Chương 114: Nguy cơ
Harding Adonis
13/12/2021
Mắt thấy công kích của ba người kia đã sắp lao đến, Mục cũng không có ý
định đánh trả, chỉ thấy hắn điều khiển Thanh Lôi Kiếm, nhanh chóng bay
ra phía sau, tránh thoát được một kiếp.
Rầm… Rầm… Rầm…
Ngay khi Mục vừa lui ra phía sau, dưới trạng thái vũ hồn chân thân, Ba Tái Tây, Đường Thần và Thiên Đạo Lưu liền đã đánh tới nơi hắn vừa đứng.
Nếu như Mục mà lui ra phía sau chậm hơn một chút thì có lẽ là lúc này, hắn đã lãnh đủ một đòn chí mạng này.
Nhìn thấy một màn như vậy, Mục thầm nghĩ: “Không hổ là Hồn Đấu La, thực lực quả nhiên là không thể xem thường được…”
Trong lúc suy nghĩ, Mục liền đem thần thức quét lên người của ba người này, thế nhưng kết quả vẫn như cũ… chính là không hề cảm nhận được sự tồn tại của mấy người này.
Mặc dù sớm đã đoán được là sẽ có kết quả như thế này, nhưng Mục vẫn cảm thấy không ổn, chính vì thế mà hắn liền thu hẹp phạm vi của thần thức lại, tập trung toàn bộ vào ba người Ba Tái Tây, Đường Thần và Thiên Đạo Lưu.
Rất nhanh, Mục đã tìm ra được nguyên nhân cho việc này.
Nếu như hắn đoán không sai thì trên người của ba người này có một loại lực lượng thần bí, chính cái lực lượng này đã ngăn chặn thần thức của Mục, khiến cho hắn không thể cảm nhận được vị trí của Ba Tái Tây, Đường Thần và Thiên Đạo Lưu.
Thế nhưng, bao nhiêu đó còn chưa hết…
Mục lúc này còn cảm giác được nguy cơ bị người khác nhìn chằm chằm.
Sở dĩ có chuyện như vậy là bởi vì…
Cái lực lượng trên người của ba người kia rất giống với lực lượng của Tu La Thần tại Sát Lục Chi Đô, hoặc nói cách khác, trên người của Ba Tái Tây, Đường Thần và Thiên Đạo Lưu có lực lượng của một vị thần.
Về phần vị thần đó là ai thì Mục cũng đoán được phần nào…
Đó chính là Hải Thần.
Sau khi đã đoán được tới chỗ này, Mục liền suy đoán nguyên nhân tại sao bản thân lại bị nhắm vào…
“Theo lời của nữ nhân kia thì có lẽ là do ta đã tàn sát quá nhiều hải hồn thú, thành ra mới khiến cho bản thân bị chú ý đến…”
Nghĩ đến đây, Mục liền lập tức đưa ra quyết định cho bản thân, đó chính là phải nhanh chóng rời khỏi Hải Thần Vực.
Không sai, chính là rời khỏi Hải Thần Vực.
Ngay từ lúc ban đầu, ngay khi vừa đặt chân đến Hải Thần Vực, Mục đã rất kiêng kỵ Hải Thần Đảo, thành ra hắn vô cùng cẩn trọng khi tiếp xúc với người của cái thế lực này.
Thành ra lúc này đây, ngay khi bị Hải Thần Đảo nhằm vào, Mục mới nhanh chóng quyết định rời khỏi nơi này.
— QUẢNG CÁO —
Suy nghĩ vừa xong, Mục liền lập tức vận chuyển linh lực, nhanh chóng truyền vào bên trong Thanh Lôi Kiếm, hô lên: “Bạo tốc!!!”
Lời vừa dứt, một người một kiếm liền hóa thành một vệt ánh sáng màu tím, rất nhanh đã bay khỏi khu vực này.
Mắt thấy Mục có ý định bỏ chạy, Ba Tái Tây liền nói: “Nhanh chóng đuổi theo, không cho hắn chạy thoát.”
Nói rồi, dưới trạng thái vũ hồn chân thân, là một đầu Ma Hồn Đại Bạch Sa khổng lồ, Ba Tái Tây liền lập tức lao đi trên mặt biển.
Ở một bên, Đường Thần trực tiếp thu hồi vũ hồn chân thân, sau đó thì dùng hồn lực tụ lại ở dưới chân, nhanh chóng lướt đi trên mặt biển.
Về phần Thiên Đạo Lưu, bởi vì hắn có vũ hồn là Lục Dực Thiên Sứ, thành ra hắn cũng chỉ cần triệu hoán ra vũ hồn là có thể bay đi rồi, không cần phải phiền phức như Đường Thần và Ba Tái Tây.
Cứ như vậy, Mục chạy ở phía trước, Ba Tái Tây, Đường Thần và Thiên Đạo Lưu liên tục bám lấy ở sau đuôi.
***
Hải Thần Vực…
Vèo… Vèo… Vèo…
Một vệt sáng màu tím liền bay xẹt ngang qua bầu trời, nó bay nhanh tới mức còn để lại vô số tàn ảnh ở phía sau.
Thời gian liền trôi qua một chút…
Rầm… Rầm… Rầm…
Ở phía sau, ba bóng người liền xuất hiện, hai nam một nữ, chính là nhóm người Ba Tái Tây, Đường Thần và Thiên Đạo Lưu.
Không sai, đám người này chính là đang truy sát Mục, thế nhưng đã qua nửa ngày mà vẫn không thể bắt kịp được Mục, thậm chí còn bị hắn nhiều lần cắt đuôi.
“Các ngươi nói xem, tên kia sẽ đi đâu?” Thiên Đạo Lưu hỏi.
Nghe thấy vậy, Ba Tái Tây liền nhắm mắt lại, nhanh chóng cảm nhận lấy vị trí của Mục.
Thời gian một cái nháy mắt liền trôi qua, Ba Tái Tây liền mở mắt ra, tay phải chỉ về một phương hướng, nói: “Phía trước là một hòn đảo hoang, tên kia chắc chắn chính là đang muốn bay đến đó, chúng ta mau chóng đuổi theo!”
“Tốt!!!” Đường Thần và Thiên Đạo Lưu lập tức đáp ứng.
Nói rồi, cả ba người này lại tiếp tục truy đuổi, mặc cho hồn lực trong cơ thể đã tiêu hao quá độ.
*** — QUẢNG CÁO —
Trên một hòn đảo hoang…
Lúc này đây, trên một ngọn núi nào đó, một đầu Nguyệt Tinh Lang đang đứng, cái đầu của nó luôn ngước lên phía trên trời, có vẻ như nó đang muốn tìm gì đó.
Đột nhiên, từ ở phía xa, một vệt sáng màu tìm liền xuất hiện, hướng với vị trí của đầu Nguyệt Tinh Lang kia mà lao tới.
Nhìn lấy vệt sáng màu tím kia, Lôi Ảnh liền gọi to: “Sư phụ, con ở chỗ này.”
Nói rồi, Lôi Ảnh liền nhảy lên mấy cái, dường như nó muốn thu hút sự chú ý đến bản thân.
Vèo…
Rất nhanh, thời gian một cái hô hấp còn chưa trôi qua, vệt sáng màu tím kia liền đáp xuống, để lộ ra thân ảnh của Mục cùng với Thanh Lôi Kiếm.
Nhìn thấy Mục, Lôi Ảnh lập tức hỏi: “Sư phụ, người gặp phải phiền phức gì sao?”
Mục liền đáp: “Quả thực, lần này phiền phức quá lớn, ngươi nhanh chóng theo ta…”
Nghe thấy vậy, Lôi Ảnh liền không hỏi nữa, chỉ thấy nó hóa thành bộ dáng khi còn nhỏ, sau đó thì lập tức nhảy lên vai của Mục, an tĩnh ngồi trên đó.
Sau khi đã chuẩn bị hoàn tất, Mục liền lập tức vận chuyển linh lực, nhanh chóng truyền vào bên trong Thanh Lôi Kiếm, hô lên: “Bạo tốc!!!”
Vù… Vù… Vù…
Rất nhanh, một người một sói liền hóa thành một vệt ánh sáng màu tím, rất nhanh đã bay khỏi nơi này.
***
Hải Thần Vực, tại vùng biển cách Tà Ma Hổ Kình Vực không xa…
Vù… Vù… Vù…
Sau vài tiếng xé gió, một vệt ánh sáng màu tím liền xuất hiện, nó nhanh chóng băng qua vùng đại hải này, sau đó thì dừng lại tại ranh giới giữa Hải Thần Vực và Tà Ma Hổ Kình Vực.
Ngồi trên vai của Mục, Lôi Ảnh liền cất tiếng hỏi: “Sư phụ, lần này chúng ta sẽ đi đâu?”
Nghe thấy Lôi Ảnh hỏi như vậy, Mục liền đáp: “Hắc Vực.”
“Hắc Vực…? Là cái nơi thần bí đó sao sư phụ?” Lôi Ảnh tò mò hỏi.
“Đúng vậy…” Mục nhàn nhã đáp. — QUẢNG CÁO —
Dừng lại một chút, hắn lại tiếp: “Lấy tình hình hiện tại của ta, Hắc Vực chính là nơi an toàn nhất, mặc dù ta không biết nơi đó ẩn chức nguy hiểm gì, nhưng chí ít tại nơi đó, sẽ không phiền phức như trên Đấu La Đại Lục và Hải Thần Vực.”
Nói rồi, Mục liền điều khiển Thanh Lôi Kiếm, rất nhanh đã xâm nhập vào Tà Ma Hổ Kình Vực.
Không sai, sau khi xác nhận bản thân đã không còn có thể ở lại tại Hải Thần Vực, Mục đã quyết định là sẽ đi đến Hắc Vực.
Sở dĩ hắn lại quyết định như vậy là bởi vì có hai lý do sau…
Thứ nhất, đó chính là việc bị Hải Thần Đảo truy sát.
Theo như suy đoán của Mục thì Hải Thần Đảo chính là nơi đặt truyền thừa của Hải Thần, rất giống với Sát Lục Chi Đô của Tu La Thần.
Chính vì vậy mà việc bị một thế lực có liên quan tới cường giả Hóa Thần Kỳ truy sát thì cũng không hề dễ chịu gì, nếu như Mục sơ xuất thì e rằng tính mạng của hắn sẽ bị mất đi bất cứ lúc nào.
Chính vì vậy mà Mục mới quyết định là sẽ rời khỏi Hải Thần Vực.
Về phần lý do thứ hai mà Mục quyết định sẽ đi tới Hắc Vực… đó chính là hắn rất kiêng kỵ thực lực của mấy đầu hải hồn thú tại Tà Ma Hổ Kình Vực và Thâm Hải Ma Kình Vực.
Không sai, Tà Ma Hổ Kình Vực và Thâm Hải Ma Kình Vực là địa bản của hai đầu hải hồn thú khủng bố, lấy thực lực của Mục bây giờ thì căn bản là không thể chống lại được.
Chính vì vậy mà Mục mới quyết định mạo hiểm một phen, dự định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân, nhanh chóng băng qua hai vùng hải vực này, hạn chế việc làm kinh động tới hai đầu hải hồn thú kinh khủng kia.
Cứ như vậy, Mục cùng với Lôi Ảnh liền lênh đênh trên biển suốt mấy ngày liền…
***
Quay trở lại vị trí của đám người Ba Tái Tây…
Lúc này đây, ba người này đã bị Mục cắt đuôi, thành ra không thể tiếp tục truy đuổi, cho nên Ba Tái Tây lại một lần nữa phải nhắm mắt lại, nhanh chóng cảm nhận vị trí của Mục.
Rất nhanh, vị trí của Mục liền hiện lên trong đầu của Ba Tái Tây, chỉ có điều là lần này có chút khác biệt…
Sau khi biết được vị trí hiện tại của Mục, sắc mặt của Ba Tái Tây liền trầm xuống, nói: “Tên kia đã chạy đến Tà Ma Hổ Kình Vực, chúng ta căn bản là không thể đến đó…”
Nghe thấy Ba Tái Tây nói như vậy, Thiên Đạo Lưu liền hỏi: “Như vậy thì chúng ta làm sao mà truy đuổi?”
Trong lúc Ba Tái Tây còn không biết xử lý việc này như thế nào, một thanh âm liền vang lên trong đầu của nàng…
Rầm… Rầm… Rầm…
Ngay khi Mục vừa lui ra phía sau, dưới trạng thái vũ hồn chân thân, Ba Tái Tây, Đường Thần và Thiên Đạo Lưu liền đã đánh tới nơi hắn vừa đứng.
Nếu như Mục mà lui ra phía sau chậm hơn một chút thì có lẽ là lúc này, hắn đã lãnh đủ một đòn chí mạng này.
Nhìn thấy một màn như vậy, Mục thầm nghĩ: “Không hổ là Hồn Đấu La, thực lực quả nhiên là không thể xem thường được…”
Trong lúc suy nghĩ, Mục liền đem thần thức quét lên người của ba người này, thế nhưng kết quả vẫn như cũ… chính là không hề cảm nhận được sự tồn tại của mấy người này.
Mặc dù sớm đã đoán được là sẽ có kết quả như thế này, nhưng Mục vẫn cảm thấy không ổn, chính vì thế mà hắn liền thu hẹp phạm vi của thần thức lại, tập trung toàn bộ vào ba người Ba Tái Tây, Đường Thần và Thiên Đạo Lưu.
Rất nhanh, Mục đã tìm ra được nguyên nhân cho việc này.
Nếu như hắn đoán không sai thì trên người của ba người này có một loại lực lượng thần bí, chính cái lực lượng này đã ngăn chặn thần thức của Mục, khiến cho hắn không thể cảm nhận được vị trí của Ba Tái Tây, Đường Thần và Thiên Đạo Lưu.
Thế nhưng, bao nhiêu đó còn chưa hết…
Mục lúc này còn cảm giác được nguy cơ bị người khác nhìn chằm chằm.
Sở dĩ có chuyện như vậy là bởi vì…
Cái lực lượng trên người của ba người kia rất giống với lực lượng của Tu La Thần tại Sát Lục Chi Đô, hoặc nói cách khác, trên người của Ba Tái Tây, Đường Thần và Thiên Đạo Lưu có lực lượng của một vị thần.
Về phần vị thần đó là ai thì Mục cũng đoán được phần nào…
Đó chính là Hải Thần.
Sau khi đã đoán được tới chỗ này, Mục liền suy đoán nguyên nhân tại sao bản thân lại bị nhắm vào…
“Theo lời của nữ nhân kia thì có lẽ là do ta đã tàn sát quá nhiều hải hồn thú, thành ra mới khiến cho bản thân bị chú ý đến…”
Nghĩ đến đây, Mục liền lập tức đưa ra quyết định cho bản thân, đó chính là phải nhanh chóng rời khỏi Hải Thần Vực.
Không sai, chính là rời khỏi Hải Thần Vực.
Ngay từ lúc ban đầu, ngay khi vừa đặt chân đến Hải Thần Vực, Mục đã rất kiêng kỵ Hải Thần Đảo, thành ra hắn vô cùng cẩn trọng khi tiếp xúc với người của cái thế lực này.
Thành ra lúc này đây, ngay khi bị Hải Thần Đảo nhằm vào, Mục mới nhanh chóng quyết định rời khỏi nơi này.
— QUẢNG CÁO —
Suy nghĩ vừa xong, Mục liền lập tức vận chuyển linh lực, nhanh chóng truyền vào bên trong Thanh Lôi Kiếm, hô lên: “Bạo tốc!!!”
Lời vừa dứt, một người một kiếm liền hóa thành một vệt ánh sáng màu tím, rất nhanh đã bay khỏi khu vực này.
Mắt thấy Mục có ý định bỏ chạy, Ba Tái Tây liền nói: “Nhanh chóng đuổi theo, không cho hắn chạy thoát.”
Nói rồi, dưới trạng thái vũ hồn chân thân, là một đầu Ma Hồn Đại Bạch Sa khổng lồ, Ba Tái Tây liền lập tức lao đi trên mặt biển.
Ở một bên, Đường Thần trực tiếp thu hồi vũ hồn chân thân, sau đó thì dùng hồn lực tụ lại ở dưới chân, nhanh chóng lướt đi trên mặt biển.
Về phần Thiên Đạo Lưu, bởi vì hắn có vũ hồn là Lục Dực Thiên Sứ, thành ra hắn cũng chỉ cần triệu hoán ra vũ hồn là có thể bay đi rồi, không cần phải phiền phức như Đường Thần và Ba Tái Tây.
Cứ như vậy, Mục chạy ở phía trước, Ba Tái Tây, Đường Thần và Thiên Đạo Lưu liên tục bám lấy ở sau đuôi.
***
Hải Thần Vực…
Vèo… Vèo… Vèo…
Một vệt sáng màu tím liền bay xẹt ngang qua bầu trời, nó bay nhanh tới mức còn để lại vô số tàn ảnh ở phía sau.
Thời gian liền trôi qua một chút…
Rầm… Rầm… Rầm…
Ở phía sau, ba bóng người liền xuất hiện, hai nam một nữ, chính là nhóm người Ba Tái Tây, Đường Thần và Thiên Đạo Lưu.
Không sai, đám người này chính là đang truy sát Mục, thế nhưng đã qua nửa ngày mà vẫn không thể bắt kịp được Mục, thậm chí còn bị hắn nhiều lần cắt đuôi.
“Các ngươi nói xem, tên kia sẽ đi đâu?” Thiên Đạo Lưu hỏi.
Nghe thấy vậy, Ba Tái Tây liền nhắm mắt lại, nhanh chóng cảm nhận lấy vị trí của Mục.
Thời gian một cái nháy mắt liền trôi qua, Ba Tái Tây liền mở mắt ra, tay phải chỉ về một phương hướng, nói: “Phía trước là một hòn đảo hoang, tên kia chắc chắn chính là đang muốn bay đến đó, chúng ta mau chóng đuổi theo!”
“Tốt!!!” Đường Thần và Thiên Đạo Lưu lập tức đáp ứng.
Nói rồi, cả ba người này lại tiếp tục truy đuổi, mặc cho hồn lực trong cơ thể đã tiêu hao quá độ.
*** — QUẢNG CÁO —
Trên một hòn đảo hoang…
Lúc này đây, trên một ngọn núi nào đó, một đầu Nguyệt Tinh Lang đang đứng, cái đầu của nó luôn ngước lên phía trên trời, có vẻ như nó đang muốn tìm gì đó.
Đột nhiên, từ ở phía xa, một vệt sáng màu tìm liền xuất hiện, hướng với vị trí của đầu Nguyệt Tinh Lang kia mà lao tới.
Nhìn lấy vệt sáng màu tím kia, Lôi Ảnh liền gọi to: “Sư phụ, con ở chỗ này.”
Nói rồi, Lôi Ảnh liền nhảy lên mấy cái, dường như nó muốn thu hút sự chú ý đến bản thân.
Vèo…
Rất nhanh, thời gian một cái hô hấp còn chưa trôi qua, vệt sáng màu tím kia liền đáp xuống, để lộ ra thân ảnh của Mục cùng với Thanh Lôi Kiếm.
Nhìn thấy Mục, Lôi Ảnh lập tức hỏi: “Sư phụ, người gặp phải phiền phức gì sao?”
Mục liền đáp: “Quả thực, lần này phiền phức quá lớn, ngươi nhanh chóng theo ta…”
Nghe thấy vậy, Lôi Ảnh liền không hỏi nữa, chỉ thấy nó hóa thành bộ dáng khi còn nhỏ, sau đó thì lập tức nhảy lên vai của Mục, an tĩnh ngồi trên đó.
Sau khi đã chuẩn bị hoàn tất, Mục liền lập tức vận chuyển linh lực, nhanh chóng truyền vào bên trong Thanh Lôi Kiếm, hô lên: “Bạo tốc!!!”
Vù… Vù… Vù…
Rất nhanh, một người một sói liền hóa thành một vệt ánh sáng màu tím, rất nhanh đã bay khỏi nơi này.
***
Hải Thần Vực, tại vùng biển cách Tà Ma Hổ Kình Vực không xa…
Vù… Vù… Vù…
Sau vài tiếng xé gió, một vệt ánh sáng màu tím liền xuất hiện, nó nhanh chóng băng qua vùng đại hải này, sau đó thì dừng lại tại ranh giới giữa Hải Thần Vực và Tà Ma Hổ Kình Vực.
Ngồi trên vai của Mục, Lôi Ảnh liền cất tiếng hỏi: “Sư phụ, lần này chúng ta sẽ đi đâu?”
Nghe thấy Lôi Ảnh hỏi như vậy, Mục liền đáp: “Hắc Vực.”
“Hắc Vực…? Là cái nơi thần bí đó sao sư phụ?” Lôi Ảnh tò mò hỏi.
“Đúng vậy…” Mục nhàn nhã đáp. — QUẢNG CÁO —
Dừng lại một chút, hắn lại tiếp: “Lấy tình hình hiện tại của ta, Hắc Vực chính là nơi an toàn nhất, mặc dù ta không biết nơi đó ẩn chức nguy hiểm gì, nhưng chí ít tại nơi đó, sẽ không phiền phức như trên Đấu La Đại Lục và Hải Thần Vực.”
Nói rồi, Mục liền điều khiển Thanh Lôi Kiếm, rất nhanh đã xâm nhập vào Tà Ma Hổ Kình Vực.
Không sai, sau khi xác nhận bản thân đã không còn có thể ở lại tại Hải Thần Vực, Mục đã quyết định là sẽ đi đến Hắc Vực.
Sở dĩ hắn lại quyết định như vậy là bởi vì có hai lý do sau…
Thứ nhất, đó chính là việc bị Hải Thần Đảo truy sát.
Theo như suy đoán của Mục thì Hải Thần Đảo chính là nơi đặt truyền thừa của Hải Thần, rất giống với Sát Lục Chi Đô của Tu La Thần.
Chính vì vậy mà việc bị một thế lực có liên quan tới cường giả Hóa Thần Kỳ truy sát thì cũng không hề dễ chịu gì, nếu như Mục sơ xuất thì e rằng tính mạng của hắn sẽ bị mất đi bất cứ lúc nào.
Chính vì vậy mà Mục mới quyết định là sẽ rời khỏi Hải Thần Vực.
Về phần lý do thứ hai mà Mục quyết định sẽ đi tới Hắc Vực… đó chính là hắn rất kiêng kỵ thực lực của mấy đầu hải hồn thú tại Tà Ma Hổ Kình Vực và Thâm Hải Ma Kình Vực.
Không sai, Tà Ma Hổ Kình Vực và Thâm Hải Ma Kình Vực là địa bản của hai đầu hải hồn thú khủng bố, lấy thực lực của Mục bây giờ thì căn bản là không thể chống lại được.
Chính vì vậy mà Mục mới quyết định mạo hiểm một phen, dự định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân, nhanh chóng băng qua hai vùng hải vực này, hạn chế việc làm kinh động tới hai đầu hải hồn thú kinh khủng kia.
Cứ như vậy, Mục cùng với Lôi Ảnh liền lênh đênh trên biển suốt mấy ngày liền…
***
Quay trở lại vị trí của đám người Ba Tái Tây…
Lúc này đây, ba người này đã bị Mục cắt đuôi, thành ra không thể tiếp tục truy đuổi, cho nên Ba Tái Tây lại một lần nữa phải nhắm mắt lại, nhanh chóng cảm nhận vị trí của Mục.
Rất nhanh, vị trí của Mục liền hiện lên trong đầu của Ba Tái Tây, chỉ có điều là lần này có chút khác biệt…
Sau khi biết được vị trí hiện tại của Mục, sắc mặt của Ba Tái Tây liền trầm xuống, nói: “Tên kia đã chạy đến Tà Ma Hổ Kình Vực, chúng ta căn bản là không thể đến đó…”
Nghe thấy Ba Tái Tây nói như vậy, Thiên Đạo Lưu liền hỏi: “Như vậy thì chúng ta làm sao mà truy đuổi?”
Trong lúc Ba Tái Tây còn không biết xử lý việc này như thế nào, một thanh âm liền vang lên trong đầu của nàng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.