Chương 6: Một người đổi một người
Trần Nguyệt Vân, Mộc Lan
19/01/2020
Hôm nay, tiểu viện của Tô Vũ Đình phá lệ ồn ào, người ra kẻ vào tấp nập như đi hội. Trên trường án khắc hoa tinh xảo, bày đủ loại giấy tờ, thư báo. Tô Vũ Đình nghiêng đầu tựa vào ghế, không muốn để mắt đến những thứ này chút nào.
Tỷ thí gia tộc mỗi năm chỉ có một lần, công việc chuẩn bị chất cao như núi. Không chỉ có Nam Cung Hải bận tối mặt, mà ngay cả Tô Vũ Đình cũng không thể ngơi tay.
Các vị trưởng lão dòng thứ đều sẽ đến, mang theo cả gia quyến và đệ tử của mình. Thân làm chủ mẫu, Tô Vũ Đình không thể không ra mặt đón tiếp, công việc cứ tấp nập nối đuôi nhau kéo tới.
Mặc dù có Đỗ Nương và Khánh Nương ở bên hỗ trợ, nhưng có một số việc, nếu bà không đích thân giải quyết sẽ không xong. Mọi năm, còn có Tô Giai Giai chạy lui chạy tới, phụ giúp dịp này. Năm nay, ngay cả Tô Giai Giai cũng tham gia tỷ thí, bà mất đi một cánh tay đắc lực, chỉ biết buồn bã thở dài.
“Khánh Nương, gia quyến của Ngũ trưởng lão, tạm thời cứ sắp xếp ở trạch viện phía đông. Nơi đó tương đối yên tĩnh, thích hợp cho bệnh đau đầu của Ngũ phu nhân!’’
Tô Vũ Đình đọc xong thư hồi đáp của Ngũ trưởng lão rồi dặn dò. Khánh Nương vâng một tiếng, không ngừng ghi chép lại.
“Việc cải tạo Thượng Vũ Lâm làm đến đâu rồi? Còn mã trường Phi Phong, lão bản bên đó đã có hồi đáp chưa?” Tô Vũ Đình chợt nhớ ra vài việc, đưa mắt nhìn về phía Đỗ Nương.
Đỗ Nương đang chọn tặng phẩm, nghe Tô Vũ Đình hỏi, cũng ngừng việc trong tay, ngẩng đầu lên đáp: “Phu nhân cứ yên tâm, trong vòng ba ngày nữa, Thượng Vũ Lâm sẽ được hoàn thành. Còn về Phong lão bản, đã có lão gia đích thân lo liệu.”
Bà đã nghe qua về tình trạng quá tải của võ đường. Tô Vũ Đình không ngờ, người tham gia tỷ thí năm nay lại tăng đột biến. Đến cả đệ nhất võ đường Nam Cung gia thành Lạc Hạ, cũng không còn chỗ trống.
Đành phải gấp rút cho sửa lại Thượng Vũ Lâm, vốn là bãi săn của Nam Cung gia, thành nơi luyện tập tạm thời. Còn mượn cả bãi băn phía bắc của mã trường Phi Phong, đề phòng trường hợp không đủ chỗ.
Khi Nam Cung Hy tìm đến, Tô Vũ Đình vừa mới rãnh tay một chút, đang ngồi thưởng trà trong tiểu đình. Nhìn thấy Nam Cung Hy, mọi mệt nhọc liền biến mất, vui vẻ vẫy tay gọi hắn: “Thần Thần, đến đây với mẫu thân!’’
Khóe miệng Nam Cung Hy co giật, trên đời này chắc chỉ có hai người, còn gọi hắn bằng nhũ danh lúc nhỏ. Không thể làm gì khác, Nam Cung Hy tiến về phía tiểu đình, cẩn thận hành lễ: “Mẫu thân!’’
“Được rồi, khi chỉ có hai chúng ta, con đừng câu nệ như vậy!’’ Tô Vũ Đình xua tay, kéo Nam Cung Hy ngồi cạnh mình, tự tay rót cho hắn một ly trà nóng, đẩy bánh quế hoa đến trước mặt Nam Cung Hy. Nam Cung Hải dạy con rất nghiêm khắc, trái ngược với sự mềm mỏng của Tô Vũ Đình.
Nam Cung Hy gật đầu, nâng tách trà lên, mùi hương tỏa ra thanh mát. Nhấp một ngụm, trà vừa vào miệng đã tản ra hương vị dễ chịu, khiến người khác thư thái.
Hắn không kiềm được, tán dương: “Trà ngon!’’
Tô Vũ Đình mong chờ nhìn Nam Cung Hy, nghe thấy hắn nói vậy, liền mỉm cười xinh đẹp, ý cười dâng lên tận đáy mắt, nhìn thoáng qua có phần giống Tô Giai Giai.
Nam Cung Hy nhìn thấy mẫu thân như vậy, trong lòng cũng vui vẻ theo, nhưng hắn vẫn không quên mục đích mình đến đây là gì.
“Mẫu thân, con có chuyện muốn nói!” Hắn hạ giọng, nghiêm túc nói với Tô Vũ Đình.
Nhận ra sự thay đổi của Nam Cung Hy, Tô Vũ Đình hơi giật mình, nhưng cũng gật đầu với hắn, phất tay ra hiệu cho những người khác lui.
Khi tiểu đình chỉ còn lại mẫu tử hai người, bà mới lên tiếng: “Được rồi, con nói đi!’’
“Con tìm thấy cổ phổ Long Trảo Thủ ở Phổ Kinh Các.’’
Lời vừa dứt, Tô Vũ Đình liền ngẩn người, nụ cười trên môi cứng ngắt, bàn tay cầm tách trà thoáng run rẩy. Hồi lâu mới lấy lại được bình tĩnh, hỏi Nam Cung Hy: “Con nói, con đã tìm thấy Long Trảo Thủ sao?”
Nam Cung Hy gật đầu với bà, sao hắn lại không nhận ra thái độ kỳ lạ của Tô Vũ Đình, càng làm hắn tò mò hơn.
“Haizz, không ngờ người có duyên với huynh ấy, lại là con!’’ Tô Vũ Đình thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm. Vươn tay xoa đầu Nam Cung Hy, từ tốn kể cho hắn nghe lai lịch của Long Trảo Thủ.
Năm xưa, khi Tô Vũ Đình và Nam Cung Hải còn ở học viện Liên Hợp Bắc Châu, đã từng kết giao rất nhiều bằng hữu. Trong số các bằng hữu khi đó, người nổi bật nhất chính là sư huynh của Tô Vũ Đình, Diệp Tử Kiếm!
Bước vào học viện đã là Trúc Cơ sơ kỳ, thực lực mạnh mẽ, đứng đầu tân sinh. Dùng trường kiếm Tử Diệp, độc bá ngôi đầu Chiến Bảng suốt năm năm liền. Hào quang sáng chói, tiền đồ vô lượng, được mệnh danh là đệ nhất thiên tài học viện Bắc Châu.
Một nam nhân ưu tú như thế, đáng lẽ phải vang danh thiên hạ, độc bước bộ hành. Nhưng cũng vì một chữ tình níu kéo, mà không thể vượt qua được nhân sinh. Cả đời Diệp Tử Kiếm, ngoài say mê kiếm thuật, điều duy nhất khiến ông quan tâm chính là sư muội Mộc Miên.
Trong một lần bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, bất ngờ gặp phải mai phục của tộc Thiết Chân. Mộc Miên vì cứu Tô Vũ Đình mà không may bỏ mạng, khiến Diệp Tử Kiếm trở nên điên cuồng, ra tay hạ sát toàn tộc Thiết Chân. Sau khi hạ táng Mộc Miên, Diệp Tử Kiếm rời khỏi học viện Liên Hợp Bắc Châu, thoái ẩn giang hồ.
Kể từ đó, không ai còn nghe thấy bất kỳ tin tức gì về Diệp Tử Kiếm nữa. Cho đến khi Tô Vũ Đình và Nam Cung Hải hạ sinh đứa con đầu lòng, là Đại ca của Nam Cung Hy. Trong tiệc đầy tháng của đứa trẻ, Diệp Tử Kiếm bất ngờ xuất hiện, mang theo quà mừng.
Lúc này, Tô Vũ Đình và Nam Cung Hải đều vui mừng khôn xiết, nhất quyết muốn giữ Diệp Tử Kiếm ở lại. Vì cái chết của Mộc Miên, bọn họ vẫn tự trách mình. Bao nhiêu năm như thế, luôn muốn tìm cơ hội trả ân tình này cho Diệp Tử Kiếm.
Diệp Tử Kiếm biết suy nghĩ của hai người, nhưng ông chưa từng trách họ. Việc Mộc Miên làm năm đó, nếu đổi lại là ông cũng sẽ làm như vậy. Bảo vệ đồng môn, bảo vệ bằng hữu, là đạo nghĩa hàng đầu trong tín ngưỡng của Mộc Miên.
Ông cũng không muốn phu thê Nam Cung Hải, vì việc này mà tiếp tục day dứt, bèn nghĩ ra một cách. Lấy một tấm thẻ gỗ, truyền vào đó ít linh lực, đặt vào góc khuất trong Phổ Kinh Các.
Xong xuôi, lại nói với Tô Vũ Đình: “Ngày sau, bất kể là ai có duyên lĩnh ngộ, thì hãy đưa đến gặp ta! Một người đổi một người, như thế muội sẽ không nợ ta nữa!’’
Vì một câu nói, mà Tô Vũ Đình đã chờ đợi hơn hai mươi năm. Cuối cùng người có duyên ấy, lại chính là tiểu nhi tử của bà, Nam Cung Hy.
Nghe mẫu thân kể xong, Nam Cung Hy chợt nghĩ, có lẽ chính Diệp Tử Kiếm cũng không ngờ, sẽ có người lĩnh ngộ được cổ phổ kia. Nên ông ấy mới tự tin đặt nó trong Phổ Kinh Các, chỉ vì muốn làm phụ mẫu yên lòng.
Nếu đã có duyên với hắn, ân tình năm đó Tô Vũ Đình nợ Diệp Tử Kiếm, vậy cứ để hắn trả thay mẫu thân vậy.
Trong tưởng tượng của Nam Cung Hy, Diệp Tử Kiếm là một người hào hiệp trượng nghĩa. Chẳng qua vì hai chữ si tình không thể dứt, trở thành người hờ hững vô tâm với thiên hạ. Nhưng nếu vô tâm thật, cũng không cần phí công trấn an phụ mẫu hắn.
Người nhìn vô tâm lại có tình, thế gian này có được bao nhiêu?
Nam Cung Hy trở về tiểu viện của mình, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy Tô Giai Giai. Hắn không ngờ sẽ gặp nàng ở đây, nhất thời không biết phải nói gì.
Tô Giai Giai vẫn đang mặc y phục lúc sáng, vừa nhìn thấy hắn đã mỉm cười e lệ: “Biểu ca!’’
Hắn gật đầu với nàng, bước vào tiểu viện, đến trước mặt Tô Giai Giai: “Muội tìm ta có việc gì sao?”
Tô Giai Giai không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt Tô Giai Giai nhìn hắn rất lạ, khiến Nam Cung Hy không thể hiểu thấu nàng.
“Sáng nay, có phải huynh đã đến võ đường không?”
Hồi lâu, Tô Giai Giai mới lên tiếng, hỏi hắn có phải sáng nay đã đến võ đường không. Hắn không việc gì phải giấu, thẳng thắng thừa nhận: “Phải!”
Tô Giai Giai lại ngập ngừng, vặn vẹo bàn tay, tâm trạng có chút thấp thỏm, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm: “Trận chiến đó! Huynh có thấy không?”
Khi nàng nghe người ta nói, sáng nay Nam Cung Hy đã đến võ đường, còn nhìn thấy nàng đánh nhau với Hoắc cô nương. Trong lòng Tô Giai Giai có chút vui vẻ, thực chiến đầu tiên của nàng, có sự chứng kiến của hắn, dù nằm mơ nàng cũng không dám nghĩ đến.
Đưa Hoắc Thanh Đồng đến chỗ Đan Sư xong, là lập tức chạy như bay đến tiểu viện chờ hắn. Nàng muốn biết, khi Nam Cung Hy nhìn thấy dáng vẻ chiến đấu của nàng, hắn có suy nghĩ như thế nào. Phải chăng, có vì nàng mà rung động một chút hay không?
“Có! Đánh rất khá!’’ Nam Cung Hy mở miệng nói, dùng cảm nhận của mình trả lời Tô Giai Giai.
Hắn muốn khích lệ nàng một chút, nói thế nào thì Tô Giai Giai cũng là biểu muội của hắn. Dù hắn không thể đáp lại tình cảm của nàng, nhưng đối với hắn, nàng vẫn là tiểu muội trong nhà.
Nghe hắn nói như vậy, Tô Giai Giai ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã đỏ như tôm luộc, thu hết dũng khí hét thật to: “Vậy có khiến huynh thích muội không?”
Khí thế của nàng rất lớn, giọng nói rõ ràng hữu lực, hoàn toàn không thích hợp với bộ dạng điềm đạm thường ngày. Ngay cả Nam Cung Hy cũng bất ngờ, nhìn nàng chằm chằm. Gió lớn thổi qua, khiến tán cây rung động, cuốn những chiếc lá rời cành đong đưa.
“Hay là, biểu hiện của muội chưa đủ tốt. Không thể sánh bằng với Lăng đại tiểu thư trong lòng huynh!’’
Tô Giai Giai mỉm cười chua chát, bàn tay run rẩy, bản thân nàng đã cố gắng nhiều như thế. Vì Nam Cung Hy mà làm nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ mình có chỗ nào không tốt, không xứng với hắn. Nhưng Nam Cung Hy vẫn không chịu nhìn nàng nhiều thêm một chút, trong mắt hắn từ đầu đến cuối chưa từng có nàng.
Tình yêu đơn phương, khiến nàng cảm thấy bản thân thật đáng trách. Vì từ bỏ thể diện của một Thất tiểu thư Tô gia, mà theo đuổi biểu ca của mình. Cô mẫu không phải chưa từng khuyên can, nhưng nàng cứ như thiêu thân lao vào lửa, không có điểm dừng.
Khi nàng ngồi trong tiểu viện chờ hắn trở về, sự hào hứng của nàng lại vì một Lăng đại tiểu thư mà biến mất. Nô bộc bên ngoài bàn tán xôn xao, dường như không hề biết nàng đang ở trong viện.
“Lăng gia ở thành Nam Vân truyền tin tới, Lăng đại tiểu thư và đệ đệ sẽ đến Nam Cung gia, vào sinh thần mười sáu của Tứ thiếu gia.”
Tin này như sét đánh ngang tai, nàng rất muốn biết, trong lòng hắn có chút nào dành cho nàng không. Suốt bốn năm nàng đến phủ Nam Cung, luôn phải sống dưới cái bóng của một người chưa từng gặp mặt. Tình cảm chưa môt lần dám thổ lộ, nay vì sự xuất hiện của người kia mà bùng nổ.
“Không thể so sánh!’’ Bốn chữ rõ ràng rành mạch, phá vỡ chút hy vọng cuối cùng của Tô Giai Giai.
“Muội là người thân của ta, chăm sóc muội là trách nhiệm của huynh trưởng. Còn nàng ấy là tri kỷ, một đời một kiếp là lời hứa ta dành cho nàng!”
“Nếu phải chọn một, nàng ấy chính là lựa chọn duy nhất của ta!’’ Nam Cung Hy từ tốn nói, những lời hắn nói với nàng hôm nay, còn nhiều hơn trước đây cộng lại.
Hắn muốn khiến nàng hiểu, người trong lòng hắn không phải là nàng. Trước đây Nam Cung Hy không chỉ một lần tỏ vẻ xa cách, ám chỉ với nàng nhiều thứ. Nhưng không biết là nàng vô tình hay cố ý, vẫn u mê không nhận ra.
Nay Tô Giai Giai cũng đã nói ra, vậy hắn sẽ làm nàng đau lòng triệt để. Nếu để Tô Giai Giai tiếp tục giữ mối tương tư trong lòng, đến cuối cùng người chịu tổn thương nhất, chỉ có mình nàng.
Thà đau ngắn, hơn đau dài! Có thể Tô Giai Giai sẽ hận Nam Cung Hy vô tình, còn hơn để nàng đau khổ lụy tình vì hắn.
Tô Giai Giai lắc đầu không muốn nghe nữa, nước mắt bắt đầu rơi. Biết trước sẽ thua cuộc, nhưng mùi vị thật không dễ chịu.
Ngày hôm đó, Tô Giai Giai khóc cạn nước mắt trong lòng Tô Vũ Đình. Cô mẫu đã từng nói, tình cảm đơn phương, luôn là thứ tình cảm đáng thương nhất thế gian. Đến bây giờ, nàng đã hiểu được đôi chút.
Con thiêu thân lao vào lửa, bị sức nóng của lửa hóa thành tro. Chỉ còn lại cát bụi bay theo gió, đến chút luyến lưu cũng không thể giữ được.
Tỷ thí gia tộc mỗi năm chỉ có một lần, công việc chuẩn bị chất cao như núi. Không chỉ có Nam Cung Hải bận tối mặt, mà ngay cả Tô Vũ Đình cũng không thể ngơi tay.
Các vị trưởng lão dòng thứ đều sẽ đến, mang theo cả gia quyến và đệ tử của mình. Thân làm chủ mẫu, Tô Vũ Đình không thể không ra mặt đón tiếp, công việc cứ tấp nập nối đuôi nhau kéo tới.
Mặc dù có Đỗ Nương và Khánh Nương ở bên hỗ trợ, nhưng có một số việc, nếu bà không đích thân giải quyết sẽ không xong. Mọi năm, còn có Tô Giai Giai chạy lui chạy tới, phụ giúp dịp này. Năm nay, ngay cả Tô Giai Giai cũng tham gia tỷ thí, bà mất đi một cánh tay đắc lực, chỉ biết buồn bã thở dài.
“Khánh Nương, gia quyến của Ngũ trưởng lão, tạm thời cứ sắp xếp ở trạch viện phía đông. Nơi đó tương đối yên tĩnh, thích hợp cho bệnh đau đầu của Ngũ phu nhân!’’
Tô Vũ Đình đọc xong thư hồi đáp của Ngũ trưởng lão rồi dặn dò. Khánh Nương vâng một tiếng, không ngừng ghi chép lại.
“Việc cải tạo Thượng Vũ Lâm làm đến đâu rồi? Còn mã trường Phi Phong, lão bản bên đó đã có hồi đáp chưa?” Tô Vũ Đình chợt nhớ ra vài việc, đưa mắt nhìn về phía Đỗ Nương.
Đỗ Nương đang chọn tặng phẩm, nghe Tô Vũ Đình hỏi, cũng ngừng việc trong tay, ngẩng đầu lên đáp: “Phu nhân cứ yên tâm, trong vòng ba ngày nữa, Thượng Vũ Lâm sẽ được hoàn thành. Còn về Phong lão bản, đã có lão gia đích thân lo liệu.”
Bà đã nghe qua về tình trạng quá tải của võ đường. Tô Vũ Đình không ngờ, người tham gia tỷ thí năm nay lại tăng đột biến. Đến cả đệ nhất võ đường Nam Cung gia thành Lạc Hạ, cũng không còn chỗ trống.
Đành phải gấp rút cho sửa lại Thượng Vũ Lâm, vốn là bãi săn của Nam Cung gia, thành nơi luyện tập tạm thời. Còn mượn cả bãi băn phía bắc của mã trường Phi Phong, đề phòng trường hợp không đủ chỗ.
Khi Nam Cung Hy tìm đến, Tô Vũ Đình vừa mới rãnh tay một chút, đang ngồi thưởng trà trong tiểu đình. Nhìn thấy Nam Cung Hy, mọi mệt nhọc liền biến mất, vui vẻ vẫy tay gọi hắn: “Thần Thần, đến đây với mẫu thân!’’
Khóe miệng Nam Cung Hy co giật, trên đời này chắc chỉ có hai người, còn gọi hắn bằng nhũ danh lúc nhỏ. Không thể làm gì khác, Nam Cung Hy tiến về phía tiểu đình, cẩn thận hành lễ: “Mẫu thân!’’
“Được rồi, khi chỉ có hai chúng ta, con đừng câu nệ như vậy!’’ Tô Vũ Đình xua tay, kéo Nam Cung Hy ngồi cạnh mình, tự tay rót cho hắn một ly trà nóng, đẩy bánh quế hoa đến trước mặt Nam Cung Hy. Nam Cung Hải dạy con rất nghiêm khắc, trái ngược với sự mềm mỏng của Tô Vũ Đình.
Nam Cung Hy gật đầu, nâng tách trà lên, mùi hương tỏa ra thanh mát. Nhấp một ngụm, trà vừa vào miệng đã tản ra hương vị dễ chịu, khiến người khác thư thái.
Hắn không kiềm được, tán dương: “Trà ngon!’’
Tô Vũ Đình mong chờ nhìn Nam Cung Hy, nghe thấy hắn nói vậy, liền mỉm cười xinh đẹp, ý cười dâng lên tận đáy mắt, nhìn thoáng qua có phần giống Tô Giai Giai.
Nam Cung Hy nhìn thấy mẫu thân như vậy, trong lòng cũng vui vẻ theo, nhưng hắn vẫn không quên mục đích mình đến đây là gì.
“Mẫu thân, con có chuyện muốn nói!” Hắn hạ giọng, nghiêm túc nói với Tô Vũ Đình.
Nhận ra sự thay đổi của Nam Cung Hy, Tô Vũ Đình hơi giật mình, nhưng cũng gật đầu với hắn, phất tay ra hiệu cho những người khác lui.
Khi tiểu đình chỉ còn lại mẫu tử hai người, bà mới lên tiếng: “Được rồi, con nói đi!’’
“Con tìm thấy cổ phổ Long Trảo Thủ ở Phổ Kinh Các.’’
Lời vừa dứt, Tô Vũ Đình liền ngẩn người, nụ cười trên môi cứng ngắt, bàn tay cầm tách trà thoáng run rẩy. Hồi lâu mới lấy lại được bình tĩnh, hỏi Nam Cung Hy: “Con nói, con đã tìm thấy Long Trảo Thủ sao?”
Nam Cung Hy gật đầu với bà, sao hắn lại không nhận ra thái độ kỳ lạ của Tô Vũ Đình, càng làm hắn tò mò hơn.
“Haizz, không ngờ người có duyên với huynh ấy, lại là con!’’ Tô Vũ Đình thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm. Vươn tay xoa đầu Nam Cung Hy, từ tốn kể cho hắn nghe lai lịch của Long Trảo Thủ.
Năm xưa, khi Tô Vũ Đình và Nam Cung Hải còn ở học viện Liên Hợp Bắc Châu, đã từng kết giao rất nhiều bằng hữu. Trong số các bằng hữu khi đó, người nổi bật nhất chính là sư huynh của Tô Vũ Đình, Diệp Tử Kiếm!
Bước vào học viện đã là Trúc Cơ sơ kỳ, thực lực mạnh mẽ, đứng đầu tân sinh. Dùng trường kiếm Tử Diệp, độc bá ngôi đầu Chiến Bảng suốt năm năm liền. Hào quang sáng chói, tiền đồ vô lượng, được mệnh danh là đệ nhất thiên tài học viện Bắc Châu.
Một nam nhân ưu tú như thế, đáng lẽ phải vang danh thiên hạ, độc bước bộ hành. Nhưng cũng vì một chữ tình níu kéo, mà không thể vượt qua được nhân sinh. Cả đời Diệp Tử Kiếm, ngoài say mê kiếm thuật, điều duy nhất khiến ông quan tâm chính là sư muội Mộc Miên.
Trong một lần bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, bất ngờ gặp phải mai phục của tộc Thiết Chân. Mộc Miên vì cứu Tô Vũ Đình mà không may bỏ mạng, khiến Diệp Tử Kiếm trở nên điên cuồng, ra tay hạ sát toàn tộc Thiết Chân. Sau khi hạ táng Mộc Miên, Diệp Tử Kiếm rời khỏi học viện Liên Hợp Bắc Châu, thoái ẩn giang hồ.
Kể từ đó, không ai còn nghe thấy bất kỳ tin tức gì về Diệp Tử Kiếm nữa. Cho đến khi Tô Vũ Đình và Nam Cung Hải hạ sinh đứa con đầu lòng, là Đại ca của Nam Cung Hy. Trong tiệc đầy tháng của đứa trẻ, Diệp Tử Kiếm bất ngờ xuất hiện, mang theo quà mừng.
Lúc này, Tô Vũ Đình và Nam Cung Hải đều vui mừng khôn xiết, nhất quyết muốn giữ Diệp Tử Kiếm ở lại. Vì cái chết của Mộc Miên, bọn họ vẫn tự trách mình. Bao nhiêu năm như thế, luôn muốn tìm cơ hội trả ân tình này cho Diệp Tử Kiếm.
Diệp Tử Kiếm biết suy nghĩ của hai người, nhưng ông chưa từng trách họ. Việc Mộc Miên làm năm đó, nếu đổi lại là ông cũng sẽ làm như vậy. Bảo vệ đồng môn, bảo vệ bằng hữu, là đạo nghĩa hàng đầu trong tín ngưỡng của Mộc Miên.
Ông cũng không muốn phu thê Nam Cung Hải, vì việc này mà tiếp tục day dứt, bèn nghĩ ra một cách. Lấy một tấm thẻ gỗ, truyền vào đó ít linh lực, đặt vào góc khuất trong Phổ Kinh Các.
Xong xuôi, lại nói với Tô Vũ Đình: “Ngày sau, bất kể là ai có duyên lĩnh ngộ, thì hãy đưa đến gặp ta! Một người đổi một người, như thế muội sẽ không nợ ta nữa!’’
Vì một câu nói, mà Tô Vũ Đình đã chờ đợi hơn hai mươi năm. Cuối cùng người có duyên ấy, lại chính là tiểu nhi tử của bà, Nam Cung Hy.
Nghe mẫu thân kể xong, Nam Cung Hy chợt nghĩ, có lẽ chính Diệp Tử Kiếm cũng không ngờ, sẽ có người lĩnh ngộ được cổ phổ kia. Nên ông ấy mới tự tin đặt nó trong Phổ Kinh Các, chỉ vì muốn làm phụ mẫu yên lòng.
Nếu đã có duyên với hắn, ân tình năm đó Tô Vũ Đình nợ Diệp Tử Kiếm, vậy cứ để hắn trả thay mẫu thân vậy.
Trong tưởng tượng của Nam Cung Hy, Diệp Tử Kiếm là một người hào hiệp trượng nghĩa. Chẳng qua vì hai chữ si tình không thể dứt, trở thành người hờ hững vô tâm với thiên hạ. Nhưng nếu vô tâm thật, cũng không cần phí công trấn an phụ mẫu hắn.
Người nhìn vô tâm lại có tình, thế gian này có được bao nhiêu?
Nam Cung Hy trở về tiểu viện của mình, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy Tô Giai Giai. Hắn không ngờ sẽ gặp nàng ở đây, nhất thời không biết phải nói gì.
Tô Giai Giai vẫn đang mặc y phục lúc sáng, vừa nhìn thấy hắn đã mỉm cười e lệ: “Biểu ca!’’
Hắn gật đầu với nàng, bước vào tiểu viện, đến trước mặt Tô Giai Giai: “Muội tìm ta có việc gì sao?”
Tô Giai Giai không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt Tô Giai Giai nhìn hắn rất lạ, khiến Nam Cung Hy không thể hiểu thấu nàng.
“Sáng nay, có phải huynh đã đến võ đường không?”
Hồi lâu, Tô Giai Giai mới lên tiếng, hỏi hắn có phải sáng nay đã đến võ đường không. Hắn không việc gì phải giấu, thẳng thắng thừa nhận: “Phải!”
Tô Giai Giai lại ngập ngừng, vặn vẹo bàn tay, tâm trạng có chút thấp thỏm, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm: “Trận chiến đó! Huynh có thấy không?”
Khi nàng nghe người ta nói, sáng nay Nam Cung Hy đã đến võ đường, còn nhìn thấy nàng đánh nhau với Hoắc cô nương. Trong lòng Tô Giai Giai có chút vui vẻ, thực chiến đầu tiên của nàng, có sự chứng kiến của hắn, dù nằm mơ nàng cũng không dám nghĩ đến.
Đưa Hoắc Thanh Đồng đến chỗ Đan Sư xong, là lập tức chạy như bay đến tiểu viện chờ hắn. Nàng muốn biết, khi Nam Cung Hy nhìn thấy dáng vẻ chiến đấu của nàng, hắn có suy nghĩ như thế nào. Phải chăng, có vì nàng mà rung động một chút hay không?
“Có! Đánh rất khá!’’ Nam Cung Hy mở miệng nói, dùng cảm nhận của mình trả lời Tô Giai Giai.
Hắn muốn khích lệ nàng một chút, nói thế nào thì Tô Giai Giai cũng là biểu muội của hắn. Dù hắn không thể đáp lại tình cảm của nàng, nhưng đối với hắn, nàng vẫn là tiểu muội trong nhà.
Nghe hắn nói như vậy, Tô Giai Giai ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã đỏ như tôm luộc, thu hết dũng khí hét thật to: “Vậy có khiến huynh thích muội không?”
Khí thế của nàng rất lớn, giọng nói rõ ràng hữu lực, hoàn toàn không thích hợp với bộ dạng điềm đạm thường ngày. Ngay cả Nam Cung Hy cũng bất ngờ, nhìn nàng chằm chằm. Gió lớn thổi qua, khiến tán cây rung động, cuốn những chiếc lá rời cành đong đưa.
“Hay là, biểu hiện của muội chưa đủ tốt. Không thể sánh bằng với Lăng đại tiểu thư trong lòng huynh!’’
Tô Giai Giai mỉm cười chua chát, bàn tay run rẩy, bản thân nàng đã cố gắng nhiều như thế. Vì Nam Cung Hy mà làm nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ mình có chỗ nào không tốt, không xứng với hắn. Nhưng Nam Cung Hy vẫn không chịu nhìn nàng nhiều thêm một chút, trong mắt hắn từ đầu đến cuối chưa từng có nàng.
Tình yêu đơn phương, khiến nàng cảm thấy bản thân thật đáng trách. Vì từ bỏ thể diện của một Thất tiểu thư Tô gia, mà theo đuổi biểu ca của mình. Cô mẫu không phải chưa từng khuyên can, nhưng nàng cứ như thiêu thân lao vào lửa, không có điểm dừng.
Khi nàng ngồi trong tiểu viện chờ hắn trở về, sự hào hứng của nàng lại vì một Lăng đại tiểu thư mà biến mất. Nô bộc bên ngoài bàn tán xôn xao, dường như không hề biết nàng đang ở trong viện.
“Lăng gia ở thành Nam Vân truyền tin tới, Lăng đại tiểu thư và đệ đệ sẽ đến Nam Cung gia, vào sinh thần mười sáu của Tứ thiếu gia.”
Tin này như sét đánh ngang tai, nàng rất muốn biết, trong lòng hắn có chút nào dành cho nàng không. Suốt bốn năm nàng đến phủ Nam Cung, luôn phải sống dưới cái bóng của một người chưa từng gặp mặt. Tình cảm chưa môt lần dám thổ lộ, nay vì sự xuất hiện của người kia mà bùng nổ.
“Không thể so sánh!’’ Bốn chữ rõ ràng rành mạch, phá vỡ chút hy vọng cuối cùng của Tô Giai Giai.
“Muội là người thân của ta, chăm sóc muội là trách nhiệm của huynh trưởng. Còn nàng ấy là tri kỷ, một đời một kiếp là lời hứa ta dành cho nàng!”
“Nếu phải chọn một, nàng ấy chính là lựa chọn duy nhất của ta!’’ Nam Cung Hy từ tốn nói, những lời hắn nói với nàng hôm nay, còn nhiều hơn trước đây cộng lại.
Hắn muốn khiến nàng hiểu, người trong lòng hắn không phải là nàng. Trước đây Nam Cung Hy không chỉ một lần tỏ vẻ xa cách, ám chỉ với nàng nhiều thứ. Nhưng không biết là nàng vô tình hay cố ý, vẫn u mê không nhận ra.
Nay Tô Giai Giai cũng đã nói ra, vậy hắn sẽ làm nàng đau lòng triệt để. Nếu để Tô Giai Giai tiếp tục giữ mối tương tư trong lòng, đến cuối cùng người chịu tổn thương nhất, chỉ có mình nàng.
Thà đau ngắn, hơn đau dài! Có thể Tô Giai Giai sẽ hận Nam Cung Hy vô tình, còn hơn để nàng đau khổ lụy tình vì hắn.
Tô Giai Giai lắc đầu không muốn nghe nữa, nước mắt bắt đầu rơi. Biết trước sẽ thua cuộc, nhưng mùi vị thật không dễ chịu.
Ngày hôm đó, Tô Giai Giai khóc cạn nước mắt trong lòng Tô Vũ Đình. Cô mẫu đã từng nói, tình cảm đơn phương, luôn là thứ tình cảm đáng thương nhất thế gian. Đến bây giờ, nàng đã hiểu được đôi chút.
Con thiêu thân lao vào lửa, bị sức nóng của lửa hóa thành tro. Chỉ còn lại cát bụi bay theo gió, đến chút luyến lưu cũng không thể giữ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.