Chương 41: Hồi tưởng
Harding Adonis
06/10/2021
Mục ngửa đầu lên trên, nhìn lấy cái vòng xoáy khổng lồ đang xoay vòng trên trời…
“Cút!!!”
Một tiếng hét chói tai vang lên, cơ hồ làm cho tất cả những ai đang ở chỗ này, kể cả là ba cái Phong Hào Đấu La, đều cảm thấy choáng váng đầu óc.
Lời vừa dứt, chỉ thấy Mục điên cuồng vận chuyển linh lực trong cơ thể, hai tay kết ấn không ngừng, tiếp đó thì dang ra hai bên, ngưng tụ ra hai cái đồ án khổng lồ, một đỏ, một lam.
“Nhật… Nguyệt… Tề… Huy…!!!”
Nương theo từng tiếng hô của Mục cùng với một lượng linh lực khổng lồ rót vào bên trong, hai cái đồ án mặt trăng và mặt trời bắt đầu lớn lên, trong chốt lát đã có kích thước bằng một nửa ngọn núi ở phía dưới.
“Ta nói lại một lần nữa… CÚT!!!”
Vừa nói, Mục vừa vận lực ở hai tay, nhanh chóng đã ném hai cái đồ án khổng lồ vào cái lốc xoáy nọ trên trời.
Rất nhanh, một tràng chấn động liền truyền xuống…
Rầm… Rầm… Rầm…!!!
Liên tiếp từng tiếng nổ lớn vang lên, một loạt chấn động cực mạnh lan xuống phía dưới, cơ hồ là toàn bộ Lạc Nhật Sâm Lâm đều rung lắc, hồn thú thì bạo loạn khắp nơi…
Một kích này… thiên băng địa liệt!!!
Qua một lát, sau khi dư chấn từ công kích của Mục đã giảm đi mấy phần, cát bụi cũng đã lắng xuống, một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng đã xuất hiện…
Dưới sự chứng kiến của vô số đôi mắt của đệ tử Đồ Long Tông, bầu trời vốn bị mây đen mịt mù bao phủ thì nay đã bị Mục đánh thủng một cái lỗ lớn, ánh nắng của mặt trời cũng từ đó mà chiếu rọi xuống ngọn núi, nơi mà hắn dùng để bế quan.
Dưới ánh nắng chói chang, Mục với khí thế của một tôn sát thần, lạnh lùng nói: “Còn chưa chịu cút?”
Vừa nói, Mục liền điên cuồng vận chuyển linh lực, từ trong túi trữ vật tế ra Thanh Giao Kỳ, nhìn bộ dáng chính là chuẩn bị công kích thêm một lần nữa.
Có điều, còn chưa kịp để Mục tạo ra hư ảnh đầu giao long thì bầu trời liền bắt đầu thay đổi…
Vô số tia sét liền bắt đầu biến mất, mây đen cũng không hiểu vì sao mà lui đi…
Cứ như vậy, thời gian còn chưa tới một tuần trà, bầu trời vốn đen kịt liền biến mất, thay vào đó là một khung cảnh trời quang mây tạnh. Nếu như ai đó không nhìn toàn bộ quá trình, có lẽ sẽ không biết trước đó bầu trời đã trông như thế nào.
Sau khi nhìn lấy một màn như vậy, Mục cất Thanh Giao Kỳ vào trong túi trữ vật, hừ lạnh: “Chỉ là một cái vị diện cấp thấp mà cũng dám trèo lên đầu ta.”
Bởi vì một kích kia của Mục có sức công phá quá lớn, cho nên hầu hết cây cối xung quanh Đồ Long Tông đều bị thổi bay, dưới đất là lúc này chính là một đống đổ nát.
Có điều, Đồ Long Tông trước đó đã mở ra hộ tông đại trận, cho nên mặc dù là nơi gần với một kích kia của Mục nhất, thế nhưng cũng không có chịu thiệt hại gì lớn, chủ yếu là hầu hết các đệ tử đều ngã ra đất, còn các trưởng lão thì bị dọa cho xanh mặt.
Cơ mà cũng phải thôi, lấy bộ dáng của Mục hiện tại mà không dọa cho người khác ngất xỉu thì cũng đã là điều đáng mừng.
Vì là người thi triển một kích khủng bố kia, cơ hồ là y phục của Mục đều bị dư chấn làm cho nát cả, để lộ từ phần eo trở lên, vố số vết thương trên người đều lộ ra.
Cộng với đôi mắt đỏ kia, cùng với mái tóc dài màu huyết hồng, rối bời, bay theo chiều gió, có lẽ ai khi nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây chính là một tên ma đầu vừa trải qua một trận huyết chiến.
(Tác: phần dưới tuyệt đối không bao giờ bị rách, đấy chính là luật rừng :v)
Tiếp đó, Mục lại xoay người về phía đám người Trương Vô Kỵ, cười nói: “Được rồi, ta không sao, đệ mau đóng hộ tông trận pháp lại.”
Trương Vô Kỵ lúc này mới từ trong mộng đi ra, đáp: “A, được rồi, Mục đại ca.”
— QUẢNG CÁO —
Trong lúc đợi Trương Vô Kỵ đóng hộ tông trận pháp, Mục liền cười nói với Trương Thanh Trúc: “Được rồi, không có chuyện gì, đi vào trong rồi nói!”
Lời vừa dứt, Mục liền bay về phía nghị sự đường của Đồ Long Tông. Lần này hắn không có sử dụng đến Thanh Lôi Kiếm, mà chính là tự bản thân bay đi.
Đây chính là một trong những năng lực của Kết Đan Kỳ - ngự khí phi hành.
Theo sau Mục, Trương Thanh Trúc và Chu Lạc cũng quay về nghị sự đường, Trương Vô Kỵ không lâu sau thì cũng quay về.
Ở phía bên dưới…
Lúc này, hầu hết các đệ tử của Đồ Long Tông còn đang ngơ ngác, không biết chuyện gì xảy ra thì một âm thanh vang lên, kéo bọn hắn từ trong mộng đi ra.
“Trời ơi, lại thêm một vị Phong Hào Đấu La nữa!” Một người kích động nói.
“Cái gì, Phong Hào Đấu La gì?” Người kia hỏi.
“Ngươi có bị ngốc không đó. Thực lực khủng bố như vậy, lại còn có thể bay lượn trên không trung, không phải Phong Hào Đấu La thì là gì?” Người nọ đáp trả.
“À, thì ra là thế!”
“Cơ mà, vị này là ai, tại sao trước giờ ta chưa từng gặp?” Một người hỏi.
“Ai mà biết, chắc có lẽ là bằng hữu của tông chủ đi. Nhìn niên kỷ của vị miện hạ đó cũng xấp xỉ tông chủ mà.”
“Chắc có lẽ là như vậy!”
***
Bên trong nghị sự đường…
Lúc này có ba bóng người đang ngồi đó. Ngoài Trương Thanh Trúc và Chu Lạc ra thì người còn lại chính là Mục.
Mục bây giờ đã đổi một bộ y phục, vết máu trên người cũng đã được hắn dùng linh lực làm sạch, hoàn toàn không còn vẻ ngoài đầy sát khí như lúc trước.
Không lâu sau, Trương Vô Kỵ sau khi đóng hộ tông trận pháp cùng phân phó công việc cho các trưởng lão thì liền bay vào, ngồi vào một cái ghế đối diện với Mục.
Trương Vô Kỵ lập tức hỏi: “Mục đại ca, chuyện vừa rồi là gì vậy?”
Còn chưa đợi Mục trả lời, Trương Thanh Trúc cũng một bên cướp lời: “Đúng đấy, Mục đại ca. Mấy tia sét màu đỏ đó là gì vậy? Muội cảm giác nếu như bị nó đánh trúng thì sẽ bị thương rất nặng.”
Vừa nói, Trương Thanh Trúc vừa nhìn Mục. Đột nhiên, giống như nhận ra được điều gì, nàng lại hỏi: “A… Mục đại ca, tóc của huynh sao lại biến thành màu đỏ rồi?”
Lời vừa ra, Trương Vô Kỵ và Chu Lạc liền lập tức nhìn về phía Mục.
Đúng như lời của Trương Thanh Trúc, tóc của Mục đã là một màu đỏ, chính xác thì là một màu huyết hồng, giống như là vừa được nhuộm trong một biển máu vậy, hoàn toàn không phải là một màu đen như lúc trước.
Đối diện với nghi vấn của ba cái đệ đệ, muội muội này, Mục cũng chỉ cười một cái, sau đó nói: “Ta chỉ là đột phá cảnh giới thôi!”
Dừng một lát, Mục nói tiếp:“Về phần mấy cái tia sét màu đỏ kia thì ta không biết.”
Lời này tất nhiên là nói dối.
Việc bản thân bị vị diện bài xích tự nhiên là càng ít người biết càng tốt. Với lại, cho dù Mục có nói thật đi nữa thì cũng không thể giải quyết được vấn đề gì.
Thêm một việc, chi bằng bớt một việc… — QUẢNG CÁO —
“Đột phá cảnh giới???”
Nghe Mục nói như vậy, cơ hồ là cả ba người Trương Vô Kỵ đều tỏa ra vô cùng kinh ngạc. Dù sao thì trong ấn tượng của bọn họ, hồn lực của Mục thăng cấp rất là chậm, sợ rằng 10 năm mới tăng lên được 10 cấp, chứ đừng nói tới việc đột phá.
Mặc dù trong lòng có chút hoài nghi nhưng sau đó, ba người Trương Vô Kỵ liền tin lời Mục nói.
Hiện tại, tu vi của ba người là Phong Hào Đấu La, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được cấp độ hồn lực của những người yếu hơn, tự nhiên cũng có thể nhìn ra được Mục.
“42 cấp…???” Trương Thanh Trúc có chút không tin, thốt lên.
“Thế nào, bất ngờ không?” Mục cười hỏi.
Cứ như vậy, cả bốn huynh muội liền cười nói một hồi…
Sau đó thì Mục cáo từ rời đi, trở về gian phòng của mình.
Mặc dù nói là gian phòng của hắn nhưng Mục cũng chỉ mới chuyển tới ngày hôm nay. Dù sao thì gian phòng mà hắn dùng lúc bế quan kia bây giờ đã là một đống đổ nát rồi.
***
Bên trong gian phòng, Mục lúc này đang ngồi trên giường, sau khi đã tu luyện để ổn định lại cảnh giới, hắn liền hồi tưởng lại những gì đã trải qua.
Một tu sĩ mà muốn từ Giả Đan đột phá đến Kết Đan Sơ Kỳ thì việc đầu tiên cần làm, chính là cô đọng chân nguyên trong đan điền lại.
Một tu sĩ khi tại Trúc Cơ Kỳ, chân nguyên trong đan điền là ở dạng lỏng, lưu chuyển toàn thân. Nếu như người đó đột phá đến Kết Đan Kỳ thì lượng chân nguyên đó sẽ chuyển thành dạng rắn, cuối cùng thì tạo thành kim đan.
Tùy vào cách thức Kết Đan cũng như là linh căn của bản thân, cơ hồ là mỗi một viên kim đan của tu sĩ đều là độc nhất vô nhị.
Linh căn của Mục có lần lượt ba thuộc tính là hỏa, thủy, và kim. Nếu như hắn chọn phương thức Kết Đan bình thường thì sau khi Kết Đan thành công, kim đan của Mục sẽ có ba màu đỏ, lam, vàng, tương ứng với ba thuộc tính của linh căn.
Nếu là kiếp trước thì Mục chính là đã làm như vậy, kết thành kim đan có ba màu đỏ, lam, vàng.
Nhưng mà đời này, Mục không làm như vậy.
Bởi vì nếu như làm như thế, thực lực của Mục sẽ giống như một tên Kết Đan Kỳ bình thường, không có điểm gì đặc biệt.
Kiếp trước, khi tu luyện tới Luyện Hư Kỳ, Mục đã nhận ra việc Kết Đan của bản thân có khiếm khuyết. Chính vì vậy mà hắn đã tạo ra một cách thức Kết Đan hoàn toàn dành cho bản thân, người khác sẽ không bao giờ có thể học được.
Cách thức đó gọi là Băng Hỏa Ngưng Huyết pháp quyết. Chiếu theo cách thức này, tu sĩ sau khi đột phá Kết Đan Sơ Kỳ sẽ tạo ra một loại kim đan đặc biệt, gọi là Băng Hỏa Ngưng Huyết Đan.
Mặc dù tu sĩ sau khi ngưng tụ Băng Hỏa Ngưng Huyết Đan thì sẽ không có điểm gì đặc biệt nhưng về sau, khi đột phá Nguyên Anh Sơ Kỳ thành công, Nguyên Anh của tu sĩ đó sẽ sở hữu một cái thần thông cực kỳ bá đạo, gọi là Huyết Ảnh Băng Hỏa Vực.
Một khi thi triển Huyết Ảnh Băng Hỏa Vực, phàm là trong vòng 500 dặm, toàn bộ mặt đất đều sẽ bị đóng băng hoặc bị lửa đốt, sinh vật ở trong đó nếu có tu vi không đủ cao thì sẽ bị biến thành Huyết Nô, vĩnh viễn nghe theo lời của người thi triển, không có cách nào quay trở như ban đầu.
Có điều, mặc dù bá đạo là vậy nhưng Băng Hỏa Ngưng Huyết pháp quyết cũng chỉ dừng lại ở đó. Dù sao thì khi đó, Mục cũng đã là Luyện Hư Kỳ rồi, đối với hắn mà nói, một tên Kết Đan Kỳ cũng chỉ như con kiến vậy.
Vốn nghĩ cái pháp quyết đó sẽ không có chỗ dùng, nhưng Mục thật không ngờ bản thân lại trùng sinh, chính vì vậy mà nó mới có chỗ để diễn võ.
Theo pháp quyết, muốn ngưng tụ ra Băng Hỏa Ngưng Huyết Đan thì bản thân tu sĩ phải sở hữu linh căn có ít nhất hai thuộc tính hỏa và thủy. Nếu như không thỏa mãn điểm này thì cũng không cần xem nữa.
Ngoài yêu cầu về linh căn ra, pháp quyết này còn yêu cầu tu sĩ phải tu luyện một công pháp về huyết đạo. Đối với Mục thì đó là Huyết Chiếu Kinh.
Cơ mà, còn chưa hết, trong lúc tiến hành Kết Đan, yêu cầu tu sĩ phải chuẩn bị một lượng lớn máu tươi, có thể là máu người hoặc máu yêu thú, cùng với đó là hai loại thảo dược chí hàn, chí nhiệt.
— QUẢNG CÁO —
Nói về máu tươi thì Mục không có thiếu, dù sao thì hắn cũng tích trữ rất nhiều.
Còn về phần hai loại thảo dược chí hàn, chí nhiệt thì vừa hay, Mục trước đó có lấy về hai gốc Bát Giác Huyền Băng Thảo và Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ.
Cứ như vậy, với đầy đủ tài nguyên trong tay, Mục liền bắt đầu quá trình ngưng kết Băng Hỏa Ngưng Huyết Đan, chuẩn bị tiến vào Kết Đan Sơ Kỳ.
Không ngoài dự đoán, trong lúc Mục tiến hành Kết Đan thì vị diện lại bắt đầu bài xích hắn.
Nhưng do có chuẩn bị từ trước, lấy uy lực của Bát Hoang Tru Tiên Trận thì cho dù vị diện có dùng đến 9 đạo Hủy Diệt Thần Lôi thì cũng không thể quấy nhiễu Mục được.
Cuối cùng, trải qua 3 năm khổ tu, lúc mới 50 tuổi, Mục đã tiến vào Kết Đan Sơ Kỳ cùng với Băng Hỏa Ngưng Huyết Đan của bản thân.
Có điều, do bị ảnh hưởng bởi cái pháp quyết này mà tóc của Mục từ màu đen đã chuyển sang một màu huyết hồng.
Lại nói một chút, tại sao Mục sau khi đột phá thành công, hắn lại thi triển thần thông Nhật Nguyệt Tề Huy đánh lên trời?
Cái này rất đơn giản. Việc này có hai lý do.
Thứ nhất, Mục muốn cho ý chí của vị diện một cái hạ mã uy, để nó đối với hắn tăng thêm vài phần kiêng kỵ, sẽ không làm ra việc gì thiếu suy nghĩ.
(Tác: mỗi vị diện, cho dù là cấp thấp thì đều có ý chí nha. Xin nhắc lại là ý chí chứ không phải là ý thức :v)
Thứ hai đó chính là dược lực của hai gốc Bát Giác Huyền Băng Thảo cùng Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ quá lớn, nếu như để lâu trong người mà không luyện hóa hay phóng thích ra bên ngoài thì sẽ gây ra hậu quả khôn lường.
Chính vì thế mà Mục đã dùng toàn lực để thi triển Nhật Nguyệt Tề Huy đánh về phía bầu trời. Vừa làm cho đối phương kiêng kỵ, vừa làm cho bản thân giảm bớt áp lực…
Một mũi tên trúng hai con nhạn.
***
Nửa năm sau…
Sau khi tu luyện xong, Mục từ từ mở đôi mắt đỏ như máu ra, tiếp đó thì bước xuống giường, vặn người vài cái.
“Cũng đến lúc rời đi rồi!”
Trải qua nửa năm ổn đinh lại tu vi, Mục cũng thu hoạch được rất nhiều thứ.
Đầu tiên phải kể đến là hai công pháp mà Mục đang tu luyện - Nhật Nguyệt Thần Quyết và Huyết Chiếu Kinh, cả hai đều đã từ tầng 3 đỉnh phong đột phá lên tầng 4, miễn cưỡng có thể thi triển hai cái thần thông tiếp theo.
Thứ hai là về thần thức của Mục. Bởi vì Đại Diễn Quyết đã đột phá lên tầng thứ 4, phạm vi thần thức của hắn cũng đã đạt tới 40 dặm. Với cái thần thức cường đại này, hắn dự định sẽ luyện một ít khôi lỗi để nâng cao thực lực của bản thân.
Cuối cùng, đó chính là sát khí. Bởi vì tu luyện Huyết Chiếu Kinh, sát khí của Mục sẽ nhiều hơn người khác, cộng thêm việc tích lũy từ kiếp trước, cơ hồ là rất dễ để lộ ra bên ngoài.
Nhưng mà, sau khi nắm vững Băng Hỏa Ngưng Huyết Đan, Mục cuối cùng đã có thể ẩn dấu sát khí của bản thân một cách dễ dàng, người ngoài nhìn vào sẽ không nhận ra bất sơ hở gì.
Cứ như vậy, sau khi đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Mục liền cáo từ Trương Vô Kỵ, Trương Thanh Trúc và Chu Lạc, rời khỏi Đồ Long Tông.
Về phần hắn muốn tới nơi nào…
Chính là Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
“Cút!!!”
Một tiếng hét chói tai vang lên, cơ hồ làm cho tất cả những ai đang ở chỗ này, kể cả là ba cái Phong Hào Đấu La, đều cảm thấy choáng váng đầu óc.
Lời vừa dứt, chỉ thấy Mục điên cuồng vận chuyển linh lực trong cơ thể, hai tay kết ấn không ngừng, tiếp đó thì dang ra hai bên, ngưng tụ ra hai cái đồ án khổng lồ, một đỏ, một lam.
“Nhật… Nguyệt… Tề… Huy…!!!”
Nương theo từng tiếng hô của Mục cùng với một lượng linh lực khổng lồ rót vào bên trong, hai cái đồ án mặt trăng và mặt trời bắt đầu lớn lên, trong chốt lát đã có kích thước bằng một nửa ngọn núi ở phía dưới.
“Ta nói lại một lần nữa… CÚT!!!”
Vừa nói, Mục vừa vận lực ở hai tay, nhanh chóng đã ném hai cái đồ án khổng lồ vào cái lốc xoáy nọ trên trời.
Rất nhanh, một tràng chấn động liền truyền xuống…
Rầm… Rầm… Rầm…!!!
Liên tiếp từng tiếng nổ lớn vang lên, một loạt chấn động cực mạnh lan xuống phía dưới, cơ hồ là toàn bộ Lạc Nhật Sâm Lâm đều rung lắc, hồn thú thì bạo loạn khắp nơi…
Một kích này… thiên băng địa liệt!!!
Qua một lát, sau khi dư chấn từ công kích của Mục đã giảm đi mấy phần, cát bụi cũng đã lắng xuống, một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng đã xuất hiện…
Dưới sự chứng kiến của vô số đôi mắt của đệ tử Đồ Long Tông, bầu trời vốn bị mây đen mịt mù bao phủ thì nay đã bị Mục đánh thủng một cái lỗ lớn, ánh nắng của mặt trời cũng từ đó mà chiếu rọi xuống ngọn núi, nơi mà hắn dùng để bế quan.
Dưới ánh nắng chói chang, Mục với khí thế của một tôn sát thần, lạnh lùng nói: “Còn chưa chịu cút?”
Vừa nói, Mục liền điên cuồng vận chuyển linh lực, từ trong túi trữ vật tế ra Thanh Giao Kỳ, nhìn bộ dáng chính là chuẩn bị công kích thêm một lần nữa.
Có điều, còn chưa kịp để Mục tạo ra hư ảnh đầu giao long thì bầu trời liền bắt đầu thay đổi…
Vô số tia sét liền bắt đầu biến mất, mây đen cũng không hiểu vì sao mà lui đi…
Cứ như vậy, thời gian còn chưa tới một tuần trà, bầu trời vốn đen kịt liền biến mất, thay vào đó là một khung cảnh trời quang mây tạnh. Nếu như ai đó không nhìn toàn bộ quá trình, có lẽ sẽ không biết trước đó bầu trời đã trông như thế nào.
Sau khi nhìn lấy một màn như vậy, Mục cất Thanh Giao Kỳ vào trong túi trữ vật, hừ lạnh: “Chỉ là một cái vị diện cấp thấp mà cũng dám trèo lên đầu ta.”
Bởi vì một kích kia của Mục có sức công phá quá lớn, cho nên hầu hết cây cối xung quanh Đồ Long Tông đều bị thổi bay, dưới đất là lúc này chính là một đống đổ nát.
Có điều, Đồ Long Tông trước đó đã mở ra hộ tông đại trận, cho nên mặc dù là nơi gần với một kích kia của Mục nhất, thế nhưng cũng không có chịu thiệt hại gì lớn, chủ yếu là hầu hết các đệ tử đều ngã ra đất, còn các trưởng lão thì bị dọa cho xanh mặt.
Cơ mà cũng phải thôi, lấy bộ dáng của Mục hiện tại mà không dọa cho người khác ngất xỉu thì cũng đã là điều đáng mừng.
Vì là người thi triển một kích khủng bố kia, cơ hồ là y phục của Mục đều bị dư chấn làm cho nát cả, để lộ từ phần eo trở lên, vố số vết thương trên người đều lộ ra.
Cộng với đôi mắt đỏ kia, cùng với mái tóc dài màu huyết hồng, rối bời, bay theo chiều gió, có lẽ ai khi nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây chính là một tên ma đầu vừa trải qua một trận huyết chiến.
(Tác: phần dưới tuyệt đối không bao giờ bị rách, đấy chính là luật rừng :v)
Tiếp đó, Mục lại xoay người về phía đám người Trương Vô Kỵ, cười nói: “Được rồi, ta không sao, đệ mau đóng hộ tông trận pháp lại.”
Trương Vô Kỵ lúc này mới từ trong mộng đi ra, đáp: “A, được rồi, Mục đại ca.”
— QUẢNG CÁO —
Trong lúc đợi Trương Vô Kỵ đóng hộ tông trận pháp, Mục liền cười nói với Trương Thanh Trúc: “Được rồi, không có chuyện gì, đi vào trong rồi nói!”
Lời vừa dứt, Mục liền bay về phía nghị sự đường của Đồ Long Tông. Lần này hắn không có sử dụng đến Thanh Lôi Kiếm, mà chính là tự bản thân bay đi.
Đây chính là một trong những năng lực của Kết Đan Kỳ - ngự khí phi hành.
Theo sau Mục, Trương Thanh Trúc và Chu Lạc cũng quay về nghị sự đường, Trương Vô Kỵ không lâu sau thì cũng quay về.
Ở phía bên dưới…
Lúc này, hầu hết các đệ tử của Đồ Long Tông còn đang ngơ ngác, không biết chuyện gì xảy ra thì một âm thanh vang lên, kéo bọn hắn từ trong mộng đi ra.
“Trời ơi, lại thêm một vị Phong Hào Đấu La nữa!” Một người kích động nói.
“Cái gì, Phong Hào Đấu La gì?” Người kia hỏi.
“Ngươi có bị ngốc không đó. Thực lực khủng bố như vậy, lại còn có thể bay lượn trên không trung, không phải Phong Hào Đấu La thì là gì?” Người nọ đáp trả.
“À, thì ra là thế!”
“Cơ mà, vị này là ai, tại sao trước giờ ta chưa từng gặp?” Một người hỏi.
“Ai mà biết, chắc có lẽ là bằng hữu của tông chủ đi. Nhìn niên kỷ của vị miện hạ đó cũng xấp xỉ tông chủ mà.”
“Chắc có lẽ là như vậy!”
***
Bên trong nghị sự đường…
Lúc này có ba bóng người đang ngồi đó. Ngoài Trương Thanh Trúc và Chu Lạc ra thì người còn lại chính là Mục.
Mục bây giờ đã đổi một bộ y phục, vết máu trên người cũng đã được hắn dùng linh lực làm sạch, hoàn toàn không còn vẻ ngoài đầy sát khí như lúc trước.
Không lâu sau, Trương Vô Kỵ sau khi đóng hộ tông trận pháp cùng phân phó công việc cho các trưởng lão thì liền bay vào, ngồi vào một cái ghế đối diện với Mục.
Trương Vô Kỵ lập tức hỏi: “Mục đại ca, chuyện vừa rồi là gì vậy?”
Còn chưa đợi Mục trả lời, Trương Thanh Trúc cũng một bên cướp lời: “Đúng đấy, Mục đại ca. Mấy tia sét màu đỏ đó là gì vậy? Muội cảm giác nếu như bị nó đánh trúng thì sẽ bị thương rất nặng.”
Vừa nói, Trương Thanh Trúc vừa nhìn Mục. Đột nhiên, giống như nhận ra được điều gì, nàng lại hỏi: “A… Mục đại ca, tóc của huynh sao lại biến thành màu đỏ rồi?”
Lời vừa ra, Trương Vô Kỵ và Chu Lạc liền lập tức nhìn về phía Mục.
Đúng như lời của Trương Thanh Trúc, tóc của Mục đã là một màu đỏ, chính xác thì là một màu huyết hồng, giống như là vừa được nhuộm trong một biển máu vậy, hoàn toàn không phải là một màu đen như lúc trước.
Đối diện với nghi vấn của ba cái đệ đệ, muội muội này, Mục cũng chỉ cười một cái, sau đó nói: “Ta chỉ là đột phá cảnh giới thôi!”
Dừng một lát, Mục nói tiếp:“Về phần mấy cái tia sét màu đỏ kia thì ta không biết.”
Lời này tất nhiên là nói dối.
Việc bản thân bị vị diện bài xích tự nhiên là càng ít người biết càng tốt. Với lại, cho dù Mục có nói thật đi nữa thì cũng không thể giải quyết được vấn đề gì.
Thêm một việc, chi bằng bớt một việc… — QUẢNG CÁO —
“Đột phá cảnh giới???”
Nghe Mục nói như vậy, cơ hồ là cả ba người Trương Vô Kỵ đều tỏa ra vô cùng kinh ngạc. Dù sao thì trong ấn tượng của bọn họ, hồn lực của Mục thăng cấp rất là chậm, sợ rằng 10 năm mới tăng lên được 10 cấp, chứ đừng nói tới việc đột phá.
Mặc dù trong lòng có chút hoài nghi nhưng sau đó, ba người Trương Vô Kỵ liền tin lời Mục nói.
Hiện tại, tu vi của ba người là Phong Hào Đấu La, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể biết được cấp độ hồn lực của những người yếu hơn, tự nhiên cũng có thể nhìn ra được Mục.
“42 cấp…???” Trương Thanh Trúc có chút không tin, thốt lên.
“Thế nào, bất ngờ không?” Mục cười hỏi.
Cứ như vậy, cả bốn huynh muội liền cười nói một hồi…
Sau đó thì Mục cáo từ rời đi, trở về gian phòng của mình.
Mặc dù nói là gian phòng của hắn nhưng Mục cũng chỉ mới chuyển tới ngày hôm nay. Dù sao thì gian phòng mà hắn dùng lúc bế quan kia bây giờ đã là một đống đổ nát rồi.
***
Bên trong gian phòng, Mục lúc này đang ngồi trên giường, sau khi đã tu luyện để ổn định lại cảnh giới, hắn liền hồi tưởng lại những gì đã trải qua.
Một tu sĩ mà muốn từ Giả Đan đột phá đến Kết Đan Sơ Kỳ thì việc đầu tiên cần làm, chính là cô đọng chân nguyên trong đan điền lại.
Một tu sĩ khi tại Trúc Cơ Kỳ, chân nguyên trong đan điền là ở dạng lỏng, lưu chuyển toàn thân. Nếu như người đó đột phá đến Kết Đan Kỳ thì lượng chân nguyên đó sẽ chuyển thành dạng rắn, cuối cùng thì tạo thành kim đan.
Tùy vào cách thức Kết Đan cũng như là linh căn của bản thân, cơ hồ là mỗi một viên kim đan của tu sĩ đều là độc nhất vô nhị.
Linh căn của Mục có lần lượt ba thuộc tính là hỏa, thủy, và kim. Nếu như hắn chọn phương thức Kết Đan bình thường thì sau khi Kết Đan thành công, kim đan của Mục sẽ có ba màu đỏ, lam, vàng, tương ứng với ba thuộc tính của linh căn.
Nếu là kiếp trước thì Mục chính là đã làm như vậy, kết thành kim đan có ba màu đỏ, lam, vàng.
Nhưng mà đời này, Mục không làm như vậy.
Bởi vì nếu như làm như thế, thực lực của Mục sẽ giống như một tên Kết Đan Kỳ bình thường, không có điểm gì đặc biệt.
Kiếp trước, khi tu luyện tới Luyện Hư Kỳ, Mục đã nhận ra việc Kết Đan của bản thân có khiếm khuyết. Chính vì vậy mà hắn đã tạo ra một cách thức Kết Đan hoàn toàn dành cho bản thân, người khác sẽ không bao giờ có thể học được.
Cách thức đó gọi là Băng Hỏa Ngưng Huyết pháp quyết. Chiếu theo cách thức này, tu sĩ sau khi đột phá Kết Đan Sơ Kỳ sẽ tạo ra một loại kim đan đặc biệt, gọi là Băng Hỏa Ngưng Huyết Đan.
Mặc dù tu sĩ sau khi ngưng tụ Băng Hỏa Ngưng Huyết Đan thì sẽ không có điểm gì đặc biệt nhưng về sau, khi đột phá Nguyên Anh Sơ Kỳ thành công, Nguyên Anh của tu sĩ đó sẽ sở hữu một cái thần thông cực kỳ bá đạo, gọi là Huyết Ảnh Băng Hỏa Vực.
Một khi thi triển Huyết Ảnh Băng Hỏa Vực, phàm là trong vòng 500 dặm, toàn bộ mặt đất đều sẽ bị đóng băng hoặc bị lửa đốt, sinh vật ở trong đó nếu có tu vi không đủ cao thì sẽ bị biến thành Huyết Nô, vĩnh viễn nghe theo lời của người thi triển, không có cách nào quay trở như ban đầu.
Có điều, mặc dù bá đạo là vậy nhưng Băng Hỏa Ngưng Huyết pháp quyết cũng chỉ dừng lại ở đó. Dù sao thì khi đó, Mục cũng đã là Luyện Hư Kỳ rồi, đối với hắn mà nói, một tên Kết Đan Kỳ cũng chỉ như con kiến vậy.
Vốn nghĩ cái pháp quyết đó sẽ không có chỗ dùng, nhưng Mục thật không ngờ bản thân lại trùng sinh, chính vì vậy mà nó mới có chỗ để diễn võ.
Theo pháp quyết, muốn ngưng tụ ra Băng Hỏa Ngưng Huyết Đan thì bản thân tu sĩ phải sở hữu linh căn có ít nhất hai thuộc tính hỏa và thủy. Nếu như không thỏa mãn điểm này thì cũng không cần xem nữa.
Ngoài yêu cầu về linh căn ra, pháp quyết này còn yêu cầu tu sĩ phải tu luyện một công pháp về huyết đạo. Đối với Mục thì đó là Huyết Chiếu Kinh.
Cơ mà, còn chưa hết, trong lúc tiến hành Kết Đan, yêu cầu tu sĩ phải chuẩn bị một lượng lớn máu tươi, có thể là máu người hoặc máu yêu thú, cùng với đó là hai loại thảo dược chí hàn, chí nhiệt.
— QUẢNG CÁO —
Nói về máu tươi thì Mục không có thiếu, dù sao thì hắn cũng tích trữ rất nhiều.
Còn về phần hai loại thảo dược chí hàn, chí nhiệt thì vừa hay, Mục trước đó có lấy về hai gốc Bát Giác Huyền Băng Thảo và Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ.
Cứ như vậy, với đầy đủ tài nguyên trong tay, Mục liền bắt đầu quá trình ngưng kết Băng Hỏa Ngưng Huyết Đan, chuẩn bị tiến vào Kết Đan Sơ Kỳ.
Không ngoài dự đoán, trong lúc Mục tiến hành Kết Đan thì vị diện lại bắt đầu bài xích hắn.
Nhưng do có chuẩn bị từ trước, lấy uy lực của Bát Hoang Tru Tiên Trận thì cho dù vị diện có dùng đến 9 đạo Hủy Diệt Thần Lôi thì cũng không thể quấy nhiễu Mục được.
Cuối cùng, trải qua 3 năm khổ tu, lúc mới 50 tuổi, Mục đã tiến vào Kết Đan Sơ Kỳ cùng với Băng Hỏa Ngưng Huyết Đan của bản thân.
Có điều, do bị ảnh hưởng bởi cái pháp quyết này mà tóc của Mục từ màu đen đã chuyển sang một màu huyết hồng.
Lại nói một chút, tại sao Mục sau khi đột phá thành công, hắn lại thi triển thần thông Nhật Nguyệt Tề Huy đánh lên trời?
Cái này rất đơn giản. Việc này có hai lý do.
Thứ nhất, Mục muốn cho ý chí của vị diện một cái hạ mã uy, để nó đối với hắn tăng thêm vài phần kiêng kỵ, sẽ không làm ra việc gì thiếu suy nghĩ.
(Tác: mỗi vị diện, cho dù là cấp thấp thì đều có ý chí nha. Xin nhắc lại là ý chí chứ không phải là ý thức :v)
Thứ hai đó chính là dược lực của hai gốc Bát Giác Huyền Băng Thảo cùng Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ quá lớn, nếu như để lâu trong người mà không luyện hóa hay phóng thích ra bên ngoài thì sẽ gây ra hậu quả khôn lường.
Chính vì thế mà Mục đã dùng toàn lực để thi triển Nhật Nguyệt Tề Huy đánh về phía bầu trời. Vừa làm cho đối phương kiêng kỵ, vừa làm cho bản thân giảm bớt áp lực…
Một mũi tên trúng hai con nhạn.
***
Nửa năm sau…
Sau khi tu luyện xong, Mục từ từ mở đôi mắt đỏ như máu ra, tiếp đó thì bước xuống giường, vặn người vài cái.
“Cũng đến lúc rời đi rồi!”
Trải qua nửa năm ổn đinh lại tu vi, Mục cũng thu hoạch được rất nhiều thứ.
Đầu tiên phải kể đến là hai công pháp mà Mục đang tu luyện - Nhật Nguyệt Thần Quyết và Huyết Chiếu Kinh, cả hai đều đã từ tầng 3 đỉnh phong đột phá lên tầng 4, miễn cưỡng có thể thi triển hai cái thần thông tiếp theo.
Thứ hai là về thần thức của Mục. Bởi vì Đại Diễn Quyết đã đột phá lên tầng thứ 4, phạm vi thần thức của hắn cũng đã đạt tới 40 dặm. Với cái thần thức cường đại này, hắn dự định sẽ luyện một ít khôi lỗi để nâng cao thực lực của bản thân.
Cuối cùng, đó chính là sát khí. Bởi vì tu luyện Huyết Chiếu Kinh, sát khí của Mục sẽ nhiều hơn người khác, cộng thêm việc tích lũy từ kiếp trước, cơ hồ là rất dễ để lộ ra bên ngoài.
Nhưng mà, sau khi nắm vững Băng Hỏa Ngưng Huyết Đan, Mục cuối cùng đã có thể ẩn dấu sát khí của bản thân một cách dễ dàng, người ngoài nhìn vào sẽ không nhận ra bất sơ hở gì.
Cứ như vậy, sau khi đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Mục liền cáo từ Trương Vô Kỵ, Trương Thanh Trúc và Chu Lạc, rời khỏi Đồ Long Tông.
Về phần hắn muốn tới nơi nào…
Chính là Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.