Chương 19: Khó lòng vượt qua
Trần Nguyệt Vân, Mộc Lan
19/01/2020
Author: Mai Tuyết Vân
Nhìn thấy Nam Cung Siêu đã bắt được nửa quả cầu, ba kẻ đuổi theo đồng loạt dừng lại. Bọn họ nhìn nhau một cái, đều không dám manh động.
Đùa gì chứ, tấm gương của bốn đệ tử chi thứ tư còn rành rành trước mắt. Ai dám liều lĩnh tấn công đội ngũ ba người đáng sợ này, còn chê mình sống chưa đủ lâu à?
Một trong ba kẻ bước lên phía trước, bộ dạng cung kính nhún nhường, cười nói với Nam Cung Siêu: “Nhị công tử, nửa quả cầu này là của chúng tôi. Do tranh chấp với đội khác mới khiến nó bay đến đây, mong công tử nể mặt Tam trưởng lão mà trả lại cho!’’
Nam Cung Siêu nghe xong, cười khẩy một tiếng, xoay nửa quả cầu trên tay, khẽ nói: “Trên quả cầu cũng không viết tên Tam trưởng lão. Dựa vào cái gì mà bắt ta phải nể mặt ngài ấy?’’
Vừa dứt lời, đã ném nửa quả cầu chứa họa ấn vào trận pháp phòng ngự của Nhậm Bang. Đao Thước Thủ một đường chém tới, lướt ngang qua đám người trước mặt, bay thẳng về Thủy Sinh và Phù Không.
Động tác của Nam Cung Siêu nhanh tới mức, ba người kia còn chưa kịp phản ứng, thì nửa quả cầu đã rơi vào trận pháp. Nhậm Bang lập tức nghiêng người chắn phía trước trận pháp, linh lực không ngừng quấn quýt quanh thân.
Hắn đưa mắt thách thức ba kẻ cướp cầu, giọng điệu lạnh lùng: “Muốn lấy họa ấn thì đến đây!’’
Ba người kia: “…”
Nam Cung Hy đang mải mê khống chế hỏa long quấn quanh cầu sáng. Nghe thấy lời nói của Nhậm Bang, liền vội vàng nhìn xuống. Chân mày cau lại, có chút bực bội trong lòng, lại có kẻ đến cướp cầu ư? Bài học của bốn kẻ lúc trước, còn chưa đủ hay sao?
Không nói không rằng đã đáp xuống đất, hỏa long cuốn lấy cầu sáng cũng nhanh chóng theo sau. Nó nhẹ nhàng thả cầu sáng vào trận pháp, rồi lượn lờ bay quanh điểm tiếp cầu. Há to miệng lớn, giương nanh múa vuốt, sẵn sàng tấn công bất cứ kẻ nào.
“Lại có kẻ đến cướp cầu ư?” Giọng nói tức giận của Nam Cung Hy truyền đến, vừa nghe đã biết hắn không vui.
Nhậm Bang nhướng cao chân mày, không ngại đổ thêm dầu vào lửa, trả lời hắn: “Phải! Hy Nhi, bọn họ muốn cướp họa ấn!’’
Ba người kia nghe xong, trên mặt đầy vạch đen, sao tình hình lại trở thành như vậy. Từ đầu đến cuối, bọn họ có chỗ nào muốn cướp họa ấn chứ? Không phải đã nói rõ ràng rồi sao, là mong được trả lại, mong được trả lại đó!!
“Vậy huynh còn đứng đấy làm gì? Lên!!’’ Nam Cung Hy nghe Nhậm Bang nói thế, vừa tiến một bước đã áp sát ba người kia.
“Không, không phải…’’ Ba kẻ kia hốt hoảng giải thích, nhưng Nam Cung Hy không có tâm tình để nghe.
Bây giờ, trong lòng hắn cảm thấy rất phiền phức. Dù Nam Cung Hy đã tìm thấy ba họa ấn, thì vẫn còn đến mười hai họa ấn ngoài kia. Trên không trung còn hơn một nghìn quả cầu ánh sáng, võ đài tỷ thí này lại rộng như vậy.
Chẳng lẽ ngay cả một họa ấn, bọn họ cũng không có lòng tin mình sẽ tìm ra ư? Vì sao cứ nhất định phải chen chúc, tranh đoạt, từ chỗ của Nam Cung Hy mới thỏa lòng?
Nhậm Bang nhìn thấy Nam Cung Hy lao lên, khóe miệng cong lên thành một nụ cười giảo hoạt. Hắn cũng không đóng vai người qua đường nữa, linh lực toàn thân xoay chuyển, dồn vào nắm đấm. Từng bước chân như cưỡi gió đạp mây, áp sát ba người kia, long tranh hổ đấu lại bắt đầu.
Trong khi bên này giao chiến hăng say, phía bên kia Nam Cung Siêu cũng vừa cứu Thủy Sinh và Phù Không, một bàn thua trông thấy. Y phục hoàng kim bay phấp phới, đao Thước Thủ cắm sâu vào lòng đất, kim lôi lập lòe xung quanh.
Khi dao động năng lượng chấm dứt, Nam Cung Siêu cũng rút đao Thước Thủ lên. Chỉ về phía ba kẻ vừa ra quyền, giọng nói đanh thép:
“Các ngươi chưa nghe quy tắc sao? Không được phép giết hại đồng môn, trong trường hợp đối thủ không còn sức phản kháng, thì trận đấu sẽ lập tức kết thúc. Hành động vừa rồi của các ngươi, là có ý gì?”
Ba kẻ kia không ngờ, Nam Cung Siêu lại đến, khuôn mặt cũng tái nhợt cả đi. Thân thể run rẩy, sức lực toàn thân như bị rút cạn. Ba quyền vừa rồi, đúng là không được khống chế tốt, rất có thể sẽ khiến Thủy Sinh mất mạng như chơi.
Nhưng không phải còn có Phù Không, đứng ra bảo vệ nàng ta sao? Với thực lực của Phù Không, sau khi chịu đựng ba quyền kia, cùng lắm chỉ trọng thương nằm một chỗ, chứ không đến nỗi mất mạng.
Vừa có kẻ lên tiếng định giải thích, thì Nam Cung Siêu đã liếc mắt nhìn sang, quát một câu: “Vẫn còn muốn thanh minh ư? Hay cho rằng chỉ cần có hắn ta bảo vệ, nữ đệ tử kia sẽ không sao?”
Thấy Nam Cung Siêu đang bừng bừng lửa giận, không ai dám hé răng nói nửa lời. Lúc này, Phù Không đã dìu Thủy Sinh đứng dậy. Hắn nhanh tay lấy một bình đan dược từ trong áo ra, trút vào miệng nàng.
Thủy Sinh nuốt đan dược vào bụng, cảm thấy linh lực dồi dào lại tuôn đổ trong cơ thể. Tay chân dần dần cử động được, một lúc sau đã có thể tự mình đứng thẳng, không cần dựa vào Phù Không nữa.
Nàng nhìn thấy Nam Cung Siêu vẫn đang trừng mắt với đám người trước mặt, không khỏi mừng thầm. Vừa rồi nếu không có Nam Cung Siêu chắn ba quyền kia, có lẽ Phù Không và nàng đã không còn cơ hội tiếp tục phần thi.
Thủy Sinh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Nam Cung Siêu, dáng người thướt tha uyển chuyển, điệu bộ vô cùng xinh đẹp. Khẽ nghiêng người hành lễ, mỗi từ cất lên cứ như yến oanh đang ríu rít, càng khiến Thủy Sinh thêm phần diễm lệ: “Đa tạ, Nhị công tử ra tay cứu giúp!’’
Không chỉ có Phù Không ngẩn người, mà ngay cả ba người cướp cầu cũng ngây dại. Tuy bình thường Thủy Sinh rất đẹp, nhưng chưa bao giờ tỏ ra dịu dàng mềm mỏng. Điều này khiến cho vẻ đẹp của nàng nhuốm màu băng lãnh, làm người khác khó lại gần.
Nhưng Nam Cung Siêu hoàn toàn không có phản ứng, chỉ khẽ liếc mắt nhìn nàng một cái. Sau đó thu đao Thước Thủ, nói: “Tự giải quyết cho tốt, họa ấn kia, ta sẽ không trả lại!’’
Nói xong, cũng nhanh chóng trở về chỗ cũ, gia nhập cuộc chiến nhộn nhịp phía bên kia. Để lại một đám người ngơ ngác, trố mắt nhìn nhau. Người kinh ngạc nhất, có lẽ là Thủy Sinh, thân thể vẫn đang giữ nguyên tư thế cũ.
Vậy là giúp hay không giúp?
Nói không giúp, vừa rồi Nam Cung Siêu chắn một đòn cho bọn họ, thì nên gọi là gì. Nói giúp, vì sao không trả họa ấn, còn nói khẳng định nhất định sẽ không trả.
Cái này… Nên gọi là phí bảo kê sao?
Thủy Sinh khôi phục tinh thần, đứng thẳng người lên, dải lụa trắng trong tay lại một lần nữa lay động. Phù Không xử lý vết thương trên tay xong, rồi cũng tiến lên phía trước, đứng cạnh Thủy Sinh.
“Sư tỷ, chúng ta bắt đầu từ kẻ nào?” Trường kiếm trong tay thành hình, cuồng phong rít gào quanh thân kiếm. Phù Không nhìn ba kẻ trước mặt, sự thù hận tràn ngập trong ánh mắt.
Thủy Sinh không trả lời câu hỏi của hắn, trực tiếp đổ người về phía trước. Quất dải lụa chứa đầy linh lực về phía kẻ gần nhất, xé rách áo giáp trên người hắn: “Còn phải hỏi sao, kẻ nào cũng phải đánh!’’
Thủy Sinh và Phù Không cương nhu kết hợp, ra chiêu dứt khoát nhanh lẹ, chẳng mấy chốc đã áp đảo ba kẻ kia. Dường như họ đã quên mất mục đích chính của vòng thi Huyễn Tinh Thải Quang là gì. Chỉ say mê mải miết đuổi theo đối thủ, giết cùng diệt tận!
Quay trở lại trận đấu của đám người Nam Cung Hy, sau khi Nam Cung Siêu trở về, thực lực đội ngũ như hổ mọc thêm cánh. Một đường càn quét, khiến ba kẻ xấu số kia trọng thương không đứng dậy nổi, hoàn toàn không còn khả năng chiến đấu.
Nam Cung Hy thu quyền, triệu hồi hỏa long, xoay người đề khí phóng lên cao. Trong lúc bọn họ giao đấu, đã có người tìm ra họa ấn thứ năm và thứ sáu. Nếu còn không đẩy nhanh tốc độ phá cầu, thứ hạng chung cuộc toàn trận đấu, rất có thể sẽ vụt mất khỏi tầm tay.
Nhìn hành động dứt khoát của Nam Cung Hy, rồi lại nhìn ba kẻ thê thảm nằm la liệt trên mặt đất. Nam Cung Siêu tò mò hỏi: “Ba tên này đắc tội gì với Hy Nhi ư? Chỉ đến xin lại họa ấn, chắc cũng không ngu ngốc đến nỗi muốn cướp đoạt đâu nhỉ?”
Nhậm Bang nín cười, một lần nữa mở rộng pháp trận, chuyển hướng tiếp cầu, thong thả trả lời Nam Cung Siêu: “Là ta nói chúng đến cướp họa ấn. Đệ ấy không mạnh tay sao được?”
Nam Cung Siêu: “…”
Hắn nghe xong cũng im lặng, hoàn toàn không biết nên nói gì. Rùng mình một cái, âm thầm ghi nhớ một câu: “Thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội đàn bà. Thà chọc tức đàn bà, chứ đừng chọc tức Nhậm Bang!’’
Sau hai cuộc tranh cướp họa ấn, toàn bộ đám tuyển thủ còn lại, không ai dám liều lĩnh cướp cầu. Chưa nhìn thấy rõ ràng ư, tốp ba mươi nay còn lại bao nhiêu người?
Bốn đệ tử chi thứ tư vì liều lĩnh cướp họa ấn, mà bị đám Nam Cung Hy đánh cho thê thảm. Được các võ sư giám sát khiêng ra khỏi võ đài tỷ thí, còn đang phải chữa thương bên kia.
Ba tên tiếp theo, chỉ đến xin lại họa ấn, cũng bị một lời nói của Nhậm Bang hại. Thành công nối bước bốn tên phía trước, trở thành nạn nhân tiếp theo dưới tay Nam Cung Hy. Sau đó, nhập hội chung với bốn tên ấy, nhận trị liệu bên ngoài sân đấu.
Ba người còn lại thì ít thê thảm hơn, chưa tới mức không thể tiếp tục thi đấu, nhưng cũng không khác như thế là bao. Trở thành đối tượng trả thù số một của cặp đôi Thủy Sinh, Phù Không. Hai người này đã hoàn toàn quên mất, đây là phần thi bắt cầu sáng tìm họa ấn.
Bọn họ chỉ chăm chú vào một mục tiêu duy nhất. Đó chính là làm sao, khiến ba người kia không thể bắt được cầu sáng. Cho dù phải phá nát cầu sáng, Thủy Sinh cũng không ngại ra tay. Tình hình mèo vờn chuột cứ thế tiếp diễn, trong suốt thời gian còn lại của phần thi.
Không tốn nhiều công sức, vẫn có thể loại mười hai người ra khỏi cuộc đua giành thứ hạng. Nên nói là đáng sợ, hay không đáng sợ đây?
Những tuyển thủ còn lại đều phát lạnh trong lòng, chuyên tâm bắt cầu sáng của mình, bớt gây thêm chuyện thị phi.
Qua nửa canh giờ, hơn phân nửa số cầu sáng trên không đã biến mất. Chín trong số mười lăm họa ấn được tìm thấy, nhưng đã có đến sáu họa ấn thuộc về đội ngũ của Nam Cung Hy.
Thực lực ba người hơn hẳn các tuyển thủ còn lại một bậc. Cho dù là kỳ tài bậc nhất một chi, cũng khó lòng vượt qua được bọn họ. Hay không muốn nói, là hoàn toàn không có khả năng sánh bằng.
Nếu ba người Nam Cung Hy muốn tranh giành, e rằng không có đội ngũ nào có khả năng giữ được họa ấn trong tay. Chẳng qua họ không cần làm những chuyện thừa thải này, thực lực cao thấp rõ ràng.
Chỉ cần không ai liều lĩnh tự tìm đường chết, Nam Cung Hy cũng sẽ không chủ động chuốc phiền. Một phương độc bá, không có đối thủ!
Kết quả chung cuộc đã định, khi họa ấn cuối cùng được tìm thấy, cũng là lúc tiếng trống hiệu vang lên lần nữa. Nam Cung Hy hạ người đáp xuống đất, nhìn vào trận pháp của Nhậm Bang, nở nụ cười hài lòng.
Nam Cung Siêu cũng thu lại đao Thước Thủ, phi thân trở về từ phía khác, vỗ vai Nam Cung Hy: “Hy Nhi, làm tốt lắm!’’
Nhậm Bang cũng mỉm cười nhìn hai người họ, vỗ vai tỏ ý khen ngợi. Sau đó nâng trận pháp lên cao, nhìn mười họa ấn xoay tròn trong trận pháp, khẽ hỏi: “Phân chia thế nào đây?”
Nam Cung Hy không do dự, mà lập tức đáp ngay: “Huynh bốn, bọn đệ ba!’’
Nhậm Bang có chút sửng sốt, hắn vốn định nhường phần lớn cho huynh đệ Nam Cung. Mặc dù hắn cũng tham gia tỷ thí gia tộc, nhưng chưa bao giờ có ý định tiến vào học viện. Giữ họa ấn chỉ muốn đổi một trận đấu công bằng với hai huynh đệ Nam Cung mà thôi.
Nam Cung Siêu nghe xong cũng gật đầu tán thành, cười nói với Nhậm Bang: “Cứ quyết định như thế! Hy Nhi còn nợ đệ một trận đấu, xem như thanh toán nợ nần luôn nào!’’
Hai huynh đệ Nam Cung đã nói vậy, Nhậm Bang cũng không thể chối từ. Đành nhận lấy bốn họa ấn, chính thức giành ngôi đầu bảng lần tỷ võ gia tộc lần này.
Sau Nhậm Bang, số họa ấn của Nam Cung Siêu và Nam Cung Hy là cao nhất, bọn họ sẽ tiến hành song đấu để định ra hạng hai và ba.
Trong năm họa ấn còn lại, một cái đã bị đội Thủy Sinh hủy mất nên chỉ còn bốn. Bốn họa ấn này lại chia đều cho bốn đội, mỗi đội cử ra người mạnh nhất tham gia vào vòng song đấu, quyết định các thứ hạng tiếp theo.
Sau khi phần thi Huyễn Tinh Thải Quang kết thúc, ba người Nam Cung Hy nhanh chóng trở về khu vực chờ, tụ họp với đám người Lý Trạm. Tô Giai Giai đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Khi nàng định tiến lên chúc mừng Nam Cung Siêu, thì bất ngờ đã có người khác nhanh chân hơn.
Thủy Sinh e lệ bước về phía Nam Cung Siêu, dịu dàng hành lễ. Rồi lấy một cái hà bao từ trong tay áo ra, đưa cho Nam Cung Siêu, khẽ nói: “Vừa rồi lúc thi đấu, không thể cảm tạ. Hà bao này, là do chính tay tiểu nữ thêu. Nếu Nhị công tử không chê, xin hãy nhận thay tấm lòng của tiểu nữ.’’
Nam Cung Hy và Nhậm Bang nhìn nhau một cái, không hẹn mà gặp lùi lại đằng sau, bộ dạng đều vui sướng khi người khác gặp họa. Ánh mắt lấp lánh trêu đùa, hết nhìn Thủy Sinh rồi lại nhìn sang Tô Giai Giai đằng sau.
Nhậm Bang không nhịn được, phì cười: “Xem ra, A Siêu rất có số đào hoa!’’ Nam Cung Hy cũng cười theo, không nói gì, im lặng xem kịch hay.
Phù Không đứng đằng xa nhìn lại, thấy hành động của sư tỷ như thế cũng không có biểu hiện gì lạ. Ánh mắt chỉ lơ đãng nhìn lướt qua chỗ Hoắc Thanh Đồng, dường như có điều gì muốn nói. Nhưng khi chạm phải cái nhìn sắc lạnh của Lý Trạm bên cạnh, thì lời muốn nói kia cũng đành nuốt xuống.
Hà bào thêu kim lân lấp lánh bay trên trời, đường kim mũi chỉ tinh tế, xinh đẹp. Đặt trong lòng bàn tay trắng như ngọc, ngón tay thuôn dài tinh xảo. Cứ như tặng phẩm thượng hạng, được bọc gấm lụa kiêu sa bên ngoài.
Nếu là người khác có lẽ sẽ vui mừng không kịp, còn Nam Cung Siêu chỉ hờ hững liếc nhìn hà bao tinh xảo một cái. Rồi vội vàng bước về phía Tô Giai Giai, không quên ném lại một câu: “Ta lấy họa ấn, xem như lời cảm tạ. Hà bao này, cô nương vẫn nên giữ đi!’’
Nhìn thấy Nam Cung Siêu đã bắt được nửa quả cầu, ba kẻ đuổi theo đồng loạt dừng lại. Bọn họ nhìn nhau một cái, đều không dám manh động.
Đùa gì chứ, tấm gương của bốn đệ tử chi thứ tư còn rành rành trước mắt. Ai dám liều lĩnh tấn công đội ngũ ba người đáng sợ này, còn chê mình sống chưa đủ lâu à?
Một trong ba kẻ bước lên phía trước, bộ dạng cung kính nhún nhường, cười nói với Nam Cung Siêu: “Nhị công tử, nửa quả cầu này là của chúng tôi. Do tranh chấp với đội khác mới khiến nó bay đến đây, mong công tử nể mặt Tam trưởng lão mà trả lại cho!’’
Nam Cung Siêu nghe xong, cười khẩy một tiếng, xoay nửa quả cầu trên tay, khẽ nói: “Trên quả cầu cũng không viết tên Tam trưởng lão. Dựa vào cái gì mà bắt ta phải nể mặt ngài ấy?’’
Vừa dứt lời, đã ném nửa quả cầu chứa họa ấn vào trận pháp phòng ngự của Nhậm Bang. Đao Thước Thủ một đường chém tới, lướt ngang qua đám người trước mặt, bay thẳng về Thủy Sinh và Phù Không.
Động tác của Nam Cung Siêu nhanh tới mức, ba người kia còn chưa kịp phản ứng, thì nửa quả cầu đã rơi vào trận pháp. Nhậm Bang lập tức nghiêng người chắn phía trước trận pháp, linh lực không ngừng quấn quýt quanh thân.
Hắn đưa mắt thách thức ba kẻ cướp cầu, giọng điệu lạnh lùng: “Muốn lấy họa ấn thì đến đây!’’
Ba người kia: “…”
Nam Cung Hy đang mải mê khống chế hỏa long quấn quanh cầu sáng. Nghe thấy lời nói của Nhậm Bang, liền vội vàng nhìn xuống. Chân mày cau lại, có chút bực bội trong lòng, lại có kẻ đến cướp cầu ư? Bài học của bốn kẻ lúc trước, còn chưa đủ hay sao?
Không nói không rằng đã đáp xuống đất, hỏa long cuốn lấy cầu sáng cũng nhanh chóng theo sau. Nó nhẹ nhàng thả cầu sáng vào trận pháp, rồi lượn lờ bay quanh điểm tiếp cầu. Há to miệng lớn, giương nanh múa vuốt, sẵn sàng tấn công bất cứ kẻ nào.
“Lại có kẻ đến cướp cầu ư?” Giọng nói tức giận của Nam Cung Hy truyền đến, vừa nghe đã biết hắn không vui.
Nhậm Bang nhướng cao chân mày, không ngại đổ thêm dầu vào lửa, trả lời hắn: “Phải! Hy Nhi, bọn họ muốn cướp họa ấn!’’
Ba người kia nghe xong, trên mặt đầy vạch đen, sao tình hình lại trở thành như vậy. Từ đầu đến cuối, bọn họ có chỗ nào muốn cướp họa ấn chứ? Không phải đã nói rõ ràng rồi sao, là mong được trả lại, mong được trả lại đó!!
“Vậy huynh còn đứng đấy làm gì? Lên!!’’ Nam Cung Hy nghe Nhậm Bang nói thế, vừa tiến một bước đã áp sát ba người kia.
“Không, không phải…’’ Ba kẻ kia hốt hoảng giải thích, nhưng Nam Cung Hy không có tâm tình để nghe.
Bây giờ, trong lòng hắn cảm thấy rất phiền phức. Dù Nam Cung Hy đã tìm thấy ba họa ấn, thì vẫn còn đến mười hai họa ấn ngoài kia. Trên không trung còn hơn một nghìn quả cầu ánh sáng, võ đài tỷ thí này lại rộng như vậy.
Chẳng lẽ ngay cả một họa ấn, bọn họ cũng không có lòng tin mình sẽ tìm ra ư? Vì sao cứ nhất định phải chen chúc, tranh đoạt, từ chỗ của Nam Cung Hy mới thỏa lòng?
Nhậm Bang nhìn thấy Nam Cung Hy lao lên, khóe miệng cong lên thành một nụ cười giảo hoạt. Hắn cũng không đóng vai người qua đường nữa, linh lực toàn thân xoay chuyển, dồn vào nắm đấm. Từng bước chân như cưỡi gió đạp mây, áp sát ba người kia, long tranh hổ đấu lại bắt đầu.
Trong khi bên này giao chiến hăng say, phía bên kia Nam Cung Siêu cũng vừa cứu Thủy Sinh và Phù Không, một bàn thua trông thấy. Y phục hoàng kim bay phấp phới, đao Thước Thủ cắm sâu vào lòng đất, kim lôi lập lòe xung quanh.
Khi dao động năng lượng chấm dứt, Nam Cung Siêu cũng rút đao Thước Thủ lên. Chỉ về phía ba kẻ vừa ra quyền, giọng nói đanh thép:
“Các ngươi chưa nghe quy tắc sao? Không được phép giết hại đồng môn, trong trường hợp đối thủ không còn sức phản kháng, thì trận đấu sẽ lập tức kết thúc. Hành động vừa rồi của các ngươi, là có ý gì?”
Ba kẻ kia không ngờ, Nam Cung Siêu lại đến, khuôn mặt cũng tái nhợt cả đi. Thân thể run rẩy, sức lực toàn thân như bị rút cạn. Ba quyền vừa rồi, đúng là không được khống chế tốt, rất có thể sẽ khiến Thủy Sinh mất mạng như chơi.
Nhưng không phải còn có Phù Không, đứng ra bảo vệ nàng ta sao? Với thực lực của Phù Không, sau khi chịu đựng ba quyền kia, cùng lắm chỉ trọng thương nằm một chỗ, chứ không đến nỗi mất mạng.
Vừa có kẻ lên tiếng định giải thích, thì Nam Cung Siêu đã liếc mắt nhìn sang, quát một câu: “Vẫn còn muốn thanh minh ư? Hay cho rằng chỉ cần có hắn ta bảo vệ, nữ đệ tử kia sẽ không sao?”
Thấy Nam Cung Siêu đang bừng bừng lửa giận, không ai dám hé răng nói nửa lời. Lúc này, Phù Không đã dìu Thủy Sinh đứng dậy. Hắn nhanh tay lấy một bình đan dược từ trong áo ra, trút vào miệng nàng.
Thủy Sinh nuốt đan dược vào bụng, cảm thấy linh lực dồi dào lại tuôn đổ trong cơ thể. Tay chân dần dần cử động được, một lúc sau đã có thể tự mình đứng thẳng, không cần dựa vào Phù Không nữa.
Nàng nhìn thấy Nam Cung Siêu vẫn đang trừng mắt với đám người trước mặt, không khỏi mừng thầm. Vừa rồi nếu không có Nam Cung Siêu chắn ba quyền kia, có lẽ Phù Không và nàng đã không còn cơ hội tiếp tục phần thi.
Thủy Sinh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Nam Cung Siêu, dáng người thướt tha uyển chuyển, điệu bộ vô cùng xinh đẹp. Khẽ nghiêng người hành lễ, mỗi từ cất lên cứ như yến oanh đang ríu rít, càng khiến Thủy Sinh thêm phần diễm lệ: “Đa tạ, Nhị công tử ra tay cứu giúp!’’
Không chỉ có Phù Không ngẩn người, mà ngay cả ba người cướp cầu cũng ngây dại. Tuy bình thường Thủy Sinh rất đẹp, nhưng chưa bao giờ tỏ ra dịu dàng mềm mỏng. Điều này khiến cho vẻ đẹp của nàng nhuốm màu băng lãnh, làm người khác khó lại gần.
Nhưng Nam Cung Siêu hoàn toàn không có phản ứng, chỉ khẽ liếc mắt nhìn nàng một cái. Sau đó thu đao Thước Thủ, nói: “Tự giải quyết cho tốt, họa ấn kia, ta sẽ không trả lại!’’
Nói xong, cũng nhanh chóng trở về chỗ cũ, gia nhập cuộc chiến nhộn nhịp phía bên kia. Để lại một đám người ngơ ngác, trố mắt nhìn nhau. Người kinh ngạc nhất, có lẽ là Thủy Sinh, thân thể vẫn đang giữ nguyên tư thế cũ.
Vậy là giúp hay không giúp?
Nói không giúp, vừa rồi Nam Cung Siêu chắn một đòn cho bọn họ, thì nên gọi là gì. Nói giúp, vì sao không trả họa ấn, còn nói khẳng định nhất định sẽ không trả.
Cái này… Nên gọi là phí bảo kê sao?
Thủy Sinh khôi phục tinh thần, đứng thẳng người lên, dải lụa trắng trong tay lại một lần nữa lay động. Phù Không xử lý vết thương trên tay xong, rồi cũng tiến lên phía trước, đứng cạnh Thủy Sinh.
“Sư tỷ, chúng ta bắt đầu từ kẻ nào?” Trường kiếm trong tay thành hình, cuồng phong rít gào quanh thân kiếm. Phù Không nhìn ba kẻ trước mặt, sự thù hận tràn ngập trong ánh mắt.
Thủy Sinh không trả lời câu hỏi của hắn, trực tiếp đổ người về phía trước. Quất dải lụa chứa đầy linh lực về phía kẻ gần nhất, xé rách áo giáp trên người hắn: “Còn phải hỏi sao, kẻ nào cũng phải đánh!’’
Thủy Sinh và Phù Không cương nhu kết hợp, ra chiêu dứt khoát nhanh lẹ, chẳng mấy chốc đã áp đảo ba kẻ kia. Dường như họ đã quên mất mục đích chính của vòng thi Huyễn Tinh Thải Quang là gì. Chỉ say mê mải miết đuổi theo đối thủ, giết cùng diệt tận!
Quay trở lại trận đấu của đám người Nam Cung Hy, sau khi Nam Cung Siêu trở về, thực lực đội ngũ như hổ mọc thêm cánh. Một đường càn quét, khiến ba kẻ xấu số kia trọng thương không đứng dậy nổi, hoàn toàn không còn khả năng chiến đấu.
Nam Cung Hy thu quyền, triệu hồi hỏa long, xoay người đề khí phóng lên cao. Trong lúc bọn họ giao đấu, đã có người tìm ra họa ấn thứ năm và thứ sáu. Nếu còn không đẩy nhanh tốc độ phá cầu, thứ hạng chung cuộc toàn trận đấu, rất có thể sẽ vụt mất khỏi tầm tay.
Nhìn hành động dứt khoát của Nam Cung Hy, rồi lại nhìn ba kẻ thê thảm nằm la liệt trên mặt đất. Nam Cung Siêu tò mò hỏi: “Ba tên này đắc tội gì với Hy Nhi ư? Chỉ đến xin lại họa ấn, chắc cũng không ngu ngốc đến nỗi muốn cướp đoạt đâu nhỉ?”
Nhậm Bang nín cười, một lần nữa mở rộng pháp trận, chuyển hướng tiếp cầu, thong thả trả lời Nam Cung Siêu: “Là ta nói chúng đến cướp họa ấn. Đệ ấy không mạnh tay sao được?”
Nam Cung Siêu: “…”
Hắn nghe xong cũng im lặng, hoàn toàn không biết nên nói gì. Rùng mình một cái, âm thầm ghi nhớ một câu: “Thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội đàn bà. Thà chọc tức đàn bà, chứ đừng chọc tức Nhậm Bang!’’
Sau hai cuộc tranh cướp họa ấn, toàn bộ đám tuyển thủ còn lại, không ai dám liều lĩnh cướp cầu. Chưa nhìn thấy rõ ràng ư, tốp ba mươi nay còn lại bao nhiêu người?
Bốn đệ tử chi thứ tư vì liều lĩnh cướp họa ấn, mà bị đám Nam Cung Hy đánh cho thê thảm. Được các võ sư giám sát khiêng ra khỏi võ đài tỷ thí, còn đang phải chữa thương bên kia.
Ba tên tiếp theo, chỉ đến xin lại họa ấn, cũng bị một lời nói của Nhậm Bang hại. Thành công nối bước bốn tên phía trước, trở thành nạn nhân tiếp theo dưới tay Nam Cung Hy. Sau đó, nhập hội chung với bốn tên ấy, nhận trị liệu bên ngoài sân đấu.
Ba người còn lại thì ít thê thảm hơn, chưa tới mức không thể tiếp tục thi đấu, nhưng cũng không khác như thế là bao. Trở thành đối tượng trả thù số một của cặp đôi Thủy Sinh, Phù Không. Hai người này đã hoàn toàn quên mất, đây là phần thi bắt cầu sáng tìm họa ấn.
Bọn họ chỉ chăm chú vào một mục tiêu duy nhất. Đó chính là làm sao, khiến ba người kia không thể bắt được cầu sáng. Cho dù phải phá nát cầu sáng, Thủy Sinh cũng không ngại ra tay. Tình hình mèo vờn chuột cứ thế tiếp diễn, trong suốt thời gian còn lại của phần thi.
Không tốn nhiều công sức, vẫn có thể loại mười hai người ra khỏi cuộc đua giành thứ hạng. Nên nói là đáng sợ, hay không đáng sợ đây?
Những tuyển thủ còn lại đều phát lạnh trong lòng, chuyên tâm bắt cầu sáng của mình, bớt gây thêm chuyện thị phi.
Qua nửa canh giờ, hơn phân nửa số cầu sáng trên không đã biến mất. Chín trong số mười lăm họa ấn được tìm thấy, nhưng đã có đến sáu họa ấn thuộc về đội ngũ của Nam Cung Hy.
Thực lực ba người hơn hẳn các tuyển thủ còn lại một bậc. Cho dù là kỳ tài bậc nhất một chi, cũng khó lòng vượt qua được bọn họ. Hay không muốn nói, là hoàn toàn không có khả năng sánh bằng.
Nếu ba người Nam Cung Hy muốn tranh giành, e rằng không có đội ngũ nào có khả năng giữ được họa ấn trong tay. Chẳng qua họ không cần làm những chuyện thừa thải này, thực lực cao thấp rõ ràng.
Chỉ cần không ai liều lĩnh tự tìm đường chết, Nam Cung Hy cũng sẽ không chủ động chuốc phiền. Một phương độc bá, không có đối thủ!
Kết quả chung cuộc đã định, khi họa ấn cuối cùng được tìm thấy, cũng là lúc tiếng trống hiệu vang lên lần nữa. Nam Cung Hy hạ người đáp xuống đất, nhìn vào trận pháp của Nhậm Bang, nở nụ cười hài lòng.
Nam Cung Siêu cũng thu lại đao Thước Thủ, phi thân trở về từ phía khác, vỗ vai Nam Cung Hy: “Hy Nhi, làm tốt lắm!’’
Nhậm Bang cũng mỉm cười nhìn hai người họ, vỗ vai tỏ ý khen ngợi. Sau đó nâng trận pháp lên cao, nhìn mười họa ấn xoay tròn trong trận pháp, khẽ hỏi: “Phân chia thế nào đây?”
Nam Cung Hy không do dự, mà lập tức đáp ngay: “Huynh bốn, bọn đệ ba!’’
Nhậm Bang có chút sửng sốt, hắn vốn định nhường phần lớn cho huynh đệ Nam Cung. Mặc dù hắn cũng tham gia tỷ thí gia tộc, nhưng chưa bao giờ có ý định tiến vào học viện. Giữ họa ấn chỉ muốn đổi một trận đấu công bằng với hai huynh đệ Nam Cung mà thôi.
Nam Cung Siêu nghe xong cũng gật đầu tán thành, cười nói với Nhậm Bang: “Cứ quyết định như thế! Hy Nhi còn nợ đệ một trận đấu, xem như thanh toán nợ nần luôn nào!’’
Hai huynh đệ Nam Cung đã nói vậy, Nhậm Bang cũng không thể chối từ. Đành nhận lấy bốn họa ấn, chính thức giành ngôi đầu bảng lần tỷ võ gia tộc lần này.
Sau Nhậm Bang, số họa ấn của Nam Cung Siêu và Nam Cung Hy là cao nhất, bọn họ sẽ tiến hành song đấu để định ra hạng hai và ba.
Trong năm họa ấn còn lại, một cái đã bị đội Thủy Sinh hủy mất nên chỉ còn bốn. Bốn họa ấn này lại chia đều cho bốn đội, mỗi đội cử ra người mạnh nhất tham gia vào vòng song đấu, quyết định các thứ hạng tiếp theo.
Sau khi phần thi Huyễn Tinh Thải Quang kết thúc, ba người Nam Cung Hy nhanh chóng trở về khu vực chờ, tụ họp với đám người Lý Trạm. Tô Giai Giai đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Khi nàng định tiến lên chúc mừng Nam Cung Siêu, thì bất ngờ đã có người khác nhanh chân hơn.
Thủy Sinh e lệ bước về phía Nam Cung Siêu, dịu dàng hành lễ. Rồi lấy một cái hà bao từ trong tay áo ra, đưa cho Nam Cung Siêu, khẽ nói: “Vừa rồi lúc thi đấu, không thể cảm tạ. Hà bao này, là do chính tay tiểu nữ thêu. Nếu Nhị công tử không chê, xin hãy nhận thay tấm lòng của tiểu nữ.’’
Nam Cung Hy và Nhậm Bang nhìn nhau một cái, không hẹn mà gặp lùi lại đằng sau, bộ dạng đều vui sướng khi người khác gặp họa. Ánh mắt lấp lánh trêu đùa, hết nhìn Thủy Sinh rồi lại nhìn sang Tô Giai Giai đằng sau.
Nhậm Bang không nhịn được, phì cười: “Xem ra, A Siêu rất có số đào hoa!’’ Nam Cung Hy cũng cười theo, không nói gì, im lặng xem kịch hay.
Phù Không đứng đằng xa nhìn lại, thấy hành động của sư tỷ như thế cũng không có biểu hiện gì lạ. Ánh mắt chỉ lơ đãng nhìn lướt qua chỗ Hoắc Thanh Đồng, dường như có điều gì muốn nói. Nhưng khi chạm phải cái nhìn sắc lạnh của Lý Trạm bên cạnh, thì lời muốn nói kia cũng đành nuốt xuống.
Hà bào thêu kim lân lấp lánh bay trên trời, đường kim mũi chỉ tinh tế, xinh đẹp. Đặt trong lòng bàn tay trắng như ngọc, ngón tay thuôn dài tinh xảo. Cứ như tặng phẩm thượng hạng, được bọc gấm lụa kiêu sa bên ngoài.
Nếu là người khác có lẽ sẽ vui mừng không kịp, còn Nam Cung Siêu chỉ hờ hững liếc nhìn hà bao tinh xảo một cái. Rồi vội vàng bước về phía Tô Giai Giai, không quên ném lại một câu: “Ta lấy họa ấn, xem như lời cảm tạ. Hà bao này, cô nương vẫn nên giữ đi!’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.