Từ Trên Trời Rơi Xuống Trăm Triệu Vì Sao
Chương 38: Cô xem nó có đồng ý không?
Chu Đản Thát
29/11/2020
Editor: Cindy
Vừa đọc vừa nghe nhạc nhá:vv
____________
Màn hình sáng lên phía chân trời hiện lên bộ phim phóng sự có tên là《Vạn vật và chúng ta》.
Các loài động vật hoang dã ở khắp mọi nơi trên thế giới đều nhìn cảnh con voi ấy đổ rạp xuống đất rồi bị mất đi ngà của chính mình.
Lời tự thuật bên cạnh được Vân Dã chuyển thành ngôn ngữ của bọn chúng.
Tô Nhứ thấy rừng rậm, sa mac, thảo nguyên, đại dương, núi cao, hang động —— vạn vật khắp nơi đang cùng nhau quan sát bộ phim này.
Cô đắm mình trong khung cảnh rung động ấy, mãi đến khi đèn trong rạp sáng lên vẫn còn hoảng hoảng hốt hốt, không phản ứng kịp.
Những người xung quanh lục đục đứng dậy rời đi, phụ đề dần biến mất, hình ảnh cũng thu nhỏ lại, lướt thoáng qua bầy sư tử và báo săn trên đồng cỏ.
Bốn người Tô Nhứ rời đi cuối cùng.
Hốc mắt Nhiếp Thư đỏ hoe, cắn ống hút nói: "Đời tôi thế là viên mãn rồi."
Tô Nhứ tán dương: "Quay cực kỳ cực kỳ tốt luôn! Trở về tôi sẽ cho điểm tuyệt đối!"
Đàm Chi Hành ngáp một cái, nói: "Đi thôi, tôi buồn ngủ rồi."
Nhiếp Thử nhìn hắn vẻ không tin nổi: "Cậu buồn ngủ á?! Sao cậu có thể buồn ngủ? Sao lại buồn ngủ được chứ? Có phải cậu không lĩnh hội được những tinh hoa trong đó không? Nào, lại đây nói thử coi, tôi giúp cậu điều hòa lại cảm xúc, không thể nào! Phim tôi quay chắc chắn - khẳng định - hoàn toàn không thể nào khiến người xem trong rạp cảm thấy buồn ngủ!"
Đàm Chi Hành nghe xong khóe mắt khẽ giật, liếc mắt đi về phía trước.
Lúc Nhiếp Thư chạy đuổi theo thì lại phát hiện có một người đàn ông đeo kính 3D đứng bên cạnh Tô Nhứ, cậu ta cau mày nói: "Ông anh này đi nhầm rạp à? Phim 3D ở bên cạnh cơ mà."
Vân Dã bực bội tháo kính xuống.
Nhiếp Thư: "..."
"Cậu đến mà sao không nói sớm thế!" Nhiếp Thư cảm động nhìn Vân Dã, "Tôi còn tưởng cậu sẽ thật sự không tới cơ!"
"Đúng là nhàm chán." Vân Dã lại đeo kính lên nói, "Tôi đi sang phòng kế bên xem 3D đây."
Vì vậy, vừa xem xong phim phóng sự của Nhiếp Thư thì Vân Dã lại quay đầu đi sang phòng kế bên xem phim thương mại mà Lâm Trạch quay.
Tô Nhứ cũng đi theo.
Thấy hai người bọn họ đều đi, Nhiếp Thư cũng vội vàng kéo Đàm Chi Hành đi theo.
Bọn họ mua vé trực tiếp, sau khi đi ra ngoài ăn đêm xong lại cùng nhau vào rạp chiếu.
Vì duy trì lễ phép khi xem phim nên Nhiếp Thư yên lặng nhìn màn hình, một chút âm thanh cũng không phát ra. Dù vậy, mười ngón tay của cậu ta vẫn lướt nhanh như gió, lạch cạch gửi cả đống lời phỉ nhổ vào trong Wechat nhóm.
Từ kịch bản, đạo cụ, ánh sáng, âm nhạc, cốt truyện của diễn viên,... tất cả đều phán bằng mấy câu từ sắc bén, hoàn toàn không chừa chút mặt mũi nào.
Lại qua Vân Dã, sau khi nhìn lên được mười phút anh liền tháo kính xuống rồi đứng dậy rời đi.
Tô Nhứ đang mải mê ăn bỏng ngô cũng quay sang nhìn chằm chằm hình ảnh anh rời đi không hề ngoảnh đầu lại.
Hai bộ phim với hai phong cách hoàn toàn khác biệt nhưng vẫn khó tránh khỏi việc bị đặt chung một chỗ so sánh. Ngày đầu tiên, Lâm Trạch chiếm được ưu thế ở số lượng vé bán ra, nhưng chủ đề bàn tán của Nhiếp Thư lại cao hơn.
Ba hotsearch hàng đầu trên Weibo đều có liên quan đến bộ phim phóng sự, hất bỏ Lâm Trạch và An Tố Tố sau lưng.
Có rất nhiều các đại V đã đăng bài, viết tràng giang đại hải, phân tích và giải thích bộ phim phóng sự lần này của Nhiếp Thư. Cách thức quay chụp của hắn rất đặc biệt, khiến cho người ta có cảm giác như đang xem một bộ phim điện ảnh, rồi đắm mình vào trong đó, còn tạo ra một sắc thái quay chụp của riêng mình trong phim phóng sự cũng đem đến nhiều vấn đề tốt xấu.
Cũng có người tập trung bàn tán vào vấn đề thợ săn trộm, hô hào mọi người quan tâm đến hoàn cảnh sinh tồn của động vật hoang dã.
Những từ khóa liên quan đến việc Nhiếp Thư tự mình nằm vùng làm thợ săn trộm đã được đẩy lên no.1 hotsearch, độ chú ý và mức độ thảo luận cực kỳ cao. Hắn đã biến mất hơn hai năm trong cái vòng này, giờ đây khi hắn trở về, lại vén lên từng đợt từng đợt sóng thần.
Với mức độ nổi tiếng trên mạng sau khi công chiếu ngày đầu tiên, số lượng vé bán ra của những ngày kế tiếp bắt đầu một đường tăng vọt. Sau buổi công chiếu ngày thứ ba, Nhiếp Thư đã đăng Weibo kể về câu chuyện trong khoảng thời gian nằm vùng, cuối cùng còn ps thêm:
Thật sự rất rất cảm ơn vị nghệ sĩ đã ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu viện, đóng vai người trung gian lúc đó. Người đẹp, tâm hồn lương thiện, kỹ thuật diễn ổn định. Từ nay về sau, cô chính là nghệ sĩ hàng đầu mà tôi muốn hợp tác!
Sau khi đọc xong bài đăng này, tất cả cư dân mạng đều kinh hãi.
"Sốc thật, đó là diễn viên thủ vai ư?!!!"
"Không phải là em gái Tô chứ?!!"
"Nhìn cách tương tác và hỗ trợ giữa Nhiếp đạo diễn và những người khác sau khi về nước... Tôi khẳng định là em gái Tô đó!"
"Vậy cái đoạn trailer mà có người phụ nữ Ấn Độ trên thảo nguyên đó cũng là em gái Tô ư?"
"Trời ạ! Cái này cũng quá chi tiết rồi! Tôi muốn xem lại lần nữa!"
"..."
Không nói rõ ra là vì muốn bảo vệ Tô Nhứ.
Tất cả cư dân mạng đều ở đó đoán xem là vị nghệ sĩ nào nhưng phần lớn mọi người đều tin rằng đó là Tô Nhứ. Với hành động đạo diễn và diễn viên hợp tác nằm vùng tố giác và theo dõi thợ săn trộm, càng có thêm nhiều người đi tới rạp chiếu xem bộ phim phóng sự đó.
Sau ngày đầu tiên ra mắt, tình thế của phim phóng sự đã áp đảo tất cả những bộ phim khác chiếu cùng thời điểm. Mặc dù An Tố Tố cũng nằm trong top hotsearch nhưng thời gian rất ngắn ngủi, việc đánh giá và khen ngợi cũng không đồng nhất.
Bởi vì từng đắc tội với Đường Tuyết cho nên trong chủ đề có không ít antifan tới làm loạn.
Bộ phim phóng sự bị đồng nghiệp không coi ra gì trước đó, giờ đây cũng đã trở thành một con ngựa đen.
Lâm Trạch nhìn các hạng mục số liệu so sánh, sắc mặt vô cùng xấu, cuối cùng trực tiếp ngắt mạng, không nhìn mấy thứ gây bực bội này.
Nhưng không lâu sau, một diễn đàn tin nóng số một đã tiết lộ rằng sở dĩ ban đầu Nhiếp Thư ẩn mình hơn hai năm là bởi vì ekip sản xuất của mình bị bạn tốt A đào đi, dẫn đến việc không có thành viên nòng cốt hợp tác. Do quá thất vọng với chuyện này nên mới xuất ngoại rời đi.
Người bạn tốt A này hiển nhiên là ám chỉ Lâm Trạch.
Lúc phỏng vấn tuyên truyền, có ký giả đã đặt câu hỏi về vấn đề này với Lâm Trạch, bản thân hắn hờ hững nói câu không quen nhưng trong lòng lại tràn đầy phiền muộn.
Đàm Chi Hành đem video cuộc phóng vấn này gửi vào trong nhóm.
Nhiếp Thư:?
Tôi đã sớm coi người bạn A này chết rồi, OK!
Đây là trận chiến giữa bản thân Nhiếp Thư và Lâm Trạch.
Tô Nhứ và An Tố Tố lại càng giống như là người giúp đỡ và cổ vũ cho hai bên nên lúc gặp nhau ở công ty, hai người đều cảm thấy có chút vi diệu.
Về chuyện của chương trình tạp kỹ, đội ngũ sản xuất của chương trình đã tìm đến Triệu Hằng thỏa thuận chuyện hợp đồng.
Triệu Hằng đến hỏi ý kiến của Tô Nhứ.
Sau khi cân nhắc ba phút, Tô Nhứ thản nhiên nhẹ nhàng mở miệng từ chối.
"Chương trình mới của đài Nam Thủy, anh thấy kế hoạch cũng không tệ." Triệu Hằng cảm thấy hơi đáng tiếc, định thử thuyết phục cô.
Tô Nhứ dùng một tay chống cằm, dáng vẻ nghiêm túc tỏ vẻ anh cứ nó tiếp đi em đang nghe đây.
Triệu Hằng hao tổn một phen miệng lưỡi lại mong đợi nhìn Tô Nhứ: "Bây giờ em thấy thế nào?"
Tô Nhứ cười: "Vẫn không đi."
Triệu Hằng: "..."
Không ai nghĩ đến việc Tô Nhứ sẽ thẳng thắn nói không như vậy.
Để tránh việc lão phu nhân cho người tới tìm tận cửa, Tô Nhứ chạy tới chỗ Vân Dã.
Gần đây Vân Dã thích đi tuần núi cùng với Đại Vương, dạo quanh trong rừng từ sáng sớm cho tới chiều tối cũng không biết chán.
Lúc Tô Nhứ tới thì nhìn thấy Đại Vương đang ngậm một con cá từ trong sông rồi đi lên bờ. Nó nhả cá xuống bên chân Vân Dã, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Vân Dã nóng nảy hỏi: "Mày nhìn tao có giống như là đang muốn ăn cá không? Đem cá của mày về đi!"
Đại vương lại ngậm cá lên rồi hất đầu, quẳng luôn con cá về lại sông.
Vân Dã: "..."
Hiển nhiên là Đại Vương cũng không muốn ăn.
Tô Nhứ giẫm lên những tảng đá bên bờ sông, nói: "Tôi tới cùng đi tuần núi với mấy người nè."
Đại Vương quay sang nhìn cô rồi vung vẩy cái đuôi to dài, nó nhấc cái chân vừa dính nước sông vì lau mặt lên đi tới bên cạnh Tô Nhứ.
Vân Dã nói: "Hôm nay không đi."
"Tại sao?" Tô Nhứ tò mò.
Vân Dã hất cằm về phía Đại Vương, tức giận nói: "Nó chọc tức dân làng gần đó, giờ chắc người ta đã vào núi chuẩn bị bắt hổ rồi."
Tô Nhứ: "..."
Con hổ Bangladesh này thuộc Ấn Độ, bên ngoài rừng mưa nhiệt đới có vài thôn dân nhỏ, gia súc họ nuôi thỉnh thoảng sẽ bị động vật ăn thịt to lớn sống ở trong rừng ăn trộm, vì thế nên dân làng quanh đó đã cực kỳ đau đầu và căm giận chuyện này.
Bọn họ bố trí hàng rào tre bao vây xung quanh cũng vẫn vô dụng. Vào ban đêm, khi mà tất cả mọi người chìm trong giấc ngủ con hổ âm thầm lặng lẽ tiến vào cắn chết gia súc.
Bọn chúng rất thông minh, cũng là cao thủ trong việc săn bắt.
Các thôn dân không thể nhịn được nữa nên bắt đầu suy nghĩ biện pháp.
Tô Nhứ ngồi xổm người xuống, đưa tay sờ đầu Đại Vương: "Cũng không đến mức muốn giết Đại Vương chứ?"
"Ưu tiên cân nhắc đến việc bắt lại bán vào sở thú hoặc rạp xiếc, như thế còn có thể được chia cho một khoản tiền." Vân Dã nhàn nhạt nói, "Sau đó mới nghĩ đến việc giết chết, lột da, cái này cũng có thể bán lấy tiền."
Dường như Đại Vương nghe hiểu lời anh nói, gầm lên một tiếng, khí thế hung mãnh.
Nó từ nhỏ đã sống cuộc sống hoang dã, không thể nào nguyện ý đi vườn thú chứ đừng nói đến việc bị bắt vào rạp xiếc rồi bị người ta thuần hóa bắt biểu diễn xiếc thú.
Tô Nhứ duỗi tay sờ mũi, thở dài nói: "Mỗi lần Đại Vương gầm lên tôi đều cảm thấy quá mạnh mẽ."
Dù nó không có ác ý thì bạn cũng vẫn cảm nhận được uy nghiêm phát ra từ trong đó.
"Còn có thể mạnh hơn cơ." Vân Dã chạm nhẹ vào trán Đại Vương, "Trong tiếng hổ gầm chứa sóng hạ âm, chỉ cần cô vừa nghe được sẽ chết."
Tô Nhứ cúi đầu cụng trán với Đại Vương, nghe xong không nhịn được cười.
"Thế thì tôi phải cảm ơn Đại Vương đã không giết tôi rồi nhỉ?"
Vân Dã liếc cô, hỏi: "Sao hôm nay lại tới sớm thế?"
"Tôi mới vừa từ chối show tạp kĩ mà cụ nhà sắp xếp. Nếu bà cụ biết thì thế nào cũng sẽ gọi điện tới lải nhải, tôi không muốn nghe nên tới đây trốn." Tô Nhứ ngẩng đầu nhìn anh, thẳng thắn trả lời.
Vân Dã: "Từ chối?"
Tô Nhứ gật đầu, "Ừ!"
Vân Dã nhìn sang chỗ khác, thời ơ hỏi: "Trước đó không phải cô nói quay show thì có lợi cho cô sao? Sao giờ lại từ chối?"
Anh còn tưởng chuyện Tô Nhứ và Lâu Ngạo tham gia show truyền hình với nhau là chuyện không thể thay đổi, thậm chí còn cầu nguyện đến lúc đó ý thức cộng cảm đừng bao giờ để anh nhìn thấy cảnh hai người này lần nữa.
Không nghĩ tới việc sẽ nghe Tô Nhứ nói cô không quay nữa.
Đúng là ——
Quá đã!
Vị vạn thú vua kia vui sướng quay đầu sang chỗ khác, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tô Nhứ vẫn đang giải thích: "Bởi vì tôi đã liên hệ được với một thiên tài trong việc quản lý thương mại khác tên là Đông Cữu, tôi còn thét một cái giá trên trời để đào được người đó tới."
"Liên lạc rồi mới biết trước kia anh ấy học chung trường với tôi, còn từng nghe nói qua tên tôi." Tô Nhứ xúc động nói, "Quả nhiên hồi còn bé tôi cũng cực kỳ nổi tiếng."
Xác thật là Đông Cữu từng nghe qua tên cô.
Nhưng ấn tượng trong hắn là một đại tiểu thư thành tích ổn định luôn đứng đầu lớp, cao lãnh lại ngạo mạn, thường không coi ai ra gì, hơn nữa tính tình cũng rất tồi tệ.
Dĩ nhiên, Tô Nhứ không thể nào nói thế với Vân Dã chuyện này.
Đoạn lịch sử u tối đó giờ cô chỉ hận Vân Dã nửa chữ cũng không nghe được.
"Lâu Ngạo vì đóa hoa trắng nhỏ của hắn nên dù thế nào cũng sẽ hợp tác với tôi thoát khỏi khống chế của lão phu nhân." Tô Nhứ nói, "Hắn mà cùng tôi hợp tác thì chỉ có lợi chứ không có hại. Đã vậy rồi thì việc gì tôi phải đi tham gia một cái gameshow mà tôi không thích."
Vân Dã nhướng mày, có phần bất ngờ nhìn cô.
"Cô chuẩn bị những thứ này từ khi nào vậy?"
"Vẫn luôn chuẩn bị mà." Tô Nhứ bày ra vẻ mặt vô tội, "Từ khi lão phu nhân muốn tôi và Lâu Ngạo kết hôn ấy. Lúc đó tôi cảm thấy, người nắm quyền Tô gia không thể là bà nữa."
Tô Nhứ thân mật sờ móng vuốt của Đại Vương, híp mắt cười, nhìn tâm trạng có vẻ rất tốt.
"Khoản tiền lão phu nhân cho tôi trước đó tôi đã bỏ một ít vào tổ chức bảo vệ động vật hoang dã ở các nơi rồi. Với tình hình này của Đại Vương chắc dùng tiền là có thể giải quyết được." Tô Nhứ suy xét, nói, "Thứ nó trộm chính là gia súc mà thôn dân cất công nuôi, mà cuộc sống của họ cũng phải dựa vào những thứ này, vậy nên nhất định phải bồi thường, cũng cần làm thêm một cái hàng rào bao quanh nữa, phòng ngừa Đại Vương lại đi qua... Hay là anh thử nói chuyện với Đại Vương xem thế nào? Mọi người chung sống hòa bình với nhau được không?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn Vân Dã, ánh mặt trời chiếu xuống, lộ ra con ngươi màu nâu nhạt xinh đẹp của cô.
Vân Dã cúi đầu, trong ánh mắt là ảnh chiếu ngược nét mặt tươi cười của Tô Nhứ.
Một màn yên tĩnh đẹp đẽ này anh nhìn kiểu nào cũng không thấy chán, khiến anh muốn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng nõn kia, đầu ngón tay nhẹ lướt qua đuôi mắt hơi câu lên kia, lại cúi đầu xuống hôn lên cánh môi mềm mại ấy.
Thấy mãi mà Vân Dã không nói lời nào, Tô Nhứ không khỏi nghiêng đầu, chớp mắt hỏi: "Không được ư?"
Vừa dứt lời thì thấy Vân Dã duỗi tay về phía mình, ngón tay lạnh như băng chạm lên gò má cô, đẩy má cô quay đầu nhìn về phía Đại Vương ở bên cạnh chẳng biết đã rời đi từ khi nào.
Vân Dã nói: "Cô nghĩ nó có đồng ý không?"
Đại Vương sâu sắc cảm thấy hai người bọn họ đã đắm chìm trong thế giới của riêng mình, thật sự không thú vị gì nên tự mình nó đi chơi.
Cuối cùng Đại Vương lại bị Tô Nhứ đưa về.
Cô dùng nhánh cây trên đất vẽ những nét đơn giản hình dê bò, lại vẽ thêm một vòng người và hàng rào bao quanh, tận tình khuyên bảo Đại Vương, kêu nó đừng tiến vào thôn làng, cũng đừng ăn thịt những con trâu bò trong hàng rào.
Đại Vương nhìn rồi lười nhác ngáp một cái.
Tô Nhứ: "..."
Quá khó khăn.
Cô nghiêng đầu nhìn Vân Dã ở bên cạnh đang vừa cười vừa chụp lại mấy nét vẽ đơn giản kia, tức giận nói: "Đừng chụp nữa! Anh qua nói vài câu với Đại Vương đi chứ!"
Vân Dã cất di động vào, duỗi tay vỗ đầu Đại Vương, chỉ vào thôn trang mà Tô Nhứ vẽ, nín cười nói: "Đừng tới chỗ này, sẽ chết đấy, hiểu không?"
Đại Vương nhìn chằm chằm hình vẽ Vân Dã chỉ, sau khi nhìn một lúc lâu thì bỗng nghiêng đầu xuống, dáng vẻ có phần bối rối ngờ vực.
Vân Dã không nhịn được cong eo cười: "Nó không hiểu đó là cái gì cả."
Tô Nhứ: "..."
Cô vừa ngượng vừa giận, ném luôn nhánh cây trong tay đi.
______________
Xin lỗi vì để mọi người đợi lâu như vậy:((
Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì có lẽ hôm nay tớ sẽ cố đăng bù mấy chương lên
À nhân tiện, mọi người đã thưởng thức album đầu tiên của BLACKPINK chưa nào:33
Vừa đọc vừa nghe nhạc nhá:vv
____________
Màn hình sáng lên phía chân trời hiện lên bộ phim phóng sự có tên là《Vạn vật và chúng ta》.
Các loài động vật hoang dã ở khắp mọi nơi trên thế giới đều nhìn cảnh con voi ấy đổ rạp xuống đất rồi bị mất đi ngà của chính mình.
Lời tự thuật bên cạnh được Vân Dã chuyển thành ngôn ngữ của bọn chúng.
Tô Nhứ thấy rừng rậm, sa mac, thảo nguyên, đại dương, núi cao, hang động —— vạn vật khắp nơi đang cùng nhau quan sát bộ phim này.
Cô đắm mình trong khung cảnh rung động ấy, mãi đến khi đèn trong rạp sáng lên vẫn còn hoảng hoảng hốt hốt, không phản ứng kịp.
Những người xung quanh lục đục đứng dậy rời đi, phụ đề dần biến mất, hình ảnh cũng thu nhỏ lại, lướt thoáng qua bầy sư tử và báo săn trên đồng cỏ.
Bốn người Tô Nhứ rời đi cuối cùng.
Hốc mắt Nhiếp Thư đỏ hoe, cắn ống hút nói: "Đời tôi thế là viên mãn rồi."
Tô Nhứ tán dương: "Quay cực kỳ cực kỳ tốt luôn! Trở về tôi sẽ cho điểm tuyệt đối!"
Đàm Chi Hành ngáp một cái, nói: "Đi thôi, tôi buồn ngủ rồi."
Nhiếp Thử nhìn hắn vẻ không tin nổi: "Cậu buồn ngủ á?! Sao cậu có thể buồn ngủ? Sao lại buồn ngủ được chứ? Có phải cậu không lĩnh hội được những tinh hoa trong đó không? Nào, lại đây nói thử coi, tôi giúp cậu điều hòa lại cảm xúc, không thể nào! Phim tôi quay chắc chắn - khẳng định - hoàn toàn không thể nào khiến người xem trong rạp cảm thấy buồn ngủ!"
Đàm Chi Hành nghe xong khóe mắt khẽ giật, liếc mắt đi về phía trước.
Lúc Nhiếp Thư chạy đuổi theo thì lại phát hiện có một người đàn ông đeo kính 3D đứng bên cạnh Tô Nhứ, cậu ta cau mày nói: "Ông anh này đi nhầm rạp à? Phim 3D ở bên cạnh cơ mà."
Vân Dã bực bội tháo kính xuống.
Nhiếp Thư: "..."
"Cậu đến mà sao không nói sớm thế!" Nhiếp Thư cảm động nhìn Vân Dã, "Tôi còn tưởng cậu sẽ thật sự không tới cơ!"
"Đúng là nhàm chán." Vân Dã lại đeo kính lên nói, "Tôi đi sang phòng kế bên xem 3D đây."
Vì vậy, vừa xem xong phim phóng sự của Nhiếp Thư thì Vân Dã lại quay đầu đi sang phòng kế bên xem phim thương mại mà Lâm Trạch quay.
Tô Nhứ cũng đi theo.
Thấy hai người bọn họ đều đi, Nhiếp Thư cũng vội vàng kéo Đàm Chi Hành đi theo.
Bọn họ mua vé trực tiếp, sau khi đi ra ngoài ăn đêm xong lại cùng nhau vào rạp chiếu.
Vì duy trì lễ phép khi xem phim nên Nhiếp Thư yên lặng nhìn màn hình, một chút âm thanh cũng không phát ra. Dù vậy, mười ngón tay của cậu ta vẫn lướt nhanh như gió, lạch cạch gửi cả đống lời phỉ nhổ vào trong Wechat nhóm.
Từ kịch bản, đạo cụ, ánh sáng, âm nhạc, cốt truyện của diễn viên,... tất cả đều phán bằng mấy câu từ sắc bén, hoàn toàn không chừa chút mặt mũi nào.
Lại qua Vân Dã, sau khi nhìn lên được mười phút anh liền tháo kính xuống rồi đứng dậy rời đi.
Tô Nhứ đang mải mê ăn bỏng ngô cũng quay sang nhìn chằm chằm hình ảnh anh rời đi không hề ngoảnh đầu lại.
Hai bộ phim với hai phong cách hoàn toàn khác biệt nhưng vẫn khó tránh khỏi việc bị đặt chung một chỗ so sánh. Ngày đầu tiên, Lâm Trạch chiếm được ưu thế ở số lượng vé bán ra, nhưng chủ đề bàn tán của Nhiếp Thư lại cao hơn.
Ba hotsearch hàng đầu trên Weibo đều có liên quan đến bộ phim phóng sự, hất bỏ Lâm Trạch và An Tố Tố sau lưng.
Có rất nhiều các đại V đã đăng bài, viết tràng giang đại hải, phân tích và giải thích bộ phim phóng sự lần này của Nhiếp Thư. Cách thức quay chụp của hắn rất đặc biệt, khiến cho người ta có cảm giác như đang xem một bộ phim điện ảnh, rồi đắm mình vào trong đó, còn tạo ra một sắc thái quay chụp của riêng mình trong phim phóng sự cũng đem đến nhiều vấn đề tốt xấu.
Cũng có người tập trung bàn tán vào vấn đề thợ săn trộm, hô hào mọi người quan tâm đến hoàn cảnh sinh tồn của động vật hoang dã.
Những từ khóa liên quan đến việc Nhiếp Thư tự mình nằm vùng làm thợ săn trộm đã được đẩy lên no.1 hotsearch, độ chú ý và mức độ thảo luận cực kỳ cao. Hắn đã biến mất hơn hai năm trong cái vòng này, giờ đây khi hắn trở về, lại vén lên từng đợt từng đợt sóng thần.
Với mức độ nổi tiếng trên mạng sau khi công chiếu ngày đầu tiên, số lượng vé bán ra của những ngày kế tiếp bắt đầu một đường tăng vọt. Sau buổi công chiếu ngày thứ ba, Nhiếp Thư đã đăng Weibo kể về câu chuyện trong khoảng thời gian nằm vùng, cuối cùng còn ps thêm:
Thật sự rất rất cảm ơn vị nghệ sĩ đã ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu viện, đóng vai người trung gian lúc đó. Người đẹp, tâm hồn lương thiện, kỹ thuật diễn ổn định. Từ nay về sau, cô chính là nghệ sĩ hàng đầu mà tôi muốn hợp tác!
Sau khi đọc xong bài đăng này, tất cả cư dân mạng đều kinh hãi.
"Sốc thật, đó là diễn viên thủ vai ư?!!!"
"Không phải là em gái Tô chứ?!!"
"Nhìn cách tương tác và hỗ trợ giữa Nhiếp đạo diễn và những người khác sau khi về nước... Tôi khẳng định là em gái Tô đó!"
"Vậy cái đoạn trailer mà có người phụ nữ Ấn Độ trên thảo nguyên đó cũng là em gái Tô ư?"
"Trời ạ! Cái này cũng quá chi tiết rồi! Tôi muốn xem lại lần nữa!"
"..."
Không nói rõ ra là vì muốn bảo vệ Tô Nhứ.
Tất cả cư dân mạng đều ở đó đoán xem là vị nghệ sĩ nào nhưng phần lớn mọi người đều tin rằng đó là Tô Nhứ. Với hành động đạo diễn và diễn viên hợp tác nằm vùng tố giác và theo dõi thợ săn trộm, càng có thêm nhiều người đi tới rạp chiếu xem bộ phim phóng sự đó.
Sau ngày đầu tiên ra mắt, tình thế của phim phóng sự đã áp đảo tất cả những bộ phim khác chiếu cùng thời điểm. Mặc dù An Tố Tố cũng nằm trong top hotsearch nhưng thời gian rất ngắn ngủi, việc đánh giá và khen ngợi cũng không đồng nhất.
Bởi vì từng đắc tội với Đường Tuyết cho nên trong chủ đề có không ít antifan tới làm loạn.
Bộ phim phóng sự bị đồng nghiệp không coi ra gì trước đó, giờ đây cũng đã trở thành một con ngựa đen.
Lâm Trạch nhìn các hạng mục số liệu so sánh, sắc mặt vô cùng xấu, cuối cùng trực tiếp ngắt mạng, không nhìn mấy thứ gây bực bội này.
Nhưng không lâu sau, một diễn đàn tin nóng số một đã tiết lộ rằng sở dĩ ban đầu Nhiếp Thư ẩn mình hơn hai năm là bởi vì ekip sản xuất của mình bị bạn tốt A đào đi, dẫn đến việc không có thành viên nòng cốt hợp tác. Do quá thất vọng với chuyện này nên mới xuất ngoại rời đi.
Người bạn tốt A này hiển nhiên là ám chỉ Lâm Trạch.
Lúc phỏng vấn tuyên truyền, có ký giả đã đặt câu hỏi về vấn đề này với Lâm Trạch, bản thân hắn hờ hững nói câu không quen nhưng trong lòng lại tràn đầy phiền muộn.
Đàm Chi Hành đem video cuộc phóng vấn này gửi vào trong nhóm.
Nhiếp Thư:?
Tôi đã sớm coi người bạn A này chết rồi, OK!
Đây là trận chiến giữa bản thân Nhiếp Thư và Lâm Trạch.
Tô Nhứ và An Tố Tố lại càng giống như là người giúp đỡ và cổ vũ cho hai bên nên lúc gặp nhau ở công ty, hai người đều cảm thấy có chút vi diệu.
Về chuyện của chương trình tạp kỹ, đội ngũ sản xuất của chương trình đã tìm đến Triệu Hằng thỏa thuận chuyện hợp đồng.
Triệu Hằng đến hỏi ý kiến của Tô Nhứ.
Sau khi cân nhắc ba phút, Tô Nhứ thản nhiên nhẹ nhàng mở miệng từ chối.
"Chương trình mới của đài Nam Thủy, anh thấy kế hoạch cũng không tệ." Triệu Hằng cảm thấy hơi đáng tiếc, định thử thuyết phục cô.
Tô Nhứ dùng một tay chống cằm, dáng vẻ nghiêm túc tỏ vẻ anh cứ nó tiếp đi em đang nghe đây.
Triệu Hằng hao tổn một phen miệng lưỡi lại mong đợi nhìn Tô Nhứ: "Bây giờ em thấy thế nào?"
Tô Nhứ cười: "Vẫn không đi."
Triệu Hằng: "..."
Không ai nghĩ đến việc Tô Nhứ sẽ thẳng thắn nói không như vậy.
Để tránh việc lão phu nhân cho người tới tìm tận cửa, Tô Nhứ chạy tới chỗ Vân Dã.
Gần đây Vân Dã thích đi tuần núi cùng với Đại Vương, dạo quanh trong rừng từ sáng sớm cho tới chiều tối cũng không biết chán.
Lúc Tô Nhứ tới thì nhìn thấy Đại Vương đang ngậm một con cá từ trong sông rồi đi lên bờ. Nó nhả cá xuống bên chân Vân Dã, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Vân Dã nóng nảy hỏi: "Mày nhìn tao có giống như là đang muốn ăn cá không? Đem cá của mày về đi!"
Đại vương lại ngậm cá lên rồi hất đầu, quẳng luôn con cá về lại sông.
Vân Dã: "..."
Hiển nhiên là Đại Vương cũng không muốn ăn.
Tô Nhứ giẫm lên những tảng đá bên bờ sông, nói: "Tôi tới cùng đi tuần núi với mấy người nè."
Đại Vương quay sang nhìn cô rồi vung vẩy cái đuôi to dài, nó nhấc cái chân vừa dính nước sông vì lau mặt lên đi tới bên cạnh Tô Nhứ.
Vân Dã nói: "Hôm nay không đi."
"Tại sao?" Tô Nhứ tò mò.
Vân Dã hất cằm về phía Đại Vương, tức giận nói: "Nó chọc tức dân làng gần đó, giờ chắc người ta đã vào núi chuẩn bị bắt hổ rồi."
Tô Nhứ: "..."
Con hổ Bangladesh này thuộc Ấn Độ, bên ngoài rừng mưa nhiệt đới có vài thôn dân nhỏ, gia súc họ nuôi thỉnh thoảng sẽ bị động vật ăn thịt to lớn sống ở trong rừng ăn trộm, vì thế nên dân làng quanh đó đã cực kỳ đau đầu và căm giận chuyện này.
Bọn họ bố trí hàng rào tre bao vây xung quanh cũng vẫn vô dụng. Vào ban đêm, khi mà tất cả mọi người chìm trong giấc ngủ con hổ âm thầm lặng lẽ tiến vào cắn chết gia súc.
Bọn chúng rất thông minh, cũng là cao thủ trong việc săn bắt.
Các thôn dân không thể nhịn được nữa nên bắt đầu suy nghĩ biện pháp.
Tô Nhứ ngồi xổm người xuống, đưa tay sờ đầu Đại Vương: "Cũng không đến mức muốn giết Đại Vương chứ?"
"Ưu tiên cân nhắc đến việc bắt lại bán vào sở thú hoặc rạp xiếc, như thế còn có thể được chia cho một khoản tiền." Vân Dã nhàn nhạt nói, "Sau đó mới nghĩ đến việc giết chết, lột da, cái này cũng có thể bán lấy tiền."
Dường như Đại Vương nghe hiểu lời anh nói, gầm lên một tiếng, khí thế hung mãnh.
Nó từ nhỏ đã sống cuộc sống hoang dã, không thể nào nguyện ý đi vườn thú chứ đừng nói đến việc bị bắt vào rạp xiếc rồi bị người ta thuần hóa bắt biểu diễn xiếc thú.
Tô Nhứ duỗi tay sờ mũi, thở dài nói: "Mỗi lần Đại Vương gầm lên tôi đều cảm thấy quá mạnh mẽ."
Dù nó không có ác ý thì bạn cũng vẫn cảm nhận được uy nghiêm phát ra từ trong đó.
"Còn có thể mạnh hơn cơ." Vân Dã chạm nhẹ vào trán Đại Vương, "Trong tiếng hổ gầm chứa sóng hạ âm, chỉ cần cô vừa nghe được sẽ chết."
Tô Nhứ cúi đầu cụng trán với Đại Vương, nghe xong không nhịn được cười.
"Thế thì tôi phải cảm ơn Đại Vương đã không giết tôi rồi nhỉ?"
Vân Dã liếc cô, hỏi: "Sao hôm nay lại tới sớm thế?"
"Tôi mới vừa từ chối show tạp kĩ mà cụ nhà sắp xếp. Nếu bà cụ biết thì thế nào cũng sẽ gọi điện tới lải nhải, tôi không muốn nghe nên tới đây trốn." Tô Nhứ ngẩng đầu nhìn anh, thẳng thắn trả lời.
Vân Dã: "Từ chối?"
Tô Nhứ gật đầu, "Ừ!"
Vân Dã nhìn sang chỗ khác, thời ơ hỏi: "Trước đó không phải cô nói quay show thì có lợi cho cô sao? Sao giờ lại từ chối?"
Anh còn tưởng chuyện Tô Nhứ và Lâu Ngạo tham gia show truyền hình với nhau là chuyện không thể thay đổi, thậm chí còn cầu nguyện đến lúc đó ý thức cộng cảm đừng bao giờ để anh nhìn thấy cảnh hai người này lần nữa.
Không nghĩ tới việc sẽ nghe Tô Nhứ nói cô không quay nữa.
Đúng là ——
Quá đã!
Vị vạn thú vua kia vui sướng quay đầu sang chỗ khác, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tô Nhứ vẫn đang giải thích: "Bởi vì tôi đã liên hệ được với một thiên tài trong việc quản lý thương mại khác tên là Đông Cữu, tôi còn thét một cái giá trên trời để đào được người đó tới."
"Liên lạc rồi mới biết trước kia anh ấy học chung trường với tôi, còn từng nghe nói qua tên tôi." Tô Nhứ xúc động nói, "Quả nhiên hồi còn bé tôi cũng cực kỳ nổi tiếng."
Xác thật là Đông Cữu từng nghe qua tên cô.
Nhưng ấn tượng trong hắn là một đại tiểu thư thành tích ổn định luôn đứng đầu lớp, cao lãnh lại ngạo mạn, thường không coi ai ra gì, hơn nữa tính tình cũng rất tồi tệ.
Dĩ nhiên, Tô Nhứ không thể nào nói thế với Vân Dã chuyện này.
Đoạn lịch sử u tối đó giờ cô chỉ hận Vân Dã nửa chữ cũng không nghe được.
"Lâu Ngạo vì đóa hoa trắng nhỏ của hắn nên dù thế nào cũng sẽ hợp tác với tôi thoát khỏi khống chế của lão phu nhân." Tô Nhứ nói, "Hắn mà cùng tôi hợp tác thì chỉ có lợi chứ không có hại. Đã vậy rồi thì việc gì tôi phải đi tham gia một cái gameshow mà tôi không thích."
Vân Dã nhướng mày, có phần bất ngờ nhìn cô.
"Cô chuẩn bị những thứ này từ khi nào vậy?"
"Vẫn luôn chuẩn bị mà." Tô Nhứ bày ra vẻ mặt vô tội, "Từ khi lão phu nhân muốn tôi và Lâu Ngạo kết hôn ấy. Lúc đó tôi cảm thấy, người nắm quyền Tô gia không thể là bà nữa."
Tô Nhứ thân mật sờ móng vuốt của Đại Vương, híp mắt cười, nhìn tâm trạng có vẻ rất tốt.
"Khoản tiền lão phu nhân cho tôi trước đó tôi đã bỏ một ít vào tổ chức bảo vệ động vật hoang dã ở các nơi rồi. Với tình hình này của Đại Vương chắc dùng tiền là có thể giải quyết được." Tô Nhứ suy xét, nói, "Thứ nó trộm chính là gia súc mà thôn dân cất công nuôi, mà cuộc sống của họ cũng phải dựa vào những thứ này, vậy nên nhất định phải bồi thường, cũng cần làm thêm một cái hàng rào bao quanh nữa, phòng ngừa Đại Vương lại đi qua... Hay là anh thử nói chuyện với Đại Vương xem thế nào? Mọi người chung sống hòa bình với nhau được không?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn Vân Dã, ánh mặt trời chiếu xuống, lộ ra con ngươi màu nâu nhạt xinh đẹp của cô.
Vân Dã cúi đầu, trong ánh mắt là ảnh chiếu ngược nét mặt tươi cười của Tô Nhứ.
Một màn yên tĩnh đẹp đẽ này anh nhìn kiểu nào cũng không thấy chán, khiến anh muốn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng nõn kia, đầu ngón tay nhẹ lướt qua đuôi mắt hơi câu lên kia, lại cúi đầu xuống hôn lên cánh môi mềm mại ấy.
Thấy mãi mà Vân Dã không nói lời nào, Tô Nhứ không khỏi nghiêng đầu, chớp mắt hỏi: "Không được ư?"
Vừa dứt lời thì thấy Vân Dã duỗi tay về phía mình, ngón tay lạnh như băng chạm lên gò má cô, đẩy má cô quay đầu nhìn về phía Đại Vương ở bên cạnh chẳng biết đã rời đi từ khi nào.
Vân Dã nói: "Cô nghĩ nó có đồng ý không?"
Đại Vương sâu sắc cảm thấy hai người bọn họ đã đắm chìm trong thế giới của riêng mình, thật sự không thú vị gì nên tự mình nó đi chơi.
Cuối cùng Đại Vương lại bị Tô Nhứ đưa về.
Cô dùng nhánh cây trên đất vẽ những nét đơn giản hình dê bò, lại vẽ thêm một vòng người và hàng rào bao quanh, tận tình khuyên bảo Đại Vương, kêu nó đừng tiến vào thôn làng, cũng đừng ăn thịt những con trâu bò trong hàng rào.
Đại Vương nhìn rồi lười nhác ngáp một cái.
Tô Nhứ: "..."
Quá khó khăn.
Cô nghiêng đầu nhìn Vân Dã ở bên cạnh đang vừa cười vừa chụp lại mấy nét vẽ đơn giản kia, tức giận nói: "Đừng chụp nữa! Anh qua nói vài câu với Đại Vương đi chứ!"
Vân Dã cất di động vào, duỗi tay vỗ đầu Đại Vương, chỉ vào thôn trang mà Tô Nhứ vẽ, nín cười nói: "Đừng tới chỗ này, sẽ chết đấy, hiểu không?"
Đại Vương nhìn chằm chằm hình vẽ Vân Dã chỉ, sau khi nhìn một lúc lâu thì bỗng nghiêng đầu xuống, dáng vẻ có phần bối rối ngờ vực.
Vân Dã không nhịn được cong eo cười: "Nó không hiểu đó là cái gì cả."
Tô Nhứ: "..."
Cô vừa ngượng vừa giận, ném luôn nhánh cây trong tay đi.
______________
Xin lỗi vì để mọi người đợi lâu như vậy:((
Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì có lẽ hôm nay tớ sẽ cố đăng bù mấy chương lên
À nhân tiện, mọi người đã thưởng thức album đầu tiên của BLACKPINK chưa nào:33
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.