Tu Tiên Chi Phế Sài

Chương 142

Đả Cương Thi

29/11/2020

Nguyên Tu Vân sao cũng không nghĩ tới bản thân thuận miệng nói một năm rưỡi vậy mà cứ như thế được bí cảnh thành thành thật thật làm dựa theo lời của y mà thực hiện rồi, ban đầu trong một năm y và Sặc Sỡ suýt tý nữa bởi vì không cách nào hấp thu linh lực mà tu vi rớt xuống. Cũng may ở thời điểm mấu chốt cuối cùng y cũng nhớ tới mình còn có một tiểu bí cảnh Khôn Minh nữa, cứ như vậy cuối cùng giải quyết được một vấn đề lớn, bọn họ ở trong bí cảnh Ma giới không thể tùy ý đi vào bí cảnh Khôn Minh nữa, nhưng thông qua thạch Khôn Minh có thể lấy ra linh lực của bí cảnh Khôn Minh cung cấp cho y và Sặc Sỡ tu luyện.

Mặc dù tu luyện linh lực cũng không được đầy đủ, không có cách nào để tu vi của bọn họ đề cao, nhưng ít ra có thể làm cho bọn họ bảo trì cảnh giới tu vi không rớt xuống, có thể ở nơi này trong bí cảnh Ma giới đợi một ít thời gian, lại đợi tiếp thêm nửa năm nữa, Nguyên Tu Vân ba người đều đã thành thói quen tính thời gian để đả toạ, vốn trước đó Nguyên Tu Vân còn từng nghĩ rốt cuộc bọn họ phải chờ tới khi nào, tới lúc này cũng chẳng muốn suy nghĩ, dù sau cũng lúc nên đi ra thì cũng sẽ đi ra.

Sau đó, thời gian bọn họ đi ra đã đến.

Khi bọn họ bị nhốt trong bí cảnh Ma giới một năm rưỡi, toàn bộ bí cảnh bỗng nhiên chấn động, mà bọn họ cảm nhận được cùng lúc với chấn động nhưng hồi lâu cũng chưa xuất hiện lực lôi kéo. Ba người đồng thời trợn mắt, Sặc Sỡ còn chưa kịp vui mừng hoan hô một tiếng, thì đã bị kéo ra ngoài cực nhanh, cũng bị văng ra như thế còn có Dịch Nhiên và Nguyên Tu Vân. Mặc dù lần này cảm giác ra khỏi bí cảnh có chút không đúng lắm, nhưng cuối cùng không cần bị nhốt ở bên trong có thể đi ra rồi. Nhưng bọn họ rất nhanh thì phát hiện mình thật sự quá ngây thơ rồi!

"Ơ? Đây là có chuyện gì?"

Sặc Sỡ lúc đi ra trực tiếp đụng phải một người, không đợi hắn nói gì, vậy mà đối phương mảy may cũng không chú ý chuyện này, ngược lại là giống như điên cuồng nâng hai tay la lên nói: "Đi ra rồi! Ta rốt cuộc đi ra rồi! Ta bị nhốt ở trong bí cảnh chết tiệt đó đã hơn một năm rồi!! Giờ lại được đi ra rồi!"

Sặc Sỡ nghe nói như thế trong lòng khẽ động, sau đó hắn phát hiện ở cổng vào Tinh Tuyền lại thoáng cái xuất hiện rất nhiều tu giả, mà những tu giả này không ai không có vẻ mặt xúc động cả, trên nhảy dưới la.

"Đây là có chuyện gì? Lẽ nào người bị nhốt vào trong bí cảnh có rất nhiều sao?"

"Rất hiển nhiên, đúng vậy." Nguyên Tu Vân ở bên cạnh mở miệng, "Hơn nữa rất rõ ràng bí cảnh Tinh Tuyền nhất định xảy ra vấn đề gì rồi, nói cách khác sẽ không chỉ có tu giả đi ra ngoài, mà không có tu giả đi vào."

Nghe được Nguyên Tu Vân nói những lời này, Dịch Nhiên và Sặc Sỡ rất nhanh thì phát hiện cửa vào bí cảnh Tinh Tuyền lại không có ai muốn đi vào cổng bí cảnh nữa? Ba người bọn họ còn đang suy nghĩ phải hỏi vấn đề như thế nào đây, rất nhanh thì từ Hỗn Độn chi thành chạy đến rất nhiều tu giả trên mặt bọn họ lộ vẻ sợ hãi rồi chạy tới trước mặt bọn người Nguyên Tu Vân mới từ bí cảnh đi ra ngoài.

"Vậy mà các ngươi đi ra rồi?! Trời, rung động lần này của bí cảnh Tinh Tuyền rốt cuộc muốn kết thúc rồi sao?! Ta còn tưởng rằng nó sẽ kéo dài thời gian rất lâu chứ, giờ các ngươi đi ra có phải đã đại biểu cho bí cảnh đã khôi phục bình thường rồi hay không đây!"

Không đợi các tu giả từ bí cảnh đi ra ngoài hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngược lại thì bọn họ bị các tu giả của Hỗn Độn chi thành lần lượt nắm lấy hỏi tình huống của bí cảnh, sau khi đợi được hai bên rốt cuộc trao đổi tin tức với nhau, đến lúc này bọn họ đều tự có chung một điểm kiên định rồi.

"Nếu là như vậy, có phải giờ chúng ta đã đi ra thì không có vấn đề nữa hay không?"

"Ta nghĩ có thể không phải như thế." Một tu giả mang theo vài phần run rẩy chỉ tay vào Tinh Tuyền thật lớn tụ tập chấm nhỏ kia, "Các ngươi mau nhìn! Chẳng những Tinh Tuyền không ngừng rung động, dường như nó, nó càng chấn động lợi hại hơn nữa rồi!! Tốc độ biến mất của chấm nhỏ nhanh hơn trước rất nhiều!"



"Tinh Tuyền đang sụp đổ!!"

Có tu giả không chịu nổi thét chói tai kêu thành tiếng, nàng là tu giả sinh ra lớn lên ở Hỗn Độn chi địa, lúc này đối mặt với thánh vật lợi hại nhất của Hỗn Độn chi địa đang sụp đổ, dường như nàng cũng sụp đổ theo vậy.

Sắc mặt của mọi người nhất thời trầm xuống, bọn họ nhìn chằm chằm gắt gao Tinh Tuyền, mắt vẫn không nhúc nhích, giống như con ngươi khẽ động toàn bộ Tinh Tuyền sẽ vỡ mất. Chẳng qua khiến các tu giả không cách nào tiếp nhận là tốc độ biến mất của Tinh Tuyền thực sự tăng nhanh rất nhiều.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?! Tinh Tuyền phải biến mất! Nếu như Tinh Tuyền biến mất, chúng ta ở Hỗn Độn chi địa phải sinh sống như thế nào đây?! Nơi này chính là một mảnh hư vô, ngoại trừ linh lực bạo loạn thứ còn sống nào cũng không có!! Chẳng phải chúng ta cũng sẽ bị vây chết ở chỗ này ư?!"

Cuối cùng có người la lên, tất cả mọi người từ chối suy nghĩ tới kết quả xấu nhất kia, sắc mặt của mỗi người đều đen kịt, bất kể thế nào không ai đồng ý đi tìm chết.

"Mau tìm thành chủ đại nhân đi! Hắn nhất định có cách gì đó! Thành chủ đại nhân, thành chủ,"

Ầm ——!!

"A ——!!"

"Trời ạ!"

Không chờ đoàn người hốt hoảng tìm được người đáng tin cậy của bọn họ, vốn Tinh Tuyền chỉ yên lặng tiêu tán vậy mà phát ra một tiếng nổ động trời, dường như nó đang chịu đựng áp lực đáng sợ vô cùng nào đó, vốn cổng vào hiện ra hình tròn chợt bắt đầu bị đè ép biến hình, mà chấm nhỏ xung quanh cũng có có thể thấy được tốc độ mắt thường đang biến mất từng chút. Nếu như noi theo tốc độ này, có thể ở trong vòng một ngày Tinh Tuyền này sẽ hoàn toàn biến mất, sụp đổ rồi!

Lần này, tất cả các tu giả đều bối rối, sau khi mộng mị qua đi là thiên hình vạn trạng tìm kiếm đủ loại lối ra khác nhau. [ngàn tư thế nghìn dáng vẻ]

Nguyên Tu Vân nhìn Tinh Tuyền đột nhiên sụp đổ, trên đầu cũng không nhịn được tuôn mồ hôi lạnh. Lúc y vẫn còn đang suy tư phải làm sao, Dịch Nhiên bỗng nhiên kéo tay y, nhanh chóng chạy về một nơi. Mà ở trong nháy mắt Dịch Nhiên lôi kéo y, lòng của Nguyên Tu Vân yên tĩnh lại. Có người này làm bạn ở bên cạnh y, cho dù địa ngục bọn họ cũng có thể xông vào một lần.

"Này! Các ngươi chờ ta á!" Sặc Sỡ nhìn hai người nhanh chóng rời đi buồn bực khẽ hô một tiếng, chẳng qua âm thanh của hắn lại chẳng áp lại được tiếng la tức giận của đông đảo tu giả, hắn chỉ có thể cắn răng đi theo thật nhanh, lúc này không biết tại sao Sặc Sỡ bỗng nhiên cảm thấy nếu như nói còn có ai có thể từ trong đường cùng như này đột phá một chút sinh cơ, như vậy khẳng định chính là hai người phía trước hắn đây rồi.

Dịch Nhiên mang theo Nguyên Tu Vân đi tới nhà Bành bà bà của bộ tộc Bạch Hộc. Lúc này nơi này nhìn còn muốn cũ nát hơn một năm rưỡi trước, hiển nhiên Bành bà bà đã đến gần mức đèn cạn dầu rồi, đã duy trì linh lực không được nữa rồi.



"A! Đại ca ca tiền bối! Các ngươi thực sự tới rồi!" Bành Bành trong nháy mắt cả kinh giật mình có thể bị đâm thủng, chẳng qua khi nó nhìn thấy người tới là Dịch Nhiên và Nguyên Tu Vân hai người, lại nhịn không được dâng lên vui mừng, sau đó nó lại bĩu môi: "Bà bà ta bà ấy gần đây thân thể không tốt, linh lực bạo động càng ngày càng nhiều, bà bà và ta không cách nào tu hành nữa..."

Nguyên Tu Vân nghe vậy gật đầu: "Dẫn chúng ta đi gặp bà bà ngươi, chúng ta có thể phải rời đi nơi này rồi." Y cũng là ở trên đường mới nhớ tới hai người kia tộc Bạch Hộc trước đây đã từng tiên đoán không quá ba năm bọn họ nhất định có thể rời đi nơi này. Giờ Tinh Tuyền gần sụp đổ, mặc dù thời gian chỉ có hơn hai năm một chút, nhưng tương đối gần nhau. Nếu như dự báo kia là thật, như vậy nhất định cơ hội vừa lúc rồi!

"Hai vị tiền bối tới rồi. Khụ, khụ khụ..." Bành bà bà ngồi ở trên ghế bằng gỗ, lúc này sắc mặt của bà còn muốn vàng như nến hơn lần trước, tu vi của bà đã từ kỳ Nguyên Anh rớt xuống Kim Đan Hậu kỳ, mà nhìn tu vi Bành Bành vẫn kỳ Kim Đan, Nguyên Tu Vân cũng rất dễ dàng đoán được Bành bà bà đã làm gì.

"Bà bà, bà không cần nói nhiều, ta chỉ hỏi, thật sự đã tới lúc này rồi?"

Bành bà bà lại nhịn không được sau đó ho khan hai tiếng, mới kiên định gật đầu: "Tuy nói thời gian dự kiến của Bành Bành cách hiện giờ còn một năm, nhưng lúc này không đi thì sinh cơ sẽ tận."

Nguyên Tu Vân thở một hơi thật dài, sau đó vô cùng may mắn trước đó y đã làm tiểu bí cảnh Khôn Minh, "Ta đã biết, ngươi và Bành Bành đi vào trong bí cảnh của ta nghỉ ngơi tạm thời. Ta ở trong bí cảnh mở một Thiên nhãn, bà ở trong bí cảnh nhìn tình huống bên ngoài nếu có nghĩ được khả năng nào đó thì mau nói cho ta biết."

Mặc dù Bành bà bà đã đoán được trước hai vị này có thể có bí cảnh, chẳng qua lúc Nguyên Tu Vân thực sự nói ra như thế bà vẫn thấy trong lòng kinh hoàng sau đó vô cùng vui mừng, mặc dù Hỗn Độn chi lực của nơi này sụp đổ toàn bộ bí cảnh luyện chế hoặc động thiên cũng sẽ không chịu nổi áp lực cực lớn mà sụp đổ, nhưng so sánh với cái khác, có thể có một bí cảnh hoặc động thiên linh lực tinh thuần đã là một chuyện cực kỳ may mắn rồi.

Bành bà bà gật đầu, sau đó kéo lại Bành Bành.

Bành Bành đang bị bà bà kéo sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Tu Vân, trên mặt nó rất nghiêm túc nói: "Đại ca ca tiền bối, Hỗn Độn chi thành ở trong vòng một năm rưỡi này đang điên cuồng tìm bộ tộc Yêu thú phi cầm đủ loại pháp bảo phi hành và pháp bảo Ngũ hành, có thể mấy thứ này và rời đi nơi này có quan hệ tới bí cảnh. Ta không thể thám thính bí mật thêm nữa, chẳng qua, ta còn nhớ rõ tinh quang cuối cùng ta nhìn thấy trong mắt."

Nguyên Tu Vân nhìn đứa nhóc đối diện, phát hiện vẻ mặt của nó vô cùng an tĩnh và trịnh trọng, vì vậy nghiêm túc nhớ kỹ lời nó nói, gật đầu: "Cám ơn ngươi gợi ý, chúng ta nhất định có thể rời đi nơi này."

"Vâng!"

Rầm rầm ——! Bên ngoài lại truyền tới tiếng chấn động to lớn, mà lần này dường như toàn bộ Hỗn Độn chi địa đều đang chấn động kịch liệt.

=====

v^7L

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tu Tiên Chi Phế Sài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook