sau đó mới đi Mỹ du học, vừa mới về nước gần đây thì ông nội đã bị hại rồi..." -Lương Viện bất giác rơi lệ.
Giữa lúc hai người nói chuyện, chiếc Mercedes rẽ sang một ngã rẽ trên núi, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một chiếc Toyota Pickup và vài người mặc đổng phục màu vàng cam, chặn ngang phần lớn đường, dáng vẻ như là công nhân thi công đường. Đường Phong lập tức trở nên cảnh giác, con đường này khá heo hút, lại là buổi tối, ngộ nhỡ xảy ra sự cố… Tài xế chầm chậm dừng chiếc Mercedes lại, nhưng tay vẫn nắm chặt vô lăng, đề phòng bất trắc. Hoàng Đại Hổ sờ sờ khấu súng Luger P89 cỡ đạn 9 ly do Mỹ sản xuất đang nằm dưới lớp vỏ áo vest. Khẩu súng này anh ta được người bạn làm cảnh sát ở Mỹ trước khi chết để lại cho anh nên anh luôn mang theo bên mình phòng thân. Băng đạn đầy ự, tổng cộng là 15 viên, với bản lĩnh của anh, mấy người trước mặt nếu có mưu đồ gì, 15 phát đạn thừa đủ để tiễn họ lên Tây thiên!
Ngồi trên xe quan sát một lúc, không thấy có gì bất thường, mấy người đó quả thật đang thi công, có lẽ mình quá đa nghi rồi. Đường Phong cũng bớt phần cảnh giác, Hoàng Đại Hổ cũng đỡ căng thẳng hơn, anh quay lại nhìn Đường Phong một cái, sau đó nhảy xuống xe, bước lên phía trước, hét lên với mấy công nhân đang thi công: "Có nhầm không đấy hả mà thi công lúc này, mau nhường đường đi!".
Một người trong số đó có vẻ là tổ trưởng, trả lời Hoàng Đại Hổ: "Đợi một chút, xong ngay đây!" Nói xong, anh ta hô hào những người khác nhường đường. Hoàng Đại Hổ càng lơ là cảnh giác, nhưng đột nhiên cảm thấy đâu đó có chút không bình thường... ở đâu không bình thường nhỉ? Hoàng Đại Hổ nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt, đột nhiên nhận ra -không đúng! Người ban nãy vừa trả lời anh, không phải nói tiếng Quảng Đông, mà lại nói tiếng phổ thông rất chuẩn. Chính trong giây phút Hoàng Đại Hổ tĩnh ngộ, đám người trước mặt đột nhiên lôi từ chiếc Pickup xuống mấy khẩu súng liên thanh có nòng giảm thanh MP510A3, Hoàng Đại Hổ định rút súng ra nhưng đã quá muộn, "Tạch! Tạch! Tạch! Tạch..." một loạt đạn ồ ạt bắn ra, hơn chục phát đạn găm thẳng vào người Hoàng Đại Hổ, Hoàng Đại Hổ đáng thương chưa kịp rút súng đã bị bắn cho xối xả!
Đường Phong và Lương Viện ngồi trong Mercedes tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, vô cùng hoảng hốt. May mà tài xế phản ứng nhanh, vội vàng lùi xe lại. Súng liên thanh lập tức bắn điên cuổng vể phía chiếc Mercedes. Đường Phong giữ Lương Viện cúi rạp xuống ghế sau, tài xế gập người xuống, khó nhọc đánh vô lăng. May mà bác tài kỹ năng điêu luyện, khởi động, rẽ ngoặt, quay đều đều thành công, tiếng phanh xe khốc liệt xé toạc màn đêm yên tĩnh, đúng lúc tài xế quay đầu xe, chuẩn bị dốc hết sức tháo lui vể phía sau thì từ đằng sau bỗng xông lên một chiếc BMW màu xanh đậm, chặn ngang đường rút lui của chiếc Mercedes.
Ba người nhảy ra từ trong xe BMW, rút súng bắn liên hồi về phía chiếc Mercedes. Đi kèm tiếng thét thất thanh của Lương Viện, cơ thể và đầu tài xế bị từng viên đạn bắn trúng, máu tươi và óc trắng bắn tung tóe lên tấm kính chắn gió đang vỡ vụ...
Người trong xe BMV từng bước áp sát chiếc Mercedes, mở cửa sau xe, một tên béo trong số đó tướng mạo dữ tợn, trên mặt có ba vết sẹo cười nham hiểm: "Khà khà, Đường tiên sinh, và cả tiểu thư này nữa, chúng tôi đợi lâu lắm rồi đấy, mau đi theo chúng tôi!" -Nói xong, mấy người còn lại liền lôi Đường Phong và Lương Viện đang cứng đờ cả người ra khỏi chiếc Mercedes và định cướp chiếc cặp khóa số trong tay Lương Viện, Lương Viện gào khóc, ra sức giữ chặt chiếc cặp trong lòng.
"Các người là ai?" -Đường Phong cố gắng giữ bình tĩnh, chất vấn.
"Ba vết sẹo" cười nhạt: "Là ai? Giống các người, là những người hứng thú với thứ trong chiếc cặp khóa số này" -Nói xong, "ba vết sẹo" bước tới sau lưng Lương Viện vẫn đang khóc, vung tay, dùng báng súng CZ75 do Tiệp Khắc chế tạo dập mạnh vào gáy Lương Viện, khiến cô ngất đi, sau đó hắn giật lấy chiếc cặp trong tay Lương Viện, ôm Lương Viện lên chiếc BMW. Đường Phong cũng bị áp giải lên xe, chiếc pickup đi trước, BMW theo sau, lao vun vút xuống núi.
Mấy phút sau, Đường Phong ngồi trong BMW nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát kêu hú, trong lòng bỗng nhen lên một t tia hy vọng, nhưng "ba vết sẹo" lại không hề hoảng hốt, quay đầu lại nhìn xe cảnh sát đang bám đuôi phía cười nli.nhạt hai tiếng, ánh mắt lộ ra sự hung tợn, hắn ra lệnh cho tài xế vượt mặt chiếc Pickup, sau đó lạnh lùng cười rồi gầm gừ:
Cho chúng mày lên Tây thiên luôn!"
" Ba vết sẹo" nói xong, Đường Phong liền nghe thấy nổ ầm ầm phía sau lưng, rung tới mức đôi tai anh tê dại cả đi. Anh không biẽt phía sau xảy ra chuyện gì,nhưng từ điệu cười nhạt trên mặt "ba vết sẹo" thì có thể nhận ra xe sát phía sau đã lành ít dữ nhiều.
8
_Đường Phong và Lương Viện bị áp giải lên một chiếc tàu chở hàng cũ nát, tàu hàng chầm chậm rời khỏi bến. Cái tên "ba vêt sẹo" đó xem ra là thủ lĩnh của đám người này, hắn bố trí xong việc trên boong tàu liền áp giải Đường Phong và Lương Viện chui vào trong khoang, cầm lấy chiếc cặp khóa số, ép hỏi Lương Viện: "Mật mã của chiếc cặp này là bao nhiêu?"
Lương Viện vừa tỉnh lại trước khi lên tàu, mới cử động được cổ và gáy thì đã đau buốt thấu tận tâm can. Cô trợn mắt nhìn gã béo có ba vết sẹo trước mặt, hét lên: "Mật mã? Tôi không biết, ông mau thả chúng tôi ra, nếu không để cha tôi biết, sẽ cho các người chết cũng không yên đâu".
Đã đến lúc này rồi mà Lương Viện vẫn còn giở tính tiểu thư ra đây, Đường Phong nghe vậy vừa lo vừa tức, lại cũng buồn cười. Anh nhìn sang tên "ba vết sẹo", mặt hắn lộ rõ vẻ dâm tà: "Em gái mi nhon, em nói sao mà sợ thế! cha em là ai nhỉ? Có phải Lương Dũng Tuyển không, ha ha, danh tiếng của cha em quả đúng như sấm đánh bên tai, anh thật sự sợ quá đi!" -nói xong, "ba vết sẹo" còn thò cả cánh tay béo múp míp sờ nắn khuôn mặt trắng nõn của Lương Viện. Lương Viện nghiến răng, xấu hổ cúi đầu. "Ba vết sẹo" đang định giở trò sàm sỡ cơ thể Lương Viện, thì một tên đồng bọn bỗng hớt hải lao vào khoang tàu: "Đại ca, không ổn rổi, phía sau có thuyền đang đuổi theo chúng ta".
Đường Phong lại lóe lên tia hy vọng, anh đã có thể nghe rõ tiếng động cơ trực thăng từ phía xa xa, còn có cả tiếng bước chân hoảng loạn, tiếng chửi mắng của đám cướp 116 I trên boong tàu.
"Các người đã bị bao vây, lập tức buông vũ khí đầu h khôàng, nếu không chúng tôi sẽ phóng hỏa!..." -Phía sau vang lên giọng nói kiên định đầy sức mạnh.
Đường Phong nhận thấy tàu chở hàng đang tăng tốc hết sức để tháo chạy. Anh và Lương Viện nhìn nhau, hai người đều đang nghĩ kế để thoát thân, nhưng khi họ chưa kịp nghĩ ra cáchgì thì, "ba vết sẹo" đã đột nhiên lao trở lại khoang tàu, quẳng khẩu súng máy nặng trịch xuống, móc ra khẩu súng cầm tay CZ75, ra lệnh cho một tên cướp khác: "Mày tóm lấy đứa con gái này, theo tao ra ngoài!" -Nói xong, "ba vết sẹo" dung cánh tay trái thô thiển kẹp lấy cổ Đường Phong, tay phải giữ súng gí chặt vào thái dương Đường Phong rồi bước lên trên tàu, tên cướp kia thì kẹp lấy Lương Viện, cùng theo sau lên sàn tàu. Trên sàn tàu, gió biển vi vu, ở đây đã không còn nhìn thấy đèn đóm trên vịnh Victoria nữa, phía xa xa chỉ có ánh sao thưa thớt tỏa sáng, xem ra chỗ này đá cách Hồng Koong rất xa rồi, chắc là sắp tới Công Hải rồi.
"Ba vét sẹo" đưa Đường Phong tới đuôi thuyền, gào thét về phía chiếc ca nô đang lao tới: "Chúng mày đừng lên đây, trong tay bọn tao có con tin!" -Hét xong, "ba vết sẹo" lại lo sợ quay đầu lại nhìn, xem tàu hàng còn cách Công Hải bao xa?
Hàn Giang đứng sau ca nô nhìn thấy Đường Phong và Lương Viện, anh lập tức dùng loa phóng thanh hét lên: "Các người không chạy được nữa đâu, khẩn trương phóng thích con tin! Nếu không thì.."
"Nếu không cái rắm! Mày tưởng tao ngu chắc, phóng thích con tin? Tao bây giờ mà phóng thích con tin, lập tức sẽ bị chúng mày bắn cho thủng lỗ chỗ!" -"Ba vết sẹo" hằn học cướp lời Hàn Giang.
Hàn Giang thấy tình hình như vậy, liền hạ giọng ra lệnh qua máy bộ đàm, mấy xạ thủ bắn tỉa trên ca nô đã nhắm chuẩn vị trí "ba vét sẹo" cùng những tên cướp khác, sẵn sàng chuấn bị bắn tỉa, đồng thời, một chiếc trực thăng Z-9 tức tốc bay sát xuống mạn tàu hàng. Vài cọng tóc trên đầu "ba vết sẹo" đều đã bị cánh quạt của chiếc trực thăng thổi tung cả lên, bọn cướp hoảng loạn, lần lượt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lo sợ thành viên đội đặc chiến từ trên không trung leo xuống..
"Ba vết sẹo" hoảng hổt nhìn chằm chằm vào chiếc trực thăng trên đỉnh đầu, dồn hết sự tập trung vể phía bầu trời, tay phải cấm súng từ từ rời khỏi thái dương của Đường Phong, run lẩy bẩy nhắm lên trời, cánh tay xiết cổ Đường Phong cũng không còn thít chặt như trước nữa... Đây là cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội duy nhất! Đường Phong thấy vậy liền quyết định dùng cùi chỏ chọc mạnh vào mạng sườn "ba vết sẹo", khiến hắn gào rú ầm lên. Đường Phong lại vung tay,hất rơi khẩu súng trong tay "ba vết sẹo". Rồi Đường Phong nhanh như chớp chộp lấy khấu súng cầm tay CZ75, nhắm vào tên cướp đang uy hiếp Lương Viện nổ một phát súng. Phát súng này tuy không trúng nhưng lại khiến tên cướp hoảng sợ, thả tay khỏi người Lương Viện. Đường Phong do không bỏ lỡ cơ hội, lao lên ôm chặt lấy Lương Viện, cùng cô nhảy ào xuống biển.
Đường Phong ôm Lương Viện từ từ ngoi lên mặt nước, chiếc trực thăng S-76 từ từ bay lơ lửng trên đầu họ, mặt biển bị gió quạt thổi từ chiếc trực thăng làm dậy lên từng ỉớp sóng khống lồ, trực thăng thả thang dây xuống, Đường Phong tay phải kéo thang dây, tay trái ôm Lương Viện, khó nhọc leo lên. Trước khi LươngViện bị uống vài ngụm nước biển mặn chát vốn đã bất tỉnh nhân sự, giờ thì đã tỉnh lại, thấy mình được Đường Phong ôm chặt cứng, cô vừa xấu hổ vừa giận dữ, điệu đà gào lên với Đường Phong: "Anh bỏ tôi ra, đồ tồi, định lợi dụng cơ hội sàm sỡ tôi hả?".
Nhưng Lương Viện càng gào, đôi ngực căng tròn mây rnẩy của cô càng áp sát vào lồng ngực rắn rỏi của Đường Phong, khiến cô càng thêm xấu hổ tức giận. Đường Phong lúc này vừa mệt vừa lạnh, làm gì rảnh rỗi mà có hứng sàm sỡ gái đẹp, anh khẽ hét lên với Lương Viện: "Đừng động đậy nữa, nếu còn ngọ nguậy, tôi mà buông tay thật thì cô sẽ rơi xuống biển đấy!"
"Tôi rơi xuống biển cũng không cần anh lo, đồ lưu manh!" -Lương Viện vẫn ngoan cố. Đúng lúc này, chiếc trực thăng phía trên không hiểu vì lí do gì đã lắc mạnh một cái, Lương Viện hét toáng lên, lúc này thì hay rồi, Đường Phong không cần phải làm gì, cô ta đã chủ động ôm chặt lấy cổ anh, hơn nữa lại còn ôm rất chặt, tới nỗi Đường Phong không thở được...
Khi Đường Phong và Lương Viện được cứu lên bờ, thì Hàn Giang đã đợi ở trên đó từ rất lâu rồi. Đường Phong mặt trắng bệch, thở hổn hển hỏi Hàn Giang: "Sao anh tới Hồng Kông nhanh vậy?"
"Hừm! Tôi đến muộn một bước, cái mạng quèn của cậu đã nộp lại đây rồi" -Rồi Hàn Giang chững lại một lúc, quay đầu về phía Lương Viện hỏi: "Vị này là. tiểu thư Lương Viện sao ?"
"Đúng, cô ta chính là thiên kim Lương Viện -con gái của Lương Dũng Tuyển" -Đường Phong trả lời thay Lương Viện.
"Cô hoàng sợ lắm phải không? Tôi là Hàn Giang, hiện đang phụ trách vụ án của ông nội cô, cũng phụ trách cả sự việc này. Nếu cô có ý kiến, yêu cầu hay là nhớ ra manh mối gì có giá trị về sự việc này đều có thể nói với tôi" -Hàn Giang vừa nói vừa thân thiện bắt bắt tay Lương Viện.
Lương Viện nhìn Hàn Giang, đưa ra yêu cầu của mình: "Yêu cầu duy nhất của tôi chính là cùng hành động với các anh, tóm lấy hung thủ sát hại ông nội tôi".
"Việc này..." -người vốn luôn hành sự quyết đoán như Hàn Giang cũng bắt đầu trở nên do dự.
"Sao? Anh không đồng ý? Néu anh không đồng ý, tôi không giao kệ tranh ngọc cho các anh!" -Lương Viện cứng đầu nói.
'Trong lúc Hàn Giang đang khó xử thì một chiếc trực thăng từ từ hạ xuống bên cạnh họ. Triệu Vĩnh xách chiếc chiếc cặp khóa số nhảy ra khỏi trực thăng, báo cáo với Hàn Giang: Chiếc cặp đã được tôi giành lại, chỉ có điểu không biết vật cổ còn nguyên vẹn hay không?"
"Đúng! Chính là chiéc cặp này!" -Không chờ Hàn Giang mở miệng, Đường Phong đã nhận ngay ra chiếc cặp '' kệ tranh ngọc đang ở trong tay Triệu Vĩnh.
Lương Viện giành ngay lấy chiếc cặp khóa số trong tay Giang nguyên vẹn cô mới yên tâm. Đoạn cô lại quay đầu, hỏi Hàn Giang: "Sao rồi, đội trưởng Hàn, suy nghĩ xong chưa? cho tôi tham gia không?"
Hàn Giang bó tay lắc lắc đầu, nhưng anh không lập tức đồng ý với Lương Viện ngay, mà hỏi lại cô ta: "Lương tiểu thư, cô có biết đám người mưu đồ bắt cóc bọn cô là ai không?"
"Làm sao mà tôi biết được! Có bao nhiêu người hứng thú với kệ tranh ngọc. Nhưng... nhưng tôi nghi ngờ đám người này rất có khả năng chính là đám người đã giết hại ông nội tôi." -Lương Viện suy đoán.
"Trực giác mách bảo tôi vậy, trực giác của tôi từ trước tới nay đều rất chuấn."
"Khà khà, xem ra cô giống hệt tôi, đều rất tin vào trực giác của mình." -Trực giác của Hàn Giang đã từng nhiểu lần giúp anh hóa giải hoạn nạn, anh luôn tự hào về điều đó, nhưng lúc này đây anh vẫn muốn tin vào những chứng cứ hơn.
Lúc này, một chiếc Mercedes đã dừng lại ngoài đường cảnh giới, Hàn Giang nhìn thấy người đang xuống xe chính là Lương Dũng Tuyén, anh hất hất tay vể phía cảnh sát của cảnh giới tuyến, Lương Dũng Tuyển liền vượt qua cảnh giới tuyến, bước vể phía họ.
Lương Dũng Tuyển mặt mày sa sầm, sau khi bắt tay Hàn Giang xong liền nhìn chằm chằm Đường Phong và Lương Viện, một lúc sau mới mở miệng nói: "Sao rồi ? Đường Phong, tôi đã nói trước rồi, đám người đó sẽ không khách sáo với cậu như tôi đâu, giờ thì cậu đã ý thức rõ ràng vể những nguy hiểm mà các cậu phải đối diện rồi chứ?"
"Đúng vậy, nhóm tội phạm này thực sự rất lớn mạnh"
-Đường Phong không thể không thừa nhận.
"Còn con nữa, Lương Viện!" -Lương Dũng Tuyển quay lại nói với Lương Viện: "Giờ thì chắc con cũng đã biết sự việc này nguy hiểm đén nhường nào rồi, con còn muốn đi cùng nhóm của Đường Phong không?"
"Muốn! Cha, bây giờ Hoàng Đại Hổ đã chết, cha hãy để con đi cùng Đường Phong và các anh ấy, nhất định con sẽ tóm được hung thủ sát hại ông nội." -Lương Viện ngây thơ nhìn Lương Dũng Tuyén.
Lương Dũng Tuyển vừa nghe thấy những lời này, tức giận tới nỗi cứng miệng không thốt nên lời. Ông trợn mắt nhìn Lương Viện, kìm nén mãi, cũng không thốt ra được lấy một câu, rút cuộc, hậm hực lườm Lương Viện một cái rồi bực tức bỏ đi.
Triệu Vĩnh mang chiếc cặp khóa só đựng kệ tranh ngọc nhảy lên trực thăng, trên bờ chỉ còn lại ba người Đường Phong, Lương Viện và Hàn Giang. Cả ba đều đang đăm chiêu suy nghĩ vê' kế hoạch bước tiếp theo của riêng mình, bỗng Đường Phong đột nhiên hỏi Lương Viện: "Tôi có một câu muốn hỏi cô mãi... Ông nội cô đã từng nói gì với cô trong thời gian sau khi mua kệ tranh ngọc về? Hoặc là... hoặc là có hành động bất thường nào không?"
Lương Viện nghĩ một lúc rồi nói: "Sau khi mua tranh ngọc này về, ông nội thường ở trong phòng, giống như đang nghiên cứu gì đó vậy, có lúc ông nội cũng đi ra ngoài tìm một số người bạn cũ, đều là người quen của ông nội. còn nữa, ông nội không cho tôi và cha tiếp xúc với kệ tranh ngọc này, tôi cũng chỉ mới nhìn thấy nó có một lần sau hội
Chợ đấu giá, ngoài những điều này ra, tôi không thấy ông nội không bình thường".
‘Cố nghĩ tiếp xem, thật sự hết rổi sao ?" -Đường Phong hy vọng có thể lấy được một vài manh mối có giá trị từ Lương Viện.
Lương Viện ngẫm nghĩ hồi lâu, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Đúng rồi, nếu anh không nhắc tôi cũng quên mất, trước khi đi Quảng châu ông nội tôi có nhận được một bức thư".
"Thư?" -Đường Phong và Hàn Giang đểu kinh ngạc. "Um, chính trong sáng hôm đó, tôi phát hiện ra một bức thư trong hòm thư, thư gửi cho ông nội, nhưng trên phong bì lại không đề địa chỉ của ngưòi gửi, lúc đó tôi cảm thấy rất lạ, thời buổi này còn có ai viết ư nữa nhỉ ? Thêm nữa, còn không có địa chỉ của người gửi, sau đó, tôi đưa thư cho ông nội. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ việc ông nội đi Quảng Châu chắc là có liên quan rất lớn tới bức thư đó".
"Bức thư đó bây giờ có còn không?" -Đường Phong truy hỏi.
"Ông nội xem xong đã đốt ngay rổi. Tôi hỏi ông nội về nội dung bức thư, ông nội chỉ nói muốn một mình yên tĩnh một lúc, tôi liền rời khỏi phòng sách. Ông nội ở lại một mình trong phòng sách khoảng hơn nửa tiếng đổng hồ, tôi đợi tới khi ông ra, thì ông nói với tôi là ông phải đi Quảng Châu một chuyến. Lúc đó tôi nói muốn đi cùng ông, nhưng ông nội không cho và nói hôm sau có thể sẽ quay luôn, nhưng không ngờ..." -Lương Viện nói tới đây, đã lại bắt đầu thút thít.
"Đốt rồi?... Xem ra Lương tiên sinh đi Quảng châu không chỉ vì tìm tôi" -Đường Phong lẩm bẩm.
"Thông tin mà Lương Viện nói cũng rất quan trọng, mục đích mà Lương lão tiên sinh đến Quảng Châu có lẽ là để
có được những hổ sơ tài liệu này, sau khi có được những hồ sơ tài liệu này, ông mới đi tìm Đường Phong, sự việc sau đó, chúng ta đều đã biết rồi" -Hàn Giang phân tích.
"Những hố sơ đó rút cuộc có giá trị gì đối với việc giải mã bí mật của kệ tranh ngọc?" -Đường Phong không hiểu nên thắc mắc.
"Vậy thì phải đợi tới khi chúng ta quay lại Bắc Kinh mơi biết được." -Hàn Giang nói xong, một cơn gió biển mặn chat thổi tới, tuy là mùa hè, nhưng gió biển lại khiến cả ba người khẽ rùng mình ớn lạnh.
Trong một căn nhà cao tầng với vẻ ngoài rất phổ biến nằm ở ngoại ô phía tây Bắc Kinh, Triệu Vĩnh dẫn Đường Phong và Lương Viện vào một căn mật thất kéo rèm dày cộm. Trong mật thất, ngoài Hàn Giang, còn có một lão tiên sinh tóc bạc phơ ngồi trên xe lăn đang hiền từ nhìn Đường Phong và Lương Viện cùng một ngưòi đàn ông khác chạc tuổi Hàn Giang, tay cầm tấu thuốc, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ học thức.
Đường Phong và Lương Viện ngồi ngay ngắn, Hàn Giang mở lời: "Ngồi ở đây đều là người của chúng ta, tôi sẽ nói thẳng luôn; trước tiên, tôi thay mặt tổng bộ cảm tạ tiểu thư Lương Viện và tiên sinh Lương Dũng Tuyển đã trao lại kệ tranh ngọc nổi gân có chạm châu báu Tây Hạ. Xin tiểu thư Lương Viện hãy yên tâm, sau khi sự việc này kết thúc, kệ tranh ngọc đương nhiên sẽ được hoàn lại nguyên vẹn, ngoài ra, thông qua phê chuấn đặc biệt của tổng bộ, sẽ cho phép cô tham gia hành động của chúng tôi".
"Ổ! Đội trưởng Hàn, thật sao?" -Lương Viện không dám tin vào điểu đó.
Hàn Giang trịnh trọng gật gật đầu: "Đúng vậy, Lương tiểu thư, cô không nghe lầm, tuy cô không phải là thành viên chình thức của lão K, nhưng tôi đã coi cô như là một trong những thành viên của chúng tôi rồi".
"Hì hì, Đường Phong không cho tôi tham gia, anh ta luôn cự nự với tôi" -vừa nói, Lương Viện vừa lườm Đường Phong một cái, Đường Phong chẳng biết phải làm sao, chỉ lắc đầu, khiến mọi người đều bật cười.
Cười xong, Hàn Giang chỉ vào một vị tiên sinh tóc bạc phơ, nói với Đường Phong và Lương Viện: "Vị này chắc không cần phải giới thiệu với các bạn nữa đâu nhỉ, nhà sử học nổi tiếng, giáo sứ La Trung Bình. Giáo SƯ La Trung Bình bao năm nay đắm đuối nghiên cứu lịch sử Tây Hạ, nhiều năm chuyên sâu nghiên cứu khảo sát cố địa Tây Hạ, là người rất có uy tín trong lĩnh vực Tây Hạ học ở nước ta. Đường Phong, cậu và giáo SƯ La cũng được coi là quen biết lâu rổi, chắc cậu vẫn chưa biết, giáo sứ La cũng là thành viên của lão K chúng ta đấy!"
Đường Phong nghe thấy, vô cùng kinh ngạc. La Trung Minh gật đầu: "Đúng vậy, tôi chính là K4, đội trưởng Hàn là bang chủ, cứ nhất định lôi bộ xương già như tôi vào đấy". Nói xong, giáo sư La quay lại nói với Lương Viện: "Viện Viện, ta là bạn thân lâu năm của ông nội cháu, ông rất buồn khi nội cháu gặp nạn, cháu phải tin rằng đội trưởng Hàn chắc chắn sẽ tóm được hung thủ, chúng ta nhất định sẽ hóa giải những bí mật bao trùm lên kệ tranh ngọc". Lương Viện mắt ngấn lệ, gật đầu lia lịa.
Lúc này, Hàn Giang lại giới thiệu tiếp: "Giáo sư La học vẫn tinh thông từ cổ chí kim, không những chỉ chuyên sâu nghiên cứu lịch sử và văn tự có, mà còn tinh thông vài ngoại ngữ; những tài liệu mà các cậu mang về, giáo sư La đã dịch hết ra rồi, sau đây sẽ mời giáo sư La giảng giải sơ bộ cho chúng ta".
Giáo sư La nhìn mọi người đã ngồi yên vị, lúc này mới lấy những tài liệu bí mật đó ra, bắt đầu giới thiệu: "Những tài liệu tiếng Nga mà các cậu mang về này quả thật rất khó hiểu. Đây đều là những tài liệu tối mật, tôi không biết những tài liệu này sao lại lưu lạc trong nước, nhưng chúng thật sự rất quan trọng, hỗ trợ rất lớn cho việc chúng ta giải mã những bí mật phía sau kệ tranh ngọc. Tôi đã xcm xét tất cả tài liệu, phẩn lớn đây là tài liệu nghiên cứu lịch sử Tây Hạ của mồt vài học giả Liên Xô, còn cả một ít văn kiện thông thường, nhưng trong đó có một phần tài liệu vô cùng quan trọng."
-Nói xong, giáo sư La đưa cho mọi người xem phần tài liệu tuyệt mật của KGB.
Mọi người đổ dồn ánh mắt lên văn kiện tuyệt mật trong tay giáo SƯ La. Giáo SƯ La nhấc cặp kính lão, mở tập tài liệu tuyệt mật trên bìa có in ba chữ tiếng Nga màu đen "KTB", "tập tài liệu tuyệt mật của KGB này, thực ra là 7 bức thư tuyệt mật".
Nét mặt giáo sư La đanh lại, ông bắt đầu đọc và giải thích bảy bức thư tuyệt mật này: "Tôi đã dịch bảy bức thư này sang tiếng Trung, sau đây mọi người xem đi, xem xong sẽ nộp lại để thống nhất bảo quản".
Bức thư thứ nhất là vào năm 1938, thư của nhà Hán học Liên Xô nổi tiếng Ivanovich Ivanov (Alcksci Ivanovich K .inov) gửi cho Lavrentiy Beria (Lavrcnti Pavlcs dzc Beria thời dó là người đứng đầu cơ quan tình báo.
Đồng chí Lavrenti Pavles dze Beria:
Hãy cho phép tôi được gọi ngài như vậy. Theo như chỉ đạo của ngàivà thuộc hạ của ngài dành cho tôi, những ngày này, trong nhà giam, tôi đã suy nghi đi suy nghĩ lại, mây chục năm qua bất luận là ở Trung Quốc, hay là ờ nước ngoài, tôi luôn ịcố gắng hết sức trung thành phục vụ quốc gia. Từ trước tới nay từng làm bấtt cứ một việc gi bất lợi cho quốc gia và nhân dân, bởi vậy, chi đạo của ngài và thuộc hạ của ngài khiến tôi không sao chấp nhận được.
Nếu như nói rằng những năm qua tôi đã làm sai việc gi, vậy thi, việc tôi có thể nghĩ ra chính là thành quả nghiên cứu mà tôi đã giấu ngài và quốc gia. Tôi đã làm việc này là vì thành quả nghiên cứu này khiến tôi vô cùng kinh ngạc, trước khi rút " két luận cuối cùng, tôi không biêt có nên công bố kết quả này với thế giới hay không. Nhưng, hiện giờ tôi đã quyết tâm, quyết định "thẳng thắn" với ngài, bởi vi nếu nhỡ tôi chết rồi, thành quả nghiên cứu này sẽ không còn ai biẽt, nếu thế tôi có chết cũng không nhắm được mắt.
Thành quả nghiên cứu này liên quan.tới bí mật về một báu vật của cung điện Mùa Đông được chôn giấu. Đương nhiên, báu vật này không xuất thần từ cung điện, mà đến từ Đông Phương xa xôi. Hơn 900 năm qua, tại phía tây Trung Quốc đã từng xuất hiện một đế quốc do người Đảng Hạng gây dựng, sùng bái màu trắng, người Hán gọi đế quốc này là "Tây Hạ", người Mông Cổ gọi quốc gia nấy là "Đường Ngột Thích". Đế quốc màu trắng này một thời từng ở trên đỉnh cao của lịch sử Trung Quốc, mãi tới tận năm 1227 mới bị Thành Cát Tư Hãn diệt vong. Kể từ đó, tất cả những gì liên quan tới đế quốc màu trắng liên mất tích, chôn vùi trong sa mạc cát vàng miên man, giống như chưa từng tồn tại thế giới này.
Mấy trăm năm sau, khi nhân thế đã hoàn toàn lãng quên đế quốc màu trắng này, nhà thám hiểm trứ danh Coats Ivanov của nước ta trong một chuyến khảo sát Tây Hạ, Trung Quốc, đã vô tình phát hiện ra Hắc Thành -một tòa thành cổ thời Tây Hạ đã bị cát vàng chôn vùi từ lâu. Trong tòa thành cổ này, Coats Ivanov đã tỉm thấy một lượng lớn văn hiến Tây Hạ và tượng phật quý báu cùng rât nhiêu văn vật khác, trong đó, có một văn vật Tây Hạ vô cùng quý hiếm, nó được gọi là "kị tranh ngọc nối gân cỗ chạm châu báu". Từ rất lâu rồi không ai biết tới báu vật này, và nó ngủ say trong kho văn vật cùa cung điện Mùa Đông. Cũng giống như Coats Ivanov vô tình phát hiện thấy Hăc Thành, trong một lần tình cờ, tôi đã phát hiện ra báu vật mà Coats Ivanov mang về từ Hắc Thành đó trong cung điện Mùa Đông. Bao năm qua, tôi đã nghiên cứu tìm tòi dể giải mã bí mật của báu vật này. Mấy lần trước tới Trung Quốc điều tra thực địa, cuối cùng tôi đả phát hiện ra, phía sau báu vất này có ẩn giãu một bí mật kinh hồn... Nhưng, đúng lúc nghiên cứu của tôi tới thời khắc mâu chốt, thi tôi lại bị ngài đưa vào nhà giam.
Tôi cũng không cầu xin ngài để được tự do, nhưng xin ngài hãy suy nghĩ về lời khấn cấu của tôi. cho dù tôi đã phạm vào trọng tội, nhưng xin ngài hãy cho phép tôi được tiẽp tục công việc nghiên cứu của mình, để bí mật kinh hồn đó được phơi bày trước ánh sáng. Hy vọng ngài sẽ cân nhắc kỹ lưỡng đề nghị của tôi, bởi dù sao thì đây cũng là việc có lợi cho ngài và cho quốc gia của chúng ta, và cũng là để đáp lại tấm nguyện cuối cùng của tôi.
Trong số những văn vật Tầy Hạ được khai quật tại Hắc Thành, đây là cuốn từ điển song ngữ tiếngTây Hạ và tiếng Hán. Nhờ phát Kiện được cuốn từ điển này, mà người đời sau đã đọc hiểu được những điều kiện sáng tạo ra văn tự Tây Hạ đã thất truyền, cũng có nghĩa là, Ivanovich Ivanov là học giả đầu tiên trong giới học thuật có thể đọc và hiểu được văn tự Tây Hạ cổ xưa. Từ bức thư này có thể nhận ra, năm 1938 Ivanovich Ivanov đã rơi vào vòng tù tội, đó cũng là lúc công việc nghiên cứu kệ tranh ngọc Tây Hạ của ông đang ở trong giai đoạn then chốt, ông không muốn từ bỏ nghiên cứu, vậy là ở trong ngục ông đã viết bức thư này cho giám đốc cơ quan tình báo Liên Xô -Beria. Trong thư có nhắc tới kệ tranh ngọc và công việc ông đang nghiên cứu, hy vọng có thể được trao trả tự do, tiếp tục công việc nghiên cứu của mình".
"Vậy sau đó Beria có đồng ý lời thỉnh cầu của ông ấy không?" -Lương Viện nóng lòng hỏi.Đường Phong
Giáo sư La không vội vã cũng không chần chừ, đáp: "Vậy thì phải đọc bức thư thứ hai rồi".
3
_Bức thư thứ hai là của Beria trả lời thư cho Ivanovich Ivanov nửa tháng sau.
Aleksei Ivanovich Ivanov:
Tôi đã đọc bức thư anh viết cho tôi, với học thức uyên bác của anh, tôi rất ngưỡng mộ, đặc biệt là những nghiên cứu về "đế quốc màu trắng ’ của Trung Quốc cổ đại. Nhưng tôi phải nói rõ ràng với anh ràng, tôi không hứng thú với những nghiên cứu của anh, tôi cũng tin rằng quốc gia chúng ta cũng không có bât cứ hứng thú gi với việc này. Hội nghị đại biểu toàn quốc vừa qua một cuộc tranh luận kịch liệt, và thấy rằng nghiên cứu lịch sử ca anh không có chút lợi ích gì cho chúng tôi, chúng tôi cần là cần tương lai, một tương lai hoàn toàn mới, chứ kbông phải là quá khứ cổ xưa đại xa lắc xa lơ của anh! Tỉnh ngộ đi, li .inovich Ivanov. Chỉ khi nào anh thực sự ngẫm nghĩ về hành vi phạm tội của mình, thừa nhận với nhân dân, lúc đó anh mới có cơ hội nhận được sự khoan hồng. Ngoài ra, không còn con đường nào khác. Đừng tham vọng dựa vào những sáng tạo theo tường tưởng về sự ly kỳ của lịch sử Đông Phương để được trao trả tự do! Được rồi, cứ vậy nhé, tôi không muốn lãng phí thời gian với anh và mớ nghiên cứu vô vị của anh, bởi vì còn rất nhiều việc đang chờ đợi tôi. Tôi cảm thấỵ thời gian đang rúc gấp gáp, còn anh, thời gian còn lại cũng không nhiều nữa đâu, hy vọng anh tự lo cho mình.
Lavrenti Pavles dzeBeria
"Từ bức thư thứ hai có thể nhận thấy, Beria lúc đó chức cao vọng trọng, ra điều ngạo mạn, ông không hứng thú với nghiên cứu của Ivanovich Ivanov, càng không tin tưởng cái gọi là thành quả nghiên cứu mà Ivanovich Ivanov nói tới, nên đương nhiên sẽ không phê chuẩn cho ông ta tiếp tục ., nghiên cứu. Beria thậm chí còn cho rằng Ivanovich Ivanov vì muốn mưu cầu mạng sống nên đã tự tưởng tượng ra bí mật Đông Phương gì đó. Thậm chí sau đó Beria củng không thay đổi ý đinh, Ivanovich Ivanov có viết thư tiếp cho Beria nữa hay không, chúng ta cũng không biết được, bởi vì sau đó không có bất cứ thông tin gì liên quan tới vấn để này." -Đường Phong đọc xong bức thư thứ hai, mở lời trước.
Giáo sư La Trung Bình gật đầu: "Đúng vậy, hai bức thư này hoàn toàn phù hợp với tình hình mà tôi tìm hiểu được. Theo như tôi biết, Ivanovich Ivanov và Aleksandrovich Nevsky -người học trò mà ông hài lòng nhất, đều chết vì trận "đại gột rửa", vào khoảng năm 1938. Vì cái chết của Ivanovich Ivanov và nhiều người khác mà từ đó trở về sau, càng không có ai nghiên cứu những văn tự và văn vật Tây Hạ đó nữa. Nên tôi suy đoán tấm kệ tranh ngọc Tầy Hạ từ đó trở đi chắc là cứ nằm mãi trong kho văn vật của cung điện Mùa Đông".
"Vậy sao lại có đội thám hiểm liên hợp đó nhỉ? Chắc chắn là sau đó có người bắt đầu nghiên cứu lại về kệ tranh ngọc Tây Hạ" -Đường Phong suy đoán.
Giáo sứ La gật gù đồng tình: "Đường Phong, cậu nói không sai, sau đó lại có người phát hiện ra kệ tranh ngọc Tây Hạ này và bắt đầu tiến hành nghiên cứu lại. Người này chính là giáo sư Hán học thế hệ mới Menshikov, năm đó ông mới gần 20 tuổi, đang học tại Đại học Leningrad; thầy giáo của ông ta là nhân vật xuất chúng trong giới Hán học Liên Xô lúc đó, Alekseev. Cũng chính nhờ phát hiện và nỗ lực của họ nên mới có đội thám hiểm liên hợp sau này, tiếp theo chúng ta sẽ tiếp tục đọc bức thư thứ ba".
Thưa thầy kính mến,
Khi viết bức thư này, em cảm nhận rõ đôi tay mình đang run rẩy. Thầy đừng lo lắng, đây không phải vì nguyên nhân sức khỏe của em, mà là bởi một sự thật kinh hoàng mà hôm qua Em phát hiện được ở cung điện Mùa Đông đã khiến em kích động vô cùng.
Tuần trước, theo sự chi đạo của thầy, em và Misha đã đến thực tập tại viện khoa học viện nghiên cứu Đông Phương học, khi tra cứu và đọc những tài liệu nghiên cứu phức tạp này, Misba vô tình phát hiện ra một số tài liệu nghiên cứu mà ỉvanovich Ivanov viết vào những thập niên 20, 30. Thầy đã biết rồi đấy, tìm kiếm tài liệu là việc làm khô khan và đau khổ, 'nhưng phần tài liệu nghiên cứu này của Ivanovich Ivanov lại khiến em và Misha vô cùng kích động và phấn khích. Trong phần tài liệu này, Ivanovich Ivanov có nhắc tới, vào cuối thập niên 20, ông vô tình phát hiện ra một báu vật đến từ vương triều Tây Hạ Trung Quốc trong cung điện Mùa Đông, tên gọi của báu vật này là "kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm cbâu báu", Theo như Ivanovich lvanov nói thì, kệ tranh ngọc này có khắc rất nhiều ký hiệu kỳ quái, Ivanovich Ivanov đã nghiên cứu kệ tranh ngọc này trong một thời gian dài, phán đoán những kí tự kỳ quái trên kệ tranh ngọc đó chính là văn tự Tây Hạ đã biến mât từ lâu, và ông đã nhận diện được một số văn tự Tây Hạ trên bề mặt kệ tranh, rồi thông qua việc giải nghĩa những văn tự này, ông đã phat hiện ra một bí mật kinh hoàng ấn giấu phía sau bau vật Tây Hạ đó. Đáng tiếc là sau đó Ivanovich Ivanov đã bị chết trong ngục nên ông đã không thể tiếp tục hoàn thành nghiên cứu của mình.
Đọc tới đây, em và Misha đã không thể chờ đợi được nữa, hai chúng em lập tức lao tới cung điện Mùa Đông. Trong kho văn vật ngun ngút của cung điện Mùa Đông, rút cuộc chúng em cũng tìm thây kệ tranh ngọc Tây Hạ đó. Khi em mở chiếc hộp gỗ tử đàn có đựng kệ tranh ngọc ra, em vô cùng kinh ngạc, đây là một báu vật tuyệt mỹ mà em chưa từng được chiêm ngưỡng, em không biẽt còn có thể dùng từ ngữ nào để hình dung cảm giác của em lúc đó. Kệ tranh ngọc được tạc thành từ cả tấm bạch ngọc Nephrite vùng Hòa Điền Tân Cương, khung kệ tranh ngọc cố chạm khấc hai vòng hoa sen cuốn quanh, giữa hai vòng hoa sen lại chạm khắc một hàng châu báu. Em nhìn thấy những ký hiệu kỳ quái trên kệ tranh ngọc, đó có lẽ chính là văn tự Tây Hạ đã biến mât từ lâu mà Ivanovich Ivanov từng nhắc đến. Tuy cả em và Misba đều không hiểu nổi một kí tự nào trên đó, nhưng hai chúng em đều cảm thấy những kí hiệu không ai hiểu đó đúng như Ivanovich Ivanov từng nói, nhất định chứa đựng một bí mật kinh khủng nào đó.
Em và Misha quyết định tiếp tục ở lại cung diện Mùa. Đông nghiên cứu kệ tranh ngọc Tây Hạ này, và sẽ lấy chủ đề đó để viết luận văn. Em gửi kèm theo thư này hai bức ảnh của kệ tranh ngọc Tây Hạ, hy vọng nhận được sự giúp đỡ và chỉ đạo của thầy.
Chúc thầy mau chóng phục hồi sức khỏe!
Học sinh của thầy
Đọc xong bức thư thứ ba, tất cả mọi người trong mật thất đều im lặng, họ lại tiếp tục giở bức thư thứ tư ra.
Bức thứ tư là thư hồi âm của Alekseev cho Menshikov. Lev N. Menshikov thân yêu:
Đang bệnh nhận dược thư của em, thầy được an ủi rất nhiều. Không! Đúng ra phải nói là phấn khích, thư của em khiến thầy cùng cố thêm lòng tin, thầy là người đã động viên em chọn lựa con đường nghiên cứu học thuật này. Thầy biết,với một thanh niên trẻ tuổi như em, cả ngày vùi đầu nghiên cứu trong đống hồ sơ, tài liệu, sách vở quả là rất khô khan, đặc biệt là nghiên cứu văn minh Phương Đông xa lắc và cổ xưa. Nhưng, chàng thanh niên, mong em hãy tin vào tầm nhìn của thầy không thể nhìn lầm em, em rât có thiên phú trong lĩnh vực này, chi cần em kiên tri, thầy tin rằng, sau này em sẽ thay thế thầy, vượt qua thầy.
Thầy rất vui mừng khi thấy em hứng thú với văn minh Tây Hạ. Em biết rồi đấy, nhờ phát hiện kinh động thế giới của Coats Ivanov về Hắc Thành tại Trung Quốc năm 1909, quốc gia chúng ta đã nắm giữ được một lượng lớn văn kiện, tài liệu, văn vật gốc về nghiên cứu lịch sử và văn hó Tây Hạ, mà thậm chí là cả Trung Quốc, cố hương của nền văn minh này, cũng không thể có nhiều tài liệu gốc như vậy. Do đó, văn minh Tây Hạ tại Trung Quốc và cả nghiên cứu về Tây Hạ học đều đang ở chỗ chúng ta. Nhưng bất hạnh ở chỗ, kể từ sau khi Ivanovich Ivanov chêt, nghiên cứu về văn minh Tây Hạ của chúng ta đã bị ngắt quãng, chúng ta hiện giờ đang vô cùng thiếu những học giả trẻ như em, tiến hành những nghiên cứu liên quan, rồi nhât định sẽ tới một ngày chúng ta có thể quảng bá Tây Hạ học.
Còn về báu vật em nhắc tới trong thư, từ những năm trước, Ivanovich Ivanov đã từng đề cập tới với thầy, nhưng sau đó cùng với sự ra đi của ông, báu vật này cũng dần bị người ta quên lãng, nếu không có sự nhăc nhở của em, có lẽ tới lúc chết thầy cũng không nhớ ra báu vật đó. Dựa vào kinh nghiệm lâu năm và trực giác của thầy, thầy có thể khẳng định với em rằng, nghiên cứu của em và Misha về kệ tranh ngọc Tây Hạ này rất quan trọng. Thông qua tường thuật của em trong thư, và cả hai bức ảnh đó nữa, thầy tin rằng ý nghĩa của kệ tranh ngọc Tây Hạ này vô cùng trọng đại. Thầy vẫn chưa biẽt nó ẩn giấu bí mật gì, nhưng thầy tin tưởng vào trình độ học thuật của Ivanovỉch Ivanov, bởi ông đã nhiều năm nghiên cứu báu vật này, mà đến khi chẽt vẫn lưu luyến không quên, nên nhất định là có phát hiện gi quan trọng về nó.
Viết tới đây thôi, hy vọng sẽ được gặp mặt nói chuyện với em và Misha, và để tận mắt nhìn thấy báu vật Tây Hạ đó. Cuối cùng, than vãn với em một câu, mùi bệnh viện thực là quá khó ngửi, bác sỹ ở đây cũng rất đáng ghét, nên rât mong sớm được ra viện để được cộng tác cùng các em.
Đúng rồi, thầy đột nhiên nhớ ra câu thơ, nếu như thầy nhớ không lầm, thì chắc là thế này: "Hắc Đầu Thạch Thất hoang thủy vực, xích diện phụ chủng bạch cao hà, trường di được nhân quốc tại bi" (viết bằng tiếng Trung). Thập niên 10, cũng chính là trước khi Ivanovich Ivanov bị mât, ông đã từng gửi một bức thư cho thầy. Trong thư, Ivanovich Ivanov vô cùng phấn khích, kể răng ông đã có được bước đột phá trọng đạị trong nghiên cứu về Tây Hạ học, nhưng ông không nói là có được đột phá gì, mà chỉ viết mấy câu thơ không đầu không cuối này bằng chữ Hán ở cuối thư. Lúc đó thầy không hứng thú lắm với việc nghiên cứu về Tây Hạ, bởi vậy cũng không nghiên cứu sâu. Không ngờ, sau đó thì nghe tin Ivanovicb Ivanov bị bắt giam, bức thư đó trở thành bức thư cuối cùng ông ấy viết cho thầy.
Bởi vậy mấy năm sau đó, thầy thường lôi bức thư này ra đọc lại. Rồi thời gian dài trôi qua, thầy cũng thuộc cả mấy câu thơ bằng chữ Hán này, nhưng thầy vẫn không hiểu hàm ý của chúng. Sau đó, bức thư bị thất lạc trong chiến tranh vệ quốc, thật là đáng tiếc. Hy vọng mây câu thơ này có thể hỗ trợ cho nghiên cứu của các em.
Vasily Mikhailovich Alekseev
Đọc xong bức thư này, Đường Phong nói: "Bức thư thứ ba và bức thư thứ tư cho thây rõ, sau chiến tranh thế giới lần thứ hai, kệ tranh ngọc Tây Hạ và tài liệu nghiên cứu của Ivannovich Ivano đã lần nữa thu hút sự chú ý của Alekseev và Alekseev cùng những học giả Liên Xô khác. Họ chắc chắn đã tiến hành nghiên cứu và đạt được những thành quả xuất chúng về vấn đê' này. Nhưng rút cuộc họ nghiên cứu cụ thể tới bước nào, chúng ta cũng không biết được, nên chỉ có thể từ ngôn ngữ trong hai bức thư này để tìm ra một số manh mối mà thôi.
Giáo sư La Trung Bình đeo kính lão, nhìn hai bức thư đã được dịch ra này, trầm tư hồi lâu mới cất lời: "Quan trọng là phải xem Alekseev và Menshikov đã tìm thấy bao nhiêu tài liệu nghiên cứu của Ivanovich Ivanov. Vì từ nội dung trong thư mà phán đoán, cho tới nay Ivanovich Ivanov chắc là người tiếp cận gần nhất với chân tướng của bí mật. Bởi vậy, nếu như tài liệu nghiên cứu của Ivanovich Ivanov vẫn còn tồn tại, vậy thì, sẽ hỗ trợ rẫt lớn cho công tác nghiên cứu của nhóm Menshikov. Nhưng những năm 30 là thời kỳ vô cùng hỗn loạn, tài liệu nghiên cứu của rất nhiều học giả đều đã bị mất, tôi suy đoán, có lẽ Menshikov chỉ tìm thấy một phần tài liệu của Ivanovich Ivanov, còn về nghiên cứu sau này của họ, đạt được thành quả gì thì cũng không rõ nữa. Nhưng, mấy câu thơ đó..."
"Đúng vậy, mấy câu thơ đó nghĩa là gì nhỉ ?" -Đường Phong truy hỏi.
Giáo sứ La lắc đầu, giải thích: "Theo như thói quen xưng hô của người Nga, ‘Misha’ rõ ràng không phải là tên thật của người đó, chỉ là tên gọi thân mật giữa những người bạn hoặc người thân với nhau, bởi vậy tôi cũng không thể phán đoán người này rút cuộc là ai, nhưng từ nội dung của hai bức thư có thể thấy, cái người Misha này chắc là bạn học của Menshikov, hai người họ đã cùng nhau phát hiện ra kệ tranh ngọc tại cung điện Mùa Đông..."
"Hay là ta xem luôn bức thư thứ năm đi!" -Chưa kịp đợi giáo sư La nói xong, Lương Viện đã hẫp tấp mở bức thư thứ năm ra.
6
_Bức thứ năm, viết năm 1951, thư của Suslov (Mikhail Andrcycvich Suslov), nhà lãnh đạo văn hóa chủ quản và tư tưởng Liên Xô viết cho Alekseev.
Đồng chí Mikhail Andreyevich Suslov thân mến:
Hôm trước, hai học sinh của ông đã tường thuật lại với tôi về thành quả nghiên cứu gần đây của họ. Mong ông lượng thứ, vì kiến thức về phương diện lịch sử, tôi biết rất ít, đặc biệt là về văn minh Đông Phương xa xôi, tôi càng chưa từng chuyên sâu nghiên cứu. Nhưng gần đây, Viễn Đông đang có những biến động hoàn toàn khác biệt, sự biến động này khiến chúng tôi thấy vui mừng. Vì sự biến động này cũng chính là yêu cầu mà ông và học sinh của ông đề xuất -tới Trung Quốc để khảo sát thực địa.
Tuy tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng nóng ruột muốn đến Trung Quốc để khảo sát của ông và học sinh, cũng có thể hiểu giá trị nghiên cứu khổng lồ bao hàm trong đó, nhưng, tôi rất lấy làm tiếc khi phải thông báo với ông rằng, đề nghị của ông và học sinh, hiện tại, ít nhất là thời gian tới vẫn không thể thực hiện được. Đây cũng là đáp án cuối cùng của trọng tâm
Vấn đề, tôi vô cũng xin lỗi!
Ông biết đấy, hiện tại Viễn Đông đang tiến hành một cuộc chiến tranh đáng sợ, kẻ thù của chúng ta và kẻ thù của chính quyền mới ở Trung Quốc đều đang cật lực ngàn chặn tiến trình giải phóng và kiến thiết Trung Qụỗc -nơi mà ông định đến. Ở đó cướp bóc hoành hành, điều kiện tự nhiên vô cùng khắc nghiệt, càng có khả năng gặp phải sự phá hoại của thế lực đối địch nước ngoài. Bởi vậy, vì chúng tôi đã từng có trải nghiệm qua những kinh nghiệm về sự thận trọng, đã quyẽt định đình chỉ hoạt động khảo cổ của ông, chỉ là tạm thời, để đợi tới khi tình hình ổn định, điều kiện chín muồi, chúng tôi sẽ cân nhắc lại đề nghị của ông.
Chúc ông sớm phục hồi sức khỏe.
Mikhail Andreyevich Suslov
"Từ bức thư này có thể nhìn ra vấn đề, Alekseev và Menshikov cùng những người khác, vì muốn tiến thêm một bước bóc gỡ bí mật của kệ tranh ngọc, nên đã đề xuất với chính quyền việc muốn tới Trung Quốc để khảo sát thực địa. Từ đó, tôi suy đoán nghiên cứu của họ nhất định đã có rất nhiều tiến triển, bởi vậy mới nóng lòng tới Trung Quốc khảo sát đến thế. Và cũng từ bức thư này ta có thể nhận ra, chính quyền đã không đồng ý với yêu cầu của họ, ít nhất là tới năm 1951 cũng vẫn chưa đổng ý. Đường Phong đọc xong thư lên tiếng trước.
Triệu Vĩnh tiếp lời: "Trong thư nhắc tới ‘Viễn Đông đang tiến hành một chiến tranh đáng sợ’, chắc là ám chỉ chiến tranh Triều Tiên, điều này phù hợp với niên đại trong thư, hơn nữa dải tây bắc lúc đó quả thực không ổn định, cân nhắc vì nhân tố an toàn, bởi vậy chính quyền Liên Xô đã cự tuyệt đề nghị của Alekseev và mọi người".
"Khà khà, chính quyền cự tuyệt đề nghị của Alekseev và mọi người, tôi thấy không phải vì nhân tố an toàn gì cả, mà chủ yếu là do nghiên cứu của Alekseev và Menshikov vẫn chưa đánh động được những nhân vật lớn ở đẳng cấp cao kia, vì trong tiền đề không đủ chứng cứ thì họ vốn sẽ không tin tưởng đề nghị của Alekseev và Menshikov, mà chỉ coi đó là sự hoang tưởng của những phần tử tri thức. Nhưng nếu như có đủ chứng cứ, để chính quyển tin tưởng, thì bắt buộc phải đi khảo sát thực địa, bởi vậy sự việc mới gác lại tại đây." -Giáo Sư La Trung Bình phát biểu quan điểm của mình.
"Vậy sau đó, rút cuộc Alekseev có tới Trung Quốc không nhỉ ?" -Lương Viện hỏi giáo sư La.
Giáo Sư La lắc đầu, thở dài: "Rất không may, không có sau này nữa, bởi vì năm đó Alekseev đã qua đời trong bệnh viện".
"Á? Vậy sao?" -Lương Viện giật mình.
Sau một hồi trầm ngâm, giáo Sư La phá vỡ sự im lặng: "Chúng ta tiếp tục đọc bức thư thứ sáu đi, bức thư thứ sáu, cũng là bức quái dị nhất, thần bí nhất, dài nhất trong bảy bức thư.
Bức thư thứ sáu viét năm 1958, nhưng họ tên của cả người viết và người nhận thư đều bị che đi rồi.
(Phần xưng hô bị bôi đen):
Hôm trước, khi tới tham quan cung điện Mùa Đông và viện nghiên cứu Đông Phương bọc học viện khoa học Liên Xô tại Leningrad, em thấy rất nhiều văn vật'cố có xuất xứ từ khu vực tây bắc nước ta. Những văn vật này, phân lớn là thuộc thời đại đế quốc Nga, được những nhà thám hiểm người Nga khai quật và đánh cắp mang về, trong đó, có kinh thư thời nhà Đường lấy ra từ Động Tàng Kinh Đôn Hoàng, cũng có cả văn hiến Tây Hạ lấy ra từ Hắc Thành. Những văn vật quý báu này, trước đây rất ít người trong nước biết tới, nên em có thể được coi là người Trung Quốc đầu tiên đã nhìn thấy những văn vật quý báu này. Đây không biết nên gọi là hạnh phúc? hay là bất hạnh nữa? Nếu suy nghĩ sâu sa thì đây là hạnh phúc của cá nhân em, nhưng lại là bất hạnh lớn của quốc gia, vì báu vật của. Trung Quốc lưu lạc tha hương tới đất nước khác, người trong nước lại không hề hay biết, thỉ đúng là nỗi bất hạnh lớn của đất nước rồi! l
Đặc biệt là những văn vật Tây Hạ quý báu đó, trước đây, đến cả người được mang danh là "học giả" như em cũng đều chưa từng nghe thấy, nên thế nhân trên đời này hóa ra còn có những báu vật như vậy. Tại cung điện Mùa Đông, các nhà nghiên cứu Liên Xô còn đặc biệt bàỳ ra cho em xem một báu vật Tây hạ, mà theo như họ nói thì báu vật này tên là "kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu báu". Nhà nghiên cứu Liên Xô còn kê cho em nghe một số thành quả nghiên cứu của họ về kệ tranh ngọc. Tuy em không hoàn toàn hiểu shết, nhưng có thể nhận ra là Liên Xô vô cùng coi trọng kệ tranh ngọc Tây Hạ đó.
(Một dòng phía dưới bị bôi đen)
Hôm nay em tới Mảtxcơva, khi quan chức cao cấp của phiá Liên Xô đón tiép em, họ đã chính thức đề xuất mong rằng họ có thể cử một đoàn thám hiểm tới khảo sát khu vực tây bắc Trung Quốc. Em cảm thấy việc này không hề đơn giản, mà rất có khảnăng là liên quan tới kệ tranh ngọc Tây Hạ đó. Nhưng khi em hỏi thăm vê nội dung khảo sát cụ thể thì bất luận là quan chức hay là các nhà nghiên cứu của Liên Xô đều úp úp mở có gì đó khó nói phải giấu giếm...
(Hai dòng sau đó bị bôi đen)
(Dòng đầu bị bôi đen)
Theo ngu ý của em, để phía Liên Xô đơn độc thám hiếm là không thể, chỉ có tổ chức đội thám hiểm liên hợp, may ra việc còn có thể...
(Mười dòng sau đó gần như bị xóa toàn bộ, không thể đọc được)
Sao bức thư này lại loạn lên thế nhỉ ? Đằng sau vẫn chưa xong, hơn nữa người gửi thư, người nhận thư cũng không biếtlà ai ?" -Lương Viện đọc xong bức thư liền hỏi ngay.
Giáo Sư La nói: "Bởi vậy ông mới gọi bức thư này là thư của nhân vật bí ẩn. Trong thư không chỉ có những chỗ đề cập tới thân phận của người nhận thư đều đã bị bôi đen, mà còn cả rất nhiều nội dung khác cũng đã bị bôi đen".
"Ông gọi người nhận thư là nhân vật bí ấn, vậy người gửi thư thì sao? Hình như ông biết người đó là ai?" -Đường Phong hỏi.
Giáo sư La lắc đầu, đáp: "Đường Phong, tôi không thể khẳng định người gửi thư đó là ai, nhưng từ giọng điệu và tường thuật trong thư mà phán đoán, người gứ thư và người nhận thư chắc là người Trung Quốc. Bức thư này khác với những bức kia, và người gửi thư này theo như tôi phán đoán, có lẽ là một học giả rất quan trọng của nước ta thời đó, địa vị của người này đồng thời cũng rất cao, nếu không thì phía Liên Xô sao lại đề xuất tới việc cử đoàn thám hiểm liên hợp với ông ta làm gì ?"
"ừm, giáo Sư La nói có lý. Đây quả thực là một bức thư kỳ lạ, mà bức thư này vốn được viết bằng tiếng Trung sao?" Đường Phong lại hỏi giáo sư La.
"Không! Bức thư này không phải viết bằng tiếng Trung, mà cũng được viết bằng tiếng Nga".
"Một học giả nổi tiéng của Trung Quốc mà lại dùng tiếng Nga viết thư cho một người Trung Quốc ? Sao kỳ lạ vậy?" -Đường Phong không khỏi kinh ngạc, nhân vật bí ấn này rút cuộc là ai?
"Điều này ít nhất cũng cho thấy nhân vật nhận thư bí ẩn này cũng tinh thông tiếng Nga, chỉ có điều chúng ta không biết người nhận thư này là ai..."
Triệu Vĩnh ngắt lời giáo Sư La: "Điều mà tôi quan tâm nhẫt là bức thư này đã bị ai bôi đen? Có xuất hiện điều gì kỳ lạ không? Là người gửi thư tự bôi đen hay người nhận bí bí ẩn bôi đen hoặc là người nào khác? Sao bức thư này lại rơi vào tay KGB?"
"Có lẽ bức thư này vốn không gửi đi, hoặc là người bôi đen bức thư chính là KGB" -Đường Phong phán đoán.
Triệu Vĩnh phản bác: "Đây đều là những hổ sơ tuyệt mật của KGB. Nếu đã liệt vào hồ sơ tuyệt mật như vậy, thì KGB không hà có gì phải bôi đen vài chỗ trong bức thư như vậy, nếu như thật sự không yên tâm, thì họ chắc chắn sẽ chọn tách tiêu hủy nó đi rồi".
Đường Phong không còn lời nào để nói lại, lúc này, Lương Viện lại nóng vội hỏi: "Các anh đừng có tranh luận nữa, sau đó thì sao?"
"Sau đó? Sau đó thì có đội thám hiểm liên hợp giống như cơn ác mộng đó!" -Giáo sư La rầu rĩ nói.
8
_Bức thứ bảy, thư của chủ tịch KGB shelepin Alcxander Nikolayevich Shelepin) gửi cho Sakharov (Victor Mikhailovich Sakharov), bộ trưởng đầu tiên của KGB (Bức thư này không có thời gian cụ thể)
Đồng chí Mikhailovich Sakharov:
Sự thất bại của hành động "Hắc Thành" đã khiến chúng ta lổn thất rất nhiều đfông chí ưu tú, vì vậy tôi rất tiếc khi phải báo với anh rằng, chúng ta phải lập tức dừng ngay hành động lần này lại.
Người đảng viên cộng sản chúng ta đều không tin vào thần thánh, càng không thể tin tưởng vào bất cứ truyền thuyết
Thần ma quỷ quái nào, nhưng lần này trong sa mạc tại tây bắc Trung Quốc, những điều ly kỳ đáng sợ mà đội thám hiểm gặp phải đã khiến tôi không thể giải thích được bằng bất cứ cách nào; cũng có tbể là đã có sự phá hoại cùa thế lực thù địch nước ngoài, nhưng ở phương diện này, chúng ta cũng không có chứng cứ xác thực. Vật báu ấn giâu bí mật của vương triều Tây Hạ đến từ Trung Quốc đó, tôi nghĩ chi có thể để lại cho thế hệ sau thám hiểm nghiên cứu mà thôi, còn tôi và anh cùng thế hệ chúng ta khả năng không còn cơ hội để bóc trấn những bí mật trong đó nữa.
Dưới đây là mệnh lệnh của tôi:
1. Lập tức chấm dứt hành động "Hắc Thành", điều toàn bộ thành viên của chúng ta về, bao gồm các nhà khoa học của các chuyên ngành, nhân viên đặc công, quân nhân. Đồng thời, việc điều tra liên quan tới nguyên nhân thất bại của lần hành động này, cùng kế hoạch tìm kiếm thành viên mất tích cũng dừng lại.
2. Toàn bộ thành viên tham gia hành động lần này, bao gôm các nhà khoa học, nhân viên đặc công, quân nhân, bất luận họ biết được bao nhiêu vấn đề có liên quan đến hành động lần này, nhất loạt yêu cầu họ phải kí cam kết bảo mật, cam kết vĩnh viễn không được tiết lộ bất cứ bí mật nào liên quan tới hành dộng "Hắc Thành ", nếu không họ sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất.
3. Với mấy vị chuyên gia biết rõ nhất về sự tình cung điện Mùa Đông và viện nghiên cứu Đông Phương của Học viện khoa học, anh hãy sắp xếp một thời gian thích hợp, tôi muốn
gặp mặt họ nói chuyện.
4. Tiêu hủy toàn bộ văn kiện liên quan tới hành động 'Hắc Thành " việc này phải do anh đích thân thực thi.
5. Còn về vật báu đến từ vương triều Tây Hạ Trung Quốc,
cũng do anh tìm kiếm nơi nào an toàn nhất để cất giữ. Ghi nhớ là cất giữ vĩnh viễn! Nếu không được tổng bộ cho phép, thì tuyệt đối không được để vật này lộ diện, nếu như một ngày nào
vật này xuất hiện trở lại, nhất định sẽ dẫn tới một sự hỗn loạn đáng sợ mới, điểu đó tôi kbônghy vọng nhìn thây.
6. Với những thành viên may mắn sống sót, cố gắng hết sức cấp cứu, còn về sắp xếp sau này cho họ, tôi sẽ cân nhắc tiếp.
Như vậy đi, tổng cộng là 6 điểm, mong anh nhớ kĩ và nghiêm túc thi hành. Bởi cấp độ bảo mật của. hành động "Hắc thành" rất cao, sẽ không tiếp tục phát tài liệu liên quan, thư này đọc xong, lập tức phải tiêu hủy.
Shelepin
"Từ bức thư của Shelepin, chúng ta có thế biết được rằng KGB đã gọi cuộc thám hiểm lần đó là hành động "Hắc Thành", hơn nữa trong thư ông ta cũng đã nói rất rõ, hành động cuối cùng đã thất bại, cũng có nghĩa là họ đã không tìm ra bí mật chôn giấu trong kệ tranh ngọc" -giáo sứ La phần tích.
Đường Phong tiếp lời: "Như vậy, đối chiếu với tình hình mà Lương lão tiên sinh nói, Lương Vân Kiệt là phiên dịch tiếng Nga của đội thám hiểm, cũng tham gia vào chuyến thám hiểm đó, kết quả đội thám hiểm đã gặp nạn tại sa mạc
Badain Jaran, gần như toàn quân tan tác. Lương lão tiên sinh là người duy nhất của phía Trung Quốc may mắn sống sót".
Giáo Sư La Trung Bình gật gù: "Đúng vậy, tôi cũng là người nắm được tình hình của chuyến thám hiểm đó, lần đó xém chút nữa tôi củng được chọn để tham gia vào đoàn thám hiểm. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ, khi danh sách của đoàn thám hiếm được công bố, tôi đã buồn bã đến nhường nào, còn mấy thanh niên được chọn mà tôi quen thì đã hưng phấn vô cùng, nhưng, sau đó..." -Giáo sư La gần như chìm trong hồi ức, mãi một lúc sau, ông mới tiếp tục kể: "Sau khi đoàn thám hiểm gặp nạn, tôi ngày càng hứng thú với lịch sử Tây Hạ. Tôi càng quyết tâm hoàn thành cho được tâm nguyện vấn còn dang dở của đoàn thám hiểm. Bởi vậy, bao năm qua tôi đã nhiều lần thâm nhập vào sa mạc Badain Jaran, Hạ Lan Sơn, Sa mạc Tengger, vùng phía Tây Xuyên và nhiều nơi khác để khảo sát, tìm kiếm văn minh Tây Hạ đã mất tích".
"Bao nhiêu năm kiên trì như vậy, ngài đã trở thành đại gia về văn hóa lịch sử Tây Hạ rồi" -Đường Phong nói.
Giáo sư La hất hất tay: "Bởi vậy tôi thường nghĩ, năm đó bị rớt khỏi đoàn thám hiểm, là sự may mắn của tôi ? Hay là không may? Câu hỏi này tới tận giờ tôi vẫn chưa trả lời được".
"Nhưng tôi vân chưa hiểu là trong thư, shelepin đã ra lệnh tiêu hủy tất cả những văn kiện liên quan, vậy tại sao hôm nay chúng ta vẫn có thể đọc được bảy bức thư tuyệt mật này? Còn cả mệnh lệnh cất giữ vĩnh viễn báu vật Tây Hạ của ông ấy, báu vật đó chắc là kệ tranh ngọc. Nếu như kệ tranh ngọc bị cất giấu vĩnh viễn, thì tại sao giờ đây nó lại lộ diện?" Câu hỏi của Lương Viện lại khiến mọi người chìm trong suy tư. "Văn kiện có khả năng lọt ra ngoài ra từ nội bộ KGB. Sau khi Liên Xô tan rã, KGB bị giải tán, rất nhiều văn kiện vốn là tài liệu cơ mật của KGB bị thất lạc. Còn về việc kệ tranh ngọc tại sao lại xuất hiện, tôi không biết, cũng có khả năng giống như đống tài liệu này bị thất thoát ra từ KGB vây. cũng có khả năng là từ con đường khác nào đó" -Hàn Giang vốn trầm tư từ đầu tới giờ bỗng phát biểu suy đoán của mình.
"ừm, tôi hoàn toàn đồng ý với phán đoán của đội trưởng nhưng, còn có một nghi vấn lớn nhất, đó là từ nội dung của bảy bức thư này có thể nhận thấy, chắc chắn là các là các học giả Liên Xô thông qua việc nghiên cứu kệ tranh ngọc đã tìm được những manh mối rất quan trọng, bởi vậy mới có thể thuyết phục được các lãnh đạo cấp cao đồng ý cho họ tới Trung Quốc khảo sát. Vậy rút cuộc họ đã phát hiện ra điều gì trên kệ tranh ngọc ?" -Đường Phong nói ra nghi vấn trọng tâm.
"Không sai, đúng như Đường Phong nói, nhất định vị học giả Liên Xô đó đã phát hiện ra điều gì trên kệ tranh ngọc, hiện tại kệ tranh ngọc này đang ở trong tay chúng ta, chúng ta cũng phải nhanh chóng tìm hiểu kệ tranh ngọc để hóa giải bí mật bao trùm lên nó, dĩ nhiên, phải trông vào những nghiên cứu của giáo Sư La rồi".
Mọi người cùng đổ dồn ánh mắt hy vọng về phía giáo sư La. Giáo sư La cười khan hai tiếng, nói: "Các bạn đừng nhìn tôi như thế, kệ tranh ngọc trải qua bạo nhiêu năm như vậy. Những kí hiệu trên bề mặt… ồ, chính là những văn tự Tây Hạ mà Đường Phong nói, đã loang lổ không nhìn rõ nữa rồi. Hiện giờ tôi đang điều chế một loại chất lỏng đặc biệt, các bạn muốn nhìn rõ những văn tự Tây Hạ trên kệ tranh ngọc này thì hãy chờ thêm một thời gian nữa; còn sau khi xử lý xong xuôi, có thể giải mã được những văn tự Tây Hạ để tìm ra bí mật của kệ tranh ngọc này hay không, thì còn phải xem vận may của chúng ta nữa".
Đưòng Phong nghe xong những lời của giáo sư La liền quay lại nhìn nhìn Hàn Giang, trong lòng hai người không hẹn mà gặp cùng nảy sinh một suy nghĩ kỳ lạ: ta đã tiếp cận được chân tướng của bí mật, hay là đang càng lúc càng xa rời bí mật đó đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.