Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia
Chương 29: Hừ, đáng đời !
LiLa
18/02/2014
Trần Di Dung một thân hèn mọn quỳ rạp ở dưới đất, cố lết cái
thân tàn đến trước mặt Tử Y và Uyển Nghi, ra sức vái lạy.
" Cầu hai vị tiểu thư đại nhân đại lượng, xin hai người tha mạng cho tiểu nhân. Tiểu nhân có mắt không tròng, không nhìn thấy thái sơn. Cầu hai người, xin hai người tha mạng cho tiểu nhân. "
Uyển Nghi liếc hắn bằng nửa con mắt. Hừ, không phách lối nữa sao ? Sao lúc làm không chịu nghĩ đến hậu quả ? Sao lúc hắn ức hiếp bá tánh thì không có thái độ gì ? Sao lúc hắn động vào bọn họ thì không nghĩ đến sẽ có lúc như thế này. Hừ, ta khinh !
Uyển Nghi co chân lên, đá cho hắn một cước bắn ra xa rồi quay lại nhìn đám hạ nhân, quát to.
" Đem hắn cút về cái ổ chó của các ngươi đi ! "
Đám hạ nhân toàn thân run lẩy bẩy, gắng gượng đứng dậy. Cố đem Trần Di Dung đang ngất xỉu, nằm quay đơ một chỗ rời đi.
" Mộ Dung Phong, đưa ta ít ngân lượng. "
Uyển Nghi quay sang nói với Mộ Dung Phong. Trong mấy bộ phim cổ trang mà cô hay xem không phải đều như vậy sao ? Đánh nhau ngoài phố, đánh nhau trong quán, đều là đánh cho tan tành mọi thứ rồi phủi mông bỏ đi. Lần nào xem đến đoạn đó cô cũng đều không nhịn được mà bất mãn, sao không bao giờ thấy bọn họ chịu bồi thường chứ ? Họ dẫu sao cũng là người làm ăn, cuộc sống khó khăn như vậy, vậy mà đánh đấm chán rồi thì đều là bỏ đi một nước, không thèm suy nghĩ đến hoàn cảnh của người khác.
Mộ Dung Phong lấy từ trong ngực ra một tờ ngân phiếu đưa cho Uyển Nghi. Cô liếc qua một cái liền thấy là một nghìn lượng, khẽ gật đầu vừa ý. Tên này cũng hào phóng ra phết. Dẫu sao cũng không phải tiền của cô bỏ ra, không cần phải tiếc.
Uyển Nghi đặt tấm ngân phiếu lên trên bàn, nở một nụ cười mê hồn.
" Thực xin lỗi vì đã gây náo loạn ở đây. Số tiền này là bồi thường cho quán của ngươi. "
Lúc này trưởng quầy cùng mọi người mới hoàn hồn sau những gì vừa chứng kiến. Trưởng quầy vội lau những giọt mồ hôi lăn đầy trên mặt, xua tay rối rít.
" Không dám, không dám, sao tôi dám nhận ngân lượng của tiểu thư chứ ? Mọi người đã giúp chúng tôi cho Trần Di Dung một bài học, chúng tôi cảm tạ còn không kịp nữa là.... Số tiền này tiểu thư cứ cất đi, xem như đây là chúng tôi đền ơn cho cô nương. "
" Phải đấy, tiểu thư, số tiền đó ta sẽ trả thay cho tiểu thư, cảm tạ tiểu đã ra tay diệt bạo " Một giọng nói được xướng lên, lập tức xung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng, tất cả mọi người trong khách điếm đều lập tức hưởng ứng.
" Nói đúng lắm, trưởng quầy, số tiền này cứ để ta trả thay cô nương ấy. "
" Không, hãy để ta trả. "
" Phải để ta trả mới đúng. "
.......Bla......bla
Uyển Nghi khẽ mỉm cười, những người này xem ra cũng có chút nghĩa khí.
" Được rồi, đừng ồn ào nữa, ta rất cảm tạ tấm lòng của các vị, nhưng đồ là do ta phá, đương nhiên tiền sẽ là do ta trả. Đây là quy tắc làm người của ta, mong mọi người thông cảm " cô đặt lại tờ ngân phiếu lên bàn "....vả lại đây vốn dĩ không phải tiền do ta bỏ ra mà là tiền của hắn. Hắn rất giàu có, tiền tiêu không hết nên mọi người không cần phải ái ngại. Nếu người không nhận tức là đã coi thường tấm lòng của ta rồi , cầm lấy đi. Còn nữa, sắp xếp cho chúng ta ba gian phòng, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ trọ tại đây. "
" Được, được, chúng tôi sẽ thu xếp cho các vị ngay. "
Trưởng quầy đon đả, hướng về phía tiểu nhị hô to.
" Tiểu nhị, thu xếp cho các vị quan khách đây ba gian phòng thượng đẳng "
" Có ngay, ba gian đầu tiên bên tay trái lầu hai. Các vị, mời lên lầu nghỉ ngơi. " Tiểu nhị liền đưa tay ra làm động tác mời.
Tử Y vỗ nhẹ vào vai của Uyển Nghi, mỉm cười nói.
" Được rồi, muội nghỉ ngơi đi, ta phải đi đây "
" Tỉ tỉ, tỉ lại đi sao ? Không ở lại cùng muội một chút sao ? " Khó khăn lắm mới gặp lại tỉ tỉ, chẳng lẽ lại chia tay như vậy sao ? Họ mới chỉ ngồi cùng nhau được một lúc thôi mà.
Tử Y lại mỉm cười " Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ. Muội muội, ta còn nhiều việc phải làm. Ta phải hoàn thành nhiệm vụ mà khách hàng đã phó thác cho ta. Lúc khác ta nhất định đến thăm muội " Tử Y lấy ra ba ống trúc, trên đầu gắn ba sợi dây dẫn đưa cho Uyển Nghi " Cái này cho muội, nếu có chuyện cần gặp ta hoặc gặp chuyện bất trắc thì hãy sử dụng nó. Lúc ấy sẽ có người tới giúp đỡ muội "
Uyển Nghi cầm ba ống trúc trong tay, cái này là pháo hiệu mà cô hay thấy trên phim đây mà. Cô ngắm nghía nó hồi lâu rồi nghi hoặc hỏi :
" Tỉ tỉ, nếu lúc đó tỉ không nhận được tín hiệu hoặc đang ở rất xa, không thể đến kịp thì sao ? "
" Yên tâm, khắp nơi trên chốn giang hồ này đều có người của ta, nếu ta không đến kịp cũng sẽ có người khác đến thay ta, nhất định họ sẽ dốc hết sức bảo vệ muội. Được rồi, không còn sớm nữa, ta đi đây, sau này ta sẽ đến tìm muội ."
" Được, vậy tỉ nhớ bảo trọng " Uyển Nghi gật đầu, trao cho Tử Y một cái nắm tay thân tình. Tuy chỉ gặp mới hai lần nhưng Tử Y luôn đối xử với cô rất tốt. Cô lặng yên nhìn thân ảnh của Tử Y dần dần đi khuất mới xoay người trở về phòng.
" Cầu hai vị tiểu thư đại nhân đại lượng, xin hai người tha mạng cho tiểu nhân. Tiểu nhân có mắt không tròng, không nhìn thấy thái sơn. Cầu hai người, xin hai người tha mạng cho tiểu nhân. "
Uyển Nghi liếc hắn bằng nửa con mắt. Hừ, không phách lối nữa sao ? Sao lúc làm không chịu nghĩ đến hậu quả ? Sao lúc hắn ức hiếp bá tánh thì không có thái độ gì ? Sao lúc hắn động vào bọn họ thì không nghĩ đến sẽ có lúc như thế này. Hừ, ta khinh !
Uyển Nghi co chân lên, đá cho hắn một cước bắn ra xa rồi quay lại nhìn đám hạ nhân, quát to.
" Đem hắn cút về cái ổ chó của các ngươi đi ! "
Đám hạ nhân toàn thân run lẩy bẩy, gắng gượng đứng dậy. Cố đem Trần Di Dung đang ngất xỉu, nằm quay đơ một chỗ rời đi.
" Mộ Dung Phong, đưa ta ít ngân lượng. "
Uyển Nghi quay sang nói với Mộ Dung Phong. Trong mấy bộ phim cổ trang mà cô hay xem không phải đều như vậy sao ? Đánh nhau ngoài phố, đánh nhau trong quán, đều là đánh cho tan tành mọi thứ rồi phủi mông bỏ đi. Lần nào xem đến đoạn đó cô cũng đều không nhịn được mà bất mãn, sao không bao giờ thấy bọn họ chịu bồi thường chứ ? Họ dẫu sao cũng là người làm ăn, cuộc sống khó khăn như vậy, vậy mà đánh đấm chán rồi thì đều là bỏ đi một nước, không thèm suy nghĩ đến hoàn cảnh của người khác.
Mộ Dung Phong lấy từ trong ngực ra một tờ ngân phiếu đưa cho Uyển Nghi. Cô liếc qua một cái liền thấy là một nghìn lượng, khẽ gật đầu vừa ý. Tên này cũng hào phóng ra phết. Dẫu sao cũng không phải tiền của cô bỏ ra, không cần phải tiếc.
Uyển Nghi đặt tấm ngân phiếu lên trên bàn, nở một nụ cười mê hồn.
" Thực xin lỗi vì đã gây náo loạn ở đây. Số tiền này là bồi thường cho quán của ngươi. "
Lúc này trưởng quầy cùng mọi người mới hoàn hồn sau những gì vừa chứng kiến. Trưởng quầy vội lau những giọt mồ hôi lăn đầy trên mặt, xua tay rối rít.
" Không dám, không dám, sao tôi dám nhận ngân lượng của tiểu thư chứ ? Mọi người đã giúp chúng tôi cho Trần Di Dung một bài học, chúng tôi cảm tạ còn không kịp nữa là.... Số tiền này tiểu thư cứ cất đi, xem như đây là chúng tôi đền ơn cho cô nương. "
" Phải đấy, tiểu thư, số tiền đó ta sẽ trả thay cho tiểu thư, cảm tạ tiểu đã ra tay diệt bạo " Một giọng nói được xướng lên, lập tức xung quanh liền vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng, tất cả mọi người trong khách điếm đều lập tức hưởng ứng.
" Nói đúng lắm, trưởng quầy, số tiền này cứ để ta trả thay cô nương ấy. "
" Không, hãy để ta trả. "
" Phải để ta trả mới đúng. "
.......Bla......bla
Uyển Nghi khẽ mỉm cười, những người này xem ra cũng có chút nghĩa khí.
" Được rồi, đừng ồn ào nữa, ta rất cảm tạ tấm lòng của các vị, nhưng đồ là do ta phá, đương nhiên tiền sẽ là do ta trả. Đây là quy tắc làm người của ta, mong mọi người thông cảm " cô đặt lại tờ ngân phiếu lên bàn "....vả lại đây vốn dĩ không phải tiền do ta bỏ ra mà là tiền của hắn. Hắn rất giàu có, tiền tiêu không hết nên mọi người không cần phải ái ngại. Nếu người không nhận tức là đã coi thường tấm lòng của ta rồi , cầm lấy đi. Còn nữa, sắp xếp cho chúng ta ba gian phòng, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ trọ tại đây. "
" Được, được, chúng tôi sẽ thu xếp cho các vị ngay. "
Trưởng quầy đon đả, hướng về phía tiểu nhị hô to.
" Tiểu nhị, thu xếp cho các vị quan khách đây ba gian phòng thượng đẳng "
" Có ngay, ba gian đầu tiên bên tay trái lầu hai. Các vị, mời lên lầu nghỉ ngơi. " Tiểu nhị liền đưa tay ra làm động tác mời.
Tử Y vỗ nhẹ vào vai của Uyển Nghi, mỉm cười nói.
" Được rồi, muội nghỉ ngơi đi, ta phải đi đây "
" Tỉ tỉ, tỉ lại đi sao ? Không ở lại cùng muội một chút sao ? " Khó khăn lắm mới gặp lại tỉ tỉ, chẳng lẽ lại chia tay như vậy sao ? Họ mới chỉ ngồi cùng nhau được một lúc thôi mà.
Tử Y lại mỉm cười " Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ. Muội muội, ta còn nhiều việc phải làm. Ta phải hoàn thành nhiệm vụ mà khách hàng đã phó thác cho ta. Lúc khác ta nhất định đến thăm muội " Tử Y lấy ra ba ống trúc, trên đầu gắn ba sợi dây dẫn đưa cho Uyển Nghi " Cái này cho muội, nếu có chuyện cần gặp ta hoặc gặp chuyện bất trắc thì hãy sử dụng nó. Lúc ấy sẽ có người tới giúp đỡ muội "
Uyển Nghi cầm ba ống trúc trong tay, cái này là pháo hiệu mà cô hay thấy trên phim đây mà. Cô ngắm nghía nó hồi lâu rồi nghi hoặc hỏi :
" Tỉ tỉ, nếu lúc đó tỉ không nhận được tín hiệu hoặc đang ở rất xa, không thể đến kịp thì sao ? "
" Yên tâm, khắp nơi trên chốn giang hồ này đều có người của ta, nếu ta không đến kịp cũng sẽ có người khác đến thay ta, nhất định họ sẽ dốc hết sức bảo vệ muội. Được rồi, không còn sớm nữa, ta đi đây, sau này ta sẽ đến tìm muội ."
" Được, vậy tỉ nhớ bảo trọng " Uyển Nghi gật đầu, trao cho Tử Y một cái nắm tay thân tình. Tuy chỉ gặp mới hai lần nhưng Tử Y luôn đối xử với cô rất tốt. Cô lặng yên nhìn thân ảnh của Tử Y dần dần đi khuất mới xoay người trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.