Tu Tiên Chi Thần Phẩm Chú Kiếm Sư
Chương 113: Giả chơi thành thật
Ninh Mông Mã Tạp Long
11/08/2021
Hơi thở ấm áp phả bên tai, như trêu ghẹo khiến tai đầu bếp nhỏ nóng lên, làm cậu có chút thấp thỏm. Bèn vội dùng sức đẩy kim chủ đại nhân ra một khoảng nhỏ.
Tình huống gì thế này? Tô Thiếu Bạch cảm thấy tai mình nóng kinh hãi, thở dốc nhìn Nam Cung Hạo, tim cậu hiện tại kích động y như đang run rẩy, nhịp tim cứ thình thịch thình thịch mãi không dừng được. Rốt cuộc là vì phản ứng sinh lý tự nhiên hay là do nguyên nhân khác, tự cậu cũng không phân rõ được. Mà phản chiếu sâu trong đôi mắt hổ phách gần ngay trước mắt ấy đều là hình bóng của mình.
"Lục Thiên, mi dám thử phá hư cửa động xem!" Bên ngoài cửa đá mơ hồ truyền đến âm thanh của Ngụy Vô Pháp. Xem ra là thấy Sữa Bò cào cửa không có tác dụng, dực hổ đang tính làm thay thì bị phát hiện.
Tô Thiếu Bạch trân trối nhìn Nam Cung Hạo, chuyện gì vậy, Ngụy Vô Pháp đang ở bên ngoài à? Hắn đến hồi nào? Kiếm tu đại nhân nhất định đã phát hiện Ngụy Vô Pháp đứng ngoài cửa nhanh hơn cậu, vậy nên, vừa nãy là diễn cho Ngụy Vô Pháp xem đó hả? Nếu vậy cũng đâu cần diễn sâu thế chứ!
Tiếng bước chân bên ngoài gần thêm một chút, hình như Ngụy Vô Pháp đang đứng bên cạnh dực hổ.
Nam Cung Hạo nhướn mày, rồi giống như là thị uy lần nữa mà nắm lấy cằm Tô Thiếu Bạch hôn, đầu lưỡi quen thuộc lần dò vào giữa răng môi vẫn còn vương lại dư vị, một lần nữa nhiệt tình quấn lấy. Diễn kịch hả, ai sợ ai, chẳng phải chỉ là hôn thôi sao! Tô Thiếu Bạch chậm mấy nửa nhịp không cam lòng tỏ ra yếu thế bèn đưa đầu ra đón, phương diện tu tiên cậu vô dụng thôi thì cứ nhận đi, nhưng dựa vào đâu mà đến cả tài hôn cũng không so được với Nam Cung Hạo? Dù gì cậu cũng coi như kinh nghiệm vô số à nha...
Và rồi kiểm tra cho thấy, cậu quả thực không bằng kim chủ đại nhân. Từng tế bào trên toàn thân Tô Thiếu Bạch đều bị nụ hôn của Nam Cung Hạo khiến cho kích động không thôi. Tiên sư nó! Sao cả tán tỉnh cũng giỏi thế này? Ngươi là kiểu học bá toàn năng hay sao vậy hả? Một lần nữa, Tô Thiếu Bạch lại bị kim chủ đại nhân đả kích nghiêm trọng lòng tự tin.
"Nói ngươi thích ta đi." Sau khi buông Tô Thiếu Bạch đã bị hành hạ đến sưng đỏ cả môi, Nam Cung Hạo ghé sát tai ai kia nói thêm lần nữa.
Tô Thiếu Bạch trợn mắt kinh hãi nhìn Nam Cung Hạo, ánh mắt đó của ngươi có ý gì hả, nếu như ta không nói ngươi sẽ làm thêm lần nữa ư? Chỉ là diễn thôi mà, có cần nhập vai tới mức đó không?
Sự tình khẩn cấp, phải lấy đại cục làm trọng. Kim chủ đại nhân nghiêm túc dùng ánh mắt trách cứ ai kia. Thấy đầu bếp nhỏ vẫn im lặng, Nam Cung Hạo giả vờ muốn làm thêm lần thứ ba.
"Ta thích ngươi!" Phải lấy đại cục làm trọng, bên ngoài còn một tên nữa đó, Tô Thiếu Bạch bị ép trong lòng người nào đó, bèn vội vã nói. Làm thêm mấy lần nữa chỉ sợ mình sẽ biến thành sói mất! Đến lúc đó lại càng khó giải quyết. Muốn nói thì nói, chẳng mất miếng thịt nào, cũng không phải nói em yêu anh hay gì, thích và yêu tuy giống nhau, nhưng mà cũng có thể chia ra làm nhiều kiểu lắm nha! Anh hùng không sợ thiệt trước mắt, kẻ biết thời thế mới là người tài giỏi! Cậu bạn nào đó ra sức đính chính lại tâm lý mình.
Sâu bên trong đôi mắt màu hổ phách lấp lánh ánh sáng, sau đó, nhoẻn miệng, hơi đắc ý cười.
Ngươi vui cái gì, đây chẳng phải là "vu oan giá họa" sao? Tô Thiếu Bạch căm phẫn trừng Nam Cung Hạo, cái nụ cười đầy tuấn lãng chói lọi đó thật đúng là khiến người ta không thể mở mắt ra luôn mà. Kim chủ đại nhân không nên tùy tiện cười thì tốt hơn, lực sát thương lớn quá rồi.
"Ta biết." Nam Cung Hạo ôm chặt cậu vào lòng, cúi đầu ghé sát tai cậu mà rằng, âm thanh trầm thấp dễ nghe như chứa đầy kích thích tố, đầu độc màng nhĩ đầu bếp nhỏ, sau ai kia còn dùng môi cọ cọ gò má Tô Thiếu Bạch, giống như đang làm nũng. Lầu sau thử vận dụng linh khí xem sao. Cảm giác trong lời Hạ Mạt từng nói, dường như y có hơi hiểu ra rồi, người này, chì có người này, chỉ cần thoáng nhìn cũng sẽ tràn đầy vui vẻ.
Có ý gì? Ngươi biết cái gì hả, cái này mà cũng đủ hài lòng à? Kim chủ đại nhân chắc ngươi không phải đang mượn cơ hội chơi xấu đó chứ! Bị Nam Cung Hạo ôm chặt trong ngực, vốn Tô Thiếu Bạch chắc cú rằng đang diễn trò giờ lại có đôi phần phần dao động trong lòng, hình như kim chủ đại nhân ghét nhất là tiếp xúc thân thể với người khác mà?
"Khụ khụ!" Tiếng ho khan kịch liệt của Nam Cung Hạo lập tức cắt đứt phỏng đoán của đầu bếp nhỏ, cậu vội tránh khỏi vòng tay của đối phương, mau lẹ đỡ kim chủ đại nhân lên giường nằm nghỉ, khi nãy ra ngoài đi mấy vòng tìm người, trở lại còn... Cũng mệt cho y có thể chống đỡ đến tận bây giờ.
"Chỗ ngươi có...đan dược nào thích hợp không?" Tô Thiếu Bạch vỗ vỗ cánh tay y.
Nam Cung Hạo lấy một hộp ngọc màu phỉ thúy ra, tự mình nuốt hai viên, còn lại đưa cho Tô Thiếu Bạch, kinh mạch y khắp nơi bị tổn thương, chỗ nào cũng đầy rẫy thương tích, nguyên anh tại vùng đan điền cực kỳ yếu ớt, linh khí đình trệ, bắt buộc phải mau chóng tĩnh dưỡng tốt cơ thể mới được. Mắt thấy đã vào trong hang hổ, an toàn của đầu bếp nhỏ tràn ngập nguy hiểm, mà mấy người Hạ Mạt, Tôn Chí không rõ tung tích, mọi người đều rơi vào thế yếu, tình hình này không được có chút sơ sót nào. Kiếm tu nghĩ xong, rồi khoanh chân lại ngồi tĩnh tọa, chậm rãi vận khí, mượn tác dụng của dược, bắt đầu vá lại kinh mạch bị tổn thương.
Tô Thiếu Bạch mở cửa động phủ, Sữa Bò và Bạch Chuẩn đứng mốc meo bên ngoài như ong vỡ tổ mà tràn vào. Riêng dực hổ gặp khó khăn với hình thể to lớn của mình, chỉ có thể đặt cằm xuống đất, đau lòng nằm ở ngoài ghé mắt vào ngắm bọn họ. Trước mặt nó chất chồng một lượng lớn mấy thứ như linh dược, khí thạch, thịt thú, có vẻ như khi nãy nó muốn dùng mấy thứ này dỗ Sữa Bò vui vẻ. Tô Thiếu Bạch chớp chớp mắt, dực hổ mi thật sự thương Sữa Bò như con trai mình đó hả?
Sữa Bò lăng xăng chạy trong phòng một hồi, quay đầu nhìn dực hổ nằm bên ngoài, rồi lại ngó Tô Thiếu Bạch đang thả Pudding ra cho ăn viêm thạch, tựa hồ có hơi do dự, bộ dáng cứ như chẳng biết chọn sao cho tốt. Cuối cùng, Sữa Bò bèn đi ra ngoài, ngồi xổm bên cạnh dực hổ liếm lông móng* cho nó, cùng nó phơi nắng nằm ngủ nửa canh giờ, rồi mới quay lại làm ổ bên cạnh Tô Thiếu Bạch đang tu luyện. Đôi mắt như thạch anh tím của dực hổ cuối cùng cũng không còn mất mác nữa.
*Ngạn: đừng ai hỏi tui tại sao lại thành lông móng, bà Chanh bả ghi vậy đó, nguyên văn là trảo mao, là lông vùng móng, không phải đệm thịt đâu, với cả bằng vào cái thân hình đồ sộ của Lục Thiên, Sữa Bò mà với lên liếm được lỗ tai hay lưng nó cũng là một kỳ công rồi:v
Cứ thế nhàn nhạt trôi qua vài ngày, tình trạng Nam Cung Hạo có hơi chuyển biến tốt, Tô Thiếu Bạch mới dần yên lòng. Ánh sáng lục của Pudding cũng càng ngày càng đậm, Tô Thiếu Bạch cảm nhận được, thời điểm đột phá sắp đến rồi, chỉ còn thiếu một cơ hội ngay trước mắt mà thôi.
Hai người bớt chút thời gian bàn qua tình hình hiện tại, cảm thấy mọi chuyện đầy điểm khả nghi.
Mạo hiểm dùng danh nghĩa Tư Đồ Phong gửi một lá tín phù mời Tô Thiếu Bạch xuống núi, theo như lời Bác Sơn phái, là do một tên đệ tử Cam phẩm trong núi Lạc Hà làm. Nghe đâu vì hắn ghen ghét Tô Thiếu Bạch có thần hỏa Lục phẩm, nên mới cố ý làm giả tín phù của Tư Đồ Phong, cấu kết với Ma tu tàn hại đồng môn, sau khi khai ra địa điểm thành Con Rối thì sợ tội nên đã tự sát. Đương nhiên là Nam Cung Hạo không tin lời giải thích này, như khi đó nôn nóng muốn cứu người, một mặt phái người bẩm báo lại tình hình cho Chấp sự trưởng lão điều tra, mặt khác tự mình nắm chắc thời cơ dẫn theo mấy sư đệ của Thiên Kỳ môn cùng Phượng Nhị, Hạ Mạt đến thành Con Rối tìm hiểu thực hư. Bọn họ thậm chí còn đến sớm hơn Tô Thiếu Bạch một ngày, nhưng vì phát hiện có điều lạ thường, sau khi mọi người bàn bạc, Nam Cung Hạo bèn dẫn đầu một mình xâm nhập vào thành Con Rối, những người khác ở lại bên ngoài tiện đường trợ giúp. Nam Cung Hạo đóng giả con rối thị vệ mặc giáp vàng đợi trong thành một ngày, đúng lúc được bé trai áo xanh chọn, cùng nó đến chỗ Ngụy Vô Pháp lấy khí thạch. Sau đó gặp được Tô Thiếu Bạch trong đại điện. Y vốn muốn tìm cơ hội thích hợp lặng lẽ mang Tô Thiếu Bạch trốn đi. Không ngờ rằng tên Ngụy thành chủ đó lại lật mặt ngay tại chỗ, chuyện xảy ra đột ngột, tình hình gấp gáp bèn xuất hiện luôn.
"Ta cảm thấy, dù là người nào cấu kết với Ma tu, đây cũng không phải lần đầu, chuyện lúc trước ở Đại hội Bách Khí, nói không chừng cũng là nhằm vào ngươi." Nam Cung Hạo nhướn mi nói, trong Bác Sơn phái nhất định có kẻ có vấn đề.
"Ta cũng biết có chút kỳ lạ, nghĩ kỹ lại thì vị trí mai phục của con cóc da vàng tại Đại hội Bách Khí khí đó và lúc bắt ta đi đều khá là chính xác. Nếu không phải trong Bác Sơn phái có nội ứng, sợ là Ma tu rất khó tìm được vị trí ẩn núp tốt như vậy. Có điều, ta tin Tư Đồ Phong..." Tô Thiếu Bạch cắn môi dưới nói.
"Không phải hắn, hắn là một đệ tử Xích phẩm, đương nhiên không có năng lực lớn đến vậy. Nhưng sư phụ hắn thì lại càng có khả năng." Nam Cung Hạo lắc đầu, so với Tư Đồ Phong, vẫn là vị Hách Liên trưởng lão có hiềm nghi lớn hơn.
"Hách Liên trưởng lão?" Tô Thiếu Bạch tròn mắt nhìn Nam Cung Hạo, ngoại trừ chuyện của Lâm Bái, cậu căn bản chẳng có quan hệ gì với Hách Liên trưởng lão. Nhưng mà, cẩn thận nghĩ lại, chuyện Đại hội Bách Khí, chuyện thần hỏa mình bẩm báo riêng, quả thật khi đó Hách Liên trưởng lão đều có mặt.
"Mấy chuyện này đợi về đều có thể kiểm tra lại. Có điều, chuyện ta thấy kỳ lạ hơn chính là địa cung trong Bí cảnh Bích Lạc." Nam Cung Hạo thở dài, lông mày nhíu chặt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trước khi bọn họ thành công xông đến tầng mười chín lấy được Tam Xích kiếm, thì trong mấy năm đó, toàn bộ các nhóm Kiếm tu xông vào mộ Vạn Kiếm đều thất bại. Tam Xích kiếm vừa được lấy đi, trận pháp của mộ Vạn Kiếm lập tức bị phá bỏ, dực hổ canh giữ cửa ải cũng xuất hiện, mộ Vạn Kiếm này, e là được dựng lên chỉ vì Tam Xích kiếm. Lại nói, giả sử trước Tam Xích kiếm còn có một thần kiếm giống vậy bị người lấy đi từ trong mộ Vạn Kiếm, vậy thanh thần kiếm xuất hiện trước đó có khi cũng đã sớm vang danh tại đại lục Đông Hoàng rồi. Chứ không giống như bây giờ, tất cả mọi người chỉ biết đến thanh thần kiếm Thanh phẩm không rõ tung tích do Lăng Hư đạo nhân của Bác Sơn phái lưu lại mà thôi.
Bí cảnh Bích Lạc đã có ít nhất mấy ngàn năm. Vậy thì, địa cung nằm giữa bí cảnh này xuất hiện lúc nào? Những Kiếm tu hoặc tu sĩ xông vào mộ Vạn Kiếm thất bại, ít nhất phải để lại phân nửa tu vi bản thân, tích lũy nhiều năm, số lượng có thể rất lớn. Thế mấy tu vi này rốt cuộc đã đi đâu rồi? Đưa cho dị thú giữa ải cắn nuốt cả, dùng để duy trì trận pháp kiểm soát mỗi tầng, hay theo như lời đầu bếp nhỏ nói đã bị người nào ngồi sau màn làm ngư ông đắc lợi lấy hết rồi sử dụng cho bản thân, lúc bọn họ vượt ải, Ngụy Vô Pháp cũng ở trong địa cung, cho nên lúc bản thân ở tầng mười chín cảm nhận có điều khác thường là vì vậy? Công lực cao thâm của Ngụy Vô Pháp và Ngụy Vô Thiên liệu có quan hệ gì với mộ Vạn Kiếm không? Nam Cung Hạo càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có chút phức tạp, vẻ mặt nghiêm trọng, vẫn cứ cảm thấy ở giữa còn thiếu một mối dây liên kết.
"Ta cũng hiểu địa cung đó rất kỳ lạ, hay là vầy đi, mai ta lại đến chỗ Ngụy Vô Pháp thăm dò một phen, ngoài tin tức đám Phượng Nhị, cũng tiện thể hỏi thử chuyện địa cung một chút." Tô Thiếu Bạch đề nghị, Ngụy Vô Pháp xem chừng cũng không quá chú ý chuyện để lộ tin tức, đã thế cứ mặt dày hỏi nhiều hơn chút vậy.
Trong bóng đêm, đôi con ngươi gần ngay trước mắt của đầu bếp nhỏ tỏa sáng lấp lánh, tựa như bóng trăng ánh sao lung linh trên trời đều rơi hết vào đôi mắt ấy. Nam Cung Hạo giật mình, kiềm lòng không được nghiêng đầu sang.
Ơ?
Tô Thiếu Bạch sửng sốt một phen, sao lại tới nữa rồi.
"Đừng động, bên ngoài có người." Nam Cung Hạo ghé bên tai Tô Thiếu Bạch nghiêm túc nói, sau đó, nghiêm túc hôn.
Chanh: Kiếm tu đại nhân ngươi cái tên lừa người này~~~ o(n_n)o haha~
Ngạn: Thứ vô sỉ, thứ mặt dày, thứ lợi dụng cơ hội!!!!!!!!!!!! =)))))))))))
Tình huống gì thế này? Tô Thiếu Bạch cảm thấy tai mình nóng kinh hãi, thở dốc nhìn Nam Cung Hạo, tim cậu hiện tại kích động y như đang run rẩy, nhịp tim cứ thình thịch thình thịch mãi không dừng được. Rốt cuộc là vì phản ứng sinh lý tự nhiên hay là do nguyên nhân khác, tự cậu cũng không phân rõ được. Mà phản chiếu sâu trong đôi mắt hổ phách gần ngay trước mắt ấy đều là hình bóng của mình.
"Lục Thiên, mi dám thử phá hư cửa động xem!" Bên ngoài cửa đá mơ hồ truyền đến âm thanh của Ngụy Vô Pháp. Xem ra là thấy Sữa Bò cào cửa không có tác dụng, dực hổ đang tính làm thay thì bị phát hiện.
Tô Thiếu Bạch trân trối nhìn Nam Cung Hạo, chuyện gì vậy, Ngụy Vô Pháp đang ở bên ngoài à? Hắn đến hồi nào? Kiếm tu đại nhân nhất định đã phát hiện Ngụy Vô Pháp đứng ngoài cửa nhanh hơn cậu, vậy nên, vừa nãy là diễn cho Ngụy Vô Pháp xem đó hả? Nếu vậy cũng đâu cần diễn sâu thế chứ!
Tiếng bước chân bên ngoài gần thêm một chút, hình như Ngụy Vô Pháp đang đứng bên cạnh dực hổ.
Nam Cung Hạo nhướn mày, rồi giống như là thị uy lần nữa mà nắm lấy cằm Tô Thiếu Bạch hôn, đầu lưỡi quen thuộc lần dò vào giữa răng môi vẫn còn vương lại dư vị, một lần nữa nhiệt tình quấn lấy. Diễn kịch hả, ai sợ ai, chẳng phải chỉ là hôn thôi sao! Tô Thiếu Bạch chậm mấy nửa nhịp không cam lòng tỏ ra yếu thế bèn đưa đầu ra đón, phương diện tu tiên cậu vô dụng thôi thì cứ nhận đi, nhưng dựa vào đâu mà đến cả tài hôn cũng không so được với Nam Cung Hạo? Dù gì cậu cũng coi như kinh nghiệm vô số à nha...
Và rồi kiểm tra cho thấy, cậu quả thực không bằng kim chủ đại nhân. Từng tế bào trên toàn thân Tô Thiếu Bạch đều bị nụ hôn của Nam Cung Hạo khiến cho kích động không thôi. Tiên sư nó! Sao cả tán tỉnh cũng giỏi thế này? Ngươi là kiểu học bá toàn năng hay sao vậy hả? Một lần nữa, Tô Thiếu Bạch lại bị kim chủ đại nhân đả kích nghiêm trọng lòng tự tin.
"Nói ngươi thích ta đi." Sau khi buông Tô Thiếu Bạch đã bị hành hạ đến sưng đỏ cả môi, Nam Cung Hạo ghé sát tai ai kia nói thêm lần nữa.
Tô Thiếu Bạch trợn mắt kinh hãi nhìn Nam Cung Hạo, ánh mắt đó của ngươi có ý gì hả, nếu như ta không nói ngươi sẽ làm thêm lần nữa ư? Chỉ là diễn thôi mà, có cần nhập vai tới mức đó không?
Sự tình khẩn cấp, phải lấy đại cục làm trọng. Kim chủ đại nhân nghiêm túc dùng ánh mắt trách cứ ai kia. Thấy đầu bếp nhỏ vẫn im lặng, Nam Cung Hạo giả vờ muốn làm thêm lần thứ ba.
"Ta thích ngươi!" Phải lấy đại cục làm trọng, bên ngoài còn một tên nữa đó, Tô Thiếu Bạch bị ép trong lòng người nào đó, bèn vội vã nói. Làm thêm mấy lần nữa chỉ sợ mình sẽ biến thành sói mất! Đến lúc đó lại càng khó giải quyết. Muốn nói thì nói, chẳng mất miếng thịt nào, cũng không phải nói em yêu anh hay gì, thích và yêu tuy giống nhau, nhưng mà cũng có thể chia ra làm nhiều kiểu lắm nha! Anh hùng không sợ thiệt trước mắt, kẻ biết thời thế mới là người tài giỏi! Cậu bạn nào đó ra sức đính chính lại tâm lý mình.
Sâu bên trong đôi mắt màu hổ phách lấp lánh ánh sáng, sau đó, nhoẻn miệng, hơi đắc ý cười.
Ngươi vui cái gì, đây chẳng phải là "vu oan giá họa" sao? Tô Thiếu Bạch căm phẫn trừng Nam Cung Hạo, cái nụ cười đầy tuấn lãng chói lọi đó thật đúng là khiến người ta không thể mở mắt ra luôn mà. Kim chủ đại nhân không nên tùy tiện cười thì tốt hơn, lực sát thương lớn quá rồi.
"Ta biết." Nam Cung Hạo ôm chặt cậu vào lòng, cúi đầu ghé sát tai cậu mà rằng, âm thanh trầm thấp dễ nghe như chứa đầy kích thích tố, đầu độc màng nhĩ đầu bếp nhỏ, sau ai kia còn dùng môi cọ cọ gò má Tô Thiếu Bạch, giống như đang làm nũng. Lầu sau thử vận dụng linh khí xem sao. Cảm giác trong lời Hạ Mạt từng nói, dường như y có hơi hiểu ra rồi, người này, chì có người này, chỉ cần thoáng nhìn cũng sẽ tràn đầy vui vẻ.
Có ý gì? Ngươi biết cái gì hả, cái này mà cũng đủ hài lòng à? Kim chủ đại nhân chắc ngươi không phải đang mượn cơ hội chơi xấu đó chứ! Bị Nam Cung Hạo ôm chặt trong ngực, vốn Tô Thiếu Bạch chắc cú rằng đang diễn trò giờ lại có đôi phần phần dao động trong lòng, hình như kim chủ đại nhân ghét nhất là tiếp xúc thân thể với người khác mà?
"Khụ khụ!" Tiếng ho khan kịch liệt của Nam Cung Hạo lập tức cắt đứt phỏng đoán của đầu bếp nhỏ, cậu vội tránh khỏi vòng tay của đối phương, mau lẹ đỡ kim chủ đại nhân lên giường nằm nghỉ, khi nãy ra ngoài đi mấy vòng tìm người, trở lại còn... Cũng mệt cho y có thể chống đỡ đến tận bây giờ.
"Chỗ ngươi có...đan dược nào thích hợp không?" Tô Thiếu Bạch vỗ vỗ cánh tay y.
Nam Cung Hạo lấy một hộp ngọc màu phỉ thúy ra, tự mình nuốt hai viên, còn lại đưa cho Tô Thiếu Bạch, kinh mạch y khắp nơi bị tổn thương, chỗ nào cũng đầy rẫy thương tích, nguyên anh tại vùng đan điền cực kỳ yếu ớt, linh khí đình trệ, bắt buộc phải mau chóng tĩnh dưỡng tốt cơ thể mới được. Mắt thấy đã vào trong hang hổ, an toàn của đầu bếp nhỏ tràn ngập nguy hiểm, mà mấy người Hạ Mạt, Tôn Chí không rõ tung tích, mọi người đều rơi vào thế yếu, tình hình này không được có chút sơ sót nào. Kiếm tu nghĩ xong, rồi khoanh chân lại ngồi tĩnh tọa, chậm rãi vận khí, mượn tác dụng của dược, bắt đầu vá lại kinh mạch bị tổn thương.
Tô Thiếu Bạch mở cửa động phủ, Sữa Bò và Bạch Chuẩn đứng mốc meo bên ngoài như ong vỡ tổ mà tràn vào. Riêng dực hổ gặp khó khăn với hình thể to lớn của mình, chỉ có thể đặt cằm xuống đất, đau lòng nằm ở ngoài ghé mắt vào ngắm bọn họ. Trước mặt nó chất chồng một lượng lớn mấy thứ như linh dược, khí thạch, thịt thú, có vẻ như khi nãy nó muốn dùng mấy thứ này dỗ Sữa Bò vui vẻ. Tô Thiếu Bạch chớp chớp mắt, dực hổ mi thật sự thương Sữa Bò như con trai mình đó hả?
Sữa Bò lăng xăng chạy trong phòng một hồi, quay đầu nhìn dực hổ nằm bên ngoài, rồi lại ngó Tô Thiếu Bạch đang thả Pudding ra cho ăn viêm thạch, tựa hồ có hơi do dự, bộ dáng cứ như chẳng biết chọn sao cho tốt. Cuối cùng, Sữa Bò bèn đi ra ngoài, ngồi xổm bên cạnh dực hổ liếm lông móng* cho nó, cùng nó phơi nắng nằm ngủ nửa canh giờ, rồi mới quay lại làm ổ bên cạnh Tô Thiếu Bạch đang tu luyện. Đôi mắt như thạch anh tím của dực hổ cuối cùng cũng không còn mất mác nữa.
*Ngạn: đừng ai hỏi tui tại sao lại thành lông móng, bà Chanh bả ghi vậy đó, nguyên văn là trảo mao, là lông vùng móng, không phải đệm thịt đâu, với cả bằng vào cái thân hình đồ sộ của Lục Thiên, Sữa Bò mà với lên liếm được lỗ tai hay lưng nó cũng là một kỳ công rồi:v
Cứ thế nhàn nhạt trôi qua vài ngày, tình trạng Nam Cung Hạo có hơi chuyển biến tốt, Tô Thiếu Bạch mới dần yên lòng. Ánh sáng lục của Pudding cũng càng ngày càng đậm, Tô Thiếu Bạch cảm nhận được, thời điểm đột phá sắp đến rồi, chỉ còn thiếu một cơ hội ngay trước mắt mà thôi.
Hai người bớt chút thời gian bàn qua tình hình hiện tại, cảm thấy mọi chuyện đầy điểm khả nghi.
Mạo hiểm dùng danh nghĩa Tư Đồ Phong gửi một lá tín phù mời Tô Thiếu Bạch xuống núi, theo như lời Bác Sơn phái, là do một tên đệ tử Cam phẩm trong núi Lạc Hà làm. Nghe đâu vì hắn ghen ghét Tô Thiếu Bạch có thần hỏa Lục phẩm, nên mới cố ý làm giả tín phù của Tư Đồ Phong, cấu kết với Ma tu tàn hại đồng môn, sau khi khai ra địa điểm thành Con Rối thì sợ tội nên đã tự sát. Đương nhiên là Nam Cung Hạo không tin lời giải thích này, như khi đó nôn nóng muốn cứu người, một mặt phái người bẩm báo lại tình hình cho Chấp sự trưởng lão điều tra, mặt khác tự mình nắm chắc thời cơ dẫn theo mấy sư đệ của Thiên Kỳ môn cùng Phượng Nhị, Hạ Mạt đến thành Con Rối tìm hiểu thực hư. Bọn họ thậm chí còn đến sớm hơn Tô Thiếu Bạch một ngày, nhưng vì phát hiện có điều lạ thường, sau khi mọi người bàn bạc, Nam Cung Hạo bèn dẫn đầu một mình xâm nhập vào thành Con Rối, những người khác ở lại bên ngoài tiện đường trợ giúp. Nam Cung Hạo đóng giả con rối thị vệ mặc giáp vàng đợi trong thành một ngày, đúng lúc được bé trai áo xanh chọn, cùng nó đến chỗ Ngụy Vô Pháp lấy khí thạch. Sau đó gặp được Tô Thiếu Bạch trong đại điện. Y vốn muốn tìm cơ hội thích hợp lặng lẽ mang Tô Thiếu Bạch trốn đi. Không ngờ rằng tên Ngụy thành chủ đó lại lật mặt ngay tại chỗ, chuyện xảy ra đột ngột, tình hình gấp gáp bèn xuất hiện luôn.
"Ta cảm thấy, dù là người nào cấu kết với Ma tu, đây cũng không phải lần đầu, chuyện lúc trước ở Đại hội Bách Khí, nói không chừng cũng là nhằm vào ngươi." Nam Cung Hạo nhướn mi nói, trong Bác Sơn phái nhất định có kẻ có vấn đề.
"Ta cũng biết có chút kỳ lạ, nghĩ kỹ lại thì vị trí mai phục của con cóc da vàng tại Đại hội Bách Khí khí đó và lúc bắt ta đi đều khá là chính xác. Nếu không phải trong Bác Sơn phái có nội ứng, sợ là Ma tu rất khó tìm được vị trí ẩn núp tốt như vậy. Có điều, ta tin Tư Đồ Phong..." Tô Thiếu Bạch cắn môi dưới nói.
"Không phải hắn, hắn là một đệ tử Xích phẩm, đương nhiên không có năng lực lớn đến vậy. Nhưng sư phụ hắn thì lại càng có khả năng." Nam Cung Hạo lắc đầu, so với Tư Đồ Phong, vẫn là vị Hách Liên trưởng lão có hiềm nghi lớn hơn.
"Hách Liên trưởng lão?" Tô Thiếu Bạch tròn mắt nhìn Nam Cung Hạo, ngoại trừ chuyện của Lâm Bái, cậu căn bản chẳng có quan hệ gì với Hách Liên trưởng lão. Nhưng mà, cẩn thận nghĩ lại, chuyện Đại hội Bách Khí, chuyện thần hỏa mình bẩm báo riêng, quả thật khi đó Hách Liên trưởng lão đều có mặt.
"Mấy chuyện này đợi về đều có thể kiểm tra lại. Có điều, chuyện ta thấy kỳ lạ hơn chính là địa cung trong Bí cảnh Bích Lạc." Nam Cung Hạo thở dài, lông mày nhíu chặt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trước khi bọn họ thành công xông đến tầng mười chín lấy được Tam Xích kiếm, thì trong mấy năm đó, toàn bộ các nhóm Kiếm tu xông vào mộ Vạn Kiếm đều thất bại. Tam Xích kiếm vừa được lấy đi, trận pháp của mộ Vạn Kiếm lập tức bị phá bỏ, dực hổ canh giữ cửa ải cũng xuất hiện, mộ Vạn Kiếm này, e là được dựng lên chỉ vì Tam Xích kiếm. Lại nói, giả sử trước Tam Xích kiếm còn có một thần kiếm giống vậy bị người lấy đi từ trong mộ Vạn Kiếm, vậy thanh thần kiếm xuất hiện trước đó có khi cũng đã sớm vang danh tại đại lục Đông Hoàng rồi. Chứ không giống như bây giờ, tất cả mọi người chỉ biết đến thanh thần kiếm Thanh phẩm không rõ tung tích do Lăng Hư đạo nhân của Bác Sơn phái lưu lại mà thôi.
Bí cảnh Bích Lạc đã có ít nhất mấy ngàn năm. Vậy thì, địa cung nằm giữa bí cảnh này xuất hiện lúc nào? Những Kiếm tu hoặc tu sĩ xông vào mộ Vạn Kiếm thất bại, ít nhất phải để lại phân nửa tu vi bản thân, tích lũy nhiều năm, số lượng có thể rất lớn. Thế mấy tu vi này rốt cuộc đã đi đâu rồi? Đưa cho dị thú giữa ải cắn nuốt cả, dùng để duy trì trận pháp kiểm soát mỗi tầng, hay theo như lời đầu bếp nhỏ nói đã bị người nào ngồi sau màn làm ngư ông đắc lợi lấy hết rồi sử dụng cho bản thân, lúc bọn họ vượt ải, Ngụy Vô Pháp cũng ở trong địa cung, cho nên lúc bản thân ở tầng mười chín cảm nhận có điều khác thường là vì vậy? Công lực cao thâm của Ngụy Vô Pháp và Ngụy Vô Thiên liệu có quan hệ gì với mộ Vạn Kiếm không? Nam Cung Hạo càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có chút phức tạp, vẻ mặt nghiêm trọng, vẫn cứ cảm thấy ở giữa còn thiếu một mối dây liên kết.
"Ta cũng hiểu địa cung đó rất kỳ lạ, hay là vầy đi, mai ta lại đến chỗ Ngụy Vô Pháp thăm dò một phen, ngoài tin tức đám Phượng Nhị, cũng tiện thể hỏi thử chuyện địa cung một chút." Tô Thiếu Bạch đề nghị, Ngụy Vô Pháp xem chừng cũng không quá chú ý chuyện để lộ tin tức, đã thế cứ mặt dày hỏi nhiều hơn chút vậy.
Trong bóng đêm, đôi con ngươi gần ngay trước mắt của đầu bếp nhỏ tỏa sáng lấp lánh, tựa như bóng trăng ánh sao lung linh trên trời đều rơi hết vào đôi mắt ấy. Nam Cung Hạo giật mình, kiềm lòng không được nghiêng đầu sang.
Ơ?
Tô Thiếu Bạch sửng sốt một phen, sao lại tới nữa rồi.
"Đừng động, bên ngoài có người." Nam Cung Hạo ghé bên tai Tô Thiếu Bạch nghiêm túc nói, sau đó, nghiêm túc hôn.
Chanh: Kiếm tu đại nhân ngươi cái tên lừa người này~~~ o(n_n)o haha~
Ngạn: Thứ vô sỉ, thứ mặt dày, thứ lợi dụng cơ hội!!!!!!!!!!!! =)))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.