Từ Trên Trời Rơi Xuống Trăm Triệu Vì Sao
Chương 7: Vạn vật đều là đàn em của tôi
Chu Đản Thát
29/11/2020
Editor: Cindy
Vân Dã lái xe chở hai người đến gặp thợ trang điểm có tiếng.
Trên đường đi Nhiếp Thư hỏi cô: "Tiếng Anh của cô thế nào?"
Tô Nhứ giơ tay làm động tác OK.
Nhiếp Thư gật đầu nói: "Tốt lắm, A Ni là người Ấn Độ —— "
Tô Nhứ lập tức trợn mắt nói: "... Tôi không biết nói tiếng Ấn Độ."
"Yên tâm, bọn họ cũng không biết. Giao tiếp đều bằng tiếng Anh, ôi tiếng Anh chết tiệt!" Nhiếp Thư khoa tay múa chân, rồi nói với cô về kịch bản cùng nhân vật tạm thời, "Đối phương biết người tới trao đổi là một phụ nữ Ấn Độ, cho nên chúng ta phải hóa trang cách ăn mặc một lượt, tôi đối rất có lòng tin với thợ trang điểm của mình, cô cứ nhìn tôi thì rõ."
Tô Nhứ đánh giá hắn, gật đầu tán thưởng.
Đạo diễn và diễn viên đều rất thuần thục khi nói về vai diễn.
Vân Dã dừng xe ở ven đường, bên cạnh còn đậu một chiếc xe RV màu xám, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cửa xe RV mở ra, một người đàn ông cao gầy trong miệng ngậm thuốc lá từ bên trong xe đi tới.
So với Nhiếp Thư bẩn thỉu thì người đàn ông ăn mặc tinh xảo này càng giống như là một người lữ hành tới đây nghỉ phép hơn.
"Vị này là Đàm lão sư của chúng ta, được người trong nghề gọi là người đàn ông có bàn tay thần thánh." Nhiếp Thư giới thiệu sơ lược một lát liền đi vào trong xe, đưa quần áo đã chuẩn bị sẵn cho Tô Nhứ.
Sau khi Tô Nhứ tiến vào bên trong lòng không khỏi xúc động, không hổ là đóng phim, trong xe chứa đủ loại quần áo và đồ dùng biểu diễn.
Đàm Chi Hành đứng bên ngoài hút xong một điếu thuốc mới bắt đầu làm việc.
Bởi vì có Vân Dã ở đây, lại đều cùng một nước, không có chướng ngại trong việc trao đổi, hơn nữa đều là người trong vòng điện ảnh và truyền hình cho nên Tô Nhứ không có đề phòng quá nhiều.
Cô thật sự xem cái này như một lần quay phim.
Dù sao quay phim phóng sự cũng là quay mà!
Khi Tô Nhứ đang cùng Đàm Chi Hành trao đổi về việc trang điểm và nhân vật thì Nhiếp Thư cũng đang nói chuyện với Vân Dã về bộ phim và một vài video phỏng vấn mà Tô Nhứ tham gia.
Nhiếp Thư hỏi: "Trên mạng có chiếu phim không?"
Vân Dã: "Không."
"Vậy thì chỉ có thể xem trailer." Nhiếp Thư mân mê điện thoại di động, tự mình mở trailer xem một lượt, "Không xem phim thì rất khó phán đoán."
Vân Dã khịt mũi nói: "Tìm một lúc trên mạng thì ra cả đống."
Nhiếp Thư trợn mắt nhìn hắn nói: "Tôi có chết cũng không xem bản lậu! Cậu cũng không được phép xem!"
Vân Dã cười nhạt đáp: "Ông đây cũng không thèm xem."
"Phim Trương Thành quay? Chu Tuyền tham gia, còn có Tôn Hiểu Kỳ, Vương Giai Húc,... Đội hình này thật sự không tồi nha. Chỉ có mỗi một người mới, lại còn đảm nhiệm vai nữ chính của bộ phim, con bà nó chứ! Cô đúng là sao Tử Vi giáng thế mà!" Nhiếp Thư quay đầu liếc nhìn Tô Nhứ.
Tô Nhứ khiêm tốn nói: "Quá khen, quá khen."
"Nhìn nhiệt độ này, cô chắc là rất bận rộn lắm nhỉ?" Nhiếp Thư cảm động nói, "Thật là làm khó một ngôi sao Tử Vi như cô ngàn dặm xa xôi tới đây tiếp viện!"
"Cũng không phải là bề bộn nhiều việc..." Tô Nhứ có chút chột dạ.
Vân Dã ở bên cạnh hừ một tiếng nói: "Bây giờ còn có người chịu tìm cô ấy đi quay phim thì quả là vui vẻ muốn chết."
Tô Nhứ: "..."
Anh không nên quá hiểu tôi như thế đâu!
Nhưng mà ngón tay của Nhiếp Thư vừa lướt một cái liền nhìn thấy vụ bôi đen của Tô Nhứ.
Video bàn tới thực hư về vị kim chủ lắm tiền, cùng với đó là các loại bình luận, lông mày Nhiếp Thư nhướng lên, ngẩng đầu nhìn cô đầy quỷ dị, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Vân Dã nói: "Giả."
"Cậu cũng biết?" Nhiếp Thư buồn bực nhìn hắn.
Tô Nhứ nhạy cảm nhận ra được việc Nhiếp Thư nhìn thấy scandal, vì vậy nói: "Đó là em họ của tôi, có người cố ý đăng video để bôi đen."
Nhiếp Thư bừng tỉnh, cũng không suy nghĩ nhiều, thở dài nói: "Người nổi tiếng thì lắm thị phi, Nhưng mà tôi cũng rất hiểu, nhớ lại năm đó khi tôi vừa mới trở nên nổi tiếng, bọn họ hận không thể đem mấy việc xấu của mười tám đời tổ tông nhà tôi moi ra."
Đàm Chi Hành cười lạnh nói: "Trên mạng toàn là mấy lời bình luận ngu xuẩn, quan tâm chúng làm gì."
Nhiếp Thư nói: "Lời nói bịa đặt chính là lưỡi dao sắc bén nhất đấy, nó sẽ đâm sâu vào trong lòng của mỗi người, thực sự rất đau."
Đàm Chi Hành nhìn hắn, "Cho nên cậu buộc phải chạy tới nơi rách nát này để quay phim phóng sự đúng không?"
Nhiếp Thư không phục nói: "Tớ đây là đang hiến thân vì lý tưởng, tại sao cậu lại cho rằng vì cư dân mạng đột nhiên chửi bới tớ chứ! Đang ở trước mặt mọi người mà, cậu cho tớ chút mặt mũi đi! Tớ sẽ không quay phim nữa!"
Đàm Chi Hành cùng Vân Dã nhìn hắn đầy khinh bỉ, rõ ràng không tin.
Nhiếp Thư bị nhìn như vậy không nói lên lời một lúc, giơ tay nói: "Tớ thề! Sau khi phim phóng sự này quay chụp xong ông đây sẽ về nước!"
Tô Nhứ định hỏi hắn tại sao đột nhiên lại chạy sang châu Phi quay phim phóng sự, nhưng lại cảm thấy hỏi lúc này sẽ có chút lúng túng. Dù sao quan hệ của bọn họ cũng chưa thân thiết tới mức đó, liên quan đến vấn đề riêng tư hỏi thì khẳng định người ta sẽ không vui vẻ gì mà trả lời, vậy nên cô nhịn xuống không hỏi.
Dưới bàn tay thần kì của Đàm Chi Hành, một mỹ nhân Ấn Độ hốc mắt sâu, sống mũi cao hẹp xuất hiện trước mặt mấy người.
Khuôn mặt của Tô Nhứ vốn đã tinh xảo, vô cùng xinh đẹp, nổi bật dưới lớp trang điểm và bộ quần áo, giờ phút này còn có tám phần vẻ đẹp dị vực. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, chắc chắn sẽ không có ai nghĩ rằng cô là người Trung Quốc.
Đàm Chi Hành uốn xoăn mái dài của cô, tết thành bím tóc đuôi cá để trước vai, lại đội khăn chùm đầu màu đỏ lên cho cô che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt thâm thúy xinh đẹp, sau đó búng ngón tay tỏ vẻ hài lòng.
"Đi thôi, chúc mọi người may mắn." Đàm Chi Hành cầm lấy di động chụp tanh tách mấy tấm ảnh của Tô Nhứ xong thì đem người đuổi xuống xe.
Tô Nhứ nói: "Thầy Đàm, chụp xong rồi thì gửi cho tôi một phần nhé!"
Đàm Chi Hành: "Cô tự chụp đi."
Hắn đóng bộp cửa xe lại, ngã xuống giường chuẩn bị đi ngủ tiếp.
Tô Nhứ: "..."
Ồ, được thôi.
Bên phía Nhiếp Thư nhận được điện thoại, đi tới một xe khác, ra hiệu cho Vân Dã.
Vân Dã mở cửa xe cho Tô Nhứ: "Đi lên đi."
Tô Nhứ khom người vào xe: "Nhiếp đạo không đi cùng chúng ta à?"
Vân Dã đi vòng sang ghế lái, nói: "Chúng ta tách ra hành động, tôi đưa cô đến công xưởng."
Vai trò của anh là tài xế kiêm tay chân của Tô Nhứ.
Tô Nhứ có thể bình tĩnh như vậy phần lớn nguyên nhân đều nhờ vào Vân Dã. Bên người là một vị có siêu năng lực của vua vạn thú đi cùng hỏi sao không an tâm cho được.
Không thể không nói rằng cô đã có sự tín nhiệm cùng cảm giác an toàn vô hình đối với Vân Dã.
Vì vậy sau khi lên xe, cô lập tức muốn lấy điện thoại ra tự sướng, kết quả phát hiện cô không mang di động tới đây nên thuận tiện nghiêng đầu sang mượn Vân Dã
Vân Dã vẻ mặt vô ngữ mà đưa điện thoại di động cho cô.
Nghe âm thanh chụp tanh tách không ngừng, Vân Dã nhịn không được nhìn cô: "Chuyện này nhất định có nguy hiểm, cô không sợ sao?"
Tô Nhứ xem mấy bức ảnh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đối với chuyện bản thân đã chắc chắn có thể làm tốt thì không cần phải quá sợ làm gì."
Vân Dã nhướng mày, có chút kinh ngạc với câu trả lời của cô.
"Trước kia lúc tôi lên mạng tra các tài liệu liên quan đến châu Phi đã nhìn thấy không ít tin về săn trộm động vật hoang dã. Châu Phi là thiên đường của động vật hoang dã thì cũng là địa phương của thợ săn trộm. Nhiệm vụ của anh là chống lại những kẻ săn trộm kia mà." Tô Nhứ thử điều chỉnh ống kính về phía mình, vừa chụp vừa nói, "Hơn nữa chỉ nhìn thấy hình ảnh động vật bị sát hại qua màn hình trên mạng thôi đã khiến cho tôi rất tức giận rồi, đợi tí nữa đến hiện trường chính mắt nhìn thấy cảnh đó, tôi sợ mình sẽ không nhịn được giận mà cầm dao chém hết bọn chúng mất."
Cô giơ nắm đấm về phía Vân Dã, mặt đầy vẻ chính trực.
Ánh mắt Vân Dã nhìn về phía trước, không mặn không nhạt nói: "Tất cả bọn chúng đều có súng."
"... Vậy coi như tôi chưa nói gì." Tô Nhứ nhìn nắm đấm nhỏ của mình một lúc, yên lặng che mặt.
Cô cầm điện thoại di động, nghiêng người sang chụp cả mình lẫn Vân Dã vào máy, tò mò đặt câu hỏi: "Này, lần trước có nói qua, trước kia anh không phải đã đuổi theo một nhóm săn trộm ở sa mạc rồi sao?"
"Châu Phi lớn như vậy, nhóm săn trộm cũng không phải chỉ có một nhóm kia." Vân Dã nói, "Dù sao vẫn còn một vài con cá lọt lưới đang tiêu dao ngoài vòng pháp luật."
"Anh là kiểm lâm* à?" Tô Nhứ nhìn anh.
*Mọi người thấy nên để là tuần hộ viên hay kiểm lâm? Nó có khác biệt quá không nhỉ?
Gọi đầy đủ là người tuần tra động vật doang dã.
Bọn họ đến từ quốc gia khác nhau, có màu da khác nhau, nói bằng những ngôn ngữ khác nhau, nhưng lại làm cùng một chuyện, đó chính là bảo vệ động vật hoang dã từ trong tay của thợ săn trộm.
Hàng năm thợ săn trộm bị đánh chết cao đến hơn trăm người, nhưng số động vật hoang dã chết trong tay thợ săn trộm lại gấp hơn mười lần mấy con số này.
Đây tuyệt đối được coi là một công việc nguy hiểm.
Không cẩn thận thì có thể sẽ mất mạng.
Vân Dã trả lời cô: "Nhiều lắm cũng chỉ được coi là kiểm lâm tự do."
... Kiểm lâm mà cũng có loại tự do, có phải hay không còn phân trời sanh theo sau kỳ a*?
*Tui bó tay:((
Ánh mắt Tô Nhứ sâu kín nhìn anh.
Vân Dã gật đầu, hừ nói: "Vạn vật đều là đàn em của tôi, đàn em bị người khác giết, thân làm đại ca dĩ nhiên phải trả thù cho chúng rồi."
Tô Nhứ nghe xong phì cười.
Hình dung như vậy rất thích hợp!
Vân Dã: "Trước kia cô luôn nhìn thấy tôi ở các nơi khác nhau trên thế giới đúng không?"
Tô Nhứ gật đầu một cái, giơ tay lên khoa tay múa chân: "Còn là với các động vật khác nhau, khi bay trời trên khi ở dưới sông... Dạo chơi trên biển cũng đều có!"
"Đó là bởi vì bọn chúng phát ra tín hiệu cầu cứu được tôi nghe thấy." Vân Dã lúc nói lời này giọng điệu rất bình tĩnh, "Khi tôi tiếp thu được tín hiệu cầu cứu, lập tức có thể được truyền tới đó."
Tô Nhứ bừng tỉnh: "Khó trách một giây trước tôi thấy anh ở đại dương, giây sau đã ở rừng rậm nhiệt đới."
"Tôi nhận được nhiều tín hiệu nhất ở châu Phi, nơi này là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất." Vân Dã vừa nói xong, lúc này mới để ý người phụ nữ đang selfie này chẳng biết từ khi nào đã hướng ống kính về phía mình chụp tanh tách.
Vân Dã liếc cô một cái: "Chụp cái gì đấy?"
"Chụp anh đó." Tô Nhứ nháy mắt, "Anh rất đẹp trai."
Cô vừa giơ điện thoại lên vừa nói: "Nào, đến đây, chúng ta cùng nhau chụp ảnh, kỷ niệm cách mạng hữu nghị lần này của chúng ta, 1, 2, 3 —— "
Tách tách.
Vân Dã không nhìn vào ống kính, còn lộ ra vẻ ghét bỏ đối với việc này.
Trái lại Tô Nhứ cười rực rỡ.
Cô nhìn hình than thở, "Lớn lên đẹp trai như vậy cười một cái thì cũng có sao đâu chứ!"
"Cô còn có tâm tư cười, sắp tới rồi đấy!" Vân Dã tức giận nói.
Bọn họ đã rời khỏi thành phố náo nhiệt, chuyển vào đường nhỏ vắng vẻ, đi về phía nông thôn. Thành phố và nông thôn là hai thái cực khác nhau, khung cảnh rừng cây ruộng đất xung quanh nhiều hơn. Hoàng hôn chìm dần ở phía Tây, đèn xe sáng lên.
Tô Nhứ đưa điện thoại cho anh, bắt đầu nghiêm túc.
Sau khi thấy cô không nói lời nào, Vân Dã lại cảm thấy không thú vị, an tĩnh một lúc, anh mở miệng nói: "Không cần quá sợ hãi."
Tô Nhứ nghiêng đầu nhìn anh.
Người đàn ông đặc biệt ngang ngược này nói: "Có tôi ở đây, một sợi tóc của cô cũng sẽ không bị tổn thương."
Đơn giản thẳng thừng, nhưng lại khiến cho người khác an tâm.
Tô Nhứ nói: "Đừng làm tôi cười, tôi đã tiến vào nhân vật rồi, hiện giờ là bà chủ của anh, một người Ấn Độ trung gian cao lãnh."
Vân Dã: "..."
Cô tiếp tục đeo lên khăn che mặt vừa mới bỏ xuống, để lộ đôi mắt xinh đẹp, đuôi mắt hơi câu lên, hiện ra mấy phần xinh đẹp lạnh lùng.
Xe rẽ ngoặt, chung quanh có mấy ngôi nhà dân đã sáng đèn, Tô Nhứ xuyên qua cửa kính của xe nhìn thấy mấy người phụ nữ nắm tay trẻ nhỏ đi về phía những ngôi nhà.
Cuối đường là một nhà máy.
Hai người đàn ông đứng canh ở cửa, khi thấy xe tiến gần thì lập tức làm động tác cảnh báo buộc phải dừng lại.
Vân Dã hạ cửa kính xe xuống, thoạt nhìn không có vẻ gì là hoảng sợ, thời điểm đối phương đến liền ra dấu bằng tay, là ám hiệu hẹn định xong với nhóm săn trộm.
Sau khi đối phương xác nhận xong liền nghiêng sang một bên tỏ ý mời hai người xuống xe, đi tới nhà máy bên kia: "Come on."
Tô Nhứ là người trung gian, người cô phải ứng phó chủ yếu là một thợ săn trộm tên Buddy. Hắn là người bản xứ, thân hình tuy gầy gò nhưng cũng rất biết nói chuyện. Buddy đứng ở cửa vừa cười vừa vẫy tay với cô, thái độ cực thân thiện.
Vân Dã tiến lên đưa cho hắn một tập đô la.
Trên mặt Buddy lộ ra ý cười, tỏ vẻ mời Tô Nhứ đi vào: "Hàng đều ở bên trong này."
Nhiếp Thứ đứng ở bên người hắn.
Tô Nhứ cẩn thận giữ vững nhân thiết* cao lãnh của mình, giơ tay lên bịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ, bước chầm chậm đi theo.
*nhân thiết: thiết lập nhân vật. Bạn nào hay đọc mấy chuyện xuyên nhanh, xuyên sách,... chắc đều quen với từ này rồi.
——————
Chuyên mục có thể bạn đã biết:
Xe RV: RV là viết tắt của Recreational Vehicle. Vẻ ngoài cũng như tên, là một "nhà xe" chính hiệu, không gian trên xe rộng lớn được thiết kế như một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi.
Bên trong:
Vân Dã lái xe chở hai người đến gặp thợ trang điểm có tiếng.
Trên đường đi Nhiếp Thư hỏi cô: "Tiếng Anh của cô thế nào?"
Tô Nhứ giơ tay làm động tác OK.
Nhiếp Thư gật đầu nói: "Tốt lắm, A Ni là người Ấn Độ —— "
Tô Nhứ lập tức trợn mắt nói: "... Tôi không biết nói tiếng Ấn Độ."
"Yên tâm, bọn họ cũng không biết. Giao tiếp đều bằng tiếng Anh, ôi tiếng Anh chết tiệt!" Nhiếp Thư khoa tay múa chân, rồi nói với cô về kịch bản cùng nhân vật tạm thời, "Đối phương biết người tới trao đổi là một phụ nữ Ấn Độ, cho nên chúng ta phải hóa trang cách ăn mặc một lượt, tôi đối rất có lòng tin với thợ trang điểm của mình, cô cứ nhìn tôi thì rõ."
Tô Nhứ đánh giá hắn, gật đầu tán thưởng.
Đạo diễn và diễn viên đều rất thuần thục khi nói về vai diễn.
Vân Dã dừng xe ở ven đường, bên cạnh còn đậu một chiếc xe RV màu xám, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cửa xe RV mở ra, một người đàn ông cao gầy trong miệng ngậm thuốc lá từ bên trong xe đi tới.
So với Nhiếp Thư bẩn thỉu thì người đàn ông ăn mặc tinh xảo này càng giống như là một người lữ hành tới đây nghỉ phép hơn.
"Vị này là Đàm lão sư của chúng ta, được người trong nghề gọi là người đàn ông có bàn tay thần thánh." Nhiếp Thư giới thiệu sơ lược một lát liền đi vào trong xe, đưa quần áo đã chuẩn bị sẵn cho Tô Nhứ.
Sau khi Tô Nhứ tiến vào bên trong lòng không khỏi xúc động, không hổ là đóng phim, trong xe chứa đủ loại quần áo và đồ dùng biểu diễn.
Đàm Chi Hành đứng bên ngoài hút xong một điếu thuốc mới bắt đầu làm việc.
Bởi vì có Vân Dã ở đây, lại đều cùng một nước, không có chướng ngại trong việc trao đổi, hơn nữa đều là người trong vòng điện ảnh và truyền hình cho nên Tô Nhứ không có đề phòng quá nhiều.
Cô thật sự xem cái này như một lần quay phim.
Dù sao quay phim phóng sự cũng là quay mà!
Khi Tô Nhứ đang cùng Đàm Chi Hành trao đổi về việc trang điểm và nhân vật thì Nhiếp Thư cũng đang nói chuyện với Vân Dã về bộ phim và một vài video phỏng vấn mà Tô Nhứ tham gia.
Nhiếp Thư hỏi: "Trên mạng có chiếu phim không?"
Vân Dã: "Không."
"Vậy thì chỉ có thể xem trailer." Nhiếp Thư mân mê điện thoại di động, tự mình mở trailer xem một lượt, "Không xem phim thì rất khó phán đoán."
Vân Dã khịt mũi nói: "Tìm một lúc trên mạng thì ra cả đống."
Nhiếp Thư trợn mắt nhìn hắn nói: "Tôi có chết cũng không xem bản lậu! Cậu cũng không được phép xem!"
Vân Dã cười nhạt đáp: "Ông đây cũng không thèm xem."
"Phim Trương Thành quay? Chu Tuyền tham gia, còn có Tôn Hiểu Kỳ, Vương Giai Húc,... Đội hình này thật sự không tồi nha. Chỉ có mỗi một người mới, lại còn đảm nhiệm vai nữ chính của bộ phim, con bà nó chứ! Cô đúng là sao Tử Vi giáng thế mà!" Nhiếp Thư quay đầu liếc nhìn Tô Nhứ.
Tô Nhứ khiêm tốn nói: "Quá khen, quá khen."
"Nhìn nhiệt độ này, cô chắc là rất bận rộn lắm nhỉ?" Nhiếp Thư cảm động nói, "Thật là làm khó một ngôi sao Tử Vi như cô ngàn dặm xa xôi tới đây tiếp viện!"
"Cũng không phải là bề bộn nhiều việc..." Tô Nhứ có chút chột dạ.
Vân Dã ở bên cạnh hừ một tiếng nói: "Bây giờ còn có người chịu tìm cô ấy đi quay phim thì quả là vui vẻ muốn chết."
Tô Nhứ: "..."
Anh không nên quá hiểu tôi như thế đâu!
Nhưng mà ngón tay của Nhiếp Thư vừa lướt một cái liền nhìn thấy vụ bôi đen của Tô Nhứ.
Video bàn tới thực hư về vị kim chủ lắm tiền, cùng với đó là các loại bình luận, lông mày Nhiếp Thư nhướng lên, ngẩng đầu nhìn cô đầy quỷ dị, còn chưa kịp mở miệng đã nghe Vân Dã nói: "Giả."
"Cậu cũng biết?" Nhiếp Thư buồn bực nhìn hắn.
Tô Nhứ nhạy cảm nhận ra được việc Nhiếp Thư nhìn thấy scandal, vì vậy nói: "Đó là em họ của tôi, có người cố ý đăng video để bôi đen."
Nhiếp Thư bừng tỉnh, cũng không suy nghĩ nhiều, thở dài nói: "Người nổi tiếng thì lắm thị phi, Nhưng mà tôi cũng rất hiểu, nhớ lại năm đó khi tôi vừa mới trở nên nổi tiếng, bọn họ hận không thể đem mấy việc xấu của mười tám đời tổ tông nhà tôi moi ra."
Đàm Chi Hành cười lạnh nói: "Trên mạng toàn là mấy lời bình luận ngu xuẩn, quan tâm chúng làm gì."
Nhiếp Thư nói: "Lời nói bịa đặt chính là lưỡi dao sắc bén nhất đấy, nó sẽ đâm sâu vào trong lòng của mỗi người, thực sự rất đau."
Đàm Chi Hành nhìn hắn, "Cho nên cậu buộc phải chạy tới nơi rách nát này để quay phim phóng sự đúng không?"
Nhiếp Thư không phục nói: "Tớ đây là đang hiến thân vì lý tưởng, tại sao cậu lại cho rằng vì cư dân mạng đột nhiên chửi bới tớ chứ! Đang ở trước mặt mọi người mà, cậu cho tớ chút mặt mũi đi! Tớ sẽ không quay phim nữa!"
Đàm Chi Hành cùng Vân Dã nhìn hắn đầy khinh bỉ, rõ ràng không tin.
Nhiếp Thư bị nhìn như vậy không nói lên lời một lúc, giơ tay nói: "Tớ thề! Sau khi phim phóng sự này quay chụp xong ông đây sẽ về nước!"
Tô Nhứ định hỏi hắn tại sao đột nhiên lại chạy sang châu Phi quay phim phóng sự, nhưng lại cảm thấy hỏi lúc này sẽ có chút lúng túng. Dù sao quan hệ của bọn họ cũng chưa thân thiết tới mức đó, liên quan đến vấn đề riêng tư hỏi thì khẳng định người ta sẽ không vui vẻ gì mà trả lời, vậy nên cô nhịn xuống không hỏi.
Dưới bàn tay thần kì của Đàm Chi Hành, một mỹ nhân Ấn Độ hốc mắt sâu, sống mũi cao hẹp xuất hiện trước mặt mấy người.
Khuôn mặt của Tô Nhứ vốn đã tinh xảo, vô cùng xinh đẹp, nổi bật dưới lớp trang điểm và bộ quần áo, giờ phút này còn có tám phần vẻ đẹp dị vực. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, chắc chắn sẽ không có ai nghĩ rằng cô là người Trung Quốc.
Đàm Chi Hành uốn xoăn mái dài của cô, tết thành bím tóc đuôi cá để trước vai, lại đội khăn chùm đầu màu đỏ lên cho cô che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt thâm thúy xinh đẹp, sau đó búng ngón tay tỏ vẻ hài lòng.
"Đi thôi, chúc mọi người may mắn." Đàm Chi Hành cầm lấy di động chụp tanh tách mấy tấm ảnh của Tô Nhứ xong thì đem người đuổi xuống xe.
Tô Nhứ nói: "Thầy Đàm, chụp xong rồi thì gửi cho tôi một phần nhé!"
Đàm Chi Hành: "Cô tự chụp đi."
Hắn đóng bộp cửa xe lại, ngã xuống giường chuẩn bị đi ngủ tiếp.
Tô Nhứ: "..."
Ồ, được thôi.
Bên phía Nhiếp Thư nhận được điện thoại, đi tới một xe khác, ra hiệu cho Vân Dã.
Vân Dã mở cửa xe cho Tô Nhứ: "Đi lên đi."
Tô Nhứ khom người vào xe: "Nhiếp đạo không đi cùng chúng ta à?"
Vân Dã đi vòng sang ghế lái, nói: "Chúng ta tách ra hành động, tôi đưa cô đến công xưởng."
Vai trò của anh là tài xế kiêm tay chân của Tô Nhứ.
Tô Nhứ có thể bình tĩnh như vậy phần lớn nguyên nhân đều nhờ vào Vân Dã. Bên người là một vị có siêu năng lực của vua vạn thú đi cùng hỏi sao không an tâm cho được.
Không thể không nói rằng cô đã có sự tín nhiệm cùng cảm giác an toàn vô hình đối với Vân Dã.
Vì vậy sau khi lên xe, cô lập tức muốn lấy điện thoại ra tự sướng, kết quả phát hiện cô không mang di động tới đây nên thuận tiện nghiêng đầu sang mượn Vân Dã
Vân Dã vẻ mặt vô ngữ mà đưa điện thoại di động cho cô.
Nghe âm thanh chụp tanh tách không ngừng, Vân Dã nhịn không được nhìn cô: "Chuyện này nhất định có nguy hiểm, cô không sợ sao?"
Tô Nhứ xem mấy bức ảnh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đối với chuyện bản thân đã chắc chắn có thể làm tốt thì không cần phải quá sợ làm gì."
Vân Dã nhướng mày, có chút kinh ngạc với câu trả lời của cô.
"Trước kia lúc tôi lên mạng tra các tài liệu liên quan đến châu Phi đã nhìn thấy không ít tin về săn trộm động vật hoang dã. Châu Phi là thiên đường của động vật hoang dã thì cũng là địa phương của thợ săn trộm. Nhiệm vụ của anh là chống lại những kẻ săn trộm kia mà." Tô Nhứ thử điều chỉnh ống kính về phía mình, vừa chụp vừa nói, "Hơn nữa chỉ nhìn thấy hình ảnh động vật bị sát hại qua màn hình trên mạng thôi đã khiến cho tôi rất tức giận rồi, đợi tí nữa đến hiện trường chính mắt nhìn thấy cảnh đó, tôi sợ mình sẽ không nhịn được giận mà cầm dao chém hết bọn chúng mất."
Cô giơ nắm đấm về phía Vân Dã, mặt đầy vẻ chính trực.
Ánh mắt Vân Dã nhìn về phía trước, không mặn không nhạt nói: "Tất cả bọn chúng đều có súng."
"... Vậy coi như tôi chưa nói gì." Tô Nhứ nhìn nắm đấm nhỏ của mình một lúc, yên lặng che mặt.
Cô cầm điện thoại di động, nghiêng người sang chụp cả mình lẫn Vân Dã vào máy, tò mò đặt câu hỏi: "Này, lần trước có nói qua, trước kia anh không phải đã đuổi theo một nhóm săn trộm ở sa mạc rồi sao?"
"Châu Phi lớn như vậy, nhóm săn trộm cũng không phải chỉ có một nhóm kia." Vân Dã nói, "Dù sao vẫn còn một vài con cá lọt lưới đang tiêu dao ngoài vòng pháp luật."
"Anh là kiểm lâm* à?" Tô Nhứ nhìn anh.
*Mọi người thấy nên để là tuần hộ viên hay kiểm lâm? Nó có khác biệt quá không nhỉ?
Gọi đầy đủ là người tuần tra động vật doang dã.
Bọn họ đến từ quốc gia khác nhau, có màu da khác nhau, nói bằng những ngôn ngữ khác nhau, nhưng lại làm cùng một chuyện, đó chính là bảo vệ động vật hoang dã từ trong tay của thợ săn trộm.
Hàng năm thợ săn trộm bị đánh chết cao đến hơn trăm người, nhưng số động vật hoang dã chết trong tay thợ săn trộm lại gấp hơn mười lần mấy con số này.
Đây tuyệt đối được coi là một công việc nguy hiểm.
Không cẩn thận thì có thể sẽ mất mạng.
Vân Dã trả lời cô: "Nhiều lắm cũng chỉ được coi là kiểm lâm tự do."
... Kiểm lâm mà cũng có loại tự do, có phải hay không còn phân trời sanh theo sau kỳ a*?
*Tui bó tay:((
Ánh mắt Tô Nhứ sâu kín nhìn anh.
Vân Dã gật đầu, hừ nói: "Vạn vật đều là đàn em của tôi, đàn em bị người khác giết, thân làm đại ca dĩ nhiên phải trả thù cho chúng rồi."
Tô Nhứ nghe xong phì cười.
Hình dung như vậy rất thích hợp!
Vân Dã: "Trước kia cô luôn nhìn thấy tôi ở các nơi khác nhau trên thế giới đúng không?"
Tô Nhứ gật đầu một cái, giơ tay lên khoa tay múa chân: "Còn là với các động vật khác nhau, khi bay trời trên khi ở dưới sông... Dạo chơi trên biển cũng đều có!"
"Đó là bởi vì bọn chúng phát ra tín hiệu cầu cứu được tôi nghe thấy." Vân Dã lúc nói lời này giọng điệu rất bình tĩnh, "Khi tôi tiếp thu được tín hiệu cầu cứu, lập tức có thể được truyền tới đó."
Tô Nhứ bừng tỉnh: "Khó trách một giây trước tôi thấy anh ở đại dương, giây sau đã ở rừng rậm nhiệt đới."
"Tôi nhận được nhiều tín hiệu nhất ở châu Phi, nơi này là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất." Vân Dã vừa nói xong, lúc này mới để ý người phụ nữ đang selfie này chẳng biết từ khi nào đã hướng ống kính về phía mình chụp tanh tách.
Vân Dã liếc cô một cái: "Chụp cái gì đấy?"
"Chụp anh đó." Tô Nhứ nháy mắt, "Anh rất đẹp trai."
Cô vừa giơ điện thoại lên vừa nói: "Nào, đến đây, chúng ta cùng nhau chụp ảnh, kỷ niệm cách mạng hữu nghị lần này của chúng ta, 1, 2, 3 —— "
Tách tách.
Vân Dã không nhìn vào ống kính, còn lộ ra vẻ ghét bỏ đối với việc này.
Trái lại Tô Nhứ cười rực rỡ.
Cô nhìn hình than thở, "Lớn lên đẹp trai như vậy cười một cái thì cũng có sao đâu chứ!"
"Cô còn có tâm tư cười, sắp tới rồi đấy!" Vân Dã tức giận nói.
Bọn họ đã rời khỏi thành phố náo nhiệt, chuyển vào đường nhỏ vắng vẻ, đi về phía nông thôn. Thành phố và nông thôn là hai thái cực khác nhau, khung cảnh rừng cây ruộng đất xung quanh nhiều hơn. Hoàng hôn chìm dần ở phía Tây, đèn xe sáng lên.
Tô Nhứ đưa điện thoại cho anh, bắt đầu nghiêm túc.
Sau khi thấy cô không nói lời nào, Vân Dã lại cảm thấy không thú vị, an tĩnh một lúc, anh mở miệng nói: "Không cần quá sợ hãi."
Tô Nhứ nghiêng đầu nhìn anh.
Người đàn ông đặc biệt ngang ngược này nói: "Có tôi ở đây, một sợi tóc của cô cũng sẽ không bị tổn thương."
Đơn giản thẳng thừng, nhưng lại khiến cho người khác an tâm.
Tô Nhứ nói: "Đừng làm tôi cười, tôi đã tiến vào nhân vật rồi, hiện giờ là bà chủ của anh, một người Ấn Độ trung gian cao lãnh."
Vân Dã: "..."
Cô tiếp tục đeo lên khăn che mặt vừa mới bỏ xuống, để lộ đôi mắt xinh đẹp, đuôi mắt hơi câu lên, hiện ra mấy phần xinh đẹp lạnh lùng.
Xe rẽ ngoặt, chung quanh có mấy ngôi nhà dân đã sáng đèn, Tô Nhứ xuyên qua cửa kính của xe nhìn thấy mấy người phụ nữ nắm tay trẻ nhỏ đi về phía những ngôi nhà.
Cuối đường là một nhà máy.
Hai người đàn ông đứng canh ở cửa, khi thấy xe tiến gần thì lập tức làm động tác cảnh báo buộc phải dừng lại.
Vân Dã hạ cửa kính xe xuống, thoạt nhìn không có vẻ gì là hoảng sợ, thời điểm đối phương đến liền ra dấu bằng tay, là ám hiệu hẹn định xong với nhóm săn trộm.
Sau khi đối phương xác nhận xong liền nghiêng sang một bên tỏ ý mời hai người xuống xe, đi tới nhà máy bên kia: "Come on."
Tô Nhứ là người trung gian, người cô phải ứng phó chủ yếu là một thợ săn trộm tên Buddy. Hắn là người bản xứ, thân hình tuy gầy gò nhưng cũng rất biết nói chuyện. Buddy đứng ở cửa vừa cười vừa vẫy tay với cô, thái độ cực thân thiện.
Vân Dã tiến lên đưa cho hắn một tập đô la.
Trên mặt Buddy lộ ra ý cười, tỏ vẻ mời Tô Nhứ đi vào: "Hàng đều ở bên trong này."
Nhiếp Thứ đứng ở bên người hắn.
Tô Nhứ cẩn thận giữ vững nhân thiết* cao lãnh của mình, giơ tay lên bịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ, bước chầm chậm đi theo.
*nhân thiết: thiết lập nhân vật. Bạn nào hay đọc mấy chuyện xuyên nhanh, xuyên sách,... chắc đều quen với từ này rồi.
——————
Chuyên mục có thể bạn đã biết:
Xe RV: RV là viết tắt của Recreational Vehicle. Vẻ ngoài cũng như tên, là một "nhà xe" chính hiệu, không gian trên xe rộng lớn được thiết kế như một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi.
Bên trong:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.