Chương 81: Thực hiện lời hứa với Phá Thạch
Đá Quý
21/12/2019
Từ lúc đến thế giới này, hắn là người đầu tiên cậu nhắm trúng, đặt niềm
tin vào hắn rất nhiều, không ngờ rằng chính lòng tham đã phá vỡ tất cả.
Giờ đây hắn chỉ sót lại mảnh tàn hồn cuối cùng, cho dù cậu không thu nhập hắn cũng tan biến vào hư vô, có lẽ lời hứa xưa có hiệu lực chăng, hay là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, biết hắn không cam tâm rời xa nơi đây cậu mở lời.
- Ngươi có muốn ta giúp gì không?
Khuôn mặt ủ rũ, hắn cảm thấy mình thật tệ, cậu không báo thù mà lại đi báo ơn, hắn thở dài nói.
- Dù sao ta cũng không cầm cự được bao lâu, ta muốn nhờ ngươi việc này.
Nói xong hắn đã tan biến mãi mãi, Đá Quý đã nghe câu chuyện hắn nhờ vả. Hắn với nương tử mình sống với nhau bốn năm, có được hai hài tử, thằng nhóc đầu lòng được nuôi dưỡng ở bên ngoại, đứa thứ hai chưa chào đời đã chết cùng mẹ nó, hắn nhờ cậu nhận nó làm đệ tử, giúp nó tự tay báo thù cho cha mẹ mình, tuy không khó khăn gì nhưng vấn đề nằm ở thằng bé.
Ngó về phía Hạ Hải Cẩu đang nằm ngủ ngáy ầm ì, không giúp được gì mà còn lăng ra ngủ, trong khi cậu với Tiểu Ảnh đánh nhau sức đầu mẻ trán với Dạ Quỷ Tiểu Thạch, cậu lao thẳng đến sút mạnh vào người nó, uy lực khủng khiếp được dồn vào chân.
Rầm.
Giấc ngủ ngon bị phá vỡ bằng dư chấn để lại, may mắn nó có lớp phòng vệ cảnh giới cao, chứ không lại than vãn ai hiểu nỗi đau này, vẻ mặt thắc mắc khó ưa hiện lên.
- Ủa! Xong rồi à, sao nhanh thế nhỉ, ta vừa mới chợp mắt tí thôi mà?
Cảm giác đôi chân tê tê, cậu hiểu ra thực chất Hạ Hải Cẩu không bị thương dẫn đến bất tỉnh mà là nó lười biến muốn ngủ, cái lớp hộ thể dày như thế, chiêu vừa nãy cậu dùng hết bảy phần thực lực nhưng không hề hấn với nó, xem ra trên cạn phòng thủ của nó vẫn còn là một ẩn số.
Bọn họ tiếp tục lên đường đi đến làng bên cạnh, muốn qua bên đó mất nữa ngày chạy bộ, cậu đưa hai bọn chúng vào không gian, vừa đi vừa thư giản cho đến đó đã hai ba giờ chiều.
Đi vào trong thôn không có điểm gì nổi bật ở đây, vài người đi lại xung quanh, quán trà bên đường có lão già kể chuyện có vẻ hấp dẫn, cậu sáp vào ngồi xuống để nghe.
Ông lão vuốt chòm râu vui vẻ kể chuyện xưa.
- Các ngươi biết không, lúc ta còn trẻ từng đi khắp nơi mới biết Đại Lục rộng lớn thế nào, gần ba mươi năm thanh xuân dành toàn bộ cho chuyến thám hiểm, nhưng ta chỉ mới biết một chút về nó. Điều làm ta bất ngờ hơn chính là bức tranh do tên Phá Thạch vẽ ra, từng nơi trên đó hầu như khác hẳn những gì ta biết, tài năng đó đáng ra phải được lưu truyền nhưng bỗng chốc mất đi, thật đáng tiếc.
Vẻ mặt tiếc nuối của lão làm người khác đau lòng, Đá Quý bất chợt mở lời.
- Tại sao lại không được lưu truyền, ta nhớ không nhầm hắn có con cơ mà?
Lão lắc đầu giải thích nguyên do.
- Chàng trai trẻ, ngươi không biết đấy thôi, thằng nhóc đó chỉ mới năm tuổi, làm sao có thể học được tài năng từ cha mình, chúng ta đã từng tới nhà họ thử qua nhưng đều vô dụng.
Tìm được mấu chốt công việc được nhờ vả, cậu đi thẳng vào vấn đề chính, hỏi đường đến đó.
- Vậy ông có thể chỉ đường cho ta đến đó được không, ta muốn xem những bức tranh mà ông nói đẹp cỡ nào?
Qua chỉ dẫn cậu mất vài phút để đến được nhà Lê Na thê tử của Phá Thạch, trên tay cậu cầm thanh kẹo hồ lô bước vào cửa. Bên trong sân có thằng bé cầm trên tay vài tấm vãi có nét vẽ nhệch nhạt, thấy người lạ đi vào nó ôm vào người và lên tiếng.
- Đứng lại, chú là ai? Tại sao vào đây mà không gõ cửa, tính trộm lấy tài sản cha ta để lại sao?
Thằng nhóc bản lĩnh không khác gì cha nó, bức vẽ tuy sao chép không đạt tiêu chuẩn nhưng cũng rất đẹp, màu sắc ảm đạm thay đổi xu hướng theo phong cách chính mình.
Cười vui vẻ Đá Quý đưa thanh kẹo hồ lô về phía nó, hai tay lấm lem bụi bẩn thằng bé không ngại ngùng cầm lấy, ăn ngấu nghiến ngon lành, cậu mở lời hỏi nó.
- Này tiểu tử ngoại công cháu có bên trong không?
Thằng bé gật đầu rồi tiếp tục ăn kẹo hồ lô, vừa ăn vừa ngó xuống những bức tranh vẻ trên vải của mình, đi vào bên trong Đá Quý bước đến quỳ xuống xin lỗi với Linh Vị cả hai người, từ trong phòng mẫu thân Lê Na bước ra thắc mắc hỏi.
- Chào chàng trai trẻ, cậu có quen con rể với con gái ta sao? Ông nó ơi ra đây có khách đến chơi đây này.
Ông lão được bà lão dìu ra tiếp đãi cậu, ngồi xuống ghế cậu nói những ý chính.
- Cháu tên Đá Quý, sống cùng thôn và cùng nhau lớn lên với Phá Thạch, cũng xem như anh em trong nhà, trước khi mất cậu ấy có nhờ con chăm sóc và dạy bảo thằng bé, không muốn thất hứa nên cháu đến đây xin phép nhận nó làm đệ tử mong hai bác cho phép.
Giờ đây hắn chỉ sót lại mảnh tàn hồn cuối cùng, cho dù cậu không thu nhập hắn cũng tan biến vào hư vô, có lẽ lời hứa xưa có hiệu lực chăng, hay là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, biết hắn không cam tâm rời xa nơi đây cậu mở lời.
- Ngươi có muốn ta giúp gì không?
Khuôn mặt ủ rũ, hắn cảm thấy mình thật tệ, cậu không báo thù mà lại đi báo ơn, hắn thở dài nói.
- Dù sao ta cũng không cầm cự được bao lâu, ta muốn nhờ ngươi việc này.
Nói xong hắn đã tan biến mãi mãi, Đá Quý đã nghe câu chuyện hắn nhờ vả. Hắn với nương tử mình sống với nhau bốn năm, có được hai hài tử, thằng nhóc đầu lòng được nuôi dưỡng ở bên ngoại, đứa thứ hai chưa chào đời đã chết cùng mẹ nó, hắn nhờ cậu nhận nó làm đệ tử, giúp nó tự tay báo thù cho cha mẹ mình, tuy không khó khăn gì nhưng vấn đề nằm ở thằng bé.
Ngó về phía Hạ Hải Cẩu đang nằm ngủ ngáy ầm ì, không giúp được gì mà còn lăng ra ngủ, trong khi cậu với Tiểu Ảnh đánh nhau sức đầu mẻ trán với Dạ Quỷ Tiểu Thạch, cậu lao thẳng đến sút mạnh vào người nó, uy lực khủng khiếp được dồn vào chân.
Rầm.
Giấc ngủ ngon bị phá vỡ bằng dư chấn để lại, may mắn nó có lớp phòng vệ cảnh giới cao, chứ không lại than vãn ai hiểu nỗi đau này, vẻ mặt thắc mắc khó ưa hiện lên.
- Ủa! Xong rồi à, sao nhanh thế nhỉ, ta vừa mới chợp mắt tí thôi mà?
Cảm giác đôi chân tê tê, cậu hiểu ra thực chất Hạ Hải Cẩu không bị thương dẫn đến bất tỉnh mà là nó lười biến muốn ngủ, cái lớp hộ thể dày như thế, chiêu vừa nãy cậu dùng hết bảy phần thực lực nhưng không hề hấn với nó, xem ra trên cạn phòng thủ của nó vẫn còn là một ẩn số.
Bọn họ tiếp tục lên đường đi đến làng bên cạnh, muốn qua bên đó mất nữa ngày chạy bộ, cậu đưa hai bọn chúng vào không gian, vừa đi vừa thư giản cho đến đó đã hai ba giờ chiều.
Đi vào trong thôn không có điểm gì nổi bật ở đây, vài người đi lại xung quanh, quán trà bên đường có lão già kể chuyện có vẻ hấp dẫn, cậu sáp vào ngồi xuống để nghe.
Ông lão vuốt chòm râu vui vẻ kể chuyện xưa.
- Các ngươi biết không, lúc ta còn trẻ từng đi khắp nơi mới biết Đại Lục rộng lớn thế nào, gần ba mươi năm thanh xuân dành toàn bộ cho chuyến thám hiểm, nhưng ta chỉ mới biết một chút về nó. Điều làm ta bất ngờ hơn chính là bức tranh do tên Phá Thạch vẽ ra, từng nơi trên đó hầu như khác hẳn những gì ta biết, tài năng đó đáng ra phải được lưu truyền nhưng bỗng chốc mất đi, thật đáng tiếc.
Vẻ mặt tiếc nuối của lão làm người khác đau lòng, Đá Quý bất chợt mở lời.
- Tại sao lại không được lưu truyền, ta nhớ không nhầm hắn có con cơ mà?
Lão lắc đầu giải thích nguyên do.
- Chàng trai trẻ, ngươi không biết đấy thôi, thằng nhóc đó chỉ mới năm tuổi, làm sao có thể học được tài năng từ cha mình, chúng ta đã từng tới nhà họ thử qua nhưng đều vô dụng.
Tìm được mấu chốt công việc được nhờ vả, cậu đi thẳng vào vấn đề chính, hỏi đường đến đó.
- Vậy ông có thể chỉ đường cho ta đến đó được không, ta muốn xem những bức tranh mà ông nói đẹp cỡ nào?
Qua chỉ dẫn cậu mất vài phút để đến được nhà Lê Na thê tử của Phá Thạch, trên tay cậu cầm thanh kẹo hồ lô bước vào cửa. Bên trong sân có thằng bé cầm trên tay vài tấm vãi có nét vẽ nhệch nhạt, thấy người lạ đi vào nó ôm vào người và lên tiếng.
- Đứng lại, chú là ai? Tại sao vào đây mà không gõ cửa, tính trộm lấy tài sản cha ta để lại sao?
Thằng nhóc bản lĩnh không khác gì cha nó, bức vẽ tuy sao chép không đạt tiêu chuẩn nhưng cũng rất đẹp, màu sắc ảm đạm thay đổi xu hướng theo phong cách chính mình.
Cười vui vẻ Đá Quý đưa thanh kẹo hồ lô về phía nó, hai tay lấm lem bụi bẩn thằng bé không ngại ngùng cầm lấy, ăn ngấu nghiến ngon lành, cậu mở lời hỏi nó.
- Này tiểu tử ngoại công cháu có bên trong không?
Thằng bé gật đầu rồi tiếp tục ăn kẹo hồ lô, vừa ăn vừa ngó xuống những bức tranh vẻ trên vải của mình, đi vào bên trong Đá Quý bước đến quỳ xuống xin lỗi với Linh Vị cả hai người, từ trong phòng mẫu thân Lê Na bước ra thắc mắc hỏi.
- Chào chàng trai trẻ, cậu có quen con rể với con gái ta sao? Ông nó ơi ra đây có khách đến chơi đây này.
Ông lão được bà lão dìu ra tiếp đãi cậu, ngồi xuống ghế cậu nói những ý chính.
- Cháu tên Đá Quý, sống cùng thôn và cùng nhau lớn lên với Phá Thạch, cũng xem như anh em trong nhà, trước khi mất cậu ấy có nhờ con chăm sóc và dạy bảo thằng bé, không muốn thất hứa nên cháu đến đây xin phép nhận nó làm đệ tử mong hai bác cho phép.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.