Chương 118: Ngoại truyện 2: Nhân vật ẩn
Đá Quý
03/02/2021
“Vạn Kiếp Tương Sinh Phù Lai Phiếm
Du Ngoại Tứ Hải Nợ Tình Duyên.”
Âm thanh cuối cùng mà Tinh Không Thú thứ hai có thể nghe được sau khi bị phong ấn.
Đại Lục Vĩ Thần ở nơi nào đó xuất hiện một lỗ hổng không gian trên không trung, Linh Khí bắt đầu chuyển động lạ thường, chúng đụng vào tán lá tạo ra những âm thanh vù vù, mặt đất rung động làm cây cỏ đung đưa theo chiều gió.
Trong không gian một cô gái có mái tóc xanh lam óng mượt buôn xỏa xuống bờ vai với làn da trắng hồng mềm mại, mặc một bộ áo len trắng xóa khắp cơ thể làm nổi bật đôi giày vàng hoa sặc sỡ, trên tay vẫn giữ chặt một thanh kiếm tuyệt đẹp, bề ngoài màu sắc ám kim, giữa trung tâm có một khoảng trống chứa đựng gì đó, xung quanh những hoa văn kì ảo kèm theo hai hình tròn lớn kẹp lại thân kiếm.
Thiên Đạo không chấp nhận sự xuất hiện vật thể lạ này, mây mù khắp nơi kéo đến, sấm chớp vang lên ầm ầm, không lâu sau hàng ngàn tia sét nhanh như ảo ảnh lao xuống. Cô gái lúc này chợt tỉnh dậy trong thời khắc sinh tử, theo bản năng con người cứ thế tay cầm thanh kiếm đưa lên đỡ lấy.
Ầm..
Tia Thiên Đạo đánh trực diện vào thanh Kiếm tạo ra âm thanh vang dội cả một vùng đất.
Một thời gian sau, giữa vùng rất u ám cô gái mở hai mắt to tròn nhìn bầu trời, dưới chân một con vật kì lạ đã chết. Hiện tại cô không biết bản thân mình đang ở đâu, đôi tay mò xung quanh loay hoay tìm thanh kiếm.
"Đây là đâu? Kiếm của ta đâu?"
Nhớ lại những gì vừa xảy ra với mình.
“Cô tên là Ô Hương năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, được sinh ra trong một gia đình rèn kiếm ở thành thị, gia đình cô chuyên về rèn đúc những thanh kiếm cổ thời xa xưa.”
Năm 1002 Hành Tinh DIA, nơi công nghệ phát triển mạnh mẽ, ban công nhà bên cạnh tiệm rèn kiếm, một cô gái cầm thanh kiếm vừa lấy từ tiệm rèn ra xem xét. Lúc này trong phòng tầng hai ba mẹ cô gái đã ngủ nhưng cái ti vi vẫn còn bật, trên màn hình phát sáng thông tin truyền thông thông báo tin khẩn cấp.
"Thông báo! Thông báo! Xin mọi người hãy cẩn thận, hành tinh chúng ta bị một làn sóng Thiên Thạch kì lạ lao vào bầu khí quyển với tốc độ rất nhanh, các nhà Thiên Tinh học cho rằng nó là Đá Thiên Tinh, Mọi người nên chú ý! Bụi của nó có thể gây ra thương tích cho làn da."
Bầu trời lúc này bắt đầu xuất hiện một cơn mưa sao băng, Ô Hương ngước nhìn lên trời trầm trồ khen ngợi.
"Wow! Đẹp thật! Mình phải lưu giữ lại mới được."
Ô Hương lấy thứ công nghệ ra và bắt đầu chụp, vừa ăn ảnh thì chẳng may cô bị vài hạt bụi bám trên tay, hạt bụi như axit ăn mòn lớp da làm cô bị chảy máu, giọt máu từ từ rơi xuống.
"A! Máu ở đâu thế này?"
Cô bất ngờ hét lên, giọt máu không ngừng nhỏ giọt vào thanh kiếm trên tay cô, một tia sáng lóe lên gây chói mắt không thể nhìn thấy gì, xung quanh bắt đầu dao động, không gian nứt ra... Đến đây cô đã hiểu.
Ô Hương quay lại hiện thực tự nói với chính mình.
"Ôi trời ơi! Ta xuyên không rồi! Ta vừa thi xong bây giờ còn chưa biết kết quả nữa?"
Hết lời than vãn thì bỗng một kí ức lạ thường ập vào trong đầu cô như bị tẩy não, sau một hồi cô hòa nhập làm một với kí ức chủ thân thể này, biết được mình vừa nãy đến đã chết, còn thân phận từ thân thể này là Công Chúa Ma Tộc tuổi tác và tên đều giống với nhau.
"Công Chúa Ô Hương tu luyện gặp phải Ma Thú Bò Cạp Tinh ở đẳng cấp tương đương với Kim Đan trung kỳ, tu vi cô ấy mới chỉ vừa mới lên Kim Đan sơ kỳ, hai bên đánh nhau kịch liệt, tuy thấp hơn nó một cấp nhưng cô cũng hạ được nó và bị trúng độc mà chết.”
Ô Hương nghĩ đến hai người đều có điểm chung là chết một cách lãng xẹt, xem ra cô đã sống lại trên thân thể này, có lẽ con đường sau này cần phải hưởng thụ tất cả trai đẹp trên Đại Lục.
Từ xa khu rừng có tiếng xé gió chạy đến.
Vù... Vù...
Sáu bóng ảnh hiện lên, mỗi một người đứng trước mặt Ô Hương đều có dáng vẻ hung dữ nhưng họ vừa cất tiếng lên làm cho cô không tin được vào mắt mình.
"Bé Hương, muội có sao không?" Người lên tiếng Ô Thanh hai mươi tuổi, tu vi Kim Đan viên mãn, ca ca Ô Hương và nắm quyền Thiếu Chủ Ma Tộc.
"Muội không sao, Thanh ca chúng ta về thôi."Ô Hương vội lấy lại tinh thần mà kí ức chủ nhân này nên có.
Bảy người họ kéo nhau về, cô không ngờ mình lại được trọng sinh vào lãnh thổ Ma Tộc, nơi biết bao nhiêu sự chết chóc, bóng tối không hồi kết, để thích nghi với khu vực đầy rẫy hắc ám này cô đã cố gắng rất nhiều, thay đổi nhiều hơn khi lúc mới tới thế giới này.
Con đường phía trước đợi chờ Ô Hương là một hành trình rộng mở, cuộc chiến hai bờ Ma Tộc Nhân Tộc không hồi kết, đối với điều này cô không hề quan tâm, cô mong muốn tìm kiếm những thứ đặc biệt mới lạ ở thế giới tiên yêu ma đầy rẫy nguy hiểm này, hạnh phúc sẽ đến sớm thôi, cô luôn mong chờ là như thế!
Du Ngoại Tứ Hải Nợ Tình Duyên.”
Âm thanh cuối cùng mà Tinh Không Thú thứ hai có thể nghe được sau khi bị phong ấn.
Đại Lục Vĩ Thần ở nơi nào đó xuất hiện một lỗ hổng không gian trên không trung, Linh Khí bắt đầu chuyển động lạ thường, chúng đụng vào tán lá tạo ra những âm thanh vù vù, mặt đất rung động làm cây cỏ đung đưa theo chiều gió.
Trong không gian một cô gái có mái tóc xanh lam óng mượt buôn xỏa xuống bờ vai với làn da trắng hồng mềm mại, mặc một bộ áo len trắng xóa khắp cơ thể làm nổi bật đôi giày vàng hoa sặc sỡ, trên tay vẫn giữ chặt một thanh kiếm tuyệt đẹp, bề ngoài màu sắc ám kim, giữa trung tâm có một khoảng trống chứa đựng gì đó, xung quanh những hoa văn kì ảo kèm theo hai hình tròn lớn kẹp lại thân kiếm.
Thiên Đạo không chấp nhận sự xuất hiện vật thể lạ này, mây mù khắp nơi kéo đến, sấm chớp vang lên ầm ầm, không lâu sau hàng ngàn tia sét nhanh như ảo ảnh lao xuống. Cô gái lúc này chợt tỉnh dậy trong thời khắc sinh tử, theo bản năng con người cứ thế tay cầm thanh kiếm đưa lên đỡ lấy.
Ầm..
Tia Thiên Đạo đánh trực diện vào thanh Kiếm tạo ra âm thanh vang dội cả một vùng đất.
Một thời gian sau, giữa vùng rất u ám cô gái mở hai mắt to tròn nhìn bầu trời, dưới chân một con vật kì lạ đã chết. Hiện tại cô không biết bản thân mình đang ở đâu, đôi tay mò xung quanh loay hoay tìm thanh kiếm.
"Đây là đâu? Kiếm của ta đâu?"
Nhớ lại những gì vừa xảy ra với mình.
“Cô tên là Ô Hương năm nay vừa tròn mười bảy tuổi, được sinh ra trong một gia đình rèn kiếm ở thành thị, gia đình cô chuyên về rèn đúc những thanh kiếm cổ thời xa xưa.”
Năm 1002 Hành Tinh DIA, nơi công nghệ phát triển mạnh mẽ, ban công nhà bên cạnh tiệm rèn kiếm, một cô gái cầm thanh kiếm vừa lấy từ tiệm rèn ra xem xét. Lúc này trong phòng tầng hai ba mẹ cô gái đã ngủ nhưng cái ti vi vẫn còn bật, trên màn hình phát sáng thông tin truyền thông thông báo tin khẩn cấp.
"Thông báo! Thông báo! Xin mọi người hãy cẩn thận, hành tinh chúng ta bị một làn sóng Thiên Thạch kì lạ lao vào bầu khí quyển với tốc độ rất nhanh, các nhà Thiên Tinh học cho rằng nó là Đá Thiên Tinh, Mọi người nên chú ý! Bụi của nó có thể gây ra thương tích cho làn da."
Bầu trời lúc này bắt đầu xuất hiện một cơn mưa sao băng, Ô Hương ngước nhìn lên trời trầm trồ khen ngợi.
"Wow! Đẹp thật! Mình phải lưu giữ lại mới được."
Ô Hương lấy thứ công nghệ ra và bắt đầu chụp, vừa ăn ảnh thì chẳng may cô bị vài hạt bụi bám trên tay, hạt bụi như axit ăn mòn lớp da làm cô bị chảy máu, giọt máu từ từ rơi xuống.
"A! Máu ở đâu thế này?"
Cô bất ngờ hét lên, giọt máu không ngừng nhỏ giọt vào thanh kiếm trên tay cô, một tia sáng lóe lên gây chói mắt không thể nhìn thấy gì, xung quanh bắt đầu dao động, không gian nứt ra... Đến đây cô đã hiểu.
Ô Hương quay lại hiện thực tự nói với chính mình.
"Ôi trời ơi! Ta xuyên không rồi! Ta vừa thi xong bây giờ còn chưa biết kết quả nữa?"
Hết lời than vãn thì bỗng một kí ức lạ thường ập vào trong đầu cô như bị tẩy não, sau một hồi cô hòa nhập làm một với kí ức chủ thân thể này, biết được mình vừa nãy đến đã chết, còn thân phận từ thân thể này là Công Chúa Ma Tộc tuổi tác và tên đều giống với nhau.
"Công Chúa Ô Hương tu luyện gặp phải Ma Thú Bò Cạp Tinh ở đẳng cấp tương đương với Kim Đan trung kỳ, tu vi cô ấy mới chỉ vừa mới lên Kim Đan sơ kỳ, hai bên đánh nhau kịch liệt, tuy thấp hơn nó một cấp nhưng cô cũng hạ được nó và bị trúng độc mà chết.”
Ô Hương nghĩ đến hai người đều có điểm chung là chết một cách lãng xẹt, xem ra cô đã sống lại trên thân thể này, có lẽ con đường sau này cần phải hưởng thụ tất cả trai đẹp trên Đại Lục.
Từ xa khu rừng có tiếng xé gió chạy đến.
Vù... Vù...
Sáu bóng ảnh hiện lên, mỗi một người đứng trước mặt Ô Hương đều có dáng vẻ hung dữ nhưng họ vừa cất tiếng lên làm cho cô không tin được vào mắt mình.
"Bé Hương, muội có sao không?" Người lên tiếng Ô Thanh hai mươi tuổi, tu vi Kim Đan viên mãn, ca ca Ô Hương và nắm quyền Thiếu Chủ Ma Tộc.
"Muội không sao, Thanh ca chúng ta về thôi."Ô Hương vội lấy lại tinh thần mà kí ức chủ nhân này nên có.
Bảy người họ kéo nhau về, cô không ngờ mình lại được trọng sinh vào lãnh thổ Ma Tộc, nơi biết bao nhiêu sự chết chóc, bóng tối không hồi kết, để thích nghi với khu vực đầy rẫy hắc ám này cô đã cố gắng rất nhiều, thay đổi nhiều hơn khi lúc mới tới thế giới này.
Con đường phía trước đợi chờ Ô Hương là một hành trình rộng mở, cuộc chiến hai bờ Ma Tộc Nhân Tộc không hồi kết, đối với điều này cô không hề quan tâm, cô mong muốn tìm kiếm những thứ đặc biệt mới lạ ở thế giới tiên yêu ma đầy rẫy nguy hiểm này, hạnh phúc sẽ đến sớm thôi, cô luôn mong chờ là như thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.