Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia
Chương 98
LiLa
18/02/2014
" Nguyệt
nhi, sự việc là như thế nào vậy? "
Nam Cung Thiên sốt sắng hỏi Nam Cung Nguyệt. Mới sáng sớm, tin đồn Uyển Nghi bị hưu đã lan ra khắp Di quốc, người người bàn tán, nhà nhà bàn tán, không ai là không biết. Tin đồn truyền tới tận hoàng cung, Vương Ngọc thái hậu vì quá sốc mà suýt nữa đổ bệnh, còn hắn, chỉ vừa tan triều đã lập tức tới đây tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Sau khi nghe Nam Cung Nguyệt kể lại đầu đuôi câu chuyện, Nam Cung Thiên cảm thấy choáng váng như bị ai đó giáng một chưởng thật mạnh. Liễu Song Song...Liễu Song Song đã trở về rồi? Còn Uyển Nghi của hắn...à không, không phải của hắn, Uyển Nghi, nàng ấy bị hưu? Hoàng huynh của hắn, sao lại có thể tàn nhẫn vô tình đến như vậy chứ? Nàng ấy đã hy sinh vì huynh ấy biết bao nhiêu, sao huynh ấy lại có thể làm một việc mà quỷ thần khó dung như vậy chứ?
Nam Cung Thiên lảo đảo trở về, chưa đi tới cửa phủ, hắn đã gặp Liễu Song Song đang khoan thai đi tới. Liễu Song Song nhìn thấy hắn liền nhún mình hành lễ.
" Hoàng thượng cát tường. "
"Miễn lễ. "
Nam Cung Thiên day day trán, phất tay áo miễn lễ. Trước đây, Liễu Song Song là nữ nhân hoàng huynh hắn yêu nhất, cũng có thể xem như là hoàng tẩu của hắn, vì vậy trong lòng hắn cũng có sự yêu mến nhất định dành cho nàng, nhưng giờ đây, khi trong lòng hắn có Uyển Nghi, hắn nào có thể...haizz...
" Hoàng thượng, người đến tìm vương gia sao? Vương gia đang ở trong thư phòng. "
Liễu Song Song mỉm cười nhìn Nam Cung Thiên, nụ cười hiền lành, dịu dàng mà hắn vẫn thường hay thấy. Nam Cung Thiên lại tiếp tục day trán, nén một tiếng thở dài.
" Ta không đến tìm hoàng huynh. Liễu Song Song, ta có thể nói chuyện với nàng một chút không? "
" Với thần? "
Liễu Song Song nhíu mi không hiểu, đầu hơi nghiêng về 1 bên, trầm tư. Sau đó nàng nhoẻn cười, kính cẩn cúi mình.
" Vậy...kính mời hoàng thượng. "
....
Huệ viện.
Nam Cung Thiên gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nhìn Liễu Song Song đang tỉ mẩn châm trà. Có nhiều việc, khi nghĩ thì dễ dàng lắm, nhưng khi nói ra thì thật khó khăn, giống như việc mà hắn sắp làm. Huống hồ, chuyện này vốn chẳng hề liên quan đến hắn. Liễu Song Song hoàn thành việc châm trà, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với hắn, mỉm cười.
" Chẳng hay hoàng thượng có điều gì muốn chỉ giáo? Song Song xin rửa tai lắng nghe. "
" Ta...ta muốn nàng...hãy từ bỏ hoàng huynh của ta. "
Liễu Song Song thoáng chút ngạc nhiên, sau đó lại mỉm cười, đuôi mắt cong cong tạo thành đường cong lưỡi liềm, nhưng đáy mắt lại chứa đựng sự lạnh lùng. Miệng cười, nhưng ý cười lại không chạm đến ánh mắt, một nụ cười chứa đựng tâm cơ.
" Hoàng thượng, xin thứ cho Song Song vô phép. Dám hỏi hoàng thượng lấy tư cách gì để nói với Song Song điều này? Nếu người nói chuyện với Song Song bằng tư cách quân thần, vậy thì dù Song Song có muốn khước từ cũng không được, sẽ là phạm tội khi quân. Người là hoàng thượng, Song Song chỉ là bậc bề tôi, nào dám kháng lệnh. Nhưng nếu người nói chuyện với Song Song với thân phận của tẩu tử và hoàng đệ, vậy thì Song Song xin nói thẳng, người không có đủ tư cách. Ngày đó, tuy Song Song chưa chính thức thành hôn với vương gia, nhưng thân phận của Song Song, chẳng ai có thể phủ nhận. Vương gia còn chưa muốn bỏ rơi Song Song, vậy thì hà cớ gì mà người lại phải lên tiếng? "
" Ta..."
" Hoàng thượng, người yêu Dương Uyển Nghi phải không? "
'' Ta...nói bậy...sao ta có thể yêu tẩu tử của mình, nàng đừng có xàm ngôn. "
Nam Cung Thiên lúng túng, mày kiếm nhíu lại. Những điều ấy không thể che mắt được Liễu Song Song, nàng nhếch mép.
" Hoàng thượng, người quá cao thượng rồi. Chấp nhận để người mình yêu hạnh phúc bên cạnh người khác sao? Điều đó Song Song không làm được. Người có biết tại sao sau năm năm, Song Song mới tìm về đây không? "
" Vì sao? "
" Chỉ đơn giản vì Song Song đã không còn nơi để về. Nếu vẫn còn có một người còn đem lòng yêu thương Song Song thì tại sao lại không tự cho mình một cơ hội. Hoàng thượng à, tình yêu, vốn là phải tranh đấu, nếu cứ làm một kẻ nhút nhát mãi thì sao có thể nắm được hạnh phúc trong tay. Trong tình yêu tay ba, vốn dĩ chẳng phân biệt ai đến trước, đến sau. Người nào được yêu ít hơn, người đó chính là người thứ ba. "
Trên đường trở về hoàng cung, câu nói của Liễu Song Song cứ mãi ám ảnh trong tâm trí của Nam Cung Thiên. Liệu hắn có thể...có thể một lần vì chính bản thân mình, có thể hy vọng sẽ dành được tình yêu của Uyển Nghi không? Trước khi rời khỏi phủ vương gia, Liễu Song Song đã có một câu dành cho hắn.
" Hoàng thượng, nếu không một lần dám làm tất cả vì tình yêu của mình. Vậy thì sẽ có ngày người phải hối hận. "
Long nhãn nhắm nghiền, Nam Cung Thiên thả người dựa vào ghế dựa trên xe ngựa. Hối hận, hắn sẽ hối hận sao? Hắn...phải làm sao đây?
...
Phủ thừa tướng.
Uyển Nghi ngồi thẫn thờ trước hồ nuôi cá, tay cầm một nắm thức ăn, lơ đãng ném tất cả xuống hồ, lại bốc một nắm lớn, lại ném, cứ lặp đi lặp lại một cách vô thức. Vũ Điệp không nhịn được thở dài, tiến tới giằng lấy xô đựng thức ăn cho cá trên tay Uyển Nghi.
" Tiểu thư, người cứ liên tục rắc thức ăn xuống hồ như vậy, ngày mai xác cá sẽ nổi trắng mặt hồ đó. Bọn chúng sẽ bị bội thực mà chết đó. "
Uyển Nghi thẫn thờ nhìn Vũ Điệp, sau đó ngồi thần ra. Đúng lúc đó Uyển Nghi cùng Huệ Phi như gió lốc chạy vào, gương mặt hốt hoảng, tái mét.
" Tỷ tỷ/ Uyển Nghi. "
Uyển Nghi cùng Vũ Điệp giật mình quay lại, ngơ ngác nhìn Huệ Phi và Nam Cung Nguyệt đang thở không ra hơi.
" Tỷ tỷ, Huệ Phi và Mai phi chết rồi. " Nam Cung Nguyệt lắp bắp.
" Nói linh tinh. " Huệ Phi cốc đầu Nam Cung Nguyệt, vội vàng đính chính " Lan phi và Mai phi đã chết rồi. "
Uyển Nghi lập tức đứng bật dậy, kinh hoàng.
" Sao lại có chuyện như vậy? "
" Muội cũng không biết nữa. " Nam Cung Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy. " Hôm nay khi a hoàn tới phòng họ thì phát hiện ra hai người bọn họ đã bị đầu độc chết rồi."
Uyển Nghi nhíu mi, hai người họ bị độc chết. Rốt cuộc là ai đã làm việc này và tại sao lại làm như vậy? Mai phi và Lan phi tuy là con người nhỏ mọn, đáng ghét, nhưng cũng đâu đến nỗi phải lấy mạng họ.
" Tỷ tỷ..." Nam Cung Nguyệt ngập ngừng phỏng đoán " Có phải là Liễu Song Song không? "
" Liễu Song Song? " Uyển Nghi nhíu mày hồ nghi " Tại sao nàng ta lại phải làm như vậy chứ? "
" Chắc chắn là như vậy rồi. Sau khi tìm cách đuổi tỷ đi, nàng ta chỉ việc loại bỏ hai chướng ngại vật là Lan phi và Mai phi đi nữa thôi. Tỷ là người hoàng huynh quý trọng nhất, đương nhiên nàng ta sẽ không dám hại chết tỷ mà chỉ có thể đuổi tỷ đi mà thôi. Còn Lan phi và Mai phi, cái chết của họ chẳng là cái gì với hoàng huynh cả. "
" Nguyệt nhi, không được đoán bừa. " Huệ Phi lắc lắc đầu " Đừng vô duyên vô cớ mà đổ tội cho người ta. Hơn nữa, nếu thật sự là như muội nói, vậy tại sao tỷ lại không bị đầu độc chứ? "
" Đương nhiên là không rồi, vì hiện tại tỷ không còn màng đến chuyện tranh sủng nữa, đương nhiên sẽ không phải là mục tiêu của nàng ta. "
Nam Cung Nguyệt khẳng định. Uyển Nghi vẫn nhắm mắt trầm ngâm suy nghĩ, nhàn nhạt trả lời.
" Không có bằng chứng thì tạm thời đừng đổ tội cho người khác. Hơn nữa...những chuyện bên cạnh hắn, giờ vốn chẳng liên quan gì đến tỷ. "
Uyển Nghi phất tay áo đứng dậy, không phải là nàng không quan tâm, đối với cái chết đột ngột của Lan phi và Mai phi, nàng cũng có chút tò mò. Nhưng...nàng và hắn còn có quan hệ gì nữa? Đây là việc nàng có thể quản hay sao? Tình nghĩa giữa nàng và hắn đã hết. Đến với nhau chỉ bởi quan hệ thể xác, để đến cuối cùng nhận một chữ " cút " mà ra đi. Một chữ đơn giản này, khiến tâm nàng đau như bị ai xé nát, nỗi đau đó cứ quặn lại trong tâm trí, khó có thể xóa nhòa.
" Hai người cứ trở về đi đã, nhớ cẩn thận. "
Uyển Nghi mỉm cười, dịu dàng nắm lấy tay Nam Cung Nguyệt và Huệ Phi, vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay của họ. Hai người quay sang nhìn nhau, sau đó khẽ thở dài gật đầu.
Sau khi rời khỏi phủ thừa tướng, Nam Cung Nguyệt không trở về phủ và ghé vào phủ đệ của Doãn Tắc, vì vậy Huệ Phi trở về trước một mình. Doãn Tắc đang ngồi đọc sách, đột nhiên một thân ảnh nhỏ bé nhanh chóng phi vào, ôm chầm lấy hắn.
" Nguyệt nhi? "
" Doãn Tắc. "
" Bình tĩnh chút nào. " Doãn Tắc hơi đẩy người Nam Cung Nguyệt ra, chỉnh lại tư thế cho cả hai người sao cho thoải mái, rồi ôm lấy vòng eo thon gọn của Nam Cung Nguyệt, gối cằm lên đỉnh đầu của nàng.
" Ta biết nàng sẽ đến tìm ta mà. Ta có nghe qua tin đồn rồi, nào, kể rõ ta nghe. "
Nam Cung Nguyệt sụt sùi dụi mặt vào ngực Doãn Tắc, kể hết mọi sự tình, kể cả việc Lan phi và Mai phi bị đầu độc chết nữa. Doãn Tắc nghe xong, trầm ngâm nghĩ ngợi, hắn cảm thấy, việc này sẽ không chỉ dừng lại tại đây, mà rất có thể sẽ tiếp tục tiếp diễn. Nhưng hắn không dám nói ra, sợ Nam Cung Nguyệt lo lắng. Vì vậy hắn chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về Nam Cung Nguyệt, khuyên bảo nàng đừng suy nghĩ quá nhiều.
" Không thể để sự việc tiếp tục tiếp diễn như vậy được. Ta phải tìm cách để hai người đó hàn gắn, không thể cứ tiếp tục như vậy được. "
Nam Cung Nguyệt quẹt mặt, quyết tâm nói. Nhưng Doãn Tắc chỉ nhàn nhạt nhìn nàng.
" Nàng định giúp họ hàn gắn bằng cách nào? Hơn nữa, nàng có chắc như vậy sẽ là tốt? Nàng không sợ sau khi trở về phủ vương gia, tiểu thư sẽ bị tiểu nhân ám hại sao? "
Nam Cung Nguyệt nghe Doãn Tắc nói vậy, mặt ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, môi dưới hơi dẩu ra, chán nản. Doãn Tắc xoa xoa đầu Nam Cung Nguyệt, cưng chiều nói.
" Ngoan, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. "
" Ừm. "
Nam Cung Nguyệt nhẹ gật đầu, ngoan ngoãn nép vào ngực Doãn Tắc như một con chim nhỏ. Hắn mỉm cười sủng nịnh, ôm nàng thật lâu.
Về phần Huệ Phi, sau khi trở về phủ, lúc đi qua cầu bắc ngang hồ cá, nàng thấy Liễu Song Song cũng đang khoan thai dạo bước. Bất cứ ai trong phủ nhìn thấy nàng cũng kính cẩn cúi đầu, sợ làm phật ý nàng sẽ khiến vương gia trách tội. Dẫu sao cũng vì nàng mà vương gia không chút lưu tình đuổi Uyển Nghi đi, bọn họ đương nhiên không dám sơ suất.
Huệ Phi nheo nheo mắt nhìn Liễu Song Song, lúc Liễu Song Song đi lướt qua nàng, nàng xoay người nói với theo, giọng nói nhỏ nhưng cương quyết, đủ để cho Liễu Song Song nghe thấy.
" Ta khuyên ngươi, nên dừng ngay những việc làm dơ bẩn này lại. "
Bước chân Liễu Song Song khựng lại, nàng xoay người, mỉm cười.
" Ta không hiểu ngươi đang nói gì? "
" Có hiểu hay không tự ngươi biết. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, Uyển Nghi là người có vị trí rất quan trọng trong lòng vương gia, không phải là người mà ngươi có thể dễ dàng đụng tới giống như Lan phi và Mai phi. Nếu dám đụng đến tỷ muội thân thiết của ta..." Huệ Phi hừ mũi " Dù ngươi có là ai, ta cũng quyết không tha. "
Liễu Song Song bật cười, dùng ống tay áo che miệng, tiếng cười khẽ khàng nhưng giòn giã.
" Nói thì hay lắm, chẳng phải ngươi cũng chỉ là một bại tướng dưới tay Uyển Nghi sao? "
" Ngươi..."
" Trước khi muốn đe dọa ai đó, hãy xem lại bản thân mình có thể làm được những gì đi đã. "
Liễu Song Song cười, nhưng đôi mắt đã dần trở nên lạnh lùng. Nàng xoay người bước đi một cách kiêu ngạo, môi mỏng khẽ nhếch tạo thành một nụ cười nửa miệng. Huệ Phi đứng đằng sau, nhín thái độ ngạo nghễ của Liễu Song Song mà không khỏi bực tức, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt đau nhói.
Liễu Song Song bước càng xa, nụ cười càng nhạt dần, đôi mắt lạnh như băng giá mùa đông, trong đáy mắt thoáng một tia sáng, rồi sau đó rất nhanh liền biến mất không chút dấu vết.
Nam Cung Thiên sốt sắng hỏi Nam Cung Nguyệt. Mới sáng sớm, tin đồn Uyển Nghi bị hưu đã lan ra khắp Di quốc, người người bàn tán, nhà nhà bàn tán, không ai là không biết. Tin đồn truyền tới tận hoàng cung, Vương Ngọc thái hậu vì quá sốc mà suýt nữa đổ bệnh, còn hắn, chỉ vừa tan triều đã lập tức tới đây tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Sau khi nghe Nam Cung Nguyệt kể lại đầu đuôi câu chuyện, Nam Cung Thiên cảm thấy choáng váng như bị ai đó giáng một chưởng thật mạnh. Liễu Song Song...Liễu Song Song đã trở về rồi? Còn Uyển Nghi của hắn...à không, không phải của hắn, Uyển Nghi, nàng ấy bị hưu? Hoàng huynh của hắn, sao lại có thể tàn nhẫn vô tình đến như vậy chứ? Nàng ấy đã hy sinh vì huynh ấy biết bao nhiêu, sao huynh ấy lại có thể làm một việc mà quỷ thần khó dung như vậy chứ?
Nam Cung Thiên lảo đảo trở về, chưa đi tới cửa phủ, hắn đã gặp Liễu Song Song đang khoan thai đi tới. Liễu Song Song nhìn thấy hắn liền nhún mình hành lễ.
" Hoàng thượng cát tường. "
"Miễn lễ. "
Nam Cung Thiên day day trán, phất tay áo miễn lễ. Trước đây, Liễu Song Song là nữ nhân hoàng huynh hắn yêu nhất, cũng có thể xem như là hoàng tẩu của hắn, vì vậy trong lòng hắn cũng có sự yêu mến nhất định dành cho nàng, nhưng giờ đây, khi trong lòng hắn có Uyển Nghi, hắn nào có thể...haizz...
" Hoàng thượng, người đến tìm vương gia sao? Vương gia đang ở trong thư phòng. "
Liễu Song Song mỉm cười nhìn Nam Cung Thiên, nụ cười hiền lành, dịu dàng mà hắn vẫn thường hay thấy. Nam Cung Thiên lại tiếp tục day trán, nén một tiếng thở dài.
" Ta không đến tìm hoàng huynh. Liễu Song Song, ta có thể nói chuyện với nàng một chút không? "
" Với thần? "
Liễu Song Song nhíu mi không hiểu, đầu hơi nghiêng về 1 bên, trầm tư. Sau đó nàng nhoẻn cười, kính cẩn cúi mình.
" Vậy...kính mời hoàng thượng. "
....
Huệ viện.
Nam Cung Thiên gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, nhìn Liễu Song Song đang tỉ mẩn châm trà. Có nhiều việc, khi nghĩ thì dễ dàng lắm, nhưng khi nói ra thì thật khó khăn, giống như việc mà hắn sắp làm. Huống hồ, chuyện này vốn chẳng hề liên quan đến hắn. Liễu Song Song hoàn thành việc châm trà, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với hắn, mỉm cười.
" Chẳng hay hoàng thượng có điều gì muốn chỉ giáo? Song Song xin rửa tai lắng nghe. "
" Ta...ta muốn nàng...hãy từ bỏ hoàng huynh của ta. "
Liễu Song Song thoáng chút ngạc nhiên, sau đó lại mỉm cười, đuôi mắt cong cong tạo thành đường cong lưỡi liềm, nhưng đáy mắt lại chứa đựng sự lạnh lùng. Miệng cười, nhưng ý cười lại không chạm đến ánh mắt, một nụ cười chứa đựng tâm cơ.
" Hoàng thượng, xin thứ cho Song Song vô phép. Dám hỏi hoàng thượng lấy tư cách gì để nói với Song Song điều này? Nếu người nói chuyện với Song Song bằng tư cách quân thần, vậy thì dù Song Song có muốn khước từ cũng không được, sẽ là phạm tội khi quân. Người là hoàng thượng, Song Song chỉ là bậc bề tôi, nào dám kháng lệnh. Nhưng nếu người nói chuyện với Song Song với thân phận của tẩu tử và hoàng đệ, vậy thì Song Song xin nói thẳng, người không có đủ tư cách. Ngày đó, tuy Song Song chưa chính thức thành hôn với vương gia, nhưng thân phận của Song Song, chẳng ai có thể phủ nhận. Vương gia còn chưa muốn bỏ rơi Song Song, vậy thì hà cớ gì mà người lại phải lên tiếng? "
" Ta..."
" Hoàng thượng, người yêu Dương Uyển Nghi phải không? "
'' Ta...nói bậy...sao ta có thể yêu tẩu tử của mình, nàng đừng có xàm ngôn. "
Nam Cung Thiên lúng túng, mày kiếm nhíu lại. Những điều ấy không thể che mắt được Liễu Song Song, nàng nhếch mép.
" Hoàng thượng, người quá cao thượng rồi. Chấp nhận để người mình yêu hạnh phúc bên cạnh người khác sao? Điều đó Song Song không làm được. Người có biết tại sao sau năm năm, Song Song mới tìm về đây không? "
" Vì sao? "
" Chỉ đơn giản vì Song Song đã không còn nơi để về. Nếu vẫn còn có một người còn đem lòng yêu thương Song Song thì tại sao lại không tự cho mình một cơ hội. Hoàng thượng à, tình yêu, vốn là phải tranh đấu, nếu cứ làm một kẻ nhút nhát mãi thì sao có thể nắm được hạnh phúc trong tay. Trong tình yêu tay ba, vốn dĩ chẳng phân biệt ai đến trước, đến sau. Người nào được yêu ít hơn, người đó chính là người thứ ba. "
Trên đường trở về hoàng cung, câu nói của Liễu Song Song cứ mãi ám ảnh trong tâm trí của Nam Cung Thiên. Liệu hắn có thể...có thể một lần vì chính bản thân mình, có thể hy vọng sẽ dành được tình yêu của Uyển Nghi không? Trước khi rời khỏi phủ vương gia, Liễu Song Song đã có một câu dành cho hắn.
" Hoàng thượng, nếu không một lần dám làm tất cả vì tình yêu của mình. Vậy thì sẽ có ngày người phải hối hận. "
Long nhãn nhắm nghiền, Nam Cung Thiên thả người dựa vào ghế dựa trên xe ngựa. Hối hận, hắn sẽ hối hận sao? Hắn...phải làm sao đây?
...
Phủ thừa tướng.
Uyển Nghi ngồi thẫn thờ trước hồ nuôi cá, tay cầm một nắm thức ăn, lơ đãng ném tất cả xuống hồ, lại bốc một nắm lớn, lại ném, cứ lặp đi lặp lại một cách vô thức. Vũ Điệp không nhịn được thở dài, tiến tới giằng lấy xô đựng thức ăn cho cá trên tay Uyển Nghi.
" Tiểu thư, người cứ liên tục rắc thức ăn xuống hồ như vậy, ngày mai xác cá sẽ nổi trắng mặt hồ đó. Bọn chúng sẽ bị bội thực mà chết đó. "
Uyển Nghi thẫn thờ nhìn Vũ Điệp, sau đó ngồi thần ra. Đúng lúc đó Uyển Nghi cùng Huệ Phi như gió lốc chạy vào, gương mặt hốt hoảng, tái mét.
" Tỷ tỷ/ Uyển Nghi. "
Uyển Nghi cùng Vũ Điệp giật mình quay lại, ngơ ngác nhìn Huệ Phi và Nam Cung Nguyệt đang thở không ra hơi.
" Tỷ tỷ, Huệ Phi và Mai phi chết rồi. " Nam Cung Nguyệt lắp bắp.
" Nói linh tinh. " Huệ Phi cốc đầu Nam Cung Nguyệt, vội vàng đính chính " Lan phi và Mai phi đã chết rồi. "
Uyển Nghi lập tức đứng bật dậy, kinh hoàng.
" Sao lại có chuyện như vậy? "
" Muội cũng không biết nữa. " Nam Cung Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy. " Hôm nay khi a hoàn tới phòng họ thì phát hiện ra hai người bọn họ đã bị đầu độc chết rồi."
Uyển Nghi nhíu mi, hai người họ bị độc chết. Rốt cuộc là ai đã làm việc này và tại sao lại làm như vậy? Mai phi và Lan phi tuy là con người nhỏ mọn, đáng ghét, nhưng cũng đâu đến nỗi phải lấy mạng họ.
" Tỷ tỷ..." Nam Cung Nguyệt ngập ngừng phỏng đoán " Có phải là Liễu Song Song không? "
" Liễu Song Song? " Uyển Nghi nhíu mày hồ nghi " Tại sao nàng ta lại phải làm như vậy chứ? "
" Chắc chắn là như vậy rồi. Sau khi tìm cách đuổi tỷ đi, nàng ta chỉ việc loại bỏ hai chướng ngại vật là Lan phi và Mai phi đi nữa thôi. Tỷ là người hoàng huynh quý trọng nhất, đương nhiên nàng ta sẽ không dám hại chết tỷ mà chỉ có thể đuổi tỷ đi mà thôi. Còn Lan phi và Mai phi, cái chết của họ chẳng là cái gì với hoàng huynh cả. "
" Nguyệt nhi, không được đoán bừa. " Huệ Phi lắc lắc đầu " Đừng vô duyên vô cớ mà đổ tội cho người ta. Hơn nữa, nếu thật sự là như muội nói, vậy tại sao tỷ lại không bị đầu độc chứ? "
" Đương nhiên là không rồi, vì hiện tại tỷ không còn màng đến chuyện tranh sủng nữa, đương nhiên sẽ không phải là mục tiêu của nàng ta. "
Nam Cung Nguyệt khẳng định. Uyển Nghi vẫn nhắm mắt trầm ngâm suy nghĩ, nhàn nhạt trả lời.
" Không có bằng chứng thì tạm thời đừng đổ tội cho người khác. Hơn nữa...những chuyện bên cạnh hắn, giờ vốn chẳng liên quan gì đến tỷ. "
Uyển Nghi phất tay áo đứng dậy, không phải là nàng không quan tâm, đối với cái chết đột ngột của Lan phi và Mai phi, nàng cũng có chút tò mò. Nhưng...nàng và hắn còn có quan hệ gì nữa? Đây là việc nàng có thể quản hay sao? Tình nghĩa giữa nàng và hắn đã hết. Đến với nhau chỉ bởi quan hệ thể xác, để đến cuối cùng nhận một chữ " cút " mà ra đi. Một chữ đơn giản này, khiến tâm nàng đau như bị ai xé nát, nỗi đau đó cứ quặn lại trong tâm trí, khó có thể xóa nhòa.
" Hai người cứ trở về đi đã, nhớ cẩn thận. "
Uyển Nghi mỉm cười, dịu dàng nắm lấy tay Nam Cung Nguyệt và Huệ Phi, vỗ vỗ nhẹ vào mu bàn tay của họ. Hai người quay sang nhìn nhau, sau đó khẽ thở dài gật đầu.
Sau khi rời khỏi phủ thừa tướng, Nam Cung Nguyệt không trở về phủ và ghé vào phủ đệ của Doãn Tắc, vì vậy Huệ Phi trở về trước một mình. Doãn Tắc đang ngồi đọc sách, đột nhiên một thân ảnh nhỏ bé nhanh chóng phi vào, ôm chầm lấy hắn.
" Nguyệt nhi? "
" Doãn Tắc. "
" Bình tĩnh chút nào. " Doãn Tắc hơi đẩy người Nam Cung Nguyệt ra, chỉnh lại tư thế cho cả hai người sao cho thoải mái, rồi ôm lấy vòng eo thon gọn của Nam Cung Nguyệt, gối cằm lên đỉnh đầu của nàng.
" Ta biết nàng sẽ đến tìm ta mà. Ta có nghe qua tin đồn rồi, nào, kể rõ ta nghe. "
Nam Cung Nguyệt sụt sùi dụi mặt vào ngực Doãn Tắc, kể hết mọi sự tình, kể cả việc Lan phi và Mai phi bị đầu độc chết nữa. Doãn Tắc nghe xong, trầm ngâm nghĩ ngợi, hắn cảm thấy, việc này sẽ không chỉ dừng lại tại đây, mà rất có thể sẽ tiếp tục tiếp diễn. Nhưng hắn không dám nói ra, sợ Nam Cung Nguyệt lo lắng. Vì vậy hắn chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về Nam Cung Nguyệt, khuyên bảo nàng đừng suy nghĩ quá nhiều.
" Không thể để sự việc tiếp tục tiếp diễn như vậy được. Ta phải tìm cách để hai người đó hàn gắn, không thể cứ tiếp tục như vậy được. "
Nam Cung Nguyệt quẹt mặt, quyết tâm nói. Nhưng Doãn Tắc chỉ nhàn nhạt nhìn nàng.
" Nàng định giúp họ hàn gắn bằng cách nào? Hơn nữa, nàng có chắc như vậy sẽ là tốt? Nàng không sợ sau khi trở về phủ vương gia, tiểu thư sẽ bị tiểu nhân ám hại sao? "
Nam Cung Nguyệt nghe Doãn Tắc nói vậy, mặt ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, môi dưới hơi dẩu ra, chán nản. Doãn Tắc xoa xoa đầu Nam Cung Nguyệt, cưng chiều nói.
" Ngoan, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. "
" Ừm. "
Nam Cung Nguyệt nhẹ gật đầu, ngoan ngoãn nép vào ngực Doãn Tắc như một con chim nhỏ. Hắn mỉm cười sủng nịnh, ôm nàng thật lâu.
Về phần Huệ Phi, sau khi trở về phủ, lúc đi qua cầu bắc ngang hồ cá, nàng thấy Liễu Song Song cũng đang khoan thai dạo bước. Bất cứ ai trong phủ nhìn thấy nàng cũng kính cẩn cúi đầu, sợ làm phật ý nàng sẽ khiến vương gia trách tội. Dẫu sao cũng vì nàng mà vương gia không chút lưu tình đuổi Uyển Nghi đi, bọn họ đương nhiên không dám sơ suất.
Huệ Phi nheo nheo mắt nhìn Liễu Song Song, lúc Liễu Song Song đi lướt qua nàng, nàng xoay người nói với theo, giọng nói nhỏ nhưng cương quyết, đủ để cho Liễu Song Song nghe thấy.
" Ta khuyên ngươi, nên dừng ngay những việc làm dơ bẩn này lại. "
Bước chân Liễu Song Song khựng lại, nàng xoay người, mỉm cười.
" Ta không hiểu ngươi đang nói gì? "
" Có hiểu hay không tự ngươi biết. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, Uyển Nghi là người có vị trí rất quan trọng trong lòng vương gia, không phải là người mà ngươi có thể dễ dàng đụng tới giống như Lan phi và Mai phi. Nếu dám đụng đến tỷ muội thân thiết của ta..." Huệ Phi hừ mũi " Dù ngươi có là ai, ta cũng quyết không tha. "
Liễu Song Song bật cười, dùng ống tay áo che miệng, tiếng cười khẽ khàng nhưng giòn giã.
" Nói thì hay lắm, chẳng phải ngươi cũng chỉ là một bại tướng dưới tay Uyển Nghi sao? "
" Ngươi..."
" Trước khi muốn đe dọa ai đó, hãy xem lại bản thân mình có thể làm được những gì đi đã. "
Liễu Song Song cười, nhưng đôi mắt đã dần trở nên lạnh lùng. Nàng xoay người bước đi một cách kiêu ngạo, môi mỏng khẽ nhếch tạo thành một nụ cười nửa miệng. Huệ Phi đứng đằng sau, nhín thái độ ngạo nghễ của Liễu Song Song mà không khỏi bực tức, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt đau nhói.
Liễu Song Song bước càng xa, nụ cười càng nhạt dần, đôi mắt lạnh như băng giá mùa đông, trong đáy mắt thoáng một tia sáng, rồi sau đó rất nhanh liền biến mất không chút dấu vết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.