Chương 137
Nam Chi
23/01/2021
Công pháp mà Xương Gia chân quân tu hành có tên là ‘Tinh Thần Vạn Tái Thay Phiên Tiên Pháp’.
Bộ tiên pháp này trước kia Ninh Phong đã giao cho Đan Càn tiên tông, nhưng cho đến nay, cả Đan Càn tiên tông chỉ có duy nhất Xương Gia chân quân thật sự học được, bởi vì tiêu chuẩn cơ bản để tu hành loại tiên pháp này phi thường phức tạp, không chỉ yêu cầu linh căn mà còn đòi hỏi ngộ tính và đạo tâm rất hà khắc.
Sáu gã ma tu đã đứng thành vòng tròn vây ba người ở trung tâm, nhìn tư thế thôi cũng đủ hiểu không phải đến nói chuyện tâm sự gì rồi.
Bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ coi như dễ dàng, nhưng riêng hai tu sĩ Hoá Thần kỳ lại mang theo lực lượng âm tà và ma khí cuồn cuộn sôi trào, tầng tầng lớp lớp khói đỏ bao vây họ, Quân Trì thử dò xét, hoàn toàn không thể nhìn ra diện mạo bọn chúng, thần thức vừa tiếp cận đã bị làn khói tà ma quấn lấy, mặc dù trên người có pháp bảo nhưng không khỏi một trận choáng đầu hoa mắt, thậm chí nguyên thần còn chịu công kích run lên đau đớn.
Quân Trì nghĩ mình là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mà khi đứng trước bọn chúng còn khó chịu như vậy, huống hồ Doãn Lưu Cảnh chỉ là phàm nhân, cho dù bọn chúng phá vỡ kết giới bảo hộ của hai người thì trên người Doãn Lưu Cảnh vẫn còn pháp bảo của Xương Gia chân quân, thế nhưng Doãn Lưu Cảnh vẫn khó chịu đến mức đổ mồ hôi lạnh, phiến môi run rẩy nói không nên lời, thậm chí còn không thể nhúc nhích.
Xương Gia chân quân lạnh nhạt, “Người phương nào?”
Toàn thân tu sĩ Hoá Thần kỳ bao phủ bởi khói đỏ, “Không cần quan tâm thân phận, chỉ cần biết hôm nay các ngươi phải bỏ mạng nơi này là được.”
Âm thanh gã trầm đục như như bị ai đó dìm xuống biển máu đặc, khiến người nghe lạnh cả xương sống.
Gã dứt lời liền nâng tay, ngay lập tức, bên cạnh gã xuất hiện thêm một tu sĩ Hoá Thần kỳ, cả hai thân cao xấp xỉ, vận một bộ đồ giống nhau như đúc, hơn nữa dưới làn khói đỏ mờ cứ như một phân thân khác.
Hai gã ma tu này không tầm thường, cho dù là tà ma tu hay ma tu, ít nhiều gì cũng có tiếng tăm trong giới, thế nhưng vô luận tìm tòi cỡ nào Xương Gia chân quân vẫn không thể đoán ra thân phận hai người. Điểm này quả thật đáng ngờ.
Hầu như chỉ trong nháy mắt, Xương Gia chân quân quát Quân Trì, “Bảo vệ y!”
Cho dù Quân Trì muốn chạy cũng đã muộn, việc hắn đặt lên hàng đầu là phải bảo hộ tốt phàm nhân Doãn Lưu Cảnh, mà Xương Gia chân quân cũng đoán được Quân Trì không thể chạy thoát cho nên muốn liều một phen xem sao.
Bộ tiên pháp này trước kia Ninh Phong đã giao cho Đan Càn tiên tông, nhưng cho đến nay, cả Đan Càn tiên tông chỉ có duy nhất Xương Gia chân quân thật sự học được, bởi vì tiêu chuẩn cơ bản để tu hành loại tiên pháp này phi thường phức tạp, không chỉ yêu cầu linh căn mà còn đòi hỏi ngộ tính và đạo tâm rất hà khắc.
Sáu gã ma tu đã đứng thành vòng tròn vây ba người ở trung tâm, nhìn tư thế thôi cũng đủ hiểu không phải đến nói chuyện tâm sự gì rồi.
Bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ coi như dễ dàng, nhưng riêng hai tu sĩ Hoá Thần kỳ lại mang theo lực lượng âm tà và ma khí cuồn cuộn sôi trào, tầng tầng lớp lớp khói đỏ bao vây họ, Quân Trì thử dò xét, hoàn toàn không thể nhìn ra diện mạo bọn chúng, thần thức vừa tiếp cận đã bị làn khói tà ma quấn lấy, mặc dù trên người có pháp bảo nhưng không khỏi một trận choáng đầu hoa mắt, thậm chí nguyên thần còn chịu công kích run lên đau đớn.
Quân Trì nghĩ mình là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mà khi đứng trước bọn chúng còn khó chịu như vậy, huống hồ Doãn Lưu Cảnh chỉ là phàm nhân, cho dù bọn chúng phá vỡ kết giới bảo hộ của hai người thì trên người Doãn Lưu Cảnh vẫn còn pháp bảo của Xương Gia chân quân, thế nhưng Doãn Lưu Cảnh vẫn khó chịu đến mức đổ mồ hôi lạnh, phiến môi run rẩy nói không nên lời, thậm chí còn không thể nhúc nhích.
Xương Gia chân quân lạnh nhạt, “Người phương nào?”
Toàn thân tu sĩ Hoá Thần kỳ bao phủ bởi khói đỏ, “Không cần quan tâm thân phận, chỉ cần biết hôm nay các ngươi phải bỏ mạng nơi này là được.”
Âm thanh gã trầm đục như như bị ai đó dìm xuống biển máu đặc, khiến người nghe lạnh cả xương sống.
Gã dứt lời liền nâng tay, ngay lập tức, bên cạnh gã xuất hiện thêm một tu sĩ Hoá Thần kỳ, cả hai thân cao xấp xỉ, vận một bộ đồ giống nhau như đúc, hơn nữa dưới làn khói đỏ mờ cứ như một phân thân khác.
Hai gã ma tu này không tầm thường, cho dù là tà ma tu hay ma tu, ít nhiều gì cũng có tiếng tăm trong giới, thế nhưng vô luận tìm tòi cỡ nào Xương Gia chân quân vẫn không thể đoán ra thân phận hai người. Điểm này quả thật đáng ngờ.
Hầu như chỉ trong nháy mắt, Xương Gia chân quân quát Quân Trì, “Bảo vệ y!”
Cho dù Quân Trì muốn chạy cũng đã muộn, việc hắn đặt lên hàng đầu là phải bảo hộ tốt phàm nhân Doãn Lưu Cảnh, mà Xương Gia chân quân cũng đoán được Quân Trì không thể chạy thoát cho nên muốn liều một phen xem sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.