Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch
Chương 13: Vô địch thật cô đơn
Mạc Tiên
02/04/2024
Diệp Phong hỏi: "Trường em cách đây khá xa, em tới đây làm gì."
Cuối tuần siêu thị này có giảm giá, em rảnh rỗi thì thích tới đây đi dạo, em đi phương tiện công cộng chỉ mất có một tệ thôi.
Nghe giọng điệu tự hào của em gái.
Diệp Phong hơi tự trách, nếu không phải anh biến mất năm năm, thím sẽ không đổ bệnh, em gái cũng không cần phải trải qua cuộc sống túng quẫn như này."
“Đúng rồi anh, hai hôm trước anh đến công ty chị Thanh Thanh, chị Thanh Thanh có tha thứ cho anh không, đứa bé... có phải là con anh không?”
Diệp Phong kể đơn giản một lượt cho cô ấy nghe.
Diệp Lâm kích động nói: "Thế chẳng phải là em có cháu gái rồi à? Anh, nếu bố mẹ chúng ta mà biết, chắc chắn họ sẽ rất vui, cả chú hai thím hai nữa!"
"Trước tiên đừng nói với chú hai thím hai vội, chị Thanh Thanh của em vẫn chưa tha thứ cho anh. Đợi thời cơ chín muồi, anh sẽ dẫn cô ấy và con về Bình Hải thăm hỏi, tiện thể bàn bạc chuyện kết hôn."
"..."
Hai tay Diệp Lâm bưng mặt anh trai, xem rất lâu, Diệp Phong nghi hoặc nói: Lâm Lâm, trên mặt anh có gì à?”
"Anh, trước đây em thật sự không có phát hiện, thì ra anh lại tự luyến đến vậy. Chị Thanh Thanh cho anh chuyển vào nhà, không có nghĩ là chị ấy muốn lấy anh, em có nghe nói rồi, có mấy phú nhị đại nhiệt tình theo đuổi chị Thanh Thanh đấy, có một người còn rất đẹp trai, nếu em mà là chị Thanh Thanh thì chắc chẩn em sẽ đồng ý!"
"Con bé này, anh là anh ruột em đấy, thế mà em lại hướng cùi trỏ ra bên ngoài."
"Hừ, anh mà không phải là anh ruột em, thì em đã xiên tên tra nam như anh từ lâu rồi.”
Không cần đứa em gái này nữa!
Diệp Phong đỡ trán nói: "Nếu tối nay em không có việc gì thì lát nữa đi theo anh, anh đưa em đi gặp tiểu Diệp Tử."
"Ừm ừm ừm”"
Diệp Lâm điên cuồng gật đầu, cô ấy muốn gặp cháu gái lắm rồi.
Diệp Phong mua xong khoai tây chiên và coca, anh lại mua thêm một ít dưa hấu với rau xanh, sau đó anh chở em gái về nhà.
Vừa đi vào nhà.
Diệp Lâm nhìn thấy khuôn mặt gần như giống hệt nhau của Liễu Thanh Thanh và Liễu Y Y, nhất thời cô ấy trợn tròn mắt, sao lại có hai chị Thanh Thanh...
Liễu Y Y cũng choáng váng.
Diệp Phong cũng kiêu căng quá rồi đấy, anh chỉ ra ngoài mua mỗi khoai tây chiên với nước ngọt thôi, thế mà còn dẫn về một cô em xinh như hoa như ngọc.
Hai người còn khoác tay nhau không kiêng dè gì!
Liễu Y Y tức giận nói: "Diệp Phong anh giỏi lắm, tôi biết ngay anh là đồ đều lăng nhăng mà, anh dẫn một con hồ ly tỉnh về là muốn thị uy với chị tôi đấy à? Chị, chị mau đuổi anh ta đi đi!"
Được nha.
Có lý do đuổi Diệp Phong đi rồi!
Liễu Y Y phấn chấn.
Diệp Phong nói với vẻ cạn lời: "Em nghĩ nhiều rồi, em ấy là em gái anh.”
"Đàn ông toàn nói như thế”
Liễu Y Y khoanh tay trước ngực, nói xa xả: "Nói cái gì mà cô ấy chỉ là em gái tôi, bạn tôi, đồng nghiệp của tôi thôi, tôi quá hiểu mấy tên đểu cáng các anh rồi.”
Nhưng Liễu Thanh Thạnh thì nhận ra Diệp Lâm, cô ngạc nhiên nói:
Em là Diệp Lâm à?”
"Vâng vâng vâng, em đây ạ, chị Thanh Thanh lâu rồi không gặp.
"Nhoáng cái mà em đã lớn thế này rồi, đúng là càng lớn càng xinh"
Liễu Thanh Thanh giới thiệu: "Y Y, đây là Diệp Lâm, em của Diệp Phong. Trước đó chị từng kể với em rồi đấy."
"Ách..."
Liễu Y Y rất thất vọng, hóa ra là em gái thật.
Tuy Liễu Y Y ghét Diệp Phong, nhưng cô ấy sẽ không giận cá chém thớt, cô ấy xin lỗi ngay: 'Xin lỗi Diệp Lâm, tôi đã hiểu sai, tôi xin lỗi cô:
Diệp Lâm câu nệ xua tay: "Không không không, là tôi mạo muội tới quấy rầy"
Liễu Y Y gọi: "Tiểu Diệp Tử, mau ra đây chào cô Diệp Lâm”
Diệp Tử chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, cô bé nói: "Chào cô Diệp Lâm.”
Diệp Lâm bế cháu gái vào lòng, vui vẻ vô cùng.
Để xoa dịu bầu không khí, Liễu Y Y kéo tay Diệp. Lâm bắt đầu đi thăm quan nhà.
Hai cô gái rỉ ai thì thầm trông thần thần bí bí không biết đã nói những gì, chẳng mấy chốc hai người đã thân như chị em, rất có cảm giác tiếc hận vì không gặp nhau sớm hơn.
Bọn họ còn kéo cả Liễu Thanh Thanh với tiểu Diệp Tử tham gia vào cuộc trò chuyện.
Ba người phụ nữ ngồi với nhau thì càng có nhiều chủ đề để nói, cộng với một bạn nhỏ, thế là càng thêm náo nhiệt lạ thường.
Cuối tuần siêu thị này có giảm giá, em rảnh rỗi thì thích tới đây đi dạo, em đi phương tiện công cộng chỉ mất có một tệ thôi.
Nghe giọng điệu tự hào của em gái.
Diệp Phong hơi tự trách, nếu không phải anh biến mất năm năm, thím sẽ không đổ bệnh, em gái cũng không cần phải trải qua cuộc sống túng quẫn như này."
“Đúng rồi anh, hai hôm trước anh đến công ty chị Thanh Thanh, chị Thanh Thanh có tha thứ cho anh không, đứa bé... có phải là con anh không?”
Diệp Phong kể đơn giản một lượt cho cô ấy nghe.
Diệp Lâm kích động nói: "Thế chẳng phải là em có cháu gái rồi à? Anh, nếu bố mẹ chúng ta mà biết, chắc chắn họ sẽ rất vui, cả chú hai thím hai nữa!"
"Trước tiên đừng nói với chú hai thím hai vội, chị Thanh Thanh của em vẫn chưa tha thứ cho anh. Đợi thời cơ chín muồi, anh sẽ dẫn cô ấy và con về Bình Hải thăm hỏi, tiện thể bàn bạc chuyện kết hôn."
"..."
Hai tay Diệp Lâm bưng mặt anh trai, xem rất lâu, Diệp Phong nghi hoặc nói: Lâm Lâm, trên mặt anh có gì à?”
"Anh, trước đây em thật sự không có phát hiện, thì ra anh lại tự luyến đến vậy. Chị Thanh Thanh cho anh chuyển vào nhà, không có nghĩ là chị ấy muốn lấy anh, em có nghe nói rồi, có mấy phú nhị đại nhiệt tình theo đuổi chị Thanh Thanh đấy, có một người còn rất đẹp trai, nếu em mà là chị Thanh Thanh thì chắc chẩn em sẽ đồng ý!"
"Con bé này, anh là anh ruột em đấy, thế mà em lại hướng cùi trỏ ra bên ngoài."
"Hừ, anh mà không phải là anh ruột em, thì em đã xiên tên tra nam như anh từ lâu rồi.”
Không cần đứa em gái này nữa!
Diệp Phong đỡ trán nói: "Nếu tối nay em không có việc gì thì lát nữa đi theo anh, anh đưa em đi gặp tiểu Diệp Tử."
"Ừm ừm ừm”"
Diệp Lâm điên cuồng gật đầu, cô ấy muốn gặp cháu gái lắm rồi.
Diệp Phong mua xong khoai tây chiên và coca, anh lại mua thêm một ít dưa hấu với rau xanh, sau đó anh chở em gái về nhà.
Vừa đi vào nhà.
Diệp Lâm nhìn thấy khuôn mặt gần như giống hệt nhau của Liễu Thanh Thanh và Liễu Y Y, nhất thời cô ấy trợn tròn mắt, sao lại có hai chị Thanh Thanh...
Liễu Y Y cũng choáng váng.
Diệp Phong cũng kiêu căng quá rồi đấy, anh chỉ ra ngoài mua mỗi khoai tây chiên với nước ngọt thôi, thế mà còn dẫn về một cô em xinh như hoa như ngọc.
Hai người còn khoác tay nhau không kiêng dè gì!
Liễu Y Y tức giận nói: "Diệp Phong anh giỏi lắm, tôi biết ngay anh là đồ đều lăng nhăng mà, anh dẫn một con hồ ly tỉnh về là muốn thị uy với chị tôi đấy à? Chị, chị mau đuổi anh ta đi đi!"
Được nha.
Có lý do đuổi Diệp Phong đi rồi!
Liễu Y Y phấn chấn.
Diệp Phong nói với vẻ cạn lời: "Em nghĩ nhiều rồi, em ấy là em gái anh.”
"Đàn ông toàn nói như thế”
Liễu Y Y khoanh tay trước ngực, nói xa xả: "Nói cái gì mà cô ấy chỉ là em gái tôi, bạn tôi, đồng nghiệp của tôi thôi, tôi quá hiểu mấy tên đểu cáng các anh rồi.”
Nhưng Liễu Thanh Thạnh thì nhận ra Diệp Lâm, cô ngạc nhiên nói:
Em là Diệp Lâm à?”
"Vâng vâng vâng, em đây ạ, chị Thanh Thanh lâu rồi không gặp.
"Nhoáng cái mà em đã lớn thế này rồi, đúng là càng lớn càng xinh"
Liễu Thanh Thanh giới thiệu: "Y Y, đây là Diệp Lâm, em của Diệp Phong. Trước đó chị từng kể với em rồi đấy."
"Ách..."
Liễu Y Y rất thất vọng, hóa ra là em gái thật.
Tuy Liễu Y Y ghét Diệp Phong, nhưng cô ấy sẽ không giận cá chém thớt, cô ấy xin lỗi ngay: 'Xin lỗi Diệp Lâm, tôi đã hiểu sai, tôi xin lỗi cô:
Diệp Lâm câu nệ xua tay: "Không không không, là tôi mạo muội tới quấy rầy"
Liễu Y Y gọi: "Tiểu Diệp Tử, mau ra đây chào cô Diệp Lâm”
Diệp Tử chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, cô bé nói: "Chào cô Diệp Lâm.”
Diệp Lâm bế cháu gái vào lòng, vui vẻ vô cùng.
Để xoa dịu bầu không khí, Liễu Y Y kéo tay Diệp. Lâm bắt đầu đi thăm quan nhà.
Hai cô gái rỉ ai thì thầm trông thần thần bí bí không biết đã nói những gì, chẳng mấy chốc hai người đã thân như chị em, rất có cảm giác tiếc hận vì không gặp nhau sớm hơn.
Bọn họ còn kéo cả Liễu Thanh Thanh với tiểu Diệp Tử tham gia vào cuộc trò chuyện.
Ba người phụ nữ ngồi với nhau thì càng có nhiều chủ đề để nói, cộng với một bạn nhỏ, thế là càng thêm náo nhiệt lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.