Chương 10: Ngọt quá
Linh Huyễn Tân Long
02/04/2021
“Chưởng quỹ, cho một bầu rượu.” Hồng y công tử ngồi trong sảnh lớn của tửu lâu, tay trái chống cằm nở nụ cười thân quen.
Chưởng quỹ là một nam tử trung niên hơi béo, đứng đằng sau quầy hàng cao cao, nghe thấy tiếng cười, nói, “Vẫn là Túy Xuân Quang?”
Hồng y công tử vuốt cằm, nhìn chưởng quỹ cầm bầu rượu đưa cho cô con gái nhỏ năm tuổi của ông ta, nhẹ giọng nói khẽ, dỗ dành, “Tiểu Linh Đang, mang rượu qua cho ca ca được không?”
Tiểu cô nương mặc một bộ xiêm y màu hồng nhạt, trắng nõn nà như một bông tuyết nhỏ, hai tay mũm mỉm ôm bầu rượu đưa cho Tạ Ngôn Cửu, “Ca ca, cho.”
“Tiểu Linh Đang ngoan quá.” Không biết Tạ Ngôn Cửu lấy đâu ra một viên kẹo, đưa cho cô bé.
“Đa tạ ca ca.” Tiểu Linh Đang nhận kẹo, lờ mờ nói lời cảm tạ, chân ngắn lịch bịch chạy lại bên cạnh chưởng quỹ.
“Răng sắp hết rồi, không được ăn kẹo nữa.” Chưởng quỹ bất đắc dĩ nói, vươn tay muốn lấy kẹo lại. Tiếc là tiểu cô nương nắm quá chặt. Ông không làm gì được, đành phải quay đầu nói với Tạ Ngôn Cửu, “Đừng chiều nó như vậy.”
Tạ Ngôn Cửu đã cầm bầu rượu đi ra đến cửa nhà, nghe vậy chỉ đáp lại một câu, “Là do phu thê các ngươi dạy dỗ nghiêm khắc qúa.”
Lời còn chưa dứt, người ra cửa.
Chưởng quỹ bất đắc dĩ, cúi đầu tiếp tục đấu tranh với cô con gái nhỏ thích đồ ngọt.
Bên kia Thẩm Triệt dẫn theo Thẩm Minh Nguyệt và Doãn Thế Huyên chậm rãi đi dạo trong thành.
Diện mạo của ba người vốn rất thu hút, càng miễn bàn đến khí phái của tiên gia quanh mình, khiến người đi đường phải nhao nhao ghé mắt, rồi lại không dám đến gần, vô tình tạo ra một khoảng cách xung quanh họ.
Doãn Thế Huyên bước tới bên người Thẩm Triệt, kề tai nói nhỏ với hắn, nhưng lại chẳng phải là lời nghiêm chỉnh gì, “Thẩm Triệt, ngươi nhìn ngươi mà xem, hung dữ quá đi, làm ai cũng sợ hết.”
Thẩm Triệt không mặn không nhạt nhìn lướt qua y một cái, miệng khẽ ừ một tiếng, đột nhiên hỏi, “Đoạn đường vừa đi qua, có cảm nhận được gì không ổn không?”
Doãn Thế Huyên nghe vậy nghiêng đầu nhìn Thẩm Minh Nguyệt, “Đệ thì sao?”
“Linh khí trong thành bị tắc, tinh thần của dân chúng không phấn chấn lắm, hướng sinh khí lưu chuyển có gì đó cổ quái.” Thẩm Minh Nguyệt nhíu mày.
Thẩm Triệt hơi gật đầu, “Ngoài thành.”
“Đúng rồi!” Ánh mắt Thẩm Minh Nguyệt chợt sáng ngời, “Sinh khí ở đây giống như bị dẫn ra ngoài thành vậy.”
Thẩm Triệt không đáp câu đó của hắn, chỉ ra hướng đầu phố, nói, “Lúc nãy ở đằng kia có người bán kẹo đường thổi hình đi ngang qua, ta nhớ ngươi thích ăn.”
Doãn Thế Huyên nghe hai người bàn luận cái gì mà sinh khí linh khí, choáng hết cả đầu, giờ nghe thấy có kẹo đường, hai mắt sáng rực lên, “Muốn ăn.”
“Chỉ cho mua hai cái thôi, ăn nhiều không tốt cho răng.” Thẩm Triệt thản nhiên nói.
“Được.” Doãn Thế Huyên vỗ bả vai Thẩm Triệt, “Ngươi nhớ về nhanh nha, ta ở đây chờ ngươi.”
Thẩm Triệt gật đầu, nhanh chóng đi về hướng đầu phố.
Doãn Thế Huyên chờ đến khi thân hình thon dài kia đã không còn trong tầm mắt nữa, nụ cười trên mặt dần nhạt xuống, thân thể khẽ nghiêng, khóe mắt nhìn thẳng qua một hướng khác.
Trên lầu ba của ngôi nhà ở ngã tư đường đẳng sau —— có một ô cửa sổ đang mở.
Một công tử mang hồng y ngồi bên cửa sổ, da trắng môi đỏ mọng, dung mạo tinh xảo, thản nhiên lộ ra chút mị khí, bàn tay như bạch ngọc đang rũ bên khung cửa, đang cầm một một vò rượu.
Lúc này đang là buổi trưa, bên ngoài chói chang ánh nắng, hoa trong thành nở rộ muôn hồng nghìn tía, lá cờ treo ngoài quán rượu khẽ đung đưa theo gió, tiếng chuyện trò vụn vặt nhỏ nhẹ của người đi đường nương theo tiếng gió truyền đến. Có rất nhiều cảnh sắc để ngắm nhìn, có rất nhiều người qua kẻ lại để quan sát, nhưng Doãn Thế Huyên chỉ bằng một cái thoáng nhìn là đã đối diện với ánh mắt của hồng y công tử.
Cứ như là… người phía sau vẫn luôn nhìn y vậy.
Doãn Thế Huyên mặt không đổi sắc nhìn hắn, bàn tay giấu trong tay áo chắp sau lưng, chậm rãi nắm lại thành nắm.
Không khí rõ ràng rất ấm áp, nhưng giữa hai người như ngưng đọng lại. Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân trở về của Thẩm Triệt, Doãn Thế Huyên mới quay đầu lại.
Thẩm Triệt đang cầm hai con thỏ làm bằng trong tay, đưa một cây cho Doãn Thế Huyên, còn một cây thì tự mình cầm.
Doãn Thế Huyên bình thản như không có gì cầm con thỏ nhét vào miệng mình, mơ hồ không rõ nói, “Ngọt quá.”
Thẩm Triệt nhìn y ăn, bất chợt nghiêng đầu cắn con thỏ trên tay mình, làm Doãn Thế Huyên lên tiếng oán giận.
“Thẩm Triệt! Ngươi muốn ăn thì sao không mua thêm một cây nữa đi! Ăn của ta làm gì!”
Thẩm Triệt hơi nhíu mày, miệng nói, “Không ngon.” Rồi lại cắn một cái.
Làm Doãn Thế Huyên tức tới mức phải nhào qua giật lại.
Thẩm Triệt giơ cao cây kẹo, trong mắt mơ hồ mang theo ý cười, hắn không thích ăn đồ ngọt, nhưng lại thích trêu chọc Doãn Thế Huyên.
Hai người vừa ăn kẹo đường, vừa tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Minh Nguyệt ngượng ngùng đi theo phía sau.
Đến khi Doãn Thế Huyên rẽ qua góc đường, Thẩm Triệt đi sau y nửa bước mới quay đầu lại.
Ánh mắt không chút sai lệch nào dừng lại ở chỗ Doãn Thế Huyên vừa mới nhìn qua.
Khung cửa sổ tầng ba vẫn mở rộng như trước, nhưng đã không thấy bóng ai nữa.
__
Hồng y công tử – hồng này là đỏ nha, không phải hồng tím sen hay hồng phấn baby đâu.
Chưởng quỹ là một nam tử trung niên hơi béo, đứng đằng sau quầy hàng cao cao, nghe thấy tiếng cười, nói, “Vẫn là Túy Xuân Quang?”
Hồng y công tử vuốt cằm, nhìn chưởng quỹ cầm bầu rượu đưa cho cô con gái nhỏ năm tuổi của ông ta, nhẹ giọng nói khẽ, dỗ dành, “Tiểu Linh Đang, mang rượu qua cho ca ca được không?”
Tiểu cô nương mặc một bộ xiêm y màu hồng nhạt, trắng nõn nà như một bông tuyết nhỏ, hai tay mũm mỉm ôm bầu rượu đưa cho Tạ Ngôn Cửu, “Ca ca, cho.”
“Tiểu Linh Đang ngoan quá.” Không biết Tạ Ngôn Cửu lấy đâu ra một viên kẹo, đưa cho cô bé.
“Đa tạ ca ca.” Tiểu Linh Đang nhận kẹo, lờ mờ nói lời cảm tạ, chân ngắn lịch bịch chạy lại bên cạnh chưởng quỹ.
“Răng sắp hết rồi, không được ăn kẹo nữa.” Chưởng quỹ bất đắc dĩ nói, vươn tay muốn lấy kẹo lại. Tiếc là tiểu cô nương nắm quá chặt. Ông không làm gì được, đành phải quay đầu nói với Tạ Ngôn Cửu, “Đừng chiều nó như vậy.”
Tạ Ngôn Cửu đã cầm bầu rượu đi ra đến cửa nhà, nghe vậy chỉ đáp lại một câu, “Là do phu thê các ngươi dạy dỗ nghiêm khắc qúa.”
Lời còn chưa dứt, người ra cửa.
Chưởng quỹ bất đắc dĩ, cúi đầu tiếp tục đấu tranh với cô con gái nhỏ thích đồ ngọt.
Bên kia Thẩm Triệt dẫn theo Thẩm Minh Nguyệt và Doãn Thế Huyên chậm rãi đi dạo trong thành.
Diện mạo của ba người vốn rất thu hút, càng miễn bàn đến khí phái của tiên gia quanh mình, khiến người đi đường phải nhao nhao ghé mắt, rồi lại không dám đến gần, vô tình tạo ra một khoảng cách xung quanh họ.
Doãn Thế Huyên bước tới bên người Thẩm Triệt, kề tai nói nhỏ với hắn, nhưng lại chẳng phải là lời nghiêm chỉnh gì, “Thẩm Triệt, ngươi nhìn ngươi mà xem, hung dữ quá đi, làm ai cũng sợ hết.”
Thẩm Triệt không mặn không nhạt nhìn lướt qua y một cái, miệng khẽ ừ một tiếng, đột nhiên hỏi, “Đoạn đường vừa đi qua, có cảm nhận được gì không ổn không?”
Doãn Thế Huyên nghe vậy nghiêng đầu nhìn Thẩm Minh Nguyệt, “Đệ thì sao?”
“Linh khí trong thành bị tắc, tinh thần của dân chúng không phấn chấn lắm, hướng sinh khí lưu chuyển có gì đó cổ quái.” Thẩm Minh Nguyệt nhíu mày.
Thẩm Triệt hơi gật đầu, “Ngoài thành.”
“Đúng rồi!” Ánh mắt Thẩm Minh Nguyệt chợt sáng ngời, “Sinh khí ở đây giống như bị dẫn ra ngoài thành vậy.”
Thẩm Triệt không đáp câu đó của hắn, chỉ ra hướng đầu phố, nói, “Lúc nãy ở đằng kia có người bán kẹo đường thổi hình đi ngang qua, ta nhớ ngươi thích ăn.”
Doãn Thế Huyên nghe hai người bàn luận cái gì mà sinh khí linh khí, choáng hết cả đầu, giờ nghe thấy có kẹo đường, hai mắt sáng rực lên, “Muốn ăn.”
“Chỉ cho mua hai cái thôi, ăn nhiều không tốt cho răng.” Thẩm Triệt thản nhiên nói.
“Được.” Doãn Thế Huyên vỗ bả vai Thẩm Triệt, “Ngươi nhớ về nhanh nha, ta ở đây chờ ngươi.”
Thẩm Triệt gật đầu, nhanh chóng đi về hướng đầu phố.
Doãn Thế Huyên chờ đến khi thân hình thon dài kia đã không còn trong tầm mắt nữa, nụ cười trên mặt dần nhạt xuống, thân thể khẽ nghiêng, khóe mắt nhìn thẳng qua một hướng khác.
Trên lầu ba của ngôi nhà ở ngã tư đường đẳng sau —— có một ô cửa sổ đang mở.
Một công tử mang hồng y ngồi bên cửa sổ, da trắng môi đỏ mọng, dung mạo tinh xảo, thản nhiên lộ ra chút mị khí, bàn tay như bạch ngọc đang rũ bên khung cửa, đang cầm một một vò rượu.
Lúc này đang là buổi trưa, bên ngoài chói chang ánh nắng, hoa trong thành nở rộ muôn hồng nghìn tía, lá cờ treo ngoài quán rượu khẽ đung đưa theo gió, tiếng chuyện trò vụn vặt nhỏ nhẹ của người đi đường nương theo tiếng gió truyền đến. Có rất nhiều cảnh sắc để ngắm nhìn, có rất nhiều người qua kẻ lại để quan sát, nhưng Doãn Thế Huyên chỉ bằng một cái thoáng nhìn là đã đối diện với ánh mắt của hồng y công tử.
Cứ như là… người phía sau vẫn luôn nhìn y vậy.
Doãn Thế Huyên mặt không đổi sắc nhìn hắn, bàn tay giấu trong tay áo chắp sau lưng, chậm rãi nắm lại thành nắm.
Không khí rõ ràng rất ấm áp, nhưng giữa hai người như ngưng đọng lại. Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân trở về của Thẩm Triệt, Doãn Thế Huyên mới quay đầu lại.
Thẩm Triệt đang cầm hai con thỏ làm bằng trong tay, đưa một cây cho Doãn Thế Huyên, còn một cây thì tự mình cầm.
Doãn Thế Huyên bình thản như không có gì cầm con thỏ nhét vào miệng mình, mơ hồ không rõ nói, “Ngọt quá.”
Thẩm Triệt nhìn y ăn, bất chợt nghiêng đầu cắn con thỏ trên tay mình, làm Doãn Thế Huyên lên tiếng oán giận.
“Thẩm Triệt! Ngươi muốn ăn thì sao không mua thêm một cây nữa đi! Ăn của ta làm gì!”
Thẩm Triệt hơi nhíu mày, miệng nói, “Không ngon.” Rồi lại cắn một cái.
Làm Doãn Thế Huyên tức tới mức phải nhào qua giật lại.
Thẩm Triệt giơ cao cây kẹo, trong mắt mơ hồ mang theo ý cười, hắn không thích ăn đồ ngọt, nhưng lại thích trêu chọc Doãn Thế Huyên.
Hai người vừa ăn kẹo đường, vừa tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Minh Nguyệt ngượng ngùng đi theo phía sau.
Đến khi Doãn Thế Huyên rẽ qua góc đường, Thẩm Triệt đi sau y nửa bước mới quay đầu lại.
Ánh mắt không chút sai lệch nào dừng lại ở chỗ Doãn Thế Huyên vừa mới nhìn qua.
Khung cửa sổ tầng ba vẫn mở rộng như trước, nhưng đã không thấy bóng ai nữa.
__
Hồng y công tử – hồng này là đỏ nha, không phải hồng tím sen hay hồng phấn baby đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.