Chương 49: Nơi ở của vị Thần Thủy Long
Đá Quý
13/12/2019
Tận cùng vách đá sâu thẳm là một mảng đen tối, Đá Quý đang nằm thở dốc và đợi chờ cái chết đến với mình.
Hộc... Hộc...
Vách núi cao như thế mà Đá Quý rớt xuống không chết, chợt nhớ đến lời nói của cha mình mà buồn bã suy nghĩ.
“Tại sao cha lại dùng Linh Khí cuối cùng để cứu ta, không lẽ ta chỉ nằm đây chờ chết sao? Không được ta phải cố lên, phải tiếp tục sống.”
Cậu nỗ lực đưa tay rút thanh kiếm trên bụng ra đau đớn la lên.
Aaaa...
Tiến la thất thanh vang khắp trong bóng tối, máu trên người không ngừng chảy ra, dần dần bản thân mất đi ý thức mà chợt thiếp đi.
“Trong giấc mơ, Đá Quý nhìn thấy một cô gái thật dễ thương vẫy tay gọi mình, nhưng bản thân không tài nào nhìn thấy được khuôn mặt đó ra sao, từng bước từng bước đi đến, khi sắp chạm vào cô gái đó thì tất cả đã tan biến.”
Đôi mắt cậu dần dần mở ra chợt thốt lên:
- A! Thì ra chỉ là mơ! Ta đã ngủ bao lâu rồi nhỉ?
Nhìn thương tích khắp mình đã dần hồi phục, Đá Quý bất ngờ đứng lên để kiểm tra lại xem:
- Hả, vết thương đâu, tại sao lại lành rồi, chuyện gì xảy ra vậy?
Chợt nhớ lại cha cậu từng nói về Huyết Mạch Đá Thần, nó có thể khôi phục vết thương rất nhanh, lần trước cánh tay cũng nhờ đó mà khôi phục, nhưng bây giờ lại quên mất.
Ngó xung quanh không có gì đặc biệt, toàn những xác khô của động vật, điều kì lạ nó đều nằm theo một đường thẳng, cứ như được đặt ra cho ai đó, tính tò mò muốn biết cuối con đường xương này là gì?
- Ở bên trong là gì nhỉ, có nên đi tiếp không, thôi kệ đằng nào cũng vào đây rồi đi xem cũng chã sao.
Răng... Rắc... Rốp...
Từng bước chân Đá Quý dẫm lên những chiếc xương khô mà vỡ vụng, âm thanh làm cho ai nghe thấy đều cảm giác lạnh lẽo.
Cuối con đường nơi đây như một cung điện hiên ngang, một xác rồng quấn quanh đại điện, bên trên có một xác người tay cầm quả cầu sáng bóng, ở giữa có thạch trụ kỳ lạ, cậu từ ngoài bước vào thán phục nơi đây:
- Wow! Trán lệ thật! Ồ kia chẳng phải là xương rồng trong truyền thuyết sao?
Đá Quý chạy vội tới chạm vào bộ xương rồng nghĩ.
“Haha! Đây là lần đầu tiên ta thấy bộ xương rồng, giá như ta có thể cất vào bên trong không gian Đá Thần để làm báu vật thì tốt biết mấy.”
Tươi cười vui vẻ sờ mó bộ xương, tiếp đó cậu bước lên đại điện nơi có bộ xương người, cậu đưa tay cầm quả cầu xinh đẹp lên, bỗng nhiên trong đầu hiện lên bao nhiêu là hình ảnh lạ thường.
“Từ thuở khai sơ Đại Lục, cho đến khi có năm vị Thần được sinh ra, mỗi người trong số họ đều có thần thú riêng, họ tượng trưng cho Ngũ Thần.
Được người đời tôn vinh đứng thứ nhất là Thần Mộc Xuân với Thần Thú Cổ Thụ, vị Thần vĩ đại của Nhân Tộc, Thần Cách vạn vật sinh sôi Mộc hệ.
Thứ hai là Thần Hỏa Cầu với Không Ma Thú Cầu Lửa, Thần Cách điều khiển Hỏa hệ.
Thứ ba là Thần Thủy Long với Thần Thú Hải Long, Thần Cách làm mưa làm gió Thủy hệ
Thứ tư Thần Thổ Đại với Thần Thú Địa Tàn, Thần Cách tái tạo địa chất Thổ hệ.
Thứ năm Thần Kim Tinh với Dị Yêu Thú Hóa Tinh, Thần Cách tác động ngẫu nhiên Linh Lực thiên nhiên Kim hệ.
Chưa dừng lại ở đó, Đại Lục còn xuất hiện thêm một vị Thần thứ sáu, anh ta tự xưng là Đá Thần với Không Ma Thú Ảo Thạch, Thần Cách nắm giữ Không Gian hệ.
Tranh dành vị trí khốc liệt, cướp lấy thuộc tính Thần Cách của nhau.
Trận chiến làm lục địa rung chuyển, đại địa thay đổi, mọi thứ hoàn toàn tan vỡ, trong đó toàn bộ bị thương nặng và bỏ trốn.
Mỗi người đắm chìm tại một nơi ở trên mảnh đất đại lục này,...”
Xem xong hết thông tin trong quả cầu Đá Quý thầm nghĩ.
“Ta đang đứng trước một vị Thần trong truyền thuyết.”
Đá Quý cuối người xin lỗi đã đắc tột vị Thần này, bất chợt thốt lên.
- A! Thần nhất định có để lại đồ cho ta. Tìm đồ của Thần! Tìm thôi! Tìm thôi!
Đặt quả cầu xuống chạy khắp điện tìm kiếm, tìm kiếm chỉ có con số không, tưởng như vớ được một món ngon từ Thần nào ngờ, không có gì ngoài hai bàn tay trắng.
- Để ta nghĩ lại xem, một quả cầu với thạch trụ. A! Khoan đã! Đúng rồi là thạch trụ.
Vội vàng nhặt quả cầu lên chạy đến thạch trụ xem xét, bên trong nó không có gì ngoài một khoảng trống để đặt thứ gì đó.
Quả cầu trên tay lạ lẫm đặt vào nơi đó, mọi thứ im ắng trong vài giây, bỗng nls phát sáng và hiện lên trước mặt một bóng người nói.
- Ta là Thần Thủy Long, đây chỉ là một mảnh thông tin ta muốn truyền tải đến người may mắn vào được đây. Quả cầu trong tay ngươi là Thần Bảo, nó cũng là truyền thừa huyết mạch của ta, chỉ cần nhỏ máu vào sẽ được Thần Bảo nhận làm chủ nhân. Bên trong có thông tin của Thần Cách, nhưng ngươi hiện tại chưa nắm giữ được nó, cần phải đạt đến cảnh giới Thần mới có thể. Còn một điều cuối cùng ta muốn nhắc nhở ngươi, trên Đại Lục này những vị Thần khác đã mất chưa thì ta không biết, nhưng ta chắc chắn rằng có sự ràng buộc nào đó mà họ không thể xuất hiện, kèm theo trước khi chiến đấu ta nghe nói có thêm vài người đột phá cảnh giới Thần và nắm giữ vài loại Thần Cách khác biệt. Chúc ngươi may mắn anh bạn.
Vụt...
Hộc... Hộc...
Vách núi cao như thế mà Đá Quý rớt xuống không chết, chợt nhớ đến lời nói của cha mình mà buồn bã suy nghĩ.
“Tại sao cha lại dùng Linh Khí cuối cùng để cứu ta, không lẽ ta chỉ nằm đây chờ chết sao? Không được ta phải cố lên, phải tiếp tục sống.”
Cậu nỗ lực đưa tay rút thanh kiếm trên bụng ra đau đớn la lên.
Aaaa...
Tiến la thất thanh vang khắp trong bóng tối, máu trên người không ngừng chảy ra, dần dần bản thân mất đi ý thức mà chợt thiếp đi.
“Trong giấc mơ, Đá Quý nhìn thấy một cô gái thật dễ thương vẫy tay gọi mình, nhưng bản thân không tài nào nhìn thấy được khuôn mặt đó ra sao, từng bước từng bước đi đến, khi sắp chạm vào cô gái đó thì tất cả đã tan biến.”
Đôi mắt cậu dần dần mở ra chợt thốt lên:
- A! Thì ra chỉ là mơ! Ta đã ngủ bao lâu rồi nhỉ?
Nhìn thương tích khắp mình đã dần hồi phục, Đá Quý bất ngờ đứng lên để kiểm tra lại xem:
- Hả, vết thương đâu, tại sao lại lành rồi, chuyện gì xảy ra vậy?
Chợt nhớ lại cha cậu từng nói về Huyết Mạch Đá Thần, nó có thể khôi phục vết thương rất nhanh, lần trước cánh tay cũng nhờ đó mà khôi phục, nhưng bây giờ lại quên mất.
Ngó xung quanh không có gì đặc biệt, toàn những xác khô của động vật, điều kì lạ nó đều nằm theo một đường thẳng, cứ như được đặt ra cho ai đó, tính tò mò muốn biết cuối con đường xương này là gì?
- Ở bên trong là gì nhỉ, có nên đi tiếp không, thôi kệ đằng nào cũng vào đây rồi đi xem cũng chã sao.
Răng... Rắc... Rốp...
Từng bước chân Đá Quý dẫm lên những chiếc xương khô mà vỡ vụng, âm thanh làm cho ai nghe thấy đều cảm giác lạnh lẽo.
Cuối con đường nơi đây như một cung điện hiên ngang, một xác rồng quấn quanh đại điện, bên trên có một xác người tay cầm quả cầu sáng bóng, ở giữa có thạch trụ kỳ lạ, cậu từ ngoài bước vào thán phục nơi đây:
- Wow! Trán lệ thật! Ồ kia chẳng phải là xương rồng trong truyền thuyết sao?
Đá Quý chạy vội tới chạm vào bộ xương rồng nghĩ.
“Haha! Đây là lần đầu tiên ta thấy bộ xương rồng, giá như ta có thể cất vào bên trong không gian Đá Thần để làm báu vật thì tốt biết mấy.”
Tươi cười vui vẻ sờ mó bộ xương, tiếp đó cậu bước lên đại điện nơi có bộ xương người, cậu đưa tay cầm quả cầu xinh đẹp lên, bỗng nhiên trong đầu hiện lên bao nhiêu là hình ảnh lạ thường.
“Từ thuở khai sơ Đại Lục, cho đến khi có năm vị Thần được sinh ra, mỗi người trong số họ đều có thần thú riêng, họ tượng trưng cho Ngũ Thần.
Được người đời tôn vinh đứng thứ nhất là Thần Mộc Xuân với Thần Thú Cổ Thụ, vị Thần vĩ đại của Nhân Tộc, Thần Cách vạn vật sinh sôi Mộc hệ.
Thứ hai là Thần Hỏa Cầu với Không Ma Thú Cầu Lửa, Thần Cách điều khiển Hỏa hệ.
Thứ ba là Thần Thủy Long với Thần Thú Hải Long, Thần Cách làm mưa làm gió Thủy hệ
Thứ tư Thần Thổ Đại với Thần Thú Địa Tàn, Thần Cách tái tạo địa chất Thổ hệ.
Thứ năm Thần Kim Tinh với Dị Yêu Thú Hóa Tinh, Thần Cách tác động ngẫu nhiên Linh Lực thiên nhiên Kim hệ.
Chưa dừng lại ở đó, Đại Lục còn xuất hiện thêm một vị Thần thứ sáu, anh ta tự xưng là Đá Thần với Không Ma Thú Ảo Thạch, Thần Cách nắm giữ Không Gian hệ.
Tranh dành vị trí khốc liệt, cướp lấy thuộc tính Thần Cách của nhau.
Trận chiến làm lục địa rung chuyển, đại địa thay đổi, mọi thứ hoàn toàn tan vỡ, trong đó toàn bộ bị thương nặng và bỏ trốn.
Mỗi người đắm chìm tại một nơi ở trên mảnh đất đại lục này,...”
Xem xong hết thông tin trong quả cầu Đá Quý thầm nghĩ.
“Ta đang đứng trước một vị Thần trong truyền thuyết.”
Đá Quý cuối người xin lỗi đã đắc tột vị Thần này, bất chợt thốt lên.
- A! Thần nhất định có để lại đồ cho ta. Tìm đồ của Thần! Tìm thôi! Tìm thôi!
Đặt quả cầu xuống chạy khắp điện tìm kiếm, tìm kiếm chỉ có con số không, tưởng như vớ được một món ngon từ Thần nào ngờ, không có gì ngoài hai bàn tay trắng.
- Để ta nghĩ lại xem, một quả cầu với thạch trụ. A! Khoan đã! Đúng rồi là thạch trụ.
Vội vàng nhặt quả cầu lên chạy đến thạch trụ xem xét, bên trong nó không có gì ngoài một khoảng trống để đặt thứ gì đó.
Quả cầu trên tay lạ lẫm đặt vào nơi đó, mọi thứ im ắng trong vài giây, bỗng nls phát sáng và hiện lên trước mặt một bóng người nói.
- Ta là Thần Thủy Long, đây chỉ là một mảnh thông tin ta muốn truyền tải đến người may mắn vào được đây. Quả cầu trong tay ngươi là Thần Bảo, nó cũng là truyền thừa huyết mạch của ta, chỉ cần nhỏ máu vào sẽ được Thần Bảo nhận làm chủ nhân. Bên trong có thông tin của Thần Cách, nhưng ngươi hiện tại chưa nắm giữ được nó, cần phải đạt đến cảnh giới Thần mới có thể. Còn một điều cuối cùng ta muốn nhắc nhở ngươi, trên Đại Lục này những vị Thần khác đã mất chưa thì ta không biết, nhưng ta chắc chắn rằng có sự ràng buộc nào đó mà họ không thể xuất hiện, kèm theo trước khi chiến đấu ta nghe nói có thêm vài người đột phá cảnh giới Thần và nắm giữ vài loại Thần Cách khác biệt. Chúc ngươi may mắn anh bạn.
Vụt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.