Chương 116
Đả Cương Thi
29/11/2020
Tiểu Hồ Lô nhảy lên khiến Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên đều sửng sốt, sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau cũng từ trong ánh mắt của đối phương nhìn ra vài phần vui mừng, Tiểu Hồ Lô là linh bảo của Thiên bảng thuộc tính Mộc, đối với linh lực dĩ nhiên là nhạy cảm nhất, lúc này nó có phản ứng không chừng nhất định tìm được thứ rất lợi hại rồi nhỉ? Mà ở trong một mảnh rừng cây Trường Sinh màu vàng này, thứ có linh lực lợi hại nhất, có tám chín phần sẽ là "Kết tinh thụ" rồi.
Vì vậy hai người không nói hai lời liền theo hướng đi chỉ dẫn của Tiểu Hồ Lô, vốn Nguyên Tu Vân bởi vì chuyện này sẽ trở nên rất đơn giản, kết quả sau đó lại đi gần nửa canh giờ, Nguyên Tu Vân giật giật khoé miệng trực tiếp đè Tiểu Hồ Lô xuống.
"Nếu như mi vẫn còn đi qua đi lại một chỗ, ta đây cũng sẽ tuỳ mi, nhưng vấn đề là mi không phát hiện từ nãy đến giờ đã nửa canh giờ rồi, cả một đoạn đường mi chỉ vòng quanh ở một nơi thật lớn này thôi sao? Ta vẫn cho rằng giữa mi và Tiểu Sỏa Đản ít gì cũng có thể là mi phụ trách chỉ số thông minh nó phụ trách vũ lực, giờ mi như thế này là đang đùa ta hả?"
Tiểu Hồ Lô bị Nguyên Tu Vân trào phúng nhất là không có khói lửa đã tức giận mà dừng lại, cả người hồ lô cũng không quá tốt, soạt soạt soạt mà vươn ra bốn phiến lá ở bốn phương hướng đong đưa tới đong đưa lui, giống như đang tranh luận gì đó. Đương nhiên, Nguyên Tu Vân ở trong đan điền cũng cảm nhận được cảm tình rất bất mãn của nó.
"Mi nói bảo bối kia ở trong phạm vi này sao?"
Tiểu Hồ Lô cao ngạo ở trên vai Nguyên Tu Vân vẫy vẫy lá cây, biểu thị ngươi đồ con người ngu xuẩn cuối cùng nghe hiểu ý của ta.
Nguyên Tu Vân cúi đầu nhìn, nhớ lại mảnh lớn cánh rừng màu vàng vừa rồi đi qua trong nửa canh giờ, nhất thời cảm thấy y thật sự đánh giá cao hồ lô nhà mình. Chẳng qua có thể ở trong một mảnh địa bàn rộng lớn vòng ra cho y năm sân bóng lớn như vậy cũng là không dễ dàng, nếu như bọn họ vận khí tốt đoán chừng trong vòng 3 ngày mới có thể tìm được một ít đầu mối. Chỉ chẳng qua hy vọng bọn họ sẽ không ở ngày thứ ba đã bị cưỡng chế lôi đi. Nghĩ tới đây Nguyên Tu Vân nhìn thoáng qua Dịch Nhiên bên cạnh: "Chúng ta xuống phía dưới thu thập một ít cây Trường Sinh Kim đi, thứ này cho dù không phải kết tinh, bản thân cũng là bảo vật khó có được. Dù cho nếu như không có lửa tốt nhất thì hoàn toàn không cách nào dao động nó. Hai chúng ta coi như chiếm được hời rồi."
Dịch Nhiên gật đầu, sau đó nói: "Có thể làm ám khí và trường kiếm."
Nguyên Tu Vân nhất thời đã nghĩ đến Bạo vũ lê hoa châm và kiếm Thổ hào. Khóe miệng giật một cái: "Chờ lấy được vật liệu sau này ta sẽ luyện chế đi." Chẳng qua cứng rắn như thế, bản thân còn mang linh tài thuộc tính Kim lớn lên có tính mô phỏng, đúng là vật liệu luyện chế ám khí vô cùng tốt.
Vì vậy hai người đã đi xuống. Chẳng qua bọn họ đã chuẩn bị tâm lý tốt, vẫn có chút lo lắng khi bị cây Trường Sinh Kim "Nhiệt tình chào đón" đùa giỡn. Tu vi Nguyên Tu Vân vốn đã thấp, một thân da giòn mà những nhánh kim này đâm vài cái lượng máu tuyệt đối giảm, cho nên không thể làm gì khác hơn là toàn bộ hành trình đều thả Tiểu Sỏa Đản hộ thể, sau đó nhánh Kim đưa tới trước mặt thì đem lửa thiêu rụng thu vào trong túi Phúc. Khi y thu được một trăm quả cầu kim loại lớn, y bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ một chút, hiển nhiên cống phẩm đã đủ. Chẳng qua, y cúi đầu kiểm tra một chút, quả nhiên một trăm quả cầu kim loại lớn vốn trong túi Phúc của y đã biến mất không còn gì.
Lúc này Tiểu Sỏa Đản ở đan điền truyền đến vài phần tâm tình không kiên trì nổi, Nguyên Tu Vân đi lên trên rất nhanh, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút lại xuống tiếp. Bay lên bay xuống tới tới lui lui như thế, rèn luyện đến lúc lực lượng của Tiểu Sỏa Đản và năng lực điều khiển của Nguyên Tu Vân hung hăng.
Chẳng qua một người khác ở bên cạnh y toàn bộ hành trình đã nhẹ nhõm hơn nhiều, ngoại trừ ngay từ đầu tới nơi này bất ngờ không đề phòng kịp ra, lúc này Dịch Nhiên chủ động xuống dưới sau đó đã làm một chuyện —— vậy mà hắn đứng bất động ở nơi đó tùy ý cành Kim đâm hắn. Nguyên Tu Vân ở một bên nhìn cho rằng hắn có luẩn quẩn trong lòng gì đó chứ, kết quả sau cùng đỏ mắt phát hiện người này dĩ nhiên cứng rắn dùng cơ thể của mình chịu đựng nhánh cây Trường Sinh rậm rạp chằng chịt đâm về phía hắn!!
Nói cách khác chính là, những nhánh Kim này có thể tăng thêm số lượng tập thể cùng nhau giết chết Nguyên Tu Vân, nhưng đối với Dịch Nhiên mà nói căn bản sẽ không phá vỡ được.
Nguyên Tu Vân: "..." Giờ y rất tưởng nhớ luyện thể, cảm nhận được ác ý của Thiên Đại, ví dụ như y là một gà yếu chẳng hạn.
Lúc Dịch Nhiên đang cảm thấy hài lòng vì kiếm thể trời sinh của bản thân kế thừa và huyết mạch chi lực, bỗng nhiên cũng cảm nhận được phía sau truyền đến một trận rùng mình, quay đầu nhìn lại đã đối mặt ánh mắt đỏ ngầu của đạo lữ nhà mình, nhất thời cơ thể cứng đờ, nhanh chóng nghiêng đầu nghĩ lại mình ngày hôm nay có làm chuyện gì không nên làm hay không. Thế nhưng khiến Dịch thổ hào buồn bực là, thật tình hắn không có cảm giác mình làm chuyện gì cả? Ngày hôm nay hắn ôm một cái, ngay cả hôn cũng không có.
Lần này đến phiên xung quanh Dịch Nhiên toả ra một đoàn khí đen nhìn về phía Nguyên Tu Vân.
Hai người liếc nhau, đều tự hiểu là đuối lý lại có chút bất mãn, sau đó thì hai bên không phản ứng tiếp tục thu gom cành Kim, tìm kiếm kết tinh.
Loại tình huống này giằng co tròn một ngày, tới ban đêm, bí cảnh Tam Linh này cũng tối xuống, những cây Trường Sinh Kim này vậy mà cũng theo thời gian trong mật cảnh mà thay đổi màu sắc của mình, nếu như nói lúc ban ngày những cây Trường Sinh Kim này là màu vàng rực rỡ, như vậy tới ban đêm đã biến thành một vùng màu trắng bạc lấm tấm, cùng giúp đỡ phối hợp với bụi màu trắng phát sáng không biết nó là thứ gì của không trung bí cảnh, nhất thời khiến người ta sinh ra một loại cảm giác tiên cảnh nhân gian.
Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên nằm ở trên phi thảm Tuyệt Mệnh, nhìn bầu trời và rừng cây màu bạc phía dưới, trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều rất im lặng, mà trong lòng cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
"Chờ sau khi chúng ta rời đi nơi này, ta giúp ngươi báo xong thù, đánh chết những người hại ngươi, hai người chúng ta phải đi một vòng Ba nghìn thế giới đi!" Tiếng nói trong trẻo và ôn hoà của Nguyên Tu Vân vang lên, bên trong còn mang theo một phần vui vẻ: "Bí cảnh nơi này cũng đẹp như vậy rồi, ta nghĩ Thuỷ thế giới nhất định cũng là một thế giới vô cùng xinh đẹp. Nhất định cá trong đó rất nhiều, chúng ta có thể câu rất nhiều cá ngon, một dùng để nướng hoặc là nấu canh, nhất định rất tuyệt."
Dịch Nhiên nghe giọng nói này không tử chủ nheo mắt lại, cảm thấy hết thảy xung quanh cũng trở nên bình thản và dễ thương, hắn khẽ gật đầu phụ họa đáp: "Nghe nói còn có thế giới, bầu trời ở dưới lục địa ở trên, chúng ta có thể cùng đi coi thử người ở đó sinh hoạt thế nào?"
Nguyên Tu Vân khẽ cười một tiếng: "Được."
Lúc này bầu không khí dường như cực kỳ tốt. Hai người nằm ở trên phi thảm kề vai dựa vào nhau.
Ầm!
"Chúng ta đã tìm một ngày một đêm rồi! Vậy Kết Tinh chi mộc rốt cuộc ở chỗ nào?! Một vùng rừng cây Kim lớn như vậy gần như không thấy bờ, lẽ nào chúng ta mãi lề mề ở nơi này mãi sao?!"
"Sư đệ sư muội không nên gấp gáp, chúng ta mới tìm một ngày mà thôi, tin tưởng chúng ta nhiều người có ích như thế chỉ một ít thời gian sau khẳng định có thể tìm được Kết Tinh chi mộc, chỉ cần chúng ta có thể đem Kết Tinh chi mộc tìm được mà còn mang về, bất kể là chưởng môn hay là đại trưởng lão về sau cũng sẽ nhìn chúng ta bằng cặp mắt khác xưa lo gì đại đạo phải không chứ!" Âm thanh này nghe vào trong tai Nguyên Tu Vân thật sự là rất quen, y chẳng thể nào vui mà liếc mắt nhìn, nghĩ thầm những người này thực sự rất sát phong cảnh.
Mà lúc này Dịch kiếm tu biểu thị hắn đã muốn vượt ra khoảng cách phẫn nộ rồi, hắn vừa rồi còn chuẩn bị kéo kéo tay nhỏ ôm ôm hôn hôn đó!
"Thế nhưng chúng ta nhiều người như vậy lẽ nào sẽ dây dưa ở nơi này ư? Bí cảnh Tam Linh vừa còn có Thuỷ linh và Mộc linh! Bí cảnh này trăm năm mới mở một lần, một lần chỉ có mở ra mười năm, hiện giờ đã là ngày thứ tư rồi, chúng ta chờ nữa sẽ không có cơ hội! Rõ ràng trọng bảo bên kia cũng sắp muốn xuất thế rồi!" Đây là giọng nói của người nam tu mặt chữ điền ban ngày kia: "Cứ ở đây thật sự ta không cam lòng, Nhị sư huynh ta cũng không tin Đại sư huynh và Tam sư tỷ cũng sẽ không làm gì cứ ở đây mãi, bọn họ nhất định sẽ phái người đi lấy Thuỷ linh, Nhị sư huynh, nơi này chúng ta có gần hai mươi người đó, phái ra ba người đi lấy Thuỷ linh cho mọi người vậy là không có chuyện gì rồi á!"
Trình Phương nghe vậy khuôn mặt nghiêm túc, đang muốn phản đối, âm thanh của Tống Nhã đã phát ra đầy ôn nhu: "Trình sư huynh, Nhã nhi cảm thấy Quách sư huynh nói rất có lý đó. Chúng ta cũng không phải là không làm nhiệm vụ của sư môn giao xuống, chỉ chẳng qua có đạo lý nào núi bảo ở trước mắt mà không vào chứ! Thuỷ Linh Tinh Hoa kia đối với chúng ta cũng có chỗ tốt rất lớn, lấy được nó cũng sẽ không quá hung hiểm, cho nên tìm hai ba người đi Thuỷ Linh Tinh Hoa, chúng ta suốt đêm tìm kiếm bảo vật, được không?"
"Đúng vậy đúng vậy!"
"Thế nhưng Thuỷ Linh Tinh Hoa tương đối khó gặp linh tài đó, Nhị sư huynh, để bọn người Quách sư huynh đi một chuyến đi?"
Trình Phương đang lúc mọi người ngươi một lời ta một lời oán giận, cuối cùng vẫn lui một bước, hắn thả tay để Quách Tể và Chương Đồ đi Thuỷ Linh Tinh Hoa. Tống Nhã vốn cũng muốn đi, chẳng qua lại bị Trình Phương dùng ba chữ không an toàn kéo trở về.
Ánh mắt Tống Nhã tối sầm lại. Trong lòng không vui.
"Được rồi, những thứ khác không nói gì nữa, tiếp tục tìm." Trình Phương hạ lệnh, mọi người chỉ có thể suốt đêm tiếp tục tìm kiếm Kết Tinh chi mộc. Bọn họ hoàn toàn không chú ý thảm bay ẩn vào bóng đêm trên đầu mình, dĩ nhiên là không chú ý trên đỉnh đầu bọn họ còn có hai người nữa.
"Ơ, phía trước, hình như có tia sáng. Đó là ánh sáng màu vàng, mà còn..."
"Mà còn gì?!"
"Trời! Đó là một gốc cây to màu vàng? Đó nhất định là Kết Tinh chi mộc! Ở buổi tối trong rừng Trường Sinh mộc chỉ có nó là màu vàng! Với lại cao lớn nhất!"
Sau khi đệ tử của phái Thuỷ Linh hô lên những lời này bọn họ hai mặt nhìn nhau chỉ chốc lát, tiếp đó đã dùng tốc độ nhanh nhất xông về vị trí của cây to màu vàng đó. Trên mặt của bọn họ đều mang sắc mặt vui mừng, dù sao hiện giờ coi như bọn họ là người cách Kết Tinh chi mộc gần nhất rồi!
Chẳng qua động tĩnh của nơi này lớn như vậy, lại là ở ban đêm, đương nhiên không có khả năng chỉ có đơn phương bọn họ phát hiện, Nguyên Tu Vân nằm ở trên phi thảm, thấy đủ loại linh lực từ phương hướng nghịch cảnh khác nhau bay nhanh tới nơi này.
"Chúng ta cũng đi xem, vừa nãy Tiểu Hồ Lô kích động là có thể hiểu rồi." Hai mắt Nguyên Tu Vân lóe tia sáng, Dịch Nhiên ở bên cạnh mặt đen lại gật đầu, vừa vặn có thể thừa dịp đánh người bừa bãi rồi.
=====
9}:I^
Vì vậy hai người không nói hai lời liền theo hướng đi chỉ dẫn của Tiểu Hồ Lô, vốn Nguyên Tu Vân bởi vì chuyện này sẽ trở nên rất đơn giản, kết quả sau đó lại đi gần nửa canh giờ, Nguyên Tu Vân giật giật khoé miệng trực tiếp đè Tiểu Hồ Lô xuống.
"Nếu như mi vẫn còn đi qua đi lại một chỗ, ta đây cũng sẽ tuỳ mi, nhưng vấn đề là mi không phát hiện từ nãy đến giờ đã nửa canh giờ rồi, cả một đoạn đường mi chỉ vòng quanh ở một nơi thật lớn này thôi sao? Ta vẫn cho rằng giữa mi và Tiểu Sỏa Đản ít gì cũng có thể là mi phụ trách chỉ số thông minh nó phụ trách vũ lực, giờ mi như thế này là đang đùa ta hả?"
Tiểu Hồ Lô bị Nguyên Tu Vân trào phúng nhất là không có khói lửa đã tức giận mà dừng lại, cả người hồ lô cũng không quá tốt, soạt soạt soạt mà vươn ra bốn phiến lá ở bốn phương hướng đong đưa tới đong đưa lui, giống như đang tranh luận gì đó. Đương nhiên, Nguyên Tu Vân ở trong đan điền cũng cảm nhận được cảm tình rất bất mãn của nó.
"Mi nói bảo bối kia ở trong phạm vi này sao?"
Tiểu Hồ Lô cao ngạo ở trên vai Nguyên Tu Vân vẫy vẫy lá cây, biểu thị ngươi đồ con người ngu xuẩn cuối cùng nghe hiểu ý của ta.
Nguyên Tu Vân cúi đầu nhìn, nhớ lại mảnh lớn cánh rừng màu vàng vừa rồi đi qua trong nửa canh giờ, nhất thời cảm thấy y thật sự đánh giá cao hồ lô nhà mình. Chẳng qua có thể ở trong một mảnh địa bàn rộng lớn vòng ra cho y năm sân bóng lớn như vậy cũng là không dễ dàng, nếu như bọn họ vận khí tốt đoán chừng trong vòng 3 ngày mới có thể tìm được một ít đầu mối. Chỉ chẳng qua hy vọng bọn họ sẽ không ở ngày thứ ba đã bị cưỡng chế lôi đi. Nghĩ tới đây Nguyên Tu Vân nhìn thoáng qua Dịch Nhiên bên cạnh: "Chúng ta xuống phía dưới thu thập một ít cây Trường Sinh Kim đi, thứ này cho dù không phải kết tinh, bản thân cũng là bảo vật khó có được. Dù cho nếu như không có lửa tốt nhất thì hoàn toàn không cách nào dao động nó. Hai chúng ta coi như chiếm được hời rồi."
Dịch Nhiên gật đầu, sau đó nói: "Có thể làm ám khí và trường kiếm."
Nguyên Tu Vân nhất thời đã nghĩ đến Bạo vũ lê hoa châm và kiếm Thổ hào. Khóe miệng giật một cái: "Chờ lấy được vật liệu sau này ta sẽ luyện chế đi." Chẳng qua cứng rắn như thế, bản thân còn mang linh tài thuộc tính Kim lớn lên có tính mô phỏng, đúng là vật liệu luyện chế ám khí vô cùng tốt.
Vì vậy hai người đã đi xuống. Chẳng qua bọn họ đã chuẩn bị tâm lý tốt, vẫn có chút lo lắng khi bị cây Trường Sinh Kim "Nhiệt tình chào đón" đùa giỡn. Tu vi Nguyên Tu Vân vốn đã thấp, một thân da giòn mà những nhánh kim này đâm vài cái lượng máu tuyệt đối giảm, cho nên không thể làm gì khác hơn là toàn bộ hành trình đều thả Tiểu Sỏa Đản hộ thể, sau đó nhánh Kim đưa tới trước mặt thì đem lửa thiêu rụng thu vào trong túi Phúc. Khi y thu được một trăm quả cầu kim loại lớn, y bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ một chút, hiển nhiên cống phẩm đã đủ. Chẳng qua, y cúi đầu kiểm tra một chút, quả nhiên một trăm quả cầu kim loại lớn vốn trong túi Phúc của y đã biến mất không còn gì.
Lúc này Tiểu Sỏa Đản ở đan điền truyền đến vài phần tâm tình không kiên trì nổi, Nguyên Tu Vân đi lên trên rất nhanh, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút lại xuống tiếp. Bay lên bay xuống tới tới lui lui như thế, rèn luyện đến lúc lực lượng của Tiểu Sỏa Đản và năng lực điều khiển của Nguyên Tu Vân hung hăng.
Chẳng qua một người khác ở bên cạnh y toàn bộ hành trình đã nhẹ nhõm hơn nhiều, ngoại trừ ngay từ đầu tới nơi này bất ngờ không đề phòng kịp ra, lúc này Dịch Nhiên chủ động xuống dưới sau đó đã làm một chuyện —— vậy mà hắn đứng bất động ở nơi đó tùy ý cành Kim đâm hắn. Nguyên Tu Vân ở một bên nhìn cho rằng hắn có luẩn quẩn trong lòng gì đó chứ, kết quả sau cùng đỏ mắt phát hiện người này dĩ nhiên cứng rắn dùng cơ thể của mình chịu đựng nhánh cây Trường Sinh rậm rạp chằng chịt đâm về phía hắn!!
Nói cách khác chính là, những nhánh Kim này có thể tăng thêm số lượng tập thể cùng nhau giết chết Nguyên Tu Vân, nhưng đối với Dịch Nhiên mà nói căn bản sẽ không phá vỡ được.
Nguyên Tu Vân: "..." Giờ y rất tưởng nhớ luyện thể, cảm nhận được ác ý của Thiên Đại, ví dụ như y là một gà yếu chẳng hạn.
Lúc Dịch Nhiên đang cảm thấy hài lòng vì kiếm thể trời sinh của bản thân kế thừa và huyết mạch chi lực, bỗng nhiên cũng cảm nhận được phía sau truyền đến một trận rùng mình, quay đầu nhìn lại đã đối mặt ánh mắt đỏ ngầu của đạo lữ nhà mình, nhất thời cơ thể cứng đờ, nhanh chóng nghiêng đầu nghĩ lại mình ngày hôm nay có làm chuyện gì không nên làm hay không. Thế nhưng khiến Dịch thổ hào buồn bực là, thật tình hắn không có cảm giác mình làm chuyện gì cả? Ngày hôm nay hắn ôm một cái, ngay cả hôn cũng không có.
Lần này đến phiên xung quanh Dịch Nhiên toả ra một đoàn khí đen nhìn về phía Nguyên Tu Vân.
Hai người liếc nhau, đều tự hiểu là đuối lý lại có chút bất mãn, sau đó thì hai bên không phản ứng tiếp tục thu gom cành Kim, tìm kiếm kết tinh.
Loại tình huống này giằng co tròn một ngày, tới ban đêm, bí cảnh Tam Linh này cũng tối xuống, những cây Trường Sinh Kim này vậy mà cũng theo thời gian trong mật cảnh mà thay đổi màu sắc của mình, nếu như nói lúc ban ngày những cây Trường Sinh Kim này là màu vàng rực rỡ, như vậy tới ban đêm đã biến thành một vùng màu trắng bạc lấm tấm, cùng giúp đỡ phối hợp với bụi màu trắng phát sáng không biết nó là thứ gì của không trung bí cảnh, nhất thời khiến người ta sinh ra một loại cảm giác tiên cảnh nhân gian.
Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên nằm ở trên phi thảm Tuyệt Mệnh, nhìn bầu trời và rừng cây màu bạc phía dưới, trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều rất im lặng, mà trong lòng cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
"Chờ sau khi chúng ta rời đi nơi này, ta giúp ngươi báo xong thù, đánh chết những người hại ngươi, hai người chúng ta phải đi một vòng Ba nghìn thế giới đi!" Tiếng nói trong trẻo và ôn hoà của Nguyên Tu Vân vang lên, bên trong còn mang theo một phần vui vẻ: "Bí cảnh nơi này cũng đẹp như vậy rồi, ta nghĩ Thuỷ thế giới nhất định cũng là một thế giới vô cùng xinh đẹp. Nhất định cá trong đó rất nhiều, chúng ta có thể câu rất nhiều cá ngon, một dùng để nướng hoặc là nấu canh, nhất định rất tuyệt."
Dịch Nhiên nghe giọng nói này không tử chủ nheo mắt lại, cảm thấy hết thảy xung quanh cũng trở nên bình thản và dễ thương, hắn khẽ gật đầu phụ họa đáp: "Nghe nói còn có thế giới, bầu trời ở dưới lục địa ở trên, chúng ta có thể cùng đi coi thử người ở đó sinh hoạt thế nào?"
Nguyên Tu Vân khẽ cười một tiếng: "Được."
Lúc này bầu không khí dường như cực kỳ tốt. Hai người nằm ở trên phi thảm kề vai dựa vào nhau.
Ầm!
"Chúng ta đã tìm một ngày một đêm rồi! Vậy Kết Tinh chi mộc rốt cuộc ở chỗ nào?! Một vùng rừng cây Kim lớn như vậy gần như không thấy bờ, lẽ nào chúng ta mãi lề mề ở nơi này mãi sao?!"
"Sư đệ sư muội không nên gấp gáp, chúng ta mới tìm một ngày mà thôi, tin tưởng chúng ta nhiều người có ích như thế chỉ một ít thời gian sau khẳng định có thể tìm được Kết Tinh chi mộc, chỉ cần chúng ta có thể đem Kết Tinh chi mộc tìm được mà còn mang về, bất kể là chưởng môn hay là đại trưởng lão về sau cũng sẽ nhìn chúng ta bằng cặp mắt khác xưa lo gì đại đạo phải không chứ!" Âm thanh này nghe vào trong tai Nguyên Tu Vân thật sự là rất quen, y chẳng thể nào vui mà liếc mắt nhìn, nghĩ thầm những người này thực sự rất sát phong cảnh.
Mà lúc này Dịch kiếm tu biểu thị hắn đã muốn vượt ra khoảng cách phẫn nộ rồi, hắn vừa rồi còn chuẩn bị kéo kéo tay nhỏ ôm ôm hôn hôn đó!
"Thế nhưng chúng ta nhiều người như vậy lẽ nào sẽ dây dưa ở nơi này ư? Bí cảnh Tam Linh vừa còn có Thuỷ linh và Mộc linh! Bí cảnh này trăm năm mới mở một lần, một lần chỉ có mở ra mười năm, hiện giờ đã là ngày thứ tư rồi, chúng ta chờ nữa sẽ không có cơ hội! Rõ ràng trọng bảo bên kia cũng sắp muốn xuất thế rồi!" Đây là giọng nói của người nam tu mặt chữ điền ban ngày kia: "Cứ ở đây thật sự ta không cam lòng, Nhị sư huynh ta cũng không tin Đại sư huynh và Tam sư tỷ cũng sẽ không làm gì cứ ở đây mãi, bọn họ nhất định sẽ phái người đi lấy Thuỷ linh, Nhị sư huynh, nơi này chúng ta có gần hai mươi người đó, phái ra ba người đi lấy Thuỷ linh cho mọi người vậy là không có chuyện gì rồi á!"
Trình Phương nghe vậy khuôn mặt nghiêm túc, đang muốn phản đối, âm thanh của Tống Nhã đã phát ra đầy ôn nhu: "Trình sư huynh, Nhã nhi cảm thấy Quách sư huynh nói rất có lý đó. Chúng ta cũng không phải là không làm nhiệm vụ của sư môn giao xuống, chỉ chẳng qua có đạo lý nào núi bảo ở trước mắt mà không vào chứ! Thuỷ Linh Tinh Hoa kia đối với chúng ta cũng có chỗ tốt rất lớn, lấy được nó cũng sẽ không quá hung hiểm, cho nên tìm hai ba người đi Thuỷ Linh Tinh Hoa, chúng ta suốt đêm tìm kiếm bảo vật, được không?"
"Đúng vậy đúng vậy!"
"Thế nhưng Thuỷ Linh Tinh Hoa tương đối khó gặp linh tài đó, Nhị sư huynh, để bọn người Quách sư huynh đi một chuyến đi?"
Trình Phương đang lúc mọi người ngươi một lời ta một lời oán giận, cuối cùng vẫn lui một bước, hắn thả tay để Quách Tể và Chương Đồ đi Thuỷ Linh Tinh Hoa. Tống Nhã vốn cũng muốn đi, chẳng qua lại bị Trình Phương dùng ba chữ không an toàn kéo trở về.
Ánh mắt Tống Nhã tối sầm lại. Trong lòng không vui.
"Được rồi, những thứ khác không nói gì nữa, tiếp tục tìm." Trình Phương hạ lệnh, mọi người chỉ có thể suốt đêm tiếp tục tìm kiếm Kết Tinh chi mộc. Bọn họ hoàn toàn không chú ý thảm bay ẩn vào bóng đêm trên đầu mình, dĩ nhiên là không chú ý trên đỉnh đầu bọn họ còn có hai người nữa.
"Ơ, phía trước, hình như có tia sáng. Đó là ánh sáng màu vàng, mà còn..."
"Mà còn gì?!"
"Trời! Đó là một gốc cây to màu vàng? Đó nhất định là Kết Tinh chi mộc! Ở buổi tối trong rừng Trường Sinh mộc chỉ có nó là màu vàng! Với lại cao lớn nhất!"
Sau khi đệ tử của phái Thuỷ Linh hô lên những lời này bọn họ hai mặt nhìn nhau chỉ chốc lát, tiếp đó đã dùng tốc độ nhanh nhất xông về vị trí của cây to màu vàng đó. Trên mặt của bọn họ đều mang sắc mặt vui mừng, dù sao hiện giờ coi như bọn họ là người cách Kết Tinh chi mộc gần nhất rồi!
Chẳng qua động tĩnh của nơi này lớn như vậy, lại là ở ban đêm, đương nhiên không có khả năng chỉ có đơn phương bọn họ phát hiện, Nguyên Tu Vân nằm ở trên phi thảm, thấy đủ loại linh lực từ phương hướng nghịch cảnh khác nhau bay nhanh tới nơi này.
"Chúng ta cũng đi xem, vừa nãy Tiểu Hồ Lô kích động là có thể hiểu rồi." Hai mắt Nguyên Tu Vân lóe tia sáng, Dịch Nhiên ở bên cạnh mặt đen lại gật đầu, vừa vặn có thể thừa dịp đánh người bừa bãi rồi.
=====
9}:I^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.