Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia
Chương 32: Tình tay ba rắc rối
LiLa
18/02/2014
" Vị tiểu thư này, đừng nên suy nghĩ điều dại dột.
" Mọi người đều hết sức can ngăn, không hay biết rằng có ai đó không hề có
ý định muốn chết.
" Tên nam nhân thối tha kia, ngươi thật không biết liêm sỉ, chúng ta nhất định phải thay vị tiểu thư này đòi lại công lí. " Một nam nhân mặc áo lam thay Uyển Nghi bất bình. Mọi người xung quanh vừa giữ lấy Uyển Nghi, không cho cô đập đầu tự vẫn, vừa nhao nhao hưởng ứng.
" Đúng vậy, đúng vậy, ngươi đã phá hỏng thanh danh của nàng ấy. Chúng ta phải cho ngươi một bài học. "
Uyển Nghi cười thầm trong lòng. Đúng rồi, đúng rồi, làm to chuyện lên đi. Nếu như Mộ Dung Phong là thật lòng yêu cô thì dù hắn có biết là cô đang diễn kịch nhưng vừa nãy nhìn thấy cô và Nam Cung Việt " thân mật " trên giường như vậy, chắc chắn sẽ không thể nào chịu đựng được. Sau đó sẽ là đánh nhau một trận trời long đất lở . Có mọi người và Mộ Dung Phong ngăn cản Nam Cung Việt. Cô sẽ nhân lúc hỗn loạn, kéo theo Hỷ nhi chạy trốn. Lần này cô không chạy có chủ đích nữa mà sẽ chạy loạn hết cả lên. Gặp đường nào đi đường đó, xem hắn làm cách nào tìm ra cô. Tuy là cách này khá mạo hiểm nhưng cô vẫn phải thử.
Nam Cung Việt thản nhiên nhìn quét qua một lượt, cái nhìn lạnh lẽo mang theo sát khí khiến cho mọi người không hẹn mà run. Hắn bình thản cầm áo mặc từng lớp, từng lớp một. Xong xuôi đâu đấy rồi mới đi đến phía cửa phòng, khoanh hai tay trước ngực, thư thái dựa vào cửa, nở ra nụ cười nửa miệng quen thuộc.
" Nàng ấy muốn chết thì cứ để cho nàng ấy chết, xem nàng ấy có dám không ? "
Mọi người đều quay lại nhìn Uyển Nghi, có lẽ nào cô thật sự không muốn chết? Khốn ! Tên Nam Cung Việt chết tiệt này, hắn biết rõ là cô chỉ giả vờ thôi mà, có cần nói ra cái câu tuyệt tình tuyệt nghĩa thế không ? Nếu như cô chết thật thì hắn biết làm sao ? Lại còn cái tên Mộ Dung Phong chết dẫm kia nữa. Ầm ĩ từ nãy tới giờ mà hắn vẫn đứng yên một chỗ, làm như không có liên quan ấy. Aaa....ta lao...ta đập...ta chết cho ngươi xem.
Mọi người nhìn thấy Uyển Nghi lại định tự vẫn thêm lần nữa thì hốt hoảng ngăn cô lại. Đáng chết, cô rõ ràng là vì bị phá hư danh dự nên mới có ý định tự vẫn, Khó khăn lắm họ mới ngăn cô lại được, vậy mà lại vì lời xàm ngôn của nam nhân kia mà quay ra nghi ngờ cô, thật là đáng chết mà. Lập tức liền quay sang nhìn Nam Cung Việt với vẻ căm phẫn.
" Khốn khiếp, ngươi không biết liêm sỉ. Phì.. ta nhổ vào. " Nam nhân áo lam kia lại lên tiếng đầu tiên, mọi người bị kích động lại hô to: " Đền bù thanh danhh cho nàng ấy, cho hắn một bài học. "
Nam Cung Việt cười khẩy, được lắm, nàng muốn diễn kịch phải không ? Vậy thì đừng trách ta không giữ mặt mũi cho nàng.
" Vậy mọi người muốn đòi lại công lí cho nàng như thế nào ? Muốn giết ta ? Hay muốn ta rước nàng về ? "
Cái này....mọi người nhất loạt quay sang nhìn nhau. Giết người ? Họ không muốn, vả lại xem ra người này cũng là người biết võ công, bọn họ hoàn toàn không có khả năng giết hắn. Thanh danh của nàng cũng đã bị hủy hoại trong tay hắn, e là cả đời này sẽ không có nam nhân nào khác dám lấy nàng. Một bà thím trung niên liền lên tiếng trước.
" Hảo, bọn ta không có muốn giết người, nay vị tiểu thư này đã bị ngươi đụng chạm, đương nhiên cần phải chịu trách nhiệm với nàng, phải cưới nàng về làm thê tử của ngươi, tuyệt đối không để cho nàng chịu ủy khuất. "
Ách....cái này....tuyệt đối không được. Khó khăn lắm mới thoát khỏi hắn, giờ lại đem bản thân gả về cho hắn, họa có điên mới vậy.
" Không...không cần...ta không có muốn lấy hắn. " Uyển Nghi xua xua tay, nhăn nhó nói.
" Vị tiểu thư này, ta biết là cô nương không muốn, nhưng chuyện đã đến nước này, quả thật không có cách nào giải quyết. Hắn phải lấy cô về để thanh danh của cô không bị hủy hoại trong tay hắn. Xem ra hắn ta cũng là một người có trách nhiệm, chắc là sẽ không để cô nương chịu ủy khuất. " Bà thím kia ôn tồn khuyên nhủ Uyển Nghi.
" Không...không....ta không muốn...cái này thực sự không cần a... " Uyển Nghi mếu máo, khóc không ra nước mắt... Ô..ô...cái này là tự rước họa vào thân rồi. Đâu ngờ rằng họ lại nghĩ ra cái cách quỷ quái này chứ ?
Nam Cung Việt gật gật đầu, ra vẻ hưởng ứng.
" Hảo, ta không có ngại rước tiểu thiếp của ta về phủ một lần nữa. Nhưng duy chỉ có một điều ta không hiểu, nửa đêm ta vào phòng tiểu thiếp của mình thì có gì là sai trái ? "
Tiểu thiếp ? Toàn bộ mọi người đều vì câu nói này mà chấn động, nhất loạt quay về phía Uyển Nghi chất vấn. " Cô là tiểu thiếp của hắn ? "
Uyển Nghi xua tay rối rít, chối bay chối biến " Không có, là hắn nói láo, ta không có phải là tiểu thiếp của hắn. "
" Tiểu thiếp, có giận gì thì về nhà nói đi, đừng gây náo loạn nữa. " Nam Cung Việt dịu dàng nhìn Uyển Nghi, giọng nói ôn nhu mềm như nước chảy khiến mọi sự chú ý của mọi người đều dồn về phía hắn. Còn Uyển Nghi chỉ thấy toàn thân phát rét, nổi hết cả da gà.
" Ta không có. Ngươi đừng có nói láo, dựa vào cái gì mà nói ta là tiểu thiếp của ngươi chứ ? "
Phải, phải, lấy gì để chứng minh cô là tiểu thiếp của hắn chứ. Có lẽ chỉ là hắn nói xàm. Mọi người gật gù cái đầu, quay sang nhìn Nam Cung Việt chờ đợi.
" Nàng đừng có quên, nàng là nữ nhân của, cơ thể của nàng ta đã sớm nhìn thấy hết. Trên người nàng có bao nhiêu vết sẹo, bao nhiêu nốt ruồi ta đều có thể nói rõ. " Nam Cung Việt nhún vai, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng nói chứa đầy sự ám muội.
" Vậy sao ? Xin lỗi, trên người ta không có một nốt ruồi hay vết sẹo nào cả. "
Uyển Nghi tức muốn xỉu, hít một ngụm không khí, nhìn thẳng vào Nam Cung Việt nói cứng. Cơ thể này cô cũng đã từng xem qua, da dẻ rất là tốt a, hình như là thật sự không có tì vết. Hơn nữa cô cũng không tin, trong lúc hoan ái hắn lại có thể để ý nhiều đến như vậy. Chắc chắn là chỉ đánh đòn tâm lí.
" Nàng chắc chứ ? Cơ thể của nàng mà nàng cũng không có hiểu rõ sao ? Vậy để ta nói cho nàng biết, ở bên ngực trái của nàng có một nốt ruồi son rất nhỏ, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy. Vừa nãy nàng có nói ta vẫn chưa kịp làm gì nàng, vì vậy nếu điều ta nói là đúng thì có thể chứng minh nàng đúng là tiểu thiếp của ta. Nếu mọi người không tin, có thể đem nàng đi nghiệm thân, xem lời ta nói là thật hay chỉ là bịa đặt. "
Nam Cung Việt cười rất rạng rỡ, xem chừng như đang cực kì khoái chí, nhìn Uyển Nghi bằng ánh mắt châm chọc. Nam nhân chết tiệt này, hắn quả nhiên để ý đến vậy sao ? Uyển Nghi nhìn khuôn mặt tiêu sái anh tuấn của Nam Cung Việt mà bừng bừng lửa giận, chỉ muốn tát cho cái mặt đẹp đẽ đó một cái.
" Vị tiểu thư này, hãy để chúng ta kiểm tra một chút đi. Nếu quả thật không có thì có thể chứng minh cô hoàn toàn trong sạch. " Sự việc đã đến nước này, ai nấy cũng đều mập mờ, không biết nên tin bên nào, nhưng vẫn là kiểm tra một chút thì tốt hơn, tránh hàm oan cho người vô tội.
Ngay lúc bà thím kia định kéo Uyển Nghi đi khỏi thì Nam Cung Việt đột ngột kéo cô lại, ở bên tai cô thầm thì:
" Uyển Nghi, ngươi có thể mang theo Hỷ nhi đi cùng, nhưng không thể mang toàn bộ Dương gia đi theo. Nếu không biết điều một chút, ta e rằng người của Dương gia khó sống qua ngày mai. "
" Ngươi.....Vô sỉ ! " Uyển Nghi tức giận mắng Nam Cung Việt, cũng không thèm để ý đến tác phong của mình nữa. Hắn lại đem mạng người ra uy hiếp cô. Tuy rằng Dương tể tướng đã chết nhưng Dương gia vẫn là nhà của cô, nơi đó vẫn còn rất nhiều hạ nhân, còn có Cao quản gia, chưa kể đến họ hàng nội ngoại thân bằng cố hữu gần xa. Nguyên tắc của cô là có ân tất trả, có thù tất báo. Cô mới xuyên không được có một ngày đã phải gả cho Nam Cung Việt nên không có nhiều tình cảm với họ nhưng họ đều đối xử với cô rất kính cẩn, tốt bụng. Hơn nữa, cô cũng không có muốn làm hại đến người vô tội. Bọn họ vốn không có làm gì sai, sao phải vì cô mà mất mạng ? Uyển Nghi tức đến độ mặt đỏ bừng, bàn tay nắm chặt lại, nghiến răng ken két.
" Vị tiểu thư này, không có việc gì chứ ? Nếu không thì cảm phiền đi theo chúng tôi nghiệm thân. Chúng tôi sẽ đòi lại sự trong sạch cho cô. "
Uyển Nghi phất ống tay áo đầy giận dữ. " Khỏi cần, ta đúng là tiểu thiếp của hắn. "
" Cô đúng là tiểu thiếp của hắn ? " Tất cả mọi người đều đồng thanh đầy kinh ngạc.
" Thật là...vậy mà chúng tôi còn vì cô mà bất bình, hàm oan cho vị công tử này. " Một bên nam nhân bức xúc.
" Phải đó, cô thật là đã làm mất mặt nữ nhân chúng ta rồi. Uổng công chúng tôi biết ơn cô vì đã dạy cho tên Trần Di Dung một bài học. " Một bên nữ nhân cũng tức giận không kém.
" Được rồi, là tại ta đã làm cho nàng ấy nổi giận, là tại ta không tốt, mọi người đừng trách nàng ấy nữa. " Nam Cung Việt dịu dàng nhìn Uyển Nghi nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên đắc ý. Những lời nói của hắn khiến cho mọi người cảm động. Có một nam nhân tốt bụng rộng lượng như thế này mà không biết quý trọng, lại đi hàm oan cho hắn. Chưa kể hắn lại còn là tướng công của cô, vậy mà....Nghĩ đến đây mọi người lại càng thêm bức xúc, ném về phía Uyển Nghi cái nhìn tức giận.
Oa...oa... chuyện này là sao đây ? Sáng nay cô còn là nữ anh hùng, ra tay trượng nghĩa giúp đỡ bọn họ, tại sao giờ đã trở thành kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ, còn hắn thì nghiễm nhiên trở thành bậc chính nhân quân tử, có tình có nghĩa chứ ? Ô...ô...ta không chịu a ( Cái này là tự làm tự chịu, tỉ tự gây ra còn kêu gì nữa ="= !! )
" Được rồi, chuyện đã giải quyết xong rồi. Chúng ta trở về thôi. " Nam Cung Việt cầm tay Uyển Nghi kéo đi, mặc kệ cho cô đang mặt sưng mày xỉa, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn. Nhưng chỉ mới đi được vài bước, bàn tay còn lại của cô đã bị ai đó túm chặt. Mộ Dung Phong rốt cuộc thì cũng đã hết "đóng băng ". Xém chút nữa thì mọi người đã quên đi sự tồn tại của hắn.
" Muốn đưa nàng ấy đi ? E rằng không dễ như thế. "
" Tên nam nhân thối tha kia, ngươi thật không biết liêm sỉ, chúng ta nhất định phải thay vị tiểu thư này đòi lại công lí. " Một nam nhân mặc áo lam thay Uyển Nghi bất bình. Mọi người xung quanh vừa giữ lấy Uyển Nghi, không cho cô đập đầu tự vẫn, vừa nhao nhao hưởng ứng.
" Đúng vậy, đúng vậy, ngươi đã phá hỏng thanh danh của nàng ấy. Chúng ta phải cho ngươi một bài học. "
Uyển Nghi cười thầm trong lòng. Đúng rồi, đúng rồi, làm to chuyện lên đi. Nếu như Mộ Dung Phong là thật lòng yêu cô thì dù hắn có biết là cô đang diễn kịch nhưng vừa nãy nhìn thấy cô và Nam Cung Việt " thân mật " trên giường như vậy, chắc chắn sẽ không thể nào chịu đựng được. Sau đó sẽ là đánh nhau một trận trời long đất lở . Có mọi người và Mộ Dung Phong ngăn cản Nam Cung Việt. Cô sẽ nhân lúc hỗn loạn, kéo theo Hỷ nhi chạy trốn. Lần này cô không chạy có chủ đích nữa mà sẽ chạy loạn hết cả lên. Gặp đường nào đi đường đó, xem hắn làm cách nào tìm ra cô. Tuy là cách này khá mạo hiểm nhưng cô vẫn phải thử.
Nam Cung Việt thản nhiên nhìn quét qua một lượt, cái nhìn lạnh lẽo mang theo sát khí khiến cho mọi người không hẹn mà run. Hắn bình thản cầm áo mặc từng lớp, từng lớp một. Xong xuôi đâu đấy rồi mới đi đến phía cửa phòng, khoanh hai tay trước ngực, thư thái dựa vào cửa, nở ra nụ cười nửa miệng quen thuộc.
" Nàng ấy muốn chết thì cứ để cho nàng ấy chết, xem nàng ấy có dám không ? "
Mọi người đều quay lại nhìn Uyển Nghi, có lẽ nào cô thật sự không muốn chết? Khốn ! Tên Nam Cung Việt chết tiệt này, hắn biết rõ là cô chỉ giả vờ thôi mà, có cần nói ra cái câu tuyệt tình tuyệt nghĩa thế không ? Nếu như cô chết thật thì hắn biết làm sao ? Lại còn cái tên Mộ Dung Phong chết dẫm kia nữa. Ầm ĩ từ nãy tới giờ mà hắn vẫn đứng yên một chỗ, làm như không có liên quan ấy. Aaa....ta lao...ta đập...ta chết cho ngươi xem.
Mọi người nhìn thấy Uyển Nghi lại định tự vẫn thêm lần nữa thì hốt hoảng ngăn cô lại. Đáng chết, cô rõ ràng là vì bị phá hư danh dự nên mới có ý định tự vẫn, Khó khăn lắm họ mới ngăn cô lại được, vậy mà lại vì lời xàm ngôn của nam nhân kia mà quay ra nghi ngờ cô, thật là đáng chết mà. Lập tức liền quay sang nhìn Nam Cung Việt với vẻ căm phẫn.
" Khốn khiếp, ngươi không biết liêm sỉ. Phì.. ta nhổ vào. " Nam nhân áo lam kia lại lên tiếng đầu tiên, mọi người bị kích động lại hô to: " Đền bù thanh danhh cho nàng ấy, cho hắn một bài học. "
Nam Cung Việt cười khẩy, được lắm, nàng muốn diễn kịch phải không ? Vậy thì đừng trách ta không giữ mặt mũi cho nàng.
" Vậy mọi người muốn đòi lại công lí cho nàng như thế nào ? Muốn giết ta ? Hay muốn ta rước nàng về ? "
Cái này....mọi người nhất loạt quay sang nhìn nhau. Giết người ? Họ không muốn, vả lại xem ra người này cũng là người biết võ công, bọn họ hoàn toàn không có khả năng giết hắn. Thanh danh của nàng cũng đã bị hủy hoại trong tay hắn, e là cả đời này sẽ không có nam nhân nào khác dám lấy nàng. Một bà thím trung niên liền lên tiếng trước.
" Hảo, bọn ta không có muốn giết người, nay vị tiểu thư này đã bị ngươi đụng chạm, đương nhiên cần phải chịu trách nhiệm với nàng, phải cưới nàng về làm thê tử của ngươi, tuyệt đối không để cho nàng chịu ủy khuất. "
Ách....cái này....tuyệt đối không được. Khó khăn lắm mới thoát khỏi hắn, giờ lại đem bản thân gả về cho hắn, họa có điên mới vậy.
" Không...không cần...ta không có muốn lấy hắn. " Uyển Nghi xua xua tay, nhăn nhó nói.
" Vị tiểu thư này, ta biết là cô nương không muốn, nhưng chuyện đã đến nước này, quả thật không có cách nào giải quyết. Hắn phải lấy cô về để thanh danh của cô không bị hủy hoại trong tay hắn. Xem ra hắn ta cũng là một người có trách nhiệm, chắc là sẽ không để cô nương chịu ủy khuất. " Bà thím kia ôn tồn khuyên nhủ Uyển Nghi.
" Không...không....ta không muốn...cái này thực sự không cần a... " Uyển Nghi mếu máo, khóc không ra nước mắt... Ô..ô...cái này là tự rước họa vào thân rồi. Đâu ngờ rằng họ lại nghĩ ra cái cách quỷ quái này chứ ?
Nam Cung Việt gật gật đầu, ra vẻ hưởng ứng.
" Hảo, ta không có ngại rước tiểu thiếp của ta về phủ một lần nữa. Nhưng duy chỉ có một điều ta không hiểu, nửa đêm ta vào phòng tiểu thiếp của mình thì có gì là sai trái ? "
Tiểu thiếp ? Toàn bộ mọi người đều vì câu nói này mà chấn động, nhất loạt quay về phía Uyển Nghi chất vấn. " Cô là tiểu thiếp của hắn ? "
Uyển Nghi xua tay rối rít, chối bay chối biến " Không có, là hắn nói láo, ta không có phải là tiểu thiếp của hắn. "
" Tiểu thiếp, có giận gì thì về nhà nói đi, đừng gây náo loạn nữa. " Nam Cung Việt dịu dàng nhìn Uyển Nghi, giọng nói ôn nhu mềm như nước chảy khiến mọi sự chú ý của mọi người đều dồn về phía hắn. Còn Uyển Nghi chỉ thấy toàn thân phát rét, nổi hết cả da gà.
" Ta không có. Ngươi đừng có nói láo, dựa vào cái gì mà nói ta là tiểu thiếp của ngươi chứ ? "
Phải, phải, lấy gì để chứng minh cô là tiểu thiếp của hắn chứ. Có lẽ chỉ là hắn nói xàm. Mọi người gật gù cái đầu, quay sang nhìn Nam Cung Việt chờ đợi.
" Nàng đừng có quên, nàng là nữ nhân của, cơ thể của nàng ta đã sớm nhìn thấy hết. Trên người nàng có bao nhiêu vết sẹo, bao nhiêu nốt ruồi ta đều có thể nói rõ. " Nam Cung Việt nhún vai, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng nói chứa đầy sự ám muội.
" Vậy sao ? Xin lỗi, trên người ta không có một nốt ruồi hay vết sẹo nào cả. "
Uyển Nghi tức muốn xỉu, hít một ngụm không khí, nhìn thẳng vào Nam Cung Việt nói cứng. Cơ thể này cô cũng đã từng xem qua, da dẻ rất là tốt a, hình như là thật sự không có tì vết. Hơn nữa cô cũng không tin, trong lúc hoan ái hắn lại có thể để ý nhiều đến như vậy. Chắc chắn là chỉ đánh đòn tâm lí.
" Nàng chắc chứ ? Cơ thể của nàng mà nàng cũng không có hiểu rõ sao ? Vậy để ta nói cho nàng biết, ở bên ngực trái của nàng có một nốt ruồi son rất nhỏ, nếu không nhìn kĩ sẽ không thấy. Vừa nãy nàng có nói ta vẫn chưa kịp làm gì nàng, vì vậy nếu điều ta nói là đúng thì có thể chứng minh nàng đúng là tiểu thiếp của ta. Nếu mọi người không tin, có thể đem nàng đi nghiệm thân, xem lời ta nói là thật hay chỉ là bịa đặt. "
Nam Cung Việt cười rất rạng rỡ, xem chừng như đang cực kì khoái chí, nhìn Uyển Nghi bằng ánh mắt châm chọc. Nam nhân chết tiệt này, hắn quả nhiên để ý đến vậy sao ? Uyển Nghi nhìn khuôn mặt tiêu sái anh tuấn của Nam Cung Việt mà bừng bừng lửa giận, chỉ muốn tát cho cái mặt đẹp đẽ đó một cái.
" Vị tiểu thư này, hãy để chúng ta kiểm tra một chút đi. Nếu quả thật không có thì có thể chứng minh cô hoàn toàn trong sạch. " Sự việc đã đến nước này, ai nấy cũng đều mập mờ, không biết nên tin bên nào, nhưng vẫn là kiểm tra một chút thì tốt hơn, tránh hàm oan cho người vô tội.
Ngay lúc bà thím kia định kéo Uyển Nghi đi khỏi thì Nam Cung Việt đột ngột kéo cô lại, ở bên tai cô thầm thì:
" Uyển Nghi, ngươi có thể mang theo Hỷ nhi đi cùng, nhưng không thể mang toàn bộ Dương gia đi theo. Nếu không biết điều một chút, ta e rằng người của Dương gia khó sống qua ngày mai. "
" Ngươi.....Vô sỉ ! " Uyển Nghi tức giận mắng Nam Cung Việt, cũng không thèm để ý đến tác phong của mình nữa. Hắn lại đem mạng người ra uy hiếp cô. Tuy rằng Dương tể tướng đã chết nhưng Dương gia vẫn là nhà của cô, nơi đó vẫn còn rất nhiều hạ nhân, còn có Cao quản gia, chưa kể đến họ hàng nội ngoại thân bằng cố hữu gần xa. Nguyên tắc của cô là có ân tất trả, có thù tất báo. Cô mới xuyên không được có một ngày đã phải gả cho Nam Cung Việt nên không có nhiều tình cảm với họ nhưng họ đều đối xử với cô rất kính cẩn, tốt bụng. Hơn nữa, cô cũng không có muốn làm hại đến người vô tội. Bọn họ vốn không có làm gì sai, sao phải vì cô mà mất mạng ? Uyển Nghi tức đến độ mặt đỏ bừng, bàn tay nắm chặt lại, nghiến răng ken két.
" Vị tiểu thư này, không có việc gì chứ ? Nếu không thì cảm phiền đi theo chúng tôi nghiệm thân. Chúng tôi sẽ đòi lại sự trong sạch cho cô. "
Uyển Nghi phất ống tay áo đầy giận dữ. " Khỏi cần, ta đúng là tiểu thiếp của hắn. "
" Cô đúng là tiểu thiếp của hắn ? " Tất cả mọi người đều đồng thanh đầy kinh ngạc.
" Thật là...vậy mà chúng tôi còn vì cô mà bất bình, hàm oan cho vị công tử này. " Một bên nam nhân bức xúc.
" Phải đó, cô thật là đã làm mất mặt nữ nhân chúng ta rồi. Uổng công chúng tôi biết ơn cô vì đã dạy cho tên Trần Di Dung một bài học. " Một bên nữ nhân cũng tức giận không kém.
" Được rồi, là tại ta đã làm cho nàng ấy nổi giận, là tại ta không tốt, mọi người đừng trách nàng ấy nữa. " Nam Cung Việt dịu dàng nhìn Uyển Nghi nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên đắc ý. Những lời nói của hắn khiến cho mọi người cảm động. Có một nam nhân tốt bụng rộng lượng như thế này mà không biết quý trọng, lại đi hàm oan cho hắn. Chưa kể hắn lại còn là tướng công của cô, vậy mà....Nghĩ đến đây mọi người lại càng thêm bức xúc, ném về phía Uyển Nghi cái nhìn tức giận.
Oa...oa... chuyện này là sao đây ? Sáng nay cô còn là nữ anh hùng, ra tay trượng nghĩa giúp đỡ bọn họ, tại sao giờ đã trở thành kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ, còn hắn thì nghiễm nhiên trở thành bậc chính nhân quân tử, có tình có nghĩa chứ ? Ô...ô...ta không chịu a ( Cái này là tự làm tự chịu, tỉ tự gây ra còn kêu gì nữa ="= !! )
" Được rồi, chuyện đã giải quyết xong rồi. Chúng ta trở về thôi. " Nam Cung Việt cầm tay Uyển Nghi kéo đi, mặc kệ cho cô đang mặt sưng mày xỉa, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn. Nhưng chỉ mới đi được vài bước, bàn tay còn lại của cô đã bị ai đó túm chặt. Mộ Dung Phong rốt cuộc thì cũng đã hết "đóng băng ". Xém chút nữa thì mọi người đã quên đi sự tồn tại của hắn.
" Muốn đưa nàng ấy đi ? E rằng không dễ như thế. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.