Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia
Chương 17: Qúa khứ không thể vứt bỏ
LiLa
18/02/2014
Trời vừa mới sáng, Nam Cung Thiên đã cho xe ngựa đến đón Uyển
Nghi, làm cô ngủ nướng không đủ, cứ mắt nhắm mắt mở bước lên xe. Vừa đặt mông
xuống là ngủ ngay lập tức. ( Ăn thì nhiều, ngủ thì lắm, chả khác gì con heo. Thế
này thì ai tin tỉ là hlv võ thuật chứ ? )
Nam Cung Thiên nhìn thấy cô vừa lên xe là ngủ, chỉ còn cách thở dài. Nhưng sau đó lại âu yếm nhìn cô ngủ say, đôi môi khẽ hé mở như cánh hoa đào, hàng lông mi cong vút, làn da trắng trẻo mịn màng, trong lòng trào lên cảm giác rung động. Trong đầu hắn vẫn luôn tâm niệm một điều, nữ nhân này chính là hoàng tẩu của hắn, là người mà hắn không thể có tình cảm nhưng trong trái tim hắn lại tồn tại một suy nghĩ khác. Hắn thầm thở dài một cái, haizz, vẫn là trái tim của ta thật lòng hơn.
" Uyển Nghi..Uyển Nghi "
Nghe thấy có giọng đàn ông vang lên bên tai mình, không phải giọng nói quen thuộc của Hỷ nhi, Uyển Nghi không kịp suy nghĩ mà lập tức phản ứng " Tên khốn nào thế ? Dở hơi à ? Để yên cho người ta ngủ chứ ? "
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt của Nam Cung Thiên đang cố nín cười, cô cảm thấy mặt mình nóng bừng. A, thật là mất mặt quá đi
" Ta biết, ta chỉ muốn nhắc nàng là đã đến nơi rồi thôi. "
" Ha ha, ra là đến rồi, thất lễ quá, chúng ta xuống xe thôi " Uyển Nghi không chờ cho Nam Cung Thiên kịp phản ứng liền nhảy xuống xe ngựa ngay lập tức, Uyển Nghi, ngươi điên rồi, sao lại dám mắng hoàng thượng là tên khốn chứ?
" Woa, đẹp quá, đúng là tiên cảnh nhân gian " Uyển Nghi lập tức thốt lên đầy cảm thán. Cả một rừng hoa đào, màu hồng phấn như phủ khắp trời, cánh hoa đào bay phất phơ trong gió, cảnh tượng đẹp như vậy trước đây chỉ được nhìn thấy trên ti vi thôi.
Nam Cung Thiên chắp hai tay ra đằng sau, khoan thai tiến lại gần phía cô " Rất đẹp phải không ? Nơi này vốn là vườn hoa của hoàng gia, nhưng đến mùa hoa nở vẫn cho phép người dân tới đây thưởng hoa. " Đột nhiên, Nam Cung Thiên đưa tay lên đầu Uyển Nghi, lấy xuống một bông hoa đào. " Nhìn xem, hoa đào tuy rất đẹp, nhưng vẫn không đẹp bằng người. "
" Tôi biết " Uyển Nghi cười hì hì.
Hai người đi vào sâu trong vườn đào, trên đường đi gặp phải không ít ánh mắt ngưỡng mộ.
" Nhìn xem, nam nhân kia thật đẹp trai quá đi "
" Phải, chỉ tiếc là đã có ý trung nhân rồi "
" Đúng vậy, cô nương kia cũng thật là xinh đẹp, rất xứng đôi "
Người ngưỡng mộ cũng có, người ghen tị cũng nhiều, hai người họ cũng không thèm để tâm mấy, chỉ mỉm cười cho qua. Sống trên đời này mà có gương mặt đẹp, đúng là một lợi thế.
" Ta nghe Nguyệt nhi nói, dạo này tình cảm của nàng và hoàng huynh rất tốt ? " Nam Cung Thiên đột nhiên quay sang hỏi Uyển Nghi.
" ừm, cứ cho là vậy đi " Uyển Nghi ậm ừ trả lời.
" Uyển Nghi, nàng có yêu hoàng huynh của ta không ? " Nam Cung Thiên bỗng nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Uyển Nghi, hỏi nghiêm túc.
" Yêu ? " Uyển Nghi trợn mắt lên nhìn Nam Cung Thiên. Tuy rằng hôm qua cũng có nghĩ qua điều này, nhưng khi nghe có người hỏi tới, cô vẫn không tránh khỏi kinh ngạc. Từ khi đến thế giới này, cô đã cố quên đi vết thương trong lòng mình, cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có thể yêu thêm một người nào đó, nhất là Nam Cung Việt. Yêu ? Liệu cô có yêu Nam Cung Việt không ? Trong thoáng chốc, hình ảnh của Sở Hạo bỗng hiện lên trong tâm trí cô. Cô khẽ lắc đầu, nở một nụ cười chua chát.
" Ta sớm đã quên tình yêu là gì rồi " Cô không biết tình cảm của mình hiện giờ với Nam Cung Việt là như thế nào, cảm giác lúc ở bên cạnh hắn và lúc ở bên cạnh Sở Hạo rất khác nhau. Cô sợ mình sẽ yêu, sẽ lại đau khổ thêm một lần nữa.
" Nghe nàng nói giống như thể nàng đã từng yêu một ai đó và bị phản bội vậy " Nam Cung Thiên khẽ nhíu mày, chỉ có những người đã trải qua đau khổ trong tình yêu mới nói câu đó, đến năm nay nàng mới được gả cho hoàng huynh, giờ mới có 15 tuổi, chẳng lẽ trước đó nàng đã từng yêu ai đó sao ?
" A, không có " khiếp ! sao tinh thế ? Cô hoàn toàn quên mất rằng giờ mình không phải Dương Uyển Nghi 25 tuổi mà là Dương Uyển Nghi 15 tuổi, tuy thời này con gái lấy chồng sớm nhưng cô tiểu thư này chắc không thể biết yêu sớm như thế. " Ý tôi muốn nói là giờ tôi đã là tiểu thiếp của vương gia, cả đời này chỉ có thể là nữ nhân của hắn, có yêu hay không không còn quan trọng nữa. Vả lại, nếu giờ tôi mà yêu một người khác mà không thể ở bên cạnh người đó, như vậy chẳng phải sẽ khiến cho bản thân đau khổ sao ? Vì vậy từ lúc trở thành tiểu thiếp của vương gia, tôi đã dặn mình là phải quên tình yêu là gì rồi."
Quên? Nếu nàng có thể nhớ, liệu nàng có thể yêu ta không ? Nam Cung Thiên rất muốn hỏi Uyển Nghi câu đó, nhưng lại nghẹn lại, không dám hỏi.
" Vả lại, chắc tôi sẽ không yêu hắn đâu, hắn vừa đáng ghét, vừa biến thái lại còn háo sắc nữa. " Uyển Nghi dẩu môi lên nói.
" Biến thái ? Háo sắc ? Ha ha ha, Uyển Nghi , đây là lần đầu tiên ta nghe có người nói hoàng huynh như vậy đấy " Nam Cung Thiên cười lớn, nếu hoàng huynh mà nghe được những lời này, không biết mặt huynh ấy sẽ chuyển sang màu gì.
" Không phải sao ? Những 3 tiểu thiếp thì có thể cho qua đi nhưng ta mới 15 tuổi cũng không bỏ qua, vậy không phải háo sắc thì là gì ? Cứ như người có phải là tốt không ? Không phải là người mình yêu thì sẽ không lấy, như vậy mới là người đàn ông tốt. "
Người đàn ông tốt, người dàn ông tốt, trong tim Nam Cung Thiên chấn động, nếu nàng không phải là hoàng tẩu của hắn, nếu hắn gặp nàng sớm hơn, hắn sẽ lập tức đưa nàng về cung, phong nàng làm hoàng hậu. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn chọn cách im lặng.
" Uyển Nghi, nàng hiểu lầm hoàng huynh rồi "
" Hiểu lầm cái gì chứ ? "
" Hoàng huynh không phải muốn lấy nhiều tiểu thiếp đâu. Năm năm trước, hoàng huynh rất yêu một người con gái, họ đã thề nguyền với nhau sẽ ở bên nhau trọn đời. Nhưng có một hôm, một đám hắc y nhân đã bắt cóc cô gái ấy, định hủy đi trinh tiết của cô ấy, khiến cô ấy không còn mặt mũi nào gặp lại hoàng huynh. Cô gái ấy vì muốn giữ gìn sự trong sạch nên đã nhảy xuống sông tự vẫn. Khi hoàng huynh và bọn ta đến nơi thì đã không còn kịp nữa. Ta còn nhớ hôm ấy hoàng huynh đã đau đớn như thế nào, lúc ấy huynh ấy gần như phát điên. Từ đó, huynh ấy trở nên lạnh lùng và tàn bạo. Huynh ấy đã nguyện cả đời sẽ không lấy một người nào nữa nhưng phụ hoàng ta lại bắt huynh ấy phải thành thân. Huynh ấy không có cách nào chối từ nên đành phải đồng ý, nhưng chỉ đồng ý nạp họ làm tiểu thiếp, suốt đời này không chấp nhận bất cứ ai là vương phi. Kể từ đó, chuyện đó trở thành câu chuyện cấm bị nhắc đến, ngay cả ta là hoàng thượng nhưng cũng không dám nói lung tung, hôm nay phá lệ nói cho nàng biết. "
Uyển Nghi thẫn thờ nghe từng câu mà Nam Cung Thiên nói ra, không hiểu sao trái tim lại cảm thấy đau đớn, thì ra hắn đã từng trải qua việc thương tâm như thế, thì ra đây chính là chuyện mà mọi người vẫn hay nhắc đến. Thì ra trong lòng hắn, đã yêu sâu đậm một người con gái suốt năm năm. Cô cảm thấy khóe mắt mình cay cay, lúc này, cô rất muốn khóc.
" Hoàng huynh sủng hạnh những nữ nhân khác, chẳng qua chỉ là một cách phát tiết, giống như để trả thù cho những nỗi đau trong lòng, chứ thật ra huynh ấy chẳng hề yêu thương gì họ. Chỉ có nàng..." Nam Cung Thiên nhìn Uyển Nghi, trong mắt bỗng hiện lên một tia u tối "....chỉ có nàng là khác, ta cảm nhận được, huynh ấy có tình cảm với nàng "
Uyển Nghi ngước mắt lên nhìn Nam Cung Thiên, trong lòng hắn thật sự có ta sao ? còn cô gái mà hắn đã yêu suốt năm năm ? hắn tuyệt đối sẽ không yêu ta.
" Hoàng thượng " Một giọng nói vang lên phía sau lưng họ.
" Có chuyện gì vậy ? "
" Lí đại nhân vừa dâng tấu sớ, nói rằng miền nam đang xảy ra lũ lụt, cần hoàng thượng hạ chỉ gấp để xử lí, cầu hoàng thượng di giá hồi cung " một thái giám cung kính chắp tay nói.
" Được, ta sẽ trở về ngay, ngươi đưa xe ngựa đến đây, đưa Uyển Nghi trở về phủ vương gia. " Nam Cung Thiên phân phó
" Không cần đâu, người cứa trở về trước đi, ta muốn ở lại đây ngắm cảnh thêm chút nữa, lát nữa ta sẽ tự về được. " Uyển Nghi mỉm cười nói
" Như vậy có được không ? Vẫn là ta nên đưa nàng về thì hơn "
" Thật sự không cần đâu, ta đau phải là con nít, ta có thể tự trở về được, việc nước cấp bách, người cứ trở về trước đi "
" Được, vậy ta trở về trước đây. " Nam Cung Thiên quay lại nhìn cô thêm một lần nữa, có chút không an tâm, đành xoay người rời đi.
Uyển Nghi đợi Nam Cung Thiên đi xa, liền dựa người vào một gốc cây, nước mắt không hiểu sao lại rơi xuống,đột nhiên trời bỗng đổ cơn mưa phùn, cơn mưa không lớn lắm, những giọt nước li ti bay lơ lửng trong không khí. Cô lặng yên nhìn ngắm những giọt mưa đang rơi trên người mình, lúc này cô không thể suy nghĩ được điều gì, đầu của cô đang rất đau.
" Trời mưa rồi, sao nàng không trú mưa, Nam Cung Thiên đâu rồi ? " Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên bên tai cô, cô ngẩng đầu lên thì thấy Nam Cung Việt đang nhìn mình, ánh mắt dịu dàng, ôn nhu.
" Chỉ là cơn mưa nhỏ thôi, ta đang muốn tắm mưa một chút. Nam Cung Thiên có chuyện cần giải quyết nên về trước rồi " Uyển Nghi nhìn thẳng vào đôi mắt Nam Cung Việt, trong đôi mắt này, thật sự có hình bóng của cô sao ?
" Tại sao nàng khóc ? " Nam Cung Việt nhẹ nhàng đưa tay lau những giọt nước mắt lăn trên mặt Uyển Nghi, khẽ nhíu mày.
" Ta đang nhớ một người "
" Ai ? " Bàn tay của Nam Cung Việt dừng lại giữa không trung, thanh âm thâm trầm có phần đáng sợ.
" Một người mà ta rất yêu, yêu từ rất lâu rồi " Đôi mắt Uyển Nghi thoáng chút suy tư.
" Hắn là ai ? " Nam Cung Việt nở một nụ cười lạnh lùng, lãnh khốc, nàng dám nói rằng nàng yêu kẻ khác trước mặt hắn sao ?
" Là cha ta, ha ha " Uyển Nghi cười toe toét, đầy tinh nghịch
Nam Cung Việt ớ người ra một lúc, sắc mặt hết sức khó coi, cô lại trêu chọc hắn, nhưng không hiểu sao hắn lại thấy trong lòng nhẹ nhõm, khẽ cốc vào đầu cô một cái. Sau đó dịu dàng cởi áo khoác, khoác lên người cô.
Nụ cười trên môi Uyển Nghi vụt tắt, trêu chọc hắn không làm cho lòng cô cảm thấy vui hơn. Cô kéo áo khoác lên qua đầu mình, giấu đi những giọt nước mắt .
" Sao ngươi lại đến đây ? "
" Mãi không thấy nàng về, ta thấy hơi lo nên đến đây xem thử "
Nước mắt cô lại rơi nhanh hơn, bình thường nếu nghe thấy hắn hói vậy, trong lòng cô sẽ cảm thấy rất ngọt ngào. Nhưng giờ trong lòng cô lại cảm thấy đau đớn. Cô cảm thấy đau đớn vì cô nhận ra rằng mình đã yêu hắn, nhưng lại càng đau đớn hơn khi cô nhận ra : cô không thể ở bên hắn.
Nam Cung Thiên nhìn thấy cô vừa lên xe là ngủ, chỉ còn cách thở dài. Nhưng sau đó lại âu yếm nhìn cô ngủ say, đôi môi khẽ hé mở như cánh hoa đào, hàng lông mi cong vút, làn da trắng trẻo mịn màng, trong lòng trào lên cảm giác rung động. Trong đầu hắn vẫn luôn tâm niệm một điều, nữ nhân này chính là hoàng tẩu của hắn, là người mà hắn không thể có tình cảm nhưng trong trái tim hắn lại tồn tại một suy nghĩ khác. Hắn thầm thở dài một cái, haizz, vẫn là trái tim của ta thật lòng hơn.
" Uyển Nghi..Uyển Nghi "
Nghe thấy có giọng đàn ông vang lên bên tai mình, không phải giọng nói quen thuộc của Hỷ nhi, Uyển Nghi không kịp suy nghĩ mà lập tức phản ứng " Tên khốn nào thế ? Dở hơi à ? Để yên cho người ta ngủ chứ ? "
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt của Nam Cung Thiên đang cố nín cười, cô cảm thấy mặt mình nóng bừng. A, thật là mất mặt quá đi
" Ta biết, ta chỉ muốn nhắc nàng là đã đến nơi rồi thôi. "
" Ha ha, ra là đến rồi, thất lễ quá, chúng ta xuống xe thôi " Uyển Nghi không chờ cho Nam Cung Thiên kịp phản ứng liền nhảy xuống xe ngựa ngay lập tức, Uyển Nghi, ngươi điên rồi, sao lại dám mắng hoàng thượng là tên khốn chứ?
" Woa, đẹp quá, đúng là tiên cảnh nhân gian " Uyển Nghi lập tức thốt lên đầy cảm thán. Cả một rừng hoa đào, màu hồng phấn như phủ khắp trời, cánh hoa đào bay phất phơ trong gió, cảnh tượng đẹp như vậy trước đây chỉ được nhìn thấy trên ti vi thôi.
Nam Cung Thiên chắp hai tay ra đằng sau, khoan thai tiến lại gần phía cô " Rất đẹp phải không ? Nơi này vốn là vườn hoa của hoàng gia, nhưng đến mùa hoa nở vẫn cho phép người dân tới đây thưởng hoa. " Đột nhiên, Nam Cung Thiên đưa tay lên đầu Uyển Nghi, lấy xuống một bông hoa đào. " Nhìn xem, hoa đào tuy rất đẹp, nhưng vẫn không đẹp bằng người. "
" Tôi biết " Uyển Nghi cười hì hì.
Hai người đi vào sâu trong vườn đào, trên đường đi gặp phải không ít ánh mắt ngưỡng mộ.
" Nhìn xem, nam nhân kia thật đẹp trai quá đi "
" Phải, chỉ tiếc là đã có ý trung nhân rồi "
" Đúng vậy, cô nương kia cũng thật là xinh đẹp, rất xứng đôi "
Người ngưỡng mộ cũng có, người ghen tị cũng nhiều, hai người họ cũng không thèm để tâm mấy, chỉ mỉm cười cho qua. Sống trên đời này mà có gương mặt đẹp, đúng là một lợi thế.
" Ta nghe Nguyệt nhi nói, dạo này tình cảm của nàng và hoàng huynh rất tốt ? " Nam Cung Thiên đột nhiên quay sang hỏi Uyển Nghi.
" ừm, cứ cho là vậy đi " Uyển Nghi ậm ừ trả lời.
" Uyển Nghi, nàng có yêu hoàng huynh của ta không ? " Nam Cung Thiên bỗng nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Uyển Nghi, hỏi nghiêm túc.
" Yêu ? " Uyển Nghi trợn mắt lên nhìn Nam Cung Thiên. Tuy rằng hôm qua cũng có nghĩ qua điều này, nhưng khi nghe có người hỏi tới, cô vẫn không tránh khỏi kinh ngạc. Từ khi đến thế giới này, cô đã cố quên đi vết thương trong lòng mình, cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có thể yêu thêm một người nào đó, nhất là Nam Cung Việt. Yêu ? Liệu cô có yêu Nam Cung Việt không ? Trong thoáng chốc, hình ảnh của Sở Hạo bỗng hiện lên trong tâm trí cô. Cô khẽ lắc đầu, nở một nụ cười chua chát.
" Ta sớm đã quên tình yêu là gì rồi " Cô không biết tình cảm của mình hiện giờ với Nam Cung Việt là như thế nào, cảm giác lúc ở bên cạnh hắn và lúc ở bên cạnh Sở Hạo rất khác nhau. Cô sợ mình sẽ yêu, sẽ lại đau khổ thêm một lần nữa.
" Nghe nàng nói giống như thể nàng đã từng yêu một ai đó và bị phản bội vậy " Nam Cung Thiên khẽ nhíu mày, chỉ có những người đã trải qua đau khổ trong tình yêu mới nói câu đó, đến năm nay nàng mới được gả cho hoàng huynh, giờ mới có 15 tuổi, chẳng lẽ trước đó nàng đã từng yêu ai đó sao ?
" A, không có " khiếp ! sao tinh thế ? Cô hoàn toàn quên mất rằng giờ mình không phải Dương Uyển Nghi 25 tuổi mà là Dương Uyển Nghi 15 tuổi, tuy thời này con gái lấy chồng sớm nhưng cô tiểu thư này chắc không thể biết yêu sớm như thế. " Ý tôi muốn nói là giờ tôi đã là tiểu thiếp của vương gia, cả đời này chỉ có thể là nữ nhân của hắn, có yêu hay không không còn quan trọng nữa. Vả lại, nếu giờ tôi mà yêu một người khác mà không thể ở bên cạnh người đó, như vậy chẳng phải sẽ khiến cho bản thân đau khổ sao ? Vì vậy từ lúc trở thành tiểu thiếp của vương gia, tôi đã dặn mình là phải quên tình yêu là gì rồi."
Quên? Nếu nàng có thể nhớ, liệu nàng có thể yêu ta không ? Nam Cung Thiên rất muốn hỏi Uyển Nghi câu đó, nhưng lại nghẹn lại, không dám hỏi.
" Vả lại, chắc tôi sẽ không yêu hắn đâu, hắn vừa đáng ghét, vừa biến thái lại còn háo sắc nữa. " Uyển Nghi dẩu môi lên nói.
" Biến thái ? Háo sắc ? Ha ha ha, Uyển Nghi , đây là lần đầu tiên ta nghe có người nói hoàng huynh như vậy đấy " Nam Cung Thiên cười lớn, nếu hoàng huynh mà nghe được những lời này, không biết mặt huynh ấy sẽ chuyển sang màu gì.
" Không phải sao ? Những 3 tiểu thiếp thì có thể cho qua đi nhưng ta mới 15 tuổi cũng không bỏ qua, vậy không phải háo sắc thì là gì ? Cứ như người có phải là tốt không ? Không phải là người mình yêu thì sẽ không lấy, như vậy mới là người đàn ông tốt. "
Người đàn ông tốt, người dàn ông tốt, trong tim Nam Cung Thiên chấn động, nếu nàng không phải là hoàng tẩu của hắn, nếu hắn gặp nàng sớm hơn, hắn sẽ lập tức đưa nàng về cung, phong nàng làm hoàng hậu. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn chọn cách im lặng.
" Uyển Nghi, nàng hiểu lầm hoàng huynh rồi "
" Hiểu lầm cái gì chứ ? "
" Hoàng huynh không phải muốn lấy nhiều tiểu thiếp đâu. Năm năm trước, hoàng huynh rất yêu một người con gái, họ đã thề nguyền với nhau sẽ ở bên nhau trọn đời. Nhưng có một hôm, một đám hắc y nhân đã bắt cóc cô gái ấy, định hủy đi trinh tiết của cô ấy, khiến cô ấy không còn mặt mũi nào gặp lại hoàng huynh. Cô gái ấy vì muốn giữ gìn sự trong sạch nên đã nhảy xuống sông tự vẫn. Khi hoàng huynh và bọn ta đến nơi thì đã không còn kịp nữa. Ta còn nhớ hôm ấy hoàng huynh đã đau đớn như thế nào, lúc ấy huynh ấy gần như phát điên. Từ đó, huynh ấy trở nên lạnh lùng và tàn bạo. Huynh ấy đã nguyện cả đời sẽ không lấy một người nào nữa nhưng phụ hoàng ta lại bắt huynh ấy phải thành thân. Huynh ấy không có cách nào chối từ nên đành phải đồng ý, nhưng chỉ đồng ý nạp họ làm tiểu thiếp, suốt đời này không chấp nhận bất cứ ai là vương phi. Kể từ đó, chuyện đó trở thành câu chuyện cấm bị nhắc đến, ngay cả ta là hoàng thượng nhưng cũng không dám nói lung tung, hôm nay phá lệ nói cho nàng biết. "
Uyển Nghi thẫn thờ nghe từng câu mà Nam Cung Thiên nói ra, không hiểu sao trái tim lại cảm thấy đau đớn, thì ra hắn đã từng trải qua việc thương tâm như thế, thì ra đây chính là chuyện mà mọi người vẫn hay nhắc đến. Thì ra trong lòng hắn, đã yêu sâu đậm một người con gái suốt năm năm. Cô cảm thấy khóe mắt mình cay cay, lúc này, cô rất muốn khóc.
" Hoàng huynh sủng hạnh những nữ nhân khác, chẳng qua chỉ là một cách phát tiết, giống như để trả thù cho những nỗi đau trong lòng, chứ thật ra huynh ấy chẳng hề yêu thương gì họ. Chỉ có nàng..." Nam Cung Thiên nhìn Uyển Nghi, trong mắt bỗng hiện lên một tia u tối "....chỉ có nàng là khác, ta cảm nhận được, huynh ấy có tình cảm với nàng "
Uyển Nghi ngước mắt lên nhìn Nam Cung Thiên, trong lòng hắn thật sự có ta sao ? còn cô gái mà hắn đã yêu suốt năm năm ? hắn tuyệt đối sẽ không yêu ta.
" Hoàng thượng " Một giọng nói vang lên phía sau lưng họ.
" Có chuyện gì vậy ? "
" Lí đại nhân vừa dâng tấu sớ, nói rằng miền nam đang xảy ra lũ lụt, cần hoàng thượng hạ chỉ gấp để xử lí, cầu hoàng thượng di giá hồi cung " một thái giám cung kính chắp tay nói.
" Được, ta sẽ trở về ngay, ngươi đưa xe ngựa đến đây, đưa Uyển Nghi trở về phủ vương gia. " Nam Cung Thiên phân phó
" Không cần đâu, người cứa trở về trước đi, ta muốn ở lại đây ngắm cảnh thêm chút nữa, lát nữa ta sẽ tự về được. " Uyển Nghi mỉm cười nói
" Như vậy có được không ? Vẫn là ta nên đưa nàng về thì hơn "
" Thật sự không cần đâu, ta đau phải là con nít, ta có thể tự trở về được, việc nước cấp bách, người cứ trở về trước đi "
" Được, vậy ta trở về trước đây. " Nam Cung Thiên quay lại nhìn cô thêm một lần nữa, có chút không an tâm, đành xoay người rời đi.
Uyển Nghi đợi Nam Cung Thiên đi xa, liền dựa người vào một gốc cây, nước mắt không hiểu sao lại rơi xuống,đột nhiên trời bỗng đổ cơn mưa phùn, cơn mưa không lớn lắm, những giọt nước li ti bay lơ lửng trong không khí. Cô lặng yên nhìn ngắm những giọt mưa đang rơi trên người mình, lúc này cô không thể suy nghĩ được điều gì, đầu của cô đang rất đau.
" Trời mưa rồi, sao nàng không trú mưa, Nam Cung Thiên đâu rồi ? " Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên bên tai cô, cô ngẩng đầu lên thì thấy Nam Cung Việt đang nhìn mình, ánh mắt dịu dàng, ôn nhu.
" Chỉ là cơn mưa nhỏ thôi, ta đang muốn tắm mưa một chút. Nam Cung Thiên có chuyện cần giải quyết nên về trước rồi " Uyển Nghi nhìn thẳng vào đôi mắt Nam Cung Việt, trong đôi mắt này, thật sự có hình bóng của cô sao ?
" Tại sao nàng khóc ? " Nam Cung Việt nhẹ nhàng đưa tay lau những giọt nước mắt lăn trên mặt Uyển Nghi, khẽ nhíu mày.
" Ta đang nhớ một người "
" Ai ? " Bàn tay của Nam Cung Việt dừng lại giữa không trung, thanh âm thâm trầm có phần đáng sợ.
" Một người mà ta rất yêu, yêu từ rất lâu rồi " Đôi mắt Uyển Nghi thoáng chút suy tư.
" Hắn là ai ? " Nam Cung Việt nở một nụ cười lạnh lùng, lãnh khốc, nàng dám nói rằng nàng yêu kẻ khác trước mặt hắn sao ?
" Là cha ta, ha ha " Uyển Nghi cười toe toét, đầy tinh nghịch
Nam Cung Việt ớ người ra một lúc, sắc mặt hết sức khó coi, cô lại trêu chọc hắn, nhưng không hiểu sao hắn lại thấy trong lòng nhẹ nhõm, khẽ cốc vào đầu cô một cái. Sau đó dịu dàng cởi áo khoác, khoác lên người cô.
Nụ cười trên môi Uyển Nghi vụt tắt, trêu chọc hắn không làm cho lòng cô cảm thấy vui hơn. Cô kéo áo khoác lên qua đầu mình, giấu đi những giọt nước mắt .
" Sao ngươi lại đến đây ? "
" Mãi không thấy nàng về, ta thấy hơi lo nên đến đây xem thử "
Nước mắt cô lại rơi nhanh hơn, bình thường nếu nghe thấy hắn hói vậy, trong lòng cô sẽ cảm thấy rất ngọt ngào. Nhưng giờ trong lòng cô lại cảm thấy đau đớn. Cô cảm thấy đau đớn vì cô nhận ra rằng mình đã yêu hắn, nhưng lại càng đau đớn hơn khi cô nhận ra : cô không thể ở bên hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.