Chương 28: Lệ Thành
Trần Nguyệt Vân, Mộc Lan
19/01/2020
Author: Mai Tuyết Vân
Trước khi trời sáng, bốn thầy trò Diệp Tử Kiếm đã đến được phụ cận Lệ thành. Tuy Lệ thành không lớn nhưng lại là nơi tập trung nhiều cường giả có thực lực. Thành chủ Tương Kha cũng là một cao thủ, đối nhân xử thế lại cương nhu kết hợp. Chính vì thế mà Lệ thành mới có thể giữ được an ổn trong lúc rối ren như vậy.
Diệp Tử Kiếm dẫn ba đồ đệ tiến vào cổng thành, vừa đến cổng chính đã bị lính gác giữ lại. Tên lính quan sát bọn họ một lượt, khẽ nhếch mép một cái, rồi lên tiếng: “Theo ta thấy các ngươi không phải người Lệ thành. Nói, các ngươi là người ở đâu, mục đích vào thành là gì?”
Diệp Tử Kiếm không muốn mất nhiều thời gian, lập tức lấy một lệnh bài từ trong tay áo ra, đưa lên cao: “Mau thông báo với Thành chủ, có khách từ xa đến!’’
Tên lính gác thấy bọn họ là người lạ, muốn vòi vĩnh chút bạc rồi mới cho qua. Không ngờ Diệp Tử Kiếm lại lấy lệnh bài ra, phía trên có khắc gia huy của Tương gia và tên của Thành chủ. Chính là biểu tượng quyền lực cao nhất của Lệ thành, thấy lệnh bài như nhìn thấy Thành chủ, không thể bất kính.
Thái độ của hắn nhanh chóng thay đổi, chắp tay cung kính hành lễ với Diệp Tử Kiếm: “Tiểu nhân có mắt như mù, xin đại nhân lượng thứ. Chúng tôi sẽ đi thông báo với Thành chủ ngay, mong các vị đợi một chút.’’
Nói xong, lại quay sang dặn dò đám thuộc hạ: “Các ngươi phải tiếp đón cho cẩn thận. Nếu có gì sơ sót, ta sẽ trực tiếp hỏi tội các ngươi.’’
Đám lính nhận được lệnh không dám lơ là, trong khi gã đội trưởng vội vã đi báo tin. Bốn thầy trò Diệp Tử Kiếm được tiếp đón vô cùng cẩn thận, cơm bưng nước rót tận nơi.
Hiệu suất làm việc của gã đội trưởng rất nhanh, Diệp Tử Kiếm còn chưa uống hết tách trà, thì có một giọng nói thảng thốt vang lên: “Ân công!’’
Theo sau đó chính là một nam tử trung niên mập mạp, phía sau ông ta là gã đội trưởng báo tin. Hai người nhễ nhại mồ hôi, hơi thở gấp gáp. Vừa nhìn đã biết là chạy một mạch đến đây, Diệp Tử Kiếm khẽ mỉm cười, đặt tách trà lên bàn rồi nói: “Tương Kha, ngươi vẫn hấp tấp như ngày nào!’’
Tương Kha nghe Diệp Tử Kiếm gọi tên mình, kích động đến mức suýt vấp ngã, bay thẳng đến trước mặt Diệp Tử Kiếm, quỳ một chân xuống đất, hai tay chắp lại vái chào: “Ân công!’’
Lại là một tiếng ân công, tiếng sau nồng nhiệt hơn tiếng trước. Thái độ của Tương Kha khiến cho đám binh sĩ kinh ngạc, có kẻ há hốc miệng không ngậm vào được. Còn đâu hình tượng một thành chủ uy nghiêm, lời nói hét ra lửa thường ngày.
Diệp Tử Kiếm có chút rầu rĩ, ông đưa tay đỡ trán, xoa xoa ấn đường đang cau chặt: “Haizz, Tương Kha…” Trong giọng điệu của ông mang theo vài phần bất lực, nhưng nhiều hơn lại là sự triều mến.
Con người Tương Kha không tệ, có ơn tất báo, có thù phải trả. Làm người có trước có sau, từ trước đến nay luôn được lòng người khác. Là một nhân sĩ hiếm có trong thời buổi loạn lạc này.
Nhậm Bang đã từng nghe Diệp Tử Kiếm kể về người này, đến bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy người thật việc thật. Hắn dằn lòng không được cười, tiến lên phía trước đỡ vị thành chủ này lên: “Lệ thành chủ, trước tiên cứ đứng lên rồi nói!’’
Nương theo bàn tay của Nhậm Bang, Tương Kha dần dần đứng thẳng người dậy. Nhìn xung quanh một lượt, mới ý thức được hành động thất thố của mình vừa rồi.
Khẽ ho vài tiếng, lấy lại uy thế của một thành chủ, Tương Kha nói: “Ân công, mời ngài nhập thành.’’
Diệp Tử Kiếm gật đầu, cả bốn người theo Tương Kha tiến vào thành. Bên trong Lệ thành vô cùng yên tĩnh, cuộc sống dân cư hết sức an bình. Trái ngược với cảnh tượng chém giết ở thôn Ngọc Gia mà bọn họ được chứng kiến tối hôm trước.
Ngay cả Diệp Tử Kiếm cũng không kiềm được mà cất lời khen: “Với cục diện rối ren của Hạ Châu hiện nay, mà ngươi vẫn có thể duy trì trật tự Lệ thành ngăn nắp. Tương Kha, không tệ chút nào!’’
Tương Kha nghe Diệp Tử Kiếm khen mình, nơi đáy mắt thoáng qua vài tia sáng lạ, khẽ cười rồi nói: “Đều là nhờ ân công.’’
Diệp Tử Kiếm lắc đầu, năm xưa ông chỉ cứu mạng Tương Kha một lần. Sau đó tự bản thân Tương Kha lại có duyên với vị tiền bối nọ, được người kia nhận là đệ tử chân truyền. Chẳng qua vị tiền bối đó lại là người quen của Diệp Tử Kiếm, từ đó về sau Tương Kha luôn gọi Diệp Tử Kiếm là ân công, gọi bao nhiêu năm đã sớm không sửa được.
Trên đường trở về phủ, Diệp Tử Kiếm kể ngắn gọn mục đích bốn thầy trò đến Lệ thành cho Tương Kha nghe. Thành chủ nghe xong, không chỉ nhiệt tình hứa sẽ khởi động đại trận truyền tống đưa bọn họ đến Hạ gia. Mà còn hiếu khách mời thầy trò Diệp Tử Kiếm ở lại Tương phủ nghỉ ngơi.
Dù sao thì việc khởi động đại trận truyền tống cũng cần mất một ít thời gian chuẩn bị. Diệp Tử Kiếm không khách sáo, chấp nhận đề nghị của Tương Kha.
Tương Kha đích thân đi chuẩn bị đại trận, dặn dò gia nhân hầu hạ khách quý cho cẩn thận. Sau khi sắp xếp cho bốn thầy trò ổn thỏa, Thành chủ mới rời đi. Bốn thầy trò Diệp Tử Kiếm ngồi trong sân nhỏ của tiểu viện, mỗi người một việc không làm phiền đến nhau.
Không biết từ đầu, Nhậm Bang có được bản đồ của vùng Hạ Châu rộng lớn. Vừa quan sát bản đồ, vừa chau mày suy tư, không kiềm được lại buột miệng hỏi: “Chuyện của Hạ gia làm đảo lộn thế cân bằng ở Hạ Châu. Vậy mà triều đình không có chút động tĩnh nào sao? Ít nhất cũng phải phái quân đến trấn áp hỗn loạn này chứ!’’
Nam Cung Hy đang viết thư nghe được câu hỏi của Nhậm Bang thì ngừng động tác, gác chiếc bút lên nghiêng mực, từ tốn trả lời: “Kiều Thế Lâm không muốn bệ hạ xuất quân, lại càng không muốn Thập đại gia tộc nhúng tay vào.’’
Nhậm Bang ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Hy, chân mày nhướng cao: “Kiều Thế Lâm? Đệ muốn nhắc đến Kiều gia ở Đế Đô sao?’’
Nam Cung Hy gật đầu với hắn, tiếp tục nói: “Chính là Kiều quốc sư.’’
Kiều Thế Lâm chính là Quốc sư của đế quốc Vũ Minh, không chỉ là sủng thần của Vũ Đế, mà còn là phụ thân của Qúy Phi. Bên ngoài có Quốc sư, bên trong có sủng phi, tuy Kiều gia không thuộc Thập đại gia tộc nhưng lại có thế lực gần như ngang hàng với Thập đại gia tộc.
Kiều Thế Lâm luôn coi Thập đại gia tộc là cái gai trong mắt, cản đường ông ta đạt được quyền lực tối cao. Dù quyền khuynh thiên hạ, trên vạn người dưới một người, ông ta vẫn cảm thấy không đủ.
Ngoài sáng trong tối, đâu đâu cũng tìm cách đấu đá với Thập đại gia tộc. Sự kiện Hạ gia bị diệt môn, khiến Hạ Châu rơi vào tình cảnh nhà hoang không chủ. Kiều Thế Lâm như vớ được miếng mồi ngon, dùng việc ấy để chia rẽ Vũ Đế và Thập đại gia tộc.
Ông ta khuyên Vũ Đế để Hạ Châu tự mình tìm ra thủ lĩnh mới, cũng nhắc nhở Vũ Đế tuyệt đối không được để Thập đại gia tộc nhúng tay vào, nhất là Nam Cung gia có quan hệ gần gũi với Hạ gia.
Hạ Châu lại là nơi có địa thế đặc biệt quan trọng, nằm giữa hai vùng lãnh thổ có các thế lực đối địch nhau rõ ràng. Bên trái là Nam Cung gia của Thập đại gia tộc, bên phải là các nhánh nhỏ vừa di cư xuống phía đông của Kiều gia.
Kiều Thế Lâm lo sợ, nếu Nam Cung gia làm chủ luôn cả vùng Hạ Châu màu mỡ, thì phía đông đế quốc sẽ hoàn toàn rơi vào tay Thập đại gia tộc. Lúc đó, các thế lực mà ông ta mất bao công sức gầy dựng ở Đế Đô và các vùng đan xen ở phía đông nam sẽ hoàn toàn mất trắng.
Vì không muốn để lộ ra mưu đồ chiếm trọn miền đông đế quốc, bất đắc dĩ Kiều Thế Lâm mới phải rót vào tai Vũ Đế những lời xằng bậy. Để mặc cho Hạ Châu tự mình cắn xé, góp phần tạo ra cục diện tệ hại như bây giờ.
Nam Cung gia tuy ở gần nhưng cũng lực bất tòng tâm. Vào lúc nhạy cảm như thế này, tuyệt đối không thể để Kiều Thế Lâm gây thêm bất kỳ chia rẽ nào giữa Vũ Đế và Thập đại gia tộc.
Nam Cung Siêu lau sạch thanh đao Thước Thủ, đôi mắt mải miết đuổi theo từng đường vân trên thanh đao. Dưới ánh mặt trời chói lọi, thanh đao sắc bén ánh lên những tia sáng bắt mắt.
Nghe Nam Cung Hy nhắc đến Kiều Thế Lâm, Nam Cung Siêu tỏ ra hứng thú với đề tài bàn luận này. Chẳng mấy chốc đã tham gia vào cuộc tranh luận của hai người bọn họ. Trong khi Nam Cung Siêu kể cho Nhậm Bang nghe về Kiều gia ở Đế Đô, Nam Cung Hy tranh thủ hoàn thành nốt bức thư của mình.
Theo tính toán của hắn, khoảng thời gian này chắc nàng đã vượt qua được tỷ thí gia tộc ở thành Nam Vân. Với khả năng của Lăng Quân Nguyệt, Nam Cung Hy không lo lắng về nàng quá nhiều. Ắt hẳn Lăng Quân Nguyệt sẽ giành được vị trí đề cử mà thôi.
Nhưng điều làm hắn bận tâm, chính là làm sao nói cho nàng hiểu về tình hình hiện tại của hắn. Vì một chuyện bất ngờ mà lời hứa của hắn với nàng có thể bị phá vỡ.
Từng con chữ đặt xuống đều được Nam Cung Hy suy nghĩ cẩn thận. Trong tâm trí hắn lúc này dường như đang hiện lên vẻ mặt của nàng khi nhận được lá thư. Hàng chân mày sẽ cau chặt, từng tiếng thở dài đầy ưu tư, nhưng sau cùng, hắn biết nàng vẫn sẽ chọn cách tin tưởng hắn, giống như hắn luôn đặt trọn niềm tin vào nàng.
Viết xong chữ cuối cùng, Nam Cung Hy để mực khô hẳn rồi mới cuộn lá thư cho vào ống trúc, buộc thật chặt vào chân con chim ưng. Nhìn theo cánh chim bay vút lên bầu trời rộng, nhưng trong mắt của hắn chỉ tràn ngập hình bóng của một người. Thiếu nữ nghiêng đầu bên khung cửa, bên ngoài cánh hoa đào lả tả rơi…
Giữa lúc Nam Cung Hy chìm đắm trong suy tư, bỗng nhiên hắn phát hiện một luồng khí tức rất lạ đang từng bước áp sát mình. Linh khí trong cơ thể chuyển động, hắn xoay người về nơi phát ra khí tức, đánh một quyền. Năng lượng đổ dồn vào tay phải, hỏa long được triệu hồi ào ạt bay ra khỏi người hắn, nhanh chóng lao về phía trước.
Không chỉ có Nam Cung Hy phát hiện ra điều bất thường, mà cả Diệp Tử Kiếm, Nhậm Bang và Nam Cung Siêu cũng nhận ra điều tương tự.
Thước Thủ trong tay vừa được lau sạch lại lập lòe tia chớp nhỏ, ánh sáng màu vàng kim lóe lên bao trùm thanh đao. Nam Cung Siêu truyền linh lực vào Thước Thủ, dốc sức ném nó về phía khí tức lạ xuất hiện. Hỏa long tìm được điểm tựa, quấn lấy Thước Thủ cùng lúc lao đến, dồn toàn lực muốn triệt hạ mục tiêu trong một đòn.
Diệp Tử Kiếm cảm nhận được điều gì đó không đúng, Diệp Tử Kiếm vội hét lên: “Dừng tay!’’
Nhưng ông vẫn chậm một bước, đòn đã ra khó thu lại được. Bạch y lướt qua không trung như xé gió. Trong tích tắc đã tiếp cận được nơi phát ra khí tức lạ, tốc độ còn nhanh hơn cả đao Thước Thủ và hỏa long.
Nhận ra sư phụ mình muốn làm gì, Nhậm Bang nhanh chóng tạo kết giới, bao bọc Nam Cung Hy và Nam Cung Siêu vào bên trong. Hai tiểu tử này thật sự không biết nương tay, đây rõ ràng là phủ đệ của Tương thành chủ, nếu bị phá nát thì biết làm thế nào?
Ầm ầm!
Sóng khí va chạm thổi quét khắp nơi, giống như cuồng phong vừa lướt qua vùng đất này. Cây cỏ bị nhổ bật gốc, nước trong hồ sen bị thổi tung lên, đất cát bay mịt mù khắp chốn. Tiểu viện sạch sẽ ban đầu đã trở thành bình địa chỉ trong tích tắc.
Ở nơi trung tâm của vụ nổ, Diệp Tử Kiếm một tay chặn đao Thước Thủ và hỏa long đang gào thét, tay kia ôm lấy một người, bảo vệ trong lòng. Người nọ mở to mắt nhìn uy lực của đôi kiếm long trước mặt, cả cơ thể run rẩy theo từng nhịp thở. Đến sức cầm đoản kiếm cũng không có, thanh kiếm nhỏ trượt theo khẽ tay rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng.
Cả Nam Cung Hy và Nam Cung Siêu đều vô cùng ngạc nhiên, không hiểu vì sao Diệp Tử Kiếm lại cứu kẻ ấy. Đợi đến khi khói bụi tan hết, Nhậm Bang giải trừ kết giới, họ mới hiểu được lý do.
Diệp Tử Kiếm buông thiếu nữ trong lòng ra, dùng hai tay triệt tiêu linh khí bên trong đôi kiếm long. Bắt lấy chuôi đao Thước Thủ, rồi ném trả cho Nam Cung Siêu: “Hành sự lỗ mãng! Ta dạy các con như vậy sao?”
Nam Cung Siêu đón lấy đao Thước Thủ được ném tới, đưa mắt nhìn Nam Cung Hy bên cạnh. Hắn cũng vừa điều tức thu hồi linh lực của hỏa long, lắc đầu tỏ vẻ không hiểu với Nam Cung Siêu.
Diệp Tử Kiếm vừa khôi phục lại cảnh quanh trong tiểu viện, vừa xoay người nhìn cô nương sau lưng mình. Nàng còn chưa hết kinh hoàng đứng ngây người như tượng gỗ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo bảy tám phần giống với Tương thành chủ.
Cùng lúc đó Tương Kha nghe được tiếng động lớn, cũng chạy đến. Vừa nhìn thấy vị cô nương kia đã tái mặt hét lớn: “Nghịch tử, còn đứng đó được sao?”
Nàng ta nghe thấy giọng nói của Tương Kha, đã giật mình bừng tỉnh. Vội vàng xoay người chạy về phía Thành chủ, nước mắt dâng trào nơi khóe mi, vẻ mặt hết sức tủi thân, cáo trạng trước: “Phụ thân, là bọn chúng bắt nạt con, suýt chút nữa…Là Hân Nhi đã mất mạng rồi…Hu hu…”
Với trình độ trở mặt nhanh như trở bàn tay của nàng ta, bốn thầy trò Nam Cung Hy chỉ biết câm nín. Không phải do nàng ta lén lút thập thò tấn công bọn họ trước ư? Bây giờ bọn họ lại thành người xấu rồi sao?
Nhậm Bang thấy tình hình không ổn, định đứng ra giải thích. Lời còn chưa kịp nói, đã bị tiếng quát của Tương thành chủ cắt ngang: “Người đâu, mau đưa Đại tiểu thư về phòng. Nếu nó còn trốn ra ngoài, ta sẽ xử tội các ngươi.”
Trước khi trời sáng, bốn thầy trò Diệp Tử Kiếm đã đến được phụ cận Lệ thành. Tuy Lệ thành không lớn nhưng lại là nơi tập trung nhiều cường giả có thực lực. Thành chủ Tương Kha cũng là một cao thủ, đối nhân xử thế lại cương nhu kết hợp. Chính vì thế mà Lệ thành mới có thể giữ được an ổn trong lúc rối ren như vậy.
Diệp Tử Kiếm dẫn ba đồ đệ tiến vào cổng thành, vừa đến cổng chính đã bị lính gác giữ lại. Tên lính quan sát bọn họ một lượt, khẽ nhếch mép một cái, rồi lên tiếng: “Theo ta thấy các ngươi không phải người Lệ thành. Nói, các ngươi là người ở đâu, mục đích vào thành là gì?”
Diệp Tử Kiếm không muốn mất nhiều thời gian, lập tức lấy một lệnh bài từ trong tay áo ra, đưa lên cao: “Mau thông báo với Thành chủ, có khách từ xa đến!’’
Tên lính gác thấy bọn họ là người lạ, muốn vòi vĩnh chút bạc rồi mới cho qua. Không ngờ Diệp Tử Kiếm lại lấy lệnh bài ra, phía trên có khắc gia huy của Tương gia và tên của Thành chủ. Chính là biểu tượng quyền lực cao nhất của Lệ thành, thấy lệnh bài như nhìn thấy Thành chủ, không thể bất kính.
Thái độ của hắn nhanh chóng thay đổi, chắp tay cung kính hành lễ với Diệp Tử Kiếm: “Tiểu nhân có mắt như mù, xin đại nhân lượng thứ. Chúng tôi sẽ đi thông báo với Thành chủ ngay, mong các vị đợi một chút.’’
Nói xong, lại quay sang dặn dò đám thuộc hạ: “Các ngươi phải tiếp đón cho cẩn thận. Nếu có gì sơ sót, ta sẽ trực tiếp hỏi tội các ngươi.’’
Đám lính nhận được lệnh không dám lơ là, trong khi gã đội trưởng vội vã đi báo tin. Bốn thầy trò Diệp Tử Kiếm được tiếp đón vô cùng cẩn thận, cơm bưng nước rót tận nơi.
Hiệu suất làm việc của gã đội trưởng rất nhanh, Diệp Tử Kiếm còn chưa uống hết tách trà, thì có một giọng nói thảng thốt vang lên: “Ân công!’’
Theo sau đó chính là một nam tử trung niên mập mạp, phía sau ông ta là gã đội trưởng báo tin. Hai người nhễ nhại mồ hôi, hơi thở gấp gáp. Vừa nhìn đã biết là chạy một mạch đến đây, Diệp Tử Kiếm khẽ mỉm cười, đặt tách trà lên bàn rồi nói: “Tương Kha, ngươi vẫn hấp tấp như ngày nào!’’
Tương Kha nghe Diệp Tử Kiếm gọi tên mình, kích động đến mức suýt vấp ngã, bay thẳng đến trước mặt Diệp Tử Kiếm, quỳ một chân xuống đất, hai tay chắp lại vái chào: “Ân công!’’
Lại là một tiếng ân công, tiếng sau nồng nhiệt hơn tiếng trước. Thái độ của Tương Kha khiến cho đám binh sĩ kinh ngạc, có kẻ há hốc miệng không ngậm vào được. Còn đâu hình tượng một thành chủ uy nghiêm, lời nói hét ra lửa thường ngày.
Diệp Tử Kiếm có chút rầu rĩ, ông đưa tay đỡ trán, xoa xoa ấn đường đang cau chặt: “Haizz, Tương Kha…” Trong giọng điệu của ông mang theo vài phần bất lực, nhưng nhiều hơn lại là sự triều mến.
Con người Tương Kha không tệ, có ơn tất báo, có thù phải trả. Làm người có trước có sau, từ trước đến nay luôn được lòng người khác. Là một nhân sĩ hiếm có trong thời buổi loạn lạc này.
Nhậm Bang đã từng nghe Diệp Tử Kiếm kể về người này, đến bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy người thật việc thật. Hắn dằn lòng không được cười, tiến lên phía trước đỡ vị thành chủ này lên: “Lệ thành chủ, trước tiên cứ đứng lên rồi nói!’’
Nương theo bàn tay của Nhậm Bang, Tương Kha dần dần đứng thẳng người dậy. Nhìn xung quanh một lượt, mới ý thức được hành động thất thố của mình vừa rồi.
Khẽ ho vài tiếng, lấy lại uy thế của một thành chủ, Tương Kha nói: “Ân công, mời ngài nhập thành.’’
Diệp Tử Kiếm gật đầu, cả bốn người theo Tương Kha tiến vào thành. Bên trong Lệ thành vô cùng yên tĩnh, cuộc sống dân cư hết sức an bình. Trái ngược với cảnh tượng chém giết ở thôn Ngọc Gia mà bọn họ được chứng kiến tối hôm trước.
Ngay cả Diệp Tử Kiếm cũng không kiềm được mà cất lời khen: “Với cục diện rối ren của Hạ Châu hiện nay, mà ngươi vẫn có thể duy trì trật tự Lệ thành ngăn nắp. Tương Kha, không tệ chút nào!’’
Tương Kha nghe Diệp Tử Kiếm khen mình, nơi đáy mắt thoáng qua vài tia sáng lạ, khẽ cười rồi nói: “Đều là nhờ ân công.’’
Diệp Tử Kiếm lắc đầu, năm xưa ông chỉ cứu mạng Tương Kha một lần. Sau đó tự bản thân Tương Kha lại có duyên với vị tiền bối nọ, được người kia nhận là đệ tử chân truyền. Chẳng qua vị tiền bối đó lại là người quen của Diệp Tử Kiếm, từ đó về sau Tương Kha luôn gọi Diệp Tử Kiếm là ân công, gọi bao nhiêu năm đã sớm không sửa được.
Trên đường trở về phủ, Diệp Tử Kiếm kể ngắn gọn mục đích bốn thầy trò đến Lệ thành cho Tương Kha nghe. Thành chủ nghe xong, không chỉ nhiệt tình hứa sẽ khởi động đại trận truyền tống đưa bọn họ đến Hạ gia. Mà còn hiếu khách mời thầy trò Diệp Tử Kiếm ở lại Tương phủ nghỉ ngơi.
Dù sao thì việc khởi động đại trận truyền tống cũng cần mất một ít thời gian chuẩn bị. Diệp Tử Kiếm không khách sáo, chấp nhận đề nghị của Tương Kha.
Tương Kha đích thân đi chuẩn bị đại trận, dặn dò gia nhân hầu hạ khách quý cho cẩn thận. Sau khi sắp xếp cho bốn thầy trò ổn thỏa, Thành chủ mới rời đi. Bốn thầy trò Diệp Tử Kiếm ngồi trong sân nhỏ của tiểu viện, mỗi người một việc không làm phiền đến nhau.
Không biết từ đầu, Nhậm Bang có được bản đồ của vùng Hạ Châu rộng lớn. Vừa quan sát bản đồ, vừa chau mày suy tư, không kiềm được lại buột miệng hỏi: “Chuyện của Hạ gia làm đảo lộn thế cân bằng ở Hạ Châu. Vậy mà triều đình không có chút động tĩnh nào sao? Ít nhất cũng phải phái quân đến trấn áp hỗn loạn này chứ!’’
Nam Cung Hy đang viết thư nghe được câu hỏi của Nhậm Bang thì ngừng động tác, gác chiếc bút lên nghiêng mực, từ tốn trả lời: “Kiều Thế Lâm không muốn bệ hạ xuất quân, lại càng không muốn Thập đại gia tộc nhúng tay vào.’’
Nhậm Bang ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Hy, chân mày nhướng cao: “Kiều Thế Lâm? Đệ muốn nhắc đến Kiều gia ở Đế Đô sao?’’
Nam Cung Hy gật đầu với hắn, tiếp tục nói: “Chính là Kiều quốc sư.’’
Kiều Thế Lâm chính là Quốc sư của đế quốc Vũ Minh, không chỉ là sủng thần của Vũ Đế, mà còn là phụ thân của Qúy Phi. Bên ngoài có Quốc sư, bên trong có sủng phi, tuy Kiều gia không thuộc Thập đại gia tộc nhưng lại có thế lực gần như ngang hàng với Thập đại gia tộc.
Kiều Thế Lâm luôn coi Thập đại gia tộc là cái gai trong mắt, cản đường ông ta đạt được quyền lực tối cao. Dù quyền khuynh thiên hạ, trên vạn người dưới một người, ông ta vẫn cảm thấy không đủ.
Ngoài sáng trong tối, đâu đâu cũng tìm cách đấu đá với Thập đại gia tộc. Sự kiện Hạ gia bị diệt môn, khiến Hạ Châu rơi vào tình cảnh nhà hoang không chủ. Kiều Thế Lâm như vớ được miếng mồi ngon, dùng việc ấy để chia rẽ Vũ Đế và Thập đại gia tộc.
Ông ta khuyên Vũ Đế để Hạ Châu tự mình tìm ra thủ lĩnh mới, cũng nhắc nhở Vũ Đế tuyệt đối không được để Thập đại gia tộc nhúng tay vào, nhất là Nam Cung gia có quan hệ gần gũi với Hạ gia.
Hạ Châu lại là nơi có địa thế đặc biệt quan trọng, nằm giữa hai vùng lãnh thổ có các thế lực đối địch nhau rõ ràng. Bên trái là Nam Cung gia của Thập đại gia tộc, bên phải là các nhánh nhỏ vừa di cư xuống phía đông của Kiều gia.
Kiều Thế Lâm lo sợ, nếu Nam Cung gia làm chủ luôn cả vùng Hạ Châu màu mỡ, thì phía đông đế quốc sẽ hoàn toàn rơi vào tay Thập đại gia tộc. Lúc đó, các thế lực mà ông ta mất bao công sức gầy dựng ở Đế Đô và các vùng đan xen ở phía đông nam sẽ hoàn toàn mất trắng.
Vì không muốn để lộ ra mưu đồ chiếm trọn miền đông đế quốc, bất đắc dĩ Kiều Thế Lâm mới phải rót vào tai Vũ Đế những lời xằng bậy. Để mặc cho Hạ Châu tự mình cắn xé, góp phần tạo ra cục diện tệ hại như bây giờ.
Nam Cung gia tuy ở gần nhưng cũng lực bất tòng tâm. Vào lúc nhạy cảm như thế này, tuyệt đối không thể để Kiều Thế Lâm gây thêm bất kỳ chia rẽ nào giữa Vũ Đế và Thập đại gia tộc.
Nam Cung Siêu lau sạch thanh đao Thước Thủ, đôi mắt mải miết đuổi theo từng đường vân trên thanh đao. Dưới ánh mặt trời chói lọi, thanh đao sắc bén ánh lên những tia sáng bắt mắt.
Nghe Nam Cung Hy nhắc đến Kiều Thế Lâm, Nam Cung Siêu tỏ ra hứng thú với đề tài bàn luận này. Chẳng mấy chốc đã tham gia vào cuộc tranh luận của hai người bọn họ. Trong khi Nam Cung Siêu kể cho Nhậm Bang nghe về Kiều gia ở Đế Đô, Nam Cung Hy tranh thủ hoàn thành nốt bức thư của mình.
Theo tính toán của hắn, khoảng thời gian này chắc nàng đã vượt qua được tỷ thí gia tộc ở thành Nam Vân. Với khả năng của Lăng Quân Nguyệt, Nam Cung Hy không lo lắng về nàng quá nhiều. Ắt hẳn Lăng Quân Nguyệt sẽ giành được vị trí đề cử mà thôi.
Nhưng điều làm hắn bận tâm, chính là làm sao nói cho nàng hiểu về tình hình hiện tại của hắn. Vì một chuyện bất ngờ mà lời hứa của hắn với nàng có thể bị phá vỡ.
Từng con chữ đặt xuống đều được Nam Cung Hy suy nghĩ cẩn thận. Trong tâm trí hắn lúc này dường như đang hiện lên vẻ mặt của nàng khi nhận được lá thư. Hàng chân mày sẽ cau chặt, từng tiếng thở dài đầy ưu tư, nhưng sau cùng, hắn biết nàng vẫn sẽ chọn cách tin tưởng hắn, giống như hắn luôn đặt trọn niềm tin vào nàng.
Viết xong chữ cuối cùng, Nam Cung Hy để mực khô hẳn rồi mới cuộn lá thư cho vào ống trúc, buộc thật chặt vào chân con chim ưng. Nhìn theo cánh chim bay vút lên bầu trời rộng, nhưng trong mắt của hắn chỉ tràn ngập hình bóng của một người. Thiếu nữ nghiêng đầu bên khung cửa, bên ngoài cánh hoa đào lả tả rơi…
Giữa lúc Nam Cung Hy chìm đắm trong suy tư, bỗng nhiên hắn phát hiện một luồng khí tức rất lạ đang từng bước áp sát mình. Linh khí trong cơ thể chuyển động, hắn xoay người về nơi phát ra khí tức, đánh một quyền. Năng lượng đổ dồn vào tay phải, hỏa long được triệu hồi ào ạt bay ra khỏi người hắn, nhanh chóng lao về phía trước.
Không chỉ có Nam Cung Hy phát hiện ra điều bất thường, mà cả Diệp Tử Kiếm, Nhậm Bang và Nam Cung Siêu cũng nhận ra điều tương tự.
Thước Thủ trong tay vừa được lau sạch lại lập lòe tia chớp nhỏ, ánh sáng màu vàng kim lóe lên bao trùm thanh đao. Nam Cung Siêu truyền linh lực vào Thước Thủ, dốc sức ném nó về phía khí tức lạ xuất hiện. Hỏa long tìm được điểm tựa, quấn lấy Thước Thủ cùng lúc lao đến, dồn toàn lực muốn triệt hạ mục tiêu trong một đòn.
Diệp Tử Kiếm cảm nhận được điều gì đó không đúng, Diệp Tử Kiếm vội hét lên: “Dừng tay!’’
Nhưng ông vẫn chậm một bước, đòn đã ra khó thu lại được. Bạch y lướt qua không trung như xé gió. Trong tích tắc đã tiếp cận được nơi phát ra khí tức lạ, tốc độ còn nhanh hơn cả đao Thước Thủ và hỏa long.
Nhận ra sư phụ mình muốn làm gì, Nhậm Bang nhanh chóng tạo kết giới, bao bọc Nam Cung Hy và Nam Cung Siêu vào bên trong. Hai tiểu tử này thật sự không biết nương tay, đây rõ ràng là phủ đệ của Tương thành chủ, nếu bị phá nát thì biết làm thế nào?
Ầm ầm!
Sóng khí va chạm thổi quét khắp nơi, giống như cuồng phong vừa lướt qua vùng đất này. Cây cỏ bị nhổ bật gốc, nước trong hồ sen bị thổi tung lên, đất cát bay mịt mù khắp chốn. Tiểu viện sạch sẽ ban đầu đã trở thành bình địa chỉ trong tích tắc.
Ở nơi trung tâm của vụ nổ, Diệp Tử Kiếm một tay chặn đao Thước Thủ và hỏa long đang gào thét, tay kia ôm lấy một người, bảo vệ trong lòng. Người nọ mở to mắt nhìn uy lực của đôi kiếm long trước mặt, cả cơ thể run rẩy theo từng nhịp thở. Đến sức cầm đoản kiếm cũng không có, thanh kiếm nhỏ trượt theo khẽ tay rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng.
Cả Nam Cung Hy và Nam Cung Siêu đều vô cùng ngạc nhiên, không hiểu vì sao Diệp Tử Kiếm lại cứu kẻ ấy. Đợi đến khi khói bụi tan hết, Nhậm Bang giải trừ kết giới, họ mới hiểu được lý do.
Diệp Tử Kiếm buông thiếu nữ trong lòng ra, dùng hai tay triệt tiêu linh khí bên trong đôi kiếm long. Bắt lấy chuôi đao Thước Thủ, rồi ném trả cho Nam Cung Siêu: “Hành sự lỗ mãng! Ta dạy các con như vậy sao?”
Nam Cung Siêu đón lấy đao Thước Thủ được ném tới, đưa mắt nhìn Nam Cung Hy bên cạnh. Hắn cũng vừa điều tức thu hồi linh lực của hỏa long, lắc đầu tỏ vẻ không hiểu với Nam Cung Siêu.
Diệp Tử Kiếm vừa khôi phục lại cảnh quanh trong tiểu viện, vừa xoay người nhìn cô nương sau lưng mình. Nàng còn chưa hết kinh hoàng đứng ngây người như tượng gỗ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo bảy tám phần giống với Tương thành chủ.
Cùng lúc đó Tương Kha nghe được tiếng động lớn, cũng chạy đến. Vừa nhìn thấy vị cô nương kia đã tái mặt hét lớn: “Nghịch tử, còn đứng đó được sao?”
Nàng ta nghe thấy giọng nói của Tương Kha, đã giật mình bừng tỉnh. Vội vàng xoay người chạy về phía Thành chủ, nước mắt dâng trào nơi khóe mi, vẻ mặt hết sức tủi thân, cáo trạng trước: “Phụ thân, là bọn chúng bắt nạt con, suýt chút nữa…Là Hân Nhi đã mất mạng rồi…Hu hu…”
Với trình độ trở mặt nhanh như trở bàn tay của nàng ta, bốn thầy trò Nam Cung Hy chỉ biết câm nín. Không phải do nàng ta lén lút thập thò tấn công bọn họ trước ư? Bây giờ bọn họ lại thành người xấu rồi sao?
Nhậm Bang thấy tình hình không ổn, định đứng ra giải thích. Lời còn chưa kịp nói, đã bị tiếng quát của Tương thành chủ cắt ngang: “Người đâu, mau đưa Đại tiểu thư về phòng. Nếu nó còn trốn ra ngoài, ta sẽ xử tội các ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.