Quyển 4 - Chương 13: Ma Quỷ Thành
Cố Phi Ngư
25/08/2015
Phát hiện mới khiến cho lòng ba người không yên, Ma Quỷ Thành, nơi mà chỉ nghe qua là đã thấy khiếp sợ rốt cuộc là nơi nào? Có phải là Hạn Hải Mật Thành mà họ đang khổ sở tìm kiếm không? Hay là một nơi đáng sợ nào khác?
Cuối cùng lại là Lương Viện hạ quyết tâm: “Không phải chỉ là một thị trấn thôi sao? Đến Thiên Hộ Trấn đầy rẫy xác khô mà chúng ta còn tới rồi, vậy thì sợ quái gì cái Ma Quỷ Thành đó? Em không tin ở đó có ma quỷ thật”.
“Cứ phải cẩn thận, cái đinh sắt biến dạng ban nãy nhặt được ở đông rừng hồ dương chẳng đã nói lên điều gì sao? Nó nói lên rằng, sức mạnh khủng khiếp cuối cùng tấn công đoàn thám hiểm đến từ phía tây!” - Hàn Giang cảnh cáo.
“Đúng vậy! Tiếng nhạc kỳ dị trong cơn ác mộng đêm qua của tôi cũng vang lên từ phía tây.” - Đường Phong vừa mới nhớ ra cơn ác mộng đêm qua mà toàn thân đã run lên, vì mọi thứ đều rõ ràng giống như thực sự xảy ra vậy.
“Hai gã nhát gan, rốt cuộc các anh có đi không?” - Lương Viện thúc giục.
Hàn Giang và Đường Phong nhìn nhau: "Bây giờ phải tìm thấy Ma Quỷ Thành đó xem sao đã”.
Ba người lên xe, ra khỏi rừng hồ dương, tiếp tục hướng về phía tây bắc. Hàn Giang vòng một vòng qua rừng hồ dương, bên ngoài là cát vàng mênh mông, không những không trông thấy nguồn nước, đến cả dấu vết từng xuất hiện nguồn nước như ở Lang Oa, Hắc Thạch cũng không thấy. Hàn Giang không kìm chế được liền chửi rủa: “Cha nhà nó! Đến cả một giọt nước cũng không có vậy mà lại gọi là Nguyệt Nhi Tuyền! Cái tên đẹp như vậy làm sao thuộc về nơi này được?!”
“Đúng vậy, kể cả nước có cạn khô đi chăng nữa thì cũng phải để lại dấu vết chứ!” - Lương Viện cũng không hiểu.
“Có thể phạm vi mà chúng ta tìm kiếm vẫn chưa đủ rộng!” - Đường Phong nói.
“Nhưng... cái từ ‘Định mệnh’ nghĩa là sao đây?”
- Hàn Giang vẫn vương vấn về từ tiếng Nga khắc trên thân cây khô.
‘Theo phán đoán của tôi thì từ này là do một người khác khắc, nhưng tôi không dám chắc là người của Kozlov hay là người của đội thám hiểm!” - Đường Phong thật thà nói.
Hàn Giang nghĩ ngợi: “Trong đội ngũ của Kozlov, ngoài ông ấy ra có còn ai là người Nga không?"
Đường Phong trầm ngâm một lúc, rồi lắc đầu,
“Trong trí nhớ của tôi thì không, bởi vì Kozlov phần lớn đã thuê những người địa phương, dĩ nhiên cũng không loại trừ khả năng chúng ta không biết họ tên của người Nga nào khác trong đội ngũ của Kozlov.”
“Nếu là người của đội thám hiểm thì sao?5' - Hàn Giang hỏi lại.
“Người của đội thám hiểm? Ban đầu tôi cho rằng chính là do người nào đó trong đội thám hiểm khắc, nhưng hiện giờ thì vấn đề phức tạp rồi. Theo như hồi ức của Makarov và Misha, cộng thêm những gì chúng ta có được sau khi khảo sát, thì năm đó đội thám hiểm đã tới Nguyệt Nhi Tuyền, cắm trại trong rừng hồ dương, chủ yếu là ở phía đông rừng hồ dương. Nhung cây hồ dương có khắc chữ Nga trên đó lại nằm ở phía tây rừng hô dương. Bởi vậy, điểm này cho thấy chữ này chắc không phải do người của đội thám hiểm khắc!” - Đường Phong cũng không hiểu, rốt cuộc từ “Định mệnh'’ đó là thế nào?
Trong xe trở nên im lặng, Hàn Giang nhấn ga, lao thẳng về phía tây bắc đồi cát.
2
'Con lừa dũng mãnh” đi được năm sáu cây số, thì không thấy đồi cát miên man đâu nữa. phía trước sa mạc Gobi đột nhiên xuất hiện vài đồi đất cao lớn. Lương Viện phấn khởi hét lên: “Lô cốt, bao nhiêu là lô cốt, đây chính là Ma Quỷ Thành!” Đường Phong căng thẳng nhìn phía trước, xe tiếp tiến lên, lô cốt trước mặt càng lúc càng nhiều, hình thù kỳ dị, cổ quái. Lương Viện cũng không hét “lô cốt” nữa, bởi vì cô phát hiện ra đó chỉ là những đồi đất cao lớn có hình thù giống lô cốt, mà không có những dấu vết do con người đục đẽo hay xây nên. “Sao tự nhiên ở đây lại mọc lên bao nhiêu là đồi đất thế này?” - Lương Viện thắc mắc.
‘ Đây chính là Ma Quỷ Thành?" - Đường Phong khẳng định.
“Ồ, đây chính là Ma Quỷ Thành?”
“Đúng vậy, những đồi cát hình thù kỳ dị, cổ quái thế này có tên gọi địa lý là 'địa mao Nhã Đan’. Chúng không phải do con người tạc nên, mà là do tạo hóa tự nhiên hình thành.” - Đường Phong giải thích.
Đường Phong đỗ xe giữa những đồi đất cao lớn, ba người xuống xe. “Theo như anh nói thì đây không thế là
Hạn Hải Mật Thành?” - Lương Viện hỏi.
“Bây giờ anh có thế chắc chắn rằng, Ma Quỷ Thành không phải là Hạn Hải Mật Thành mà chúng ta muốn tìm
kiếm!” - Đường Phong khẳng định.
“Địa mạo Nhã Đan... hình như trước đây tôi đã từng nghe thấy...” - Hàn Giang giống như nhớ ra điều gì đó, "Hình như người dân gọi loại địa mạo này là Ma Quỷ Thành phải không?”.
Đường Phong gật đầu: “Không sai. địa mạo Nhã Đan thông thường chỉ xuất hiện ở những cổng gió trên sa mạc Gobi, cũng có nghĩa là gió ở đây rất lớn, sức gió rất mạnh, có lúc còn có cả nước trôi rửa và xói mòn, khiến đồi đất khổng lồ biến thành hình dạng chúng ta trông thấy hiện giờ. Có lúc chiếc rìu công năng của tự nhiên còn đẽo gọt những đồi đất này thành đủ hình đủ dạng, có đồi giống hình động vật, có đồi giống hình người, còn có rất nhiều đồi núi trông tương tự như ma quỷ!”
“Tạo hóa quả là muôn hình vạn trạng!” - Lương Viện thán phục. “Thử nghĩ xem, khi con người vào đây, sa mạc Gobi hoang vu vốn dĩ đã khiến người ta thấy sợ, huống hồ là ở đây. Chỉ cần một cơn gió thổi qua, do cấu tạo địa chất ở đây đặc biệt, nên sẽ tạo ra các kiểu âm thanh kỳ dị, cộng thêm việc đang đứng giữa hàng trăm hàng nghìn đồi đất quái dị càng khiến mọi người bất giác cảm thấy khiếp sợ và hiến nhiên liên tưởng nơi đây với “Ma Quỷ Thành”. - Đường Phong giải thích một hồi.
Hình như Lương Viện không thấy sợ, cô hướng về phía đồi đất gào to: Ma quỷ..., ta đến rồi!”
Trong Ma Quỷ Thành vang lên âm thanh vọng lại. Hàn Giang bất mãn càu nhàu Lương Viện: “Cô đừng có kêu linh tinh như thế, nhỡ có người nấp ở đây, cô mà kêu như thế thì chúng ta bị lộ mất!"
Hàn Giang nhắc vậy khiến Lương Viện cũng cảm thấy sợ hãi: “'Không biết chừng còn có cả u hồn nữa!” “Đường Phong, lúc nãy cậu vừa nói rằng gió ở đây rất to, nhưng sao bây giờ chẳng thấy gió máy gì cả?” - Hàn Giang đi tới giữa hai đồi cát, lối đi ở giữa giống như một con đường cao tốc bàng phẳng, rộng rãi.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời sầm sì hôm qua giờ đã quét sạch mây đen, trong xanh vời vợi, không có lấy một gợn gió. “Có thể hôm nay không có gió!” - Đường Phong đáp.
“Mặc kệ có hay không có gió, Đường Phong, câu nói ban nãy của cậu đã nhắc nhở tôi, khi gió lớn thổi qua đây, do cấu tạo địa chất đặc biệt nên đã tạo ra những âm thanh kỳ quái. Tôi bỗng nhớ tới đội thám hiểm năm đó, cả Makarov và Misha đều nói rằng, ban đêm trong rừng hồ dương đã nghe thấy âm thanh đáng sợ, có khi nào đó là âm thanh vọng lại từ Ma Quỷ Thành không nhỉ?” - Hàn Giang mạnh dạn suy đoán.
Suy luận của Hàn Giang làm Đường Phong giật mình: “Không phải là không có khả năng này, nhưng rừng hồ dương cách đây năm sáu cây số, nếu ở đây có vang lên âm thanh quái dị nào to hơn nữa, vọng tới rừng hồ dương thì cũng không thể to như vậy được.”
3
Ba người đi lòng vòng một lúc, rồi lại lên xe lượn một vòng quanh Ma Quỷ Thành. Hàn Giang sợ bị lạc đường trong Ma Quỷ Thành nên đã lái xe theo đường hình chữ nhật. Khi anh vòng xe tới phía đông Ma Quỷ Thành, một đồi đất gần như hình lô cốt tròn đã thu hút sự chú ý của mọi người, bởi vì tòa lô cốt này hoàn toàn là một hình trụ tròn chuẩn. Lương Viện không khởi nghi ngờ: “Đồi đất này tròn như vậy có phải do con người tạc nên không nhỉ, nếu không thì làm sao tròn như vậy được?”
“Đúng vậy, chắc chắn phải có công cụ thì mới có thể tạo ra một lô cốt tròn như vậy!” - Hàn Giang cũng nghi ngờ.
“Tôi đã nói từ trước rồi, với chiếc rìu thần công của tạo hóa thì điều kỳ diệu nào cũng có thể xảy ra. Nếu không tin hai người xuống mà xem, xem đồi đất này có dấu vết của con người xây dựng hay không.”
Nghe Đường Phong nói vậy, Hàn Giang và Lương Viện lập tức hào hứng xuống xe, leo lên đồi đất hình trụ tròn để quan sát. Đường Phong đứng bên cạnh xe, nheo mắt, chờ đợi kết quả quan sát của họ. Năm phút sau, hai người quay trở lại, quả nhiên, không phát hiện thấy một chút dấu vết can thiệp nào của con người.
“Lẽ nào tự nhiên có một chiếc rìu thần công như vậy thật?” - Hàn Giang vẫn có vẻ chứa tin lắm. anh lại leo lên đồi đất hình trụ tròn để kiểm tra lại. Bỗng nhiên, Hàn Giang đứng trên đồi đất hét toáng lên: *'Hai người mau lên đây, tôi phát hiện thấy thứ này này!"
Đường Phong và Lương Viện ngạc nhiên, vội vàng leo lên đồi đất hình trụ tròn. Trên đỉnh đồi đất, có một vọng gác giống như hình lô cốt. Quả nhiên, trong đống đất cát ở đây, Hàn Giang bói ra được vài thứ bằng sợi dệt vẫn chưa bị phân hủy, chính xác mà nói là một vài trang phục, bên cạnh đó là một bộ hài cốt. “Mẹ kiếp, sao bây giờ ở chỗ nào chúng ta cũng đụng phải xương cốt vậy, không phải xác khô thì là đầu lâu!” - Hàn Giang vừa chửi rủa vừa móc ờ dưới đất lên hai đoạn xương, hai khẩu súng AK-47 và một ít đạn.
Đường Phong và Hàn Giang nhận ngay ra thứ đồ dệt đã bị mục nát thành dải vải là của quân phục kiểu 55, Hàn Giang còn phân biệt từng loại vải, phán đoán ra đây là ba bộ quân phục. Theo như quân hàm thì một bộ là quân phục thiếu tá. hai bộ còn lại là quân phục trung úy. Khi những dải vải vụn, súng và đạn cùng lúc hiện lên trước mặt ba người, thì họ lập tức hiểu ra mọi chuyện. “Đây chính là ba sĩ quan bị mất tích trước đêm đội thám hiểm xảy ra chuyện!” - Hàn Giang chậm rãi nói.
“Thật không ngờ, hóa ra họ lại bỏ xác ở nơi đây bao năm qua!” - Đường Phong thương cảm.
“Lúc hồi tưởng lại, Makarov đã nhắc tới ba sĩ quan bị mất tích, trong thư của Misha cũng kể lại ràng ông không trông thấy người phụ trách canh gác đêm hôm đó. Misha không tin tưởng người Trung Quốc, bởi vậy ông không dám chắc ba sĩ quan mất tích đêm đó là bị ám hại hay là cùng hội với Mã Xướng Quốc. Bây giờ nhìn lại thì Misha lo lắng hơi thừa rồi!” - Hàn Giang nói.
“Họ xuất hiện cách chỗ doanh trại xa như vậy, lại bị chôn tập thể ở đây, khỏi phải hỏi, tôi dám khẳng định đây là do hội của Mã Xướng Quốc làm!" - Đường Phong nói như đinh đóng cột.
‘‘Rõ ràng là do hội của Mã Xướng Quốc làm, nếu như đêm hôm đó ba sĩ quan này vẫn canh gác tại doanh trại thì e ràng hội của Mã Xướng Quốc khó lòng xâm nhập được vào doanh trại.” - Lương Viện cũng phụ họa theo.
“Nhưng hội Mã Xướng Quốc đã dùng thủ đoạn gì để có thể điều được ba sĩ quan mặc nguyên quân phục này tới đây rồi giết hại họ?” - Đưòng Phong không hiểu.
Hàn Giang nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Điều này cũng không khó, tôi đã kiểm tra địa hình ở đây, theo như suy đoán của tôi thì lúc đội thám hiểm cắm trại tại rừng hồ dương, thì ở đây chính là đại bản doanh của Mã Xướng Quốc. Đừng quên, Mã Xướng Quốc là người địa phương, ông ta rất thông thạo địa hình ỡ đây, khả năng
thích nghi rất tốt. Nơi đây vừa tiện để bọn họ giám sát nhất cử nhất động của đội thám hiểm, lại tiện cho họ lẩn trốn. Khi bị đội thám hiểm phát hiện, họ hoàn toàn có thể rút lui vào trong này, dựa vào địa hình độc đáo ở đây để theo dõi đội thám hiếm mà không bị phát hiện. Tôi đoán rằne. ba sĩ quan này đã phát hiện ra hội Mã Xướng Quốc, nên Mã Xướng Quốc đã cố tình dụ họ tới đây, sau đó giết chết cả ba người họ”.
4
Ba người chôn lại hài cốt và di vật của ba sĩ quan xuống dưới đồi đất hình tròn. Hàn Giang còn thử lại hai khấu AK-47. nhưng hai khấu súng này đã bị hỏng, không sử dụng được. Hàn Giang liền cắm mũi súng xuống sâu trong lòng đất, báng súng hướng lên trời, coi đây là bia mộ của ba sĩ quan.
“Đây là bia mộ tốt nhất của sĩ quan!" - Hàn Giang đi xuống đồi đất hình tròn, rồi quay lại, hướng về ba thân súng đang vươn lên sừng sững, tiến hành một nghi thức đúng kiểu quân đội.
Đúng lúc này, Lương Viện lại phát hiện ra một chiếc áo khác dưới đồi đất hình tròn: “Hai người nhìn này, tôi phát hiện thấy một chiếc áo ghi lê!”
Đường Phong và Hàn Giang trông thấy trên tay Lương Viện quả nhiên đang cầm một chiếc áo ghi lê màu đen dính đầy bụi đất. Hai người lập tức nghĩ tới người mặc áo ghi lê, đeo kính đen, mà Misha nhắc tới trong thư. “Áo ghi lê của Mã Xướng Quốc!” - Họ không hẹn mà cùng ngạc nhiên kêu lên.
Đường Phong lật lật chiếc áo ghi lê, tuy không phát hiện thấy bất cứ manh mối có giá trị nào trên chiếc áo, nhưng rõ ràng anh đã “ngửi thấy mùi” của Mã Xướng Quốc trên đó. “Tại sao ông ta lại vứt bỏ áo ghi lê của mình nhỉ?”
“Lão gián điệp ranh ma như Mã Xướng Quốc, chắc là ông ta định tháo chạy. Đừng quên, toàn bộ đội thám hiểm đã tan tác thì bọn họ cũng chẳng hơn gì đâu, nhưng rốt cuộc Mã Xướng Quốc vẫn bình yên vô sự chạy thoát!” - Hàn Giang suy đoán.
Vứt bỏ lại áo ghi lê của Mã Xướng Quốc, chang mấy chốc ba người đã quay trở về chồ lần đầu tiên họ trông thấy hai dãy đồi đất khổng lồ. Hàn Giang điều chỉnh phương hướng, đi men theo con đường thẳng tấp này, lái xe về phía cuối Ma Quỷ Thành. Loáng cái, họ đã tới vùng ven Ma Quỷ Thành. Tại đây, Đường Phong trông thấy hai đồi đất cao lớn dị thường; chúng hình như còn có chút đặc biệt. Đường Phong bước tới phía dưới hai đồi đất khổng lồ, cẩn thận quan sát một lượt, rồi có vẻ nghi ngờ, anh trông thấy trên đồi đất hình như có vài vết nứt, nhưng không quá rõ, có khi nào là do cấu tạo địa chất đặc biệt hình thành nên chúng không nhỉ? Đường Phong không dám chắc.
Đường Phong đi một vòng quanh hai đồi đất cao lớn này, nhưng vẫn không phát hiện thấy dấu vết trực tiếp xây dựng của con người. Đường Phong thất vọng lắc đầu: "Xem ra hai đồi đất khống lồ này cũng là do chiếc rìu thần công của tự nhiên tạo nên!"
Lúc này, sau khi đã kiếm tra lại phương hướng và vị trí, Hàn Giang liền chỉ tay về phía sa mạc Gobi mênh mông phía sau hai đồi đất khống lồ: "Đó là hướng chính bắc, Hạn Hải Mật Thành chắc là ở trong biển cát cách đây không xa!”
Đường Phong đứng giữa hai đồi đất khổng lồ, nhìn về hướng bắc, có lẽ Hàn Giang nói đúng. Chắc là họ còn cách Hạn Hải Mật Thành không xa nữa!
5
Đường Phong đang đứng giữa hai đồi đất khổng lồ nhìn ra xa, đột nhiên trời lại trở gió. Ma Quỷ Thành vốn đang yên bình bỗng không hiểu gió từ đâu thổi tới, cuốn tung cát bụi khắp trời, lập tức che kín mắt mọi người.
Đợi trận gió này qua đi, bầu trời bị mây đen bao phủ. Thời tiết thật quái dị!” - Lương Viện lẩm bẩm.
“Phải nói là một nơi thật quái dị!” - Hàn Giang nói. "Tại sao lại nói vậy, ban nãy tôi còn thấy Hắc Thủy Thành yên tĩnh như tranh, một cảnh ‘Đại mạc cô yên trực. Trường hà lạc nhật viên. ’ (Khói bay sa mạc trắng nhoà. Lặng thinh bóng ác chiều tà trên sông). Tôi còn
định ở đây ngắm thêm một lúc nữa cơ!” - Lương Viện hình như vẫn còn say đắm nơi đây.
“Chính bởi vì ban nãy còn yên bình như vậy, đẹp như vậy, nên nơi này mới quái dị. Cô quên mat Kozlov và đội thám hiểm đều dừng chân trên dai đất này sao, rối sau đó toàn đội tan tác!” - Hàn Giang nói.
“Đúng vậy, tôi có thể khẳng định ở đây đã rất gần Hạn Hải Mật Thành. Kozlov và đội thám hiểm đã từng tới đây, nhưng tại sao họ lại không thể tiếp tục đi tiếp? Chắc chắn ở đây vẫn còn nguy hiểm mà chúng ta chưa biết!” - Đường Phong cũng nói.
Ba người vội lên xe, Hàn Giang lùi xe, Lương Viện hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Tiếp tục đi tiếp hay là...”
Đường Phong ngắt lời Lương Viện: "Anh bỗng có một dự cảm rất không lành!”
“Dự cảm gì?” - Lương Viện hỏi.
“Con đường phía trước xem ra rất bằng phẳng, nhưng có lẽ nguy hiểm chẳng mấy chốc sẽ giáng xuống."
- Đường Phong bình tĩnh nói.
“Tôi thấy hiện giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta thử đi tiếp thêm một đoạn, xem tình hình thế nào!” - Hàn Giang đề nghị. Đường Phong nhận ra ngữ điệu của Hàn Giang không giống như trước đây, lần này anh nói giọng thương lượng, không phải giọng ra lệnh như trước.
Đường Phong không biểu hiện gì, Hàn Giang cũng không khởi động ngay xe, hình như đang đợi phản ứng Của Đường Phong. Nhưng Đường Phong chỉ trân trân nhìn "con lừa dũng mãnh" đã bị vỡ kính chắn gió, mà không nói năng. Hàn Giang không hiểu Đường Phong đang nhìn gì, thông qua kính chắn gió đã bị vỡ nát có thể trông thấy Hạn Hải Mật Thành ư?‘‘
Đúng vậy, tiến lên thăm dò xem sao!” - Lương Viện ủng hộ ý kiến của Hàn Giang.
Đường Phong vẫn không phản ứng, Hàn Giang từ từ khởi động xe, “con lừa dũng mãnh" đi xuyên qua hai đồi đất khổng lồ, tiến vào khu vực họ chưa biết đến. “Có lẽ vùng đất này bảy trăm năm nay chưa từng có người đặt chân tới!” - Đường Phong thầm nghĩ.
Xe đi rất chậm, Hàn Giang cẩn thận quan sát xung quanh, trời đã tối sầm xuống, cảnh vật xung quanh không có bất cứ sự biến hóa nào. phóng tầm mắt ra xa, cũng vẫn là ngun ngút cát vàng.
Chỉ duy nhất có gió là thay đổi. lại là một cơn cuồng phong thổi mạnh tới nỗi cửa kính của "con lừa dùng mãnh” rung lên bần bật. Tốc độ xe càng lúc càng chậm, Đường Phong hiểu rằng Hàn Giang đang do dự. Xe đi chưa được bao lâu, Lương Viện ban nãy vẫn còn rất tự tin. bây giờ lại muốn bàn lùi: "Hôm nay thời tiết tệ quá, hay là chúng ta đợi ngày mai trời đẹp hơn lại đến vậy?”
Lương Viện nói vậy làm Hàn Giang có cớ, anh dừng xe lại: “Thời tiết ở đây biến đổi nhanh quá. ngày mai cũng khó mà chắc chắn trời sẽ trong xanh, yên ả!” "Có lẽ liên quan tới Ma Quỷ Thành." - Đường Phong rốt cuộc đã mở miệng.
“Ý cậu là sao?” - Hàn Giang hỏi lại.
“Ban nãy tôi đã nói rồi, ở đây do chiếc rìu của tạo hóa tạo thành thời tiết thay đổi nhanh chóng như vậy, rất có khả năng liên quan tới địa hình ở đây. Địa hình ở đây đã hình thành một môi trường khí hậu nhỏ, kỳ dị mà biến hóa.” - Đường Phong giải thích.
“Cũng có nghĩa là chỉ ở đây mới thế này, những nơi khác không thế?” - Lương Viện hỏi.
"Nhưng anh không biết khu vực bị môi trường khí hậu nhỏ này phạm vi ảnh rộng bao xa. Hai người có để ý thấy không, kể từ khi chúng ta tiến vào sa mạc Gobi. càng đi về hướng tây bắc, khí hậu càng biến đổi nhiều!”
- Đường Phong nói.
“Quả đúng như vậy. Bắt đầu từ Thiên Hộ Trấn, gió lớn, bão cát, khí hậu biến đổi khôn lường cứ đeo bám chúng ta. Nhưng tôi cảm thấy nơi này vẫn là kỳ dị nhất. Cậu đã nghe thấý âm thanh gì chưa?’' - Hàn Giang bỗng hỏi.
Đường Phong và Lương Viện đã nghe thấy một âm thanh mà rất khó dùng từ ngữ đế diễn tả, là tiếng gió ư? Hình như không phải! Đưòng Phong dỏng tai ngtie ngóng, đột nhiên, anh ngây người ra, là tiếng nhạc, là tiếng nhạc quái dị anh đã nghe thấy trong giấc mơ, lúc vui vẻ lúc u buồn. Lương Viện và Hàn Giang cũng đều đã nghe thấy, tiếng nhạc du dương này không biết từ đâu vọng lại, hư hư thực thực, mang theo cả tiếng gió mãnh liệt, từ từ vây lấy họ.
Đường Phong thấy hơi chóng mặt, âm thanh quái dị đó vẫn không ngừng vọng lại, lúc này gió đã nhỏ hơn ban nãy một chút, nhưne tiếne nhạc càna gần hơn. Đường Phong bỗng gào lên với Hàn Giang: “Anh không đi mau lên còn đợi gì nữa?"
Hàn Giang đang ngẩn người ra vì âm thanh quái dị đó, bây giờ mới phán ứng, liền nhấn ga, quay đầu xe lại, rồi lao về phía hai đồi đất khổng lồ. Thế nhưng Hàn Giang vừa tăng tốc đã phanh gấp xe lại, tiếng rít của phanh xe nghe thật chói tai. Tới khi xe đỗ lại cách đồi đất khoảng hai chục mét thì Đường Phong và Lương Viện đã bị cú phanh xe đột ngột này làm cho nghiêng ngả.
“Đội trưởng Hàn. anh muốn hại chết tôi phải không!” - Lương Viện ngồi ở ghế sau kêu lên.
“Đại tiểu thư, không phải tôi muốn hại cô, mà là người đó muốn hại chúng ta...” - rõ ràng giọng Hàn Giang đang run rẩy.
Đường Phong không đợi Hàn Giang nhắc nhở đã nhìn qua kính chắn gió và trông thấy một cảnh tượng khủng khiếp: người đàn bà đeo mặt nạ đó lại xuất hiện trên vách đồi đất khổng lồ bên phải.
Lương Viện cũng trông thấy, nhưng hình như cô không sợ hãi. ngược lại Hàn Giang và Đường Phong lại rất kinh ngạc. “Sao bà ta lại xuất hiện ở đây?” - Hàn Giang rất ít khi vì hoảng sợ. mà giọng nói đã run run.
“Lẽ nào... lẽ nào bà ta đúng là hoàng hậu Một Tạng?” - Đường Phong lắc đầu.
“Nhưng bà ta đã chết cả nghìn năm nay rồi!”
Đường Phong lẩm bẩm.
“Hiện giờ tôi... tôi bắt đầu hoài nghi, đó rốt cuộc là
mơ hay là thật đây?” - Hàn Giang trợn mắt nhìn về phía trước, tay nắm chặt vô lăng.
Trong lòng Đường Phong cũng nảy sinh một cảm giác hư hư thực thực, anh vội ra sức cấu vào da mình, đau, chắc là thật! Anh trông thấy người đàn bà đeo mặt nạ đang lặng lẽ đứng trên đồi đất khổng lồ, nhìn thang vào họ tới tận năm phút. Âm thanh kỳ dị khòng ngừng vọng lại. Đường Phong không biết bà ta lên đó bằng cách nào, cũng không biết bà ta xuất hiện ở đây từ khi nào. Đường Phong mở to đôi mắt sưng đỏ. nhìn người đàn bà đeo mặt nạ. Anh muốn thông qua cơ thể, khuôn mặt, không đúng ra là chiếc mặt nạ, để xác định bà ta có phải là người đàn bà mà mình trông thấy trong mơ hay không. Thế nhưng Đường Phong không trông thấy một nét tươi cười nào trên chiếc mặt nạ của người đàn bà này.
Đúng lúc Đường Phong đang kinh ngạc thì người đàn bà đeo mặt nạ lại giơ tay phải lên. Lần này, nhờ kinh nghiệm hôm qua và kinh nghiệm trong cơn ác mộng, nên Hàn Giang phản ứng rất nhanh. Hàn Giang không đợi người đàn bà giơ tay phải lên, lập tức đã lùi xe lại, sau đó đánh mạnh vô lăng, lao thẳng về phía đông Ma Quỷ Thành.
Hàn Giang không dám lao về phía những đồi cát miên man phía đông, cũng không dám lao vào Ma Quỷ Thành, anh sợ bị lạc trong những đồi cát nháp nhô, anh cũng sợ cả người đàn bà đeo mặt nạ lại xuất hiện trên một đồi đất nào đó trên Ma Quỷ Thành. Hàn Giang cẩn trọng lựa chọn vùng ven đồi cát và Ma Quỷ Thành để lái xe, lúc thì lái vào trong đồi cát, lúc lại lao vào Ma Quỷ Thành. Đường Phong và Lương Viện quay lại nhìn, chỗ họ dừng xe ban nãy lúc này đã chìm trong biển lửa.
Hàn Giang cũng không biết mình đã phi xe đi trong bao lâu, nhưng tới khi anh định thần lại. thì Ma Quỷ Thành đã bị anh bỏ lại phía sau. Nhưng phía trước cũng toàn là những đồi cát miên man, nên anh không biết bước tiếp theo phải lái xe theo hướng nào.
Hàn Giang thấy phía sau không có ai đuổi theo liền chạy xe chậm lại. Nhưng thời tiết này không có dấu hiệu sẽ chuyển biến tốt, bầu trời càng thêm sầm sì, cuồng phong hình như còn mãnh liệt hơn ban nãy, chỉ có tiếng nhạc quái dị ban nãy thì hình như không còn nghe thấy nữa.
Cuồng phong không ngừng thổi tung cát vàng và đá vụn, đập lên cửa kính của “con lừa dũng mãnh”. Hàn Giang muốn tăng tốc để rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng không biết đi đường nào. Đột nhiên, một hòn đá to bằng bàn tay rơi “bộp" xuống cửa kính phía sau xe. Kính không bị vỡ nhưng đã bị nứt. rung rung như muốn sập xuống, Lương Viện sợ quá hét toáng lên.
Hàn Giang dừng luôn xe lại, anh thấy cuồng phong càng lúc càng to liền hét lên với Đường Phong: “Tôi thấy đây lại là một trận bão cát, hay là chúng ta xuống xe để tránh đi.”
Không còn cách nào khác, ba người xuống xe, lợi dụng thân của “con lừa dũng mãnh” yểm hộ, nấp ở bên kia chiều gió.
7
Trận bão cát này kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ mới từ từ dịu lại; sa mạc Gobi ban nãy náo loạn giờ đã trở lại yên tĩnh, mây đen trong không trung cũng tản đi từ lúc nào, quầng mặt trời rực rỡ lại lộ ra.
Ba người kiệt sức tựa lên thân “con lừa dũng mãnh”. “May mà có 'con lừa dũng mãnh' đấy!” - Hàn
Giang kêu lên.
“Giờ thì anh mới biết được ưu điểm của ‘con lừa dũng mãnh rồi chứ!” - Đường Phong lẩm bẩm.
“Chỉ có điều chiếc nếu xe này trở về được thì cậu phải đại tu nó rồi!” - Hàn Giang nói.
“Trở về? Không phải anh luôn nói rằng ‘con lừa dũng mãnh’ không trở về được sao, bây giờ phải xem
chúng ta làm thế nào đi!”
Hàn Giang đứng dậy nhìn bốn phía, xung quanh toàn là đồi cát miên man. “Tôi thấy đêm nay chúng ta hãy cứ quay về rừng hồ dương đã, ngày mai tính tiêp.
Lương Viện tỏ ra đồng ý, nhưng Đường Phong lại do dự: "Quay lại rừng hồ dương?”
"Sao? Anh sợ người đàn bà đeo mặt nạ đó quay lại ư?” - Lương Viện hỏi lại.
"Không phải là không có khả năng đó, hôm qua chúng ta gặp người đàn bà đeo mặt nạ ở Hắc Thạch, chúng ta hoàn toàn có thể coi sự gặp gỡ đó là ảo giác, hoặc là quay ngược lại thời gian. Nhưng hôm nay ở Ma Quỷ Thành chúng ta lại trông thấy, hai nơi cách nhau mấy chục cây số, như... như vậy thì giải thích thế nào đây?’? - Đường Phong hỏi lại.
Hàn Giang và Lương Viện đều không biết phải trả lời sao. Đường Phong lại nói tiếp: “Còn nữa, từ Hắc Thủy Thành tới Ma Quỷ Thành phải đi qua Nguyệt Nhi Tuyền, đêm qua chúng ta đều mơ thấy người đàn bà đeo mặt nạ đó, hơn nữa cảnh tượng trong giấc mơ đều rất rõ nét, lẽ nào... lẽ nào đêm qua người đàn bà đó thực sự đã xuất hiện trong rừng hồ dương sao?”
“Đường Phong, cậu nghĩ nhiều quá đấy, nếu như đêm qua người đàn bà đeo mặt nạ đó xuất hiện trong rừng hồ dương thật thì tại sao bà ta không khẽ giơ tay phải lên thiêu chết chúng ta?” - Hàn Giang lắc đầu, nói.
“Tại.sao bà ta không giết chết chúng ta hả? Có thể…có thể bà ta chỉ canh giữ thứ gì đó, bà ta vốn không muốn lấy mạng chúng ta!” - Đường Phong phản bác. "Được rồi, Đường Phong, không tranh cãi với cậu, cậu xem, đêm nay nếu chúng ta không quay trở
lại rừng hồ dương thì còn chỗ nào để cắm trại không?” - Hàn Giang chỉ vào những đồi cát xung quanh.
Đường Phong chán nản nhìn xung quanh, đành phải gật đầu: “Được rồi, tôi đồng ý quay lại rừng hồ dương. Nhưng hiện giờ chúng ta lạc đường rồi, làm thế nào đây?”
“Điều đó đâu có làm khó được tôi. Để tôi tính xem nào, như vị trí chúng ta hiện giờ đang đứng thì rừng hồ dương ở Nguvệt Nhi Tuyền chắc là nằm ở hướng chính nam” - Hàn Giang dùng la bàn điện tử và kim chỉ nam đưa ra phán đoán ban đầu.
Vậy là, ba người lại lên xe, Hàn Giang vốn không phán đoán sai hướng, nhưng vẫn phải mất hơn hai tiếng đồng hồ đi lòng vòng trong sa mạc họ mới quay lại được rừng hồ dương trước khi trời tối.
Ba người mệt mỏi rã rời, họ ăn chút thức ăn cho xong bữa rồi không buồn dùng túi ngủ mà chui cả vào xe ngủ luôn.
Cuối cùng lại là Lương Viện hạ quyết tâm: “Không phải chỉ là một thị trấn thôi sao? Đến Thiên Hộ Trấn đầy rẫy xác khô mà chúng ta còn tới rồi, vậy thì sợ quái gì cái Ma Quỷ Thành đó? Em không tin ở đó có ma quỷ thật”.
“Cứ phải cẩn thận, cái đinh sắt biến dạng ban nãy nhặt được ở đông rừng hồ dương chẳng đã nói lên điều gì sao? Nó nói lên rằng, sức mạnh khủng khiếp cuối cùng tấn công đoàn thám hiểm đến từ phía tây!” - Hàn Giang cảnh cáo.
“Đúng vậy! Tiếng nhạc kỳ dị trong cơn ác mộng đêm qua của tôi cũng vang lên từ phía tây.” - Đường Phong vừa mới nhớ ra cơn ác mộng đêm qua mà toàn thân đã run lên, vì mọi thứ đều rõ ràng giống như thực sự xảy ra vậy.
“Hai gã nhát gan, rốt cuộc các anh có đi không?” - Lương Viện thúc giục.
Hàn Giang và Đường Phong nhìn nhau: "Bây giờ phải tìm thấy Ma Quỷ Thành đó xem sao đã”.
Ba người lên xe, ra khỏi rừng hồ dương, tiếp tục hướng về phía tây bắc. Hàn Giang vòng một vòng qua rừng hồ dương, bên ngoài là cát vàng mênh mông, không những không trông thấy nguồn nước, đến cả dấu vết từng xuất hiện nguồn nước như ở Lang Oa, Hắc Thạch cũng không thấy. Hàn Giang không kìm chế được liền chửi rủa: “Cha nhà nó! Đến cả một giọt nước cũng không có vậy mà lại gọi là Nguyệt Nhi Tuyền! Cái tên đẹp như vậy làm sao thuộc về nơi này được?!”
“Đúng vậy, kể cả nước có cạn khô đi chăng nữa thì cũng phải để lại dấu vết chứ!” - Lương Viện cũng không hiểu.
“Có thể phạm vi mà chúng ta tìm kiếm vẫn chưa đủ rộng!” - Đường Phong nói.
“Nhưng... cái từ ‘Định mệnh’ nghĩa là sao đây?”
- Hàn Giang vẫn vương vấn về từ tiếng Nga khắc trên thân cây khô.
‘Theo phán đoán của tôi thì từ này là do một người khác khắc, nhưng tôi không dám chắc là người của Kozlov hay là người của đội thám hiểm!” - Đường Phong thật thà nói.
Hàn Giang nghĩ ngợi: “Trong đội ngũ của Kozlov, ngoài ông ấy ra có còn ai là người Nga không?"
Đường Phong trầm ngâm một lúc, rồi lắc đầu,
“Trong trí nhớ của tôi thì không, bởi vì Kozlov phần lớn đã thuê những người địa phương, dĩ nhiên cũng không loại trừ khả năng chúng ta không biết họ tên của người Nga nào khác trong đội ngũ của Kozlov.”
“Nếu là người của đội thám hiểm thì sao?5' - Hàn Giang hỏi lại.
“Người của đội thám hiểm? Ban đầu tôi cho rằng chính là do người nào đó trong đội thám hiểm khắc, nhưng hiện giờ thì vấn đề phức tạp rồi. Theo như hồi ức của Makarov và Misha, cộng thêm những gì chúng ta có được sau khi khảo sát, thì năm đó đội thám hiểm đã tới Nguyệt Nhi Tuyền, cắm trại trong rừng hồ dương, chủ yếu là ở phía đông rừng hồ dương. Nhung cây hồ dương có khắc chữ Nga trên đó lại nằm ở phía tây rừng hô dương. Bởi vậy, điểm này cho thấy chữ này chắc không phải do người của đội thám hiểm khắc!” - Đường Phong cũng không hiểu, rốt cuộc từ “Định mệnh'’ đó là thế nào?
Trong xe trở nên im lặng, Hàn Giang nhấn ga, lao thẳng về phía tây bắc đồi cát.
2
'Con lừa dũng mãnh” đi được năm sáu cây số, thì không thấy đồi cát miên man đâu nữa. phía trước sa mạc Gobi đột nhiên xuất hiện vài đồi đất cao lớn. Lương Viện phấn khởi hét lên: “Lô cốt, bao nhiêu là lô cốt, đây chính là Ma Quỷ Thành!” Đường Phong căng thẳng nhìn phía trước, xe tiếp tiến lên, lô cốt trước mặt càng lúc càng nhiều, hình thù kỳ dị, cổ quái. Lương Viện cũng không hét “lô cốt” nữa, bởi vì cô phát hiện ra đó chỉ là những đồi đất cao lớn có hình thù giống lô cốt, mà không có những dấu vết do con người đục đẽo hay xây nên. “Sao tự nhiên ở đây lại mọc lên bao nhiêu là đồi đất thế này?” - Lương Viện thắc mắc.
‘ Đây chính là Ma Quỷ Thành?" - Đường Phong khẳng định.
“Ồ, đây chính là Ma Quỷ Thành?”
“Đúng vậy, những đồi cát hình thù kỳ dị, cổ quái thế này có tên gọi địa lý là 'địa mao Nhã Đan’. Chúng không phải do con người tạc nên, mà là do tạo hóa tự nhiên hình thành.” - Đường Phong giải thích.
Đường Phong đỗ xe giữa những đồi đất cao lớn, ba người xuống xe. “Theo như anh nói thì đây không thế là
Hạn Hải Mật Thành?” - Lương Viện hỏi.
“Bây giờ anh có thế chắc chắn rằng, Ma Quỷ Thành không phải là Hạn Hải Mật Thành mà chúng ta muốn tìm
kiếm!” - Đường Phong khẳng định.
“Địa mạo Nhã Đan... hình như trước đây tôi đã từng nghe thấy...” - Hàn Giang giống như nhớ ra điều gì đó, "Hình như người dân gọi loại địa mạo này là Ma Quỷ Thành phải không?”.
Đường Phong gật đầu: “Không sai. địa mạo Nhã Đan thông thường chỉ xuất hiện ở những cổng gió trên sa mạc Gobi, cũng có nghĩa là gió ở đây rất lớn, sức gió rất mạnh, có lúc còn có cả nước trôi rửa và xói mòn, khiến đồi đất khổng lồ biến thành hình dạng chúng ta trông thấy hiện giờ. Có lúc chiếc rìu công năng của tự nhiên còn đẽo gọt những đồi đất này thành đủ hình đủ dạng, có đồi giống hình động vật, có đồi giống hình người, còn có rất nhiều đồi núi trông tương tự như ma quỷ!”
“Tạo hóa quả là muôn hình vạn trạng!” - Lương Viện thán phục. “Thử nghĩ xem, khi con người vào đây, sa mạc Gobi hoang vu vốn dĩ đã khiến người ta thấy sợ, huống hồ là ở đây. Chỉ cần một cơn gió thổi qua, do cấu tạo địa chất ở đây đặc biệt, nên sẽ tạo ra các kiểu âm thanh kỳ dị, cộng thêm việc đang đứng giữa hàng trăm hàng nghìn đồi đất quái dị càng khiến mọi người bất giác cảm thấy khiếp sợ và hiến nhiên liên tưởng nơi đây với “Ma Quỷ Thành”. - Đường Phong giải thích một hồi.
Hình như Lương Viện không thấy sợ, cô hướng về phía đồi đất gào to: Ma quỷ..., ta đến rồi!”
Trong Ma Quỷ Thành vang lên âm thanh vọng lại. Hàn Giang bất mãn càu nhàu Lương Viện: “Cô đừng có kêu linh tinh như thế, nhỡ có người nấp ở đây, cô mà kêu như thế thì chúng ta bị lộ mất!"
Hàn Giang nhắc vậy khiến Lương Viện cũng cảm thấy sợ hãi: “'Không biết chừng còn có cả u hồn nữa!” “Đường Phong, lúc nãy cậu vừa nói rằng gió ở đây rất to, nhưng sao bây giờ chẳng thấy gió máy gì cả?” - Hàn Giang đi tới giữa hai đồi cát, lối đi ở giữa giống như một con đường cao tốc bàng phẳng, rộng rãi.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời sầm sì hôm qua giờ đã quét sạch mây đen, trong xanh vời vợi, không có lấy một gợn gió. “Có thể hôm nay không có gió!” - Đường Phong đáp.
“Mặc kệ có hay không có gió, Đường Phong, câu nói ban nãy của cậu đã nhắc nhở tôi, khi gió lớn thổi qua đây, do cấu tạo địa chất đặc biệt nên đã tạo ra những âm thanh kỳ quái. Tôi bỗng nhớ tới đội thám hiểm năm đó, cả Makarov và Misha đều nói rằng, ban đêm trong rừng hồ dương đã nghe thấy âm thanh đáng sợ, có khi nào đó là âm thanh vọng lại từ Ma Quỷ Thành không nhỉ?” - Hàn Giang mạnh dạn suy đoán.
Suy luận của Hàn Giang làm Đường Phong giật mình: “Không phải là không có khả năng này, nhưng rừng hồ dương cách đây năm sáu cây số, nếu ở đây có vang lên âm thanh quái dị nào to hơn nữa, vọng tới rừng hồ dương thì cũng không thể to như vậy được.”
3
Ba người đi lòng vòng một lúc, rồi lại lên xe lượn một vòng quanh Ma Quỷ Thành. Hàn Giang sợ bị lạc đường trong Ma Quỷ Thành nên đã lái xe theo đường hình chữ nhật. Khi anh vòng xe tới phía đông Ma Quỷ Thành, một đồi đất gần như hình lô cốt tròn đã thu hút sự chú ý của mọi người, bởi vì tòa lô cốt này hoàn toàn là một hình trụ tròn chuẩn. Lương Viện không khởi nghi ngờ: “Đồi đất này tròn như vậy có phải do con người tạc nên không nhỉ, nếu không thì làm sao tròn như vậy được?”
“Đúng vậy, chắc chắn phải có công cụ thì mới có thể tạo ra một lô cốt tròn như vậy!” - Hàn Giang cũng nghi ngờ.
“Tôi đã nói từ trước rồi, với chiếc rìu thần công của tạo hóa thì điều kỳ diệu nào cũng có thể xảy ra. Nếu không tin hai người xuống mà xem, xem đồi đất này có dấu vết của con người xây dựng hay không.”
Nghe Đường Phong nói vậy, Hàn Giang và Lương Viện lập tức hào hứng xuống xe, leo lên đồi đất hình trụ tròn để quan sát. Đường Phong đứng bên cạnh xe, nheo mắt, chờ đợi kết quả quan sát của họ. Năm phút sau, hai người quay trở lại, quả nhiên, không phát hiện thấy một chút dấu vết can thiệp nào của con người.
“Lẽ nào tự nhiên có một chiếc rìu thần công như vậy thật?” - Hàn Giang vẫn có vẻ chứa tin lắm. anh lại leo lên đồi đất hình trụ tròn để kiểm tra lại. Bỗng nhiên, Hàn Giang đứng trên đồi đất hét toáng lên: *'Hai người mau lên đây, tôi phát hiện thấy thứ này này!"
Đường Phong và Lương Viện ngạc nhiên, vội vàng leo lên đồi đất hình trụ tròn. Trên đỉnh đồi đất, có một vọng gác giống như hình lô cốt. Quả nhiên, trong đống đất cát ở đây, Hàn Giang bói ra được vài thứ bằng sợi dệt vẫn chưa bị phân hủy, chính xác mà nói là một vài trang phục, bên cạnh đó là một bộ hài cốt. “Mẹ kiếp, sao bây giờ ở chỗ nào chúng ta cũng đụng phải xương cốt vậy, không phải xác khô thì là đầu lâu!” - Hàn Giang vừa chửi rủa vừa móc ờ dưới đất lên hai đoạn xương, hai khẩu súng AK-47 và một ít đạn.
Đường Phong và Hàn Giang nhận ngay ra thứ đồ dệt đã bị mục nát thành dải vải là của quân phục kiểu 55, Hàn Giang còn phân biệt từng loại vải, phán đoán ra đây là ba bộ quân phục. Theo như quân hàm thì một bộ là quân phục thiếu tá. hai bộ còn lại là quân phục trung úy. Khi những dải vải vụn, súng và đạn cùng lúc hiện lên trước mặt ba người, thì họ lập tức hiểu ra mọi chuyện. “Đây chính là ba sĩ quan bị mất tích trước đêm đội thám hiểm xảy ra chuyện!” - Hàn Giang chậm rãi nói.
“Thật không ngờ, hóa ra họ lại bỏ xác ở nơi đây bao năm qua!” - Đường Phong thương cảm.
“Lúc hồi tưởng lại, Makarov đã nhắc tới ba sĩ quan bị mất tích, trong thư của Misha cũng kể lại ràng ông không trông thấy người phụ trách canh gác đêm hôm đó. Misha không tin tưởng người Trung Quốc, bởi vậy ông không dám chắc ba sĩ quan mất tích đêm đó là bị ám hại hay là cùng hội với Mã Xướng Quốc. Bây giờ nhìn lại thì Misha lo lắng hơi thừa rồi!” - Hàn Giang nói.
“Họ xuất hiện cách chỗ doanh trại xa như vậy, lại bị chôn tập thể ở đây, khỏi phải hỏi, tôi dám khẳng định đây là do hội của Mã Xướng Quốc làm!" - Đường Phong nói như đinh đóng cột.
‘‘Rõ ràng là do hội của Mã Xướng Quốc làm, nếu như đêm hôm đó ba sĩ quan này vẫn canh gác tại doanh trại thì e ràng hội của Mã Xướng Quốc khó lòng xâm nhập được vào doanh trại.” - Lương Viện cũng phụ họa theo.
“Nhưng hội Mã Xướng Quốc đã dùng thủ đoạn gì để có thể điều được ba sĩ quan mặc nguyên quân phục này tới đây rồi giết hại họ?” - Đưòng Phong không hiểu.
Hàn Giang nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Điều này cũng không khó, tôi đã kiểm tra địa hình ở đây, theo như suy đoán của tôi thì lúc đội thám hiểm cắm trại tại rừng hồ dương, thì ở đây chính là đại bản doanh của Mã Xướng Quốc. Đừng quên, Mã Xướng Quốc là người địa phương, ông ta rất thông thạo địa hình ỡ đây, khả năng
thích nghi rất tốt. Nơi đây vừa tiện để bọn họ giám sát nhất cử nhất động của đội thám hiểm, lại tiện cho họ lẩn trốn. Khi bị đội thám hiểm phát hiện, họ hoàn toàn có thể rút lui vào trong này, dựa vào địa hình độc đáo ở đây để theo dõi đội thám hiếm mà không bị phát hiện. Tôi đoán rằne. ba sĩ quan này đã phát hiện ra hội Mã Xướng Quốc, nên Mã Xướng Quốc đã cố tình dụ họ tới đây, sau đó giết chết cả ba người họ”.
4
Ba người chôn lại hài cốt và di vật của ba sĩ quan xuống dưới đồi đất hình tròn. Hàn Giang còn thử lại hai khấu AK-47. nhưng hai khấu súng này đã bị hỏng, không sử dụng được. Hàn Giang liền cắm mũi súng xuống sâu trong lòng đất, báng súng hướng lên trời, coi đây là bia mộ của ba sĩ quan.
“Đây là bia mộ tốt nhất của sĩ quan!" - Hàn Giang đi xuống đồi đất hình tròn, rồi quay lại, hướng về ba thân súng đang vươn lên sừng sững, tiến hành một nghi thức đúng kiểu quân đội.
Đúng lúc này, Lương Viện lại phát hiện ra một chiếc áo khác dưới đồi đất hình tròn: “Hai người nhìn này, tôi phát hiện thấy một chiếc áo ghi lê!”
Đường Phong và Hàn Giang trông thấy trên tay Lương Viện quả nhiên đang cầm một chiếc áo ghi lê màu đen dính đầy bụi đất. Hai người lập tức nghĩ tới người mặc áo ghi lê, đeo kính đen, mà Misha nhắc tới trong thư. “Áo ghi lê của Mã Xướng Quốc!” - Họ không hẹn mà cùng ngạc nhiên kêu lên.
Đường Phong lật lật chiếc áo ghi lê, tuy không phát hiện thấy bất cứ manh mối có giá trị nào trên chiếc áo, nhưng rõ ràng anh đã “ngửi thấy mùi” của Mã Xướng Quốc trên đó. “Tại sao ông ta lại vứt bỏ áo ghi lê của mình nhỉ?”
“Lão gián điệp ranh ma như Mã Xướng Quốc, chắc là ông ta định tháo chạy. Đừng quên, toàn bộ đội thám hiểm đã tan tác thì bọn họ cũng chẳng hơn gì đâu, nhưng rốt cuộc Mã Xướng Quốc vẫn bình yên vô sự chạy thoát!” - Hàn Giang suy đoán.
Vứt bỏ lại áo ghi lê của Mã Xướng Quốc, chang mấy chốc ba người đã quay trở về chồ lần đầu tiên họ trông thấy hai dãy đồi đất khổng lồ. Hàn Giang điều chỉnh phương hướng, đi men theo con đường thẳng tấp này, lái xe về phía cuối Ma Quỷ Thành. Loáng cái, họ đã tới vùng ven Ma Quỷ Thành. Tại đây, Đường Phong trông thấy hai đồi đất cao lớn dị thường; chúng hình như còn có chút đặc biệt. Đường Phong bước tới phía dưới hai đồi đất khổng lồ, cẩn thận quan sát một lượt, rồi có vẻ nghi ngờ, anh trông thấy trên đồi đất hình như có vài vết nứt, nhưng không quá rõ, có khi nào là do cấu tạo địa chất đặc biệt hình thành nên chúng không nhỉ? Đường Phong không dám chắc.
Đường Phong đi một vòng quanh hai đồi đất cao lớn này, nhưng vẫn không phát hiện thấy dấu vết trực tiếp xây dựng của con người. Đường Phong thất vọng lắc đầu: "Xem ra hai đồi đất khống lồ này cũng là do chiếc rìu thần công của tự nhiên tạo nên!"
Lúc này, sau khi đã kiếm tra lại phương hướng và vị trí, Hàn Giang liền chỉ tay về phía sa mạc Gobi mênh mông phía sau hai đồi đất khống lồ: "Đó là hướng chính bắc, Hạn Hải Mật Thành chắc là ở trong biển cát cách đây không xa!”
Đường Phong đứng giữa hai đồi đất khổng lồ, nhìn về hướng bắc, có lẽ Hàn Giang nói đúng. Chắc là họ còn cách Hạn Hải Mật Thành không xa nữa!
5
Đường Phong đang đứng giữa hai đồi đất khổng lồ nhìn ra xa, đột nhiên trời lại trở gió. Ma Quỷ Thành vốn đang yên bình bỗng không hiểu gió từ đâu thổi tới, cuốn tung cát bụi khắp trời, lập tức che kín mắt mọi người.
Đợi trận gió này qua đi, bầu trời bị mây đen bao phủ. Thời tiết thật quái dị!” - Lương Viện lẩm bẩm.
“Phải nói là một nơi thật quái dị!” - Hàn Giang nói. "Tại sao lại nói vậy, ban nãy tôi còn thấy Hắc Thủy Thành yên tĩnh như tranh, một cảnh ‘Đại mạc cô yên trực. Trường hà lạc nhật viên. ’ (Khói bay sa mạc trắng nhoà. Lặng thinh bóng ác chiều tà trên sông). Tôi còn
định ở đây ngắm thêm một lúc nữa cơ!” - Lương Viện hình như vẫn còn say đắm nơi đây.
“Chính bởi vì ban nãy còn yên bình như vậy, đẹp như vậy, nên nơi này mới quái dị. Cô quên mat Kozlov và đội thám hiểm đều dừng chân trên dai đất này sao, rối sau đó toàn đội tan tác!” - Hàn Giang nói.
“Đúng vậy, tôi có thể khẳng định ở đây đã rất gần Hạn Hải Mật Thành. Kozlov và đội thám hiểm đã từng tới đây, nhưng tại sao họ lại không thể tiếp tục đi tiếp? Chắc chắn ở đây vẫn còn nguy hiểm mà chúng ta chưa biết!” - Đường Phong cũng nói.
Ba người vội lên xe, Hàn Giang lùi xe, Lương Viện hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Tiếp tục đi tiếp hay là...”
Đường Phong ngắt lời Lương Viện: "Anh bỗng có một dự cảm rất không lành!”
“Dự cảm gì?” - Lương Viện hỏi.
“Con đường phía trước xem ra rất bằng phẳng, nhưng có lẽ nguy hiểm chẳng mấy chốc sẽ giáng xuống."
- Đường Phong bình tĩnh nói.
“Tôi thấy hiện giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta thử đi tiếp thêm một đoạn, xem tình hình thế nào!” - Hàn Giang đề nghị. Đường Phong nhận ra ngữ điệu của Hàn Giang không giống như trước đây, lần này anh nói giọng thương lượng, không phải giọng ra lệnh như trước.
Đường Phong không biểu hiện gì, Hàn Giang cũng không khởi động ngay xe, hình như đang đợi phản ứng Của Đường Phong. Nhưng Đường Phong chỉ trân trân nhìn "con lừa dũng mãnh" đã bị vỡ kính chắn gió, mà không nói năng. Hàn Giang không hiểu Đường Phong đang nhìn gì, thông qua kính chắn gió đã bị vỡ nát có thể trông thấy Hạn Hải Mật Thành ư?‘‘
Đúng vậy, tiến lên thăm dò xem sao!” - Lương Viện ủng hộ ý kiến của Hàn Giang.
Đường Phong vẫn không phản ứng, Hàn Giang từ từ khởi động xe, “con lừa dũng mãnh" đi xuyên qua hai đồi đất khổng lồ, tiến vào khu vực họ chưa biết đến. “Có lẽ vùng đất này bảy trăm năm nay chưa từng có người đặt chân tới!” - Đường Phong thầm nghĩ.
Xe đi rất chậm, Hàn Giang cẩn thận quan sát xung quanh, trời đã tối sầm xuống, cảnh vật xung quanh không có bất cứ sự biến hóa nào. phóng tầm mắt ra xa, cũng vẫn là ngun ngút cát vàng.
Chỉ duy nhất có gió là thay đổi. lại là một cơn cuồng phong thổi mạnh tới nỗi cửa kính của "con lừa dùng mãnh” rung lên bần bật. Tốc độ xe càng lúc càng chậm, Đường Phong hiểu rằng Hàn Giang đang do dự. Xe đi chưa được bao lâu, Lương Viện ban nãy vẫn còn rất tự tin. bây giờ lại muốn bàn lùi: "Hôm nay thời tiết tệ quá, hay là chúng ta đợi ngày mai trời đẹp hơn lại đến vậy?”
Lương Viện nói vậy làm Hàn Giang có cớ, anh dừng xe lại: “Thời tiết ở đây biến đổi nhanh quá. ngày mai cũng khó mà chắc chắn trời sẽ trong xanh, yên ả!” "Có lẽ liên quan tới Ma Quỷ Thành." - Đường Phong rốt cuộc đã mở miệng.
“Ý cậu là sao?” - Hàn Giang hỏi lại.
“Ban nãy tôi đã nói rồi, ở đây do chiếc rìu của tạo hóa tạo thành thời tiết thay đổi nhanh chóng như vậy, rất có khả năng liên quan tới địa hình ở đây. Địa hình ở đây đã hình thành một môi trường khí hậu nhỏ, kỳ dị mà biến hóa.” - Đường Phong giải thích.
“Cũng có nghĩa là chỉ ở đây mới thế này, những nơi khác không thế?” - Lương Viện hỏi.
"Nhưng anh không biết khu vực bị môi trường khí hậu nhỏ này phạm vi ảnh rộng bao xa. Hai người có để ý thấy không, kể từ khi chúng ta tiến vào sa mạc Gobi. càng đi về hướng tây bắc, khí hậu càng biến đổi nhiều!”
- Đường Phong nói.
“Quả đúng như vậy. Bắt đầu từ Thiên Hộ Trấn, gió lớn, bão cát, khí hậu biến đổi khôn lường cứ đeo bám chúng ta. Nhưng tôi cảm thấy nơi này vẫn là kỳ dị nhất. Cậu đã nghe thấý âm thanh gì chưa?’' - Hàn Giang bỗng hỏi.
Đường Phong và Lương Viện đã nghe thấy một âm thanh mà rất khó dùng từ ngữ đế diễn tả, là tiếng gió ư? Hình như không phải! Đưòng Phong dỏng tai ngtie ngóng, đột nhiên, anh ngây người ra, là tiếng nhạc, là tiếng nhạc quái dị anh đã nghe thấy trong giấc mơ, lúc vui vẻ lúc u buồn. Lương Viện và Hàn Giang cũng đều đã nghe thấy, tiếng nhạc du dương này không biết từ đâu vọng lại, hư hư thực thực, mang theo cả tiếng gió mãnh liệt, từ từ vây lấy họ.
Đường Phong thấy hơi chóng mặt, âm thanh quái dị đó vẫn không ngừng vọng lại, lúc này gió đã nhỏ hơn ban nãy một chút, nhưne tiếne nhạc càna gần hơn. Đường Phong bỗng gào lên với Hàn Giang: “Anh không đi mau lên còn đợi gì nữa?"
Hàn Giang đang ngẩn người ra vì âm thanh quái dị đó, bây giờ mới phán ứng, liền nhấn ga, quay đầu xe lại, rồi lao về phía hai đồi đất khổng lồ. Thế nhưng Hàn Giang vừa tăng tốc đã phanh gấp xe lại, tiếng rít của phanh xe nghe thật chói tai. Tới khi xe đỗ lại cách đồi đất khoảng hai chục mét thì Đường Phong và Lương Viện đã bị cú phanh xe đột ngột này làm cho nghiêng ngả.
“Đội trưởng Hàn. anh muốn hại chết tôi phải không!” - Lương Viện ngồi ở ghế sau kêu lên.
“Đại tiểu thư, không phải tôi muốn hại cô, mà là người đó muốn hại chúng ta...” - rõ ràng giọng Hàn Giang đang run rẩy.
Đường Phong không đợi Hàn Giang nhắc nhở đã nhìn qua kính chắn gió và trông thấy một cảnh tượng khủng khiếp: người đàn bà đeo mặt nạ đó lại xuất hiện trên vách đồi đất khổng lồ bên phải.
Lương Viện cũng trông thấy, nhưng hình như cô không sợ hãi. ngược lại Hàn Giang và Đường Phong lại rất kinh ngạc. “Sao bà ta lại xuất hiện ở đây?” - Hàn Giang rất ít khi vì hoảng sợ. mà giọng nói đã run run.
“Lẽ nào... lẽ nào bà ta đúng là hoàng hậu Một Tạng?” - Đường Phong lắc đầu.
“Nhưng bà ta đã chết cả nghìn năm nay rồi!”
Đường Phong lẩm bẩm.
“Hiện giờ tôi... tôi bắt đầu hoài nghi, đó rốt cuộc là
mơ hay là thật đây?” - Hàn Giang trợn mắt nhìn về phía trước, tay nắm chặt vô lăng.
Trong lòng Đường Phong cũng nảy sinh một cảm giác hư hư thực thực, anh vội ra sức cấu vào da mình, đau, chắc là thật! Anh trông thấy người đàn bà đeo mặt nạ đang lặng lẽ đứng trên đồi đất khổng lồ, nhìn thang vào họ tới tận năm phút. Âm thanh kỳ dị khòng ngừng vọng lại. Đường Phong không biết bà ta lên đó bằng cách nào, cũng không biết bà ta xuất hiện ở đây từ khi nào. Đường Phong mở to đôi mắt sưng đỏ. nhìn người đàn bà đeo mặt nạ. Anh muốn thông qua cơ thể, khuôn mặt, không đúng ra là chiếc mặt nạ, để xác định bà ta có phải là người đàn bà mà mình trông thấy trong mơ hay không. Thế nhưng Đường Phong không trông thấy một nét tươi cười nào trên chiếc mặt nạ của người đàn bà này.
Đúng lúc Đường Phong đang kinh ngạc thì người đàn bà đeo mặt nạ lại giơ tay phải lên. Lần này, nhờ kinh nghiệm hôm qua và kinh nghiệm trong cơn ác mộng, nên Hàn Giang phản ứng rất nhanh. Hàn Giang không đợi người đàn bà giơ tay phải lên, lập tức đã lùi xe lại, sau đó đánh mạnh vô lăng, lao thẳng về phía đông Ma Quỷ Thành.
Hàn Giang không dám lao về phía những đồi cát miên man phía đông, cũng không dám lao vào Ma Quỷ Thành, anh sợ bị lạc trong những đồi cát nháp nhô, anh cũng sợ cả người đàn bà đeo mặt nạ lại xuất hiện trên một đồi đất nào đó trên Ma Quỷ Thành. Hàn Giang cẩn trọng lựa chọn vùng ven đồi cát và Ma Quỷ Thành để lái xe, lúc thì lái vào trong đồi cát, lúc lại lao vào Ma Quỷ Thành. Đường Phong và Lương Viện quay lại nhìn, chỗ họ dừng xe ban nãy lúc này đã chìm trong biển lửa.
Hàn Giang cũng không biết mình đã phi xe đi trong bao lâu, nhưng tới khi anh định thần lại. thì Ma Quỷ Thành đã bị anh bỏ lại phía sau. Nhưng phía trước cũng toàn là những đồi cát miên man, nên anh không biết bước tiếp theo phải lái xe theo hướng nào.
Hàn Giang thấy phía sau không có ai đuổi theo liền chạy xe chậm lại. Nhưng thời tiết này không có dấu hiệu sẽ chuyển biến tốt, bầu trời càng thêm sầm sì, cuồng phong hình như còn mãnh liệt hơn ban nãy, chỉ có tiếng nhạc quái dị ban nãy thì hình như không còn nghe thấy nữa.
Cuồng phong không ngừng thổi tung cát vàng và đá vụn, đập lên cửa kính của “con lừa dũng mãnh”. Hàn Giang muốn tăng tốc để rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng không biết đi đường nào. Đột nhiên, một hòn đá to bằng bàn tay rơi “bộp" xuống cửa kính phía sau xe. Kính không bị vỡ nhưng đã bị nứt. rung rung như muốn sập xuống, Lương Viện sợ quá hét toáng lên.
Hàn Giang dừng luôn xe lại, anh thấy cuồng phong càng lúc càng to liền hét lên với Đường Phong: “Tôi thấy đây lại là một trận bão cát, hay là chúng ta xuống xe để tránh đi.”
Không còn cách nào khác, ba người xuống xe, lợi dụng thân của “con lừa dũng mãnh” yểm hộ, nấp ở bên kia chiều gió.
7
Trận bão cát này kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ mới từ từ dịu lại; sa mạc Gobi ban nãy náo loạn giờ đã trở lại yên tĩnh, mây đen trong không trung cũng tản đi từ lúc nào, quầng mặt trời rực rỡ lại lộ ra.
Ba người kiệt sức tựa lên thân “con lừa dũng mãnh”. “May mà có 'con lừa dũng mãnh' đấy!” - Hàn
Giang kêu lên.
“Giờ thì anh mới biết được ưu điểm của ‘con lừa dũng mãnh rồi chứ!” - Đường Phong lẩm bẩm.
“Chỉ có điều chiếc nếu xe này trở về được thì cậu phải đại tu nó rồi!” - Hàn Giang nói.
“Trở về? Không phải anh luôn nói rằng ‘con lừa dũng mãnh’ không trở về được sao, bây giờ phải xem
chúng ta làm thế nào đi!”
Hàn Giang đứng dậy nhìn bốn phía, xung quanh toàn là đồi cát miên man. “Tôi thấy đêm nay chúng ta hãy cứ quay về rừng hồ dương đã, ngày mai tính tiêp.
Lương Viện tỏ ra đồng ý, nhưng Đường Phong lại do dự: "Quay lại rừng hồ dương?”
"Sao? Anh sợ người đàn bà đeo mặt nạ đó quay lại ư?” - Lương Viện hỏi lại.
"Không phải là không có khả năng đó, hôm qua chúng ta gặp người đàn bà đeo mặt nạ ở Hắc Thạch, chúng ta hoàn toàn có thể coi sự gặp gỡ đó là ảo giác, hoặc là quay ngược lại thời gian. Nhưng hôm nay ở Ma Quỷ Thành chúng ta lại trông thấy, hai nơi cách nhau mấy chục cây số, như... như vậy thì giải thích thế nào đây?’? - Đường Phong hỏi lại.
Hàn Giang và Lương Viện đều không biết phải trả lời sao. Đường Phong lại nói tiếp: “Còn nữa, từ Hắc Thủy Thành tới Ma Quỷ Thành phải đi qua Nguyệt Nhi Tuyền, đêm qua chúng ta đều mơ thấy người đàn bà đeo mặt nạ đó, hơn nữa cảnh tượng trong giấc mơ đều rất rõ nét, lẽ nào... lẽ nào đêm qua người đàn bà đó thực sự đã xuất hiện trong rừng hồ dương sao?”
“Đường Phong, cậu nghĩ nhiều quá đấy, nếu như đêm qua người đàn bà đeo mặt nạ đó xuất hiện trong rừng hồ dương thật thì tại sao bà ta không khẽ giơ tay phải lên thiêu chết chúng ta?” - Hàn Giang lắc đầu, nói.
“Tại.sao bà ta không giết chết chúng ta hả? Có thể…có thể bà ta chỉ canh giữ thứ gì đó, bà ta vốn không muốn lấy mạng chúng ta!” - Đường Phong phản bác. "Được rồi, Đường Phong, không tranh cãi với cậu, cậu xem, đêm nay nếu chúng ta không quay trở
lại rừng hồ dương thì còn chỗ nào để cắm trại không?” - Hàn Giang chỉ vào những đồi cát xung quanh.
Đường Phong chán nản nhìn xung quanh, đành phải gật đầu: “Được rồi, tôi đồng ý quay lại rừng hồ dương. Nhưng hiện giờ chúng ta lạc đường rồi, làm thế nào đây?”
“Điều đó đâu có làm khó được tôi. Để tôi tính xem nào, như vị trí chúng ta hiện giờ đang đứng thì rừng hồ dương ở Nguvệt Nhi Tuyền chắc là nằm ở hướng chính nam” - Hàn Giang dùng la bàn điện tử và kim chỉ nam đưa ra phán đoán ban đầu.
Vậy là, ba người lại lên xe, Hàn Giang vốn không phán đoán sai hướng, nhưng vẫn phải mất hơn hai tiếng đồng hồ đi lòng vòng trong sa mạc họ mới quay lại được rừng hồ dương trước khi trời tối.
Ba người mệt mỏi rã rời, họ ăn chút thức ăn cho xong bữa rồi không buồn dùng túi ngủ mà chui cả vào xe ngủ luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.