Chương 35: Từng chút từng chút…
Hàn Tiểu Diệp Vũ
01/04/2016
Ba năm trước đây, khi nhìn thấy Diệp Vĩ Gia Mộ Hàn rất hưng phấn, cực kỳ cao hứng tiến lên chào hỏi, lại thấy Diệp Vĩ Gia lấy ánh mắt nhìn người xa lạ nhìn mình, khiến y thực mất mát. Y không cam lòng truy vấn Diệp Vĩ Gia, nhưng cậu không thể nhớ ra chuyện hai người cùng lớn lên bên nhau, nhìn vẻ mặt mơ hồ của Diệp Vĩ Gia, Mộ Hàn mất mát nói có thể là nhận sai người.
Sau đó, Mộ Hàn vẫn chú ý Diệp Vĩ Gia, y vẫn luôn suy nghĩ xem tại sao Diệp Vĩ Gia lại không nhớ rõ mình? Vì sao cậu lại có thể quên một người như y? Rõ ràng là từ bé lớn lên cùng nhau, mười mấy năm bằng hữu, sao có thể nói quên là quên được?”
Bốn năm trôi qua, Diệp Vĩ Gia vẫn không nhớ rõ trước kia y là ai, mặc dù hai người đã kết giao, nhưng Diệp Vĩ Gia vẫn không nhớ rõ sự tình trước kia, Mộ Hàn phát hiện, không phải là cậu cố ý không nhớ rõ, mà là trong này chắc chắn có uẩn khúc gì đó.
Việc này có lẽ chỉ người nhà mới có thể giải thích rõ ràng, y tính sẽ đi tìm Hiệp mụ mụ, Hiệp ba ba hoặc Hiệp Thanh hỏi cho rõ, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với Diệp Vĩ Gia.
Sáng sớm dậy, Mộ Hàn phát hiện trong nhà vắng vẻ, Hiệp mụ mụ với Hiệp ba ba đều đã ra ngoài, y đến gõ cửa phòng Hiệp Thanh, lại thấy cửa không khóa, đẩy ra thấy bên trong không có người, nghĩ là mọi người đều ra ngoài rồi, vừa lúc lại gặp Diệp Vĩ Gia đi lên, bộ dáng mơ mơ màng màng, vừa ngáp vừa gãi đầu.
“Sao dậy sớm vậy, không ngủ thêm chút nữa?” – Diệp Vĩ Gia ngáp.
“Anh ngủ đủ rồi, nếu không em ngủ thêm chút đi.” – Mộ Hàn nhìn bộ dáng Diệp Vĩ Gia lúc này, trông thật dễ thương.
Diệp Vĩ Gia dần dần tỉnh táo hơn, nhìn thấy trong nhà trống trơn, hỏi: “Ủa, ba mẹ em đi ra ngoài hết rồi à?”
Mộ Hàn gật đầu, Diệp Vĩ Gia nói: “Hẳn là sang nhà bác em chúc tết rồi.”
Mộ Hàn buồn cười nhìn cậu: “Vậy sao em không đi?”
Diệp Vĩ Gia cười, lộ ra hàm răng trắng: “Em mà đi thì ai ở cùng anh?”
Diệp Vĩ Gia híp mắt lại, cười sáng lạn,tóc rối, mặc áo ngủ, quần áo xộc xệch, cổ áo để lộ một mảng da trắng nõn, có chút mê người.
Mộ Hàn nhìn cậu, ánh mắt có chút mị hoặc, thanh âm khàn khàn: “Nếu mọi người đều không ở nhà, sáng sớm ra tinh thần cũng rất tốt, xem ra có chuyện tốt để làm.”
Diệp Vĩ Gia mê hoặc hỏi: “Chuyện gì?”
Mộ Hàn tiến đến ôm cậu, hôn cậu, kéo cậu vào phòng, đóng cửa lại.
Hai người ăn qua cơm trưa rồi mới ra ngoài, Mộ Hàn đã lâu lắm rồi không về nơi đây, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, nghĩ lại trước kia, đường cũng không rộng như vậy, nhà cũng không cao, đường phố cũng không đông đúc như bây giờ, có vài năm không về, nơi đây thực sự là biến hóa lớn.
Mộ Hàn thần thanh khí sảng đủng đỉnh thăm thú các nơi, Diệp Vĩ Gia không có khí lực, có chút mất tinh thần đi theo sau cậu, hữu khí vô lực gọi y: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi đi.”
Mộ Hàn xoay người nhìn về phía cậu: “Sao nhanh vậy mà em đã mệt rồi? Mới đi không được bao nhiêu mà.”
Diệp Vĩ Gia phẫn nộ gào lên: “Hừ anh thì nói làm gì! Lần sau cho anh ở dưới thử xem!”
Mộ Hàn cười: “Kỳ thật ở trên còn mệt hơn ở dưới đấy, hao tổn tinh lực nhiều hơn.”
Diệp Vĩ Gia hừ lạnh: “Em không tin, lần sau em nhất định phải thử.”
May mắn hôm nay là đầu năm mới, người trên đường cũng không nhiều lắm, mà đường họ đang đi lại không có người, bằng không bị người khác nghe thấy mấy câu này, nhất định sẽ trở thành tâm điểm chú ý.
Ánh mắt Mộ Hàn tràn đầy sủng nịnh: “Hôm nay là đầu năm mới, chúng ta nói chuyện này không tốt lắm thì phải.”
Diệp Vĩ Gia kêu lên: “Anh đừng có đánh trống lảng, anh chỉ cần nói có đáp ứng em hay không thôi.”
Diệp Vĩ Gia cau mày, hai mắt mở thật to, bình tĩnh nhìn Mộ Hàn, Mộ Hàn liền đi qua hôn cậu, cười nói: “Đáp ứng em, anh cái gì cũng đáp ứng em hết.”
Diệp Vĩ Gia hồ nghi nhìn y, sao lại dễ dàng vậy? Bất quá cậu cũng không nghĩ nhiều, nếu Mộ Hàn đáp ứng thì tốt rồi, nghĩ đến cảnh cậu áp Mộ Hàn, tinh thần cũng khôi phục phân nửa, vẫn cười sáng lạn, tận sâu trong ánh mắt nổi lên một tia tà ác.
“Sao lại cười thế này? Trông như là có âm mưu gì vậy.” – Mộ Hàn nắm lấy cằm Diệp Vĩ Gia hỏi.
Diệp Vĩ Gia tâm tình sung sướng nói: “Ai bảo anh thế! Không phải tinh thần em rất vui vẻ sao! Đi thôi, anh muốn đi thăm chỗ nào, em dẫn anh đi.”
Mộ Hàn biết Diệp Vĩ Gia trong lòng đang nghĩ gì, cũng không so đo, đáp ứng là một chuyện, đến lúc đó làm thế nào thì đó lại là chuyện khác, dù sao y ở dưới, Diệp Vĩ Gia ở trên, coi như là cho cậu nắm quyền chủ động đi, nghĩ đến đây, cả người y lại nóng lên. Vòng vèo một hồi, liền thấy khu trường tiểu học, y kinh ngạc nói: “A, kia không phải là Nhất Tiểu sao? Trước kia chúng ta đã học ở đây, đi, qua đó xem đi.”
Diệp Vĩ Gia kinh ngạc không thôi, cậu vẫn đọc nó là Nhất Tiểu, Mộ Hàn cũng đọc là Nhất Tiểu, nói như vậy, trước đây quả thật là hai người có biết nhau. Nhưng mà vì sao cậu lại không nhớ gì hết.
Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ thì Mộ Hàn đã qua đường, vẫy cậu, Diệp Vĩ Gia cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, chính là trong khoảng thời gian ngắn thì không thể nhớ lại được. Cậu lắc đầu, nhanh chóng bước sang bên kia đường.
Sau đó, Mộ Hàn vẫn chú ý Diệp Vĩ Gia, y vẫn luôn suy nghĩ xem tại sao Diệp Vĩ Gia lại không nhớ rõ mình? Vì sao cậu lại có thể quên một người như y? Rõ ràng là từ bé lớn lên cùng nhau, mười mấy năm bằng hữu, sao có thể nói quên là quên được?”
Bốn năm trôi qua, Diệp Vĩ Gia vẫn không nhớ rõ trước kia y là ai, mặc dù hai người đã kết giao, nhưng Diệp Vĩ Gia vẫn không nhớ rõ sự tình trước kia, Mộ Hàn phát hiện, không phải là cậu cố ý không nhớ rõ, mà là trong này chắc chắn có uẩn khúc gì đó.
Việc này có lẽ chỉ người nhà mới có thể giải thích rõ ràng, y tính sẽ đi tìm Hiệp mụ mụ, Hiệp ba ba hoặc Hiệp Thanh hỏi cho rõ, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với Diệp Vĩ Gia.
Sáng sớm dậy, Mộ Hàn phát hiện trong nhà vắng vẻ, Hiệp mụ mụ với Hiệp ba ba đều đã ra ngoài, y đến gõ cửa phòng Hiệp Thanh, lại thấy cửa không khóa, đẩy ra thấy bên trong không có người, nghĩ là mọi người đều ra ngoài rồi, vừa lúc lại gặp Diệp Vĩ Gia đi lên, bộ dáng mơ mơ màng màng, vừa ngáp vừa gãi đầu.
“Sao dậy sớm vậy, không ngủ thêm chút nữa?” – Diệp Vĩ Gia ngáp.
“Anh ngủ đủ rồi, nếu không em ngủ thêm chút đi.” – Mộ Hàn nhìn bộ dáng Diệp Vĩ Gia lúc này, trông thật dễ thương.
Diệp Vĩ Gia dần dần tỉnh táo hơn, nhìn thấy trong nhà trống trơn, hỏi: “Ủa, ba mẹ em đi ra ngoài hết rồi à?”
Mộ Hàn gật đầu, Diệp Vĩ Gia nói: “Hẳn là sang nhà bác em chúc tết rồi.”
Mộ Hàn buồn cười nhìn cậu: “Vậy sao em không đi?”
Diệp Vĩ Gia cười, lộ ra hàm răng trắng: “Em mà đi thì ai ở cùng anh?”
Diệp Vĩ Gia híp mắt lại, cười sáng lạn,tóc rối, mặc áo ngủ, quần áo xộc xệch, cổ áo để lộ một mảng da trắng nõn, có chút mê người.
Mộ Hàn nhìn cậu, ánh mắt có chút mị hoặc, thanh âm khàn khàn: “Nếu mọi người đều không ở nhà, sáng sớm ra tinh thần cũng rất tốt, xem ra có chuyện tốt để làm.”
Diệp Vĩ Gia mê hoặc hỏi: “Chuyện gì?”
Mộ Hàn tiến đến ôm cậu, hôn cậu, kéo cậu vào phòng, đóng cửa lại.
Hai người ăn qua cơm trưa rồi mới ra ngoài, Mộ Hàn đã lâu lắm rồi không về nơi đây, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, nghĩ lại trước kia, đường cũng không rộng như vậy, nhà cũng không cao, đường phố cũng không đông đúc như bây giờ, có vài năm không về, nơi đây thực sự là biến hóa lớn.
Mộ Hàn thần thanh khí sảng đủng đỉnh thăm thú các nơi, Diệp Vĩ Gia không có khí lực, có chút mất tinh thần đi theo sau cậu, hữu khí vô lực gọi y: “Chúng ta tìm một chỗ ngồi đi.”
Mộ Hàn xoay người nhìn về phía cậu: “Sao nhanh vậy mà em đã mệt rồi? Mới đi không được bao nhiêu mà.”
Diệp Vĩ Gia phẫn nộ gào lên: “Hừ anh thì nói làm gì! Lần sau cho anh ở dưới thử xem!”
Mộ Hàn cười: “Kỳ thật ở trên còn mệt hơn ở dưới đấy, hao tổn tinh lực nhiều hơn.”
Diệp Vĩ Gia hừ lạnh: “Em không tin, lần sau em nhất định phải thử.”
May mắn hôm nay là đầu năm mới, người trên đường cũng không nhiều lắm, mà đường họ đang đi lại không có người, bằng không bị người khác nghe thấy mấy câu này, nhất định sẽ trở thành tâm điểm chú ý.
Ánh mắt Mộ Hàn tràn đầy sủng nịnh: “Hôm nay là đầu năm mới, chúng ta nói chuyện này không tốt lắm thì phải.”
Diệp Vĩ Gia kêu lên: “Anh đừng có đánh trống lảng, anh chỉ cần nói có đáp ứng em hay không thôi.”
Diệp Vĩ Gia cau mày, hai mắt mở thật to, bình tĩnh nhìn Mộ Hàn, Mộ Hàn liền đi qua hôn cậu, cười nói: “Đáp ứng em, anh cái gì cũng đáp ứng em hết.”
Diệp Vĩ Gia hồ nghi nhìn y, sao lại dễ dàng vậy? Bất quá cậu cũng không nghĩ nhiều, nếu Mộ Hàn đáp ứng thì tốt rồi, nghĩ đến cảnh cậu áp Mộ Hàn, tinh thần cũng khôi phục phân nửa, vẫn cười sáng lạn, tận sâu trong ánh mắt nổi lên một tia tà ác.
“Sao lại cười thế này? Trông như là có âm mưu gì vậy.” – Mộ Hàn nắm lấy cằm Diệp Vĩ Gia hỏi.
Diệp Vĩ Gia tâm tình sung sướng nói: “Ai bảo anh thế! Không phải tinh thần em rất vui vẻ sao! Đi thôi, anh muốn đi thăm chỗ nào, em dẫn anh đi.”
Mộ Hàn biết Diệp Vĩ Gia trong lòng đang nghĩ gì, cũng không so đo, đáp ứng là một chuyện, đến lúc đó làm thế nào thì đó lại là chuyện khác, dù sao y ở dưới, Diệp Vĩ Gia ở trên, coi như là cho cậu nắm quyền chủ động đi, nghĩ đến đây, cả người y lại nóng lên. Vòng vèo một hồi, liền thấy khu trường tiểu học, y kinh ngạc nói: “A, kia không phải là Nhất Tiểu sao? Trước kia chúng ta đã học ở đây, đi, qua đó xem đi.”
Diệp Vĩ Gia kinh ngạc không thôi, cậu vẫn đọc nó là Nhất Tiểu, Mộ Hàn cũng đọc là Nhất Tiểu, nói như vậy, trước đây quả thật là hai người có biết nhau. Nhưng mà vì sao cậu lại không nhớ gì hết.
Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ thì Mộ Hàn đã qua đường, vẫy cậu, Diệp Vĩ Gia cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, chính là trong khoảng thời gian ngắn thì không thể nhớ lại được. Cậu lắc đầu, nhanh chóng bước sang bên kia đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.