Chương 1: Cứ Gọi Nó Là....!
Thinh Walker
06/09/2024
"Ta đây là đâu? Không phải ta đã chết rồi ư ?"
Mạc Thần một thanh niên sinh ra cơ thể đã dính phải bách bệnh được định trước sống không qua nổi tuổi 20
Trước khi mất hắn cảm giác bất lực vì thể chất yếu ớt này nhưng hắn không oán trách ai cả...
Hắn ham muốn sống
Ham muốn được rời khỏi cái bệnh viện ấy..
Ham muốn được chơi và học như những đứa trẻ bình thường
Ham muốn được hẹn hò và yêu một người con gái
Nhưng đáp lại hắn chỉ là cơn bệnh một ngày tăng lên và phải buông xuôi đúng vào tuổi 18
Khi hắn tỉnh lại mọi thứ trở nên khác biệt , cảnh vật xung quanh toàn bộ đều bao phủ một mảng trắng xoá
"Không lẽ đây là thiên đường?" Mạc Thần lẩm nhẩm trong miệng , nếu là thiên đường thì có thể giải thích được a...
Mạc Thần lúc này vừa đi vừa hét lên để đảm bảo liệu cái ' thiên đường ' còn có ai ngoài hắn hay không
Nhưng không có ai đáp lại hắn cả ....
Đi được một đoạn dài khiến hắn phải dừng bước lại vì phía trước là một cảnh cổng lớn...
"Không lẽ đây là cánh cửa lên 'thiên đường'?"
Như không để hắn đứng quá lâu , cánh cửa lúc này đã tự động mở ra
Ánh mắt của hắn co lại bởi người phía sau cánh cửa ấy là một căn phòng đơn sơ và một ông lão ngồi trên một chiếc xe lăn...
Hắn đang suy nghĩ liệu có vào hay không?
Bất chợt có một luồng gió phía sau đẩy hắn vào...
Cảnh cửa theo đó mà cũng đóng lại...
" Tiểu tử đứng đó làm gì? Nếu đã thấy còn lưỡng lự không vào ?"
" Nếu ngươi cứ lưỡng lự như vậy sao làm nên? " Giọng nói khàn khàn đến từ lão
" Xin lỗi ông, ta có hơi lưỡng lự chút" Hắn xoa đầu cười cười đáp
" Không biết có thể xưng hô với ông như nào?"
Mạc Thần lúc này tâm trạng có chút rối loạn không biết ông lão này là ai ?
Như thấy được tâm trạng của Mạc Thần có chút lo sợ
Lão chỉ nhẹ giọng đáp lại:
" Ta cũng giống như ngươi ta tên Mạc Thần"
"Người đời gọi ta là Mạc Tổ"
" Còn việc ngươi xuất hiện ở đây đều do ta sắp xếp"
"Cái....?" Mạc Thần lúc này mới kinh hoảng cứ tưởng bản thân đã chết rồi lên thiên đường không ngờ mọi thứ đều do lão gây ra
Không những thế tên lão cũng giống mình liệu có phải trùng hợp?
Thật đáng sợ a..! Không biết lão đầu này có ý gì?
" Vậy thưa Mạc Tổ không biết ng.."
KÓT KÉT! KÓT KÉT! KÓT KÉT!
Tiếng xe lăn di chuyển lúc này hắn chưa kịp nói hết câu thì hắn mới sốc cực độ
Không, không phải! Phải là ngạc nhiên !
Bới ông lão này quá giống hắn khuôn mặt dù có già đi chăn nữa thì mỗi nét trên khuôn mặt lão đều giống hắn y đúc
Cặp mắt của hắn dáng chật vào mắt của lão
Ánh mắt ấy chứa đựng sự cô độc tịch mịch , sự bất lực như không thể làm được gì cả....
Điều đó khiến trái tim hắn nhói lên bởi đây chính là cái cảm giác mà hắn cũng từng trải qua
Nhưng khác với hắn thì ông lão này đã gánh vác quá nhiều thứ, cứ như chỉ một tác động nhỏ thôi cũng có thể khiên lão trở nên điên khùng mất kiểm soát...
" Ngươi cứ gọi ta là tiền bối là được"
" Nghe đây , thời gian của ta không còn nhiều "
" Nên ta chỉ nói rằng việc ngươi có mặt ở đây là do ta thế là được rồi "
" Biết nhiều thứ đôi khi không tốt cho ngươi" Lão nhìn hắn thật kĩ càng bởi số mệnh mà kẻ lão chọn sẽ thay đổi toàn bộ mọi thứ...
Mạc Thần lúc này bán tín bán nghi liệu lão già tiền bối này có lừa hắn hay không? Bất quá hắn cũng đã chết đi một lần thì chết có lần hai hắn cũng không sợ a..
" Mong tiền bối nói rõ " Mạc Thần đáp
Ừm!
Thấy được Mạc Thần buông được một chút cảnh giác với mình, lão nhẹ gật đầu trả lời:
" Ta sẽ giúp ngươi sống lại nhưng là trong một thế giới khác ..
Một vũ trụ cách xa vũ trụ của ngươi vô số lần
Nhưng đổi lại ngươi phải giúp ta "
" Thế nào? " Lão hỏi hắn
Mạc Thần toàn thân chấn động, hắn sẽ được sống ư? Sống lại sao? Quá hoang đường không vậy?
Nhưng nghe lão nói hắn phải rời xa quê nhà của mình , rời xa địa cầu điều đó khiến hắn tiếc vô cùng..
Bởi ở đó còn có cha mẹ của hắn nữa...
" Liệu không biết tiền bối sẽ làm cách nào giúp ta sống lại? Liệu ta có thể quay về địa cầu không?
Không!
Đáp lại hắn là âm thanh lạnh nhạt của lão , nghe được câu đó tay hắn siết chặt hơn bao giờ hết
" Nhưng nếu ngươi đạt được cảnh giới cao hơn thì ngươi hoàn toàn có thể trở về " Lão già bồi thêm một câu
"Đa tạ ngài" Hắn nhẹ nhõm thở ra dù sao như thế cũng được , nhưng hắn thắc mắc ' cảnh giới ' là gì?
Lúc này hắn mới được lão tiền bối giải thích cặn kẽ thì ra cách hắn sống lại đơn giản là giống như xuyên không vậy
Ở đó hắn sẽ xuyên không vào cơ thể thiếu niên mười tám tuổi của lão , chỉ biết rằng ở tuổi đó vì nguyên nhân mà lão không tiện kể
Lão chỉ thở dài muốn biết thì tự mà kiểm chứng dù sao lão tiền bối đã trải qua cho nên không muốn nhắc lại chuyện cũ cho lắm
" Nếu tiền bối thần thông quản đại như vậy tại sao lại không chọn phương án trọng sinh?" Hắn thắc mắc không phải trong bộ tu tiên nào cũng có mấy nhân vật chính trọng sinh hay sao?
" Có cái rắm ! Nếu ta làm được thì cũng không quyết làm phương án cuối này" Lão gằn giọng ,nếu lão làm được thì đã làm từ lâu rồi
Bởi nếu quay về thì lão sẽ bị phản phệ cực mạnh, cơ thể ở quá khứ chắc chắn không chịu nổi đó là cái giá mà hắn phải gánh chịu , đã thế khi quay về mọi nhân quả của bản thân cũng sẽ trở lại
Chỉ có thể nói rằng cảnh giới càng cao khó mà quay đầu!
Phốc!
Lão tiền bối bất ngờ phun một ngụm máu lấy một quả cầu từ trong cở thể chỉ thấy rằng bên trong quả cầu là một bé gái đang ngái ngủ trong đó
Cơ thể của lão cũng đang có dấu hiện tan biến đi.
"Đây là nha đầu bảo bối của ta , mọi kiến thức mà ta biết đều được truyền cho nó "
" Có được sự đồng hành của nha đầu cùng ngươi ta cũng an tâm phần nào "
" Còn quả cầu màu xanh này sẽ thứ giúp ngươi mạnh mẽ hơn khi ấy ngươi nó sẽ tự dẫn ngươi đến đích cuối của mọi thứ"
" Cứ gọi là hệ thống tu tiên đi " Nói xong lão đưa quả cầu cùng tiểu cô đang ngủ bên trong vào cơ thể hắn
AAAAAAAAAAAAA!
Mạc Thần hét lên khi cái vật ấy vào cơ thể nó đau khủng khiếp cưa như mọi căn bệnh trước kia mà hắn luôn mang trong người chỉ là muỗi trước cái vật này...thật sự là muốn giết người.
" Cả đời ta là một tán tu, không thế lực , không thân nhân, không thê tử hay hồng nhan tri kỉ"
" Hành trình ta đi chắc chắn ngươi phải vượt qua"
" Lúc đó ngươi phải có sức mạnh hơn cả ta đến lúc đó tâm nguyện khi chết của ta mới hoàn thành"
" Dù hai ta gặp nhau có một lần nhưng ta sẽ giao lại cho ngươi cái này , vật này là của một người huynh đệ thân thiết của ta trước khi bị biến mất hắn đưa cho ta "
Nói xong lão truyền vào giữa trán hắn một loại khẩu quyết nào đó khiến hắn mơ màng thiếp đi
Mắt của hắn híp lại chỉ thấy cảnh tượng cuối cùng là thân thể của lão tan vào hư không.
Mạc Thần một thanh niên sinh ra cơ thể đã dính phải bách bệnh được định trước sống không qua nổi tuổi 20
Trước khi mất hắn cảm giác bất lực vì thể chất yếu ớt này nhưng hắn không oán trách ai cả...
Hắn ham muốn sống
Ham muốn được rời khỏi cái bệnh viện ấy..
Ham muốn được chơi và học như những đứa trẻ bình thường
Ham muốn được hẹn hò và yêu một người con gái
Nhưng đáp lại hắn chỉ là cơn bệnh một ngày tăng lên và phải buông xuôi đúng vào tuổi 18
Khi hắn tỉnh lại mọi thứ trở nên khác biệt , cảnh vật xung quanh toàn bộ đều bao phủ một mảng trắng xoá
"Không lẽ đây là thiên đường?" Mạc Thần lẩm nhẩm trong miệng , nếu là thiên đường thì có thể giải thích được a...
Mạc Thần lúc này vừa đi vừa hét lên để đảm bảo liệu cái ' thiên đường ' còn có ai ngoài hắn hay không
Nhưng không có ai đáp lại hắn cả ....
Đi được một đoạn dài khiến hắn phải dừng bước lại vì phía trước là một cảnh cổng lớn...
"Không lẽ đây là cánh cửa lên 'thiên đường'?"
Như không để hắn đứng quá lâu , cánh cửa lúc này đã tự động mở ra
Ánh mắt của hắn co lại bởi người phía sau cánh cửa ấy là một căn phòng đơn sơ và một ông lão ngồi trên một chiếc xe lăn...
Hắn đang suy nghĩ liệu có vào hay không?
Bất chợt có một luồng gió phía sau đẩy hắn vào...
Cảnh cửa theo đó mà cũng đóng lại...
" Tiểu tử đứng đó làm gì? Nếu đã thấy còn lưỡng lự không vào ?"
" Nếu ngươi cứ lưỡng lự như vậy sao làm nên? " Giọng nói khàn khàn đến từ lão
" Xin lỗi ông, ta có hơi lưỡng lự chút" Hắn xoa đầu cười cười đáp
" Không biết có thể xưng hô với ông như nào?"
Mạc Thần lúc này tâm trạng có chút rối loạn không biết ông lão này là ai ?
Như thấy được tâm trạng của Mạc Thần có chút lo sợ
Lão chỉ nhẹ giọng đáp lại:
" Ta cũng giống như ngươi ta tên Mạc Thần"
"Người đời gọi ta là Mạc Tổ"
" Còn việc ngươi xuất hiện ở đây đều do ta sắp xếp"
"Cái....?" Mạc Thần lúc này mới kinh hoảng cứ tưởng bản thân đã chết rồi lên thiên đường không ngờ mọi thứ đều do lão gây ra
Không những thế tên lão cũng giống mình liệu có phải trùng hợp?
Thật đáng sợ a..! Không biết lão đầu này có ý gì?
" Vậy thưa Mạc Tổ không biết ng.."
KÓT KÉT! KÓT KÉT! KÓT KÉT!
Tiếng xe lăn di chuyển lúc này hắn chưa kịp nói hết câu thì hắn mới sốc cực độ
Không, không phải! Phải là ngạc nhiên !
Bới ông lão này quá giống hắn khuôn mặt dù có già đi chăn nữa thì mỗi nét trên khuôn mặt lão đều giống hắn y đúc
Cặp mắt của hắn dáng chật vào mắt của lão
Ánh mắt ấy chứa đựng sự cô độc tịch mịch , sự bất lực như không thể làm được gì cả....
Điều đó khiến trái tim hắn nhói lên bởi đây chính là cái cảm giác mà hắn cũng từng trải qua
Nhưng khác với hắn thì ông lão này đã gánh vác quá nhiều thứ, cứ như chỉ một tác động nhỏ thôi cũng có thể khiên lão trở nên điên khùng mất kiểm soát...
" Ngươi cứ gọi ta là tiền bối là được"
" Nghe đây , thời gian của ta không còn nhiều "
" Nên ta chỉ nói rằng việc ngươi có mặt ở đây là do ta thế là được rồi "
" Biết nhiều thứ đôi khi không tốt cho ngươi" Lão nhìn hắn thật kĩ càng bởi số mệnh mà kẻ lão chọn sẽ thay đổi toàn bộ mọi thứ...
Mạc Thần lúc này bán tín bán nghi liệu lão già tiền bối này có lừa hắn hay không? Bất quá hắn cũng đã chết đi một lần thì chết có lần hai hắn cũng không sợ a..
" Mong tiền bối nói rõ " Mạc Thần đáp
Ừm!
Thấy được Mạc Thần buông được một chút cảnh giác với mình, lão nhẹ gật đầu trả lời:
" Ta sẽ giúp ngươi sống lại nhưng là trong một thế giới khác ..
Một vũ trụ cách xa vũ trụ của ngươi vô số lần
Nhưng đổi lại ngươi phải giúp ta "
" Thế nào? " Lão hỏi hắn
Mạc Thần toàn thân chấn động, hắn sẽ được sống ư? Sống lại sao? Quá hoang đường không vậy?
Nhưng nghe lão nói hắn phải rời xa quê nhà của mình , rời xa địa cầu điều đó khiến hắn tiếc vô cùng..
Bởi ở đó còn có cha mẹ của hắn nữa...
" Liệu không biết tiền bối sẽ làm cách nào giúp ta sống lại? Liệu ta có thể quay về địa cầu không?
Không!
Đáp lại hắn là âm thanh lạnh nhạt của lão , nghe được câu đó tay hắn siết chặt hơn bao giờ hết
" Nhưng nếu ngươi đạt được cảnh giới cao hơn thì ngươi hoàn toàn có thể trở về " Lão già bồi thêm một câu
"Đa tạ ngài" Hắn nhẹ nhõm thở ra dù sao như thế cũng được , nhưng hắn thắc mắc ' cảnh giới ' là gì?
Lúc này hắn mới được lão tiền bối giải thích cặn kẽ thì ra cách hắn sống lại đơn giản là giống như xuyên không vậy
Ở đó hắn sẽ xuyên không vào cơ thể thiếu niên mười tám tuổi của lão , chỉ biết rằng ở tuổi đó vì nguyên nhân mà lão không tiện kể
Lão chỉ thở dài muốn biết thì tự mà kiểm chứng dù sao lão tiền bối đã trải qua cho nên không muốn nhắc lại chuyện cũ cho lắm
" Nếu tiền bối thần thông quản đại như vậy tại sao lại không chọn phương án trọng sinh?" Hắn thắc mắc không phải trong bộ tu tiên nào cũng có mấy nhân vật chính trọng sinh hay sao?
" Có cái rắm ! Nếu ta làm được thì cũng không quyết làm phương án cuối này" Lão gằn giọng ,nếu lão làm được thì đã làm từ lâu rồi
Bởi nếu quay về thì lão sẽ bị phản phệ cực mạnh, cơ thể ở quá khứ chắc chắn không chịu nổi đó là cái giá mà hắn phải gánh chịu , đã thế khi quay về mọi nhân quả của bản thân cũng sẽ trở lại
Chỉ có thể nói rằng cảnh giới càng cao khó mà quay đầu!
Phốc!
Lão tiền bối bất ngờ phun một ngụm máu lấy một quả cầu từ trong cở thể chỉ thấy rằng bên trong quả cầu là một bé gái đang ngái ngủ trong đó
Cơ thể của lão cũng đang có dấu hiện tan biến đi.
"Đây là nha đầu bảo bối của ta , mọi kiến thức mà ta biết đều được truyền cho nó "
" Có được sự đồng hành của nha đầu cùng ngươi ta cũng an tâm phần nào "
" Còn quả cầu màu xanh này sẽ thứ giúp ngươi mạnh mẽ hơn khi ấy ngươi nó sẽ tự dẫn ngươi đến đích cuối của mọi thứ"
" Cứ gọi là hệ thống tu tiên đi " Nói xong lão đưa quả cầu cùng tiểu cô đang ngủ bên trong vào cơ thể hắn
AAAAAAAAAAAAA!
Mạc Thần hét lên khi cái vật ấy vào cơ thể nó đau khủng khiếp cưa như mọi căn bệnh trước kia mà hắn luôn mang trong người chỉ là muỗi trước cái vật này...thật sự là muốn giết người.
" Cả đời ta là một tán tu, không thế lực , không thân nhân, không thê tử hay hồng nhan tri kỉ"
" Hành trình ta đi chắc chắn ngươi phải vượt qua"
" Lúc đó ngươi phải có sức mạnh hơn cả ta đến lúc đó tâm nguyện khi chết của ta mới hoàn thành"
" Dù hai ta gặp nhau có một lần nhưng ta sẽ giao lại cho ngươi cái này , vật này là của một người huynh đệ thân thiết của ta trước khi bị biến mất hắn đưa cho ta "
Nói xong lão truyền vào giữa trán hắn một loại khẩu quyết nào đó khiến hắn mơ màng thiếp đi
Mắt của hắn híp lại chỉ thấy cảnh tượng cuối cùng là thân thể của lão tan vào hư không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.