Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Chàng Vợ
Chương 21: Say rượu
Quyết Tuyệt
21/01/2024
Editor: Chòi
Trấn nhỏ cũng không lớn nhưng vì nằm ở khu vực ven biển, lại thêm khu vực phụ cận có không ít nhà máy nên người cũng chẳng ít, chỉ riêng số lao động nhập cư đã chiếm gần phân nửa rồi.
Khi năm mới đến, những người công nhân này đa số đều chọn về quê ăn tết, trong đó có không ít người chọn trả phòng, vậy nên muốn tìm nhà cho thuê vào thời điểm này chẳng hề khó.
Từ Văn cũng biết không tới mấy ngày nữa chính hắn sẽ trở thành nhân vật chính trong lời đàm tiếu của người trong thôn. Hắn cũng lười nghe mấy cái tin đồn càng thổi càng thối đấy nên hôm đó sau khi tiễn nhà bác cả đi xong hắn liền dẫn bé ngốc rời đi.
Trấn nhỏ mấy năm nay vẫn luôn xây rộng thêm, thế là người nắm trong tay nhiều nhà cửa nhất lại là mấy hộ di dời. Vào nửa cuối năm ngoái, một khu tái định cư cho hộ di dời ở đầu bên kia thị trấn mới khánh thành, Từ Văn đi thẳng tới đó tìm, cuối cùng chọn thuê một căn hộ rộng 80m2. Chủ nhà mới chỉ lát gạch men đơn giản cho nhà vệ sinh, nội thất cũng chẳng có gì nhưng được cái giá thuê không tính là đắt, có tầm 600 một tháng thôi, còn điện nước tính riêng.
Đồng thời Từ Văn bỏ thêm 200 mỗi tháng để thuê nốt phần gara để đỗ con xe điện cà tàng kèm theo mấy đồ lỉnh kỉnh mà hắn dùng để bày hàng.
Chủ nhà là người bản địa, cũng khá dễ thương lượng, Từ Văn trả trước nửa năm tiền thuê nhà, sau khi con gái chủ nhà viết hợp đồng xong liền giao chùm chìa khoá cho họ. Tới ngày thứ hai, hắn liền chuyển toàn bộ đồ gia dụng từ dưới quê lên, hắn và bé ngốc, hai người chung tay bận bịu dọn dẹp cả ngày.
Lúc quay về lấy đồ để chuyển đi, Từ Văn đã vinh hạnh được cảm thụ cảm giác chân thực nhất của một con gấu trúc bự, toàn bộ những người thân sơ đều kéo đến chân thành khuyên nhủ hắn. Bản thân họ vốn đều là trưởng bối của hắn, lại thêm giáo dục từ nhỏ khiến hắn không thể cãi tay đôi với mấy người họ được, nên cuối cùng hắn chỉ có thể cười ruồi rồi tăng nhanh tốc độ dọn dẹp lên.
Ban đầu ba hắn cứ mãi nhớ mong cái vụ xây một căn nhà thật to để hắn có thể dễ dàng kết hôn sinh con đẻ cái, nhưng đâu ai ngờ rằng cuối cùng chính nó lại là thứ tạo nên bi kịch sau này… Từ Văn thở dài, ba mẹ hắn đều đã rời xa nhân thế, trước đây hắn cũng suy xét việc một mình cắm rễ tại đây cho tới khi trút đi hơi thở cuối cùng. Nhưng trên thực tế bây giờ hắn lại sắp rời khỏi chốn này rồi.
Bên ngoài bà nội Từ Văn vẫn chửi rủa liên mồm, bác cả hắn lại chẳng biết trốn đâu mất dạng, trái lại lại có không ít kẻ vô công rồi nghề gần đó mò tới chỉ chỉ trỏ trỏ hắn. Từ Văn không để bé ngốc ra ngoài, sau khi dọn đồ lên xe điện xong mới chở đồ cùng bé ngốc rời đi, sau đó dứt khoát để bé ngốc ở lại trọ… Chí ít ở đấy không có mấy lời đàm tiếu đầy tổn thương kia.
Ở nhà trọ vẫn chưa thể xem tivi được, Từ Văn liền lấy notebook vừa mua rồi tìm phim hoạt hình tải về máy cho bé ngốc xem, còn hắn lại tự quay về chuyển nốt mấy chuyến.
Sau khi chuyển xong chuyến đồ cuối cùng, Từ Văn liền khoá căn nhà này lại, sau đó quay đầu đi về hướng mộ phần của ba mẹ mình.
Cuộc sống ba hắn quá khó khăn, cũng vì lẽ đó mà ông hoàn toàn không có thời gian quan tâm chăm sóc hắn, nhưng Từ Văn vẫn biết rằng ba mẹ thương hắn rất nhiều. Thậm chí hắn vẫn còn nhớ rõ ánh mắt tràn đầy áy náy của họ nhìn hắn vào giây phút lâm chung.
Chắc rằng họ cũng sẽ trông mong hắn lấy vợ sinh con, trải qua cuộc đời bình thường như bao người khác nhỉ? Nhưng tiếc là đời hắn đã định trước phải bước trên con đường tràn ngập chông gai này rồi.
Lần thứ hai trở về trọ tâm trạng Từ Văn hơi phức tạp, nhưng khi thấy bé ngốc bổ nhào về phía mình đòi hôn hắn lại không kiềm được nụ cười trên môi.
Căn nhà 80m2 có kết cấu 2 ngủ một khách, nhưng Từ Văn chỉ để lại một phòng làm phòng ngủ…. Mùa đông mà được ôm người mình thích ngủ mới là chuyện hạnh phúc nhất trần đời!
Nhà này tuy mới chỉ được lát gạch men đơn giản thôi nhưng mà bù lại căn nhà vẫn mới cứng. Nhìn thấy căn phòng mới toanh, Từ Văn liền lôi ra hai đôi dép lê sạch sẽ rồi gọi bé ngốc… đi lau nhà chung. Hắn tính sẽ không vào nhà mà không thay dép như ở dưới quê nữa, cũng vì thế lại càng phải chăm dọn dẹp nhà cửa hơn.
Bé ngốc vui vẻ đi làm việc, sau khi nhận nhiệm vụ từ chỗ Từ Văn xong y liền nằm sấp xuống chuyên chú chà sàn, cái mông nhỏ hếch lên thật cao…
Từ Văn tay cầm giẻ lau, lần này y không lau sàn với bé ngốc mà đi lau bàn ghế, cửa chính cửa sổ,… Ánh mắt lại không nhịn được dõi theo từng động tác của bé ngốc, đồng thời cảm thấy hình như mũi hơi nong nóng, cơ thể còn nảy sinh phản ứng…
Trước đây hắn đâu ngờ mình lại háo sắc đến thế!
Đồ đạc của Từ Văn vốn cũng chẳng nhiều nhặn gì nên sau khi sửa soạn một ngày, ngôi nhà vốn trống trải ban đầu đã trở nên có hơi người rồi.
Nơi này vốn là khu tái định cư, mấy hộ di dời kia rất nhiều người có trong tay tới 3, 4 căn chung cư nên số hộ ở lại đây cũng chẳng nhiều, với lại sau khi khép kín cửa lại thì chẳng nhà nào can thiệp vào chuyện của nhà nào cả. Tuy rằng sẽ không được thân thiết như ở dưới quê, nhưng đây chính là môi trường Từ Văn mong muốn lúc này.
Ban đầu mùng 4 Tất niên vốn là ngày mà nhà cậu nhỏ mời khách, ngày này năm ngoái đã sớm mời Từ Văn đến rồi, nhưng lần này lại gọi điện tới kêu nếu hắn không đuổi thằng ngốc kia đi thì sau này đừng có vác mặt tới nữa.
Nhưng Từ Văn cũng biết bây giờ không phải thời điểm tốt để quay về, dù gì thì giờ cũng là lúc mà họ hàng thân thích tụ tập đông nhất, nếu mà hắn dám vác mặt tới thật thì cũng chỉ tổ rước về cho nhà cậu nhỏ một đống lời đàm tiếu mà thôi. Có điều chờ tới lúc mọi chuyện lắng xuống đôi chút, hắn có thể nhân dịp sinh nhật tới thăm ông bà ngoại sau…
Cuối cùng Từ Văn dứt khoát dẫn bé ngốc lên trấn ăn đồ nướng, cũng đồng thời coi như ăn tiệc mừng tân gia luôn.
Ngày trước cuộc sống của Từ Văn cứ bốn điểm một đường không đổi, từ trước tới nay đều tự nấu tự ăn, luôn chỉ có một người, cho dù có ăn cái gì cũng chẳng thấy ngon, kể cả đồ nướng hắn cũng chưa từng ăn thử bao giờ, nhưng lần này hắn lại gọi không ít món, rồi còn gọi thêm hai lon bia nữa.
Từ thịt cừu xâu nướng, mực nướng cho tới bánh mì nướng, hẹ nướng,… nói chung là trên quầy quán có cái gì thì nướng cái đó, Từ Văn dứt khoát gọi mỗi món một ít.
Bé ngốc vẫn luôn chung một tình yêu mới mấy món đậm vị, vả lại cũng phải công nhận thịt nướng rắc thì là rất thơm, thế là y ăn càng sung sướng.
Còn Từ Văn lại không ăn nhiều xiên nướng cho lắm, còn bia hắn lại uống khá nhiều, uống hết lon này lại tới lon khác.
Trước đây cuộc sống của hắn như một đường thẳng vậy, ngày nối ngày đều lặp đi lặp lại trong một khuôn không đổi, nhưng kể từ khi hắn gặp bé ngốc, đời hắn lại rẽ ngoặt sang một hướng khác, cuộc sống hắn cũng phát sinh biến hoá long trời lở đất. Vả lại sau này hắn cũng không tính quay trở về guồng quay cuộc sống như trước đây nữa.
Nhưng hắn lại không biết cuộc sống trước đây của bé ngốc như nào cả, lại càng không biết cuộc sống sau này của hai người bọn họ sẽ ra sao…
Lại nhấp thêm ngụm bia nữa, Từ Văn thở dài rồi tạm thời đặt nỗi lo sầu luôn đè nặng trong tim mình xuống. Cuối cùng, khi thấy bộ dạng há to miệng ăn hết xiên nướng này tới xiên nướng khác, ăn tới ngon lành cành đào của bé ngốc, hắn liền không nhịn nổi bật cười.
Sau này hắn sẽ càng đối xử với bé ngốc tốt hơn để bé ngốc không thể rời xa khỏi hắn, mà cuộc đời sau này của bé ngốc đương nhiên phải có sự tham dự của hắn mới được.
“Từ Văn ơi, anh ổn chứ?”- Bé ngốc thấy Từ Văn bỗng dưng cười lớn liền hỏi thăm
“Sao tự dưng bé lại hỏi anh ổn không?”
“Lúc trước trông anh không ổn, không vui vẻ cho lắm, bây giờ thì ổn hơn rồi!”- Bé ngốc nghiêm túc trả lời
“Chính xác, bây giờ anh đã nghĩ thông rồi nên vui lắm!”
“Từ Văn vui em cũng vui á!”- Bé ngốc giơ xiên xúc xích nướng ra trước mặt Từ Văn: “Từ Văn, cái này ăn ngon lắm á!”
“Ừ.”- Từ Văn nhận lấy cắn một miếng. Thực ra hắn cũng không để tâm tới việc thân mật với đối phương thêm chút nữa đâu, nhưng nói gì thì nói thì đây vẫn là nơi công cộng… Chờ khi về nhà hắn
với bé ngốc có thể thử đút cơm cho nhau ha…
“Từ Văn ơi, anh có muốn cái này không?” – Bé ngốc bỗng nhiên đẩy cả lon bia trong tay mình tới trước mặt Từ Văn. Lon bia của Từ Văn đã sớm uống hết rồi còn bia của y lại chưa động tới chút nào.
“Vậy bé muốn uống gì nào?”- Trước đây Từ Văn cũng đâu uống rượu đâu, chẳng qua mới rồi tâm trạng không tốt lắm nên mới đả phát hai lon thôi.
“Cái đó!”- Bé ngốc chỉ vào hồng trà đá mà toét miệng cười.
Tuy rằng tâm trạng Từ Văn đã sớm tốt hơn nhiều, nhưng sau khi rời khỏi căn nhà đã gắn bó mật thiết với hắn hơn nửa đời người, trong lòng hắn khó tránh khỏi xuất hiện vài tâm trạng khó nói nên lời, vậy nên sau cùng hắn vẫn uống nốt cốc bia của bé ngốc.
Bé ngốc ăn tới đầy một bụng thịt, hắn ngược lại uống đầy một bụng bia, đầu cũng bắt đầu chếch choáng say rồi.
Lần ăn thịt nướng này ngốn không ít thời gian, buổi tối lúc về nhà thời gian cũng không còn sớm nữa.
Tuy rằng bây giờ vẫn là Tất Niên, nhưng đã có rất nhiều cửa tiệm bên đường mở bán rồi, đặc biệt là mấy tiệm cơm lại càng huyên náo tiếng người, trông vô cùng náo nhiệt.
Bé ngốc đi sát bên cạnh, từ từ chầm chậm dựa lên người hắn, đồng thời lặng lẽ thò một tay qua chạm nhẹ vào tay hắn, rồi lấy ngón tay vẽ lên bàn tay hắn.
Tim Từ Văn nóng lên, hắn vươn tay bắt lấy cái tay đang tác oai tác quái kia. Ngày trước trên đôi bàn tay này có một lớp chai dày, tới nay đã mịn màng hơn không ít, sờ thấy trơn trơn mềm mềm khiến hắn hận không thể nắm lấy cả đời.
Bé ngốc và Từ Văn đều đặt toàn bộ sự chú ý lên đối phương nên đương nhiên không chú ý tới mấy con xe phóng vù qua bên người, lại càng sẽ không chú ý tới trong một con xe nào đó có kẻ vừa theo dõi họ đang vì tắc đường mà tức giận gõ vô lăng.
Đến lúc này Từ Văn mới biết tửu lượng của mình chẳng đâu vào đâu cả. Đối với một số người mà nói thì bia có thể coi như nước mà uống cũng hoàn toàn chẳng có vấn đề gì, nhưng với hắn thì sau khi nốc 3 lon bia cảnh vật trước mắt đã bắt đầu mơ hồ rồi, nhưng đương nhiên vẫn chưa say đến nỗi bất tỉnh nhân sự.
Có điều cho dù là vậy thì suy cho cùng sau khi uống say cả cơ thể vẫn có gì đó khang khác, vậy nên chờ khi về tới nhà, mở cửa phòng xong hắn liền ôm chầm lấy bé ngốc, mạnh mẽ hôn bé.
Bởi vì ăn quá nhiều thịt nướng nên cả người bé ngốc toàn mùi thì là, nụ hôn của bé cũng vậy. Đầu lưỡi Từ Văn vẽ theo từng tấc từng tấc khoang miệng bé ngốc, cùng trao đổi hương vị cho nhau, mà bé ngốc cũng lập tức đáp lại liền. Sau khi Từ Văn bắt đầu hôn, người vẫn luôn chủ động như bé ngốc lập tức vươn tay cởi quần áo Từ Văn.
Hai người đóng cửa cởi giày, lăn lộn một hồi lăn tới trên giường luôn, mà lúc này quần áo trên người cả hai cũng đã sớm lột sạch bong.
Có lẽ là do rượu, Từ Văn lần đầu tiên có cảm giác không thể khống chế nổi bản thân, ôm chặt bé ngốc khiến lòng hắn nhớ mong vào lòng, hắn hận không thể nuốt chửng bé vào trong người mới tốt.
Bé ngốc cứ một mực châm lửa khắp nơi, bắt đầu từ lúc hôn, tới lát sau liền đưa tay nắm lấy điểm yếu của hắn đồng thời tuốt lên tuốt xuống….
“Ngốc à…”- Từ Văn lật người chế trụ đối phương, dán sát lên người đối phương, sau đó áp hai thanh lửa nóng lại ma sát cùng nhau.
“Từ Văn, thật thoải mái, Từ Văn, nhanh lên…”- Bé ngốc: “Ư… Ưm” –mà kêu, đồng thời thăm dò hôn lên mặt Từ Văn.
Từ Văn có thể cảm nhận rõ ràng hình dáng của bé ngốc, hắn dựa theo yêu cầu của bé mà vuốt ve, cuối cùng bé ngốc bắn lên tay hắn, mà hắn cũng cảm thấy mình sắp bắn rồi, cố tình cái bộ dạng lau nhà lúc ban chiều của bé ngốc vẫn cứ luôn lượn lờ trước mặt hắn….
Nhấc mông của bé ngốc lên cao một chút, Từ Văn bắt đầu tìm đúng vị trí bắt đầu “thăm hỏi”
Bé ngốc rất phối hợp, nhưng đây dù sao vẫn là lần đầu của Từ Văn, đã vậy hắn lại còn chếch choáng say nữa, gàng vội vàng càng cuống lại chẳng làm dạo đầu gì cả nên thử mấy lần cũng không vào nổi, ngược lại còn làm bé ngốc đau nữa. Sau đó bé ngốc kẹp chặt chân lại: “Sao Từ Văn lại chọc bé?”
Bị bé ngốc kẹp một cái như vậy, Từ Văn vốn đang trên đà bùng nổ lập tức lên đỉnh, sau đó tựa trên người bé ngốc bất động. Uống rượu xong lại còn phát tiết một lần, hô hấp của Từ Văn nhanh chóng đều đều lại.
“Từ Văn, Từ Văn…” – Bé ngốc vẫn còn tỉnh táo, y đẩy đẩy Từ Văn lại phát hiện Từ Văn đã sớm nằm yên bất động rồi, liền thấy hơi bất mãn: “Sao Từ Văn không hôn bé?”
Lầu bầu mấy câu, y vẫn chẳng hiểu tại sao ban nãy Từ Văn lại đi đâm chọc mông mình nên quyết định ngày mai sẽ hỏi lại sau. Nghĩ xong y liền ôm mặt Từ Văn hôn hai miếng, sau đó rúc vào lòng Từ Văn ngủ ngon lành.
Hai người họ thì ngủ tới ngon ngọt mà có người lại phải trằn trọc cả đêm. Trong cơn gió lạnh mùa đông, khi sự hưng phấn vì biết lão đại nhà mình còn sống của Đại Vũ dần tiêu thì chỉ còn sótlại cơn phẫn nộ ngập trời…. Lão đại nhà hắn bị thương nặng tới mức thần trí không rõ rồi thế mà vẫn có người có thể “xuống tay” với y nữa là sao?!!
Với lại dựa theo tình hình mấy người kia nói thì cái người mà lúc trước mà cậu thấy trông khá giống lão đại kia chính là lão đại nhà cậu, nhưng lúc đó cậu lại ngu ngốc nghi đấy là một đôi đồng tính nên hết hoài nghi luôn…
Đại Vũ ngồi trên xe mà lòng hối hận khôn nguôi, sau khi tự giơ tay vả cho mình cái cậu lại đập thùm thụp đầu mình lên kính xe. Kết quả “răng rắc” một tiếng, kính xe thế mà nứt thành mạng nhện luôn…
Che cái đầu mình lại, trong nhất thời Đại Vũ không biết mình nên khóc hay nên cười nữa…
Editor có lời mún nói: Halu mọi ng, lại là chòi đây! Rất cảm ơn các bạn vì vẫn kiên nhẫn chờ mình ra chương cho dù trình mình dở tệ
Vì không muốn để các bạn thất vọng mình quyết định học chun chút tiếng trung để có thể đưa ra bản edit tốt nhất
Ây, mình còn kiếm về cho mọi ng một chiến thần mới cứng ó! Sau này mình sẽ ra 2 chương 1 tuần đăng vào ngày chủ nhật, chương chẵn do mình thầu, chương lẻ do chiến thần kia thầu. Mong mọi người tiếp tục yêu thương và ủng hộ hai bọn mình trong hành trình tiếp theo️
Trấn nhỏ cũng không lớn nhưng vì nằm ở khu vực ven biển, lại thêm khu vực phụ cận có không ít nhà máy nên người cũng chẳng ít, chỉ riêng số lao động nhập cư đã chiếm gần phân nửa rồi.
Khi năm mới đến, những người công nhân này đa số đều chọn về quê ăn tết, trong đó có không ít người chọn trả phòng, vậy nên muốn tìm nhà cho thuê vào thời điểm này chẳng hề khó.
Từ Văn cũng biết không tới mấy ngày nữa chính hắn sẽ trở thành nhân vật chính trong lời đàm tiếu của người trong thôn. Hắn cũng lười nghe mấy cái tin đồn càng thổi càng thối đấy nên hôm đó sau khi tiễn nhà bác cả đi xong hắn liền dẫn bé ngốc rời đi.
Trấn nhỏ mấy năm nay vẫn luôn xây rộng thêm, thế là người nắm trong tay nhiều nhà cửa nhất lại là mấy hộ di dời. Vào nửa cuối năm ngoái, một khu tái định cư cho hộ di dời ở đầu bên kia thị trấn mới khánh thành, Từ Văn đi thẳng tới đó tìm, cuối cùng chọn thuê một căn hộ rộng 80m2. Chủ nhà mới chỉ lát gạch men đơn giản cho nhà vệ sinh, nội thất cũng chẳng có gì nhưng được cái giá thuê không tính là đắt, có tầm 600 một tháng thôi, còn điện nước tính riêng.
Đồng thời Từ Văn bỏ thêm 200 mỗi tháng để thuê nốt phần gara để đỗ con xe điện cà tàng kèm theo mấy đồ lỉnh kỉnh mà hắn dùng để bày hàng.
Chủ nhà là người bản địa, cũng khá dễ thương lượng, Từ Văn trả trước nửa năm tiền thuê nhà, sau khi con gái chủ nhà viết hợp đồng xong liền giao chùm chìa khoá cho họ. Tới ngày thứ hai, hắn liền chuyển toàn bộ đồ gia dụng từ dưới quê lên, hắn và bé ngốc, hai người chung tay bận bịu dọn dẹp cả ngày.
Lúc quay về lấy đồ để chuyển đi, Từ Văn đã vinh hạnh được cảm thụ cảm giác chân thực nhất của một con gấu trúc bự, toàn bộ những người thân sơ đều kéo đến chân thành khuyên nhủ hắn. Bản thân họ vốn đều là trưởng bối của hắn, lại thêm giáo dục từ nhỏ khiến hắn không thể cãi tay đôi với mấy người họ được, nên cuối cùng hắn chỉ có thể cười ruồi rồi tăng nhanh tốc độ dọn dẹp lên.
Ban đầu ba hắn cứ mãi nhớ mong cái vụ xây một căn nhà thật to để hắn có thể dễ dàng kết hôn sinh con đẻ cái, nhưng đâu ai ngờ rằng cuối cùng chính nó lại là thứ tạo nên bi kịch sau này… Từ Văn thở dài, ba mẹ hắn đều đã rời xa nhân thế, trước đây hắn cũng suy xét việc một mình cắm rễ tại đây cho tới khi trút đi hơi thở cuối cùng. Nhưng trên thực tế bây giờ hắn lại sắp rời khỏi chốn này rồi.
Bên ngoài bà nội Từ Văn vẫn chửi rủa liên mồm, bác cả hắn lại chẳng biết trốn đâu mất dạng, trái lại lại có không ít kẻ vô công rồi nghề gần đó mò tới chỉ chỉ trỏ trỏ hắn. Từ Văn không để bé ngốc ra ngoài, sau khi dọn đồ lên xe điện xong mới chở đồ cùng bé ngốc rời đi, sau đó dứt khoát để bé ngốc ở lại trọ… Chí ít ở đấy không có mấy lời đàm tiếu đầy tổn thương kia.
Ở nhà trọ vẫn chưa thể xem tivi được, Từ Văn liền lấy notebook vừa mua rồi tìm phim hoạt hình tải về máy cho bé ngốc xem, còn hắn lại tự quay về chuyển nốt mấy chuyến.
Sau khi chuyển xong chuyến đồ cuối cùng, Từ Văn liền khoá căn nhà này lại, sau đó quay đầu đi về hướng mộ phần của ba mẹ mình.
Cuộc sống ba hắn quá khó khăn, cũng vì lẽ đó mà ông hoàn toàn không có thời gian quan tâm chăm sóc hắn, nhưng Từ Văn vẫn biết rằng ba mẹ thương hắn rất nhiều. Thậm chí hắn vẫn còn nhớ rõ ánh mắt tràn đầy áy náy của họ nhìn hắn vào giây phút lâm chung.
Chắc rằng họ cũng sẽ trông mong hắn lấy vợ sinh con, trải qua cuộc đời bình thường như bao người khác nhỉ? Nhưng tiếc là đời hắn đã định trước phải bước trên con đường tràn ngập chông gai này rồi.
Lần thứ hai trở về trọ tâm trạng Từ Văn hơi phức tạp, nhưng khi thấy bé ngốc bổ nhào về phía mình đòi hôn hắn lại không kiềm được nụ cười trên môi.
Căn nhà 80m2 có kết cấu 2 ngủ một khách, nhưng Từ Văn chỉ để lại một phòng làm phòng ngủ…. Mùa đông mà được ôm người mình thích ngủ mới là chuyện hạnh phúc nhất trần đời!
Nhà này tuy mới chỉ được lát gạch men đơn giản thôi nhưng mà bù lại căn nhà vẫn mới cứng. Nhìn thấy căn phòng mới toanh, Từ Văn liền lôi ra hai đôi dép lê sạch sẽ rồi gọi bé ngốc… đi lau nhà chung. Hắn tính sẽ không vào nhà mà không thay dép như ở dưới quê nữa, cũng vì thế lại càng phải chăm dọn dẹp nhà cửa hơn.
Bé ngốc vui vẻ đi làm việc, sau khi nhận nhiệm vụ từ chỗ Từ Văn xong y liền nằm sấp xuống chuyên chú chà sàn, cái mông nhỏ hếch lên thật cao…
Từ Văn tay cầm giẻ lau, lần này y không lau sàn với bé ngốc mà đi lau bàn ghế, cửa chính cửa sổ,… Ánh mắt lại không nhịn được dõi theo từng động tác của bé ngốc, đồng thời cảm thấy hình như mũi hơi nong nóng, cơ thể còn nảy sinh phản ứng…
Trước đây hắn đâu ngờ mình lại háo sắc đến thế!
Đồ đạc của Từ Văn vốn cũng chẳng nhiều nhặn gì nên sau khi sửa soạn một ngày, ngôi nhà vốn trống trải ban đầu đã trở nên có hơi người rồi.
Nơi này vốn là khu tái định cư, mấy hộ di dời kia rất nhiều người có trong tay tới 3, 4 căn chung cư nên số hộ ở lại đây cũng chẳng nhiều, với lại sau khi khép kín cửa lại thì chẳng nhà nào can thiệp vào chuyện của nhà nào cả. Tuy rằng sẽ không được thân thiết như ở dưới quê, nhưng đây chính là môi trường Từ Văn mong muốn lúc này.
Ban đầu mùng 4 Tất niên vốn là ngày mà nhà cậu nhỏ mời khách, ngày này năm ngoái đã sớm mời Từ Văn đến rồi, nhưng lần này lại gọi điện tới kêu nếu hắn không đuổi thằng ngốc kia đi thì sau này đừng có vác mặt tới nữa.
Nhưng Từ Văn cũng biết bây giờ không phải thời điểm tốt để quay về, dù gì thì giờ cũng là lúc mà họ hàng thân thích tụ tập đông nhất, nếu mà hắn dám vác mặt tới thật thì cũng chỉ tổ rước về cho nhà cậu nhỏ một đống lời đàm tiếu mà thôi. Có điều chờ tới lúc mọi chuyện lắng xuống đôi chút, hắn có thể nhân dịp sinh nhật tới thăm ông bà ngoại sau…
Cuối cùng Từ Văn dứt khoát dẫn bé ngốc lên trấn ăn đồ nướng, cũng đồng thời coi như ăn tiệc mừng tân gia luôn.
Ngày trước cuộc sống của Từ Văn cứ bốn điểm một đường không đổi, từ trước tới nay đều tự nấu tự ăn, luôn chỉ có một người, cho dù có ăn cái gì cũng chẳng thấy ngon, kể cả đồ nướng hắn cũng chưa từng ăn thử bao giờ, nhưng lần này hắn lại gọi không ít món, rồi còn gọi thêm hai lon bia nữa.
Từ thịt cừu xâu nướng, mực nướng cho tới bánh mì nướng, hẹ nướng,… nói chung là trên quầy quán có cái gì thì nướng cái đó, Từ Văn dứt khoát gọi mỗi món một ít.
Bé ngốc vẫn luôn chung một tình yêu mới mấy món đậm vị, vả lại cũng phải công nhận thịt nướng rắc thì là rất thơm, thế là y ăn càng sung sướng.
Còn Từ Văn lại không ăn nhiều xiên nướng cho lắm, còn bia hắn lại uống khá nhiều, uống hết lon này lại tới lon khác.
Trước đây cuộc sống của hắn như một đường thẳng vậy, ngày nối ngày đều lặp đi lặp lại trong một khuôn không đổi, nhưng kể từ khi hắn gặp bé ngốc, đời hắn lại rẽ ngoặt sang một hướng khác, cuộc sống hắn cũng phát sinh biến hoá long trời lở đất. Vả lại sau này hắn cũng không tính quay trở về guồng quay cuộc sống như trước đây nữa.
Nhưng hắn lại không biết cuộc sống trước đây của bé ngốc như nào cả, lại càng không biết cuộc sống sau này của hai người bọn họ sẽ ra sao…
Lại nhấp thêm ngụm bia nữa, Từ Văn thở dài rồi tạm thời đặt nỗi lo sầu luôn đè nặng trong tim mình xuống. Cuối cùng, khi thấy bộ dạng há to miệng ăn hết xiên nướng này tới xiên nướng khác, ăn tới ngon lành cành đào của bé ngốc, hắn liền không nhịn nổi bật cười.
Sau này hắn sẽ càng đối xử với bé ngốc tốt hơn để bé ngốc không thể rời xa khỏi hắn, mà cuộc đời sau này của bé ngốc đương nhiên phải có sự tham dự của hắn mới được.
“Từ Văn ơi, anh ổn chứ?”- Bé ngốc thấy Từ Văn bỗng dưng cười lớn liền hỏi thăm
“Sao tự dưng bé lại hỏi anh ổn không?”
“Lúc trước trông anh không ổn, không vui vẻ cho lắm, bây giờ thì ổn hơn rồi!”- Bé ngốc nghiêm túc trả lời
“Chính xác, bây giờ anh đã nghĩ thông rồi nên vui lắm!”
“Từ Văn vui em cũng vui á!”- Bé ngốc giơ xiên xúc xích nướng ra trước mặt Từ Văn: “Từ Văn, cái này ăn ngon lắm á!”
“Ừ.”- Từ Văn nhận lấy cắn một miếng. Thực ra hắn cũng không để tâm tới việc thân mật với đối phương thêm chút nữa đâu, nhưng nói gì thì nói thì đây vẫn là nơi công cộng… Chờ khi về nhà hắn
với bé ngốc có thể thử đút cơm cho nhau ha…
“Từ Văn ơi, anh có muốn cái này không?” – Bé ngốc bỗng nhiên đẩy cả lon bia trong tay mình tới trước mặt Từ Văn. Lon bia của Từ Văn đã sớm uống hết rồi còn bia của y lại chưa động tới chút nào.
“Vậy bé muốn uống gì nào?”- Trước đây Từ Văn cũng đâu uống rượu đâu, chẳng qua mới rồi tâm trạng không tốt lắm nên mới đả phát hai lon thôi.
“Cái đó!”- Bé ngốc chỉ vào hồng trà đá mà toét miệng cười.
Tuy rằng tâm trạng Từ Văn đã sớm tốt hơn nhiều, nhưng sau khi rời khỏi căn nhà đã gắn bó mật thiết với hắn hơn nửa đời người, trong lòng hắn khó tránh khỏi xuất hiện vài tâm trạng khó nói nên lời, vậy nên sau cùng hắn vẫn uống nốt cốc bia của bé ngốc.
Bé ngốc ăn tới đầy một bụng thịt, hắn ngược lại uống đầy một bụng bia, đầu cũng bắt đầu chếch choáng say rồi.
Lần ăn thịt nướng này ngốn không ít thời gian, buổi tối lúc về nhà thời gian cũng không còn sớm nữa.
Tuy rằng bây giờ vẫn là Tất Niên, nhưng đã có rất nhiều cửa tiệm bên đường mở bán rồi, đặc biệt là mấy tiệm cơm lại càng huyên náo tiếng người, trông vô cùng náo nhiệt.
Bé ngốc đi sát bên cạnh, từ từ chầm chậm dựa lên người hắn, đồng thời lặng lẽ thò một tay qua chạm nhẹ vào tay hắn, rồi lấy ngón tay vẽ lên bàn tay hắn.
Tim Từ Văn nóng lên, hắn vươn tay bắt lấy cái tay đang tác oai tác quái kia. Ngày trước trên đôi bàn tay này có một lớp chai dày, tới nay đã mịn màng hơn không ít, sờ thấy trơn trơn mềm mềm khiến hắn hận không thể nắm lấy cả đời.
Bé ngốc và Từ Văn đều đặt toàn bộ sự chú ý lên đối phương nên đương nhiên không chú ý tới mấy con xe phóng vù qua bên người, lại càng sẽ không chú ý tới trong một con xe nào đó có kẻ vừa theo dõi họ đang vì tắc đường mà tức giận gõ vô lăng.
Đến lúc này Từ Văn mới biết tửu lượng của mình chẳng đâu vào đâu cả. Đối với một số người mà nói thì bia có thể coi như nước mà uống cũng hoàn toàn chẳng có vấn đề gì, nhưng với hắn thì sau khi nốc 3 lon bia cảnh vật trước mắt đã bắt đầu mơ hồ rồi, nhưng đương nhiên vẫn chưa say đến nỗi bất tỉnh nhân sự.
Có điều cho dù là vậy thì suy cho cùng sau khi uống say cả cơ thể vẫn có gì đó khang khác, vậy nên chờ khi về tới nhà, mở cửa phòng xong hắn liền ôm chầm lấy bé ngốc, mạnh mẽ hôn bé.
Bởi vì ăn quá nhiều thịt nướng nên cả người bé ngốc toàn mùi thì là, nụ hôn của bé cũng vậy. Đầu lưỡi Từ Văn vẽ theo từng tấc từng tấc khoang miệng bé ngốc, cùng trao đổi hương vị cho nhau, mà bé ngốc cũng lập tức đáp lại liền. Sau khi Từ Văn bắt đầu hôn, người vẫn luôn chủ động như bé ngốc lập tức vươn tay cởi quần áo Từ Văn.
Hai người đóng cửa cởi giày, lăn lộn một hồi lăn tới trên giường luôn, mà lúc này quần áo trên người cả hai cũng đã sớm lột sạch bong.
Có lẽ là do rượu, Từ Văn lần đầu tiên có cảm giác không thể khống chế nổi bản thân, ôm chặt bé ngốc khiến lòng hắn nhớ mong vào lòng, hắn hận không thể nuốt chửng bé vào trong người mới tốt.
Bé ngốc cứ một mực châm lửa khắp nơi, bắt đầu từ lúc hôn, tới lát sau liền đưa tay nắm lấy điểm yếu của hắn đồng thời tuốt lên tuốt xuống….
“Ngốc à…”- Từ Văn lật người chế trụ đối phương, dán sát lên người đối phương, sau đó áp hai thanh lửa nóng lại ma sát cùng nhau.
“Từ Văn, thật thoải mái, Từ Văn, nhanh lên…”- Bé ngốc: “Ư… Ưm” –mà kêu, đồng thời thăm dò hôn lên mặt Từ Văn.
Từ Văn có thể cảm nhận rõ ràng hình dáng của bé ngốc, hắn dựa theo yêu cầu của bé mà vuốt ve, cuối cùng bé ngốc bắn lên tay hắn, mà hắn cũng cảm thấy mình sắp bắn rồi, cố tình cái bộ dạng lau nhà lúc ban chiều của bé ngốc vẫn cứ luôn lượn lờ trước mặt hắn….
Nhấc mông của bé ngốc lên cao một chút, Từ Văn bắt đầu tìm đúng vị trí bắt đầu “thăm hỏi”
Bé ngốc rất phối hợp, nhưng đây dù sao vẫn là lần đầu của Từ Văn, đã vậy hắn lại còn chếch choáng say nữa, gàng vội vàng càng cuống lại chẳng làm dạo đầu gì cả nên thử mấy lần cũng không vào nổi, ngược lại còn làm bé ngốc đau nữa. Sau đó bé ngốc kẹp chặt chân lại: “Sao Từ Văn lại chọc bé?”
Bị bé ngốc kẹp một cái như vậy, Từ Văn vốn đang trên đà bùng nổ lập tức lên đỉnh, sau đó tựa trên người bé ngốc bất động. Uống rượu xong lại còn phát tiết một lần, hô hấp của Từ Văn nhanh chóng đều đều lại.
“Từ Văn, Từ Văn…” – Bé ngốc vẫn còn tỉnh táo, y đẩy đẩy Từ Văn lại phát hiện Từ Văn đã sớm nằm yên bất động rồi, liền thấy hơi bất mãn: “Sao Từ Văn không hôn bé?”
Lầu bầu mấy câu, y vẫn chẳng hiểu tại sao ban nãy Từ Văn lại đi đâm chọc mông mình nên quyết định ngày mai sẽ hỏi lại sau. Nghĩ xong y liền ôm mặt Từ Văn hôn hai miếng, sau đó rúc vào lòng Từ Văn ngủ ngon lành.
Hai người họ thì ngủ tới ngon ngọt mà có người lại phải trằn trọc cả đêm. Trong cơn gió lạnh mùa đông, khi sự hưng phấn vì biết lão đại nhà mình còn sống của Đại Vũ dần tiêu thì chỉ còn sótlại cơn phẫn nộ ngập trời…. Lão đại nhà hắn bị thương nặng tới mức thần trí không rõ rồi thế mà vẫn có người có thể “xuống tay” với y nữa là sao?!!
Với lại dựa theo tình hình mấy người kia nói thì cái người mà lúc trước mà cậu thấy trông khá giống lão đại kia chính là lão đại nhà cậu, nhưng lúc đó cậu lại ngu ngốc nghi đấy là một đôi đồng tính nên hết hoài nghi luôn…
Đại Vũ ngồi trên xe mà lòng hối hận khôn nguôi, sau khi tự giơ tay vả cho mình cái cậu lại đập thùm thụp đầu mình lên kính xe. Kết quả “răng rắc” một tiếng, kính xe thế mà nứt thành mạng nhện luôn…
Che cái đầu mình lại, trong nhất thời Đại Vũ không biết mình nên khóc hay nên cười nữa…
Editor có lời mún nói: Halu mọi ng, lại là chòi đây! Rất cảm ơn các bạn vì vẫn kiên nhẫn chờ mình ra chương cho dù trình mình dở tệ
Vì không muốn để các bạn thất vọng mình quyết định học chun chút tiếng trung để có thể đưa ra bản edit tốt nhất
Ây, mình còn kiếm về cho mọi ng một chiến thần mới cứng ó! Sau này mình sẽ ra 2 chương 1 tuần đăng vào ngày chủ nhật, chương chẵn do mình thầu, chương lẻ do chiến thần kia thầu. Mong mọi người tiếp tục yêu thương và ủng hộ hai bọn mình trong hành trình tiếp theo️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.