Chương 43: Mua rượu
Hàn Tiểu Diệp Vũ
01/04/2016
Khi Diệp Vĩ Gia tìm được Mộ Phi, hắn đang ở ‘Bóng đêm’ uống đến không biết trời đất là gì.
Có hai người đàn ông ngồi bên cạnh, một người mê đắm vuốt ve mặt Mộ Phi, một người đang vuốt ve người hắn, Diệp Vĩ Gia nhìn thấy ngứa mắt, liền tiến đến quát hai người kia: “Cút! Lập tức cút ngay cho tôi.”
Một nam nhân dáng vẻ ôn nhu, mặt mày tinh xảo tóc dài đen buông thả sau lưng, dùng đôi mắt xếch đánh giá Diệp Vĩ Gia: “Ngày nhóc, cậu dựa vào đâu mà bảo chúng tôi cút? Con mồi này là do chúng tôi phát hiện ra, khó khăn lắm mới có mặt hàng tốt như vậy, sao có thể tặng cho cậu được!”
Lúc này Nick tiến lại, cười mắng: “Tô Tử Ngôn, tôi sớm nói với anh là đừng có chạm đến Mộ Phi rồi, anh ta không phải là người anh có thể động đến, còn không chạy nhanh đi.”
Người tên Tô Tử Ngôn kia oán hận nhìn Nick: “Tôi đến đây là vì anh ta mà, chờ ở đây mấy tháng liền, mới thấy anh ta xuất hiện, sao tôi có thể bỏ qua cơ hội này.”
Một người đàn ông khác nhìn cũng anh tuấn bất phàm mặc cả cây trắng, bên ngoài la áo vest đen cười nói: “Tử Ngôn nói đúng đấy, tôi cũng chờ anh ta lâu rồi, khó lắm mới có được cơ hội như vậy, tất nhiên là không thể bỏ lỡ rồi.”
Diệp Vĩ Gia bực tức nhìn hai nam nhân mặt mũi sáng sủa mà nói ra những lời chả hay ho gì, cái gì mà chờ mấy tháng rồi chứ, cậu cả giận nói: “Người ta đã có chủ rồi, không ăn cỏ dại, các người nhanh chóng lượn đi.”
Nick cười vui vẻ: “Nhìn thấy chưa, chính chủ nổi bão rồi, Tô Tử Ngôn, Trần Vĩnh, hai người nên tìm người khác thì hơn.”
“Chuyện này sao có thể như thế được, chính chủ cái gì chứ, bộ dáng cũng bình thường, tôi không tin là tôi lại không bằng cậu ta.” – Tô Tử Ngôn đánh giá Diệp Vĩ Gia một phen, hèn mọn nói.
Trần Vĩnh đứng dậy, vóc dáng cao hơn Diệp Vĩ Gia hẳn một cái đầu, dáng người vô cùng tốt, mặc quần áo rất hợp, càng làm toát lên vẻ đẹp trai phi phàm, hắn nhìn Diệp Vĩ Gia, tự tin nói: “Nhìn cũng thấy cậu ta thấp hơn tôi một cái đầu. Gầy yếu như vậy, có lợi ích gì?”
Diệp Vĩ Gia phẫn nộ nhìn hai người này, cậu biết mình không hoàn mỹ, lại bị người khác vũ nhục như vậy, cậu cầm một chai rượu trên bàn, đập vào cạnh bàn ‘choang’ một tiếng, chai rượu vỡ nát, cậu cầm phần còn lại hung tợn chỉ vào Trần Vĩnh: “Muốn đánh nhau có phải không? Tôi không tin là tôi không thắng được anh.”
Nick bị bộ dáng lúc này của cậu dọa cho hết hồn, vội vàng tiến đến ngăn lại, khuyên nhủ: “Tiểu Diệp Tử, đừng nóng giận, đừng làm loạn, thứ này có thể làm người khác bị thương đấy, nhanh buông ra đi.”
Mộ Phi nghe thấy tiếng vang, tỉnh táo một chút, mở ánh mắt tràn ngập sương mù, lè nhè kêu: “Tiểu Diệp Tử, cậu ở đây sao?”
Diệp Vĩ Gia nghe thấy Mộ Phi gọi mình, liền đi qua xem, nửa chai rượu còn lại cũng buông xuống, Nick vội vàng cầm lấy, vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
“Hai người đi nhanh đi, đừng có gây chuyện, lúc này Mộ Phi không tỉnh táo, nếu tỉnh lại biết chuyện gì xảy ra, còn không lấy dao chém chết hai người. Đi nhanh lên.” – Nick khuyên Tô Tử Ngôn và Trần Vĩnh.
Tô Tử Ngôn và Trần Vĩnh nhìn nhau, nhún vai, có chút tiếc nuối rời đi.
Diệp Vĩ Gia ngồi bên cạnh Mộ Phi, vỗ vỗ mặt hắn: “Sao anh lại uống say như vậy, để cho người khác giở trò mà không biết!”
Nick ở bên cạnh cười nói: “Cậu có nhớ không, bộ dáng vừa rồi của cậu giống y hồi năm ngoái, cậu uống say, chút nữa là bị người khác giở trò, Mộ Phi liền xông lên cho tên kia một trận.”
Diệp Vĩ Gia liếc mắt, khi đó cậu uống rượu, mơ mơ màng màng nên xảy ra chuyện gì cũng không rõ lắm, cái nhớ rõ nhất là buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu nằm trên giường Mộ Phi, mà Mộ Phi còn bày ra bộ dáng người bị hại, muốn bồi thường, thật không hiểu trong đầu anh ta nghĩ cái gì.
“Sao anh ta lại biến thành thế này?” – Diệp Vĩ Gia kéo Mộ Phi đứng lên, Mộ Phi dựa vào người Diệp Vĩ Gia, hơi thở phả ra toàn mùi rượu.
Nick thở dài: “Làm sao tôi biết được! Ngày nào cũng đến đây uống say, đã hơn mười ngày rồi, tôi còn tưởng cậu biết, nên mới gọi cậu đến khuyên nhủ anh ta.”
Ngọn đèn ảm đạm của quán bar không chiếu đến khuôn mặt của Mộ Phi, nhưng Diệp Vĩ Gia vẫn cảm thấy Mộ Phi gầy đi nhiều, cằm cũng nhọn đi nhiều.
“Tôi cũng không biết là có chuyện gì?” – Diệp Vĩ Gia nói.
Thực sự cậu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Gần đây, công ty có dự án mới, mọi người đều bận rộn, căn bản không có thời gian để ý chuyện của người khác.
Nick nói: “Đã lâu lắm rồi tôi không thấy cậu ta như vậy, trừ bỏ sáu bảy năm trước, lúc đó cậu ta mỗi ngày cũng uống say như chết.”
Sáu bảy năm trước? Diệp Vĩ Gia đột nhiên nhớ ra điều gì.
Sau khi đưa Mộ Phi về nhà, Diệp Vĩ Gia gọi điện cho Cao Nam.
“Anh với Mộ Phi có chuyện gì đúng không?” – Diệp Vĩ Gia trực tiếo đi vào vấn đề.
Cao Nam ngập ngừng một chút, sau đó nói: “Chúng tôi chia tay.”
Diệp Vĩ Gia kinh hãi: “Vì sao?”
Cao Nam tỏ vẻ thoải mái cười cười: “Không vì sao cả.”
“Không có gì sao tự dưng lại chia tay? Hai người vất vả lắm mới có thể ở bên nhau, vì sao lại nhanh chóng chia tay như vậy?” – Diệp Vĩ Gia kêu lên.
“Tiểu Diệp Tử, có một số việc không đơn giản như cậu nghĩ đâu.” – Cao Nam than nhẹ.
“Có gì phức tạp?”
“Tiểu Diệp Tử, kỳ thật cậu hạnh phúc hơn tôi rất nhiều, cậu nên quý trọng tình cảm lúc này, tôi hi vọng cậu và Mộ Hàn có thể đi đến cuối con đường.”
Trong lòng Diệp Vĩ Gia nổi lên một chút tức giận, Cao Nam đang suy nghĩ cái quái gì không biết, cậu nhịn không được quát anh ta: “Không cần nói mấy lời vô nghĩa đó, rốt cuộc là vì sao hai người lại chia tay?”
“Đây là chuyện của tôi và anh ấy, nếu đã chia tay, tôi cũng không muốn nhắc lại nữa.”
“Cao Nam, sao anh lại nhẫn tâm đến thế?! Anh có biết hiện tại Mộ Phi đã thành bộ dạng gì rồi không?”
Cao Nam trong lòng căng thẳng, trầm mặc môt lát, nhịn không đươc hỏi: “Anh ấy làm sao vậy?”
“Anh có biết hắn ngày nào cũng uống say như chết, vừa rồi ở quán bar chút nữa thì bị người khác giờ trò không hả?” – Diệp Vĩ Gia tức giận nói.
Thanh âm Cao Nam lạnh nhạt như nước, chậm rãi vang lên: “Tôi với anh ấy đã chia tay, anh ấy hiện tại ra sao tôi không quan hệ, Tiểu Diệp Tử, chăm sóc anh ấy cho tốt.”
Diệp Vĩ Gia còn định nói nữa, nhưng Cao Nam đã treo máy, bên tai cậu chỉ còn thanh âm tút tút truyền đến.
Diệp Vĩ Gia cầm điện thoại, thiếu chút nữa thì muốn quăng điện thoại đi. Cao Nam sao lại thành ra thế này chứ? Không phải anh ta rất yêu Mộ Phi sao? Đợi sáu năm, hai người mới có thể ở bên nhau, sao tự dưng lại thành ra thế này?
Mộ Phi yên lặng ngủ, có lẽ chỉ khi uống say không biết gì hắn mới có thể ngủ yên được như vậy.
Diệp Vĩ Gia có chút đau lòng nhìn khuôn mặt gầy đến hóp lại của Mộ Phi. Lúc ở quán bar không nhìn rõ, hiện tại mới nhận thấy gã đã gầy đi rất nhiều, râu ria xồm xoàm, không còn chút hình tượng nào cả, cả người gầy xọm đi.
Diệp Vĩ Gia thở dài, Mộ Phi thực sự bị tổn thương quá nhiều!
Cậu ra khỏi phòng Mộ Phi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ra ban công gọi điện cho Mộ Hàn. Trên ban công có hai chiếc ghế dựa, cậu ngồi trên đấy, ngắm ánh trăng lạnh lẽo.
“Mộ Hàn, em ở chỗ anh trai anh, anh ấy uống say lắm, em nghĩ hôm nay ở lại chăm sóc anh ấy.” – Diệp Vĩ Gia thở dài nói với Mộ Hàn.
“Anh ấy làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
Diệp Vĩ Gia kể chi tiết: “Anh ấy chia tay với Cao Nam, chắc anh ấy đau đớn lắm.”
Mộ Hàn khiếp sợ: “Tại sao lại thế?”
“Em cũng không biết tại sao, Cao Nam cũng không nói gì hết.”
“Bây giờ anh qua đó.”
“Không cần đâu, giờ đã khuya lắm rồi, để em ở đây chiếu cố anh ấy là được, anh ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần chạy tới chạy lui.”
Mộ Hàn đồng ý, lại dặn dò cậu chú ý nghỉ ngơi, sau đó gác máy.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Vĩ Gia bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nghe điện thoại mới phát hiện ra là Mộ Hàn đã ở ngoài cửa, cậu mơ mơ màng màng đứng lên, mở cửa cho Mộ Hàn.
“Sao anh tới sớm vậy?” – Diệp Vĩ Gia vừa ngáp vừa hỏi, bộ dáng buồn ngủ.
Mộ Hàn bước vào, tiến đến hôn Diệp Vĩ Gia một cái, cười nói: “Anh nhớ em mà.”
Diệp Vĩ Gia ôm lấy cổ Mộ Hàn, cả người dính trên người Mộ Hàn, đầu cọ cọ vào cổ y, ái muội nói: “Em cũng nhớ anh.”
Mộ Hàn gỡ cậu ra khỏi người mình, yêu thương cười nói: “Đừng náo loạn, nếu em buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi, anh đi nấu bữa sáng, xong anh sẽ gọi.”
Diệp Vĩ Gia ngáp tiếp một cái, thấy Mộ Hàn lấy ra gói lớn gói bé, chắc chắn là sáng phải dậy sớm đi siêu thị, rồi đến đây làm bữa sáng, trong lòng cảm động: “Mộ Hàn, anh thực sự là quá tốt.”
Mộ Hàn cười, đem đồ vào bếp, Diệp Vĩ Gia đi theo sau y, cơn buồn ngủ đã tan biến, cả người tỉnh táo, Mộ Hàn hỏi cậu: “Anh ấy thế nào rồi?”
Diệp Vĩ Gia tựa vào cửa: “Không biết, còn đang ngủ!”
“Chuyện này anh cũng không nghe Cao Nam nói gì, hai người họ đang rất tốt đẹp mà, sao tự dưng lại chia tay? Thật vất vả lắm mới có thể được ở bên nhau.” – Mộ Hàn cảm thán nói.
“Chuyện tình cảm khó có thể đoán trước.” – Diệp Vĩ Gia cảm khái.
Mộ Hàn suy nghĩ một lát, vẫn là cảm thấy có gì đó không phù hợp: “Có lẽ là có ẩn tình gì đó.”
Diệp Vĩ Gia tỏ vẻ đồng ý: “Nhưng mà hai người họ không nói, chúng ta không biết là có chuyện gì, cũng chả giúp được gì.”
Mộ Hàn cũng nghĩ thế, cũng không đoán gì, bắt tay vào nấu bữa sáng. Diệp Vĩ Gia nói chuyện với y một lát rồi đi tắm rửa.
Tắm rửa xong, cậu thấy Mộ Hàn đang ngồi ở phòng khách xem tin tức, liền tiến đến ngồi bên cạnh, Mộ Hàn theo thói quen liền ôm cậu vào lòng.
Có hai người đàn ông ngồi bên cạnh, một người mê đắm vuốt ve mặt Mộ Phi, một người đang vuốt ve người hắn, Diệp Vĩ Gia nhìn thấy ngứa mắt, liền tiến đến quát hai người kia: “Cút! Lập tức cút ngay cho tôi.”
Một nam nhân dáng vẻ ôn nhu, mặt mày tinh xảo tóc dài đen buông thả sau lưng, dùng đôi mắt xếch đánh giá Diệp Vĩ Gia: “Ngày nhóc, cậu dựa vào đâu mà bảo chúng tôi cút? Con mồi này là do chúng tôi phát hiện ra, khó khăn lắm mới có mặt hàng tốt như vậy, sao có thể tặng cho cậu được!”
Lúc này Nick tiến lại, cười mắng: “Tô Tử Ngôn, tôi sớm nói với anh là đừng có chạm đến Mộ Phi rồi, anh ta không phải là người anh có thể động đến, còn không chạy nhanh đi.”
Người tên Tô Tử Ngôn kia oán hận nhìn Nick: “Tôi đến đây là vì anh ta mà, chờ ở đây mấy tháng liền, mới thấy anh ta xuất hiện, sao tôi có thể bỏ qua cơ hội này.”
Một người đàn ông khác nhìn cũng anh tuấn bất phàm mặc cả cây trắng, bên ngoài la áo vest đen cười nói: “Tử Ngôn nói đúng đấy, tôi cũng chờ anh ta lâu rồi, khó lắm mới có được cơ hội như vậy, tất nhiên là không thể bỏ lỡ rồi.”
Diệp Vĩ Gia bực tức nhìn hai nam nhân mặt mũi sáng sủa mà nói ra những lời chả hay ho gì, cái gì mà chờ mấy tháng rồi chứ, cậu cả giận nói: “Người ta đã có chủ rồi, không ăn cỏ dại, các người nhanh chóng lượn đi.”
Nick cười vui vẻ: “Nhìn thấy chưa, chính chủ nổi bão rồi, Tô Tử Ngôn, Trần Vĩnh, hai người nên tìm người khác thì hơn.”
“Chuyện này sao có thể như thế được, chính chủ cái gì chứ, bộ dáng cũng bình thường, tôi không tin là tôi lại không bằng cậu ta.” – Tô Tử Ngôn đánh giá Diệp Vĩ Gia một phen, hèn mọn nói.
Trần Vĩnh đứng dậy, vóc dáng cao hơn Diệp Vĩ Gia hẳn một cái đầu, dáng người vô cùng tốt, mặc quần áo rất hợp, càng làm toát lên vẻ đẹp trai phi phàm, hắn nhìn Diệp Vĩ Gia, tự tin nói: “Nhìn cũng thấy cậu ta thấp hơn tôi một cái đầu. Gầy yếu như vậy, có lợi ích gì?”
Diệp Vĩ Gia phẫn nộ nhìn hai người này, cậu biết mình không hoàn mỹ, lại bị người khác vũ nhục như vậy, cậu cầm một chai rượu trên bàn, đập vào cạnh bàn ‘choang’ một tiếng, chai rượu vỡ nát, cậu cầm phần còn lại hung tợn chỉ vào Trần Vĩnh: “Muốn đánh nhau có phải không? Tôi không tin là tôi không thắng được anh.”
Nick bị bộ dáng lúc này của cậu dọa cho hết hồn, vội vàng tiến đến ngăn lại, khuyên nhủ: “Tiểu Diệp Tử, đừng nóng giận, đừng làm loạn, thứ này có thể làm người khác bị thương đấy, nhanh buông ra đi.”
Mộ Phi nghe thấy tiếng vang, tỉnh táo một chút, mở ánh mắt tràn ngập sương mù, lè nhè kêu: “Tiểu Diệp Tử, cậu ở đây sao?”
Diệp Vĩ Gia nghe thấy Mộ Phi gọi mình, liền đi qua xem, nửa chai rượu còn lại cũng buông xuống, Nick vội vàng cầm lấy, vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
“Hai người đi nhanh đi, đừng có gây chuyện, lúc này Mộ Phi không tỉnh táo, nếu tỉnh lại biết chuyện gì xảy ra, còn không lấy dao chém chết hai người. Đi nhanh lên.” – Nick khuyên Tô Tử Ngôn và Trần Vĩnh.
Tô Tử Ngôn và Trần Vĩnh nhìn nhau, nhún vai, có chút tiếc nuối rời đi.
Diệp Vĩ Gia ngồi bên cạnh Mộ Phi, vỗ vỗ mặt hắn: “Sao anh lại uống say như vậy, để cho người khác giở trò mà không biết!”
Nick ở bên cạnh cười nói: “Cậu có nhớ không, bộ dáng vừa rồi của cậu giống y hồi năm ngoái, cậu uống say, chút nữa là bị người khác giở trò, Mộ Phi liền xông lên cho tên kia một trận.”
Diệp Vĩ Gia liếc mắt, khi đó cậu uống rượu, mơ mơ màng màng nên xảy ra chuyện gì cũng không rõ lắm, cái nhớ rõ nhất là buổi sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu nằm trên giường Mộ Phi, mà Mộ Phi còn bày ra bộ dáng người bị hại, muốn bồi thường, thật không hiểu trong đầu anh ta nghĩ cái gì.
“Sao anh ta lại biến thành thế này?” – Diệp Vĩ Gia kéo Mộ Phi đứng lên, Mộ Phi dựa vào người Diệp Vĩ Gia, hơi thở phả ra toàn mùi rượu.
Nick thở dài: “Làm sao tôi biết được! Ngày nào cũng đến đây uống say, đã hơn mười ngày rồi, tôi còn tưởng cậu biết, nên mới gọi cậu đến khuyên nhủ anh ta.”
Ngọn đèn ảm đạm của quán bar không chiếu đến khuôn mặt của Mộ Phi, nhưng Diệp Vĩ Gia vẫn cảm thấy Mộ Phi gầy đi nhiều, cằm cũng nhọn đi nhiều.
“Tôi cũng không biết là có chuyện gì?” – Diệp Vĩ Gia nói.
Thực sự cậu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Gần đây, công ty có dự án mới, mọi người đều bận rộn, căn bản không có thời gian để ý chuyện của người khác.
Nick nói: “Đã lâu lắm rồi tôi không thấy cậu ta như vậy, trừ bỏ sáu bảy năm trước, lúc đó cậu ta mỗi ngày cũng uống say như chết.”
Sáu bảy năm trước? Diệp Vĩ Gia đột nhiên nhớ ra điều gì.
Sau khi đưa Mộ Phi về nhà, Diệp Vĩ Gia gọi điện cho Cao Nam.
“Anh với Mộ Phi có chuyện gì đúng không?” – Diệp Vĩ Gia trực tiếo đi vào vấn đề.
Cao Nam ngập ngừng một chút, sau đó nói: “Chúng tôi chia tay.”
Diệp Vĩ Gia kinh hãi: “Vì sao?”
Cao Nam tỏ vẻ thoải mái cười cười: “Không vì sao cả.”
“Không có gì sao tự dưng lại chia tay? Hai người vất vả lắm mới có thể ở bên nhau, vì sao lại nhanh chóng chia tay như vậy?” – Diệp Vĩ Gia kêu lên.
“Tiểu Diệp Tử, có một số việc không đơn giản như cậu nghĩ đâu.” – Cao Nam than nhẹ.
“Có gì phức tạp?”
“Tiểu Diệp Tử, kỳ thật cậu hạnh phúc hơn tôi rất nhiều, cậu nên quý trọng tình cảm lúc này, tôi hi vọng cậu và Mộ Hàn có thể đi đến cuối con đường.”
Trong lòng Diệp Vĩ Gia nổi lên một chút tức giận, Cao Nam đang suy nghĩ cái quái gì không biết, cậu nhịn không được quát anh ta: “Không cần nói mấy lời vô nghĩa đó, rốt cuộc là vì sao hai người lại chia tay?”
“Đây là chuyện của tôi và anh ấy, nếu đã chia tay, tôi cũng không muốn nhắc lại nữa.”
“Cao Nam, sao anh lại nhẫn tâm đến thế?! Anh có biết hiện tại Mộ Phi đã thành bộ dạng gì rồi không?”
Cao Nam trong lòng căng thẳng, trầm mặc môt lát, nhịn không đươc hỏi: “Anh ấy làm sao vậy?”
“Anh có biết hắn ngày nào cũng uống say như chết, vừa rồi ở quán bar chút nữa thì bị người khác giờ trò không hả?” – Diệp Vĩ Gia tức giận nói.
Thanh âm Cao Nam lạnh nhạt như nước, chậm rãi vang lên: “Tôi với anh ấy đã chia tay, anh ấy hiện tại ra sao tôi không quan hệ, Tiểu Diệp Tử, chăm sóc anh ấy cho tốt.”
Diệp Vĩ Gia còn định nói nữa, nhưng Cao Nam đã treo máy, bên tai cậu chỉ còn thanh âm tút tút truyền đến.
Diệp Vĩ Gia cầm điện thoại, thiếu chút nữa thì muốn quăng điện thoại đi. Cao Nam sao lại thành ra thế này chứ? Không phải anh ta rất yêu Mộ Phi sao? Đợi sáu năm, hai người mới có thể ở bên nhau, sao tự dưng lại thành ra thế này?
Mộ Phi yên lặng ngủ, có lẽ chỉ khi uống say không biết gì hắn mới có thể ngủ yên được như vậy.
Diệp Vĩ Gia có chút đau lòng nhìn khuôn mặt gầy đến hóp lại của Mộ Phi. Lúc ở quán bar không nhìn rõ, hiện tại mới nhận thấy gã đã gầy đi rất nhiều, râu ria xồm xoàm, không còn chút hình tượng nào cả, cả người gầy xọm đi.
Diệp Vĩ Gia thở dài, Mộ Phi thực sự bị tổn thương quá nhiều!
Cậu ra khỏi phòng Mộ Phi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ra ban công gọi điện cho Mộ Hàn. Trên ban công có hai chiếc ghế dựa, cậu ngồi trên đấy, ngắm ánh trăng lạnh lẽo.
“Mộ Hàn, em ở chỗ anh trai anh, anh ấy uống say lắm, em nghĩ hôm nay ở lại chăm sóc anh ấy.” – Diệp Vĩ Gia thở dài nói với Mộ Hàn.
“Anh ấy làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
Diệp Vĩ Gia kể chi tiết: “Anh ấy chia tay với Cao Nam, chắc anh ấy đau đớn lắm.”
Mộ Hàn khiếp sợ: “Tại sao lại thế?”
“Em cũng không biết tại sao, Cao Nam cũng không nói gì hết.”
“Bây giờ anh qua đó.”
“Không cần đâu, giờ đã khuya lắm rồi, để em ở đây chiếu cố anh ấy là được, anh ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần chạy tới chạy lui.”
Mộ Hàn đồng ý, lại dặn dò cậu chú ý nghỉ ngơi, sau đó gác máy.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Vĩ Gia bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nghe điện thoại mới phát hiện ra là Mộ Hàn đã ở ngoài cửa, cậu mơ mơ màng màng đứng lên, mở cửa cho Mộ Hàn.
“Sao anh tới sớm vậy?” – Diệp Vĩ Gia vừa ngáp vừa hỏi, bộ dáng buồn ngủ.
Mộ Hàn bước vào, tiến đến hôn Diệp Vĩ Gia một cái, cười nói: “Anh nhớ em mà.”
Diệp Vĩ Gia ôm lấy cổ Mộ Hàn, cả người dính trên người Mộ Hàn, đầu cọ cọ vào cổ y, ái muội nói: “Em cũng nhớ anh.”
Mộ Hàn gỡ cậu ra khỏi người mình, yêu thương cười nói: “Đừng náo loạn, nếu em buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi, anh đi nấu bữa sáng, xong anh sẽ gọi.”
Diệp Vĩ Gia ngáp tiếp một cái, thấy Mộ Hàn lấy ra gói lớn gói bé, chắc chắn là sáng phải dậy sớm đi siêu thị, rồi đến đây làm bữa sáng, trong lòng cảm động: “Mộ Hàn, anh thực sự là quá tốt.”
Mộ Hàn cười, đem đồ vào bếp, Diệp Vĩ Gia đi theo sau y, cơn buồn ngủ đã tan biến, cả người tỉnh táo, Mộ Hàn hỏi cậu: “Anh ấy thế nào rồi?”
Diệp Vĩ Gia tựa vào cửa: “Không biết, còn đang ngủ!”
“Chuyện này anh cũng không nghe Cao Nam nói gì, hai người họ đang rất tốt đẹp mà, sao tự dưng lại chia tay? Thật vất vả lắm mới có thể được ở bên nhau.” – Mộ Hàn cảm thán nói.
“Chuyện tình cảm khó có thể đoán trước.” – Diệp Vĩ Gia cảm khái.
Mộ Hàn suy nghĩ một lát, vẫn là cảm thấy có gì đó không phù hợp: “Có lẽ là có ẩn tình gì đó.”
Diệp Vĩ Gia tỏ vẻ đồng ý: “Nhưng mà hai người họ không nói, chúng ta không biết là có chuyện gì, cũng chả giúp được gì.”
Mộ Hàn cũng nghĩ thế, cũng không đoán gì, bắt tay vào nấu bữa sáng. Diệp Vĩ Gia nói chuyện với y một lát rồi đi tắm rửa.
Tắm rửa xong, cậu thấy Mộ Hàn đang ngồi ở phòng khách xem tin tức, liền tiến đến ngồi bên cạnh, Mộ Hàn theo thói quen liền ôm cậu vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.