Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia
Chương 100
LiLa
18/02/2014
Toàn bộ những người
có mặt trong bữa tiệc đều vô cùng kinh ngạc với quyết định của Nam Cung Thiên.
Uyển Nghi sững sờ không tin nổi, nàng đứng bật dậy, mắt trợn to, miệng há hốc.
Các lão thần trong triều thì như muốn lên cơn đau tim đến nơi. Thiên a, hoàng thượng
à, chúng lão thần đều là những người cao tuổi rồi, người không thể lấy mạng những
lão già này bằng cách khủng khiếp như vậy được. Nhưng, sốc nhất có lẽ phải kể đến
Nam Cung Việt. Hắn cảm thấy mình như bị ai đó giáng một chưởng thật mạnh. Đau đến
nghẹt thở. Mọi diễn biến hiện ra trên gương mặt Nam Cung Việt đều không thoát
khỏi ánh mắt của Liễu Song Song. Nàng đưa ly rượu lên nhấp một ngụm, ánh mắt
thâm trầm, khó có thể đoán nổi nàng đang nghĩ gì. Chỉ có Mộ Dung Phong là người
duy nhất tỏ ra bình thản. Chỉ bởi vì hắn biết, dù Uyển Nghi có lựa chọn đồng ý
thì hắn vẫn có đủ khả năng và sự tự tin để dành lấy Uyển Nghi từ trong tay Nam
Cung Thiên.
Nam Cung Thiên không để ý tới ánh nhìn của những người xung quanh. Hắn rời khỏi vị trí của mình, đi tới trước mặt Uyển Nghi, dùng ánh mắt ôn nhu thường thấy để nhìn nàng.
" Nữ nhân đầu tiên, và cũng là người duy nhất khiến ta rung động. Ta muốn nàng làm hoàng hậu của ta. Uyển Nghi, nàng sẽ đồng ý chứ? "
Uyển Nghi thở dốc, đôi mắt mở to kinh ngạc, nàng muốn nói, nhưng lại phát hiện ra mình không thể nói ra tiếng. Dù nàng đã có dự cảm không tốt, nhưng đây vẫn là việc nàng hoàn toàn không dự tính đến. Nàng...dù đã không còn quan hệ với Nam Cung Việt, nhưng trong trái tim nàng hiện giờ vẫn chỉ ngập tràn hình bóng của hắn. Nàng không muốn làm tổn thương Nam Cung Thiên, nhưng nếu trở thành nương tử của hắn mà không có tình yêu, như vậy chính là một loại hành hạ, hành hạ trái tim hắn, và cả chính nàng nữa.
" Ta biết nàng đang nghĩ gì. " Nam Cung Thiên không kiên nhẫn cắt ngang lời nàng. " Nhưng ta tin rằng ta có thể mang lại hạnh phúc cho nàng. Ta sẽ dùng cả cuộc đời của mình để yêu thương nàng, ta sẽ không bao giờ để nàng phải chịu tổn thương. Ta không muốn tiếp tục nhu nhược, càng không muốn nhìn thấy nữ nhân ta yêu phải đau lòng vì một ai đó. Ta muốn nàng trở thành hoàng hậu của ta, cùng ta sống trọn kiếp này. Uyển Nghi, hãy trả lời đi, nàng sẽ đồng ý thành thân với ta chứ? "
Uyển Nghi mấp máy môi, không cách nào nói ra tiếng, chỉ còn cách nhìn chăm chăm vào Nam Cung Thiên. Ánh mắt hắn chân thành, tha thiết, có một tia lo sợ, một sự hoảng loạn mà hắn đang cố đè nén. Hắn như dồn nàng đến ngõ cụt, nàng bắt buộc phải lựa chọn giữa việc từ chối hắn, khiến cho hắn bẽ mặt trước toàn thể bá quan văn võ trong triều, cùng rất nhiều sứ giả của các nước lân bang. Hay chấp nhận một cuộc hôn nhân không có tình yêu, khi trong lòng nàng vẫn đang chứa đựng hình bóng của một nam nhân khác? Có phải nàng đang quá cố chấp? Sao nàng không dám tin rằng nàng sẽ yêu thêm một lần nữa?
Nhưng mặt khác, nếu nàng bằng lòng. Vậy thì sau khi Nam Cung Việt thành thân với Liễu Song Song, chẳng phải nàng sẽ phải gọi người mà nàng căm ghét là hoàng tẩu, và người mà nàng đã từng yêu sẽ là hoàng huynh của nàng? Đó chẳng phải là một điều quá sức mỉa mai sao?
Không một ai chú ý tới Nam Cung Việt, cũng chính vì vậy mà không ai có thể nhận ra sắc mặt hắn xấu tới mức nào. Gương mặt hắn tái đen, mày kiếm nhíu chặt. Toàn thân vì tức giận mà khẽ run lên. Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Sao loại chuyện này có thể xảy ra chứ? Có phải hắn nghe nhầm không?
" Hoàng thượng, tuyệt đối không thể được. " Một lão thần không sợ chết, liều mạng đứng lên ngăn cản. " Người không thể lập Dương Uyển Nghi làm hoàng hậu được, không thể được. Chưa nói đến việc nàng ấy là nữ nhân đã bị hưu, riêng việc trước đây nàng ấy là tiểu thiếp của vương gia là đã không thể chấp nhận được rồi. Hoàng thượng, tuyệt đối không thể được. "
Một người đứng lên khởi xướng, liền lập tức tiếp thêm dũng khí cho những người còn lại. Các lão thần khác trong triều lập tức đứng dậy, rồi đồng loạt quỳ xuống.
" Cầu hoàng thượng suy xét lại. "
" Câm đi. " Nam Cung Thiên không chút do dự, bực tức quay lại quát lớn. " Người muốn thành thân là ta, không phải là các ngươi. "
Tiếng quát của Nam Cung Thiên làm cho tất cả mọi người đều giật mình, bao gồm cả Uyển Nghi. Một Nam Cung Thiên nổi tiếng ôn nhu lại có thể gay gắt và mạnh mẽ đến thế. Lập tức dọa đến các lão thần, khiến họ đổ mồ hôi ròng ròng, lập tức im miệng không dám nói tiếp.
Nam Cung Thiên lại tiếp tục quay sang nhìn Uyển Nghi, ánh mắt khẩn cầu nàng mau chóng cho hắn biết đáp án. Thời gian trôi qua càng khiến hắn thêm sốt ruột và lo lắng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng hắn, mỗi một giây phút chờ đợi trôi qua đều khiến hắn cảm thấy dài như một thế kỉ, dù sự thực khoảng thời gian trôi qua ngắn ngủi hơn hắn nghĩ nhiều.
" Ta..."
Uyển Nghi mỉm cười nhìn Nam Cung Thiên. Nàng tự nghĩ sao bản thân phải cố chấp quá nhiều? Trên thế gian này có người không cần nàng, nhưng còn có một người coi trọng nàng như sinh mệnh, vậy thì sao nàng phải chần chờ? Nàng muốn tin rằng, nàng sẽ thực sự hạnh phúc khi ở bên hắn, và nàng sẽ cho hắn một câu trả lời hắn cần.
" Nàng ấy sẽ không đồng ý. " Một giọng nói vang lên cắt đứt những gì Uyển Nghi định nói, khiến cho nàng cùng mọi người không hẹn mà cùng quay sang nhìn về phía phát ra tiếng nói. Uyển Nghi buông một câu chửi thề trong lòng, cái tên Mộ Dung Phong chết tiệt này, hắn nói bậy bạ cái gì thế?
Mộ Dung Phong tay cầm chiết phiến, nụ cười yêu nghiệt đầy mê hoặc, nhàn nhã đi tới gần Uyển Nghi, bàn tay mạnh mẽ kéo nàng sát vào người hắn. Hắn cúi đầu, thì thầm bên tai nàng, tư thế vô cùng mờ ám.
" Bảo bối, nàng không quên những chuyện xảy ra đêm đó chứ? "
Tiếng nói của Mộ Dung Phong không quá lớn, nhưng hắn cố ý để cho Nam Cung Thiên đứng đối diện nghe thấy. Đôi môi hắn khẽ nhếch lên khi nhìn thấy sắc mặt Nam Cung Thiên dần tái đi. Cộng thêm tư thế thân mật đầy mờ ám của hai người, khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc cùng tò mò. Điều đó cũng khiến cho nắm tay của Nam Cung Việt càng nắm chặt hơn. Tất cả mọi người đều đang nín thở, hồi hộp chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Uyển Nghi nhìn gương mặt cười nham nhở của Mộ Dung Phong và gương mặt tái mét của Nam Cung Thiên, nàng cảm thấy máu nóng như bốc lên đỉnh đầu. Nhanh như cắt, nàng dùng tay phải nắm lấy tay áo của Mộ Dung Phong kéo ghì xuống, tay trái kéo bổng vai hắn lên cao khiến hắn nghiêng hẳn người sang bên trái, đồng thời nàng cũng kéo hắn về phía trước, quét chân phải vào đầu gối của hắn, quăng mạnh hắn về phía bên tay phải của mình. Một đòn hiza gu ru ma hoàn hảo khiến hắn không kịp phản ứng, hắn bị nàng quật ngã trước mặt bao người.
Tất cả mọi người ồ lên kinh ngạc, chưa nói đến việc nàng có khả năng quật ngã một nam nhân mạnh mẽ, giỏi võ công như Mộ Dung Phong, chỉ riêng thân phận của hắn là hoàng đế của Nguyệt quốc mà nàng cũng dám đắc tội, đã khiến cho bất cứ ai chứng kiến phải ngả mình kính trọng rồi. Liễu Song Song nheo mắt nhìn Uyển Nghi, đầu hơi nghiêng về một phía như suy nghĩ điều gì đó. Đôi mắt đen thâm trầm khiến người ta khó có thể nhận ra bất cứ điều gì, giống như những đợt sóng ngầm dưới một mặt hồ phẳng lặng.
Uyển Nghi bực bội phủi tay áo, trừng mắt nhìn Mộ Dung Phong.
" Lần sau còn dám nói bậy, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi đấy. "
Bạch Nhan nhìn thấy Mộ Dung Phong bị quật ngã, hùng hổ tuốt kiếm xông đến.
" Nữ nhân vô lễ, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám hành động như vậy? "
" Câm mồm. " Uyển Nghi chỉ thẳng tay vào mặt Bạch Nhan, hét lớn " Ở đây không có chuyện của ngươi, đi ra chỗ khác. "
Bạch Nhan bị khí thế của Uyển Nghi làm cho giật bắn, bước chân cũng trở nên chần chừ. Mộ Dung Phong ngồi trên mặt đất, tay gác lên một đầu gối đang co lên, bộ dạng vô cùng thoải mái.
" Bạch Nhan, ngươi đứng sang một bên đi. "
" Hoàng thượng! "
" Ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Đứng tránh sang một bên. "
Mộ Dung Phong lạnh lùng gắt lên, khiến cho Bạch Nhan không chút tình nguyện lùi ra sau. Bạch Nhan tra kiếm vào vỏ, bất mãn nhìn Uyển Nghi chằm chằm.
Mộ Dung Phong đứng dậy phủi bụi trên người, mỉm cười với Uyển Nghi.
" Ta không có nói bậy. Nàng không thể thành thân với hắn, bởi vì nàng sẽ trở thành hoàng hậu của ta."
" Cái gì ??? "
Trăm miệng một lời cùng đồng thanh. Uyển Nghi cảm thấy choáng váng, tưởng chừng như không thể đứng vững nổi nữa. Cái này...cái này...sự tình gì đang phát sinh thế này? Thiên a~ nàng điên lên mất.
" Hắn yêu nàng, ta cũng vậy, hắn có thể cho nàng hạnh phúc, ta cũng sẽ làm được. Hắn có địa vị, ta cũng có. Ta chẳng hề thua kém hắn chút nào. Ta muốn nàng trở thành nương tử của ta. "
Uyển Nghi lảo đảo, đưa tay lên day day thái dương.
" Van cầu các ngươi, không cần phải cùng công kích ta như vậy, ta thật sự không chịu nổi. "
Nam Cung Thiên kích động bắt lấy vai của Uyển Nghi, ánh mắt hoang mang lo sợ.
" Uyển Nghi, nàng hãy trả lời đi, nàng sẽ không đồng ý trở thành hoàng hậu của hắn đúng không? Nàng mau nói đi, rốt cuộc là nàng chọn ai. "
Uyển Nghi mỉm cười ngọt ngào nhìn Nam Cung Thiên, vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của hắn. Nàng đã có câu trả lời cho riêng mình.
" Ta..."
" Rầm. "
Một tiếng động lớn vang lên, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Nam Cung Việt sắc mặt den kịt, giống như một ác thần dưới địa ngục, bàn tiệc bị hắn đạp đổ dưới chân, hoa quả, bánh trái văng tung tóe dưới đất. Ánh nhìn của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả những người đến gần hắn. Uyển Nghi liếc mắt nhìn Nam Cung Việt, lại thầm c.h.ử.i thề một tiếng trong lòng, thiên a, tại sao các ngươi cứ muốn cắt ngang khi ta chuẩn bị nói thế hả? Từ nãy tới giờ các ngươi làm gì? Có biết thế nào là lịch sự không vậy?
Nam Cung Việt hằm hằm bước đến chỗ ba người Uyển Nghi, Mộ Dung Phong và Nam Cung Thiên đang đứng, nắm lấy tay Uyển Nghi xềnh xệch lôi đi trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người. Bàn tay hắn mạnh mẽ rắn chắc như gọng kiềm khiến nàng không cách nào vùng ra được, cổ tay nàng bị nắm đến phát đau. Nàng nhăn nhó, cố đánh vào người hắn.
" Buông ta ra, tên hỗn đản khốn khiếp. Ngươi làm cái chó gì thế hả? "
Sự tức giận không thể kiềm chế được khiến Uyển Nghi quên tất thảy cái gì gọi là lịch sự. Nàng lớn tiếng mắng chửi Nam Cung Việt bằng đủ thứ " mĩ từ " mà nàng có thể nhớ được. Thậm chí, nàng còn chẳng nhận thức rõ nàng đang c.h.ử.i bới những gì. Nam Cung Thiên và Mộ Dung Phong ngỡ ngàng một lúc mới giật mình đuổi theo Nam Cung Việt và Uyển Nghi.
Vương Ngọc thái hậu day day trán, như sắp ngất xỉu. Hai hài nhi của bà, giờ lại quay ra xô xát. tranh giành với nhau vì một nữ nhi. Nhưng cả ba đều là những người bà yêu thương, bà không biết phải làm sao cho đúng. Aizz...gia môn bất hạnh.
Những người còn ngồi lại trong bữa tiệc xôn xao bàn tán về việc vừa xảy ra. Tuy rằng rất muốn đi theo xem họ sẽ làm gì, nhưng không dám thất thố trước mặt thái hậu, chỉ đành để mặc cho trí tưởng tượng bay xa. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Một nữ nhân đã bị hưu, theo lẽ thường sẽ chẳng có nam nhân nào muốn để mắt tới nàng. Vậy mà Uyển Nghi lại trở thành đích ngắm để ba nam nhân tranh giành, không chỉ vậy, thân phận của họ lại không hề tầm thường. Uyển Nghi dường như đang trở thành một huyền thoại. Không chỉ đơn thuần là người làm thay đổi trái tim của vương gia nổi tiếng lãnh huyết vô tình, mà còn khiến cho hai vị đế vương của hai quốc gia lớn để mắt đến, sẵn sàng tranh đấu để giành lấy trái tim của người đẹp. Không chỉ vậy, ở phút cuối, lại có thêm một người thứ ba muốn đứng dậy ganh đua, mà hơn cả, đó lại là phu quân đã từng hưu nàng. Đây quả thực là một tin đồn bát quái nóng hổi nhất. Chuyện này rồi sẽ đi về đâu đây?
Nam Cung Thiên không để ý tới ánh nhìn của những người xung quanh. Hắn rời khỏi vị trí của mình, đi tới trước mặt Uyển Nghi, dùng ánh mắt ôn nhu thường thấy để nhìn nàng.
" Nữ nhân đầu tiên, và cũng là người duy nhất khiến ta rung động. Ta muốn nàng làm hoàng hậu của ta. Uyển Nghi, nàng sẽ đồng ý chứ? "
Uyển Nghi thở dốc, đôi mắt mở to kinh ngạc, nàng muốn nói, nhưng lại phát hiện ra mình không thể nói ra tiếng. Dù nàng đã có dự cảm không tốt, nhưng đây vẫn là việc nàng hoàn toàn không dự tính đến. Nàng...dù đã không còn quan hệ với Nam Cung Việt, nhưng trong trái tim nàng hiện giờ vẫn chỉ ngập tràn hình bóng của hắn. Nàng không muốn làm tổn thương Nam Cung Thiên, nhưng nếu trở thành nương tử của hắn mà không có tình yêu, như vậy chính là một loại hành hạ, hành hạ trái tim hắn, và cả chính nàng nữa.
" Ta biết nàng đang nghĩ gì. " Nam Cung Thiên không kiên nhẫn cắt ngang lời nàng. " Nhưng ta tin rằng ta có thể mang lại hạnh phúc cho nàng. Ta sẽ dùng cả cuộc đời của mình để yêu thương nàng, ta sẽ không bao giờ để nàng phải chịu tổn thương. Ta không muốn tiếp tục nhu nhược, càng không muốn nhìn thấy nữ nhân ta yêu phải đau lòng vì một ai đó. Ta muốn nàng trở thành hoàng hậu của ta, cùng ta sống trọn kiếp này. Uyển Nghi, hãy trả lời đi, nàng sẽ đồng ý thành thân với ta chứ? "
Uyển Nghi mấp máy môi, không cách nào nói ra tiếng, chỉ còn cách nhìn chăm chăm vào Nam Cung Thiên. Ánh mắt hắn chân thành, tha thiết, có một tia lo sợ, một sự hoảng loạn mà hắn đang cố đè nén. Hắn như dồn nàng đến ngõ cụt, nàng bắt buộc phải lựa chọn giữa việc từ chối hắn, khiến cho hắn bẽ mặt trước toàn thể bá quan văn võ trong triều, cùng rất nhiều sứ giả của các nước lân bang. Hay chấp nhận một cuộc hôn nhân không có tình yêu, khi trong lòng nàng vẫn đang chứa đựng hình bóng của một nam nhân khác? Có phải nàng đang quá cố chấp? Sao nàng không dám tin rằng nàng sẽ yêu thêm một lần nữa?
Nhưng mặt khác, nếu nàng bằng lòng. Vậy thì sau khi Nam Cung Việt thành thân với Liễu Song Song, chẳng phải nàng sẽ phải gọi người mà nàng căm ghét là hoàng tẩu, và người mà nàng đã từng yêu sẽ là hoàng huynh của nàng? Đó chẳng phải là một điều quá sức mỉa mai sao?
Không một ai chú ý tới Nam Cung Việt, cũng chính vì vậy mà không ai có thể nhận ra sắc mặt hắn xấu tới mức nào. Gương mặt hắn tái đen, mày kiếm nhíu chặt. Toàn thân vì tức giận mà khẽ run lên. Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Sao loại chuyện này có thể xảy ra chứ? Có phải hắn nghe nhầm không?
" Hoàng thượng, tuyệt đối không thể được. " Một lão thần không sợ chết, liều mạng đứng lên ngăn cản. " Người không thể lập Dương Uyển Nghi làm hoàng hậu được, không thể được. Chưa nói đến việc nàng ấy là nữ nhân đã bị hưu, riêng việc trước đây nàng ấy là tiểu thiếp của vương gia là đã không thể chấp nhận được rồi. Hoàng thượng, tuyệt đối không thể được. "
Một người đứng lên khởi xướng, liền lập tức tiếp thêm dũng khí cho những người còn lại. Các lão thần khác trong triều lập tức đứng dậy, rồi đồng loạt quỳ xuống.
" Cầu hoàng thượng suy xét lại. "
" Câm đi. " Nam Cung Thiên không chút do dự, bực tức quay lại quát lớn. " Người muốn thành thân là ta, không phải là các ngươi. "
Tiếng quát của Nam Cung Thiên làm cho tất cả mọi người đều giật mình, bao gồm cả Uyển Nghi. Một Nam Cung Thiên nổi tiếng ôn nhu lại có thể gay gắt và mạnh mẽ đến thế. Lập tức dọa đến các lão thần, khiến họ đổ mồ hôi ròng ròng, lập tức im miệng không dám nói tiếp.
Nam Cung Thiên lại tiếp tục quay sang nhìn Uyển Nghi, ánh mắt khẩn cầu nàng mau chóng cho hắn biết đáp án. Thời gian trôi qua càng khiến hắn thêm sốt ruột và lo lắng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng hắn, mỗi một giây phút chờ đợi trôi qua đều khiến hắn cảm thấy dài như một thế kỉ, dù sự thực khoảng thời gian trôi qua ngắn ngủi hơn hắn nghĩ nhiều.
" Ta..."
Uyển Nghi mỉm cười nhìn Nam Cung Thiên. Nàng tự nghĩ sao bản thân phải cố chấp quá nhiều? Trên thế gian này có người không cần nàng, nhưng còn có một người coi trọng nàng như sinh mệnh, vậy thì sao nàng phải chần chờ? Nàng muốn tin rằng, nàng sẽ thực sự hạnh phúc khi ở bên hắn, và nàng sẽ cho hắn một câu trả lời hắn cần.
" Nàng ấy sẽ không đồng ý. " Một giọng nói vang lên cắt đứt những gì Uyển Nghi định nói, khiến cho nàng cùng mọi người không hẹn mà cùng quay sang nhìn về phía phát ra tiếng nói. Uyển Nghi buông một câu chửi thề trong lòng, cái tên Mộ Dung Phong chết tiệt này, hắn nói bậy bạ cái gì thế?
Mộ Dung Phong tay cầm chiết phiến, nụ cười yêu nghiệt đầy mê hoặc, nhàn nhã đi tới gần Uyển Nghi, bàn tay mạnh mẽ kéo nàng sát vào người hắn. Hắn cúi đầu, thì thầm bên tai nàng, tư thế vô cùng mờ ám.
" Bảo bối, nàng không quên những chuyện xảy ra đêm đó chứ? "
Tiếng nói của Mộ Dung Phong không quá lớn, nhưng hắn cố ý để cho Nam Cung Thiên đứng đối diện nghe thấy. Đôi môi hắn khẽ nhếch lên khi nhìn thấy sắc mặt Nam Cung Thiên dần tái đi. Cộng thêm tư thế thân mật đầy mờ ám của hai người, khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc cùng tò mò. Điều đó cũng khiến cho nắm tay của Nam Cung Việt càng nắm chặt hơn. Tất cả mọi người đều đang nín thở, hồi hộp chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Uyển Nghi nhìn gương mặt cười nham nhở của Mộ Dung Phong và gương mặt tái mét của Nam Cung Thiên, nàng cảm thấy máu nóng như bốc lên đỉnh đầu. Nhanh như cắt, nàng dùng tay phải nắm lấy tay áo của Mộ Dung Phong kéo ghì xuống, tay trái kéo bổng vai hắn lên cao khiến hắn nghiêng hẳn người sang bên trái, đồng thời nàng cũng kéo hắn về phía trước, quét chân phải vào đầu gối của hắn, quăng mạnh hắn về phía bên tay phải của mình. Một đòn hiza gu ru ma hoàn hảo khiến hắn không kịp phản ứng, hắn bị nàng quật ngã trước mặt bao người.
Tất cả mọi người ồ lên kinh ngạc, chưa nói đến việc nàng có khả năng quật ngã một nam nhân mạnh mẽ, giỏi võ công như Mộ Dung Phong, chỉ riêng thân phận của hắn là hoàng đế của Nguyệt quốc mà nàng cũng dám đắc tội, đã khiến cho bất cứ ai chứng kiến phải ngả mình kính trọng rồi. Liễu Song Song nheo mắt nhìn Uyển Nghi, đầu hơi nghiêng về một phía như suy nghĩ điều gì đó. Đôi mắt đen thâm trầm khiến người ta khó có thể nhận ra bất cứ điều gì, giống như những đợt sóng ngầm dưới một mặt hồ phẳng lặng.
Uyển Nghi bực bội phủi tay áo, trừng mắt nhìn Mộ Dung Phong.
" Lần sau còn dám nói bậy, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi đấy. "
Bạch Nhan nhìn thấy Mộ Dung Phong bị quật ngã, hùng hổ tuốt kiếm xông đến.
" Nữ nhân vô lễ, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám hành động như vậy? "
" Câm mồm. " Uyển Nghi chỉ thẳng tay vào mặt Bạch Nhan, hét lớn " Ở đây không có chuyện của ngươi, đi ra chỗ khác. "
Bạch Nhan bị khí thế của Uyển Nghi làm cho giật bắn, bước chân cũng trở nên chần chừ. Mộ Dung Phong ngồi trên mặt đất, tay gác lên một đầu gối đang co lên, bộ dạng vô cùng thoải mái.
" Bạch Nhan, ngươi đứng sang một bên đi. "
" Hoàng thượng! "
" Ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Đứng tránh sang một bên. "
Mộ Dung Phong lạnh lùng gắt lên, khiến cho Bạch Nhan không chút tình nguyện lùi ra sau. Bạch Nhan tra kiếm vào vỏ, bất mãn nhìn Uyển Nghi chằm chằm.
Mộ Dung Phong đứng dậy phủi bụi trên người, mỉm cười với Uyển Nghi.
" Ta không có nói bậy. Nàng không thể thành thân với hắn, bởi vì nàng sẽ trở thành hoàng hậu của ta."
" Cái gì ??? "
Trăm miệng một lời cùng đồng thanh. Uyển Nghi cảm thấy choáng váng, tưởng chừng như không thể đứng vững nổi nữa. Cái này...cái này...sự tình gì đang phát sinh thế này? Thiên a~ nàng điên lên mất.
" Hắn yêu nàng, ta cũng vậy, hắn có thể cho nàng hạnh phúc, ta cũng sẽ làm được. Hắn có địa vị, ta cũng có. Ta chẳng hề thua kém hắn chút nào. Ta muốn nàng trở thành nương tử của ta. "
Uyển Nghi lảo đảo, đưa tay lên day day thái dương.
" Van cầu các ngươi, không cần phải cùng công kích ta như vậy, ta thật sự không chịu nổi. "
Nam Cung Thiên kích động bắt lấy vai của Uyển Nghi, ánh mắt hoang mang lo sợ.
" Uyển Nghi, nàng hãy trả lời đi, nàng sẽ không đồng ý trở thành hoàng hậu của hắn đúng không? Nàng mau nói đi, rốt cuộc là nàng chọn ai. "
Uyển Nghi mỉm cười ngọt ngào nhìn Nam Cung Thiên, vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của hắn. Nàng đã có câu trả lời cho riêng mình.
" Ta..."
" Rầm. "
Một tiếng động lớn vang lên, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Nam Cung Việt sắc mặt den kịt, giống như một ác thần dưới địa ngục, bàn tiệc bị hắn đạp đổ dưới chân, hoa quả, bánh trái văng tung tóe dưới đất. Ánh nhìn của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả những người đến gần hắn. Uyển Nghi liếc mắt nhìn Nam Cung Việt, lại thầm c.h.ử.i thề một tiếng trong lòng, thiên a, tại sao các ngươi cứ muốn cắt ngang khi ta chuẩn bị nói thế hả? Từ nãy tới giờ các ngươi làm gì? Có biết thế nào là lịch sự không vậy?
Nam Cung Việt hằm hằm bước đến chỗ ba người Uyển Nghi, Mộ Dung Phong và Nam Cung Thiên đang đứng, nắm lấy tay Uyển Nghi xềnh xệch lôi đi trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người. Bàn tay hắn mạnh mẽ rắn chắc như gọng kiềm khiến nàng không cách nào vùng ra được, cổ tay nàng bị nắm đến phát đau. Nàng nhăn nhó, cố đánh vào người hắn.
" Buông ta ra, tên hỗn đản khốn khiếp. Ngươi làm cái chó gì thế hả? "
Sự tức giận không thể kiềm chế được khiến Uyển Nghi quên tất thảy cái gì gọi là lịch sự. Nàng lớn tiếng mắng chửi Nam Cung Việt bằng đủ thứ " mĩ từ " mà nàng có thể nhớ được. Thậm chí, nàng còn chẳng nhận thức rõ nàng đang c.h.ử.i bới những gì. Nam Cung Thiên và Mộ Dung Phong ngỡ ngàng một lúc mới giật mình đuổi theo Nam Cung Việt và Uyển Nghi.
Vương Ngọc thái hậu day day trán, như sắp ngất xỉu. Hai hài nhi của bà, giờ lại quay ra xô xát. tranh giành với nhau vì một nữ nhi. Nhưng cả ba đều là những người bà yêu thương, bà không biết phải làm sao cho đúng. Aizz...gia môn bất hạnh.
Những người còn ngồi lại trong bữa tiệc xôn xao bàn tán về việc vừa xảy ra. Tuy rằng rất muốn đi theo xem họ sẽ làm gì, nhưng không dám thất thố trước mặt thái hậu, chỉ đành để mặc cho trí tưởng tượng bay xa. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Một nữ nhân đã bị hưu, theo lẽ thường sẽ chẳng có nam nhân nào muốn để mắt tới nàng. Vậy mà Uyển Nghi lại trở thành đích ngắm để ba nam nhân tranh giành, không chỉ vậy, thân phận của họ lại không hề tầm thường. Uyển Nghi dường như đang trở thành một huyền thoại. Không chỉ đơn thuần là người làm thay đổi trái tim của vương gia nổi tiếng lãnh huyết vô tình, mà còn khiến cho hai vị đế vương của hai quốc gia lớn để mắt đến, sẵn sàng tranh đấu để giành lấy trái tim của người đẹp. Không chỉ vậy, ở phút cuối, lại có thêm một người thứ ba muốn đứng dậy ganh đua, mà hơn cả, đó lại là phu quân đã từng hưu nàng. Đây quả thực là một tin đồn bát quái nóng hổi nhất. Chuyện này rồi sẽ đi về đâu đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.