Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 132

Đả Cương Thi

29/11/2020

Nguyên Tu Vân dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu nhìn về phía tộc trưởng tộc Bạch Vũ, nghĩ lão có thể bị sét đánh hư đầu óc. Mặc dù y cũng không đem lời nói ra, chẳng qua ý biểu đạt trong ánh mắt cũng đủ rõ ràng.

Tộc trưởng tộc Bạch Vũ sau khi thấy vẻ mặt này liên tục cười khổ: "Đạo hữu suy nghĩ nhiều rồi. Không phải đột nhiên ta mất trí nhớ hoặc biến ngu, mà ta thật sự thật không ngờ, bởi vì chúng ta vẫn cứ ở trong xó xỉn, tính ưu việt của vị trí địa lý khiến chúng ta có thể miễn trừ kẻ thù bên ngoài quấy nhiễu, đồng thời đạt được thức ăn cũng đủ sinh tồn, khiến chúng ta sinh hoạt yên ả như vậy lại là một chuyện nguy hiểm. Vốn chúng ta còn tưởng rằng đây là trời cao ban ân, là bởi vì bộ tộc chúng ta cũng đủ thành kính, thế nhưng cho tới hôm nay, thấy các tộc nhân ở nơi này dưới lôi kiếp bình thường vậy mà sẽ không chịu được một kích như thế, thật sự hung hăng đả kích ta."

"Sau đó ta mới suy nghĩ cẩn thận bởi vì sinh hoạt quá mức an nhàn, khiến đồng lứa mới trong tộc chúng ta hầu như đều chưa trừng tham gia thực chiến chân chính gì cả. Mà tộc nhân từ trước từng có chiến tích, thậm chí uy danh hiển hách, cũng ở trong loại an nhàn này trở nên lười biếng và nhát gan." Tộc trưởng tộc Bạch Vũ sắc mặt nặng nề: "Nguy hiểm lớn nhất của bọn họ hiện giờ cũng chẳng qua là cướp giật vật tư ở trong biển với tộc nhân Hắc Ngư mà thôi, nhưng như thế này cũng chưa từng chân chính tử vong hung hiểm, bọn họ chỉ biết đang đối mặt sóng gió làm sao để tránh né mà thôi, như vậy làm sao đủ đây? Nếu có một ngày, lúc rãnh trời của chúng ta thật sự bị đánh vỡ, chờ đợi chúng ta là đủ loại nguy hiểm của trình độ cao nhất, nếu như sóng gió tránh cũng không thể tránh, chúng ta còn phải làm sao?"

"Đừng nói an nhàn sống tiếp, cho đến lúc đó chỉ sợ ngay cả sống thật khỏe cũng thành hy vọng xa vời rồi! Khi đó kết cục chờ đợi chúng ta, rất có thể là nhốt và nô lệ. Tai ương diệt tộc đang ở trước mắt, trong lòng ta cực kỳ bất an." Lời nói này rất trực bạch, rồi lại vô cùng chân thành.

Sau khi Nguyên Tu Vân nghe xong lời này lúc này tộc trưởng tộc Bạch Vũ ngược lại có vài phần thường thức, mặc dù y rất ghét một người rất biết làm dáng hơn nữa rất biết giả bộ, thế nhưng, y phát hiện lúc đám người chim này thanh tỉnh rồi, chỉ số thông minh cuối cùng cũng vẫn còn ở tên đường, cũng tất nhiên không thể ghét rồi. Huống chi đây là chuyện tạo phúc một tộc quần, bảo vệ truyền thừa, hơn nữa lại có trấn tộc chi bảo của bộ tộc làm lợi ích trao đổi, có lẽ nếu như sự tình không tính là rất khó khăn, y làm một chút cũng là có thể.

"Ông muốn để chúng ta truyền tin cho bộ tộc Hắc Ngư, sau đó liên hợp bộ tộc Hắc Ngư đối phó Hải Yêu?" Tộc trưởng tộc Bạch Vũ nghiêm túc gật đầu: "Ta chỗ này có một phong thư dài, hy vọng ba vị có thể giao cho tộc trưởng tộc Hắc Ngư, Hắc Long tuyệt đối không phải là một người ngu xuẩn lão ta nhất định có thể hiểu ý của ta, đồng thời đồng ý giao dịch này. Đương nhiên, cho dù lão không đồng ý cũng không sao, cho dù yêu tộc đã tới, bọn họ không đánh cũng phải đánh."

Lời tộc trưởng tộc Bạch Vũ có vẻ rất vô sỉ, chẳng qua vậy thì có cái gì chứ? Vô sỉ dù sao vẫn hơn mất mạng. "Ta dự định để một thế hệ trẻ tuổi này nghiêm nghiêm túc túc trải qua một lần chiến tranh, để cho bọn họ cảm nhận tàn khốc của chiến tranh và thế giới này. Mặc dù kết quả sau chiến tranh mang tới rất nhiều đau xót thậm chí tử vong, nhưng từng trải như thế sẽ trở thành kinh nghiệm quý báu nhất của bọn họ.

"Hải vực này là chúng ta và tộc Hắc Ngư có cùng nhau, hai tộc chúng ta đều đã được quy luật bảo vệ của mảnh đất này, mặc dù lúc nào cũng có tranh chấp và bất hòa, nhưng tóm lại là một thể. Không thể nào lúc cự quái kia tới bên ngoài hải vực, người của tộc Hắc Ngư còn không biết phải ứng chiến. Tộc Hắc Ngư còn đứng mũi chịu sào hơn tộc Bạch Vũ chúng ta, cho nên ta cần đem chuyện này nói cho tộc Hắc Ngư. Vừa lúc cá con cá cháu của bọn họ cũng thật sự là rất ngu, có thể đánh nhiều năm với chúng ta như vậy còn hoà nhau, đã nói lên bọn họ cũng sắp bị sinh hoạt an nhàn, mài mất đi huyết tính. Cho nên, bọn họ và chúng ta đều cần nguy hiểm tới kích thích."

Nguyên Tu Vân, Dịch Nhiên và Sặc Sỡ ở bên cạnh nghe lời này gật đầu đồng ý. Dịch Nhiên càng trực tiếp nghĩ đến mặc dù là ở trong Đại thế giới, mặc dù đại gia tộc của bọn trẻ con trời sinh đã được giáo dục của tốt đẹp, nhưng gia tộc cũng sẽ không một mực che chở bọn nó, để cho bọn nó đi ra ngoài lịch luyện là ắt không thể thiếu, cho dù ở trên đường lịch luyện bọn nó trọng thương thậm chí tử vong, cũng chỉ là thời vận của bản thân bọn nó không đủ, bản lĩnh không đủ mà thôi —— dù sao ở trong nhà học nhiều như vậy, lại dẫn theo nhiều bảo bối lịch luyện như vậy, đi ra ngoài còn nói cái quái gì nữa, đó thật là ngu xuẩn đáng chết rồi.

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Dịch Nhiên cũng có chút không tốt, chẳng qua rất nhanh hắn đã khôi phục như thường. Tu vi của hắn đã hoàn toàn khôi phục trình độ lúc rớt xuống. Khiến chính hắn cũng không thể đủ tin tưởng, gần không được ba năm, hắn cũng đã giải trừ độc hung hiểm nhất trong Ba nghìn thế giới, đồng thời khôi phục tu vi. Mắt Dịch Nhiên mang sắc màu ấm mà nhìn thoáng qua Nguyên Tu Vân bên cạnh, vận khí lớn nhất của hắn đó là gặp người này. Cho nên, tất cả chuyện khổ của trước đây giờ đã hóa thành ngọt ngào.

Chẳng qua thù vẫn là phải báo, chỉ cần có thể rời khỏi Hỗn Độn chi địa nơi quỷ quái này, hắn rất nhanh có thể đi Đại thế giới tìm được hai người phản bội trù tính hắn, đem hai người kia hung hăng đánh một trận rồi mới đào hố chôn, liền du ngoạn Ba nghìn Đại thế giới với Tu Vân.

Dịch Nhiên đang mặt mỉm cười nghĩ cuộc sống tốt đẹp sau này, Nguyên Tu Vân bên này lại suy nghĩ một hồi cuối cùng gật đầu đồng ý tộc trưởng tộc Bạch Vũ. Y nghĩ người của tộc Hắc Ngư cũng không phải khó ở chung, bằng vào mị lực của Bạch nhục thuỷ tinh đống, chắc là có thể cùng nói chuyện với tộc trưởng tộc Hắc Ngư, việc này hẳn không phải vấn đề, chẳng qua vấn đề là hải yêu to lớn kia rốt cuộc ở nơi nào? Bọn họ phải thả Hải Yêu ra như thế nào? Thế nào mới có thể vừa vặn không quá nhiều cũng không quá ít? Thả ra quá nhiều Hải Yêu rất dễ khiến tộc Bạch Vũ và tộc Hắc Ngư thừa nhận ngập đầu tai ương, thế nhưng quá ít đoán chừng không được tác dụng gì đi?



Nguyên Tu Vân đem nghi vấn của mình nói cho tộc trưởng tộc Bạch Vũ, tộc trưởng tộc Bạch Vũ có chút ngượng ngùng cúi đầu, mấy lão nhân của tộc Bạch Vũ cũng đều lộ ra một ít biểu tình chột dạ, thấy biểu tình này của bọn họ, Nguyên Tu Vân nghĩ chuyện xui xẻo này đoán chừng không thể nào làm tốt, hoặc nói rất có thể là cái hố to.

Tộc trưởng tộc Bạch Vũ dè dặt nói câu chờ chút với đám người Nguyên Tu Vân, sau đó ở trong lòng mình đào a đào, đào a đào, lúc lão đào Nguyên Tu Vân cũng phải cau mày gọi buồn nôn, rốt cục móc ra một cọng lông chim vàng óng ánh!

Ngay trước khi lông chim này xuất hiện, sắc mặt của Dịch Nhiên chợt thay đổi một chút. Nguyên Tu Vân nhạy bén phát hiện biến hóa của đạo lữ nhà mình, chẳng qua y hắn không hỏi ngay, ngược lại bao che vội vàng đem trọng tâm câu chuyện chuyển dời đến trên lông chim này.

"Đây là?"

Tộc trưởng tộc Bạch Vũ mang theo vài phần tâm tình sùng kính mà nói: "Đây là lông chim của Đại thần Kim Ô chúng ta cung phụng tế bái!"

Nguyên Tu Vân: "..."

Dịch Nhiên: "..."

Sặc Sỡ nhìn thoáng qua Dịch Nhiên, ừng ực một cái. "Đại thần các ngươi tế bái là Kim Ô?"

Không riêng gì Sặc Sỡ cảm thấy đó là một chuyện hài, sắc mặt của Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên cũng rất quỷ dị.

Nếu như các ngươi thờ cúng tế bái là Kim Ô, vậy tại sao còn có thể yếu thành hình dạng này chứ? Hơn nữa đám ngu xuẩn các ngươi đây lẽ nào không cảm nhận được, trên người vị đối diện các ngươi có hơi thở Kim Ô sao? Lúc ông đây lần thứ hai nhìn thấy hắn đã phát hiện huyết mạch chi lực của hắn rồi! Cho dù hơi thở Kim Ô của Dịch Nhiên trộn lẫn chút ma khí, có thể cũng là huyết mạch thuỷ tổ Kim Ô biết không!

Đối với đại thần bản thân sùng bái hoàn toàn không có biểu thị và phản ứng vân vân gì đó, đám chim ngu của tộc Bạch Vũ là đáng nên bị lôi chém một trận á! A thật ngu mà.



"Đúng vậy, có vấn đề gì không? Đại thần chúng ta thật sự rất lợi hại! So với bộ tộc Phượng Hoàng chỉ mạnh không thua!" Tộc nhân Bạch Vũ cao ngạo mà ưỡn ngực, Dịch Nhiên một chút cũng không kiêu ngạo nổi.

Nguyên Tu Vân hít sâu một hơi, ngừng một chút nói: "Sau đó thì sao?"

"Bởi vì, Kim Ô là đại biểu của nóng bỏng, ánh sáng của Kim Ô có thể hủy thiên diệt địa, lực công kích cao cực kỳ, hơn nữa Kim Ô giỏi về ngao du Cửu Thiên, cho nên bản thân có lực lượng bài trừ không gian. Cho nên ba vị có thể cầm chí bảo bổn tộc đi phần cuối Đông Hải, ở nơi đó có một cái chắn của trời, cái chắn trời này chính là thánh vật để tộc Bạch Vũ và tộc Hắc Ngư có thể an nhàn sinh sống đến giờ... Đối với ta thật sự là không nghĩ tới, có một ngày vậy mà ta sẽ chủ động phá hư nó..." Tộc trưởng tộc Bạch Vũ thở dài thật sâu, tiếp tục nói: "Ba vị dùng lông Kim Ô công kích chỗ gần sát ngoài khởi của cái chắn, cần khống chế được ánh sáng của nó không nên quá mạnh, nơi ngươi đánh tan quá lớn vậy coi như không ổn, chỉ chừa lỗ thủng cao cỡ nửa người, rộng nửa người là được, mặc dù Hải yêu từ bên kia sang đây cũng chỉ sợ sẽ làm cho chúng ta khổ chiến. Ba vị nghĩ thế nào? Chuyện này không tính là khó khăn đi?" Tộc trưởng tộc Bạch Vũ cười nịnh nọt.

Khóe miệng Nguyên Tu Vân cũng giật một cái, rất nhanh thì bắt được một đoạn quan trọng bên trong này: "Ta cảm thấy không được tốt lắm! Tu vi Hải yêu bị cô lập là như thế nào? Đây mới là trọng điểm!"

Tộc trưởng tộc Bạch Vũ nghe vậy có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Tu vi có thể ở khoảng kỳ Phân Thần hoặc kỳ Hợp Thể đi? Quá lợi hại chúng ta cũng đánh không lại, Hải yêu bên kia Đông Hải hẳn tương đổi nhỏ hơn Hải yêu bên kia."

Nguyên Tu Vân nhất thời nhịn không được ha ha một tiếng. Ba người bọn họ có hai người là kỳ Nguyên Anh, có một vẫn là mới vừa tiến giai, tiếp đó bản thân y chỉ là một Kim Đan mà thôi, để cho bọn họ đi đối phó đại yêu kỳ Phân Thần, thậm chí là kỳ Hợp Thể?! Đây là muốn bọn họ đi tìm chết sao? Cho dù chỉ có một con, đó cũng là có thể phải chết biết không?

Tộc trưởng tộc Bạch Vũ cũng biết yêu cầu của mình không quá phúc hậu, cho nên chỉ có thể cười gượng với bọn người Nguyên Tu Vân: "Chờ sự tình sau khi hoàn thành, lông Kim Ô này chính là của các vị rồi! Cảm ơn ba vị giúp đỡ, tộc Bạch Vũ chúng ta sau này nhất định sẽ đem ba vị nhớ ở trong lòng thật tốt, thậm chí thờ cúng ba vị!"

Dịch Nhiên nghe nói như thế khóe miệng giật một cái, hắn cảm thấy hắn một chút cũng không muốn được thờ cúng. Chỉ bằng những người này thờ cúng Kim Ô lâu như thế, không chỉ không tăng trưởng chỉ số thông minh và thực lực, trái lại càng sống càng lùi về bộ dáng ngu xuẩn, nghĩ đến những người của tộc Bạch Vũ và lão cha bên kia nhà mình thật sự có khả năng có quan hệ thờ cúng huyết mạch xa xôi, làm đại yêu Kim Ô coi như là phân nửa, Dịch Nhiên cũng biểu thị tâm tắc, thật là muốn đem đám người tiểu đệ sùng bái ngu ngốc này giết chết toàn bộ.

"Ờm? Ba vị?" Tộc trưởng tộc Bạch Vũ nhìn biểu tình Dịch Nhiên, theo bản năng cảm thấy không tốt lắm, hơn nữa không biết vì sao, nhìn nhìn vị này, lão đã cảm thấy bắp chân như nhũn ra muốn đầu rạp xuống đất.

Dịch Nhiên hung ác trừng mắt một cái: "Ngu ngốc. Chờ!"

Trong nháy mắt người của tộc Bạch Vũ toàn bộ đồng loạt nằm trên mặt đất, lớn tiếng đáp lại: "Vâng! Q 皿 Q" Vì sao mình quỳ? Đây thật kỳ lạ á!

=====

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tu Tiên Chi Phế Sài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook