Chương 5: Đừng bắt nạt người ta
Linh Huyễn Tân Long
02/04/2021
Đại hội luận đạo ngoại trừ luận đạo ra, thì so tài cũng là một phần quan trọng khác.
Nam phong đã chuẩn bị sẵn lôi đài cho tất cả các phương thức so tài từ kiếm tu, thuật tu đến phù tu, chia ra từng nơi khác nhau. Mỗi lôi đài đều được bố trí trận pháp bảo vệ một cách cẩn thận, tránh cho người tham chiến nhất thời kích động khiến linh lực ngộ thương người khác.
Doãn thị chủ yếu là tu phù thuật, nhưng riêng Doãn Thế Huyên lại vác một thanh trường kiếm lắc lư qua lại ở địa điểm tỉ thí của kiếm tu.
Trên đài có một tên tán tu mặc thanh y đã thắng liên tục ba trận, y hớn hở đứng bên dưới khen hay.
Vừa đúng lúc trận thứ ba chấm dứt, hồi lâu vẫn không có ai dám xung phong bước lên khiêu chiến, tên tán tu mặc thanh y đứng xem trận kế, hứng thú hỏi Doãn Thế Huyên, “Tiểu huynh đệ cũng là kiếm tu đúng không, đứng xem cũng lâu rồi nhỉ, có bằng lên đài tỉ thí với tại hạ không?”
“Được thôi.” Doãn Thế Huyên vậy mà đồng ý.
Y giẫm lên bậc thang bên cạnh lôi đài đi lên, mang theo trường kiếm nghiêm túc hành lễ. Tán tu vận thanh y đáp lễ lại, nhìn kiếm của y, khen, “Là một thanh kiếm tốt.”
Doãn Thế Huyên mỉm cười.
Hai người hành lễ xong, lập tức bắt đầu tỷ thí.
“Đao kiếm không có mắt, tiểu huynh đệ nhớ cẩn thận.” Thanh y tán tu thu lại ý cười, vừa lạnh giọng nói dứt cậu, đã cầm kiếm chém ngang một đường.
Doãn Thế Huyên nghiêng người tránh, đối phương bật người thuận thế xoay tay lại, suýt nữa đã cắt phải y phục của y.
Thức kiếm của thanh y tán tu sắc bén bức người, Doãn Thế Huyên bất quá chỉ mới học được đôi chút với Thẩm Triệt, không đi sâu vào nghiên cứu, qua hơn mười chiêu đã dần dần lộ ra yếu thế.
“Ha ha, tiểu huynh đệ đã muốn nhận thua chưa.” Thanh y tán tu tự cho là nắm chắc phần thắng còn có tâm tư trêu đùa y.
Doãn Thế Huyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, khôi phục lại hơi thở bị hắn quấy rầy. Y nhếch khóe môi, cố ý lui lại một bước, ngay khoảnh khắc thanh y tán tu thừa cơ xông tới tấn công, thân hình lay động, dùng chuôi kiếm vỗ lên lưng hắn một cái.
“Thế nào?” Một tiếng rất nhẹ, nhưng ngữ khí hơi cao của Doãn Thế Huyên đã tiết lộ tâm tình đang rất tốt của y.
Chiêu đó cũng học từ Thẩm Triệt, chẳng qua cái tên vô liêm sỉ đó lần nào tránh được tiến công của y đều phải thuận thế nhào tới ôm y.
Thanh y tán tu hơi sửng sốt, sau đó bật cười sang sảng, “Không tệ, là tại hạ xem thường ngươi. Từ bây giờ ta sẽ bắt đầu nghiêm túc.” Nói xong, hơi thở của hắn thay đổi, kiếm khí lãnh liệt mạnh mẽ xông thẳng đến.
Doãn Thế Huyên gần như là bị hắn đuổi chạy khắp đài, “Ta nhận thua nhận thua!”
Nhưng tên thanh y tán tu này không biết lên cơn điên gì, đã không chịu dừng tay, trái lại càng đánh càng hăng, “Sao phải nhận thua? Mau phơi bày bản lĩnh thật sự ra đây, đánh với ta đi!”
Doãn Thế Huyên có khổ nói không nên lời, bị thanh y tán tu dồn đến góc lôi đài, dư quang y thoáng liếc thấy kiếm của tán tu đã đến trước mắt, cuống quít cầm kiếm lên chắn.
Nhưng giao phong trong tưởng tượng không đến, thân thể y chợt nhẹ, đã bị một người kéo vào lòng.
Một tay Thẩm Triệt giơ thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ, ngăn trở kiếm khí sắc bén của tán tu, một tay ôm lấy Doãn Thế Huyên, nhíu mày đối nói với y, “Náo loạn gì thế.”
Không đợi Doãn Thế Huyên đáp lại, thanh y tán tu đã mở miệng trước, “Ngươi là người phương nào? Y đang tỷ thí với ta, ngươi lên đài là có ý gì?”
Thẩm Triệt buông Doãn Thế Huyên ra, nghe vậy thì lạnh lùng nói, “Nếu như y đã nhận thua rồi, sao ngươi còn đuổi mãi không tha.”
Quy luật trên lôi đài, nếu có một bên nhận thua thì tức là trận đấu chấm dứt.
“Mới có nhiêu đó đã chịu thua rồi, tỷ thí còn có ý nghĩa gì nữa.” Thanh y tán tu ôm kiếm, miễn cưỡng nói.
“Để ta đến so với ngươi.” Thẩm Triệt chậm rãi nói.
“Cũng được. Xiêm y này của ngươi… là người của Thẩm gia à, kiếm thuật Thẩm gia vang danh thiên hạ, ta đã muốn thỉnh giáo từ lâu rồi.” Thanh y tán tu hừ lạnh một tiếng, phóng túng trong ánh mắt đã không kiềm chế được
Thẩm Triệt quay đầu lại nhìn Doãn Thế Huyên một cái.
Doãn Thế Huyên nắm góc áo của hắn, vẻ mặt thận trọng nói, “Đừng bắt nạt người ta.”
Tỷ thí mà thôi, không cần đả thương người khác.
Thanh y tán tu nghe vậy thì bật cười ha ha, “Tiểu huynh đệ không cần phải lo lắng thay cho tại hạ, ta còn đang sợ người khác nói ta lớn hiếp nhỏ đây.”
“Nhưng ban nãy hắn thiếu chút nữa đã làm ngươi bị thương rồi.” Thẩm Triệt không để ý đến tên tán tu bên kia, khẽ nhíu mày nghiêm túc nói, dừng một chút, mới nói tiếp, “Ngươi xuống trước đi.”
Doãn Thế Huyên vẫn còn đang do dự.
“Ta mới thấy người nhà của ngươi ở dưới đài. Chuyện ngươi ham chơi thiếu chút nữa bị thương hẳn là đã truyền đến tai Doãn gia chủ rồi, còn không mau đi xuống suy nghĩ đối sách đi.” Khó lắm mới được Thẩm Triệt nói một câu dài như vậy.
“… sao ngươi không nói sớm!” Doãn Thế Huyên nghe thế thì kinh ngạc đến ngây người, nhanh chóng phóng xuống đài.
Nam phong đã chuẩn bị sẵn lôi đài cho tất cả các phương thức so tài từ kiếm tu, thuật tu đến phù tu, chia ra từng nơi khác nhau. Mỗi lôi đài đều được bố trí trận pháp bảo vệ một cách cẩn thận, tránh cho người tham chiến nhất thời kích động khiến linh lực ngộ thương người khác.
Doãn thị chủ yếu là tu phù thuật, nhưng riêng Doãn Thế Huyên lại vác một thanh trường kiếm lắc lư qua lại ở địa điểm tỉ thí của kiếm tu.
Trên đài có một tên tán tu mặc thanh y đã thắng liên tục ba trận, y hớn hở đứng bên dưới khen hay.
Vừa đúng lúc trận thứ ba chấm dứt, hồi lâu vẫn không có ai dám xung phong bước lên khiêu chiến, tên tán tu mặc thanh y đứng xem trận kế, hứng thú hỏi Doãn Thế Huyên, “Tiểu huynh đệ cũng là kiếm tu đúng không, đứng xem cũng lâu rồi nhỉ, có bằng lên đài tỉ thí với tại hạ không?”
“Được thôi.” Doãn Thế Huyên vậy mà đồng ý.
Y giẫm lên bậc thang bên cạnh lôi đài đi lên, mang theo trường kiếm nghiêm túc hành lễ. Tán tu vận thanh y đáp lễ lại, nhìn kiếm của y, khen, “Là một thanh kiếm tốt.”
Doãn Thế Huyên mỉm cười.
Hai người hành lễ xong, lập tức bắt đầu tỷ thí.
“Đao kiếm không có mắt, tiểu huynh đệ nhớ cẩn thận.” Thanh y tán tu thu lại ý cười, vừa lạnh giọng nói dứt cậu, đã cầm kiếm chém ngang một đường.
Doãn Thế Huyên nghiêng người tránh, đối phương bật người thuận thế xoay tay lại, suýt nữa đã cắt phải y phục của y.
Thức kiếm của thanh y tán tu sắc bén bức người, Doãn Thế Huyên bất quá chỉ mới học được đôi chút với Thẩm Triệt, không đi sâu vào nghiên cứu, qua hơn mười chiêu đã dần dần lộ ra yếu thế.
“Ha ha, tiểu huynh đệ đã muốn nhận thua chưa.” Thanh y tán tu tự cho là nắm chắc phần thắng còn có tâm tư trêu đùa y.
Doãn Thế Huyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, khôi phục lại hơi thở bị hắn quấy rầy. Y nhếch khóe môi, cố ý lui lại một bước, ngay khoảnh khắc thanh y tán tu thừa cơ xông tới tấn công, thân hình lay động, dùng chuôi kiếm vỗ lên lưng hắn một cái.
“Thế nào?” Một tiếng rất nhẹ, nhưng ngữ khí hơi cao của Doãn Thế Huyên đã tiết lộ tâm tình đang rất tốt của y.
Chiêu đó cũng học từ Thẩm Triệt, chẳng qua cái tên vô liêm sỉ đó lần nào tránh được tiến công của y đều phải thuận thế nhào tới ôm y.
Thanh y tán tu hơi sửng sốt, sau đó bật cười sang sảng, “Không tệ, là tại hạ xem thường ngươi. Từ bây giờ ta sẽ bắt đầu nghiêm túc.” Nói xong, hơi thở của hắn thay đổi, kiếm khí lãnh liệt mạnh mẽ xông thẳng đến.
Doãn Thế Huyên gần như là bị hắn đuổi chạy khắp đài, “Ta nhận thua nhận thua!”
Nhưng tên thanh y tán tu này không biết lên cơn điên gì, đã không chịu dừng tay, trái lại càng đánh càng hăng, “Sao phải nhận thua? Mau phơi bày bản lĩnh thật sự ra đây, đánh với ta đi!”
Doãn Thế Huyên có khổ nói không nên lời, bị thanh y tán tu dồn đến góc lôi đài, dư quang y thoáng liếc thấy kiếm của tán tu đã đến trước mắt, cuống quít cầm kiếm lên chắn.
Nhưng giao phong trong tưởng tượng không đến, thân thể y chợt nhẹ, đã bị một người kéo vào lòng.
Một tay Thẩm Triệt giơ thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ, ngăn trở kiếm khí sắc bén của tán tu, một tay ôm lấy Doãn Thế Huyên, nhíu mày đối nói với y, “Náo loạn gì thế.”
Không đợi Doãn Thế Huyên đáp lại, thanh y tán tu đã mở miệng trước, “Ngươi là người phương nào? Y đang tỷ thí với ta, ngươi lên đài là có ý gì?”
Thẩm Triệt buông Doãn Thế Huyên ra, nghe vậy thì lạnh lùng nói, “Nếu như y đã nhận thua rồi, sao ngươi còn đuổi mãi không tha.”
Quy luật trên lôi đài, nếu có một bên nhận thua thì tức là trận đấu chấm dứt.
“Mới có nhiêu đó đã chịu thua rồi, tỷ thí còn có ý nghĩa gì nữa.” Thanh y tán tu ôm kiếm, miễn cưỡng nói.
“Để ta đến so với ngươi.” Thẩm Triệt chậm rãi nói.
“Cũng được. Xiêm y này của ngươi… là người của Thẩm gia à, kiếm thuật Thẩm gia vang danh thiên hạ, ta đã muốn thỉnh giáo từ lâu rồi.” Thanh y tán tu hừ lạnh một tiếng, phóng túng trong ánh mắt đã không kiềm chế được
Thẩm Triệt quay đầu lại nhìn Doãn Thế Huyên một cái.
Doãn Thế Huyên nắm góc áo của hắn, vẻ mặt thận trọng nói, “Đừng bắt nạt người ta.”
Tỷ thí mà thôi, không cần đả thương người khác.
Thanh y tán tu nghe vậy thì bật cười ha ha, “Tiểu huynh đệ không cần phải lo lắng thay cho tại hạ, ta còn đang sợ người khác nói ta lớn hiếp nhỏ đây.”
“Nhưng ban nãy hắn thiếu chút nữa đã làm ngươi bị thương rồi.” Thẩm Triệt không để ý đến tên tán tu bên kia, khẽ nhíu mày nghiêm túc nói, dừng một chút, mới nói tiếp, “Ngươi xuống trước đi.”
Doãn Thế Huyên vẫn còn đang do dự.
“Ta mới thấy người nhà của ngươi ở dưới đài. Chuyện ngươi ham chơi thiếu chút nữa bị thương hẳn là đã truyền đến tai Doãn gia chủ rồi, còn không mau đi xuống suy nghĩ đối sách đi.” Khó lắm mới được Thẩm Triệt nói một câu dài như vậy.
“… sao ngươi không nói sớm!” Doãn Thế Huyên nghe thế thì kinh ngạc đến ngây người, nhanh chóng phóng xuống đài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.