Chương 90
Nam Chi
15/12/2020
Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 3:.
Đợi chưởng quầy ra ngoài, Quân Trì mới nói với Nhạc Ly, “Xem ra, Ninh Phong tiên quân quả thật là một đại nhân vật, ta cứ nghĩ tùy tiện tìm là được, không ngờ muốn đến trước mặt y lại khó khăn đến vậy.”
Nhạc Ly bình tĩnh trả lời, “Ninh Phong tiên quân vốn là thượng tiên nổi danh, khi ở tiên giới cũng là một đại nhân vật. Bất quá không phải không có cách, chúng ta cứ đến Huyền Tôn tửu lâu hoặc Thiên Nhĩ lâu đã rồi tính tiếp.”
Quân Trì nói, “Xem ra chỉ có thể như vậy.”
Quân Trì vươn tay sờ đầu xà Nhạc Ban, tuy nó vừa mới tỉnh thôi, nhưng hành động vẫn mau lẹ lắm, không ngừng bò trên mâm đuổi theo cái đuôi mình, bị Quân Trì sờ sờ cũng chẳng để ý mấy.
Quân Trì lại hỏi Nhạc Ly, “Ngươi có biết muối Lưu Ly hải là gì không?”
Nhạc Ly nói, “Chưa từng nếm qua nên không biết được, chờ dọn lên rồi nhìn thử xem.”
Rất nhanh, thức ăn không ngừng được đưa lên, ban đầu là món nguội, nhưng có tận mười dĩa, bày đầy cả bàn.
Xem ra chưởng quầy không hề lo lắng hai người một xà không ăn hết, dù sao khi nãy Nhạc Ban đã càn quét không biết bao nhiêu bàn, nên ông nghĩ người tu tiên phỏng chừng không thể lấy sức ăn bình thường để đo lường.
Sợ Nhạc Ban xằng bậy, Nhạc Ly duỗi tay chộp lấy nó bỏ vào trong tay áo càn khôn, Nhạc Ban không vui, không ngừng bổ nhào khắp mặt trận, nhưng Nhạc Ly biết rõ phương pháp đối phó đệ đệ, đó là mặc kệ nó gây sức ép thế nào, chỉ cần y không để ý là được.
Món ăn nguội có huân có tố, Quân Trì nếm mỗi dĩa một miếng, cảm thấy hương vị quả thật không tồi, nhưng lại không thể phân biệt nổi muối này muối kia khác nhau thế nào.
Nhạc Ly không có kinh nghiệm làm người, tập cầm đũa một hồi cứ cảm thấy rất bất tiện, nhưng nhìn dáng vẻ Quân Trì, lại đành phải trúc trắc cầm đũa gấp thức ăn.
Quân Trì hỏi, “Hai loại muối có gì khác biệt?”
Nhạc Ly buông đũa đáp, “Tăng cảm giác thèm ăn, nếu tiếp tục ăn dài lâu sẽ có ích cho thân thể sau này.”
Quân Trì nói, “Ta thì chẳng thấy có gì đặc biệt.”
Nhạc Ly đáp, “Ước chừng chỉ có tác dụng với tộc Long Xà. Bất quá tuy muối có thể rèn luyện thân thể nhưng liều lượng không nhiều, nên chẳng ảnh hưởng mấy.”
Quân Trì nói, “Nếu như có tác dụng với ngươi, thế lát nữa ta sẽ hỏi chưởng quầy nơi tìm Lưu Ly hải, sau này tới thử một phen “
Nhạc Ly gật đầu đáp ứng.
Quân Trì thấy Nhạc Ban bị nhốt trong tay áo Nhạc Ly thật đáng thương, cho nên kêu người mang một cái bàn đặt bên cạnh, rồi làm thêm các món như trên để lên đó, rồi bảo Nhạc Ly thả Nhạc Ban ra để nó dùng cơm bên kia.
Hồng Hưng tửu lâu đích thực bất phàm, khẩu vị tuyệt hảo, Quân Trì vốn là người coi trọng miệng lưỡi, ăn đến thập phần vui vẻ.
Chờ dùng cơm xong, lúc tính tiền còn cho thêm vài linh thạch hạ phẩm làm tiền boa.
Chủ quầy đích thân dẫn bọn họ rời tửu lâu, không ngừng buồn bã lải nhải, “Tiên trưởng, về sau thỉnh ghé lại nha.” Chỉ kém mỗi nước cầm khăn tay vẫy vẫy tiễn người đi xa, biểu tình vô cùng không nỡ, tất nhiên, nếu nói không nỡ chia tay bọn họ, không bằng nói không nỡ chia tay một Quân Trì tiêu xài phung phí.
Nhờ dò hỏi chưởng quầy chuyện nội thành, mới biết Huyền Tôn tửu lâu còn cung cấp dịch vụ ở trọ, Quân Trì liền nói với Nhạc Ly, “Hay chúng ta tới Huyền Tôn tửu lâu trước, một là để dò hỏi tin tức, hai là để ở trọ, tới đó hẵng tính sau.”
Nhạc Ly không mang khái niệm với nhân loại, tất cả đều do Quân Trì làm chủ, đương nhiên không phản đối gì.
Trong thành không cho phép yêu sủng phi hành thấp hơn tầng trời, bằng không sẽ bị phạt tiền, chuyện nhỏ xé to, có khi còn bị nhốt vào nhà giam, cho nên yêu sủng thường bay ở nơi rất cao không thể nhìn thấy, các tu sĩ điều khiển pháp bảo cũng vậy, thế nên không gian tầng trời rất vắng vẻ.
Quân Trì và Nhạc Ly đành phải phi độn vào nội thành, tốc độ so với sử dụng Phi Kiếm tất nhiên chậm hơn, đến khi tới một nơi hẻo lánh ít người qua lại, Quân Trì mới gọi Phi Kiếm chở Nhạc Ly Nhạc Ban bay thẳng vào nội thành.
Nguyệt Lệnh thành rất rộng, cho nên khoảng cách giữa ngoại thành và nội thành khá lớn, theo lời chưởng quầy Hồng Hưng tửu lâu, nếu bọn họ muốn từ ngoại thành chuyển sang nội thành, nếu là phàm nhân không thể sử dụng Truyền Tống Trận mà đi bằng xe ngựa, phải tốn gần mười ngày trời, cũng có tu sĩ làm ăn với phàm nhân, đi săn những yêu thú chuyển chở, dùng yêu thú đương nhiên tốt hơn cách thông thường, nhưng cũng mất tận hai ngày, bất quá nếu tu sĩ sử dụng yêu cầm cấp cao hay trực tiếp điều khiển pháp bảo thì chỉ cần hai canh giờ mà thôi, là có thể từ ngoại thành đến nội thành.
Tu vi Quân Trì không thấp, hắn chở theo Nhạc Ly, còn Nhạc Ban nằm trong tay áo y, khi khống chế Phi Kiếm, trong mắt phàm nhân chỉ như một luồng sáng đen đang vụt về phía nội thành.
Phàm nhân ở Nguyệt Lạc thành đã sớm quen với chuyện này, cho nên thấy mà không thể trách, người có chút kinh nghiệm còn cảm thán, “Vị tu sĩ này bay nhanh như vậy, tu vi khẳng định không thấp, ta đoán cũng cỡ Nguyên Anh lão tổ.”
Cũng có người nói, “Không thể nào, Nguyên Anh lão tổ sẽ tự điều khiển pháp bảo phi hành sao? Chắc chắn phải dùng yêu thú mới đúng!”
Ở Diễn Võ đại thế giới, tu sĩ chiếm đa số, các tu sĩ cấp cao tuy khá đông, nhưng cũng phải chia ranh giới, bắt đầu từ Nguyên Anh kỳ, thấp hơn Nguyên Anh kỳ không tính là cao thủ, còn nếu trên Nguyên Anh kỳ thì khẳng định có địa vị.
Nhạc Ban trong tay áo Nhạc Ly phi thường không an phận, đụng chỗ này rồi lại đụng chỗ kia, muốn thoát khỏi tay áo để ngắm nhìn thế giới bên ngoài, Nhạc Ly hết cách, chỉ đành thả nó ra, để nó vòng lên cổ mình, Nhạc Ban nhướng đầu xà nhìn khắp nơi, cực kỳ hưng phấn, không ngừng phát ra âm thành xì xì.
Quân Trì thấy nó vui vẻ, cười cười, “Có vẻ Nhạc Ban thích chỗ này lắm.”
Nhạc Ly nói, “Lúc tu hành thì không như vậy.”
Quân Trì khuyên, “Nó còn nhỏ mà.”
Ngẫm lại Quân Yến năm đó, từ nhỏ đã đối mặt với biết bao nhiêu chuyện, không ngờ chỉ nhẹ nhàng bâng quơ, cứ như vậy chết mất.
Quân Trì vừa nhớ Quân Yến, trong lòng bỗng dưnt khó chịu khôn cùng, thậm chí chẳng có tâm trạng nói chuyện với Nhạc Ly.
Hai người tới nơi trước khi trời tối, quang cảnh quả thật khác xa ngoại thành.
Ngọai thành nhiều phàm nhân, nội thành thì nhiều tu sĩ, hơn nữa các gia tộc liên quan đến Đan Càn tiên tông đều định cư ở đây.
Từ cửa thành tiến vào trong, chỉ thấy kiến trúc ngay ngắn, từng nhà từng cửa đều rất quy củ, phòng ốc to lớn rộng rãi, thậm chí còn xây lên tận mười lầu, bài trí nguy nga hùng vĩ, lúc này bầu trời chưa tối hẳn, ánh sáng mờ mờ như viên Dạ Minh Châu chiếu rọi từng kiến trúc, trông vạn phần mỹ lệ.
Các tu sĩ hành tẩu trên đường cái, nam tu nữ tu đều có, người thì tóc mai râu trắng, người thì trẻ trung trông chỉ hơn mười tuổi.
Các cửa hàng bày hai bên đều là đồ dành cho tu sĩ, hơn nữa toàn là tiền thông dụng, dùng linh thạch tinh châu để chi trả.
Trước khi vào nội thành còn phải trả phí linh thạch, khi bọn họ tiến vào, thủ vệ cửa thành còn đòi bạc nữa.
Lúc vào thành, Quân Trì và Nhạc Ly khiến rất nhiều người chú ý, kỳ thật không phải tại hai người, mà là vì Nhạc Ban quấn trên cổ Nhạc Ly thật chọc người ta chú ý.
Hai người đi không xa, đang hỏi Huyền Tôn tửu lâu nằm chỗ nào, đã có tu sĩ bước lên hỏi, “Hai vị đạo hữu, thỉnh dừng chân.”
Quân Trì khó hiểu quay sang hỏi, “Không biết đạo hữu đây có chuyện chi?”
Người đến hỏi là một tu sĩ Hóa Nguyên kỳ, Quân Trì và Nhạc Ly đều đã che giấu tu vi, cho nên mới dám mạo muội quấy rầy hai người, nếu gã biết tu vi thật sự của hai người, nhất định sẽ không dám ngăn họ lại, ít nhất phải biết trịnh trọng hơn.
Tu sĩ cười nói, “Tại hạ thấy xà quấn trên cổ vị đạo hữu này rất giống Hạo Thiên Nguyên Mãng, chẳng hay có phải không?”
Quân Trì không đáp, mà chỉ nhìn về phía Nhạc Ly, Nhạc Ly liếc tu sĩ một cái rồi nói, “Phải.”
Tu sĩ vô cùng vui mừng nói, “Xem ra mắt tại hạ vẫn rất chính xác.”
Dứt lời, đã giơ tay muốn cầm Nhạc Ban, nói, “Yêu thú Hạo Thiên Nguyên Mãng rất hiếm gặp, bây giờ nó vẫn còn nhỏ, các vị có thể bán cho tại hạ được hay không, tại hạ nguyện ý trả thật nhiều linh thạch.”
Quân Trì mỉm cười, Nhạc Ban lập tức há miệng muốn cắn gã, răng nanh sắc nhọn đều lộ ra, cũng may gã tu sĩ là Hóa Nguyên kỳ, nhanh chóng rút tay về cho nên mới không bị cắn trúng.
Nhưng lời gã quả thật khiến Nhạc Ban mất hứng, nó kêu xì xì, bò lên bò xuống trên người Nhạc Ly, chuẩn bị công kích gã tu sĩ, Nhạc Ly không thể không ngăn cản, giơ tay chộp lấy nó, lại sờ sờ đầu nhỏ như trấn an, rồi quay sang nói với gã tu sĩ, “Không bán.”
Gã tu sĩ rất có tiềm chất chịu ngược, bị Nhạc Ban công kích, gã lại không hề ngại ngùng, ngược lại cười hề hề, “Ai da, có cả linh tính rồi à.”
Lại quấn quít nói với Nhạc Ly, “Người bình thường không thể huấn luyện Hạo Thiên Nguyên Mãng đâu, tổ tiên tại hạ từng dùng Hạo Thiên Nguyên Mãng làm yêu sủng, còn truyền thụ cách huấn luyện Hạo Thiên Nguyên Mãng nữa. Hơn nữa Hạo Thiên Nguyên Mãng rất khó khống chế, vị đạo hữu này, nếu ngươi không khống chế nổi Hạo Thiên Nguyên Mãng, sẽ bị độc tố nóng bức trên người vật nhỏ phản phệ đấy, thế nào, bán cho ta đi. Dù ngươi có ra giá bao nhiêu ta đều trả được.”
Quân Trì thấy tu sĩ dù mới Hóa Nguyên kỳ, nhưng gấm lụa trên người không hề tầm thường, ẩn ẩn mang theo ánh sáng phòng ngự, trang sức treo trên eo cũng là linh khí có tính phòng ngự, ngọc quan trên đầu cũng rất đặc biệt, có thể thấy, gia cảnh gã tu sĩ không tồi tí nào.
Quân Trì thấy Nhạc Ly chuẩn bị nổi giận, lập tức xen vào, “Vị đạo hữu này, chúng ta không bán. Thứ lỗi, chúng ta đi trước.”
Nói xong, ra hiệu cho Nhạc Ly đi theo mình, khi nãy mới hỏi được vị trí Huyền Tôn tửu lâu, cho nên lập tức phi độn về hướng đó, tu sĩ thấy hai người chạy mất, chỉ biết giận dỗi dậm chân một chỗ, vài tu sĩ từ bốn phía lập tức nhảy ra, đi đến bên cạnh gã, “Công tử, mời trở về.”
Gã tu sĩ liền nói, “Đó chính là Hạo Thiên Nguyên Mãng, không được, sao ta có thể bỏ qua dễ dàng thế. Hạo Thiên Nguyên Mãng có thể tiến cấp thành Thần Long, nếu nó phi thăng tiên giới, chẳng phải ta cũng phi thăng theo sao?”
Nơi xong liền phân phó thủ hạ, “Mau bám theo xem bọn họ đặt chân ở đâu!”
Hoàn chương 89.
Tác giả: Nam Chi
Editor: Mạc Vô Thần
.:Chương 3:.
Đợi chưởng quầy ra ngoài, Quân Trì mới nói với Nhạc Ly, “Xem ra, Ninh Phong tiên quân quả thật là một đại nhân vật, ta cứ nghĩ tùy tiện tìm là được, không ngờ muốn đến trước mặt y lại khó khăn đến vậy.”
Nhạc Ly bình tĩnh trả lời, “Ninh Phong tiên quân vốn là thượng tiên nổi danh, khi ở tiên giới cũng là một đại nhân vật. Bất quá không phải không có cách, chúng ta cứ đến Huyền Tôn tửu lâu hoặc Thiên Nhĩ lâu đã rồi tính tiếp.”
Quân Trì nói, “Xem ra chỉ có thể như vậy.”
Quân Trì vươn tay sờ đầu xà Nhạc Ban, tuy nó vừa mới tỉnh thôi, nhưng hành động vẫn mau lẹ lắm, không ngừng bò trên mâm đuổi theo cái đuôi mình, bị Quân Trì sờ sờ cũng chẳng để ý mấy.
Quân Trì lại hỏi Nhạc Ly, “Ngươi có biết muối Lưu Ly hải là gì không?”
Nhạc Ly nói, “Chưa từng nếm qua nên không biết được, chờ dọn lên rồi nhìn thử xem.”
Rất nhanh, thức ăn không ngừng được đưa lên, ban đầu là món nguội, nhưng có tận mười dĩa, bày đầy cả bàn.
Xem ra chưởng quầy không hề lo lắng hai người một xà không ăn hết, dù sao khi nãy Nhạc Ban đã càn quét không biết bao nhiêu bàn, nên ông nghĩ người tu tiên phỏng chừng không thể lấy sức ăn bình thường để đo lường.
Sợ Nhạc Ban xằng bậy, Nhạc Ly duỗi tay chộp lấy nó bỏ vào trong tay áo càn khôn, Nhạc Ban không vui, không ngừng bổ nhào khắp mặt trận, nhưng Nhạc Ly biết rõ phương pháp đối phó đệ đệ, đó là mặc kệ nó gây sức ép thế nào, chỉ cần y không để ý là được.
Món ăn nguội có huân có tố, Quân Trì nếm mỗi dĩa một miếng, cảm thấy hương vị quả thật không tồi, nhưng lại không thể phân biệt nổi muối này muối kia khác nhau thế nào.
Nhạc Ly không có kinh nghiệm làm người, tập cầm đũa một hồi cứ cảm thấy rất bất tiện, nhưng nhìn dáng vẻ Quân Trì, lại đành phải trúc trắc cầm đũa gấp thức ăn.
Quân Trì hỏi, “Hai loại muối có gì khác biệt?”
Nhạc Ly buông đũa đáp, “Tăng cảm giác thèm ăn, nếu tiếp tục ăn dài lâu sẽ có ích cho thân thể sau này.”
Quân Trì nói, “Ta thì chẳng thấy có gì đặc biệt.”
Nhạc Ly đáp, “Ước chừng chỉ có tác dụng với tộc Long Xà. Bất quá tuy muối có thể rèn luyện thân thể nhưng liều lượng không nhiều, nên chẳng ảnh hưởng mấy.”
Quân Trì nói, “Nếu như có tác dụng với ngươi, thế lát nữa ta sẽ hỏi chưởng quầy nơi tìm Lưu Ly hải, sau này tới thử một phen “
Nhạc Ly gật đầu đáp ứng.
Quân Trì thấy Nhạc Ban bị nhốt trong tay áo Nhạc Ly thật đáng thương, cho nên kêu người mang một cái bàn đặt bên cạnh, rồi làm thêm các món như trên để lên đó, rồi bảo Nhạc Ly thả Nhạc Ban ra để nó dùng cơm bên kia.
Hồng Hưng tửu lâu đích thực bất phàm, khẩu vị tuyệt hảo, Quân Trì vốn là người coi trọng miệng lưỡi, ăn đến thập phần vui vẻ.
Chờ dùng cơm xong, lúc tính tiền còn cho thêm vài linh thạch hạ phẩm làm tiền boa.
Chủ quầy đích thân dẫn bọn họ rời tửu lâu, không ngừng buồn bã lải nhải, “Tiên trưởng, về sau thỉnh ghé lại nha.” Chỉ kém mỗi nước cầm khăn tay vẫy vẫy tiễn người đi xa, biểu tình vô cùng không nỡ, tất nhiên, nếu nói không nỡ chia tay bọn họ, không bằng nói không nỡ chia tay một Quân Trì tiêu xài phung phí.
Nhờ dò hỏi chưởng quầy chuyện nội thành, mới biết Huyền Tôn tửu lâu còn cung cấp dịch vụ ở trọ, Quân Trì liền nói với Nhạc Ly, “Hay chúng ta tới Huyền Tôn tửu lâu trước, một là để dò hỏi tin tức, hai là để ở trọ, tới đó hẵng tính sau.”
Nhạc Ly không mang khái niệm với nhân loại, tất cả đều do Quân Trì làm chủ, đương nhiên không phản đối gì.
Trong thành không cho phép yêu sủng phi hành thấp hơn tầng trời, bằng không sẽ bị phạt tiền, chuyện nhỏ xé to, có khi còn bị nhốt vào nhà giam, cho nên yêu sủng thường bay ở nơi rất cao không thể nhìn thấy, các tu sĩ điều khiển pháp bảo cũng vậy, thế nên không gian tầng trời rất vắng vẻ.
Quân Trì và Nhạc Ly đành phải phi độn vào nội thành, tốc độ so với sử dụng Phi Kiếm tất nhiên chậm hơn, đến khi tới một nơi hẻo lánh ít người qua lại, Quân Trì mới gọi Phi Kiếm chở Nhạc Ly Nhạc Ban bay thẳng vào nội thành.
Nguyệt Lệnh thành rất rộng, cho nên khoảng cách giữa ngoại thành và nội thành khá lớn, theo lời chưởng quầy Hồng Hưng tửu lâu, nếu bọn họ muốn từ ngoại thành chuyển sang nội thành, nếu là phàm nhân không thể sử dụng Truyền Tống Trận mà đi bằng xe ngựa, phải tốn gần mười ngày trời, cũng có tu sĩ làm ăn với phàm nhân, đi săn những yêu thú chuyển chở, dùng yêu thú đương nhiên tốt hơn cách thông thường, nhưng cũng mất tận hai ngày, bất quá nếu tu sĩ sử dụng yêu cầm cấp cao hay trực tiếp điều khiển pháp bảo thì chỉ cần hai canh giờ mà thôi, là có thể từ ngoại thành đến nội thành.
Tu vi Quân Trì không thấp, hắn chở theo Nhạc Ly, còn Nhạc Ban nằm trong tay áo y, khi khống chế Phi Kiếm, trong mắt phàm nhân chỉ như một luồng sáng đen đang vụt về phía nội thành.
Phàm nhân ở Nguyệt Lạc thành đã sớm quen với chuyện này, cho nên thấy mà không thể trách, người có chút kinh nghiệm còn cảm thán, “Vị tu sĩ này bay nhanh như vậy, tu vi khẳng định không thấp, ta đoán cũng cỡ Nguyên Anh lão tổ.”
Cũng có người nói, “Không thể nào, Nguyên Anh lão tổ sẽ tự điều khiển pháp bảo phi hành sao? Chắc chắn phải dùng yêu thú mới đúng!”
Ở Diễn Võ đại thế giới, tu sĩ chiếm đa số, các tu sĩ cấp cao tuy khá đông, nhưng cũng phải chia ranh giới, bắt đầu từ Nguyên Anh kỳ, thấp hơn Nguyên Anh kỳ không tính là cao thủ, còn nếu trên Nguyên Anh kỳ thì khẳng định có địa vị.
Nhạc Ban trong tay áo Nhạc Ly phi thường không an phận, đụng chỗ này rồi lại đụng chỗ kia, muốn thoát khỏi tay áo để ngắm nhìn thế giới bên ngoài, Nhạc Ly hết cách, chỉ đành thả nó ra, để nó vòng lên cổ mình, Nhạc Ban nhướng đầu xà nhìn khắp nơi, cực kỳ hưng phấn, không ngừng phát ra âm thành xì xì.
Quân Trì thấy nó vui vẻ, cười cười, “Có vẻ Nhạc Ban thích chỗ này lắm.”
Nhạc Ly nói, “Lúc tu hành thì không như vậy.”
Quân Trì khuyên, “Nó còn nhỏ mà.”
Ngẫm lại Quân Yến năm đó, từ nhỏ đã đối mặt với biết bao nhiêu chuyện, không ngờ chỉ nhẹ nhàng bâng quơ, cứ như vậy chết mất.
Quân Trì vừa nhớ Quân Yến, trong lòng bỗng dưnt khó chịu khôn cùng, thậm chí chẳng có tâm trạng nói chuyện với Nhạc Ly.
Hai người tới nơi trước khi trời tối, quang cảnh quả thật khác xa ngoại thành.
Ngọai thành nhiều phàm nhân, nội thành thì nhiều tu sĩ, hơn nữa các gia tộc liên quan đến Đan Càn tiên tông đều định cư ở đây.
Từ cửa thành tiến vào trong, chỉ thấy kiến trúc ngay ngắn, từng nhà từng cửa đều rất quy củ, phòng ốc to lớn rộng rãi, thậm chí còn xây lên tận mười lầu, bài trí nguy nga hùng vĩ, lúc này bầu trời chưa tối hẳn, ánh sáng mờ mờ như viên Dạ Minh Châu chiếu rọi từng kiến trúc, trông vạn phần mỹ lệ.
Các tu sĩ hành tẩu trên đường cái, nam tu nữ tu đều có, người thì tóc mai râu trắng, người thì trẻ trung trông chỉ hơn mười tuổi.
Các cửa hàng bày hai bên đều là đồ dành cho tu sĩ, hơn nữa toàn là tiền thông dụng, dùng linh thạch tinh châu để chi trả.
Trước khi vào nội thành còn phải trả phí linh thạch, khi bọn họ tiến vào, thủ vệ cửa thành còn đòi bạc nữa.
Lúc vào thành, Quân Trì và Nhạc Ly khiến rất nhiều người chú ý, kỳ thật không phải tại hai người, mà là vì Nhạc Ban quấn trên cổ Nhạc Ly thật chọc người ta chú ý.
Hai người đi không xa, đang hỏi Huyền Tôn tửu lâu nằm chỗ nào, đã có tu sĩ bước lên hỏi, “Hai vị đạo hữu, thỉnh dừng chân.”
Quân Trì khó hiểu quay sang hỏi, “Không biết đạo hữu đây có chuyện chi?”
Người đến hỏi là một tu sĩ Hóa Nguyên kỳ, Quân Trì và Nhạc Ly đều đã che giấu tu vi, cho nên mới dám mạo muội quấy rầy hai người, nếu gã biết tu vi thật sự của hai người, nhất định sẽ không dám ngăn họ lại, ít nhất phải biết trịnh trọng hơn.
Tu sĩ cười nói, “Tại hạ thấy xà quấn trên cổ vị đạo hữu này rất giống Hạo Thiên Nguyên Mãng, chẳng hay có phải không?”
Quân Trì không đáp, mà chỉ nhìn về phía Nhạc Ly, Nhạc Ly liếc tu sĩ một cái rồi nói, “Phải.”
Tu sĩ vô cùng vui mừng nói, “Xem ra mắt tại hạ vẫn rất chính xác.”
Dứt lời, đã giơ tay muốn cầm Nhạc Ban, nói, “Yêu thú Hạo Thiên Nguyên Mãng rất hiếm gặp, bây giờ nó vẫn còn nhỏ, các vị có thể bán cho tại hạ được hay không, tại hạ nguyện ý trả thật nhiều linh thạch.”
Quân Trì mỉm cười, Nhạc Ban lập tức há miệng muốn cắn gã, răng nanh sắc nhọn đều lộ ra, cũng may gã tu sĩ là Hóa Nguyên kỳ, nhanh chóng rút tay về cho nên mới không bị cắn trúng.
Nhưng lời gã quả thật khiến Nhạc Ban mất hứng, nó kêu xì xì, bò lên bò xuống trên người Nhạc Ly, chuẩn bị công kích gã tu sĩ, Nhạc Ly không thể không ngăn cản, giơ tay chộp lấy nó, lại sờ sờ đầu nhỏ như trấn an, rồi quay sang nói với gã tu sĩ, “Không bán.”
Gã tu sĩ rất có tiềm chất chịu ngược, bị Nhạc Ban công kích, gã lại không hề ngại ngùng, ngược lại cười hề hề, “Ai da, có cả linh tính rồi à.”
Lại quấn quít nói với Nhạc Ly, “Người bình thường không thể huấn luyện Hạo Thiên Nguyên Mãng đâu, tổ tiên tại hạ từng dùng Hạo Thiên Nguyên Mãng làm yêu sủng, còn truyền thụ cách huấn luyện Hạo Thiên Nguyên Mãng nữa. Hơn nữa Hạo Thiên Nguyên Mãng rất khó khống chế, vị đạo hữu này, nếu ngươi không khống chế nổi Hạo Thiên Nguyên Mãng, sẽ bị độc tố nóng bức trên người vật nhỏ phản phệ đấy, thế nào, bán cho ta đi. Dù ngươi có ra giá bao nhiêu ta đều trả được.”
Quân Trì thấy tu sĩ dù mới Hóa Nguyên kỳ, nhưng gấm lụa trên người không hề tầm thường, ẩn ẩn mang theo ánh sáng phòng ngự, trang sức treo trên eo cũng là linh khí có tính phòng ngự, ngọc quan trên đầu cũng rất đặc biệt, có thể thấy, gia cảnh gã tu sĩ không tồi tí nào.
Quân Trì thấy Nhạc Ly chuẩn bị nổi giận, lập tức xen vào, “Vị đạo hữu này, chúng ta không bán. Thứ lỗi, chúng ta đi trước.”
Nói xong, ra hiệu cho Nhạc Ly đi theo mình, khi nãy mới hỏi được vị trí Huyền Tôn tửu lâu, cho nên lập tức phi độn về hướng đó, tu sĩ thấy hai người chạy mất, chỉ biết giận dỗi dậm chân một chỗ, vài tu sĩ từ bốn phía lập tức nhảy ra, đi đến bên cạnh gã, “Công tử, mời trở về.”
Gã tu sĩ liền nói, “Đó chính là Hạo Thiên Nguyên Mãng, không được, sao ta có thể bỏ qua dễ dàng thế. Hạo Thiên Nguyên Mãng có thể tiến cấp thành Thần Long, nếu nó phi thăng tiên giới, chẳng phải ta cũng phi thăng theo sao?”
Nơi xong liền phân phó thủ hạ, “Mau bám theo xem bọn họ đặt chân ở đâu!”
Hoàn chương 89.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.