Chương 17: Đột nhiên xuất hiện hai người….
Hàn Tiểu Diệp Vũ
01/04/2016
Tháng tám đến, hạng mục của nhóm Diệp Vĩ Gia đã làm xong, cậu vừa tới công ty không lâu, hạng mục này đều do các lão đồng sự làm là chính, cậu xem như là may mắn, công ty thưởng cho nhân viên bộ phận nghiên cứu một chuyến du lịch, toàn bộ nhân viên bộ phận nghiên cứu đều có thể tham gia, công ty sẽ bao vé máy bay cùng chi phí ở trọ.
Diệp Vĩ Gia cực kỳ hưng phấn, có người chi tiền cho mình ra ngoài đi chơi, loại cảm giác này đương nhiên là vô cùng tốt.
Công ty đặt vé bay vào buổi chiều, địa điểm là sân bay quốc tế Hàm Dương, đến khi tới sân bay, Diệp Vĩ Gia mới phát hiện giống như là thừa ra hai người.
“Sao hai người lại đến đây?” – Diệp Vĩ Gia kinh ngạc nhìn Mộ Hàm với Mộ Phi.
Mộ Phi kéo va li hành lý, vẻ mặt thích thú tươi cười: “Đương nhiên là phải đến rồi, các cậu
đều ra ngoài chơi, thiếu tôi thì làm gì còn ý nghĩa nữa! Tôi đến đương nhiên là để giúp vui a.”
Diệp Vĩ Gia bất chợt rùng mình, lời gã nói thật ghê tởm, chả lẽ từ trước đến giờ không có ai cùng gã chơi đùa?
“Nhưng Lâm Phỉ Phỉ có việc không thể đi được, Mộ Hàn đến làm gì chứ?” – Diệp Vĩ Gia lựa chọn bỏ qua Mộ Phi nhìn về phía Mộ Hàn.
Mộ Hàn cười cười, còn chưa nói gì, Mộ Phi đã giành trước: “Đến, đương nhiên là phải đến rồi.”
Khóe miệng Diệp Vĩ Gia giật giật, ngươi vừa nói đương nhiên muốn tới, y cũng đương nhiên muốn tới, các ngươi đúng là làm theo lý thường a! Mà các ngươi với ngành của chúng ta có quan hệ gì đâu chứ!
“Đi, dù sao cũng là tiền của nhà anh, tôi không có ý kiến gì.” – Diệp Vĩ Gia nhún vai, cười cười.
Mộ Phi nhìn Mộ Hàn mỉm cười, kỳ thật là hai người vừa gặp nhau ở sân bay, trước đó cũng không hề biết người kia cũng đi, quả thật là trùng hợp.
Cao Nam đẩy gọng kính trên mũi, cười cười: “Ngươi trước kia không thích đi ra ngoài du lịch?”
Mộ Phi tức giận trừng mắt liếc hắn: “Trước kia không thích, bây giờ có thể thích chứ?”
Cao Nam khẽ cười, Mộ Phi hừ lạnh một tiếng, lôi Diệp Vĩ Gia đi làm thủ tục, thuận tiện đổi thẻ đăng ký.
“Ngày trước anh ấy bị bắt phải ra nước ngoài du học cũng không chịu đi, nói là không hợp với nơi lạ, không biết lấy bao nhiêu lý do, sau đó vào công ty, vì công việc cũng phải đi tới đi lui, cũng không có biện pháp,” – Mộ Hàn cũng Cao Nam đi sau đoàn người, chậm rãi nói.
“Thực là thay đổi nhiều quá, bất quá vẫn có một chút tính trẻ con.” – Cao Nam cười, nụ cười đó thực ôn nhu.
“Là không hiểu chuyện.” – Mộ Hàn phụ họa.
Diệp Vĩ Gia tối hôm trước sửa soạn đi nên không ngủ được, sáng cảm thấy người mệt rã rời, vừa lên máy bay liền trực tiếp ngủ, dù sao bay hơn hai giờ, đủ cho cậu làm một giấc.
Mộ Phi thấy cậu ngồi ở đâu cũng mò đến ngồi bên cạnh, cậu cũng không thèm để ý.
“Công ty cho đi du lịch, sao cậu không nói với tôi?” – Mộ Phi nhàm chán ngồi xem tạp chí, hỏi Diệp Vĩ Gia.
“Anh là Tổng giám đốc, chuyện này không phải do lãnh đạo cao nhất quyết định sao? Sao anh lại không biết?” – Diệp Vĩ Gia nghiên người nhìn gã, hơi hơi ngạc nhiên.
“Cậu cũng biết tôi là Tổng giám đốc mà, trăm công nghìn việc đấy chứ, việc này không phải do tôi phụ trách.”
“Vậy cũng không phải là anh ký phê duyệt đi?”
Mộ Phi nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Này cũng đúng, có khi tôi quên rồi.”
Diệp Vĩ Gia châm chọc gã: “Cả ngày kêu là nhiều việc, cư nhiên còn có thời gian đi du lịch, không phải là anh đang gạt người đi!”
Mộ Phi nở nụ cười nhìn cậu: “Bộ dáng cậu khi nói những lời này trông như oán phụ vậy, không phải tôi đang ở đây sao? Đừng oán nữa chứ!”
Diệp Vĩ Gia trừng mắt nhìn gã, có chút phẫn nộ nói: “Tới chỗ nào mát mẻ mà ngồi đi, gia ta không muốn gặp ngươi.”
Mộ Phi sung sướng nở nụ cười, Diệp Vĩ Gia quay đầu ngủ, Mộ Phi nhàm chán xem tạp chí một lúc, cũng ngủ.
Khi Diệp Vĩ Gia tỉnh ngủ, phát hiện đã đến sân bay Hàm Dương, nhịn không được nhòm ra ngoài cửa sổ, cố đô của lục triều đấy, trước kia đã muốn tới đây rồi, nhưng là không có tiền, lần này được đi du lịch miễn phí, phải hảo hảo thăm quan mới được.
Xe khách của công ty du lịch cùng hướng dẫn viên đến đón cả đoàn, Mộ Phi lại kè kè ngồi bên cạnh Diệp Vĩ Gia như cũ.
Đến sân bay Hàm Dương đã là sáu giờ mười lăm, cũng phải bảy giờ rưỡi mới đến nội thành Tây An, hướng dẫn viên du lịch ở trên xe tự giới thiệu, sau đó nói qua về lịch trình năm ngày tới.
Đến khách sạn, hướng dẫn viên du lịch đưa mọi người vào làm thủ tục, sau đó là chia phòng.
Diệp Vĩ Gia kéo Cao Nam nói: “Cao Nam, hai chúng ta một phòng đi!”
Cao Nam gật đầu đồng ý.
Mộ Phi túm lấy cậu: “Đừng nha, hai chúng ta một phòng.”
Diệp Vĩ Gia nhíu mày: “Vì sao thế? Hai huynh đệ các ngươi ở chung phòng không phải rất tốt sao?”
Mộ Phi nói: “Tốt gì mà tốt, chúng ta đã ở cùng nhau bao nhiêu năm như thế, cũng nên thay đổi.”
“Như vậy cũng được.” – Cao Nam mỉm cười.
Diệp Vĩ Gia vẫn luôn thấy Cao Nam là người tính tình rất tốt, luôn luôn mỉm cười, lại chín chắn, thỉnh thoảng cũng có nói đùa vài câu khiến mọi người vui vẻ, tính tình lại rất tốt.
Mộ Hàn cầm chìa khóa phòng bước đến: “Vậy cứ thế đi!”
Mộ Phi theo hướng dẫn viên về đến phòng, gọi Diệp Vĩ Gia: “Tiểu Diệp Tử, đi thôi, chúng ta về phòng thu xếp, sau đó ra ngoài đi ăn.”
Diệp Vĩ Gia lắc đầu thở dài, đuổi theo gã.
Mọi thứ sắp xếp xong xuôi, buổi tối tất cả cùng nhau xuống phố người Hồi, là một phố bán đồ ăn vặt nổi tiếng ở Tây An, buổi tối thực náo nhiệt.
Bọn họ ở khách sạn Gác Chuông, nằm tại khu phồn hoa náo nhiệt của Tây An, vừa ra khỏi khách sạn là có thể thấy gác chuông, cách đó không xa là lầu canh, sách hướng dẫn có nói nơi đó có mộ cổ, buổi sáng xao chung, buổi tối bồn chồn.
Người Hồi trên đường đang ăn gì đó rất nhiều, Diệp Vĩ Gia cùng Mộ Phi vô cùng hứng thú, giống như hai tiểu hài tử hưng phấn nơi nào cũng xem, cũng không quản hướng dẫn viên du lịch giới thiệu cái gì.
Một con đường đá xanh thoạt nhìn rất dài, hai bên đều là cửa hàng, đa số là hàng ăn, có khi là cửa hàng bán một ít đồ thủ công mỹ nghệ, da ảnh, cắt giấy, đều là những sản phẩm thủ công nổi tiếng ở đây. Ven đường thỉnh thoảng có một vài sạp hàng nhỏ, bán đồ ăn vặt.
Diệp Vĩ Gia cùng Mộ Phi tiến đến một cửa hàng, Diệp Vĩ Gia chỉ vào cái áo trên sạp, áo màu quân phục, mặt trên có hình vẽ giải phóng quân, phía dưới có một hàng chữ vì nhân dân phục vụ.
Diệp Vĩ Gia kinh hỉ, Mộ Phi kêu to trước: “Thực là cảm giác trước giải phóng nha, cư nhiên còn có thể thấy cái này, thực là có ý tứ.”
Diệp Vĩ Gia đang xem xét mấy thứ, liền thấy có ánh đèn flash loang loáng, cậu quay đầu thấy Mộ Hàn đang cầm máy ảnh, liền cười tươi: “Cảm phiền anh hôm nay làm thợ chụp ảnh cho chúng tôi nha!”
Mộ Hàn đến gần, cười nói: “Nhìn bộ dáng hai người hưng phấn như là được quay về thời ấu thơ vậy.”
“Có thể không tốn tiền của mình mà được đi chơi, đương nhiên là cao hứng rồi.” – Diệp Vĩ Gia vung tay cười nói.
Mộ Phi thần bí cười: “Có tốn tiền cũng không sao, có thể ra ngoài chơi cùng người mình thích, đương nhiên cao hứng rồi.”
Diệp Vĩ Gia kinh ngạc nhìn gã: “Lời của anh là có ý gì? Anh dẫn người mình thích theo lúc nào?”
Mộ Phi nhìn cậu cười: “Không phải là cậu sao?”
Diệp Vĩ Gia tức giận mắng: “Cút.”
Mộ Phi nhìn theo dáng cậu, hô to: “Đi nhanh vậy làm gì a! Chờ tôi với!”
Cao Nam đứng bên cạnh Mộ Hàn, nhìn hai người kia, thần sắc thản nhiên: “Diệp Vĩ Gia thật có ý tứ.”
Mộ Hàn quay đầu nhìn hắn, khóe môi hơi nở nụ cười: “Ngươi không lo sao?”
Cao Nam cười: “Ta lo cái gì chứ?”
Mộ Hàn cười khẽ, không nói gì, Cao Nam hỏi lại y: “Ta thấy người lo lắng là ngươi mới đúng.”
Mộ Hàn sờ sờ cằm, thẳng thắn nói: “Đúng là ta rất lo lắng.”
Hướng dẫn viên du lịch giới thiệu một nhà hàng nổi danh, hơn nữa có món canh bao rất ngon, ăn xong mọi người trở về khách sạn.
Diệp Vĩ Gia tắm rửa xong bước ra thì thấy Mộ Phi đang lên mạng, hóa ra là gã đang giải quyết một số công việc của công ty.
Diệp Vĩ Gia ngồi xuống bên giường, vừa lau tóc vừa nói: “Còn tưởng rằng anh có thể thoải mái nhàn nhã ra ngoài chơi chứ? Cư nhiên còn mang cả công việc theo, không nghĩ anh cũng là người chăm chỉ thế.”
Mộ Phi thở dài: “Tôi cũng muốn như cậu nghĩ a! Muốn ra ngoài ngoạn liền đi, không cần phải quan tâm đến chuyện công ty .”
Diệp Vĩ Gia đến trước mặt gã, dựa vào cái bàn bên cạnh, cười cười: “Tôi đúng là phải nhìn lại anh với con mắt khác rồi.”
Mộ Phi ngừng lại, rời mắt khỏi máy tính, ngước đầu lên nhìn cậu: “Không phải là cậu thấy tôi càng ngày càng có sức quyến rũ đấy chứ?”
Diệp Vĩ Gia nổi da gà: “Không hề thấy.”
Mộ Phi đứng dậy, Diệp Vĩ Gia vốn đứng ngay bên canh, nên hai người dựa sát vào nhau. Diệp Vĩ Gia theo bản năng muốn tránh đi, nhưng phía sau là cái bàn, cũng không thể lui được, Mộ Phi nâng cằm cậu, ngả ngớn cười: “Tôi biết cậu chỉ là khẩu thị tâm phi thôi, muốn nói tôi có sức quyến rũ thì cứ việc nói thẳng.”
Diệp Vĩ Gia đẩy tay gã ra, tức giận trừng mắt: “Mau tránh ra cho tôi, nhìn ngươi chả có chút nào đáng để khen cả, điển hình khiếm tấu.”
Mộ Phi nói: “Cậu bỏ được sao?”
Trước lời nói buồn nôn cùng điệu bộ ngả ngớn của gã, da gà, da vịt mụn cóc của Diệp Vĩ Gia nổi đầy người, phẫn nộ nói: “Anh đưa đao đây, tôi lập tức chém anh chết luôn.”
Mộ Phi cười cười lui về sau: “Xem cậu này, hơi tý là kích động, động tý là nhảy dựng lên.”
Diệp Vĩ Gia hừ lạnh một tiếng.
Mộ Phi vẻ mặt tươi cười: “Cậu có thấy nhàm chán không? Hay chúng ta làm chuyện khác đi?”
Diệp Vĩ Gia ngẩn người, nụ cười của Mộ Phi trông cứ thế nào ấy, chẳng lẽ gã lại đang suy nghĩ chuyện đó?
Diệp Vĩ Gia nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hạ lưu vô sỉ.”
Mộ Phi cười gian trá: “Tôi cũng không nghĩ đến chuyện đó, chẳng lẽ cậu lại muốn làm chuyện đó? Nếu cậu muốn tôi sẵn sàng phụng bồi.”
Diệp Vĩ Gia nhất thời đen mặt.
“Gọi bọn Mộ Hàn đến đánh bài đi!” – Mộ Phi nhìn thấy cậu như vậy, cười càng nhiều hơn, cũng không động chạm gì đến cậu nữa.
Diệp Vĩ Gia cực kỳ hưng phấn, có người chi tiền cho mình ra ngoài đi chơi, loại cảm giác này đương nhiên là vô cùng tốt.
Công ty đặt vé bay vào buổi chiều, địa điểm là sân bay quốc tế Hàm Dương, đến khi tới sân bay, Diệp Vĩ Gia mới phát hiện giống như là thừa ra hai người.
“Sao hai người lại đến đây?” – Diệp Vĩ Gia kinh ngạc nhìn Mộ Hàm với Mộ Phi.
Mộ Phi kéo va li hành lý, vẻ mặt thích thú tươi cười: “Đương nhiên là phải đến rồi, các cậu
đều ra ngoài chơi, thiếu tôi thì làm gì còn ý nghĩa nữa! Tôi đến đương nhiên là để giúp vui a.”
Diệp Vĩ Gia bất chợt rùng mình, lời gã nói thật ghê tởm, chả lẽ từ trước đến giờ không có ai cùng gã chơi đùa?
“Nhưng Lâm Phỉ Phỉ có việc không thể đi được, Mộ Hàn đến làm gì chứ?” – Diệp Vĩ Gia lựa chọn bỏ qua Mộ Phi nhìn về phía Mộ Hàn.
Mộ Hàn cười cười, còn chưa nói gì, Mộ Phi đã giành trước: “Đến, đương nhiên là phải đến rồi.”
Khóe miệng Diệp Vĩ Gia giật giật, ngươi vừa nói đương nhiên muốn tới, y cũng đương nhiên muốn tới, các ngươi đúng là làm theo lý thường a! Mà các ngươi với ngành của chúng ta có quan hệ gì đâu chứ!
“Đi, dù sao cũng là tiền của nhà anh, tôi không có ý kiến gì.” – Diệp Vĩ Gia nhún vai, cười cười.
Mộ Phi nhìn Mộ Hàn mỉm cười, kỳ thật là hai người vừa gặp nhau ở sân bay, trước đó cũng không hề biết người kia cũng đi, quả thật là trùng hợp.
Cao Nam đẩy gọng kính trên mũi, cười cười: “Ngươi trước kia không thích đi ra ngoài du lịch?”
Mộ Phi tức giận trừng mắt liếc hắn: “Trước kia không thích, bây giờ có thể thích chứ?”
Cao Nam khẽ cười, Mộ Phi hừ lạnh một tiếng, lôi Diệp Vĩ Gia đi làm thủ tục, thuận tiện đổi thẻ đăng ký.
“Ngày trước anh ấy bị bắt phải ra nước ngoài du học cũng không chịu đi, nói là không hợp với nơi lạ, không biết lấy bao nhiêu lý do, sau đó vào công ty, vì công việc cũng phải đi tới đi lui, cũng không có biện pháp,” – Mộ Hàn cũng Cao Nam đi sau đoàn người, chậm rãi nói.
“Thực là thay đổi nhiều quá, bất quá vẫn có một chút tính trẻ con.” – Cao Nam cười, nụ cười đó thực ôn nhu.
“Là không hiểu chuyện.” – Mộ Hàn phụ họa.
Diệp Vĩ Gia tối hôm trước sửa soạn đi nên không ngủ được, sáng cảm thấy người mệt rã rời, vừa lên máy bay liền trực tiếp ngủ, dù sao bay hơn hai giờ, đủ cho cậu làm một giấc.
Mộ Phi thấy cậu ngồi ở đâu cũng mò đến ngồi bên cạnh, cậu cũng không thèm để ý.
“Công ty cho đi du lịch, sao cậu không nói với tôi?” – Mộ Phi nhàm chán ngồi xem tạp chí, hỏi Diệp Vĩ Gia.
“Anh là Tổng giám đốc, chuyện này không phải do lãnh đạo cao nhất quyết định sao? Sao anh lại không biết?” – Diệp Vĩ Gia nghiên người nhìn gã, hơi hơi ngạc nhiên.
“Cậu cũng biết tôi là Tổng giám đốc mà, trăm công nghìn việc đấy chứ, việc này không phải do tôi phụ trách.”
“Vậy cũng không phải là anh ký phê duyệt đi?”
Mộ Phi nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Này cũng đúng, có khi tôi quên rồi.”
Diệp Vĩ Gia châm chọc gã: “Cả ngày kêu là nhiều việc, cư nhiên còn có thời gian đi du lịch, không phải là anh đang gạt người đi!”
Mộ Phi nở nụ cười nhìn cậu: “Bộ dáng cậu khi nói những lời này trông như oán phụ vậy, không phải tôi đang ở đây sao? Đừng oán nữa chứ!”
Diệp Vĩ Gia trừng mắt nhìn gã, có chút phẫn nộ nói: “Tới chỗ nào mát mẻ mà ngồi đi, gia ta không muốn gặp ngươi.”
Mộ Phi sung sướng nở nụ cười, Diệp Vĩ Gia quay đầu ngủ, Mộ Phi nhàm chán xem tạp chí một lúc, cũng ngủ.
Khi Diệp Vĩ Gia tỉnh ngủ, phát hiện đã đến sân bay Hàm Dương, nhịn không được nhòm ra ngoài cửa sổ, cố đô của lục triều đấy, trước kia đã muốn tới đây rồi, nhưng là không có tiền, lần này được đi du lịch miễn phí, phải hảo hảo thăm quan mới được.
Xe khách của công ty du lịch cùng hướng dẫn viên đến đón cả đoàn, Mộ Phi lại kè kè ngồi bên cạnh Diệp Vĩ Gia như cũ.
Đến sân bay Hàm Dương đã là sáu giờ mười lăm, cũng phải bảy giờ rưỡi mới đến nội thành Tây An, hướng dẫn viên du lịch ở trên xe tự giới thiệu, sau đó nói qua về lịch trình năm ngày tới.
Đến khách sạn, hướng dẫn viên du lịch đưa mọi người vào làm thủ tục, sau đó là chia phòng.
Diệp Vĩ Gia kéo Cao Nam nói: “Cao Nam, hai chúng ta một phòng đi!”
Cao Nam gật đầu đồng ý.
Mộ Phi túm lấy cậu: “Đừng nha, hai chúng ta một phòng.”
Diệp Vĩ Gia nhíu mày: “Vì sao thế? Hai huynh đệ các ngươi ở chung phòng không phải rất tốt sao?”
Mộ Phi nói: “Tốt gì mà tốt, chúng ta đã ở cùng nhau bao nhiêu năm như thế, cũng nên thay đổi.”
“Như vậy cũng được.” – Cao Nam mỉm cười.
Diệp Vĩ Gia vẫn luôn thấy Cao Nam là người tính tình rất tốt, luôn luôn mỉm cười, lại chín chắn, thỉnh thoảng cũng có nói đùa vài câu khiến mọi người vui vẻ, tính tình lại rất tốt.
Mộ Hàn cầm chìa khóa phòng bước đến: “Vậy cứ thế đi!”
Mộ Phi theo hướng dẫn viên về đến phòng, gọi Diệp Vĩ Gia: “Tiểu Diệp Tử, đi thôi, chúng ta về phòng thu xếp, sau đó ra ngoài đi ăn.”
Diệp Vĩ Gia lắc đầu thở dài, đuổi theo gã.
Mọi thứ sắp xếp xong xuôi, buổi tối tất cả cùng nhau xuống phố người Hồi, là một phố bán đồ ăn vặt nổi tiếng ở Tây An, buổi tối thực náo nhiệt.
Bọn họ ở khách sạn Gác Chuông, nằm tại khu phồn hoa náo nhiệt của Tây An, vừa ra khỏi khách sạn là có thể thấy gác chuông, cách đó không xa là lầu canh, sách hướng dẫn có nói nơi đó có mộ cổ, buổi sáng xao chung, buổi tối bồn chồn.
Người Hồi trên đường đang ăn gì đó rất nhiều, Diệp Vĩ Gia cùng Mộ Phi vô cùng hứng thú, giống như hai tiểu hài tử hưng phấn nơi nào cũng xem, cũng không quản hướng dẫn viên du lịch giới thiệu cái gì.
Một con đường đá xanh thoạt nhìn rất dài, hai bên đều là cửa hàng, đa số là hàng ăn, có khi là cửa hàng bán một ít đồ thủ công mỹ nghệ, da ảnh, cắt giấy, đều là những sản phẩm thủ công nổi tiếng ở đây. Ven đường thỉnh thoảng có một vài sạp hàng nhỏ, bán đồ ăn vặt.
Diệp Vĩ Gia cùng Mộ Phi tiến đến một cửa hàng, Diệp Vĩ Gia chỉ vào cái áo trên sạp, áo màu quân phục, mặt trên có hình vẽ giải phóng quân, phía dưới có một hàng chữ vì nhân dân phục vụ.
Diệp Vĩ Gia kinh hỉ, Mộ Phi kêu to trước: “Thực là cảm giác trước giải phóng nha, cư nhiên còn có thể thấy cái này, thực là có ý tứ.”
Diệp Vĩ Gia đang xem xét mấy thứ, liền thấy có ánh đèn flash loang loáng, cậu quay đầu thấy Mộ Hàn đang cầm máy ảnh, liền cười tươi: “Cảm phiền anh hôm nay làm thợ chụp ảnh cho chúng tôi nha!”
Mộ Hàn đến gần, cười nói: “Nhìn bộ dáng hai người hưng phấn như là được quay về thời ấu thơ vậy.”
“Có thể không tốn tiền của mình mà được đi chơi, đương nhiên là cao hứng rồi.” – Diệp Vĩ Gia vung tay cười nói.
Mộ Phi thần bí cười: “Có tốn tiền cũng không sao, có thể ra ngoài chơi cùng người mình thích, đương nhiên cao hứng rồi.”
Diệp Vĩ Gia kinh ngạc nhìn gã: “Lời của anh là có ý gì? Anh dẫn người mình thích theo lúc nào?”
Mộ Phi nhìn cậu cười: “Không phải là cậu sao?”
Diệp Vĩ Gia tức giận mắng: “Cút.”
Mộ Phi nhìn theo dáng cậu, hô to: “Đi nhanh vậy làm gì a! Chờ tôi với!”
Cao Nam đứng bên cạnh Mộ Hàn, nhìn hai người kia, thần sắc thản nhiên: “Diệp Vĩ Gia thật có ý tứ.”
Mộ Hàn quay đầu nhìn hắn, khóe môi hơi nở nụ cười: “Ngươi không lo sao?”
Cao Nam cười: “Ta lo cái gì chứ?”
Mộ Hàn cười khẽ, không nói gì, Cao Nam hỏi lại y: “Ta thấy người lo lắng là ngươi mới đúng.”
Mộ Hàn sờ sờ cằm, thẳng thắn nói: “Đúng là ta rất lo lắng.”
Hướng dẫn viên du lịch giới thiệu một nhà hàng nổi danh, hơn nữa có món canh bao rất ngon, ăn xong mọi người trở về khách sạn.
Diệp Vĩ Gia tắm rửa xong bước ra thì thấy Mộ Phi đang lên mạng, hóa ra là gã đang giải quyết một số công việc của công ty.
Diệp Vĩ Gia ngồi xuống bên giường, vừa lau tóc vừa nói: “Còn tưởng rằng anh có thể thoải mái nhàn nhã ra ngoài chơi chứ? Cư nhiên còn mang cả công việc theo, không nghĩ anh cũng là người chăm chỉ thế.”
Mộ Phi thở dài: “Tôi cũng muốn như cậu nghĩ a! Muốn ra ngoài ngoạn liền đi, không cần phải quan tâm đến chuyện công ty .”
Diệp Vĩ Gia đến trước mặt gã, dựa vào cái bàn bên cạnh, cười cười: “Tôi đúng là phải nhìn lại anh với con mắt khác rồi.”
Mộ Phi ngừng lại, rời mắt khỏi máy tính, ngước đầu lên nhìn cậu: “Không phải là cậu thấy tôi càng ngày càng có sức quyến rũ đấy chứ?”
Diệp Vĩ Gia nổi da gà: “Không hề thấy.”
Mộ Phi đứng dậy, Diệp Vĩ Gia vốn đứng ngay bên canh, nên hai người dựa sát vào nhau. Diệp Vĩ Gia theo bản năng muốn tránh đi, nhưng phía sau là cái bàn, cũng không thể lui được, Mộ Phi nâng cằm cậu, ngả ngớn cười: “Tôi biết cậu chỉ là khẩu thị tâm phi thôi, muốn nói tôi có sức quyến rũ thì cứ việc nói thẳng.”
Diệp Vĩ Gia đẩy tay gã ra, tức giận trừng mắt: “Mau tránh ra cho tôi, nhìn ngươi chả có chút nào đáng để khen cả, điển hình khiếm tấu.”
Mộ Phi nói: “Cậu bỏ được sao?”
Trước lời nói buồn nôn cùng điệu bộ ngả ngớn của gã, da gà, da vịt mụn cóc của Diệp Vĩ Gia nổi đầy người, phẫn nộ nói: “Anh đưa đao đây, tôi lập tức chém anh chết luôn.”
Mộ Phi cười cười lui về sau: “Xem cậu này, hơi tý là kích động, động tý là nhảy dựng lên.”
Diệp Vĩ Gia hừ lạnh một tiếng.
Mộ Phi vẻ mặt tươi cười: “Cậu có thấy nhàm chán không? Hay chúng ta làm chuyện khác đi?”
Diệp Vĩ Gia ngẩn người, nụ cười của Mộ Phi trông cứ thế nào ấy, chẳng lẽ gã lại đang suy nghĩ chuyện đó?
Diệp Vĩ Gia nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hạ lưu vô sỉ.”
Mộ Phi cười gian trá: “Tôi cũng không nghĩ đến chuyện đó, chẳng lẽ cậu lại muốn làm chuyện đó? Nếu cậu muốn tôi sẵn sàng phụng bồi.”
Diệp Vĩ Gia nhất thời đen mặt.
“Gọi bọn Mộ Hàn đến đánh bài đi!” – Mộ Phi nhìn thấy cậu như vậy, cười càng nhiều hơn, cũng không động chạm gì đến cậu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.