Chương 115
Nam Chi
15/12/2020
Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 28:.
Quân Trì đứng trong phòng một hồi lại xoay người định tới phòng Ninh Phong tiên quân, nhưng mãi đến khi đến trước cửa hắn ngược lại đắn đo, nghĩ thầm có lẽ mình không nên gấp gáp như thế.
Quân Trì nắm chặt Thiên Uẩn thạch trong tay, ma khí hầu như đã bị áp chế bớt, suy nghĩ cũng dần trở nên thanh tỉnh đôi phần.
Với cuộc đối thoại trước đây giữa hai người, hắn đã phát hiện được một số manh mối.
Quân Trì trở lại đệm hương bồ ngồi xếp bằng, bắt đầu suy nghĩ sắp xếp lại vấn đề.
Ninh Phong là tiên quân của Tiên giới, năng lực cực đại, nhưng vì bổ tu hai thế giới mà kiệt lực bỏ mình, tuy nhiên không hẳn là hoàn toàn tiêu tán, sau này y lại hình thành tiên thể trời sinh, bắt đầu tu luyện từ con số không, tiên thể trời sinh có rất nhiều điểm tốt, trơn tru đến mức hầu như không gặp bình cảnh, tốc độ phải nói là đủ so với tên lửa.
Theo những gì Quân Trì biết, Ninh Phong hiện tại từ lúc trời sinh tiên thể cho đến nay chỉ mới ba ngàn tuổi, nhưng tu vi đã đạt đến cảnh giới Đại Thừa kỳ.
Mà đối với các tu sĩ được coi là thiên tài, muốn từ bạch bản luyện đến Đại Thừa kỳ ít nhất phải hơn vạn năm, nhưng Ninh Phong thì chỉ thu gọn còn mấy ngàn năm ngắn ngủi. Trong đó phần lớn là nhờ quan hệ với tiên nhân trước đây, nhưng Quân Trì thì thấy ắt hẳn nhờ tiên thể trời sinh mới đúng.
Theo những gì hắn biết, từ trước đến nay ngoài Ninh Phong ra chưa từng nghe danh đại năng nào có tiên thể trời sinh.
Nói vậy tiên thể trời sinh tương tự như một cái BUG trong game, chẳng khác nào là con đường gian lận. Nhưng thử nghĩ xem, liệu Thiên Đạo sẽ nhắm mắt bỏ qua cái BUG to đùng thế này sao?
Quân Trì cảm thấy không thể nào.
Đã thế chắc chắn tiên thể còn có khuyết điểm to lớn nào đó đối nghịch với sức mạnh của mình.
Quân Trì không thể ngừng tự hỏi rốt cuộc khiếm khuyết đấy là gì, nằm ở đâu?
Đã gọi tiên thể trời sinh chắc chắn không giống phàm nhân, tỷ như không thể cất chứa thần hồn đặc biệt cường đại, nhưng Ninh Phong lại có thể hoá nguyên thần của mình thành thần hồn, sau đó phân thần hồn thành nhiều phần tiến nhập thiên địa luân hồi.
Về sau còn phải cố gắng tốn thời gian để thu hồi từng thần hồn một.
Quân Trì biết chỉ cần không phải người não tàn, chắc chắn chả ai bỏ công làm chuyện vô ích như thế.
Nhưng Ninh Phong đâu phải loại não tàn, nhờ đó đoán được y làm như vậy là có mục đích, y buộc phải vòng một vòng lớn như thế.
Tuy đã phân tích tới mức này nhưng Quân Trì không thể nào đoán ra chỗ thiếu hụt của tiên thể trời sinh, bất quá hắn cảm thấy mình sắp đến gần chân tướng rồi, nếu cứ thế tiếp tục nói không chừng ngày nào đó mọi chuyện sẽ sáng tỏ
Căn cứ theo thái độ Ninh Phong tiên quân, hắn cảm thấy Quân Yến ít nhiều đã ảnh hưởng đến suy nghĩ y, không chỉ khiến y sinh ra nhân quả liên quan tới Quân Yến mà còn nhiều thứ khác nữa.
Không chừng Ninh Phong còn vì Quân Yến kéo chân mà đồng ý thả Quân Yến thì sao, Quân Trì nghĩ xong lại thấy rất đáng kỳ vọng, ít ra vẫn còn cái để niệm tưởng, vì vậy lần nữa cố gắng áp chế ma khí xuống đan điền.
Ninh Phong bảo muốn hắn bài trừ tâm ma với Quân Yến, hắn không làm được, căn bản là không thể làm được.
Cái chết của Quân Yến như kim châm đâm vào tim, nỗi thống khổ kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh mấy ai hiểu? Hắn không thể giải trừ khuất mắc này trừ phi Quân Yến sống lại.
Khi đó hắn mới được giải thoát.
Ninh Phong đứng trong phòng lấy một tấm gương ra, chưa kịp nhìn tay y niệm chú, đã thấy thân ảnh tông chủ Đan Càn tiên tông hiện lên.
Tông chủ dường như rất kinh ngạc khi thấy y, nói, “Tiên quân, không phải ngươi đang bế quan sao?”
Ninh Phong đáp, “Ta phân thân tới Cảnh Diệu thành tra được một số chuyện.”
Tông chủ hỏi, “Tình huống thế nào?”
Nếu Ninh Phong đã chủ động liên lạc, ắt phải là đại sự.
Ninh Phong nói, “Ta tìm thấy dấu vết Huyết Chú Ba Luân trận ở đây.”
Huyết Chú Ba Luận trận là một trận pháp bằng ma lực, tương đương với trận pháp định vị, ma vật hoặc ma tu dù ở trận địa rất xa, thậm chí là phía dị giới cũng có thể sử dụng nó để truyền tống đến đây.
Huyết Chú Ma Luân trận còn được phối hợp với trận pháp khác để tạo thành lực lượng cường đại hơn gấp nhiều lần, tóm lại, chỉ cần nơi nào xuất hiện Huyết Chu Ma Luân trận đồng nghĩa với việc ma vật và ma tu hay lui tới.
Tông chủ nói, “Chả nhẽ ma vật rục rịch trở lại? Gần đây chả nghe thấy bóng gió gì bên phía Ma giới. Tiên quân, không biết ngài còn phát hiện gì nữa không?”
Ninh Phong nói, “Ta gọi ngươi chính vì điều này, nếu ngươi tìm được manh mối nào khác thì hãy báo cho ta. Mấy cái Huyết Chú Ma Luân trận vốn chả phải gì lớn, chỉ sợ kẻ địch trong tối.”
Tông chủ đáp, “Nếu đã vậy ta sẽ phái người đi tìm hiểu ngọn nguồn một phen.”
Lại hỏi, “Hiện tại tiên quân đang ở Cảnh Diệu thành?”
Ninh Phong nói, “Đúng, ta sẽ ở đây tiếp tục tra xét Huyết Chú Ma Luân trận, chuyện đằng sau phải nhờ tông môn.”
Tông chủ nói, “Vậy đành phiền tiên quân. Nếu cần gì hãy yêu cầu, bổn toạ sẽ phái người tới đó.”
Vài ngày nữa là sinh nhật trang chủ Khánh Hoành của Hoành Đức sơn trang, dạo này số lượng tu sĩ ở Cảnh Diệu thành tăng lên rất nhanh.
Không ít thế lực cử người hạ sinh, còn lợi dụng lúc Khánh Hoành hào sảng đến chúc mừng, như vậy vừa được ăn uống thả ga vừa được cho linh thạch; người bản lĩnh hơn chút còn được Khánh Hoành mời chào, cho nên không ít tán tu vì để kiếm chút lợi lộc đều tập trung tới đây.
Ngay cả khách điếm hẻo lánh nơi bọn Quân Trì ở chỉ mới mấy ngày đã chật ních không còn phòng trống.
Lưu Vũ Bắc dùng biện pháp kiếm được thiệp mời nhị cấp.
Mặc dù Khánh Hoành không cự tuyệt bất cứ người nào đến dự, tuy nhiên khách nhân cũng có phân chia cao thấp.
Cầm thiệp mời do Hoành Đức sơn trang đưa tất nhiên đãi ngộ cao hơn nhiều, đương nhiên nếu tu vi thật cao mà không có thiệp mời thì vẫn vậy.
Thiệp mời cũng phân thành nhiều loại, nghe nói gồm bốn đẳng tất cả, nhất đẳng là tốt nhất, chỉ toàn khách quý, thế lực sau lưng thậm chí còn lớn hơn Hoành Đức sơn trang nhiều; Nhị đẳng cũng là khách quý nhưng không bằng nhất đẳng, nhắm vào cá nhân là chính, còn tam và tứ đẳng thì phải chờ rất lâu.
Căn cứ cấp bậc mà thiệp mời bất đồng, kéo theo đó là đãi ngộ bất đồng.
Lưu Vũ Bắc phát thiệp mời cho bọn họ rồi nói, “Lần này tiến vào Hoành Đức sơn trang, cho dù không vì bắt giữ Liễu Minh Hoài, cũng có thể giao du với các tu sĩ khác, rất có lợi. Nghe nói tới đó sẽ tổ chức đại hội luận bàn, theo thứ tự Hoành Đức sơn trang sẽ đưa mấy bình đan dược trân quý làm phần thưởng, trong đó xuất hiện cả Nắn linh quả trân quý có thể trọng tố linh căn, không ít tu sĩ vì nó mà đến.”
Bốn người thật ra chẳng hứng thú mấy thứ này, bất quá đến nhìn các tu sĩ khác có thể giúp tăng cao ngộ tính không chừng.
Quân Trì nhìn sang, phát hiện y lại biến thành Hạ Hoa Chương với bản tính như cũ, nếu không phải biết y là Ninh Phong, quả thật khó mà hoài nghi nổi người đứng đây không phải thật.
Quân Trì nghĩ khó trách đại hội tuyển nhận đệ tử – ải thứ tư do đích thân y làm giám khảo, Ninh Phong quả là cao thủ ở phương diện này.
Lưu Vũ Bắc nói, “Tới đó việc bắt giữ Liễu Minh Hoài chả phải chuyện khó, khi mọi người nghe hiệu lệnh lập tức tập trung, ta đã thăm dò và tìm được phương pháp rồi.”
Uông Du vỗ mông ngựa Lưu Vũ Bắc mấy câu, bất quá Quân Trì cảm thấy hắn nịnh nọt Lưu Vũ Bắc cũng phải, mấy bữa nay Lưu Vũ Bắc lúc nào cũng bận rộn chuyện Liễu Minh Hoài, ít nhiều gì cũng chiếm hơn 90% công lao, những người khác ai nấy đều chạy tới cọ điểm cống hiến.
Bọn họ đứng trước đại môn Hoành Đức sơn trang, lúc này có không ít tu sĩ đang đứng xếp hàng, tay cầm thiệp mời tiến vào.
Hoành Đức sơn trang phân không ít quản sử đến tiếp đãi khách nhân, nếu như có nhân vật thế lực của tông môn hay sơn trang hoặc đại gia tộc đến, phía họ sẽ đưa người quan trọng đến tiếp đãi, nếu là cá nhân tu sĩ thanh danh hiển hách đến thì sẽ phân nhân vật nổi danh tương đương đến, bất quá bọn Quân Trì tu vi không cao, cũng chưa chính thức được gắn cái danh đệ tử Đan Càn tiên tông, cho nên chỉ được một quản sự địa vị hơi cao chút nghênh đón, sau đó quản sự dặn thị nữ xinh đẹp dẫn họ đến toà đại điện dùng để đãi khách.
Đã có một số tu sĩ đợi sẵn ở đấy, tuy trong đó không có Nguyên Anh kỳ – những tu sĩ Nguyên Anh kỳ đều được bố trí ở nơi khác – nhưng tu vi chẳng phải quá thấp, thậm chí xuất hiện vài Kim Đan chân nhân.
Mấy tu sĩ nhận thức nhau sẽ ngồi thành một nhóm trò chuyện.
Bọn Lưu Vũ Bắc trên danh nghĩa là đệ tử Đan Càn tiên tông, nhưng mấy năm nay chỉ biết khổ tu, chưa từng đặt chân ra ngoài rèn luyện, nói chung là không có tên tuổi, bởi vậy chẳng mấy ai nhận thức bọn họ cả.
Đại điện bày linh quả linh trà thơm phức, mọi người vừa nói cười vừa ăn uống rất thích ý, mới đó đã tới giờ mừng.
Môn khách Hoành Đức sơn trang thỉnh bọn họ tới đại điện, Khánh Hoành đang đợi ở đó, hơn nữa khi tu sĩ luận bàn so đấu sẽ diễn ra tại quảng trường trước đại điện.
Rất nhiều tu sĩ đến luận bàn chính vì phần thưởng, vừa nghe thời gian và địa điểm so đấu xong, người nào cũng trở nên phấn khích hẳn.
Khi nhìn Hoành Đức đại điện, Quân Trì phải tấm tắc vì nó trông rộng lớn hùng hồn chẳng thua kém đại điện tông môn là bao, sức chứa lên tới vạn người còn dư, bất quá bây giờ chỉ là mừng sinh nhật thôi, không đông đến mức phải chen chúc giữa biển người.
Lưu Vũ Bắc giới thiệu cho bọn họ một số thế lực nổi danh, tỷ như Trần gia ở Thượng Nguyên quận, Khâu gia ở Mân Chương thành, tiếp đó là Yên Vũ cung, Thanh Mộc môn vân vân. Khiến Quân Trì cảm thấy Khánh Hoành sơn trang quả thực có bản lĩnh, có thể lung lạc nhiều thế lực, kết giao nhiều bằng hữu như vậy.
Khánh Hoành ngồi ở chủ vị, Quân Trì ngẩng đầu nhìn xem, là một hán tử dáng người cao to tính tình sang sảng, Đơn linh căn thuộc tính Thổ.
Thân là tu sĩ Hoá Thần kỳ, trên người đã có sẵn lực lượng cường đại hùng hồn, nặng tựa đại địa, tạo cho người ta có cảm giác bao dung, đồng thời là cảm giác áp bách.
Tuy suốt nghìn năm qua Khánh Hoành chưa thể đột phá, khiến ai cũng hoài nghi không biết ông ta có tu luyện công pháp tiên cấp hay không, nhưng bấy giờ Quân Trì suy đoán một người thành danh nhất định không thể giả dối, dù sao đây cũng là thế giới Tu Chân dùng thực lực để nói chuyện.
Nếu quả thật là hoa không quả thì đã sớm bị bóp chết rồi.
Khánh Hoành phát biểu lời dạo đầu, chủ yếu cảm tạ các vị bằng hữu đã đến dự, sau đó là từng tông môn đại gia tộc tiến lên chúc mừng, còn tặng hạ lễ, về phần những tu sĩ không danh hào thì không cần phải chúc, trực tiếp đưa lễ cho quản sự là được.
Sau khi nghi thức mừng sinh nhật đã xong, Khánh Hoành bảo muốn cho bọn tiểu bối một cơ hội, cho nên sẽ tổ chức một buổi luận đấu, chỉ cần nằm trong mười vị trí đầu bảng sẽ nhận được phần thưởng, đây chính là lí do các tu sĩ đến nên ai nấy đều nhiệt liệt hưởng ứng cả.
Lúc này Lưu Vũ Bắc chỉ về phía một tu sĩ đứng phía sau Khánh Hoành, dùng thần thức nói với họ, “Gã là Cao Tri Viễn, Liễu Minh Hoài tới đây là muốn nhờ cậy phụ thuộc gã.”
Đan Dũng nhìn thoáng qua Cao Tri Viễn, “Thế gã không phải ma tu ư?”
Lưu Vũ Bắc nói, “Hình như vậy, nghe nói là chính ma đạo. Tuy bây giờ chỉ là Kim Đan sơ kỳ nhưng thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng, lại là kiếm tu, được xưng là Trọng Ma Kiếm, rất lợi hại, chúng ta không phải đối thủ đâu.”
Lưu Vũ Bắc làm công tác chuẩn bị rất tốt, rành rọt địa hình Hoành Đức sơn trang, mới đó đã tìm tới nơi Liễu Minh Hoài lẩn trốn.
Dễ dàng tìm được như vậy cũng nhờ Liễu Minh Hoài ở trong ngoại viện, chứ không phải nội viện có cấm chế bảo hộ mạnh mẽ.
Hoàn chương 114.
Thần: Sau bao nhiêu lâu mềnh đã trở lại rồi đây, thương các reader nhà mềnh quá, chắc xách mông đi đọc QT hết gòi =)))))
À và t có thông báo quan trọng và nghiêm túc cần nói với những bạn đang theo dõi truyện.
Mọi người cũng biết editor nào cũng phải trải qua chuyện re-up, t cũng dễ tính lắm, các bạn đọc bên re-up cũng được, t không ép phải đọc chính chủ gì hết, và đó giờ chưa từng đặt pass bất cứ chương nào cả ❤️
Nhưng ghét nhất cái kiểu đã reup mà còn xoá nguồn người khác, làm mờ tên edit/ beta trên bìa truyện của phía truyenfull và một số nơi khác. Có nhiều bạn đã rất có tâm khi làm bìa tặng và t rất trân trọng điều đó, nhìn cái bìa bị chỉnh sửa tùm lum ghét ếu thể tả được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.